TruyenHHH.com

Nguyen Triet X Tu Tan Hoang Tu Va Anh Ban Thit Vit

Thực tế cho thấy các câu chuyện dân gian chỉ có giá trị tham khảo, cuối cùng người "Tứ ca" tự phong liếc thấy Nguyên Triệt rối quá liền buông tay trước. Y đổi giọng bảo cậu có chuyện gấp gì thì giải quyết nhanh lên, y sẽ đợi ở dưới.

Từ Tấn đi xuống rồi, cơn kích động hồi nãy cũng nguội bớt, giờ y rối tinh rối mù, không biết nên nghĩ sao cho phải. Hồi nãy sau khi tự đẩy mình vào thế tranh giành, y nhanh chóng nhận ra mình không chiếm ưu thế. Y hoàn toàn hiểu nếu Tiểu Triệt chọn Tứ ca của cậu ấy, cho nên khi thấy Tiểu Triệt cứ hoang mang mãi không chịu quyết, cuối cùng y buông tay.

Mà không, hẳn là cậu ta đã quyết rồi, quyết bỏ y mà đi rồi nên mới nói dối lúc y hỏi, nên đêm qua mới lẻn vào giường y, nhét hai chân y vào lòng ủ cho ấm rồi ngồi trông y ngủ đến sáng mới lén chuồn đi.

Cậu ta đâu có định ở lại với y.

Y cũng biết thế nghĩa là chia ly, nên mới nhắm mắt vờ như không biết đấy thôi.

Đáng ra hồi nãy y nên hô người vào bắt cả hai luôn, sau đó nộp Nguyên Lăng cho triều đình, giết Nguyên Triệt phi tang chứng cứ, rồi về bảo người hầu của y gặp tai nạn chết bờ chết bụi, thế là xong. Y không phải lo dính tội mưu phản vì nuôi địch trong nhà, lại còn lập công.

Nhưng y vẫn không nỡ. Y từng hy vọng đêm qua Tiểu Triệt sẽ nói thật, từng hy vọng sáng nay cậu sẽ không đi gặp Nguyên Lăng, cũng từng hy vọng hồi nãy cậu sẽ chọn đi theo y, ba lần, câu trả lời đều là không.

Thế mà giờ y còn muốn thử thêm một lần nữa, níu kéo thêm một chút nữa. Y vẫn mong Tiểu Triệt sẽ lại về nhà với y. Dù bây giờ khi tỉnh táo lại, y hiểu rằng kể cả giờ cậu ta có về, y cũng chưa biết phải đối mặt với tất cả những sự thật này kiểu gì.

Tiểu Triệt không phải đứa ngốc vô hại như y tưởng, cậu ta chỉ giấu tài giả ngốc để ở lại bên cạnh y, rồi ngay khi Nguyên Lăng trở lại, cậu ta sẽ quay về với quốc gia và gia tộc của mình. Chưa kể có khi sẽ còn lợi dụng hãm hại y như quân sư hay suy diễn.

Còn nếu cậu ta dứt khoát không về nữa... Từ Tấn nhắm mắt, thôi kệ, đến đâu hay đến đó. Người của y đã bao vây chỗ này rồi, lát nữa khi hai người đó chuồn đi sẽ lập tức chặn đầu bắt người. Bắt về rồi tính.

--

Nguyên Triệt đã mong mình có nhiều thời gian hơn một chút. Bởi vì cậu vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết cho đống vấn đề trước mặt mình lúc này.

Thực ra cậu đã mắc kẹt trong mớ bòng bong đó từ rất lâu rồi.

Từ cái ngày tỉnh lại trong quân doanh của Từ Tấn và phải nghe tin toàn quân thua trắng nước mất nhà tan, điều duy nhất chống đỡ cậu là hy vọng vào Tứ ca. Cậu rơi vào trướng địch, trong tay không còn một cái gì, không thể làm được gì, nhưng chỉ cần Tứ ca vẫn còn an toàn ở đâu đó, cậu tin là vẫn còn hy vọng.

Khi ấy Nguyên Triệt chỉ là một đứa trẻ chưa kịp lớn, trong mắt cậu, Tứ ca luôn bao bọc cậu từ nhỏ là người có thể hô mưa gọi gió, huynh ấy còn sống thì tức là mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được, nếu cậu có thể về lại bên cạnh Tứ ca, mọi chuyện sẽ khác. Nguyên Triệt vin vào cái cớ ấy để cắn răng sống tiếp, ngoan ngoãn đi theo Từ Tấn tìm cách bảo vệ chính mình, trông chờ vào một ngày tìm lại Nguyên Lăng.

May mắn là tướng giặc nhặt cậu về không hề có ý xấu, nhưng không may là cậu lại dần trở nên thân thiết với y. Không rõ vì tính cậu vốn thế hay do tâm lý ỷ lại vào Tứ ca, Nguyên Triệt sống khá ngây ngô. Một mặt, cậu mơ về ngày giành lại Đại Ngụy và cố gắng tìm kiếm Nguyên Lăng. Một mặt khác, cậu lại để mặc mình chìm sâu vào cuộc sống êm đềm bên cạnh Từ Tấn.

Năm tháng dần trôi, Tứ ca vẫn bặt vô âm tín, dân chúng yên ổn trở lại, còn cậu thì bị cuộc sống bình lặng xoa dịu nỗi đau và mài bớt hận thù. Thậm chí đôi lúc cậu còn hoang mang không rõ liệu việc giành lại Đại Ngụy có ý nghĩa gì hay không, khi mà cuộc sống của người dân đang ngày càng tốt lên như thế. Ai sẽ muốn đánh đổi bình yên chỉ để một vương triều không thể bảo vệ nổi non sông của mình quay trở lại cơ chứ?

Nhưng sau tất cả những sự lung lay đó, cậu vẫn nhớ rõ rằng mình vốn là hoàng tử Đại Ngụy. Nếu Nguyên Lăng trở về và có cách trả hết nợ nước thù nhà, cậu không có tư cách nói không.

Đáng ra Nguyên Triệt có thể kiên định với suy nghĩ đó cho đến tận bây giờ, khi Tứ ca thực sự xuất hiện trước mặt cậu và bảo cậu đi cùng huynh ấy. Đáng ra cậu có thể cứ thế đi luôn, dù áy náy với Từ Tấn, nhưng tất cả những gì cậu có thể làm cho y chỉ là cứ thế phủi tay bỏ đi, không lợi dụng y cho mục đích riêng của mình.

Đáng ra, cậu không được thích y.

Nguyên Triệt chưa từng thực sự hận Từ Tấn. Từ Tấn chẳng lớn hơn cậu là bao, năm đó y cũng như cậu, mới biết cầm quân nhận vài nhiệm vụ không lớn. Tuy cũng tính là tướng giặc, nhưng y chỉ loanh quanh tý ở biên giới hai nước, đánh được một trận nhỏ, sau đó bị sai đi dọn chiến trường rồi đuổi về phủ.

Tiếp xúc lâu dần, Nguyên Triệt bắt đầu mở lòng với Từ Tấn, cậu biết y không phải người xấu, chỉ là tình cờ hai người lại là hoàng tử của hai quốc gia đối địch mà thôi. Khi không có xung đột về mặt chính trị, cậu vẫn có thể vui vẻ làm bạn với người này, thành ra cậu cứ chủ quan rồi phải lòng người ta lúc nào không biết.

Cậu từng rất sáng suốt quyết định chối bỏ tình cảm của chính mình. Thậm chí lúc biết Từ Tấn sẽ thành thân với Phó Dung, cậu còn nghĩ thế là cậu có thể tỉnh táo lại và thôi mơ tưởng về y được rồi.

Nhưng thực ra là không, cậu khát khao có được người đó nhiều hơn cậu tưởng. Vậy nên sau nửa tháng trời nỗ lực tránh mặt Từ Tấn và tự lừa mình dối người, đêm trước ngày Từ Tấn thành thân, cuối cùng cậu cũng không kiềm chế nổi nữa.

Giá mà lúc ấy y nói y cũng hơi thích Phó Dung, giá mà y đừng có phản ứng như thể y cũng thích cậu, cậu đã có cớ để dìm bớt cơn xúc động trong mình xuống rồi. Nhưng y lại bảo là không.

Y làm cậu ảo tưởng, rằng mình có thể thử hy vọng một chút.

Vậy nên cậu bắt đầu dính chặt lấy Từ Tấn, chủ động chăm sóc y nhiều hơn, còn xông xáo giúp y điều tra chuyện này chuyện nọ, chủ yếu là muốn nhanh cho xong cái vụ Phó Dung để có cớ xua nàng ta đi càng sớm càng tốt...

Cậu thậm chí còn bị tình yêu làm lú lẫn đến mức định mặc xác nợ nước thù nhà các thứ và cúp đuôi chạy theo Từ Tấn luôn rồi.

Thế nhưng, vào lúc cậu ít mong chờ nhất, Tứ ca xuất hiện.

Nguyên Triệt đã bị chuyện này giày vò suốt cả một đêm. Tìm lại Nguyên Lăng là cái cớ để cậu sống tiếp, cậu không thể không đi, nhưng đồng thời cậu cũng không muốn rời xa Từ Tấn.

Suy đi tính lại, cuối cùng cậu nuốt nước mắt nghe theo lý trí. Nửa đêm nửa hôm, cậu liều chết bò vào giường Từ Tấn tranh thủ chút thời gian có thể là cuối cùng được ở bên y, sáng ra còn nhét cái túi thơm màu đỏ xuống dưới gối y rồi mới bỏ đi.

Đó là vật kỷ niệm duy nhất mẫu phi để lại cho cậu, cũng là báu vật quý giá nhất trên đời lúc nào cậu cũng mang theo người. Sau nhiều lần giặt, giờ cái túi đã sờn đi nhiều, cũng có mấy chỗ bắt đầu bung chỉ rồi, Nguyên Triệt vụng về không biết may vá nên không sửa được, đành cứ để thế. Có lẽ Từ Tấn cũng không biết cái túi ấy quý giá ở đâu, có khi y sẽ quăng đi, mà cũng có khi y sẽ tức giận xé nó ra luôn, cậu không biết nữa.

Chỉ là cậu muốn để nó lại chỗ y.

Ta để trái tim ta lại cho ngươi, nếu ngươi giận thì cứ trút vào đó trước đã, sau này có cơ hội ta sẽ trở về cho ngươi tính sổ.

--

Thực ra, Nguyên Triệt đã nghĩ hơi nhiều.

Năm ấy khi Đại Ngụy mất nước, trái với kỳ vọng của Nguyên Triệt, tình hình phía Nguyên Lăng không khá hơn cậu là bao. Hắn chỉ kịp đưa một nhóm hoàng thân quốc thích và một vài bằng hữu thân cận bỏ trốn. Với sự giúp đỡ của Vu tộc, nhóm Nguyên Lăng và tộc nhân Vu tộc còn sống thuận lợi trốn thoát, sau đó khi bên ngoài bắt đầu bình yên trở lại, họ làm giả thân phận và sống trà trộn vào trong dân gian.

Nguyên Lăng cũng từng nghĩ đến chuyện phục quốc, nhưng lúc ấy không có hướng đi nào đủ tốt để chọn, việc lật ngược tình thế trở nên quá viển vông. Rồi sau đó mọi chuyện diễn ra đúng như Nguyên Triệt biết, Đại Ngu không ức hiếp dân chúng của họ, không để ai nuôi đủ oán hận mà đứng lên chống trả, và khi mục tiêu cao cả vì dân chúng không còn, việc phục quốc dường như chỉ còn là nỗ lực tranh giành quyền lực của những kẻ không muốn thừa nhận thất bại.

Sau rất nhiều giày vò và cân nhắc, cuối cùng nhóm Nguyên Lăng đành từ bỏ, quyết định bắt đầu cuộc sống bình thường. Lúc ấy việc duy nhất họ cần cố gắng làm là tìm kiếm và cứu những người thân đang bị địch bắt giữ ra.

Nguyên Triệt không vào tay quan binh bình thường rồi bị nhốt vào ngục hay cho lưu đày như những người khác, người nhặt cậu là Túc vương. Mò được tới gần Túc vương mà không bị phát hiện đã là khó, y còn cho tung tin Nguyên Triệt chết rồi, đương nhiên mọi người đều sẽ cản Nguyên Lăng đi tìm cậu.

Mấy năm trôi qua, chỉ có Nguyên Lăng vẫn ôm hy vọng cậu còn sống, hắn từng tới phủ tướng quân ở biên giới để tìm nhưng khi đó cậu với Từ Tấn đã về kinh rồi, không thấy manh mối gì. Giờ lại đột nhập cả Túc vương phủ ở kinh thành, mong không thấy người thì cũng thấy xác. Không ngờ cuối cùng tìm được cả Nguyên Triệt vẫn khỏe mạnh lành lặn thế này.

Nhìn Nguyên Triệt, Nguyên Lăng cũng biết bao lâu nay Từ Tấn đối xử với cậu không tồi, nhưng giờ chuyện đã bung bét ra rồi, làm sao Từ Tấn còn tin tưởng cậu nữa? Lúc này hiển nhiên là Nguyên Triệt nên chạy theo hắn.

Thế nhưng Thập Nhất đệ của hắn dường như đã kém thông minh đi nhiều, lại một lần nữa, cậu không chịu đi.

Lúc Từ Tấn xông vào hai huynh đệ mới chỉ kịp trao đổi tình hình qua loa, nên lúc bị hai Tứ ca tranh giành, Nguyên Triệt vẫn mắc kẹt ở giữa với đống vấn đề làm cậu rối rắm bấy lâu. Từ Tấn ra khỏi cửa, cậu lập tức quay ra xác nhận, vậy là, Tứ ca có định phục thù hay không?

Và khi Nguyên Lăng nói không, thì nghĩa là hôm nay hắn sẽ lại chạy đi một mình.

Huynh tới cứu đệ để đưa đệ đi bắt đầu một cuộc sống bình thường, nhưng cuộc sống của đệ đã bắt đầu lại từ rất lâu rồi, và giờ đệ sẽ ở lại đây để đối mặt với nó.

--

Ngay khi Nguyên Lăng nhảy vọt ra từ cửa sổ, lập tức có vài cao thủ chạy theo hòng bắt hắn lại. Họ vờn nhau qua vài con phố, rồi bỗng nhiên mấy con bướm vàng lấp lánh đặc trưng cho pháp thuật của Thánh Vu nữ lướt qua, người của Từ Tấn hoàn toàn mất dấu Nguyên Lăng.

"Từ Tấn!"

Lúc Tiểu Triệt gọi, Từ Tấn thậm chí còn tưởng mình đang gặp ảo giác. Y nheo mắt xác nhận lại một chút rồi hỏi cậu:

"Sao? Ngươi không đi mà phục quốc với Tứ ca đi à?"

"Không đi. Huynh ấy chỉ muốn tới cứu ta vì nghĩ ta gặp nguy hiểm thôi, không có ý định gì khác cả. Ngươi..."

Từ Tấn gật đầu chen ngang:

"Về nhà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com