Nguyen Chau Luat Gio Danh Do Dua
Rạng sáng 28 Tết, gà chưa kịp gáy thì Gia Nguyên đã tỉnh giấc. Trời còn chưa tỏ, thằng Khoai còn đang vắt vẻo nằm trên cái võng ngáy ro ro. Gia Nguyên nhìn sang Kha Vũ bên cạnh vẫn đang say giấc nồng mà lay lấy lay để."Dậy, dậy."Cậu hai nhà phú hộ Châu đang ngủ say như chết, bất thình lình bị lay mà giật phắt dậy, nhìn đông ngó tây mà hoảng hốt, "Trời sập! Trời sập!"Gia Nguyên cũng bị Kha Vũ làm cho hết hồn, nó tét tay cậu một cái đét. "Trời sập cái mả nhà anh, sáng sớm đã la um lên thế."Kha Vũ lúc này mới dụi dụi ghèn mắt, nửa tỉnh nửa mê nhìn ra cửa sổ còn tối om om, khó hiểu quay qua thủ thỉ."Buồn đi nhà xí mà không dám đi hả? Anh gọi thằng Khoai đưa đi nhé?"Cậu nhìn qua Gia Nguyên mặt xị một đống, vội vàng sửa. "Khỏi gọi thằng Khoai, anh đưa em đi, hen?"Gia Nguyên lúc này mới lắc đầu ngao ngán. Nhưng tâm trạng hôm nay của nó tốt lắm, không rỗi hơi đôi co với cậu làm gì."Dậy rửa mặt rồi về thăm tía má tui."Kha Vũ định bụng khuyên nó ngủ thêm một giấc, vì phải chờ trời sáng hẳn thì mới chèo đò qua bên kia sông được, nhưng nhìn bộ mặt hớn ha hớn hở của nó thì cậu không nỡ, đành chiều nó gọi thằng Khoai chuẩn bị nước rửa mặt. Thằng Khoai đang đu đưa trên võng, nghe tiếng gọi thì giật mình ngã chổng vó xuống đất, quay trái quay phải "Trời sập! Trời sập!"Gia Nguyên chậc lưỡi, úi dào, đúng là chủ nào tớ nấy.—Hôm nay là lễ lại mặt của Kha Vũ và Gia Nguyên.Sau ngày cưới từ 2 đến 4 ngày, cặp tân lang tân nương sẽ về thăm nhà đàng gái. Đàng trai chuẩn bị đồ lễ, còn đàng gái chuẩn bị mâm cơm đãi con rể mới. Đây gọi là lễ lại mặt.Bà hai cũng đã thức giấc từ sớm. Gì chứ bà trước nay đều tự tay vun vén nhà cửa, chu toàn mọi việc. Tuy nói bà nhìn không vừa mắt đứa con dâu này cho lắm, nhưng lễ nghi thì không được qua loa. Bà chuẩn bị đồ lễ gồm trầu cau, xôi, thịt gà, rượu trắng, cây thuốc đủ cả.Hiện tại đã là cận Tết, nhà ông phú hộ Châu cho con hầu thằng ở về nhà đón Tết cũng khá nhiều. Hiện tại trong phủ chỉ còn một vài người theo hầu ông bà từ lâu, hoặc quê xa không về được. Kha Vũ cũng không dẫn theo quá đông người, ngoài thằng Khoai thì thêm ba đứa bưng đồ lễ, với một đứa chèo đò.Gia Nguyên ra đến cửa thì bị vú tư níu lại.Vú tư đã theo hầu bà hai cả kể từ thưở bà chưa được gả cho phú hộ Châu, cậu hai Kha Vũ nhà này từ nhỏ cũng là được vú tư chăm sóc đến tận chân răng kẽ tóc.Ấn tượng của Gia Nguyên về vú tư rằng vú là một người hiền lành, kiệm lời, đôi khi còn toát ra một vẻ thần bí. Thằng Khoai từng kể cho nó nghe, là người làm trong nhà ai cũng kính nể vú, nhưng ai cũng sợ, vì nghe đồn đâu vú biết thuật lên đồng, gọi hồn, có người còn kể vú nhìn thấy được người cõi âm.Vú tư lúc này dúi vào tay Gia Nguyên một túi gấm nhỏ, dặn nó."Chòng chõng chết trôi, có noi đừng hòng có mạng. Chòng chõng chết trôi, cả cậu lẫn tôi cho có đôi có cặp. Mai mốt mà đi sông đi nước, nhớ mà giắt cái túi này theo bên hông."Dặn dò xong thì vú quay lưng đi mất. Nó đứng ngơ ngác nhìn theo bóng lưng vú, chưa kịp tiêu hóa là vừa xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn rất nghe lời giắt cái túi theo bên hông.Hôm nay nước sông Môn dâng cao, mái chèo đi đến đâu, nước dập dềnh theo đến đấy. Gia Nguyên lơ đãng hưởng thụ cái gió xuân của buổi ban sớm, Kha Vũ bên cạnh cũng nổi cái hứng thi sĩ, ngâm một vài bài thơ về điển tích xuân.Bẵng đi một quãng, Gia Nguyên mới thấy một cái túi gấm y hệt của mình được giắt ở thắt lưng Kha Vũ. Kha Vũ thấy nó nhìn thì mới giải thích."Đây là vú tư đưa cho anh, từ nhỏ anh đã luôn phải đeo bên mình mỗi khi đi đò đi thuyền. Vú nói cái túi này là bùa vú tự làm, tránh được các đại nạn nơi sông nước."Gia Nguyên cũng móc cái túi của mình ra khoe với Kha Vũ. "Vú cũng cho tui một cái."Kha Vũ ra điều ngạc nhiên, "Thiệt á? Từ trước đến giờ, ngoài anh ra thì em là người đầu tiên được vú tặng bùa đó. Anh từ nhỏ đã sợ nước nên vú mới cho anh cái bùa này.""Anh sợ nước á? Sao thế?""Không biết, thì cứ sợ thôi.""Thế có biết bơi không?""Không biết.""Bơi cũng không biết, sao anh cái gì cũng không biết thế." Gia Nguyên mới nguýt một cái thật dài. "Đặng mai mốt có thời gian, tui dạy anh bơi."Kha Vũ lúc bình thường vẫn luôn chín chắn dịu dàng, đứng trước Gia Nguyên bỗng chốc lại như một đứa trẻ được cho cây kẹo đường. "Nguyên dạy anh à? Thiệt không? Bao giờ dạy thế?""Thì mốt.""Mốt là bao giờ?""Thôi, Khoai, mày dạy cậu hai nhà mày đi. Tao dạy không nổi."Rồi Kha Vũ dùng dằng lắc lắc tay nó, nó mới quay mặt sang chỗ khác, giấu khóe môi đang cong lên tủm tỉm nhè nhẹ.Đi một lúc thì đến một đoạn lượn vòng, ở giữa sông xuất hiện một cái xoáy nước nhỏ, tuy không gọi là cuồn cuộn nhưng nếu chèo đò không khéo thì cũng bị nguy hiểm. Gia Nguyên bất an miết miết cái túi gấm, chìm vào dòng suy nghĩ. Không hiểu sao nhìn cái hình thêu con chim le le và con bìm bịp trên túi mà cậu lại có một cảm giác quen thuộc đến lạ.Song thằng lái đò chèo cũng mượt, khéo léo tránh được cái đoạn nước xoáy ấy, mặt nước lại yên bình trở lại. Mái chèo lướt trong nước tạo thành hai hàng sóng, nghe xa xa ở đâu vọng tới tiếng én gọi bầy.Kha Vũ mấy lần bắt chuyện với nó chán chê mà toàn bị nó lơ đẹp, mới buồn chán chuyển qua ngâm nga một bài đồng dao mà đám trẻ con trong làng vẫn hay hát ra rả.Bắc kim thang, cà lang bí rợ
Cột qua kèo, là kèo qua cột
Chú bán dầu qua cầu mà té
Chú bán ếch ở lại làm chi
Con le le đánh trống thổi kèn
Con bìm bịp thổi tò tí te tò teNó quay qua véo một cái vào eo Kha Vũ, "Phui phủi cái mồm. Đi đò mà dám hát cái này.""Thế nói chuyện với anh đi, anh không hát nữa."Làm thằng Khoai với thằng chèo đò ở đuôi thuyền cứ huých tay nhau cười hềnh hệch. "Mèn đét ơi, mày coi cậu hai với cậu Nguyên tình tứ kìa."—Sau hơn nửa canh giờ chèo đò thì tốn thêm một khắc nữa để đi bộ về nhà Gia Nguyên. Con đường mòn này Gia Nguyên đã đi qua không biết bao nhiêu lần, mà hôm nay lại có cảm giác hưng phấn đến kỳ lạ. Nó mới chỉ xa tía má mới có mấy ngày, mà cứ ngỡ như đã đi tha hương cầu thực lâu lắm rồi.Đứng ở tuốt xa đã thấy tía má đang đứng đón ở đầu ngõ, nó suýt thì không kiềm được xúc động. Nhưng nó là đàn ông, ai đâu sà vào lòng má như cái hồi còn con nít ranh nữa, nên nó mới bày ra vẻ mới được đi chơi một chuyến trở về nhà, chỉ vẫy tay vài cái. "Tía, má."Nó cứ tưởng tuy nó bày ra vẻ thế thôi nhưng tía vẫn sẽ như hồi đấy mà quàng vai nó, má sẽ bẹo đôi má của nó. Nhưng đời thì có đẹp như là mơ đâu. Tía thì bóp vai, má thì lấy miếng khăn rằn lau mồ hôi cho cậu ấm nhà họ Châu. "Đi đường mệt hông con? Khát nước hông con? Sao mà khéo đẻ thế, bô trai thế."Ủa, tía, má, có lộn hông dzậy? Con mới là con trai hai người đó!Bữa cơm gia đình ở nhà Gia Nguyên đơn sơ hơn nhà Kha Vũ, nhưng lại ấm áp hơn nhiều lắm. Không phải là nhà cậu lạnh lẽo, nhưng quy tắc trong nhà là khi dùng cơm thì không được nói chuyện. Nhà Nguyên thì khác, mọi người cười nói luyên thuyên đủ chuyện, khi đã kết thúc bữa cơm mà Kha Vũ vẫn còn hơi tiếc nuối."Tía nói này, đều là con cháu trong nhà, từ nay con cũng như con ruột của tía.""Mai mốt mà thằng Nguyên nó bắt nạt con, con cứ về đây mách má.""Dạ, con cũng xem tía má như tía má ruột của con ạ. Mai mốt em Nguyên mà hư, má cho phép con bảo ban dạy em má nhá.""Được, được, con cứ tét đít nó. Thằng này nó lỳ đòn lắm, con tét mạnh vào."Gia Nguyên nãy giờ ngồi nghe mà nghe sấm chớp bên tai đùng đùng, suýt thì xỉu ngang tại chỗ. Đúng là con trai trong nhà như chén nước hắt đi.———————————————————Một ngày trôi qua nhanh như con chó chạy ngoài đồng, trên đường hồi phủ Kha Vũ mới nhận ra trời đã về chiều.Còn một quãng nữa là đến bờ sông thì trời lại đổ một cơn phùn mùa xuân. Thằng Khoai quay qua quay lại hỏi có đứa nào nhớ mang dù theo không, thì cả đám lắc đầu nguầy nguậy. Quái, cả tháng nay trời có đổ mưa bữa nào đâu.Gia Nguyên nhìn phía bụi chuối có một lá chuối to rụng dưới đất, mới nhanh nhẹn nhặt lá chuối lên, giơ lên đầu tránh mưa, quay qua gọi người bên cạnh."Cậu hai, cậu hai."Kha Vũ thấy Gia Nguyên gọi cậu thì cũng chạy lại phía nó, chui vào dưới tán lá chuối mà tránh mưa. Lá chuối có to nhưng để che hết cho hai cậu con trai cao nhông nhổng thì cũng khá khó, Kha Vũ mới huých huých nó, "Anh cao, để anh cầm cho."Gia Nguyên cũng nghe lời mà buông tay ra, Kha Vũ được dịp xích lại sát nó, quàng tay qua vai đối phương. Cậu còn cố ý nghiêng hẳn là chuối về phía người trong lòng, nước mưa rơi tí tách lên vai còn lại của cậu, ướt đẫm.Quãng đò vốn dĩ dài tận nửa canh giờ, sao trong khoảnh khắc này lại ngắn ngủi như một cái chớp mắt.Gió đánh đò đưa, gió đập đò đưa
Mưa chiều ướt áo anh đưa em về thuyền
Gió đánh mạn thuyền gió đập mạn thuyền
Nhịp nhàng ta hát nơi miền trăm năm
Cột qua kèo, là kèo qua cột
Chú bán dầu qua cầu mà té
Chú bán ếch ở lại làm chi
Con le le đánh trống thổi kèn
Con bìm bịp thổi tò tí te tò teNó quay qua véo một cái vào eo Kha Vũ, "Phui phủi cái mồm. Đi đò mà dám hát cái này.""Thế nói chuyện với anh đi, anh không hát nữa."Làm thằng Khoai với thằng chèo đò ở đuôi thuyền cứ huých tay nhau cười hềnh hệch. "Mèn đét ơi, mày coi cậu hai với cậu Nguyên tình tứ kìa."—Sau hơn nửa canh giờ chèo đò thì tốn thêm một khắc nữa để đi bộ về nhà Gia Nguyên. Con đường mòn này Gia Nguyên đã đi qua không biết bao nhiêu lần, mà hôm nay lại có cảm giác hưng phấn đến kỳ lạ. Nó mới chỉ xa tía má mới có mấy ngày, mà cứ ngỡ như đã đi tha hương cầu thực lâu lắm rồi.Đứng ở tuốt xa đã thấy tía má đang đứng đón ở đầu ngõ, nó suýt thì không kiềm được xúc động. Nhưng nó là đàn ông, ai đâu sà vào lòng má như cái hồi còn con nít ranh nữa, nên nó mới bày ra vẻ mới được đi chơi một chuyến trở về nhà, chỉ vẫy tay vài cái. "Tía, má."Nó cứ tưởng tuy nó bày ra vẻ thế thôi nhưng tía vẫn sẽ như hồi đấy mà quàng vai nó, má sẽ bẹo đôi má của nó. Nhưng đời thì có đẹp như là mơ đâu. Tía thì bóp vai, má thì lấy miếng khăn rằn lau mồ hôi cho cậu ấm nhà họ Châu. "Đi đường mệt hông con? Khát nước hông con? Sao mà khéo đẻ thế, bô trai thế."Ủa, tía, má, có lộn hông dzậy? Con mới là con trai hai người đó!Bữa cơm gia đình ở nhà Gia Nguyên đơn sơ hơn nhà Kha Vũ, nhưng lại ấm áp hơn nhiều lắm. Không phải là nhà cậu lạnh lẽo, nhưng quy tắc trong nhà là khi dùng cơm thì không được nói chuyện. Nhà Nguyên thì khác, mọi người cười nói luyên thuyên đủ chuyện, khi đã kết thúc bữa cơm mà Kha Vũ vẫn còn hơi tiếc nuối."Tía nói này, đều là con cháu trong nhà, từ nay con cũng như con ruột của tía.""Mai mốt mà thằng Nguyên nó bắt nạt con, con cứ về đây mách má.""Dạ, con cũng xem tía má như tía má ruột của con ạ. Mai mốt em Nguyên mà hư, má cho phép con bảo ban dạy em má nhá.""Được, được, con cứ tét đít nó. Thằng này nó lỳ đòn lắm, con tét mạnh vào."Gia Nguyên nãy giờ ngồi nghe mà nghe sấm chớp bên tai đùng đùng, suýt thì xỉu ngang tại chỗ. Đúng là con trai trong nhà như chén nước hắt đi.———————————————————Một ngày trôi qua nhanh như con chó chạy ngoài đồng, trên đường hồi phủ Kha Vũ mới nhận ra trời đã về chiều.Còn một quãng nữa là đến bờ sông thì trời lại đổ một cơn phùn mùa xuân. Thằng Khoai quay qua quay lại hỏi có đứa nào nhớ mang dù theo không, thì cả đám lắc đầu nguầy nguậy. Quái, cả tháng nay trời có đổ mưa bữa nào đâu.Gia Nguyên nhìn phía bụi chuối có một lá chuối to rụng dưới đất, mới nhanh nhẹn nhặt lá chuối lên, giơ lên đầu tránh mưa, quay qua gọi người bên cạnh."Cậu hai, cậu hai."Kha Vũ thấy Gia Nguyên gọi cậu thì cũng chạy lại phía nó, chui vào dưới tán lá chuối mà tránh mưa. Lá chuối có to nhưng để che hết cho hai cậu con trai cao nhông nhổng thì cũng khá khó, Kha Vũ mới huých huých nó, "Anh cao, để anh cầm cho."Gia Nguyên cũng nghe lời mà buông tay ra, Kha Vũ được dịp xích lại sát nó, quàng tay qua vai đối phương. Cậu còn cố ý nghiêng hẳn là chuối về phía người trong lòng, nước mưa rơi tí tách lên vai còn lại của cậu, ướt đẫm.Quãng đò vốn dĩ dài tận nửa canh giờ, sao trong khoảnh khắc này lại ngắn ngủi như một cái chớp mắt.Gió đánh đò đưa, gió đập đò đưa
Mưa chiều ướt áo anh đưa em về thuyền
Gió đánh mạn thuyền gió đập mạn thuyền
Nhịp nhàng ta hát nơi miền trăm năm
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com