TruyenHHH.com

Nguyen Chau Luat Tinh Yeu Khong Hoan My


Tencent Music Entertainment Award (TMEA) là lễ trao giải âm nhạc thường niên do Đằng Tấn tổ chức, có thể coi là một yến tiệc lớn của rất nhiều các nghệ sĩ nổi tiếng. Năm 2026 là lần đầu tiên lễ trao giải được tổ chức ở đảo Hải Hoa.

Giải thưởng ban nhạc được yêu thích nhất, lần đầu tiên gọi tên ban nhạc Hệ Ngân Hà.

2023, INTO1 tan rã, Trương Gia Nguyên về hoạt động cùng ban nhạc Hệ Ngân Hà, vẫn đứng dưới tư cách nghệ sĩ của Wajijiwa. Hệ Ngân Hà hai năm lọt vào đề cử của giải mới, Ban nhạc được yêu thích nhất, nhưng năm thứ hai mới giành được giải thưởng này về tay. Hoạt động ban nhạc chủ yếu là đại ngôn nhóm sản phẩm, một năm thường chỉ có một vài concert, livehouse cũng không thể biểu diễn nhiều, công ty chủ yếu để nghệ sĩ làm sáng tác và hoạt động riêng.

Năm thứ hai, Trương Gia Nguyên lọt vào đề cử ca sĩ sáng tác được yêu thích nhất.

Không ngoài dự liệu, Giải thưởng ca sĩ sáng tác được yêu thích nhất, lần thứ hai gọi tên Trương Gia Nguyên.

Về lại đảo Hải Hoa của năm năm trước, không ít kí ức ùa về.

TMEA năm nay, thế mà lại có cả đồng đội cũ của cậu đến dự. Vốn là sau khi nhóm tốt nghiệp, một người chuyên tâm làm âm nhạc, một người theo con đường diễn xuất, một năm chỉ ra một album chung cùng nhóm của công ty.

À, phải rồi, anh ấy thuộc BEST của Gia Hành Tân Duyệt, nhóm họ vừa phát hành album đạt tiếng vang không nhỏ, có trong danh sách đề cử năm nay.

Người kia, suốt ba năm không gặp, chẳng phải giành không ít giải thưởng diễn viên xuất sắc từ phụ tới chính rồi sao.

Trương Gia Nguyên nhận giải, ở tiệc mừng công tiếp rượu mừng của không ít người, dù sao cũng là nghệ sĩ trẻ, tương lai phía sau của cậu còn dài, không nên từ chối dễ đắc tội với người ta. Tửu lượng của cậu tốt, uống nhiều chỉ hơi choáng váng. Từ trưa tới giờ hết đi theo stylist đến chụp ảnh để đưa lên weibo của công ty, Trương Gia Nguyên chưa có chút gì vào bụng, thêm vào việc biết Châu Kha Vũ có ở lễ trao giả hôm nay, tâm trạng không tốt, cậu càng không muốn ăn. Bởi không ăn gì, lại uống nhiều, Trương Gia Nguyên càng ngày càng thấy khó chịu, chi bằng vào nhà vệ sinh làm cho đống rượu trong bụng ra hết bên ngoài.

Trương Gia Nguyên vô tình lướt qua một bóng người ở cửa nhà vệ sinh, nhưng lúc này cậu không hơi đâu mà quản ai đứng đó nữa. Quả nhiên, nôn hết rượu ra, khiến cậu thoải mái hơn chút ít. Mở cửa phòng vệ sinh bước ra bên ngoài, Trương Gia Nguyên đứng trước gương, nhìn bản thân mình trong đó. Người vừa nhận giải trên kia, thế mà lại thành ra thảm không nỡ nhìn thư thế này sao?

Cậu dùng nước lạnh rửa mặt, tỉnh táo hơn một chút. Lúc này, cậu mới để ý bóng người đứng ở cửa nhà vệ sinh ban nãy, đã bước vào bên trong, dựa lên bệ đá bên cạnh cậu.

"Nhìn tôi thảm hại như thế này, anh vui lắm đúng không?"

Ba năm rồi, Trương Gia Nguyên vì muốn bảo vệ bản thân, đều nói ra mấy lời như vậy.

"Trương Gia Nguyên"

Người kia gằn giọng, áp sát cậu vào bệ đá, khiến cậu không còn đường lui.

"Nhìn anh."

Đôi mắt bình thường đều toát lên ba phần kiêu ngạo, tự tin, bị người nọ ép, liền cụp xuống, tầm nhìn rơi vào chiếc cài áo đính đá ở cổ tay áo người kia.

"Anh quả nhiên biết chọn đồ, muốn chọn nó, để fan cp của hai người, lại lần nữa mắng tôi chen chân vào tình yêu của hai người phải không?"

Trương Gia Nguyên cố nén sự nghẹn ngào trong lòng, nở nụ cười có phần chua chát.

Chiếc cài áo đó, là cậu tặng cho anh, quà kỉ niệm một năm ra mắt.

"Em không thèm nghe một lời giải thích nào từ anh phải không?"

"Đều nghe cả rồi, nhưng lời nói vốn chẳng mất tiền mua, anh muốn nói gì thì nói, ai dám ép anh chứ." Trương Gia Nguyên ngước mắt lên, trong đôi mắt chứa một chút nước. "Ảnh đế Châu Kha Vũ, đi về với Tề Lệ Lệ của anh đi, đừng ở đây làm phiền tôi nữa, mất công người bị mắng tới thảm lại là tôi."

Trương Gia Nguyên đẩy Châu Kha Vũ ra, bước ra phía bên ngoài, sập mạnh cửa, mặc kệ người ở bên trong kia.

Trong ánh mắt Châu Kha Vũ mang năm phần bi thương, Trương Gia Nguyên, ngay từ đầu, chưa từng tin lời anh nói.

Trương Gia Nguyên đi ra ngoài chỉ nói lại với Phó Tư Siêu, Phó Tư Siêu biết Trương Gia Nguyên không ổn, ngay lập lức báo lại cho quản lý. Trương Gia Nguyên quay lại bữa tiệc vừa hay gặp quản lý, trông cái bộ dạng cậu lúc này, anh lập tức đuổi cậu về nghỉ. Tiểu tổ tông này mà ốm, thì livehouse hai ngày sau của ban nhạc không biết phải làm sao với fan của họ.

Nhận chìa khóa phòng ban tổ chức thuê cho từ quản lý, Trương Gia Nguyên ấn thang máy lên tầng 31.

314, con số này cũng trùng hợp quá đi.

Năm đó fan lấy lên cp của cậu và Châu Kha Vũ là Nguyên Châu Luật, đọc giống số Pi, là 3,14.

Phòng của cậu là mặt trước khách sạn, có bức tường kính nhìn ra phía biển.

Trương Gia Nguyên chưa có gì cho vào bụng, ban nãy quản lý cũng quên không để cho cậu ăn cái gì. Mở tủ lạnh, thấy trong đó có mấy hộp Haagen Dazs maccadamia, cái này chắc là do trợ lý chuẩn bị cho cậu đi. Cuối thu, nhưng đảo Hải Hoa nằm ở phía nam, thời tiết quanh năm ấm áp, đi một hồi khiến cậu cảm thấy hơi nóng. Trương Gia Nguyên tìm quần áo trong vali để tắm rửa, vẫn là chọn áo phông in logo Wajijiwa và quần đùi, cậu thoải mái dựa vào cửa kính, tay cầm hộp kem nhỏ.

Đã năm năm rồi, cậu mới một lần quay lại đây.

Bắt đầu đoạn tình cảm với người kia là ở đảo Hải Hoa, nhưng kết thúc đoạn tình cảm ấy là ở Bắc Kinh.

Châu Kha Vũ suốt bao nhiêu năm, vẫn nghĩ Trương Gia Nguyên nói lời chia tay với anh là vì khúc mắc tình cảm với diễn viên Tề Lệ Lệ kia.

.

Ba năm trước, Châu Kha Vũ tham gia một bộ phim điện ảnh, vai nam chính, nữ chính là Tề Lệ Lệ, một tiểu hoa xinh đẹp, đang rất được săn đón. Trong quá trình đóng phim, ảnh do đám săn tin đưa ra ngoài rất nhiều, phần lớn là cảnh trong phim, nhưng có một chiếc ảnh, là ảnh thật. Chiếc ảnh đó không được tung lên mạng, nhưng bằng cách nào đó, gửi thẳng tới tay Trương Gia Nguyên. Cậu giữ bức ảnh đó, không cho một ai biết, kể cả Châu Kha Vũ.

INTO1 tốt nghiệp vào cuối tháng 4, phim của Châu Kha Vũ ra mắt vào tháng 6, khi ấy, Châu Kha Vũ cùng Trương Gia Nguyên tranh vé đi xem xuất chiếu đêm đầu tiên, bị chụp được.

Fan cp của Châu Kha Vũ và Tề Lệ Lệ lần đầu tiên mắng Trương Gia Nguyên, mắng em không có liêm sỉ, nhóm của hai người đã tốt nghiệp rồi mà vẫn còn bám lấy Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ cùng Trương Gia Nguyên lại cùng tham gia một tập của chương trình giải trí, tương tác rất tốt với nhau. Lần thứ hai, Trương Gia Nguyên bị fan cp nhà bên kia mắng. Thậm chí còn tràn vào siêu thoại của riêng cậu, khiến fan của cậu phải tẩy quảng trường hai đêm.

Trương Gia Nguyên cảm thấy thực sự mệt mỏi, nhưng cậu yêu Châu Kha Vũ, sẽ không vì một chút lý do như thế này mà chia tay anh. Nhưng vào một buổi tối tới tìm anh, Trương Gia Nguyên nghe được Châu Kha Vũ cãi nhau với người quản lý qua điện thoại. Lúc ấy Châu Kha Vũ không tiện tay cầm điện thoại, mở loa ngoài, Trương Gia Nguyên mở cửa khóa vân tay, vừa nghe thấy tên mình liền đứng lại.

"Cậu, ngay lập tức, cắt đứt với Trương Gia Nguyên. Tề Lệ Lệ bên kia cô ta có bằng chứng hai người hẹn hò, sao cậu có thể bất cẩn như vậy chứ. Chỉ cần cô ta tung ra, sự nghiệp của hai người các cậu nói tan chính là tan."

"Bằng chứng gì cơ chứ, nếu là ảnh hai đứa em đi chơi cùng nhau, thì cứ việc tung. Hay là đồ đôi? Thiếu gì người dùng đồ giống nhau đâu, cứ đồ đôi thì là hẹn hò à?"

"Cô ta có, ảnh cậu với Trương Gia Nguyên ôm hôn ở cửa, thế đủ chưa?"

"Cô ta cho người chụp trộm em, kiện là được."

"Não cậu có phải úng nước rồi không? Cậu kiện cứ kiện, dù sao cũng bị kiện, cậu nghĩ cô ta không biết cách tung chiếc ảnh đó lên trước khi ra tòa sao?"

"..."

"Không đôi co nữa, hai người, ngay lập tức cắt đứt quan hệ. Mấy show sắp tới đi cùng Trương Gia Nguyên, đang trong quá trình bàn bạc, tôi hủy cho cậu."

Trương Gia Nguyên đứng bên ngoài cửa, tay xiết chặt dây túi xách. Sự nghiệp của cậu có thể bị hủy, dù sao cậu cũng không sợ, hướng phát triển của cậu khác anh ấy, lộ tin hẹn hò công ty có thể xử lý. Nhưng còn Châu Kha Vũ, con đường đi của anh ấy, nếu chuyện này lộ ra, có thể ngay lập tức bị hủy hoại hoàn toàn. Trương Gia Nguyên không sợ bản thân bị mắng chửi, cậu chỉ sợ Châu Kha Vũ bị mắng chửi.

11 giờ đêm, Châu Kha Vũ chưa thấy bạn trai nhỏ của mình tới, bật nguồn điện thoại ban nãy bị ném vào trong xó, anh nhìn thấy thông báo tin nhắn từ Trương Gia Nguyên.

"Bài hát sắp phát hành của Ngân Hà có vấn đề, em phải đến công ty với mọi người, rất muộn, hôm nay em không qua đâu."

Hôm nay Trương Gia Nguyên không tới cũng tốt, anh không muốn bạn trai nhỏ nhìn thấy tâm trạng mình không tốt. Châu Kha Vũ lấy mũ, đeo khẩu trang, xách túi rác đi xuống dưới vứt. Tốt nhất là đi ra ngoài một chút, cho đầu óc thoải mái hơn.

Dưới khe cửa, nhét một bức ảnh.

Là Tề Lệ Lệ, và một người đàn ông. Nhìn qua rất giống anh, mặc dù đội mũ, đeo kính và khẩu trang khá kín, nhưng người khác nhìn vào, sẽ lập tức nghĩ đó là Châu Kha Vũ. Nhìn rất giống, nhưng không phải anh. Châu Kha Vũ tay cầm bức ảnh, bỗng nhiên ngửi thấy chút mùi nước hoa quen thuộc của Trương Gia Nguyên, anh khẽ lắc đầu, quả nhiên có thể nhớ một người tới nỗi ngửi được mùi của người kia phải không?

Nguyên một tuần lễ, Trương Gia Nguyên lấy dủ thứ lý do bận rộn để không tới gặp Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ giữa tuần tham gia một đoàn phim mới, cũng bận tới sứt đầu mẻ trán.

Hai tuần sau đó, Trương Gia Nguyên nhận được một tin nhắn, kèm theo địa chỉ được đính kèm, là phim trường ở Bắc Kinh của Châu Kha Vũ.

"Nhớ em rồi."

Châu Kha Vũ ít khi muốn cậu tới phim trường, muốn cậu tới thì chắc hẳn có lý do đặc biệt gì đó.

Trương Gia Nguyên quen trợ lý của Châu Kha Vũ, thấy cậu tới cũng không hỏi gì thêm, chỉ ngay cho cậu phía phòng nghỉ của Châu Kha Vũ.

Lúc đó, phía sau cậu, có một cô gái rút điện thoại ra, nhập một dòng tin nhắn.

"Chị, cậu ta đến rồi."

Tề Lệ Lệ lớn hơn Châu Kha Vũ một tuổi, nhưng cô ta xinh đẹp, sau này chính là một mỹ nhân bị thời gian bỏ quên.

Quả nhiên là Châu Kha Vũ gọi cậu tới phim trường là có chuyện quan trọng, để cho cậu nhìn anh ấy và cô ta vui vẻ với nhau sao.

Châu Kha Vũ ép Tề Lệ Lệ sát vào bước tường phía sau, miệng kề sát tai cô ta.

"Chị à, bên phía chị, dám để lộ một chút tin tức, tôi thân bại danh liệt, chị cũng không yên ổn nổi đâu."

Châu Kha Vũ bình thường đều là kiểu yên tĩnh không thích nói nhiều, có đôi phần cao lãnh, nhưng cũng có đôi phần dịu dàng, nhưng cái ánh mắt muốn giết người như thế kia, chưa từng lộ ra.

Tề Lệ Lệ cũng không vừa, cô ta nắm cổ áo Châu Kha Vũ, kéo anh xuống, áp hai bờ môi vào nhau.

Châu Kha Vũ ngay lập tức đẩy người ra, đưa một tay lên muốn bóp lấy cổ Tề Lệ Lệ.

"Vô sỉ."

Dù sao cô ta cũng đạt được mục đích của bản thân, ánh mắt ban nãy của Châu Kha Vũ quả thực dọa được cô ta, nhưng nghĩ đến bạn trai bé nhỏ của Châu Kha Vũ nhìn qua khe cửa kia, vẫn là có chút đắc ý. Cậu ta nhìn thấy, nhưng bọn họ nói nhỏ tiếng như vậy, chắc chắn không nghe thấy.

"Kha Vũ, anh có trong đó không."

Trương Gia Nguyên bình tĩnh gõ cửa lớn tiếng gọi, xem như chưa từng nhìn thấy cảnh tượng gì bên trong.

Tề Lệ Lệ mở cửa bước ra, nở nụ cười, quả nhiên là kinh diễm.

"Trương Gia Nguyên đến phim trường thăm Châu lão sư đấy à?"

"Tề lão sư cũng ở đây à, em có việc đi qua, nhớ ra Kha Vũ quay phim gần đây nên ghé qua thăm anh ấy một chút."

"Vậy hai người ở lại nói chuyện đi nhé, tôi bàn kịch bản xong rồi. Đi đây."

Tề Lệ Lệ cười với Trương Gia Nguyên, tên nhóc con này, diễn cũng giỏi đấy.

Châu Kha Vũ không biết Trương Gia Nguyên nhìn thấy cảnh ban nãy không, vì nếu nhìn thấy, cần phải giải thích cho em ấy, dù sao, nghĩ lại thì tư thế đó quá ám muội.

"Nguyên nhi"

"Hả?"

Trương Gia Nguyên đang ngẩn người, thực sự cậu không biết phải làm sao nữa, cậu không muốn nghi ngờ anh phản bội mình, nhưng bức ảnh hôm trước, cộng với cái hôn ban nãy...

"Kha Vũ"

Trương Gia Nguyên đẩy ngã Châu Kha Vũ xuống ghế sô pha trong phòng nghỉ, ép bờ môi mềm mại vào đôi môi hơi lành lạnh của anh, hôn sâu.

Trương Gia Nguyên ít khi chủ động làm mấy chuyện như thế này, Châu Kha Vũ không hề nghi ngờ, nhiệt tình đáp lại. Bàn tay man mát lần mò dần vào trong chiếc áo phông trắng kia. Trương Gia Nguyên cắn mạnh vào môi anh, đến chảy máu. Một giọt nước mắt rơi xuống.

Em khóc rồi.

"Nguyên nhi" Châu Kha Vũ cũng buông Trương Gia Nguyên ra. "Em làm sao vậy?"

Vẫn dịu dàng với cậu như mọi khi.

"Không, vì nhớ anh quá thôi."

Cậu lại cười, Châu Kha Vũ vẫn chưa nhìn ra, trong nụ cười kia có chút không đành lòng.

"Kha Vũ, đời này, em yêu anh nhất."

"Anh cũng yêu Trương Gia Nguyên nhất."

Có một điều Châu Kha Vũ không ngờ tới, từ buổi chiều hôm ấy, Trương Gia Nguyên không nhận điện thoại của anh, cũng không đến tìm anh, chỉ để lại cho anh một dòng tin nhắn.

"Châu Kha Vũ, mình chia tay được không. Anh không cần hỏi lý do đâu, vì chính anh biết rõ đáp án mà, phải không?"

Châu Kha Vũ chợt nhớ ra, mùi nước hoa trên tấm ảnh buổi tối ấy, không phải anh tưởng tượng ra, mà là do cậu thực sự để lại.

Anh muốn giải thích, rằng người trong đó không phải là anh, nhưng Trương Gia Nguyên, một câu cũng không nói, cũng chẳng cần nghe. Châu Kha Vũ tìm đến Trương Đằng và Phó Tư Siêu, Phó Tư Siêu cũng chỉ nói lại một câu:

"Cậu làm nó mệt mỏi như thế, thì tốt nhất nên buông tha cho nhau đi."

Trương Gia Nguyên cứ như thế mà dứt khoát bước ra khỏi cuộc đời anh.

Trương Gia Nguyên biết rõ mình chia tay không phải vì chuyện của Châu Kha Vũ với Tề Lệ Lệ, nó chỉ là một chút cảm giác giống bị phản bội thôi, nhưng cậu tin Châu Kha Vũ nhất định sẽ không làm như thế. Cậu có một chút lo lắng chuyện hai người lộ ra, ước mơ của anh ấy là được đứng trên sân khấu, được nhận giải diễn xuất, sợ rằng lúc ấy chưa nhận được gì, đã ngay lập tức bị cậu hủy hoại. Từng chút từng chút một dồn nén, cách giải quyết tốt nhất là buông tay người còn lại một lần.

Bài hát mới nhất của Trương Gia Nguyên phát hành ngay sau đó một tháng, có một câu.

"Em không sợ anh thay lòng đổi dạ, cũng chẳng sợ anh hết yêu em, càng không sợ bản thân mình thân bại danh liệt, chỉ sợ anh vì em mà đánh mất bản thân, đánh mất ước mơ của chính mình."

.

Trương Gia Nguyên ngồi dựa vào cửa kính, không để ý tới có một người đang gõ cửa phòng cậu, Cho đến khi chuông điện thoại để bên cạnh rung lên bởi tin nhắn của quản lý.

"Anh rời lịch bay cho mấy đứa rồi, sáng mai đi chuyến sớm nhất, về công ty, bên phía sản xuất muốn bàn thêm về album kỉ niệm 6 năm của Ngân Hà."

Trương Gia Nguyên nhắn lại, tỏ ý đã biết, lại buông điện thoại xuống đi mở cửa, chắc là quản lý tìm cậu đi.

Người đứng trước cửa, không phải quản lý, cũng chẳng phải người lạ, mà là người rất quen.

"Anh tới tìm tôi làm gì?"

"Nguyên nhi."

"Tôi và anh không thân thiết tới nỗi để anh gọi tôi bằng cái tên đó đâu."

Trương Gia Nguyên đóng sập cửa lại.

"Trương Gia Nguyên" Châu Kha Vũ lớn tiếng. "Ở đây là khách sạn, không phải nhà riêng, chắc em không muốn ngày mai cùng lên hot search cùng anh với tiêu đề Trương Gia Nguyên để đồng đội cũ đứng cả đêm ngoài cửa phòng khách sạn đâu nhỉ?"

Trương Gia Nguyên lần nữa mở cửa, để Châu Kha Vũ đi vào.

"Anh muốn nói gì, tôi không có nhiều thời gian."

Trương Gia Nguyên bất chợt cảm thấy dạ dày hơi khó chịu, càng muốn nhanh chóng đuổi người kia đi.

Châu Kha Vũ không nói một câu nào, giữ lấy hai tay Trương Gia Nguyên, đè cậu lên cửa, đặt xuống môi cậu một nụ hôn. Trương Gia Nguyên từ trước tới nay, không chống lại được Châu Kha Vũ.

Ban đầu, Trương Gia Nguyên cố thoát khỏi người kia, nhưng anh càng ghìm cậu lại thật chặt, tới lúc cậu muốn mặc kệ, Châu Kha Vũ lại càng hôn sâu hơn. Môi lưỡi quấn quýt, muốn làm đối phương ngạt thở. Tay phải Châu Kha Vũ ép hay tay Trương Gia Nguyên lên đỉnh đầu, tay trái không an phận mà lần mò vào trong lớp áo phông mỏng.

Châu Kha Vũ không ngừng dính lấy Trương Gia Nguyên, bờ môi kia bị anh làm cho sưng đỏ. Trong đôi mắt kia tràn ngập nước, mặt cũng nóng đỏ. Nhưng cậu thấy khó chịu, hơn là bị nụ hôn kia làm cho hứng thú. Dạ dày cậu quả nhiên bị hành hạ tới không chịu nổi rồi.

Trương Gia Nguyên cắn mạnh lấy môi anh, trong nụ hôn kia trộn lẫn cả vị tanh nồng của máu. Lúc này, Châu Kha Vũ mới buông Trương Gia Nguyên ra. Anh bây giờ mới nhận ra sự khó chịu của Trương Gia Nguyên.

Đưa tay sờ lên trán Trương Gia Nguyên, có một chút nóng hơn bình thường. Ban nãy anh vừa thả tay cậu ra, liền lấy tay ôm bụng.

"Nguyên nhi, em làm sao vậy?"

Nhớ đến ban nãy cậu mới vào nhà vệ sinh, lại nhìn phía cửa kia có vỏ hộp kem. Vừa nôn hết trong bụng ra, lại ăn đồ lạnh, không khó chịu mới lạ. Châu Kha Vũ không nói thêm cậu nào nữa, bế ngang người Trương Gia Nguyên lên giường, đắp chăn, lấy nước ấm cho cậu, một tay bấm điện thoại.

"Phó Tư Siêu, Nguyên nhi có bệnh gì không?"

"Điên à, tự nhiên hỏi có bệnh gì?"

"Nguyên Nguyên bị đau bụng."

"Thôi chết, bệnh dạ dày, ban nãy nó uống nhiều rượu, hình như chưa ăn gì."

Châu Kha Vũ biết được đáp án, gọi một cuộc điện thoại nữa, quăng điện thoại lên tủ đầu giường, lục tìm tủ thuốc cá nhân của phòng khách sạn.

"Uống trước đi, rồi đợi anh một chút."

Trương Gia Nguyên không buồn đôi co với anh, nương theo tay Châu Kha Vũ đỡ sau lưng, cầm lấy hai viên thuốc anh đưa, một hơi uống sạch. Vừa đúng lúc có người gõ cửa, Châu Kha Vũ đi ra ngoài, quay lại với một hộp đồ gì đó.

"Dậy ăn một chút cháo. Đến bản thân mình em cũng không bảo vệ nổi, thì còn làm cái gì nữa."

"Đúng rồi đấy, tôi vô dụng, chẳng làm được cái gì cả."

Châu Kha Vũ biết, giờ nói thêm một câu với tiểu tổ tông này thì chỉ có cãi nhau cả đêm. Anh không nói nữa, mở nắp hộp cháo, tỏ ý muốn đút cho Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên tránh đi.

"Tôi có tay."

Châu Kha Vũ đành đưa cho cậu tự ăn, nếu không làm vậy, chắc chắn Trương Gia Nguyên sẽ không chịu ăn.

Trương Gia Nguyên ăn hết hơn một nửa suất cháo, đưa cho Châu Kha Vũ, tỏ ý không muốn nữa, dù sao cậu cũng ý thức được tình trạng của bản thân, không ăn thì chính cậu thiệt.

Châu Kha Vũ đặt hộp cháo kia ra bàn uống nước, quay vào nhà vệ sinh, lấy khăn cho Trương Gia Nguyên rửa mặt. Bản thân tìm trong vali đồ của Trương Gia Nguyên vẫn mở ở góc bên kia một bộ quần áo, quay vào nhà vệ sinh, một lát sau quay lại trèo lên giường ôm cậu.

Trương Gia Nguyên mệt, cũng lười đôi co, chỉ đẩy anh ra,

"Anh có phòng, sao không về? Không sợ chị Tề ghen sao?"

"Cô ta thì là gì của anh?"

"Là gì của anh tôi làm sao biết. Anh ở đây làm gì?"

"Lo cho em"

Châu Kha Vũ bị đẩy ra, lại càng dính chặt lấy người kia.

"Tôi không phải trẻ con ba tuổi, không cần đến anh."

"Không phải trẻ con, uống nhiều rượu như vậy, lại còn ăn đồ lạnh, em bị ngốc sao?"

Trương Gia Nguyên không nói nữa, lúc ấy cậu cũng chẳng muốn ăn gì, ăn chút đồ lạnh cho tỉnh táo một chút.

"Ngủ đi"

Châu Kha Vũ thì thầm vào tai Trương Gia Nguyên. Ôm chặt cậu trong lòng.

Trương Gia Nguyên uống thuốc, lại ăn một chút đồ ăn ấm, cơ thể dễ chịu hơn không ít, cậu cũng buồn ngủ rồi, đành mặc kệ Châu Kha Vũ muốn làm gì thì làm.

Châu Kha Vũ đặt một nụ hôn lên trán người đã nhắm mắt ngủ say kia.

"Nhớ em chết đi được."

Câu này, đương nhiên Trương Gia Nguyên không nghe được.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com