TruyenHHH.com

Nguyen Chau Luat Thuy Than

15.

Màn đêm buông xuống, khu chợ phiên lại càng thêm náo nhiệt hơn là lúc ban ngày. Chắc có lẽ là do yêu quái thường hoạt động về đêm, bây giờ trên đường người qua kẻ lại vô cùng đông vui. Mấy ngọn đèn lồng đỏ treo ở mỗi sạp hàng đều đã được thắp lên, màu sắc rực rỡ lung linh đến tận cuối chân trời. Thỉnh thoảng còn có vài tiểu yêu nhỏ bề ngoài không khác gì tiểu hài tử khoảng độ trên dưới mười tuổi nghịch ngợm chạy ngang qua dòng người tấp nập, trên tay là đủ loại hoa đăng lớn bé nhiều hình thù, tiếng cười trong trẻo cứ thế mà vang vọng khắp phố phường.

Trương Gia Nguyên đứng trước cửa tiệm Chu ký, ngây ngẩn nhìn cảnh tượng xa lạ nhưng lại có cảm giác rất thân quen, trong lòng bỗng chốc chợt nhớ đến những tháng ngày khổ sở cực nhọc nhưng lại vô cùng vui vẻ đầm ấm khi vẫn còn ở Ngưu Trang trấn trước kia. Không biết Trương thị phu phụ bây giờ như thế nào rồi? Còn có đại tỷ, liệu nàng có đang hạnh phúc hay không?

Từ sau khi nghe Lâm Mặc nói ra câu kia, Trương Gia Nguyên liền cứ thế tiến vào trong trạng thái trầm mặc nặng nề. Có lẽ là do trong lòng vốn đã chất chứa nhiều chuyện phiền não, bây giờ thêm một chuyện bất ngờ, mới khiến cho cậu đã rối càng thêm loạn hơn.

Vai bị người dùng quạt vỗ lấy, cậu quay đầu đưa mắt về phía bạch y nam tử bên cạnh mình. Lâm Mặc cùng cậu vai kề vai nhìn ngắm dòng người, khẽ hỏi.

"Sao thế? Trong người khó chịu à?"

Trương Gia Nguyên chậm rãi lắc đầu. "Không phải. Ta chỉ là đang nhớ nhà thôi."

"À..."

"Còn ngươi thì sao? Ngươi có nhớ nhà không?"

Lâm Mặc tính ra hẳn là đã đến Thủy Quốc từ rất lâu trước khi cậu trở thành Vương phi của Châu Kha Vũ, Trương Gia Nguyên thầm nghĩ, có lẽ y cũng sẽ đồng bệnh tương liên, mang theo chút tâm trạng nào đó giống mình. Có điều không ngờ đến, Lâm Mặc lại cười lắc đầu.

"Không nhớ. Nơi đó không có gì đáng để cho ta phải nhớ tới cả."

"..."

Trương Gia Nguyên khẽ trầm mặc, cậu muốn hỏi thử nơi đó như thế nào mà Lâm Mặc là có vẻ chán ghét như thế, nhưng câu chữ lên tới miệng lại không có nói thành lời. Mỗi người ai mà không có một hai chuyện nào đó không muốn nhắc đến mà chỉ giấu kín trong lòng, cậu không muốn phải tọc mạch những chuyện không liên quan đến mình.

Hai người nói chuyện không bao lâu, thì bỗng từ xa, một chiếc xe ngựa đột ngột chầm chậm tiến lại gần rồi dừng lại ngay trước cửa tiệm mì, theo sau đó là Chu lão bản ục ịch cười hề hề không biết từ đâu xuất hiện, vô cùng lấy lòng đưa tay mời.

"Hai vị đại nhân, đây là xe mà hạ nhân đặc biệt chuẩn bị để đưa hai vị hồi 'phủ', không biết ý hai vị như thế nào ạ?"

Lâm Mặc cười cười, khen lão một câu 'làm rất tốt', sau đó liền móc hầu bao thả vào lòng bàn tay béo múp míp của lão thêm hai lá vàng mỏng. Chu lão bản vừa nhìn thấy tiền, hai con mắt ti hí liền híp lại thành một đường thẳng băng, cong môi cười tươi còn hơn mấy bông hoa đồng tiền trồng trước thềm nhà.

Trương Gia Nguyên nói lời cảm tạ với lão Chu xong liền nối đuôi Lâm Mặc, bước lên mấy bậc thang gỗ, nâng lên tấm màn che màu đen tuyền. Vừa bước vào bên trong, cậu liền bị một làn hơi mát lạnh từ mấy chậu băng bốn phía phả vào mặt. Sàn xe trải thảm lông mềm mại trông vô cùng xa hoa quý giá, chính giữa còn đặt một bộ kỷ trà làm bằng gỗ trầm hương, bên trên bày sẵn một ấm trà nghi ngút khói cùng với vài dĩa hạt dưa tráng miệng.

Lần đầu tiên được sử dụng một chiếc xe ngựa cực độ xa hoa như thế này, Trương Gia Nguyên tròn mắt há miệng, không ngừng lên tiếng trầm trồ. Ngược lại, Lâm Mặc tựa hồ như đã quen, vừa tiến vào là lập tức đi đến bên kỷ trà tự rót cho mình một tách trà nóng thượng hạng rồi nhón lấy mấy hạt dưa trên dĩa mà nhâm nhi.

"Ngươi tựa hồ có vẻ rất quen thuộc với Chu lão bản nhỉ?" Trương Gia Nguyên cũng học theo y, vừa từ tốn pha cho mình một ly trà nóng thơm ngọt, vừa khẽ thắc mắc hỏi.

"Ta không quen thuộc lắm." Lâm Mặc ném vỏ hạt dưa vào trong đĩa trống bên cạnh, vô cùng thản nhiên đáp. "Nhưng cái tên cật hóa* Lưu Chương kia thì biết lão rất rõ, còn là khách quen lâu năm của Chu ký này."

*cật hóa: chỉ người sành ăn, ghiền ăn hàng.

Nếu như không tính đến việc y là huynh đệ thân thiết của Châu Kha Vũ, thì chỉ bằng một cái nợ ân tình cứu cậu khỏi miệng thủy quái trước kia, Trương Gia Nguyên cùng Lưu Chương cũng xem như là có chút quan hệ ơn sâu nghĩa nặng không bình thường. Cậu không hay tiếp xúc với y, phần lớn chỉ có từ xa nhìn thấy bóng dáng hồ y cao gầy phe phẩy quạt cùng với Châu Kha Vũ nói chuyện gì đó, đợi đến khi cậu đến gần thì người lúc nào cũng đã biến mất vô tung.

Nghe cách Lâm Mặc đặt biệt danh cho y, hẳn là so với cậu quen biết càng thêm sâu.

"Ngươi không tò mò mối quan hệ của ta với Lưu Chương à?" Lâm Mặc không hiểu sao lại đột nhiên hỏi một câu như thế này.

Trương Gia Nguyên có chút nghi hoặc ngước mắt nhìn y. Trong lòng cậu thật ra lại không quá quan tâm đến giao tình của hai người cho lắm. Cậu chỉ cho là y đến Thủy Cung sớm hơn cậu, thân thiết hơn với huynh đệ của Châu Kha Vũ âu cũng là chuyện thường tình. Thế nhưng lời này của Lâm Mặc nói ra dường như lại mang theo một loại ý đồ thâm sâu nào đó, như là muốn cậu phải hỏi tới.

Trương Gia Nguyên nghiêng đầu, "Còn có thể là cái gì?"

"Giống ngươi và Châu Kha Vũ." Lâm Mặc chống tay tựa đầu, tựa tiếu phi tiếu hơi ngừng lại một lát rồi mới tiếp lời. "Phu thê."

Trương Gia Nguyên lần thứ hai trong ngày bị Lâm Mặc dùng gương mặt thản nhiên ấy ném xuống một quả pháo thật lớn bên tai. Cậu ngạc nhiên trừng lớn mắt.

"Không phải ngươi nói mình là tân nương của Thủy Thần sao?"

"Ta được dâng tới đây làm tân nương của Thủy Thần, nhưng lại bái đường thành thân cùng với huynh đệ tốt của hắn. Chuyện này cũng rất đáng ngạc nhiên nhỉ?" Lâm Mặc nghiêng đầu cười, hai mắt cụp xuống không nhìn rõ được tâm tư.

"Chỉ là một phàm nhân nho nhỏ được dâng lên mà thôi, có thể quan trọng đến mức nào đâu."

Trương Gia Nguyên há miệng muốn nói câu phản bác, thế nhưng lời dâng đến nơi cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dốc thoát ra ngoài. Lâm Mặc lắc đầu, mắt thấy trà trong ly đều đã cạn bớt, y liền cầm lấy ấm trà sứ trắng tinh xảo, từ tốn rót thêm vào ly của hai người.

"Ngươi có vẻ dường như chưa từng nghĩ đến các tân nương trước đây của Thủy Thần bao giờ." Y bảo.

Trương Gia Nguyên khẽ rũ mi, trầm mặc không lên tiếng. Lâm Mặc nói không sai, cậu trước đó chưa bao giờ nghĩ được đến vấn đề này.

Ban đầu là do muốn bảo toàn mạng sống, mỗi ngày chỉ biết lo lắng tìm cách rời khỏi Thủy Cung, dần về sau là vì cảm giác yên bình thoải mái khi sống chung với Thủy Thần làm cho cậu bị mê hoặc, không chỉ ý muốn bỏ trốn theo đó dần chìm xuống, mà đến tâm phòng bị với Châu Kha Vũ cậu cũng đã suýt nữa bỏ quên.

Nếu Lâm Mặc không nhắc tới, thì có khi cho đến tận lúc tân nương mới xuất hiện, chắc Trương Gia Nguyên cũng sẽ mãi không hay.

"Đại hạn là điềm xấu, ít khi xảy ra, nhưng lại không phải là chuyện hiếm lạ gì. Mỗi lần hạn hán triền miên không dứt, con người khẳng định sẽ tìm đến thần linh để tìm kiếm sự cứu rỗi cho chính mình, cũng là lý do tại sao lại có những buổi lễ dâng tế tân nương này."

"Tân nương chủ yếu là được hiến cho Hà Thần địa phương, thế nhưng cũng sẽ có không ít kẻ vì muốn sớm vượt qua kiếp nạn, trực tiếp bỏ qua mà dâng tú cho Thủy Thần đại nhân. Dù sao thì hắn cũng là người đứng đầu Hà Thần tứ phương, chức vụ lớn, quyền lực cũng cao hơn so với tiểu thần sông hồ địa phương nhiều."

Nếu là Trương Gia Nguyên lúc vừa tới Thủy Cung nghe được Châu Kha Vũ không chỉ quá khứ, hiện tại mà tương lai có được rất nhiều tân nương, khẳng định sẽ vô cùng vui vẻ nghĩ cách bỏ trốn. Dù sao thì bản thân cũng không phải là duy nhất, hắn thiếu đi một hai người cũng không phải là vấn đề gì to lớn.

Nhưng đợi đến bây giờ nghe phải mấy câu này, quả thật là vết thương đâm chí mạng vào tim.

Trương Gia Nguyên hơi xoa xoa lồng ngực có chút ê ẩm của mình, không cần người khác tới ngửi, tự cậu cũng nghe được mùi giấm chua bốc lên từ khắp nơi trên người mình rồi.

"Ngươi không tò mò tại sao mình lại chưa từng bắt gặp tân nương nào trước đây à?"

Trương Gia Nguyên hơi liếc nhìn gương mặt trắng nõn thần bí của người đang ngồi đối diện mình, trong phút chốc dường như không thể xác định được ý đồ của Lâm Mặc là gì. Mặc dù ngoài mặt cậu tỏ vẻ không muốn quan tâm đến, nhưng rồi cũng không nhịn được hỏi ra.

"Như thế nào?"

Lâm Mặc cười cười, đổ hết nước ở trong ly vào chậu bồn tài nhỏ trang trí được đặt ở giữa bàn, sau đó đưa cho cậu xem một cái ly đã rỗng tuếch. "Tất cả đều đã biến mất."

Trương Gia Nguyên nhìn đáy ly trắng sứ chỉ còn sót lại vài bả cặn trà nhỏ tí không rõ ràng, gương mặt bỗng có chút tái nhợt. Cậu muốn hỏi y người tại sao lại biến mất, thế nhưng vừa đúng lúc này, xe ngựa vẫn đang băng băng chạy lại đột ngột dừng lại, cắt ngang luôn buổi trò chuyện dở dang.

Mành vải đen tuyền bị người đưa tay nâng lên, ngay lập tức, trước mắt cậu liền hiện lên gương mặt anh khí hiên ngang, đường nét sắc lạnh quen thuộc của Thủy Thần.

Châu Kha Vũ đứng ở nơi đó, đôi mắt nâu đen không lộ rõ hỉ nộ chỉ biết nhìn chằm chằm vào người cậu, một bàn tay khẽ đưa ra, tựa hồ như đang đợi cậu nắm lấy.

Trương Gia Nguyên bỗng dưng lại hiện lên chút chần chừ, trong thoáng chốc giống như trẻ nhỏ vừa làm chuyện gì xấu, không dám mắt đối mắt với Thủy Thần. Châu Kha Vũ ẩn nhẫn nhận ra được điểm này, thế nhưng lại không tức giận hay khó chịu, chỉ trầm giọng gọi cậu.

"Lại đây."

Một lời này vừa thốt ra, giống như một câu thần chú sai khiến, Trương Gia Nguyên liền loạng choạng đứng dậy bước ra ngoài. Cậu nhìn vào bàn tay vẫn luôn vững vàng giơ ra trước mặt mình, trong lòng đang loạn cào cào, không biết có nên đưa ra nắm lấy hay không, dù thì gì bản thân cậu cũng chẳng phải nữ tử chân yếu tay mềm, xuống ngựa cần phải có người dắt thật.

"Không cầ... A!"

Trương Gia Nguyên vốn còn muốn xua tay từ chối, thế nhưng còn chưa kịp nói hết câu đã bị bàn tay đang giơ ra của Châu Kha Vũ chụp lấy kéo người lại gần. Bên dưới xe ngựa không có bậc thang, Trương Gia Nguyên lại còn là bất ngờ không kịp phòng bị, cứ thế ngã nhào vào trong lòng Châu Kha Vũ, bị hắn dùng phương thức giống như bế tiểu hài tử ôm lấy người.

Khóe mắt liếc thấy thân ảnh hồ y cách đó không xa, Trương Gia Nguyên liền nhận ra chỗ này ngoại trừ hắn ra vẫn còn thêm một người. Lúc trước có bị Châu Kha Vũ ôm ôm ấp ấp cũng đều là khi mọi người đều đã tránh hết, cậu không cảm thấy quá mất mặt nên mới để hắn bế loạn xạ khắp nơi. Nhưng hiện tại đang bị người khác nhìn chằm chằm thế này, Trương mãnh nam dưới bộ dáng tiểu cô nương lập tức liền thấy có chút thẹn, cựa quậy không yên muốn hắn thả người.

"Mau thả ta xuống. Có người khác ở đây, ngươi lại làm cái gì thế?"

Trương Gia Nguyên có chút gấp gáp, vừa quẫy đạp vừa thấp giọng yêu cầu. Châu Kha Vũ thân hình cao lớn, mặc kệ cho cậu có không ngoan thế nào, cái tay đang ôm eo lẫn cái tay đang kề dưới mông cậu cũng đều vô cùng vững chắc như bàn thạch, một chút cũng không chịu buông.

Hắn im lặng nhìn cậu, ánh mắt thâm sâu mang theo một loại mệnh lệnh không cho phép từ chối rõ ràng, khiến cho cậu cho dù không muốn cũng phải dần yên tĩnh trở lại. Trương Gia Nguyên lúc này mới có dịp nhìn kỹ người đang ôm lấy mình, môi mỏng mím chặt, mày sắc hơi cau, dường như là đang có chuyện gì không vui trong lòng.

"Ngươi làm sao vậy?"

Châu Kha Vũ tựa hồ nhận ra sắc mặt mình như thế này có thể dọa sợ đối phương, ngay lập tức liền cố gắng giãn đôi mày cau chặt khiến bản thân trở nên hiền hòa hơn một chút, nhưng vẫn rất lạnh lùng lắc đầu. "Không có gì, trở về thôi."

...

Hai người ôm ấp nhau khuất bóng rời đi rồi, Lưu Chương mới từ từ bước đến trước xe ngựa. Y ngẩng đầu nhìn người nãy giờ vẫn luôn im lặng xem Thủy Thần và tân nương của hắn tình chàng ý thiếp dây dưa với nhau, chợt cười cười vươn tay ra.

"Cũng muốn được ôm xuống giống như thế à?"

Lâm Mặc hừ nhẹ, lườm nguýt cái cơ thể trông thì cũng to cao đấy nhưng thật chất lại chẳng có tí cơ nào của Lưu Chương, khẽ trêu chọc. "Để ngươi ôm chẳng thà ta tự nhảy xuống còn hơn."

Lưu Chương không giận. Mộc Thần đại nhân lúc nào cũng treo nụ cười trên miệng, nghe y chê cũng chỉ bình thản thu tay về. Lưu Chương hiểu rõ Lâm Mặc miệng cứng lòng mềm, lại không thích bắt chước bất kỳ ai này, liền quay lưng lại, hơi cúi người xuống.

"Thế lên đây, ta cõng ngươi về."

Lâm Mặc hơi nheo mắt lại, vẫn như cũ bày ra vẻ mặt ghét bỏ, nhưng cơ thể thì thành thật hơn một chút, từ từ bám lấy hai vai đối phương mà nhẹ nhàng nhảy lên, còn cố tình giả lơ không thèm nhìn một bên gò má của Lưu Chương đang vì cười mà giờ đã nâng tít lên cao.

Vài đoàn cung nô vô tình nhìn thấy cảnh này liền lập tức che đi khóe miệng cong cong, vô cùng biết điều dùng thuật ẩn thân mà nhẹ nhàng lướt qua hai người.

Lưu Chương xác định Lâm Mặc đã vững vàng trên lưng rồi mới bắt đầu từ tốn bước đi. Gió khuya nhẹ nhàng thổi qua, vành tai tóc mai người này người kia liền lập tức quấn quýt loạn thành một đoàn. Lâm Mặc không nặng, cơ thể y vừa mảnh mai vừa có chút nhỏ bé, cho dù có là Mộc Thần đại nhân ít khi vận động cũng có thể không thở không suyễn mà cõng y một đoạn đường dài. Lưu Chương đang đi chợt khẽ nói.

"Nghe nói hôm nay ngươi kể chuyện cũ cho tiểu tân nương nhà Châu Kha Vũ."

Có nghĩ bằng đầu gối cũng biết được Lưu Chương từ nơi nào nghe nói tới. Lâm Mặc ôm chặt lấy cổ Mộc Thần, nghiêng đầu nhướn mày có chút không vui, dường như chỉ cần y dám nói đúng thì sẽ lập tức bóp chặt yết hầu không tha.

"Ngươi dám kêu lão Chu nghe lén chúng ta à?"

Lưu Chương không dám chọc Vương phi nhà mình, liền lập tức vội vã xin tha. "Nào có nào có. Hắn chỉ là vô tình nghe thấy, nhiều chuyện với ta mà thôi."

Lâm Mặc không quá tin tưởng mấy lời ba hoa chích chòe này, nhưng cũng không có xấu tính cắn mãi không buông như vậy, chỉ hừ nhẹ một tiếng xem như tạm chấp nhận, lặng im tựa cằm lên vai y.

"Vẫn còn thù chuyện cũ à?" Giọng của Lưu Chương bình thường lúc nào cũng vừa to vừa cao, hiện tại dường như bởi vì muốn dỗ dành y mà cố gắng hạ thấp không ít.

"Phàm nhân như chúng ta nào dám thù hằn gì với thần tiên các ngài."

Nếu như Trương Gia Nguyên là kiểu trước mặt thì có chút dịu ngoan, sau lưng lại nghịch đến mức gà bay chó sủa, thì Lâm Mặc lại là kiểu toàn thân không hề có chút năng lực đập phá nào, nhưng cái miệng thì đúng là cái gì cũng dám nói ra.

"Ngươi đấy, đừng có mà suốt ngày tìm cách chọc họ Châu kia nữa. Ta không phải lúc nào cũng cứu được ngươi đâu."

"Ai thèm chọc gì hắn." Lâm Mặc có chút đắc ý cong cong khóe môi. "Cùng lắm chỉ giúp hắn đốt chút lửa, hâm nóng tình cảm."

Lưu Chương nghe xong càng dở khóc dở cười, chỉ sợ chút lửa nhỏ này của y phỏng chừng sắp cháy rụi cả Thủy Cung này rồi.

"Chuyện hôm nay không cho phép ngươi nói với Châu Kha Vũ."

Lâm Mặc nhẹ giọng cảnh cáo Mộc Thần nhà mình một tiếng, Lưu Chương chiều người đến nghiện lập tức tỏ vẻ bản thân sẽ nhất nhất nghe theo. Y cảm thấy thỏa mãn liền càng thêm thả lỏng, giống như mèo con dụi đầu vào hõm cổ đối phương, cong môi lẳng lặng cười.

Sắp tới dự là sẽ thú vị lắm đây. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com