TruyenHHH.com

Nguyen Triet X Tu Tan Hoang Tu Va Anh Ban Thit Vit

Hôm ấy sau khi tỏ tình không thành, Nguyên Triệt mặt nhăn mày nhó suy nghĩ hết cả một buổi sáng, chiều đến cậu vào tìm Từ Tấn, bảo y phái người đi theo bảo vệ cậu đi. Nói là bảo vệ cho êm tai, chứ thật ra cả hai người đều hiểu là giám sát.

Lý trí mà nói thì cũng nên thế. Nguyên Lăng xuất hiện rồi lại biến mất, Nguyên Triệt chạy đi rồi lại chạy về, chỉ có hai trường hợp: hoặc đúng là như cậu nói, Nguyên Lăng chỉ đơn thuần muốn đến cứu em, Nguyên Triệt không đi mà chọn trở về với Từ Tấn; hoặc cậu tiếp tục nói dối, quay lại để nằm vùng lợi dụng y, đồng thời vẫn lén liên lạc với Nguyên Lăng cho một âm mưu lớn nào đấy.

Từ Tấn chưa hoàn toàn yên tâm, nhưng tình cảm y dành cho Tiểu Triệt khiến y không nỡ tỉnh táo đến mức lạnh lùng như thế. Vậy nên Nguyên Triệt quyết định nhảy ra cho y một cái cớ, chuyện nên làm thì ngươi cứ làm, thoải mái đường hoàng mà làm, dù sao ta cũng chẳng có gì để sợ.

Cuối cùng Túc vương gật đầu, phái thuộc hạ thân tín đi theo Nguyên Triệt, bình thường chỉ cần bảo đảm cậu an toàn là được, nếu phát hiện có gì bất thường mới phải tới báo cho y.

Tối đó lúc đi ngủ, Từ Tấn vô tình phát hiện ra cái túi thơm nhỏ Tiểu Triệt giấu dưới gối y. Y lấy ra mân mê một lúc lâu, cắn cắn môi đăm chiêu suy nghĩ, không rõ là đang nghĩ cái gì. Bỗng cơn gió đầu thu lành lạnh thổi bung cánh cửa sổ đóng không kỹ, nghe cạch một tiếng, Từ Tấn đứng lên đi ra khép cửa lại.

Từ cửa sổ nhìn chếch ra, y lại thấy Tiểu Triệt đang ngồi chồm hỗm trên bậc thềm, mặt chù ụ buồn thiu, tay cầm cái que gạt gạt lá dưới đất. Từ Tấn nán lại nhìn cậu thêm vài giây, rồi thở dài đóng cửa đi vào ngủ. Đêm ngủ vẫn giữ khư khư cái túi trong tay, dường như mùi thảo dược thoang thoảng thường thấy trên người Tiểu Triệt cũng làm y ngủ ngon hơn một chút.

--

Từ Tấn bảo tạm thời không muốn nói chuyện nữa tức là không nói nữa thật. Nếu không có gì thực sự cần thiết thì y rất hiếm khi nói chuyện với Tiểu Triệt, có nói cũng nói vài câu ngắn gọn rồi thôi.

Cuộc sống dần bình yên trở lại, Phó Dung vẫn chưa mở lại Như Ý lâu, Nguyên Triệt bị vương gia hắt hủi, nàng uy hiếp cậu cũng chẳng được gì.

Người hầu nhỏ của Túc vương ngày càng trở nên ngoan ngoãn chăm chỉ, mỗi ngày cậu chỉ tới Thanh Thủy lâu ngó nghiêng tầm một hai canh giờ, thường là trùng vào lúc Từ Tấn lên triều, thời gian còn lại thì dai dẳng bám lấy y không rời, tìm đủ trò nịnh nọt. Chỉ có lúc Từ Tấn bàn chuyện chính sự là cậu thức thời lủi ra ngoài, không xen vào như trước nữa.

Cậu còn bắt đầu học nấu mấy món điện hạ nhà mình thích, tập đi tập lại cho ra thành phẩm nên hồn rồi mới dám bưng lên cho y. Từ Tấn nhìn cái trò tán tỉnh cũ rích ấy mà tức, ngươi nghĩ ta là cô bé tình đầu thấy đồ ăn là bị dụ của ngươi à? Cơ mà nhìn vết bỏng hồng hồng trên tay tên hậu đậu đó, y lại nể tình ăn hết cả mâm.

Thực ra thì ăn cũng được đấy, nhưng còn lâu y mới khen. Nguyên Triệt hồi hộp mong chờ xong lại thấy vương gia nhà mình chẳng buồn phản ứng gì, tiu nghỉu như cún con nhúng nước.

Nguyên Triệt biết ý không dính vào công vụ của Từ Tấn nữa, nhưng lâu lâu hóng được chuyện gì cậu nghĩ Từ Tấn nên biết thì vẫn sẽ về nói cho y. Từ Tấn nghe rồi cũng chỉ ừ một tiếng, đúng sai thế nào còn cần xem xét.

Đôi khi cậu ta suy luận đúng quá còn làm y bực mình, thằng nhóc này được việc hơn mình tưởng quá nhiều, ngày trước toàn vờ vịt là giỏi.

Mà Nguyên Triệt lớn bằng này, vui buồn gì vẫn viết hết lên mặt, chắc màn dối trá thành công nhất cuộc đời cậu chính là lúc giả làm thằng ngốc võ công sương sương đầu óc chậm chạp trước mặt Từ Tấn. Hơn nữa nói cho đúng ra Từ Tấn tưởng cậu vô hại thật cũng không hẳn là vì cậu giỏi giả vờ, mà phần lớn là do cậu được trời phú cho bộ dạng thật thà ngốc nghếch.

Mãi đến một lần cậu tha về đúng cái tin tình báo điện hạ nhà cậu đang cần, Từ Tấn vui quá mới khen một câu, thế là Nguyên Triệt hớn hở ba hoa thêm một tràng, kêu là lúc trước ta sợ bị soi nên không dám thể hiện thôi, giờ ta sẽ cho ngươi thấy toàn bộ sự thông minh tuyệt đỉnh của ta.

Từ Tấn bĩu môi, không thể chịu nổi cái bộ dạng vênh váo của nhóc con, lập tức buông lời vùi dập:

"Đấy là toàn bộ trí thông minh của ngươi rồi đấy hả? Ta thấy có hơn trước tý nào đâu."

Nguyên Triệt định phản bác, rồi chợt nhận ra lâu lắm rồi Từ Tấn mới lại nói đùa với mình, cậu mừng rỡ quay ra nhìn y, cười toe.

Từ Tấn cũng cười. Dạo này Nguyên Triệt nấu nướng ngày càng lên tay, Túc vương được chăm cho trắng trẻo mập tròn như cái bánh trôi bự, cười lên dễ thương cực kỳ!

--

Một buổi tối nọ, Từ Tấn tắm rửa sạch sẽ cởi bớt y phục sẵn sàng đi ngủ rồi mà lại thấy chưa buồn ngủ, y bỏ ra bàn ngồi đọc sách thêm một lát. Nguyên Triệt trải giường xong chưa thấy vương gia nhà mình vào thì tranh thủ ngồi tựa đầu giường thở dài, Từ Tấn đã lạnh nhạt với cậu mấy tháng rồi, tình hình cũng có tốt lên mỗi tội chậm quá là chậm. Dù biết là đáng đời mình nhưng cậu vẫn thấy buồn.

Lúc sau Từ Tấn đi vào, thấy Tiểu Triệt ngồi sầu não bên giường mới tới gần xem làm sao. Cậu ta thấy y vào cũng không buồn đứng lên, chỉ tội nghiệp ngẩng đầu nhìn y.

Thế là, Từ Tấn thuận tay đè luôn Tiểu Triệt xuống giường.

"Ngươi trải giường xong thì đi ra đi chứ còn ở đây làm gì? Định làm ấm giường cho ta à?"

"Nếu ngươi không chê thì ta ở lại đây ủ ấm ngươi luôn cũng được."

"Ta chê!"

"Ngươi đừng thế mà, ta học trước rồi, đảm bảo sẽ làm điện hạ hài lòng."

Từ Tấn nhíu mày: "Học trước rồi?"

"Học lý thuyết trước. Nhưng từ bé ta đã thông minh, học một biết một, ngươi cứ tin ta đi."

"Vớ va vớ vẩn! Biến về phòng ngươi ngủ đi!"

Y nạt cậu rồi lăn ra bên cạnh chui vào chăn nhắm mắt. Y chỉ định trêu tý cho cậu ta xấu hổ chạy, không ngờ thằng nhóc này càng lớn càng hư hỏng, còn dám cắn ngược lại. Từ Tấn y như cây mắc cỡ đang xòe hoa bị chọt một phát ngại quá rúm vào luôn.

Tiểu Triệt được đằng chân lân đằng đầu lăn sát vào bên cạnh.

"Từ Tấn ~"

"Nè, ngươi không phản đối thì ta làm bậy nha?"

Nói rồi lật đống chăn lên toan chui vào với y, bị y đạp bay xuống giường không thương tiếc.

"Biến!"

Bình thường Từ Tấn toàn dí đầu Nguyên Triệt coi cậu là trẻ con, không chịu thừa nhận là thích cậu làm cậu hơi ấm ức, cứ nhăm nhe có cơ hội là nói linh tinh cho y ghen một tý, dần dần thấy người ta dỗi dễ thương nên càng chọc càng ham. Có điều luật hoa quả không chừa một ai, trêu trai lắm sẽ gặp quả táo.

Giờ Tiểu Triệt hối hận cực kỳ, đáng ra ngoan tý thì đã được nằm lại trên giường rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com