TruyenHHH.com

[Nguyên Châu Luật] Xóm Người Cùng Khổ (Hoàn)

Chương 8

hadien2811

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chẳng mấy chốc mà con bé lên năm. Năm tuổi chưa phải lớn, nhưng cũng không cần phải trông nữa rồi. Mà kể có muốn trông, thì cũng chẳng còn ai rảnh để trông con bé. Vậy nên con bé cứ thui thủi một mình, hết nghịch đất trước sân rồi lại chui vào bếp chơi với đàn kiến. Con bé toàn ở nhà trông nhà cho ba, thi thoảng chán quá thì khóa cửa nhà, leo đồi sang nhà bà ngoại, lội xuống cái lạch cuối ao mà nghịch nước.

Trương Gia Nguyên sợ con bé nghịch nước lại rơi xuống ao, liền làm cho con bé cái chổi, dặn con bé ở nhà quét nhà.

Con bé hỏi: "Vậy con quét sạch nhà thì được đi chơi hả ba?"

Trương Gia Nguyên gật đầu: "Con quét sạch rồi thì thích đi đâu cũng được."

Nói vậy chứ cậu biết thừa, con bé có quét từ nay đến tối cũng chẳng quét sạch được cái nhà này đâu. Nền nhà đổ xi măng, tường thì đắp đất sơn vôi, con bé quét xong quay qua là lại thấy bẩn. Nhưng trẻ con thì không nghĩ được nhiều như thế, nên con bé hào hứng lắm, sắn tay áo cầm chổi quét nhà liền. Trương Gia Nguyên dặn dò con thêm vài câu, đại khái là không được phơi nắng nghịch lửa, dặn dò xong thì cũng vác cuốc đi làm.

Đến trưa Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên về, cả hai thấy con bé ôm chổi ngồi thẩn thơ trong góc nhà, trông mắc cười hết sức.

Châu Kha Vũ gọi: "Diên, làm cái gì đấy con?"

Con bé ôm chổi chạy ra, tóc mai đầm đìa mồ hôi. Con bé phụng phịu: "Ba Nguyên bảo con quét sạch nhà thì được đi chơi, nhưng con quét mãi mà nhà không sạch."

Châu Kha Vũ nhìn Trương Gia Nguyên, thấy vợ anh đang cố nhịn cười. Anh thấy Trương Gia Nguyên cứ như mụ dì ghẻ trong truyện Lọ Lem ấy, chỉ khác cái mụ dì ghẻ thì bắt Lọ Lem nhặt đậu, còn Gia Nguyên của anh thì bảo con gái quét sạch nền xi măng. Anh lấy cây chổi từ tay con gái, dắt con vào trong nhà: "Để đấy lát ba quét cho."

Con bé đi theo anh, vẫn không thôi ấm ức. Châu Kha Vũ nhìn cây chổi, chợt nhớ về câu chuyện xưa cũ, bỗng bật cười.

"Nhớ cây chổi anh tặng em không Nguyên?"

Trương Gia Nguyên gật đầu. Châu Kha Vũ bắt đầu quay sang ghẹo cậu: "Eo ôi chả biết ngày xưa ai bảo không thèm lấy anh cơ ấy."

Ngày xưa, khi hai người còn chưa cưới nhau, Châu Kha Vũ vẫn hay làm trò mèo trêu Trương Gia Nguyên, cái chổi này cũng là một trong số những trò đó.

Lần ấy Trương Gia Nguyên đi hái chít về bán, Châu Kha Vũ cũng lóc cóc theo sau. Trương Gia Nguyên hái được cả bó chít to, mà to quá nên không cách nào ôm lên nổi. Thế là Châu Kha Vũ dài chân dài tay, xung phong ôm chít về cho Trương Gia Nguyên. Mà lúc ấy anh mặc áo cộc tay, ôm được đám chít về nhà mẹ Trinh thì cả người cũng ngứa điên lên hết cả. Châu Kha Vũ ngứa ngáy không chịu nổi, lanh chân chạy vào nhà Trương Gia Nguyên tắm nhờ. Tắm xong còn có phúc được mặc quần áo của Gia Nguyên. Vóc dáng hai người xêm xêm nhau, nhưng chân tay Châu Kha Vũ dài hơn, chiếc quần Trương Gia Nguyên mặc vừa, đến khi vào chân Châu Kha Vũ lại cộc đi cả một đoạn, trông cứ hài hước kiểu gì ấy. Châu Kha Vũ ngồi chồm hỗm một bên nhìn Trương Gia Nguyên tách chít, đột nhiên ngỏ lời: "Nguyên cho anh một bó chít được không?"

Trương Gia Nguyên đồng ý ngay tức khắc. Châu Kha Vũ ôm chít về cho cậu nên ngứa hết cả người, cậu còn đang thấy hơi có lỗi đây. Vậy nên anh ngỏ lời xin là cậu cho anh ngay tắp lự. Trương Gia Nguyên tách thêm chít, sau đó bó gọn thành một bó cho Châu Kha Vũ mang về.

Mấy hôm sau, Châu Kha Vũ mang sang cho cậu một cây chổi. Anh đưa chổi cho cậu, nom khoe khoang cực kì: "Anh bện tặng em đấy. Sau này dùng chổi quét nhà quét sân cho nhà anh nha."

Trương Gia Nguyên cầm lấy chổi từ tay Châu Kha Vũ, anh thấy cậu nhận quà liền cười tít hết cả mắt lại. Thế nhưng hạnh phúc chưa được bao lâu, Trương Gia Nguyên đã cầm chổi đập anh ra tận cổng. Châu Kha Vũ nhảy cẫng lên kêu úi oái liên rồi, Trương Gia Nguyên một tay cầm chổi, một tay chống nạnh quát: "Này thì quét nhà quét sân, tôi quét anh đi trước đấy." Nói xong liền quay bước đi vào, lúc đi còn không quên bỏ lại một câu: "Còn khướt tôi mới về nhà anh nhé."

Châu Kha Vũ nghĩ lại là thấy mắc cười, anh hỏi: "Thế cây chổi đấy sao rồi Nguyên?"

"Thì dùng mòn xong vứt thôi."

Bên ngoài to mồm là vậy, chứ sự thật là Trương Gia Nguyên mang chổi cất đi không nỡ dùng. Đây là món quà đầu tiên Châu Kha Vũ tặng cậu nên cậu phải trân trọng nó chứ. Ấy mà có hôm mẹ Trinh không biết lại mang ra quét nhà, Trương Gia Nguyên suýt chút nữa lăn ra khóc tại chỗ. Cậu tủi thân chết đi được, mẹ Trinh lại bảo: "Chổi không để quét thì để làm gì hả con?"

Trương Gia Nguyên không cãi được, buồn thiu chấp nhận chiếc chổi yêu dấu bị đem ra quét nhà. Nhưng đấy là chuyện quá khứ rồi, còn lâu cậu mới nói ra để Châu Kha Vũ cười cậu nhé.

Châu Kha Vũ ôm bụng cười chảy cả nước mắt. Ngày xưa mạnh miệng là thế, có ai mà ngờ sau này hai người lại cưới nhau đâu. Mà không chỉ cưới nhau, hai người còn có một đứa con gái năm tuổi nữa chứ. Trương Gia Nguyên bị anh chọc quê, tức mình đấm anh một phát. Châu Kha Vũ cũng chẳng chịu thua, hai người bắt đầu chõm chọe nhau, anh sờ cậu một cái, cậu lại đá anh một cái, cứ như hai con gà trống giơ cựa đấu đá nhau. Bé Diên ngơ ngác nhìn ba Vũ và ba Nguyên hạnh họe nhau, chẳng biết phải cổ vũ cho bên nào hết. Thấy hai ba đánh nhau chẳng biết mệt, con bé liền mặc kệ chiến sự, chạy vào trong nhà ngồi chơi. Đến tận khi con bé đói meo rồi, ba Vũ và ba Nguyên mới thôi hạnh hoẹ.

Trương Gia Nguyên vào bếp nấu thức ăn, Châu Kha Vũ nhóm bếp thổi lửa, con bé ngồi bên cạnh nhặt rau, khung cảnh ấm êm hòa thuận hết nấc.

Giờ cả nhà đã có tiền mua thịt rồi, còn có đàn gà nuôi sau nhà, mâm cơm cũng thoát khỏi cảnh toàn rau với lạc. Con bé hồi nhỏ không kén ăn, mà lớn lên thì kén ăn thế không biết. Trong bữa có thịt gà mà con bé chỉ chăm chăm gắp rau, như thể bắt nó ăn thịt là một tội ác vậy. Trương Gia Nguyên hỏi thì con bé nói: "Gà đáng thương lắm ba. Con không ăn nó đâu." Nói xong liền lấy tay che bát, còn sụt sịt như muốn khóc òa lên. Trương Gia Nguyên không ép được con bé nên đành thôi.

Con bé đã năm tuổi rồi, Trương Gia Nguyên cũng bắt đầu tập cho con bé ngủ riêng. Một là để con bé tự lập, hai là để vợ chồng có thời gian bên nhau tí chứ.

Trương Gia Nguyên bảo: "Con lớn rồi, phải tập ngủ riêng thôi."

Con bé lại hỏi: "Thế sao ba Vũ lớn đùng rồi mà vẫn phải ngủ cùng ba Nguyên vậy ạ?"

Trương Gia Nguyên ngắc ngứ một hồi: "Ừm... Thế con có sợ ma không?"

"Dạ không."

"Ừ, còn ba Vũ sợ ma. Ba phải kể chuyện cổ tích dỗ ba Vũ ngủ."

Con bé ngờ vực nhìn ba Nguyên, cuối cùng vẫn bị ánh mắt chân thành của ba Nguyên thuyết phục.

Thế là đêm đêm Trương Gia Nguyên đều ngủ với Châu Kha Vũ, hai vợ chồng một buồng, con bé một mình một buồng. Đêm nào con bé cũng nghe ba Nguyên kể chuyện cho ba Vũ, nhưng ba Nguyên chỉ kể mỗi một câu chuyện thôi. Ba Nguyên kể "Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn". Nhiều lần con bé căng mắt ra để nghe chuyện, nhưng lần nào cũng vậy, ba Nguyên cứ kể tới đoạn Bạch Tuyết ăn táo độc là con bé lại ngủ thiếp đi mất. Con bé đã ngủ là ngủ say thôi rồi, có sấm nổ bên tai con bé cũng chẳng hay.

Mà con bé tò mò lắm, nó thắc mắc không biết tại sao ba Vũ lại nhát ma như vậy, lúc nào cũng phải để ba Nguyên dỗ dành. Cũng chẳng hiểu ba Nguyên kể chuyện cổ tích kiểu gì, thi thoảng ba Nguyên lại kêu đau lưng đau eo, còn ba Vũ thì cười như được mùa, cái mặt hớn hở trông mắc ghét. Con bé nghĩ thầm, chắc chắn là ba Vũ bắt nạt ba Nguyên. Vì vậy vào một buổi chiều, con bé lén lút gọi ba Vũ vào buồng, sau đó bắt đầu kể chuyện cổ tích. Con bé bảo: "Giờ con kể chuyện cho ba Vũ nghe, tối ba Vũ đừng bắt ba Nguyên kể chuyện nữa nhé."

Châu Kha Vũ gật gù. Con bé bắt đầu kể chuyện.

"Ngày xửa ngày xưa có một bà hoàng hậu ngồi bên cửa sổ bằng gỗ mun..."

Con bé cầm quyển sách đọc vanh vách, Châu Kha Vũ thấy mà mừng. Con bé năm tuổi rồi, cũng đã đến tuổi học chữ, năm tuổi mà đọc lau láu như này là tài lắm rồi. Con bé kể đến đoạn nàng Bạch Tuyết ăn trúng táo độc thì bắt đầu ngắc ngứ. Tay con bé vân vê quyển sách, nhìn chăm chăm vào sách mà chẳng đọc được thêm chữ nào. Châu Kha Vũ tò mò nhìn sang, thấy bìa truyện lộn ngược. Anh thấy là lạ, chẳng lẽ sách rách mà Gia Nguyên lại dán ngược bìa cho con à? Anh đến gần con bé, ngó vào xem quyển truyện con bé đọc. Ừ, con gái anh cầm truyện đọc, nhưng cầm ngược mới tài.

Châu Kha Vũ ngỡ ngàng, chỉ vào một chữ hỏi con: "Chữ gì đây con?"

Con bé ấp úng không đáp được. Châu Kha Vũ hơi cạn lời. Ban nãy con bé đọc làu làu, anh còn tưởng con biết đọc, hóa ra chỉ là con bé thuộc rồi kể lại cho anh thôi. Con bé thấy trò mèo của mình bị ba Vũ vạch trần, lập tức cười hi hi chữa cháy: "Con kể tới đây thôi, để tối ba Nguyên kể tiếp cho ba Vũ nhé."

Con bé nói xong thì chạy tót đi. Vậy là kế hoạch cướp lại ba Nguyên từ tay ba Vũ của con bé thất bại rồi. Đêm nay, ba Nguyên vẫn là của ba Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com