Chương 4: Thêm một miệng ăn
"Tiện tì to gan, dám làm bẩn cả váy của ta. Ngươi chán sống rồi!" Tiếng chửi bới vang lên, khiến Từ Vân Kim tỉnh giấc. Nàng ngáp một cái rồi định rời đi nơi khác ngủ. Hiện tại đã là tháng tám, khí trời mát mẻ khiến nàng buồn ngủ mãi. May thay trong phủ Thừa tướng có một cái hoa viên, nơi này được chăm chút rất đẹp và kĩ lưỡng. Nghe đồn có lần thái tử đến chơi rất thích cái hoa viên này, mà thay đổi hoa viên cũng đều theo ý của Từ Mỹ Dung nên thái tử có lần mời nàng ta đi chơi. Bởi vậy nên nhiều vị tiểu thư cũng mong được lọt vào mắt xanh của thái tử nên cũng học theo, tập làm vườn. Bất quá thái tử cũng chả thèm đoái hoài gì nên các vị tiểu thư đó lại càng thích đến đây, mong một lần được gặp thái tử. Từ Vân Kim không quan tâm lắm, nàng nghe xong chỉ biết vị thái tử này đa phần là rảnh rỗi nên mới đến đây chơi. Bất quá chắc cũng là một trong mấy tên não tàn đem lòng yêu mến Từ Mỹ Dung mà thôi. Lại nói, Từ Vân Kim đang nằm trên ghế chợp mắt tại hoa viên. Bên kia là đám tiểu thư khuê các đang đàm đạo cùng Từ Mỹ Dung, khoảng cách cũng không xa lắm nên đại khái là nàng cũng biết kha khá. Trong đám tiểu thư kia, có hai người rất xấu tính, Mã Lệ và Lôi Từ Tuyết, hai người này tính tình kiêu ngạo, không xem ai ra gì lại rất thích gây họa cho người khác nhưng vì cha của hai người đều có thế lực nên không ai dám làm gì. Xui thay cho nha hoàn bên đó, chỉ vì lỡ làm đổ ly trà lên tà váy của Mã Lệ mà bị nàng ta mắng tới tát, Từ Vân Kim đoán có lẽ hôm nay nha hoàn kia sẽ bị đuổi đi thôi. Từ Mỹ Dung thoạt nhìn đơn thuần nhưng nàng ta yêu nhất là thể diện, có thể để nha hoàn kia ở lại sao. Tất nhiên là không, có khi nàng ta còn được người khác ca tụng này nọ nữa kia. Từ Vân Kim chậc lưỡi, lười biếng rời đi, bất quá chưa được ba bước đã bị người gọi lại."Ai nha, đây chẳng phải là đại tiểu thư đây sao? Cô không định tiếp đón chúng ta sao" Lời lẽ đều chanh chua. Lôi Từ Tuyết xưa nay thích nhất là hạ thấp người khác rồi nâng bản thân nàng ta lên cao mà người nàng ta thích gây khó dễ lại là Từ Vân Kim. "Ah, ra là các vị tiểu thư đang ở đây. Ta không biết mọi người đang ở đây, thật là thất lễ quá. Chẳng là ta đang có việc bận, lần sau sẽ bồi các vị đây vậy." Từ Vân Kim lạnh nhạt đáp sau đó không kiêng nể gì mà bước đi. Chẳng may, Lôi Từ Tuyết không cam lòng lên tiếng:"Đại tiểu thư cũng thật cao quý nha, đến bọn ta cũng không thèm tiếp. Ai da không đúng là do bọn ta quá thấp kém làm sao mà xứng để được đại tiểu thư đón tiếp chứ. Mọi người nói có đúng không." Moi người liền cười vang lên, Lôi Từ Tuyết thấy Từ Mỹ Dung không nói gì liền được đà tiến tới."Cũng đúng nha, người ta nhan sắc đẹp như vậy, tài giỏi như vậy chỗ đàm đạo chuyện trò như chúng ta sao có thể xứng với người ta được. Cũng do chúng ta quá thấp kém thôi, ha ha." Mã Lệ cũng rất muốn chen vào vài câu nhưng nàng ta còn bận chửi cái nha hoàn kia, lại tinh ý biết Từ Mỹ Dung cũng chán ghét Từ Vân Kim. Liền nhân cơ hội nói bóng nói gió."Ngươi! Đồ nha hoàn trời đánh.Đến cả việc bưng trà cũng không xong. Thật đúng là...! Ngươi đến cả chó cũng không bằng!! Ai lại đi sinh ra ngươi như vậy chứ?! Cái thứ vô dụng! Sao không được như muội muội ngươi kìa. Xinh đẹp lại tài giỏi, còn ngươi thì xấu xí bất tài như vậy. Sao có thể là nha hoàn..""Khụ, Mã tiểu thư, cô nói đủ chưa? Nếu rồi cho phép ta mang nha hoàn của ta về giáo huấn lại nhé. Nơi đây là phủ Thừa tướng chứ không phải như các nơi vô phép tắc kia, mong tiểu thư tự trọng." Từ Vân Kim ngắt lời của Mã Lệ, sắc mặt âm trầm, trên môi nở một nụ cười đến quỷ dị. "Nha hoàn của ta, tự ta có cách quản. Trà đổ cũng đổ rồi, mắng cũng mắng rồi không nên tạo nghiệt a~ Người tạo nghiệt không thể sống lâu. " Nói rồi nàng ra lệnh cho Tiểu Lạc bên cạnh qua đỡ nha hoàn kia rồi rời đi. Sau khi nàng rời đi, Mã Lệ vô cùng tức giận mà bỏ về. Lôi Từ Tuyết cũng không ở lâu, các vị tiểu thư khác cũng lần lượt rời đi khiến Từ Mỹ Dung vô cùng mất mặt. _________ _____ ___ __ _ _Từ Vân Kim lười biếng nhìn Lạc Lạc an ủi nha hoàn bên kia. Xem ra là bị Mã Lệ mắng đến tổn thương tinh thần. "Được rồi, đừng khóc nữa. Ta đã mang ngươi về đây ngươi còn khóc cái gì. Nhanh lau nước mắt rồi đi đi." Nàng phẫy tay đuổi người. Ai ngờ nha hoàn kia lại chạy đến ôm chân nàng, khóc lóc:"Đại tiểu thư xin người đừng đuổi nô tỳ đi. Nô tỳ sợ nhị tiểu thư lắm, sau này chắc chắn nhị tiểu thư sẽ đuổi nô tỳ đi mất. Đại tiểu thư xin người dừng đuổi nô tỳ đi..." Nàng ta khóc đến là thảm thiết. Từ Vân Kim định nói gì, thì Từ Mỹ Dung đã bước vào, vẫn vẻ mặt xinh đẹp, đơn thuần chỉ là ai tinh ý sẽ thấy hai tay của nàng ta đang bấu chặt vào nhau."Tỷ tỷ, khi nãy đa tạ tỷ đã giải vây giúp muội muội. Bây giờ hãy để muội đem nàng ta về xử phạt." Thanh âm trong trẻo nhưng đầy hàn khí khiến nô tỳ dưới chân nàng sợ hãi. Từ Vân Kim thở dài, xem ra muội muội của nàng có thú vui rất tao nhã, đó là đánh nha hoàn a. Khi nãy nha hoàn kia ôm chân nàng vô tình để lộ ra nhiều vết bầm tím trên tay do roi tạo thành, trên mặt cũng ẩn ẩn chỗ xanh tím sau hàng nước mắt nhưng vì bình thường đều bị các nàng đánh phấn nên che đi. Từ Vân Kim không nghĩ đến việc các nha hoàn mà lại đi đánh nhau được, các nàng đều mới mười bốn, mười lăm vậy thì chỉ có thể là bị bạc đãi. Chậc, thời nào cũng vậy ở đâu có kẻ yếu ở đó có áp bức. Từ Vân Kim thầm thở dài, xem ra nàng phải nhúng tay vào rồi. Không biết sau này sẽ có chuyện gì vui đây. "Ta e là không thể để muội mang nha hoàn này đi được. Đúng lúc chỗ ta đang thiếu nha hoàn để nàng ta làm ở đây cũng được." Nàng mở lời, thanh âm có phần biếng nhác, vô tâm. Cứu nàng ta cũng được, dù sao cũng chỉ nuôi thêm một miệng ăn. Từ Mỹ Dung sắc mặt khẽ biến nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ hiền dịu. Từ Vân Kim vậy mà dám lên mặt cướp nha hoàn của nàng. Chỉ tại nha hoàn đó mà hại nàng mất hết mặt mũi, như vậy còn cứu nha hoàn đó nữa sao. Được, lần này ngươi thoát lần sau nhất định sẽ đòi lại gấp bội. Từ Mỹ Dung tính toán xong liền đáp:"Vậy cũng được, tỷ tỷ, tỷ thật rộng lượng. Hy vọng nàng ta sẽ không làm gì hại đến tỷ." Nha hoàn kia biết mình được cứu liền ôm chân của Từ Vân Kim chặt hơn nữa, hận không thể ôm lấy nàng càng chặt càng tốt. Luôn miệng đa tạ nàng, nàng ta sẽ nhớ ơn này suốt đời. Đến khi bị Tiểu Lạc tát cho một cái mới chịu buông. "Được rồi, được rồi từ giờ hai ngươi là nha hoàn của ta đừng có đánh nhau. Ngươi tên gì vậy?" Từ Vân Kim vừa ngáp vừa hỏi nha hoàn. Nàng ta rất nhanh liền lộ vẻ vui mừng rồi kính cẩn đáp:"Hồi tiểu thư, nô tỳ tên Tiểu Đậu. Xin tiểu thư hãy đặt cho nô tỳ một cái tên mới." "Tại sao phải đặt tên mới? Đó không phải tên cha nương ngươi đặt sao?" Từ Vân Kim hỏi. "Tiểu thư có điều này người không biết rồi, chúng nha hoàn như chúng ta từ nhỏ đã bị bán đi thì sẽ được chủ mới đặt cho một cái tên khác. Như ngài đã đặt cho ta cái tên Tiểu Lạc. Cứ như vậy, mỗi lần đổi chủ sẽ là một cái tên khác để chứng tỏ chúng ta thuộc về ngài." Tiểu Lạc nhanh chóng giải đáp thắc mắc của Từ Vân Kim. Từ Vân Kim gật gù đã hiểu. "Được thôi, vậy đặt cho ngươi là Tiểu Lục đi. Ghép với Tiểu Lạc là ra một cặp lục lạc thế nào?" "Đa tạ tiểu thư." Tiểu Lục kính cẩn đáp rồi vui vẻ nói:"Tiểu thư, gặp được ngài là may mắn nhất của nô tỳ." Từ Vân Kim lại ngáp một cái nữa, cái nha đầu này miệng lưỡi thực ngọt, sau này phải hảo dạy dỗ mới được. Nhớ đến mấy vết roi trên người của Tiểu Lục liền gọi Tiểu Lạc lấy dược bôi vào. Tiểu Lục nghe vậy lại càng cảm kích hơn, lúc nàng còn hầu hạ nhị tiểu thư, nếu không phải bị nàng đánh thì cũng bị các nha hoàn khác làm khó. Vết thương dù đau đến mấy cũng phải đi làm việc, mà làm sai chỉ một chút thôi cũng bị đánh. Tuy rằng Tiểu Lục có chút sợ hãi đại tiểu thư vì những tin đồn nhưng nàng tuyệt đối tin đại tiểu thư sẽ không làm hại nàng. Trong khi Tiểu Lục chìm vào thế giới của riêng mình, Từ Vân Kim tiếp tục phiền não. Xem ra nàng phải chuẩn bị nhanh một chút mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com