Nha Chung Minh Co 13 Nguoi
jeonghaniyoo_n: Ê, nhà mày chuẩn bị có em bé hả?
joshu_acoustic: Ủa, sao biết hay z???jeonghaniyoo_n: Không quan trọng!
jeonghaniyoo_n: Nhà mày nghĩ kĩ chưa??
joshu_acoustic: Thì nhà tao nghĩ lâu rồi mới quyết định chứ!?
joshu_acoustic: Với cả, tao với Seokmin cưới nhau cũng 5 năm rồi, cũng phải tính chuyện con cái thôi!
joshu_acoustic: Cưới cùng năm với nhà mày, mà nhà mày đã có bé Quýt rồi!
jeonghaniyoo_n: Haiz, cũng đúng
jeonghaniyoo_n: Giờ hai đứa mày tính như nào?
joshu_acoustic: Cuối tuần này nhà chị gái của Seokmin sẽ gửi bé Đậu nhà chị ấy sang nhà tao
joshu_acoustic: Theo ý tao sẽ là nhà tao sẽ vừa trông con hộ nhà chị ấy và tiện thể học cách chăm em bé luôn!
jeonghaniyoo_n: Nhà mình có Quýt Bơ Chan thây!
jeonghaniyoo_n: Bình thường nhà mày vẫn chăm tụi nhỏ suốt mà, lo gì chứ!
joshu_acoustic: Đợt Quýt Bơ Chan, nhà tao có được chăm lúc mới sinh đâu! Phải thử chăm từ mấy bé tháng đầu mới được chứ!
jeonghaniyoo_n: Ò
jeonghaniyoo_n: Yên tâm, mấy tháng đầu, ba nhóc nhà mình ngoan lắm, chắc em bé khác cũng vậy thôi!
joshu_acoustic: Nhỉ? Chắc bé nào cũng như bé nào thôi!
Jisoo rất tin tưởng bạn mình nên cứ đinh ninh rằng nhóc nào nhóc nấy đều như nhau, kinh khủng lắm thì chỉ nghịch cỡ bé Chan nhà mình thôi, cho đến khi bị sự thật gõ thẳng vào đầu.
.
Chuyện là vào buổi sáng chủ nhật đầy ấm áp, vợ chồng nhà Seoksoo chào đón cậu nhóc bụ bẫm 10 tháng tuổi của nhà chị Lee.
"Trong balo này là sữa mẹ mà chị đã hút rồi sữa công thức, bỉm, mấy bộ quần áo cho thằng bé, ống vitamin, khăn mùi soa, khăn quàng cổ, mũ, giấy đa năng để chùi khi bé nó ị" Chị Lee kéo hai người nhà Seoksoo ra, chỉ dẫn lại từ A đến Z "Hai đứa đã nhớ hết chưa?"
Seokmin cùng Jisoo rất tự tin với lượng lý thuyết mà mình đã nghe được từ chị và kiến thức đã được nghiên cứu trước từ hôm qua, gật đầu đầy nhiệt huyết.
"Tất cả những điều cần chú ý chị đã note lại hết ở trong cuốn sổ tay trong balo nhỏ của Đậu rồi đó!"
Hai người gật gù.
"Được rồi! Hai đứa chăm sóc nhóc Đậu nhà chị nhé! Có vấn đề gì xảy ra thì cứ gọi cho chị! Buổi chiều chị sẽ đến đón bé về"
Jisoo bế bé Đậu trên tay, vâng vâng dạ dạ tiễn chị Lee ra cửa, chị Lee dặn dò một chút nữa rồi lên xe đi mất.
Jisoo đặt bé nằm xuống đệm ở phòng khách, bé Đậu lạ lẫm nhìn ngó xung quanh, bé xoay người nằm úp xuống, co chân co tay bò khắp thảm, Seokmin vội vàng kê bàn phòng khách ra một bên cho Đậu nhỏ chơi, kế đó lại lôi đống đồ chơi của ba nhóc Quýt Bơ Chan (cả 5 nhà, nhà nào cũng có) ra cho bé chơi.
Bé Đậu thích lắm, bò lại gần, ôm siêu nhân điện quang chơi vui vẻ. Seokmin ngồi lại gần chỗ Jisoo, thì thầm.
"Coi bộ thằng bé cũng ngoan, không có nghịch như quỷ giống ba nhóc kia!"
Jisoo còn chưa kịp trả lời, đã thấy bé Đậu nãy còn ôm siêu nhân mà giờ đã nhét nguyên cái đầu của nó vào trong miệng. Anh vội vàng tịch thu lại siêu nhân, bé Đậu không chịu, òa khóc ăn vạ.
Jisoo: "..."
Cậu nhóc nằm trên sàn, khua tay múa chân, khóc thì khóc nhưng cái mắt vẫn liếc nhìn Seokmin và Jisoo.
Cái kiểu ăn vạ này quen lắm, chả khác gì cậu ruột nó. Jisoo âm thầm đánh giá.
Jisoo dỗ dành hết nước hết cái, nhưng mà bé Đậu nhỏ say no, nằm vật ra ăn vạ.
"Đậu ơi, nhìn nè! Cậu có gì nè!"
Seokmin không biết từ đâu lôi ra được một cây kẹo mút, lắc lư trước mắt bé Đậu. Bé Đậu mắt sáng lên, nín khóc ngay, bò lại gần chỗ Seokmin định lấy thì bị Jisoo vội vàng giữ lại.
"Đậu có ăn được kẹo mút đâu mà em đưa cho nó ăn?!!" Jisoo bất lực nhìn em chồng lớn.
"Đậu không ăn được ạ?" Seokmin ngậm ngùi bỏ lại vào miệng
Jisoo tay bế Đậu, tay kia lật cuốn sổ ghi chép mà chị Lee nhắc đến, sau đó anh quay qua nói với chồng "Em cắt một ít trái cây rồi bỏ vào núm ti ăn hoa quả của Đậu đi! Đến giờ Đậu ăn trái cây rồi!"
Seokmin ngoan ngoãn đi vô phòng bếp cắt trai cây theo lời vợ, Jisoo thả bé Đậu xuống cho bé chơi còn mình thì tiếp tục nghiên cứu sổ ghi chép của chị Lee.
"Ủa anh ơi, Đậu đâu mất rồi???"
Lúc Jisoo ngớ người nhận ra thì nhóc Đậu nhà mình đã chạy biến đi đâu rồi.
"Anh vừa thả Đậu xuống đây mà?? Giờ đâu mất rồi??"
Hai người nhà Seoksoo vội vã đi tìm Đậu ở khắp tầng 1 mà không thấy đâu. Khi Seokmin đi ngang qua nhà vệ sinh thì bỗng nghe thấy một âm thanh vô cùng bất thường, anh vẫy vẫy vợ.
"Anh ơi, hình như..." Seokmin chỉ chỉ vào trong toilet "Hình như ở trong này"
Jisoo: "??? Em đừng có mà đùa! Đậu nó làm sao mà chui vô đấy được!?"
Và, người ta nói rằng, đừng bao giờ nghi ngờ năng lực của mấy cháu sửu nhi, đặc biệt là khi cậu cháu là Lee Seokmin.
Cánh cửa vừa mở ra, thấy ngay ông cháu Đậu nhà mình dựa vào thành bồn cầu để đứng lên, hai bàn tay nhỏ múc nước trong đấy uống, thấy hai cậu nhìn mình, bé còn cười rất tươi, vươn bàn tay còn sóng sánh xíu nước mời cậu uống chung.
Seokmin: "..."
Jisoo: "..."
Nhỏ này có tố chất của siêu quậy hơn cả cậu nó hen.
Seokmin bế nhóc ra khỏi toilet, anh vẫn không thể tin được nhìn Đậu."Sao con chui vô đó tài vậy! Hai cậu nể con luôn đó!!?"Bé Đậu không biết có hiểu không mà thấy cứ vỗ ngực bôm bốp, tỏ vẻ chuyện đó thì nhằm nhò gì với bé.Jisoo: "???"Mới 10 tháng mà cỡ này thì sau này nó còn cỡ nào?!Jisoo bắt đầu cảm thấy hơi hoang mang về ý định sinh em bé của nhà mình.Một lúc sau, Seokmin ngồi xem TV với Đậu ở phòng khách, còn Jisoo thì phụ trách quấy bột chuẩn bị cho Đậu ăn trưa. Mọi chuyện rất ổn cho đến khi Jisoo nghe thấy tiếng kêu oai oái của Seokmin."Ôi trời ơi là trờiii!!!""Sao? Sao đấy??!" Jisoo vội vã chạy ra kiểm tra, vừa ra tới cửa anh liền đứng hình."Huhu, anh ơi cứu em..." Seokmin nước mắt lưng tròng nhìn về phía Jisoo.Chả là khi nãy, khi hai cậu cháu Seokmin và Đậu đang ngồi xem cùng nhau, Seokmin thấy bé đang cười xem vui vẻ thì đột nhiên im bặm, mặt mũi trở nên nghiêm trọng như đang rặn ẻ.Lee Seokmin, sau khi suy luận một hồi, nhận định rằng chắc chắn ông cháu mình đang rặn ẻ, vội vàng đặt bé nằm xuống, vươn tay cởi bỉm của nhóc ấy ra."Ủa? Con không phải đăng rặn ẻ hả?" Seokmin vừa nói dứt câu, ông cháu đã kịp biểu diễn cho cậu của nó xem một tiết mục đặc biệt mang tên 'Khi ruột già quyết định trở thành đài phun nước', 'nước' này trùng hợp thay bắn sạch lên chiếc áo màu be mà Seokmin vừa mới mua hôm qua. Thế nên, tình cảnh mà Jisoo đang thấy lúc này đây chính là, em chồng lớn nhà mình trên người dính đầy hàng xuất khẩu độc quyền màu vàng của ông cháu nhà mình, thủ phạm sau khi xả được xong thì cười nắc nẻ vui lắm, còn Seokmin thì chầng chậc nước mắt nhìn anh.Jisoo nhịn cười, cố nói với Seokmin bằng giọng bình tĩnh nhất "Em mau dọn dẹp đi nhé!" rồi bỏ trốn ngay.Seokmin liếc nhìn nhóc Đậu, trong lòng đầy phẫn nộ, bế bé vào nhà vệ sinh giải quyết trước sau đó mới tính đến cái thân mình. Anh đặt Đậu ngồi tạm xuống sàn xong, vừa quay ra vứt bỉm vào thùng rác thì quay lại không thấy ông nhõi con kia đâu nữa rồi.Bay ơi bay, ông cố của cậu ơiii!!!!Seokmin vừa ngó đầu ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy ông cháu mình ngồi ở thảm chơi. Và mọi người biết gì không?NGUYÊN CÁI MÔNG ĐẦY CÍT CỦA NÓ NGỒI TRÊN THẢM TRẮNG!!!!Seokmin sắp xỉu tới nơi rồi. "Anh ơi, Jisoo ơi... Cíu em với..." Giọng của Seokmin đầy tuyệt vọng.Jisoo ngó đầu ra, nhìn theo hướng tay của Seokmin mà đơ cái mặt ra luôn. Thôi xong luôn tấm thảm lông cừu anh vừa mới mua đầu tháng.Jisoo khóc không ra nước mắt..Sau khi dọn dẹp mọi thứ đâu vào đấy thì cũng là chuyện của ba tiếng sau rồi, nhà Seoksoo ngồi cạn kiệt sức lực bên bàn ăn sau khi cho Đậu ăn no và đi ngủ."Anh ơi, em thấy có con bất ổn quá trời, hay là mình..." Seokmin thử thăm dò vợ."Không được!" Jisoo rất chắc chắn, ánh mắt vẫn còn tràn đầy năng lượng lắm "Chúng mình cần phải kiên trì tới cùng chứ?! Không thể bỏ giữa chừng như vậy được!!!"Seokmin nuốt ngược lại mấy từ còn ở trên đầu lưỡi, âm thầm tự cầu nguyện cho bản thân để theo kịp sự nhiệt huyết của Jisoo đối với vấn đề chăm trẻ này.Buổi chiều, khi bé Đậu tỉnh dậy, tự dưng bé khóc ré lên, Seokmin dỗ thế nào cũng không nín, mãi cho đến khi được Jisoo bế bồng trên tay mới sụt sịt nín khóc. Nhưng vấn đề bắt đầu từ đây.Jisoo không thể thả Đậu xuống được! Chỉ cần Jisoo hơi tụt tụt tay xuống thôi, là nhóc này lại nức nở. Sang tay của Seokmin cũng không chịu, bắt buộc phải là cậu Jisoo của nó!Jisoo sau hai tiếng bế Đậu trên tay, cuối cùng cũng hết chịu nổi, mếu máo, làm nũng với Seokmin "Min ơi, anh mỏiiiii"Seokmin cũng hết cách, nịnh bé Đậu bao nhiêu lâu mà nó cũng không chịu, anh chỉ còn cách ngồi bên cạnh vừa nịnh nọt thằng cháu, vừa matxa tay và vỗ về thơm thơm an ủi anh nai xinh của mình.Hai người thiếu mỗi nước quỳ gối trước mặt bé Đậu.Đang cái lúc mà nhà Seoksoo sắp ôm nhau khóc đến nơi rồi, thì tiếng chuông cửa bắt đầu vang lên."Seokmin ơi, Jisoo ơi, hai đứa có ở nhà không?"Là tiếng của chị Lee.Huhu, chị yêu của em ơii!!!Lúc chị Lee bước vào trong nhà, hai người nhà Seoksoo thiếu chút nhảy bổ lên ôm hôn lấy chị.Chị Lee cười ha hả, đón lấy bé Đậu từ trong lòng của Jisoo rồi hỏi "Nhóc con này hôm nay đã quậy hai cậu những gì rồi?"Seokmin bóp bóp, matxa tay cho Jisoo, nhớ lại những sự kiện kinh hoàng ngày hôm nay mà rùng hết cả mình, anh giận dỗi nói với chị "Con trai chị làm hỏng mất một cái áo của em rồi!"Chị Lee bật cười "Tí tao khác bank lại cho, được chưa!?" Sau khi tiễn hai mẹ con chị Lee về, hai vợ chồng nhà Seoksoo nằm liệt trên thảm phòng khách (thảm mới, chứ không phải thảm dính cít của bé Đậu), toàn thân đau nhức."Min ơi..." Jisoo thẫn thờ nhìn lên trần nhà."Dạ" Seokmin nằm xích lại gần chỗ Jisoo, sức cùng lực kiệt đáp."Chuyện con cái" Jisoo nhớ lại khoảnh khắc mà mình phải giặt tay cái tấm thảm lông cứu trắng và phải bế bồng nhóc Đậu hơn hai tiếng, khóe miệng giật giật, tay lại bắt đầu buốt buốt "Vợ chồng mình cứ chill chill như vậy thôi ha!"Seokmin cũng nhớ lại giây phút mà sản phẩm đến từ hệ tiêu hóa của bé Đậu tô một màu sắc mới lên chiếc áo mới tậu của mình, không chần chừi mà đồng ý ngay với anh yêu.Seokmin xoay người, ôm lấy Jisoo cả người đang mỏi nhừ vào lòng."Mà không có con cái có khi cũng hay!"Jisoo ngẩng lên nhìn Seokmin.Seokmin giải thích "Anh nhìn nhà Minwon đó! Một năm 365 ngày có dành thời gian cho bản thân và người kia được nổi 3 ngày đâu!"Jisoo tự dưng thấy em chồng nói thấy cũng cũng hợp lý."Anh xem anh Jeonghan thây! Từ sau khi sinh con đến giờ, nhan sắc xuống cấp hết rồi!! Làm gì còn xinh đẹp như anh nữa!!"(Seokmin: Cảm phiền các cô trước màn hình không cap gửi nhà Cheolhan nhé nếu không sẽ có chiện💀)Ờ, Minie nhà mình nói đúng hen! Mình không thể xấu được!!!Thế là từ đó, không còn thấy ai nghe nhà Seoksoo nhắc gì về chuyện có em bé nữa..Việt Nam vô địch 🥇🇻🇳🇻🇳🇻🇳🏆Chúc mừng Seventeen nhận được Bonsang Best Album và Daesang Album of the Year của GDA 2025 🥳🏆Mọi người đi bão về chưa nè? (◡ ω ◡)Thực ra hôm nay tui không tính đăng chap này đâu, tại nó cứ không được đúng ý tui lắm. Nhưng mà, hôm nay có quá nhiều tin vui nên tui đã quyết định sẽ hoàn thiện và đăng nó lên.(。・//ε//・。) Nên tui thấy có lẽ chap này đọc sẽ khá là ngang phè 😔Dù sao thì cũng chúc cả nhà đọc truyện zui zẻ \(^o^)/ , chúc ngủ ngon (nếu bạn còn thức) và chúc ngày mới tốt lành (nếu bạn đang đọc vào buổi sáng ☀️)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com