TruyenHHH.com

Nguyen Chuong Rong Choi

Lưu Chương mở máy tính, tìm hồ sơ bác sĩ ở đây.

Có một đội ngũ đông đảo, trong đó đứng đầu là Vọng Thư, một người đã có thâm niên, được vô số giải thưởng Nhà nước.

Quả nhiên, thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải.

“Khá khen, Trương công tử lại có thể hạ mình đến đây thăm thú”.

Vọng Thư đứng ở ngưỡng cửa tự bao giờ, sau lưng ông ta là một đám lính gác lực lưỡng. Ông ta để vuột mất Lưu Chương, vốn đang săn lùng, nó lại tự mình đi về đây, coi nh tiết kiệm sức lực cho lão.

Thời gian qua Trương Gia Nguyên bảo bọc nó, chẳng trách người của ông ta không thể nào tìm được nó, cứ như bốc hơi khỏi thế giới vậy.

Lưu Chương là thực nghiệm thể thành công nhất của lão, từ lúc bắt đầu thí nghiệm đến bây giờ đều vô cùng thuận lợi, ngoại trừ một trận sốc phản vệ thừa sống thiếu chết cũng không hề hấn gì. Bao nhiêu trận đòn quật lên nó, nó vẫn có thể đứng dậy, như kẻ điên mà tiếp tục tiến về phía trước.

“Trương công tử, đây là đồ của tôi, cậu để nó ở đây, tôi có thể coi như không có chuyện gì”. Còn nếu không, cậu đành trở thành như nó thôi, gia thế có lớn cũng không lại quân đội nổi đâu.

“Vọng lão sư đây có nhầm lẫn gì sao, Lưu Chương từ trước đến nay đều là người của tôi, từ lúc nào mà trở thành đồ của ông thế?”.

“Trương công tử đây là không hiểu lời ta nói, hay cố tình không hiểu đây?”. Giọng nói nhàn nhạt của Trương Gia Nguyên như chọc tức lão, lão ta bất giác trầm giọng, trên người tỏa ra khí thế cường đại của một bậc bề trên đáng kính. “Trương công tử muốn sống thì phải biết nhìn trước nhìn sau”.

“Từ lúc sống đến bây giờ, tôi chưa từng cần phải nhìn bất kỳ ai”. Giọng điệu ngạo nghễ không ai bằng.

Lưu Chương: “...”. Hai người tranh qua tranh lại, có hỏi ý kiến của ông đây chưa?

Vọng Thư còn bực bội vì Trương Gia Nguyên, bỗng nhiên ánh sáng sắc lạnh của kim loại phóng to trước mặt ông ta.

Cánh cửa cùng một phần tường sau lưng ông ta đổ sập thành cát bụi. Nếu không phải đằng sau có người kéo ông ta lại, phỏng chừng bây giờ đã là một bãi thịt nhầy nhụa máu xương.

“Đánh nhau thì đánh nhau đi, nhiều lời thế làm gì?”.

Tiếng nói còn chưa hết, kiếm khí đã bắn đến, Vọng Thư thất kinh, lão ta vội vàng chạy trốn, nhưng chạy đến cửa đã bị một lực vô hình cản lại, đẩy văng ông ta về lại căn phòng.

Sao có thể thế được?

Vọng Thư lồm cồm bò dậy, đám lính tinh nhuệ đã ngã gục dưới chân cậu bé gầy yếu, máu bắn khắp nơi. Cậu đứng ở giữa, giống như quỷ Satan giẫm lên ngai vàng xây bằng máu.

Ở một góc khuất, Trương Gia Nguyên nhìn thấy cậu rút một tấm bùa, dán lên cửa phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com