Chương 17
Kế hoạch bỗng dưng bị phá hỏng, mà kẻ phá hỏng đó lại chính là Chu Phong Nhã, cho nên Lê Nghi Dân chẳng thể phát tiết được, cũng chẳng thể vọng động. Y chỉ đành nuốt lấy cơn tức vào trong lòng. Không khí trong phủ Lạng Sơn vương vô cùng ngột ngạt và căng thẳng. Gia nhân ai cũng sợ hãi trước cơn giận dữ của Vương gia, không cẩn thận vướng vào tử tội. Ánh mắt ai nấy đều nơm nớp lo sợ, thậm chí cũng không dám tụ tập nói chuyện phiếm với nhau. Chu Tử Y trong xiêm y màu tím nhạt vẫn bình thản ngồi uống trà bên cạnh y. Lê Nghi Dân liếc xéo ả, hàng lông mày cau lại, y nói: - Ngươi còn tỏ ra thản nhiên như vậy? Chẳng phải kế hoạch này do ngươi vẽ ra hay sao!? Giờ thì hay rồi đấy, tỷ tỷ của ngươi đã phá hỏng tất cả! Chu Tử Y lạnh nhạt cảnh cáo: - Ngươi nên nhớ ngươi hại tỷ tỷ ta bị thương nặng, nguy hiểm đến tính mạng. Nếu để cha ta biết thì ngươi và Đại Việt không yên đâu! Lần sau cần cẩn thận, không được sai sót, nếu không chính ngươi sẽ phải gánh chịu hậu quả đấy! Lê Nghi Dân cứng họng, không thể nói thêm được gì, nhưng đường chân mày đã cau lại như hai con hắc long, bàn tay dưới áo cũng nắm chặt lại. Gặp được Tử Y, y học lại được tính nhẫn lại hơn trước nhiều. Y nhìn qua Tử Y, thấy trên môi ả ta một nụ cười nhàn nhạt, đoán chắc ả lại có kế hoạch mới, cũng không so đo thêm nữa.* Thời tiết đầu hạ nhưng vô cùng nóng bức. Những tán lá xanh rì ngoài kia cũng chẳng thể nào ngăn được ánh mặt trời nóng bỏng như lửa đốt. Lê Minh Khuê cũng hạn chế ra ngoài chơi hơn. Mấy ngày gần đây nàng đều ngoan ngoãn trong phòng, chống tay lên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Mấy cây hoa hồng cả Thượng thư đại nhân dù đã được đưa vào bóng râm nhưng vẫn héo quắt khiến thượng thư vô cùng đau lòng. Minh Khuê bèn cười nói với ông rằng sẽ vào cung của Bùi quý nhân xin về cho ông rất nhiều hoa quý khác, khiến Thượng thư đại nhân bớt đau lòng. Nhưng Lê Cảnh Huy lại vô cùng ngạc nhiên, con ông quen biết Bùi quý nhân từ bao giờ vậy!? Lúc ông thắc mắc tới điểm này thì Lê Minh Khuê đã rời đi rồi. Hoa sen trắng trong đình ở hoàng cung bắt đầu có những búp nụ to bằng bàn tay, ngọc ngà tinh khiết vươn mình trong cái nắng thiêu da đốt thịt của mùa hè. Thật kì lạ, mùa hè năm nay nóng lực hơn mọi năm khác. Nắng chói mắt. Nắng tô vẽ cả hoàng cung trong màu vàng kim rực rỡ. Một ngôi đình nhỏ nằm giữa hồ sen, mái đình cong cong uốn lượn. Lá sen đung đưa xì xào. Những búp nụ tinh khôi lấp lánh như ngọc. Lê Khắc Xương như lời hẹn với Lê Minh Khuê đã ở sẵn trong đình. Chàng ngồi đó, phục trang mùa hạ màu lục nhạt càng khiến người ta nhìn vào cảm thấy thanh mát hơn. Một nam nhân đẹp đẽ tinh khiết như tiên tử, mái tóc nâu nâu được búi gọn trên đầu. Chàng ngồi đó nhìn hồ sen mênh mông trước mặt, ngẩn ngơ, lạ lẫm. Chàng không hề thấy nóng nực, không cảm thấy cổ họng khô khan. Chàng chỉ nhớ lại ngày trước ai đó đã đứng ở bên kia của ngôi đình, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, trắng ngần như búp sen, cùng với tiếng cười khúc khích của trẻ thơ vang vọng khắp hồ. Ấy vậy mà gần mười năm đã trôi qua. Chìm đắm trong quá khứ, chàng nghe thấy có tiếng người gọi mình: - Khắc Xương huynh! Khắc Xương! Lê Minh Khuê trang phục màu hồng như cánh hoa đào, từ phía con đường nhỏ dẫn ra đình, đang vẫy tay với chàng. Lê Khắc Xương nở một nụ cười dịu dàng như gió mùa xuân để chào đón nàng. Quan hệ của hai người gần đây càng trở nên thân thiết, cho nên xưng hô cũng thay đổi ít nhiều. Minh Khuê là người hiểu thấu lòng người, còn Khắc Xương lại tinh tế cẩn thận, cho nên hai người nói chuyện rất hợp nhau. Việc nàng từng thích Tư Thành, Khắc Xương cũng biết, nhưng Minh Khuê liệu có bước vào cuộc sống của Tư Thành được không, ấy còn phải do ý trời, cho nên chàng không cưỡng cầu. Thấy nàng đến gần, Khắc Xương bảo nàng ngồi xuống, ân cần hỏi: - Có nóng không!? Minh Khuê lấy quạt của Khắc Xương tự quạt cho mình, phùng miệng nói: - Thời tiết năm nay thật khó chịu, ta sắp bốc hơi hết rồi! Khắc Xương thong thả rót trà mát cho nàng, cười nói: - Ta đã chuẩn bị hoa hồng đẹp nhất ở chỗ mẫu phi để gửi tặng Thượng thư đại nhân rồi, hi vọng ngài ấy không chê! Minh Khuê cười tít mắt: - Cha và mẹ ta đều thích hoa cỏ cây lá, thích những điều ngọt ngào trên đời này. Chính vì vậy ta và đại ca ta mới đều tên là Minh Khuê và Ngân Hà đó! Ta nghĩ huynh và Thường Vân cô nương sau này nhất định sẽ còn tuyệt vời như vậy. Hai người quả thực có tướng phu thê! Khắc Xương thoáng đỏ mặt. Chàng thầm than trong lòng con nha đầu này đúng là mồm mép. Minh Khuê lại tiếp tục: - Sau này hai người có con sẽ đặt tên đứa bé là gì nhỉ!? Khắc Cốt Ghi Tâm, cái tên này không tồi! Hai người cùng bật cười thành tiếng. Khắc Xương nhìn những đóa sen trắng kia, bất giác nói một câu: - Ta rất nhớ nàng ấy! Lê Minh Khuê chống cằm, nhìn ra hồ sen mênh mông sắc lá lấp ló những búp nụ màu trắng muốt, đôi mắt màu mật ong mơ màng. Nàng khẽ hỏi: - Thời gian lâu như vậy, huynh đã bao giờ nghĩ mình sẽ từ bỏ chưa!? - Nỗi nhớ và mong muốn gặp lại nàng ấy dù chỉ là một lần đã cho ta động lực để ta tiếp tục chờ đợi. Ta đã nhung nhớ nàng ấy gần mười năm. Nếu ta từ bỏ, cũng có nghĩa là ta không còn mục đích để tồn tại, để vươn tới nữa. Vậy thì cuộc sống của ta còn ý nghĩa gì cơ chứ!? Phải không Minh Khuê? Nụ cười trên môi Khắc Xương thật ấm áp. Minh Khuê nhìn đến ngẩn người. Mục đích để tồn tại, mục đích để vươn tới ư!? Chính nàng cũng tìm câu trả lời cho âu hỏi đó, trong cuộc sống đơn điệu của mình. Khắc Xương nhìn bộ dáng ngẩn ngơ cả nàng thì cười, đưa tay xoa đầu nàng: - Chuyện của muội và Tư Thành ta đã biết. Đoạn tình cảm ấy, muội định từ bỏ hay sao, mà hỏi ta như thế kia!? Minh Khuê thở dài: - Đó chỉ là thứ tình cảm nông nổi của ta mà thôi! Ta không làm được gì cho hắn. Tính nết không dịu dàng như những cô nương khác, cũng không thể thoải mái tự nhiên như khi nói chuyện với huynh hoặc bất kì ai. Chỉ có hắn mới khiến ta cứng họng, dù hắn chẳng làm gì! Rõ ràng mọi cô nương đều có cách đặc biệt để thu hút nam nhân của mình, nhưng ta chẳng có gì cả! Sự buồn bã thể hiện hết trên gương mặt xinh xắn của Lê Minh Khuê. Đôi mắt màu mật ong long lanh như sao xa, hốc mắt đã ửng hồng, uất ức của nàng như thể kìm nén được nữa. Khắc Xương thầm than, nếu Tư Thành thấy được cảnh này, nhất định sẽ không kìm lòng được. Chàng đã từng thấy sự lo lắng của Tư Thành khi Minh Khuê mất tích, thấy cái những ánh nhìn mong đợi từ người em trai của mình hướng về phía Minh Khuê. Rốt cuộc là có tình cảm với Minh Khuê, tại sao còn có thêm một A Đào ngày ngày quấn quýt!? Hoặc là A Đào kia thực sự có vấn đề. Nghe nói loạn hôm cung yến cũng là ngày Tư Thành đưa cô ta về phủ của mình. Chàng bèn tiến lên an ủi Minh Khuê: - Tư Thành từ bé đã sống ở ngoài cung, tất nhiên đệ ấy sẽ có những suy nghĩ riêng. Sự hà khắc và kiểm soát nghiêm ngặt của thái hậu đã biến đệ ấy thành một con người trầm lặng như bây giờ. Không ai có thể nhìn thấu đệ ấy cả. Không giống muội, được chơi đùa vui vẻ, cho nên mọi cảm xúc đều bộc lộ hết ra khuôn mặt. Khắc Xương khẽ nâng gương mặt của nàng lên, nhìn thẳng vào đôi đồng tử mật ong, nghiêm túc nói: - Tin ta, kiên trì và bền bỉ sẽ giúp muội tìm thấy thứ quan trọng với mình nhất của mình. Tự muội sẽ nhìn ra mục đích tồn tại của mình thôi! Hồ sen thấp thoáng tà áo hồng, nhẹ nhàng bay bay như cánh hoa đào rụng. Minh Khuê hít sâu một hơi, trong ngực dòng máu nóng hổi đang chảy. Nàng không biết sự lựa chọn này của mình là đúng hay sai, thành công hay thất bại. Nhưng... Nàng vẫn sẽ đi tiếp con đường mình đã chọn!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com