TruyenHHH.com

Nguyen Chau Luat Thai Tu Phi Special Edition

Trương Gia Nguyên say rượu không khóc lóc không kêu gào, cũng không làm loạn, yên lặng để Hồ Diệp Thao đỡ lên xe ngựa về vương phủ.

Mấy người Phó Tư Siêu, Nhậm Dận Bồng có uống nhiều, nhưng tửu lượng cao hơn Trương Gia Nguyên, lại có hạ nhân tới tận tửu quán đón về, không có gì đáng lo.

Ba người ai về nhà nấy, Trương Gia Nguyên còn vui vẻ vẫy tay tạm biệt vị bằng hữu mới quen, vui tới suýt chút nữa vấp ngã ở bậc thang.

Trương Gia Nguyên một tay ôm vò rượu Hồ Diệp Thao đưa mang về cảm tạ tam hoàng tử cho người giúp đỡ, một tay như thói quen vẫn cầm sáo ngọc, xiêu xiêu vẹo vẹo tiến vào trong phủ, có người đỡ liền gạt tay ra, muốn tự mình đi.

Tô quản gia đi phía sau cậu, chỉ trực tiểu thiếu gia ngã thì đỡ cậu. Vậy mà một đường cong không cong, thẳng không thẳng, Trương Gia Nguyên về đến mái hiên trước phòng lớn mà không ngã lần nào.

Phòng nhỏ của Trương Gia Nguyên ở phía bên trái, nhưng cậu không đi về bên đó, lại nghiêng ngả đi vào cửa lớn phía trước.

Châu Kha Vũ ở bên trong, đang tiến về phía cậu.

Tô quản gia nhìn thấy vương gia nhà mình, cũng bước chậm lại.

Trương Gia Nguyên từ đầu tới giờ đi không ngã, là không có vật cản trước mặt. Nhưng người say rượu thì còn tâm trí đâu mà nhìn bậc cửa, Trương Gia Nguyên không ngoài dự đoán, vấp tại chỗ ấy.

Tô quản gia theo phản xạ chạy lại muốn đỡ, nhưng vẫn chậm chân hơn người bên trong kia.

Thấy tiểu thiếu gia đã có vương gia nhà mình lo lắng, Tô quản gia mới lui xuống, dặn dò nhà bếp nấu canh giải rượu.

Trương Gia Nguyên vốn tưởng mặt mình sẽ tiếp đất, không nghĩ lại va vào vật gì đó cứng cứng, nhưng không lạnh như nền đất.

Tiểu thiếu gia nhận ra mình ngã vào lòng người ta thì thấy mình ngốc chết đi được, trong cơn say liền đổ lỗi cho cái bậc cửa, nhìn thấy bổn thiếu gia đây mà không biết đường tránh đi.

Mặt nhỏ áp sát vào ngực người ta, nghe được tiếng tim đập chầm chậm, ngửi được mùi gỗ hương liệu trong quần áo, giống mùi trên người cậu, lẫn chút mùi vỏ cam đặc trưng của hắn.

"Trương Gia Nguyên?"

Vị kia nhẹ giọng gọi cậu. Trương Gia Nguyên một tay vẫn ôm vò rượu, tay còn lại bám vào tay Châu Kha Vũ, chống người cố đứng thẳng dậy. Men say làm mắt cậu mờ đi, nhưng vẫn đủ để nhận ra người trước mặt là ai.

Khuôn mặt nhỏ thanh tú, chỉ có cặp má là có chút thịt, bị rượu làm cho đỏ lên. Châu Kha Vũ đưa tay lên xoa má cậu, trong lòng nghĩ, quả nhiên là mềm thật.

Trương Gia Nguyên say rượu, trong người có chút nóng, được bàn tay mát lạnh của người kia xoa má, bất giác dụi má vào tay Châu Kha Vũ như mèo nhỏ. Đầu quả tim tam hoàng tử tưởng chừng như bị móng vuốt mềm của mèo con gãi nhẹ.

Châu Kha Vũ không xoa má cậu nữa, tay chuyển xuống muốn lấy đi vò rượu từ Trương Gia Nguyên.

"Không cho ngươi!"

Trương Gia Nguyên phồng má, cau mày lại mắng Châu Kha Vũ.

"Hửm"

Châu Kha Vũ không tranh giành với cậu, tay lại chuyển xuống đỡ eo Trương Gia Nguyên, muốn đỡ cậu về phòng. Say đến như vậy rồi, lại còn muốn làm loạn.

Nhưng Trương Gia Nguyên không nghe theo, nghiêng người tránh khỏi tay hắn, quay đầu đi ra khỏi phòng lớn. Lần này thì cậu nhớ, nhìn dưới đất thấy bậc cửa, đứng trầm ngâm vài giây, rồi nhấc vạt áo, bước qua.

Châu Kha Vũ nhìn cái bộ dáng ngốc nghếch này của cậu, khóe miệng bất giác cong lên, không nhịn được cười thầm.

Hắn cứ nghĩ Trương Gia Nguyên sẽ ngoan ngoãn về phòng, nhưng không. Đồ ngốc này vẫn ôm vò rượu, nghiêng ngả bước về phía đình viện gần hồ sen.

Phía ấy xây một thủy tạ nhỏ, chọn làm nơi hóng mát, quả thực không tệ.

Nhưng giờ muộn rồi, không nên tới hóng mát cho lắm.

Cuối hạ, sen trong hồ đã tàn gần hết, chẳng còn sót lại được mấy bông. Bên kia có một gốc hồng mai lớn, là trước kia khi ra ngoài lập phủ, Châu Kha Vũ mang từ cung của tiên hoàng hậu ra. Hồng mai cành lá tươi tốt, dù sao cũng chưa tới mùa đông, tươi tốt là lẽ thường tình.

Châu Kha Vũ từ lúc rời phòng tới giờ vẫn đi theo sau Trương Gia Nguyên. Mới nãy cậu có bước hụt, Châu Kha Vũ tiến lên đỡ người đi, nhưng bị Trương Gia Nguyên hất tay ra.

Tiểu thiếu gia đặt mạnh vò rượu xuống bàn gỗ trong thủy tạ, liếc thấy bộ chén trà đặt trên bàn, mở vò rượu, rót ra một chén.

Con sâu rượu này, người đầy mùi rượu hoa đào thơm thơm, vậy mà về nhà lại mở rượu uống tiếp.

Chén nhỏ vừa chạm vào bờ môi mềm, liền bị người ta giành mất. Đã vậy, lại còn bị uống cạn. Người kia muốn trêu tức cậu, uống xong liền lật ngược chén lại, ý muốn nói ta uống hết rồi.

Có một chút men rượu vào người, Trương Gia Nguyên đã vứt hết mấy cái lễ nghi phép tắc bình thường ra sau đầu, cặp lông mày nhíu lại tỏ ý tức giận, mắng Châu Kha Vũ.

"Châu Kha Vũ!"

Nghe Trương Gia Nguyên hét to tên mình, trong đầu Châu Kha Vũ bỗng nảy ra ý muốn trêu chọc con sâu rượu này một chút.

Châu Kha Vũ không trả chén cho cậu, tay lại nhấc vò rượu, rót ra một chén.

Trương Gia Nguyên vươn người muốn giành lại chén từ tay người kia, vậy mà hắn không những không trả cho cậu, lại đưa tay nâng chén lên cao. Ngồi không giành được, Trương Gia Nguyên mới đứng dậy, ai ngờ hắn cũng đứng lên.

Tam hoàng tử cao hơn cậu một đoạn, hắn nâng chén rượu lên, toàn thân Trương Gia Nguyên đã dính sát vào người hắn, vẫn không giành được.

"Kha Vũ"

Trương Gia Nguyên không hiểu nguyên do nào đột nhiên không giành nữa, ngồi lại ghế, nhỏ giọng gọi tên hắn.

"Ngươi ức hiếp ta."

Cái điệu bộ uất ức này của Trương Gia Nguyên khiến tâm tình Châu Kha Vũ có chút khó nói. Tiểu tổ tông này say rượu, có phải là rất đáng yêu không.

Châu Kha Vũ cũng không trêu chọc cậu nữa, ngồi xuống bên cạnh cậu, chén rượu cũng đặt xuống bàn, tay bất ngờ bị Trương Gia Nguyên nắm lấy. Cậu liếc nhìn vò rượu bên kia, đậy nắp lại, đặt vào tay hắn.

"Cho ngươi."

Khi ấy, là cậu chợt nhớ ra, vò rượu này Hồ Diệp Thao đưa, mang về tạ ơn tam hoàng tử cho người giúp đỡ.

Cái điệu bộ ngốc nghếch này thực sự chọc cho Châu Kha Vũ bật cười, Trương Gia Nguyên nhìn thấy vậy, cũng cười theo.

"Ngươi ngốc chết đi được."

Nghe người ta chê mình ngốc, Trương Gia Nguyên mắng lại.

"Ngốc mới để giành rượu cho ngươi, nếu không ta đã uống hết từ lâu rồi!"

Trương Gia Nguyên mắng xong một câu, bỗng chốc ngẩn người vài giây suy nghĩ cái gì đó, nhớ ra liền nói.

"Ngươi cho người theo bảo vệ ta?"

Chẳng giống một câu hỏi, nhưng ánh mắt lại như trông chờ một câu trả lời.

"Phải"

"Vì sao?"

"Dù sao ngươi cũng là vương phi tương lai, đương nhiên là phải làm vậy."

"Chỉ vậy thôi sao?"

Trương Gia Nguyên giống như mong chờ một điều gì đó.

Châu Kha Vũ cũng chẳng nghĩ được gì khác, hắn chỉ là lo Trương Gia Nguyên ra ngoài gặp bất trắc. Thấy Trương Gia Nguyên nhìn mình, hắn gật đầu.

Vừa nãy còn cười ngốc, giờ lại khóc rồi.

Cuộn len của Châu Kha Vũ bị mèo con Trương Gia Nguyên làm cho rối tung lên.

Châu Kha Vũ chưa từng gặp qua cái kiểu người say rượu vừa cười xong khóc ngay được như vậy.

Trương Gia Nguyên cũng chẳng hiểu sao nước mắt cậu cứ rơi ra. Từ khi nãy, cái lúc Châu Kha Vũ gật đầu khẳng định với cậu. Hai tay đưa lên dụi nước mắt đi, rồi triệt để che lấy mặt mình.

Tam hoàng tử cũng không biết vì sao Trương Gia Nguyên đang yên đangg lành lại khóc, càng không biết phải làm sao để dỗ người, muốn gỡ tay cậu ra để lau nước mắt, nhưng Trương Gia Nguyên dứt khoát hất tay hắn đi. Châu Kha Vũ chưa từng dỗ người khác, một chút cũng không biết phải dôc thế nào.

Ngày nhỏ, hình như mỗi lần hắn khóc, mẫu hậu sẽ ôm hắn vào lòng, vỗ lưng.

Nhưng từ khi nhận thức được vấn đề xung quanh, cũng là sau khi mẫu hậu mất không được bao lâu, hắn chẳng đã còn khóc trước mặt người khác nữa rồi.

Châu Kha Vũ dựa theo bản năng, tiến sát lại, ôm Trương Gia Nguyên vào lòng, vỗ nhẹ lưng cậu.

Trương Gia Nguyên bị ôm, đẩy ra không được, với tay lấy sáo ngọc quăng trên bàn khi nãy, đánh hắn.

Châu Kha Vũ không hề tránh đi, tay vẫn ôm chặt cậu. Không chú ý mà nhỏ giọng dỗ con sâu rượu trong lòng.

"Trương Gia Nguyên, làm sao vậy? Ta chọc gì ngươi sao?"

Trương Gia Nguyên náo loạn một lúc thì ngừng tay lại, không đánh hắn nữa, nhưng nước mắt vẫn rơi, vai áo áo Châu Kha Vũ xuất hiện vài vệt nước.

Tiểu thiếu gia vẫn không hề trả lời.

"Trương Gia Nguyên Nhi"

Châu Kha Vũ lần nữa gọi tên cậu, học theo khẩu âm Đông Bắc của Trương Gia Nguyên mà kéo dài âm cuối.

Trương Gia Nguyên mất một lúc mới dừng được nước mắt. Nói một câu không đầu không đuôi.

"Không muốn."

"Làm sao vậy?"

"Không muốn thành thân."

"..."

"Với tam hoàng tử."

Châu Kha Vũ nghe cậu nói hết, cũng trở nên yên lặng, bàn tay vẫn xoa lưng cho Trương Gia Nguyên.

"Chỉ muốn mùa hạ cũng bằng hữu chu du thiên hạ, mùa đông trốn trong nhà xem tuyết, viết vài khúc nhạc."

"Vì sao?"

"Tam hoàng tử như khúc gỗ ấy, không muốn gả cho khúc gỗ."

Hóa ra trong lòng tiểu tổ tông này lại nghĩ hắn như vậy sao.

"Vậy không phải khúc gỗ, ngươi có gả không?"

Trương Gia Nguyên nghe xong câu này, không nói nữa. Mắt vô thức nhìn ra xa, chẳng rõ là đang nhìn cái gì.

"Về sau sẽ đối tốt với ngươi."

"..."

"Mỗi ngày đều nói chuyện cùng ngươi."

"..."

Trương Gia Nguyên vốn đã ngừng khóc, nhưng vẫn còn chút lưu luyến với hơi ấm từ người kia.

"Ta không sinh được con, sau này vương gia sẽ nạp thiếp, làm gì có chuyện còn đối tốt với ta."

"Sẽ không nạp thiếp, chỉ thành thân với một mình ngươi."

Thực ra, trong một khoảnh khắc nào đó, tam hoàng tử đã nhận ra, hắn thực sự đông tâm rồi.

"Hắn mỗi ngày đều trưng ra bộ mặt không chút biểu tình, như muốn đánh người vậy."

"..."

Trương Gia Nguyên đang nói chuyện này, lại lập tức chuyển sang chuyện khác.

"Hắn còn dọa cho hôn thê trước kia chạy mất."

Mặt Châu Kha Vũ có chút khó coi, là ai đã tiêm nhiễm mấy thứ như vậy vào đầu tiểu tổ tông này.

"Ta không dọa nàng, là Tôn Uyển Nhi không muốn thành thân với ta, ta giúp nàng rời khỏi kinh thành."

"Nàng không muốn, nhưng ngươi muốn?"

"Ta không muốn."

"Hừ"

"Sao vậy?"

"Ngươi muốn thành thân với ta không?"

"Muốn."

Châu Kha Vũ trả lời dứt khoát.

"Ta không muốn."

"Vậy dần dần sẽ muốn."

Trương Gia Nguyên đã buông Châu Kha Vũ ra từ ban nãy. Lúc nói câu này, hắn đưa tay lên chạm nhẹ chóp mũi cậu.

"Lão Trương, vốn chẳng bao giờ tham gia chuyện tranh giành quyền lực giữa các thế gia, vậy mà lần này lại nhúng tay vào."

"Trương Phong Hoa ép ngươi?"

Châu Kha Vũ ban đầu chỉ biết vương phi tương lai là người Trương gia, không biết người tới sẽ là Trương Gia Nguyên.

Trương Gia Nguyên qua lời của phụ thân thì đoán được ý đồ của hoàng thượng, muốn Trương gia đứng về phía tam hoàng tử, trợ giúp hắn giành được tước vị trữ quân.

"Không ép, là ta tự nguyện. Đại ca còn lo việc nhà, ta quản không được việc nhà, đến việc này, ta phải làm thôi."

"..."

"Châu Kha Vũ, đợi ngươi làm thái tử, viết hưu thư, ta và ngươi mỗi người một ngả. Có được không?"

Trong lòng Châu Kha Vũ dâng lên một chút chua xót. Người làm hắn động tâm, từ đầu tới cuối, chỉ muốn tách khỏi hắn.

Trương Gia Nguyên bản tính tự do tự tại, giống như chó sói nhỏ sinh ra lớn lên ở phương Bắc, vậy mà lại bị cuốn vào vòng tranh giành quyền lực. Thiếu niên nhỏ mang khát vọng được sống một đời vui vẻ, đi khắp nơi ngắm nhìn thiên hạ, cuối cùng bị trói lại kinh thành bởi hai chữ thành thân.

Trước kia từng nghĩ sẽ tìm một tiểu cô nương xinh đẹp, đáng yêu, không nghĩ bản thân mình lại phải gả cho người ta. Không phải thành thân không tốt, nhưng bản thân không được lựa chọn, chính là một loại thiệt thòi.

Trương Gia Nguyên, có thể để ta bù đắp phiền thiệt thòi này cho ngươi, có được không?

Tam hoàng tử lớn lên không có mẫu thân, cũng là một phần thiệt thòi lớn. Nhưng trong cung cấm được vây chặt bởi lễ nghi phép tắc, bởi tham vọng tranh đấu hoàng quyền, hoàng thượng bao dung hắn như vậy, chính là muốn bù đắp cho hắn.

Cái đêm mà hoàng thượng gọi hắn tới, hỏi hắn nếu y tìm cho hắn một vương phi là nam nhân, hắn có hận hoàng thượng không. Bản thân Châu Kha Vũ thì sao cũng được, bởi đó là trách nhiệm của thần tử, cũng là nhi tử. Nhưng khi ấy, hắn chưa từng nghĩ, liệu người kia có chấp nhận hắn không.

Người kia nói đợi hắn làm thái tử, rồi ai đi đường người đó, khiến Châu Kha Vũ bất chợt nảy ra suy nghĩ, hay là mang người kia trốn khỏi kinh thành, từ bỏ tranh giành hoàng vị, giấu tiểu tâm can của hắn đi, cả đời này chỉ thuộc về một mình hắn.

Trương Gia Nguyên nói mệt, gục đầu xuống bàn ngủ từ lâu.

Trong không khí có mùi rượu hoa đào thoang thoảng, mùi men say, lẫn với một chút ngòn ngọt.

Châu Kha Vũ đỡ Gia Nguyên dậy, một tay vòng qua ôm lấy người, để đầu cậu dựa vào vai hắn.

"Gia Nguyên?"

Trương Gia Nguyên ngủ rồi, miệng chỉ lẩm bẩm vài tiếng nghe không rõ.

Ban đêm, gió bên hồ lành lạnh, người uống rượu không nên ở bên ngoài hứng gió, sẽ dễ bị cảm.

Bị cảm rất mệt, mà ham chơi như Trương Gia Nguyên, thì hẳn sẽ không muốn mình bị cảm đâu.

Châu Kha Vũ luồn một tay xuống dưới đầu gối cậu, dùng sức ôm ngang người Trương Gia Nguyên lên.

Không nặng như hắn nghĩ.

Trương Gia Nguyên cao gần bằng hắn, ôm lên mới thấy hơi gầy, rất nhẹ, ban nãy dùng sức hơi quá, suýt chút nữa ngã về phía sau.

Lần duy nhất đứng so chiều cao với Trương Gia Nguyên, là cái lần cậu thất thần nhìn mắt hắn, vào ngày đầu tiên chuyển tới vương phủ, Châu Kha Vũ che ô cho cậu, vì cao hơn nên khi nghiêng ô về bên đó, vai áo bên trái bị mưa tạt ướt.

Mắt Trương Gia Nguyên nhắm nghiền, Châu Kha Vũ gọi cậu thêm tiếng nữa, cũng chỉ lẩm nhẩm vài câu, không tỉnh lại.

Cặp má tròn tròn như bánh gạo nếp, cảm giác nhìn người không nghĩ là sẽ nhẹ đến thế.

Châu Kha Vũ ôm người về gian bên trái. Tiểu tổ tông này ngủ say, gọi không dậy, còn khua tay múa chân loạn xạ muốn đánh người, Châu Kha Vũ đành đưa lại bát canh giải rượu cho người hầu mang cất.

Trương Gia Nguyên ngủ sẽ lật chăn, Châu Kha Vũ không yên tâm để cậu say rượu mà ở một mình. Châu Kha Vũ nhẹ nhàng đặt Trương Gia Nguyên xuống giường, đắp chăn cho cậu, nghĩ một chút, lại quay người về gian giữa lấy sách tới, ngồi trông chừng Trương Gia Nguyên. Chỉ là hắn không ngờ, tiểu tổ tông của hắn nói cái gì đó rất nhỏ, không rõ tiếng, bàn tay thò ra bên ngoài nắm chặt tay áo hắn không buông.

"Gia Nguyên?"

Rõ ràng bản thân có thể gỡ tay cậu ra, nhưng thực sự không nỡ.

Sói nhỏ lúc này mơ thấy mình đuổi theo một con thỏ lớn, màu xám tro, to bằng người cậu. Thỏ lớn sắp chạy thoát rồi, vội vàng đuổi theo, cuối cùng cũng tóm được đuôi của thỏ lớn.

Nhưng đuôi của con thỏ này hơi dài, tai cũng không giống thỏ bình thường, răng thì nhọn.

Sói nhỏ nhầm rồi, đây chẳng phải thỏ lớn gì hết, mà rõ ràng là một con sói lớn, lớn hơn sói nhỏ.

Sói thường đi thành đôi, nên gặp sói lớn cũng là lẽ thường thôi. Còn thỏ sao, thỏ thì sẽ không chịu đi cùng sói.

Sói lớn bị sói nhỏ bắt được, cũng chẳng buồn chạy. Hắn tháo giày, chui vào chăn ôm sói nhỏ, ngủ một giấc tới tận sáng hôm sau. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com