Nguyen Chau Luat Chau Kha Vu Bao Nuoi Em Di
Mười mấy năm về trước, tại một công viên nhỏ trong một khu dân cư nọ.Một tên nhóc con đứng chắn trước mặt một thằng nhóc mập mạp lớn hơn nó một chút, hai tay chống hông, điệu bộ vô cùng hống hách. Nhóc mập cũng không biết đứa nhỏ này từ đâu chạy ra, quần đùi áo cộc tay in hình siêu nhân, đầu đội mũ có mầm cây lắc qua lắc lại, có lẽ nhìn thấy nhóc mập bị ba thằng nhóc khác giật mất truyện tranh, máu anh hùng nổi lên. "Mấy anh còn không trả lại đồ, em sẽ gọi dì đến!"Trẻ con sợ người lớn, ba thằng nhóc bắt nạt kia gan nhỏ. Còn chưa kịp đe dọa, nhóc con đội mũ lá mầm hét ầm lên. "Dì ơiiiiii, có người bắt nạt Nguyên Nguyên!"Nhóc con Nguyên Nguyên năm tuổi trắng trẻo đáng yêu, hai má bánh bao nhìn chỉ muốn cắn một miếng. Nhóc mập cũng muốn cắn thử. "Haha, đừng có mà lừa bọn tao."Thằng nhóc lớn nhất đám, cũng là thằng nhóc giật truyện tranh của nhóc mập, tỏ vẻ khinh thường tiểu Nguyên Nguyên. Nguyên Nguyên không sợ gì cả, tiến lại cắn tay thằng nhóc kia, cắn đến tay con nhà người ra rỉ máu. Không ngờ nhóc mập sợ đau, khóc ầm lên, ném cuốn truyện xuống đất, vừa khóc vừa chạy về nhà mách mẹ. Hai thằng nhóc còn lại thấy đại ca chạy, cũng chạy theo, còn bỏ lại cho nhóc Nguyên Nguyên mấy chứ đợi đấy.Tiểu Nguyên Nguyên nhặt cuốn truyện tranh dưới đất lên, lại quệt vào áo mình cho trôi lớp bụi đất dính lên, đưa trả lại cho nhóc mập. "Sách của anh này!""Cảm ơn.""Khỏi cần, tiểu bá vương Dinh Khẩu cứu người không cần cảm ơn."Một đứa nhỏ tám tuổi sẽ không nhận ra trong lòng mình có chút rung động, chỉ đơn giản cảm thấy cảm kích tên nhóc con đáng yêu trắng trắng mềm mềm to miệng thấp hơn mình cả một cái đầu kia. Trương Gia Nguyên bốn năm tuổi hoạt bát đáng yêu, nói rất nhiều, tới mức thường xuyên bị em gái nhỏ bằng tuổi nhà dì than phiền, anh Nguyên nói quá nhiều, ồn chết em rồi. "Anh trai nhỏ, anh ở đâu vậy?"Nhóc mập quay về ngồi lại xích đu, Nguyên Nguyên cũng đi theo, nhưng ngồi xổm dưới đất, cầm que vẽ vài hình thù chẳng biết là cái gì. "Phía bên kia kìa."Tiểu Nguyên Nguyên nhìn theo hướng tay người kia chỉ, là căn biệt thự rất to, cổng rất cao, nhà to hơn nhà dì rất rất rất nhiều, chắc là nhà rất giàu đó. Tiểu Nguyên Nguyên cũng không có phản ứng ngạc nhiên thái quá, vì nhà nhóc ở Liêu Ninh chắc cũng lớn ngang ngửa cái nhà kia. Nhà nhóc mập thực ra là ở ngoại thành phía Đông Bắc Kinh, là một khu riêng, chiếm nguyên một quả đồi, ông bà nội đều sống ở đó, nhưng vì mấy anh em nhóc mập phải đi học, anh trai lớn và chị dâu mang theo con gái cùng hai em trai nhỏ hơn từ Mỹ trở về tới đây sống. Gần đây có trường quốc tế chất lượng tốt nhất nhì thành phố, mấy đứa nhỏ nhà họ đều gửi vào đó học. "Anh trai nhỏ, em là Trương Gia Tiểu Nguyên Nguyên, anh tên gì vậy?""Da... Daniel."Tiểu Kha Vũ trước mặt bạn nhỏ mới quen này có chút lúng túng. "Khó đọc quá, gọi anh là Dandan nhaaaaa."Bình thường ở nhà nhóc cũng không hay nói nhiều, chắc hẳn là kiểu trái ngược hoàn toàn với Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên cũng mới tới đây nghỉ hè được một tuần, cô em họ bằng tuổi con gái nhà dì phải đi học múa ba lê, nhóc ở nhà một mình quá nhàm chán, lăn qua lăn lại làm phiền dì, cuối cùng, khi ánh nắng cuối chiều dịu lại, dì cũng thả nhóc ra công viên gần nhà chơi, khu này khá nhiều trẻ con, cũng không sợ nhóc không có bạn. Châu Kha Vũ ngày tám chín tuổi tuy không trắng trẻo lắm vì hay đi chơi nắng, mập mạp đáng yêu, nhưng có chút nhát gan, hôm nay anh trai lớn hơn hai tuổi bị ốm đến bệnh viện khám, cháu gái nhỏ đi học lớp năng khiếu hè, chỉ có thể tự mình ra công viên chơi, người lớn trong nhà đều gọi là nhóc Daniel, tiểu Dan, Lục Đệ, không ai gọi Kha Vũ, người lớn trong khu nghe trong nhà gọi vậy, thành ra ai cũng gọi nhóc như thế. Trương Gia Nguyên cảm thấy người này rất thú vị, nhóc có nói nhảm đến mức nào, người ta vẫn sẽ ừ hử đáp lại câu được câu không, ít nhất là không chê nhóc phiền như cô em gái ở nhà. Ngày hôm sau, tiểu Nguyên Nguyên lại bắt gặp Daniel ngồi xích đu đọc truyện tranh, nhóc lại tới nói chuyện. "Dandan, từ giờ em sẽ làm bạn với anh, em làm vệ sĩ của anh, nhưng mà phải trả công cho em bằng kem."Daniel vậy mà lại gật đầu. Tiểu Nguyên Nguyên trở thành cái đuôi nhỏ của Châu Kha Vũ, nhóc đi chơi sẽ đến gọi Châu Kha Vũ đi cùng. Cái lần nhóc cắn chảy máu tay con nhà người ta, tối đến, mẹ thằng nhóc kia thế mà lại hỏi thăm được đến bắt đền, sau khi tranh cãi với dì, mẹ thằng nhóc đó ôm theo cục tức đi về. Tiểu Nguyên Nguyên núp ở góc cửa, cứ lo bị dì mắng. "Lần sau mà còn thấy nó đi bắt nạt, đừng có chỉ cắn không, cứ đánh mạnh tay vào, nghe chưa."Sau này Trương Gia Nguyên lớn lên, nghĩ lại, không biết vì sao mình lại được dạy dỗ theo cái kiểu không giống ai như thế này. Sau kì nghỉ hè năm ấy, nhà dì chuyển tới trung tâm thành phố, nhóc cũng không có cơ hội gặp lại nhóc mập kia. Tiểu Nguyên Nguyên bé nhỏ có vũ khí lợi hại nhất là hàm răng, đánh không được, cãi không xong, nhóc sẽ cắn. Daniel giữ đúng lời hứa cho tiểu Nguyên Nguyên ăn kem, chỉ là, trong lúc bạn nhỏ phồng miệng ăn kem, Daniel không kìm lòng được, cắn má Nguyên Nguyên một cái. Trương Gia Nguyên bị đau, làm gì có ai dám cắn má nhóc, liền tức giận vung tay đánh Daniel. Nhóc không định đánh thật, nhưng chẳng may, lúc vung tay quá mạnh, đập vào mắt Daniel. Trương Gia Nguyên vừa tức vừa ngại, sau khi đánh người thì cầm hộp kem ăn dở chạy mất. Daniel ra công viên ba ngày không gặp nhóc, về đến nhà ủ rũ như cún con bị dính mưa, anh trai và chị dâu hỏi mãi mới nói rằng nhóc lỡ cắn má bạn. Anh trai và chị dâu đều biết nhóc Nguyên Nguyên này, nhà ở ngay đằng sau nhà họ, đứa nhỏ này rất hoạt bát, lại đáng yêu, thường như cái đuôi nhỏ chạy theo Daniel nhà họ. Nhà họ mới từ nước ngoài về, Daniel nói tiếng Trung không tốt lắm, lại học trong trường quốc tế, thành ra không có nhiều thời gian nói tiếng Trung, những lúc bí từ, nhóc sẽ nói tiếng Anh, mấy đứa nhỏ học ở trường cấp một bình thường sẽ không hiểu. Mà trong khu này cũng chẳng có mấy đứa nhỏ học trong trường quốc tế kia. Mấy đứa trẻ con trong khu không chơi với Daniel vì nhóc khác biệt, lại vì hơi mập một chút, nên đôi khi Daniel sẽ bị mấy đứa lớn trong khu bắt nạt. Leo lớn hơn Daniel hai tuổi, bình thường đi chơi sẽ là hai anh em đi chung, đám nhỏ chỉ dám buông lời trêu chọc, không làm ra hành động giật đồ chơi hay động tay động chân. Mà tính cách Daniel khá hướng nội, nhóc rất ít khi nói chuyện với mọi người nếu cảm thấy không cần thiết. Kết bạn rất tốt, đặc biệt là với đứa nhỏ nói nhiều như tiểu Nguyên Nguyên.Daniel đôi lúc sẽ nghe không hiểu Trương Gia Nguyên nói cái gì, đó cũng là lý do Daniel nghe Trương Gia Nguyên nói mà chỉ có thể ậm ừ đáp lại.Daniel nghe lời anh chị chạy đến nhà dì Trương Gia Nguyên tìm nhóc, liền thấy cái đầu nấm nho nhỏ ló ra phía sau lưng dì. "Nguyên Nguyên ghét anh rồi, không muốn chơi với anh nữa đâu."Daniel tay cầm theo hai hộp kem chị dâu đưa. "Xin lỗi, nhưng mà... có... có mang kem cho em."Tiểu Nguyên Nguyên thấy kem thì mắt sáng lên, mấy chuyện giận dỗi cũng sắp bay thẳng ra sau đầu. "Đừng tưởng làm thế là có thể xin lỗi."Daniel không biết phải làm sao. "Phải cho em cắn trả một cái."Daniel gật đầu, sau đó cúi xuống cho Trương Gia Nguyên cắn. Trương Gia Nguyên răng sắc, cắn có một cái mà hằn một vòng răng trên mặt con nhà người ta. Daniel có một chuyến nghỉ mát năm ngày với cả nhà, tới lúc nhóc trở về, cũng đã sắp hết hè. Không thấy Trương Gia Nguyên đâu cả. Dì nói em ấy về Dinh Khẩu đi học rồi, hè năm sau sẽ lại tới. Nhưng chẳng đợi được tới hè năm sau, mùa xuân của năm đó, dì Trương Gia Nguyên chuyển đi, nghe nói là chuyển vào trung tâm thành phố. Qua một mùa hè nữa, Daniel quay về Mỹ học cấp hai, môi trường ở đây xem ra không quá phù hợp. Mãi cho tới khi học vượt cấp lên đại học, nhận bằng cử nhân, mới quay về tiếp quản cơ nghiệp. Cảm kích và sự quý mến năm nào không biết từ bao giờ đã bén rễ thành tình yêu trong lòng Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ cũng không định về tiếp quản Châu thị, mà muốn lập công ty riêng, nhưng điều kiện anh trai lớn đưa ra hấp dẫn quá, Châu Kha Vũ cuối cùng vẫn đồng ý. Châu Kha Vũ cảm thấy thực sự may mắn khi Trương Gia Nguyên gia nhập giới giải trí, vì nhờ đó mà anh không phải lặn lội đi tìm bạn nhỏ. Nhưng đại ca nhà họ Châu còn cao tay hơn, nói với anh, chỉ cần anh chịu về Châu thị, lập tức cả thông tin của người dì năm đó, lẫn Trương Gia Nguyên, tài nguyên cho Trương Gia Nguyên sẽ đều được chuyển tới tay Châu Kha Vũ. Dù sao cũng vẫn là làm việc kiếm ra tiền, không quan trọng bằng Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên từ đầu đến cuối cũng không biết mọi việc Châu Kha Vũ đều nắm trong tay, chỉ biết rằng, vào cái đêm sau tiệc tối ở nhà họ Châu, Châu Kha Vũ nói với cậu, trên trời có cả ngàn vạn vì sao, nhưng ngôi sao sáng nhất trong lòng anh chỉ có Trương Gia Nguyên. Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ thích em, thích từ rất lâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com