TruyenHHH.com

Nguyen Chau Luat 0 Degree Celsius

Tên gốc: 摄氏零度
Tác giả: Makole
Editors: aprilcheryl, TTH @bkln.yzl
Số chương: Chính văn 25 chương, 2 phiên ngoại

*Không áp đặt lên người thật

*Trạm ca x Guitarist

*Còn có tên là "Anh trai tôi và thần tượng tôi ở bên nhau rồi", "Tôi đã gán ghép anh trai tôi và thần tượng tôi như thế nào", và "Thần tượng biến thành anh dâu phải làm sao"

—————————

02

Một câu nói không nặng không nhẹ làm nhóm người xôn xao hồi lâu, các fans ở xung quanh đều hướng mắt về phía Châu Kha Vũ, Châu Kha Vũ cầm máy ảnh, nhất thời có chút bối rối không biết phải làm sao. Anh vô thức lùi về sau hai bước, phất phất tay nói: “Không phải, tôi chỉ là…”

“Trương Gia Nguyên chạy mất rồi!”

Không biết là ai hét lên, nhóm nữ sinh lúc này mới quay đầu tìm Trương Gia Nguyên, người kia sớm đã đeo balo chạy thẳng đến nhà vệ sinh của sân bay rồi. Fans vội vàng đuổi theo, cuối cùng cũng chỉ có thể dừng ở trước cửa nhà vệ sinh nam, nhìn nhau bó tay.

“Lại chạy rồi!” Một cô gái buộc tóc đuôi gà, cũng đang cầm SLR hậm hực nói, “Đúng là thời kỳ phản nghịch mà!”

Châu Kha Vũ nhanh nhạy bắt được trọng tâm: “Lại?”

“Không vậy thì sao... tôi chưa từng thấy ai chạy giỏi như thế.” Một cô gái khác tiếp lời, “Anh là chụp thuê đúng không? Tôi nói cho anh biết chụp Trương Gia Nguyên khó lắm đấy, mỗi lần ở sân bay muốn gặp thằng bé chụp mấy tấm ảnh, còn khó hơn lên trời. Tôi từng đu rất nhiều idol, chưa từng thấy ai như thế này, như kiểu chỉ sợ mình nổi.”

Cô gái buộc tóc đuôi gà dường như có chút tức giận: “Cũng không cần phải nói khó nghe như thế, còn không phải tại mấy fan tư sinh lần trước dọa…”

“Đừng nói nữa.”

Một cô gái đi cùng dùng khuỷu tay huých huých cô gái có tóc đuôi gà, nhỏ giọng nhắc nhở, tầm mắt còn thỉnh thoảng liếc về phía Châu Kha Vũ: “Còn có chụp thuê ở đây nữa mà.”

Châu Kha Vũ hơi ngại phất phất tay: “Tôi không phải là chụp thuê, tôi là... ờm, 0 Degree Celsius, hơn nữa tôi chỉ là…”

Chỉ là thay em gái đến đây.

Anh không kịp nói nửa câu cuối, cô gái tóc đuôi gà đã túm lấy anh: “Anh chính là 0 Degree Celsius? Hóa ra anh là một trạm ca? Trời đất ơi Tiểu Nguyên nhà chúng ta có trạm ca đẹp trai thế này chụp ảnh đẹp như thế cho cậu ấy?”

Nhóm fans lại bắt đầu xôn xao. Châu Kha Vũ cảm thấy mình nên giải thích một chút, nhưng cô gái tóc đuôi gà dường như không cho anh cơ hội này. Anh bị một đám con gái đẩy đến trước cửa nhà vệ sinh, cô gái tóc đuôi gà đẩy anh về phía trước: “Anh vào trong đó nói với Tiểu Nguyên, mấy tư sinh kia hôm nay đều không ở đây, bảo cậu ấy yên tâm ra đây đi.”

… Đây toàn là chuyện gì không biết.

Châu Kha Vũ thực ra thật sự không rõ tư sinh mà cô gái tóc đuôi gà nói là gì. Nhưng hiện trường chỉ có một mình anh là con trai, Trương Gia Nguyên lại trốn trong nhà vệ sinh không chịu ra, bên ngoài bị fans chặn kín, anh cũng không thoát được, nhìn tình hình trước mắt chỉ có thể đi tìm Trương Gia Nguyên —— Biết đâu cậu ra ngoài nói mấy câu, fans sẽ ngoan ngoãn buông tha bọn họ thì sao?

Anh đẩy cửa bước vào nhà vệ sinh, tìm từng gian một, phát hiện chỉ có gian phòng cuối cùng có người. Cửa khóa, Châu Kha Vũ liền đưa tay gõ cửa: “Trương Gia Nguyên?”

Cửa lập tức được mở ra, anh thậm chí còn chưa kịp rút tay lại. Trương Gia Nguyên chớp chớp mắt nhìn anh, lại đưa đầu ra nhìn ngó phía ngoài cửa: “Đi hết rồi à?”

“... Chưa, bọn họ bảo tôi vào đây xem cậu thế nào rồi.”

Trương Gia Nguyên dường như có chút chán nản. Cậu quay người ngồi lên bồn cầu, lôi điện thoại từ trong túi ra bắt đầu chơi game.

“Anh đi đi, tôi ở đây thôi, đợi quản lý đến đón tôi.”

Cậu cúi đầu, mắt kính phản xạ hình ảnh trong điện thoại. Châu Kha Vũ không biết cậu đang chơi gì, ở góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của Trương Gia Nguyên, xoáy tóc nho nhỏ được giấu trong mái tóc mượt, nhìn trông đây hoàn toàn vẫn là một bạn nhỏ.

“Vậy cậu phải trốn ở đây bao lâu?” Châu Kha Vũ hỏi.

“Không biết, nhanh thì một hai tiếng, chậm thì…” Trương Gia Nguyên giống như nhớ ra điều gì đó, cậu bĩu bĩu môi, “Năm sáu tiếng, bảy tám tiếng, cũng có.”

Châu Kha Vũ hơi chau mày: “Quản lý của các cậu vô trách nhiệm thế à?”

“Tôi cũng đâu phải là đại minh tinh, vô trách nhiệm không phải rất bình thường à?” Trương Gia Nguyên ngẩng đầu kỳ lạ nhìn anh. Châu Kha Vũ như hiểu như không gật đầu, còn muốn mở miệng hỏi gì đó, lại phát hiện Trương Gia Nguyên ngước mắt nhìn mặt anh chăm chú.

Châu Kha Vũ lúc này mới kịp phản ứng, vừa nãy bởi vì nhà vệ sinh quá bí bách, anh đã tháo khẩu trang ra. Trương Gia Nguyên nhìn mặt anh chăm chú, đến tiếng thông báo hết thời gian của trò chơi trong điện thoại cũng không phát hiện ra. Anh vô thức sờ sờ mũi của mình: “Mặt tôi bị sao à?”

Trương Gia Nguyên lắc đầu: “Không, anh rất đẹp trai.”

Anh chưa từng nghe lời khen ngợi thẳng thắn lại dứt khoát như thế, mặt có chút nóng. Lúc đi học cũng từng nghe nói không ít nữ sinh khen anh đẹp trai ở sau lưng, nhưng được một nam sinh khen ngợi ngoại hình của mình, Châu Kha Vũ vẫn thấy có chút không chịu nổi. Anh có chút gượng gạo ho nhẹ hai tiếng, hỏi ngược lại: "Minh tinh các cậu chắc là từng thấy không ít soái ca nhỉ."

"Không giống nhau. Anh là fan của tôi, vậy nên tôi thấy anh đẹp trai hơn tất cả những người khác."

Trương Gia Nguyên hùng hồn nói tiếp: "Tôi chưa từng thấy mình có fanboy, mỗi lần livehouse có con trai đến, hầu như đều là bạn trai của fan của tôi, bọn họ đều không phải thực sự thích tôi, ngược lại bọn họ đều ghét tôi, dù gì trong lòng bọn họ, sự tồn tại của tôi giống như tình địch vậy." Cậu chớp mắt nói tiếp, "Nhưng, anh là fanboy duy nhất, một mình đến xem livehouse của tôi hơn nữa còn chụp ảnh cho tôi."

Thật ra không phải. Tôi không phải fan của cậu, tôi chỉ là thay em gái tôi đến đu idol.

Châu Kha Vũ âm thầm nghĩ, nhưng nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Trương Gia Nguyên, anh lại không thể nói thành lời.

Anh gật gật đầu, bật ra một lời nói dối nho nhỏ: "Ừm, tôi rất thích cậu."

Trương Gia Nguyên cong cong mắt cười. Khóe miệng cậu kéo lên cao, giống như chú con nhặt được quả bóng vậy, đắc ý vẫy đuôi.

"Anh xem, tôi đã nói tôi có fanboy mà."

Châu Kha Vũ muốn nói Trương Gia Nguyên cậu thật sự quá dễ lừa. Nhưng anh vẫn chưa nói thành lời, khóe môi đã vô thức kéo lên cao.

Anh đưa tay đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, cười nói: "Tôi thấy cậu rất đáng yêu."

Trương Gia Nguyên cười tươi hơn nữa. Cậu đứng thẳng người, Châu Kha Vũ lúc này mới phát hiện ra thực ra cậu không thấp hơn mình bao nhiêu —— Đối phương có một gương mặt baby, hai má tròn trông rất mềm, thực sự không giống khuôn mặt của một người cao 1m8 mấy. Mà lúc nhìn thấy trên thực tế Trương Gia Nguyên chỉ thấp hơn mình một nửa cái đầu, Châu Kha Vũ quả thực có chút bất ngờ. Đối phương cúi đầu tìm thứ gì đấy trong balo hồi lâu, cuối cùng lôi ra một chiếc phím gảy guitar nho nhỏ.

"Cái này tặng cho anh." Trương Gia Nguyên cười nói.

Cuối cùng Trương Gia Nguyên vẫn là được quản lý đón đi. Quản lý gọi bảo vệ đến dẹp yên hiện trường trước, sau đó mới đưa Trương Gia Nguyên từ trong nhà vệ sinh ra. Trước khi đi Trương Gia Nguyên cố gắng vẫy tay tạm biệt với Châu Kha Vũ, cậu vẫn giữ nguyên mắt cười cong cong, vui vẻ hét với anh "Lần sau gặp".

Châu Kha Vũ cũng vẫy tay với cậu, thầm nghĩ trong lòng được.

Sau khi quay về, anh nói hết chuyện xảy ra ở sân bay với Châu Khả Du —— bỏ qua chi tiết trong nhà vệ sinh. Châu Khả Du nghe xong không giống hét ầm ĩ với anh như lần trước, chỉ là biểu cảm có chút phức tạp nhìn anh một cái.

"Trương Gia Nguyên… là một đứa trẻ không quá may mắn."

Cô thở dài một hơi, Châu Kha Vũ lại nhìn thấy hình ảnh một người mẹ hiền từ khuôn mặt cô. Nhưng anh không dám nói ra, sợ bị Châu Khả Du nhảy lên cào mặt anh.

"Thằng bé là một học sinh cấp ba bình thường, thành lập ban nhạc với người khác cũng là tình cờ, công ty cũng không xem trọng, ra ngoài biểu diễn gì đó cũng không cho staff riêng, ăn ở cũng chẳng ra sao. Sau khi có chút danh tiếng thì thường xuyên có fans đến quấy rầy cậu ấy, mấy lần đuổi theo xe suýt nữa xảy ra tai nạn, cậu ấy không chịu nổi mới báo cảnh sát, sau đó có một lần ở sân bay bị mấy fan tư sinh đó chặn đường, mắng chửi ngay trước mặt cậu ấy, chửi khó nghe lắm."

"Cậu ấy không nhiều fan, từ trước đến nay đều chỉ cần fan yêu cầu liền có. Đứa nhỏ hết lòng hết dạ đối tốt với người khác, kết quả rơi vào tình cảnh thế này, thật sự là quá đáng thương."

Châu Kha Vũ giống như đang suy nghĩ gì đó gật gật đầu, không nói gì. Em gái liền tiến lại gần nhìn anh: "Sao, hôm nay ở sân bay có gặp mấy con mụ điên đấy không? Anh nói cho em, em đi chửi bọn nó."

"Không gặp, yên tâm đi." Châu Kha Vũ vỗ vỗ đầu em gái, trong đầu lại đang nghĩ câu nói mà hôm nay Trương Gia Nguyên để lại cho anh.

Cậu nói, lần sau gặp.

Trong túi áo anh vẫn còn chiếc phím gảy Trương Gia Nguyên để lại cho anh, nho nhỏ, nắm trong tay có chút đau tay. Châu Kha Vũ không biết cậu tại sao lại nghiêm túc để lại một câu nói như một lời hẹn như vậy cho anh, anh thấy thật ra chưa chắc sẽ có lần sau. Anh có công việc của riêng mình, hai lần đi gặp cậu đều là thời gian rảnh khó khăn lắm mới có được, những thứ gọi là truy tinh kia đều là thay Châu Khả Du mà thôi, anh không phải là fan của Trương Gia Nguyên, thậm chí đến yêu thích cũng không phải. Nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt vượt qua dòng người hướng đến anh của Trương Gia Nguyên, Châu Kha Vũ lại do dự.

Anh đem những tấm ảnh hôm nay chụp được chỉnh sửa qua một chút, chọn đúng 9 ô đăng lên weibo. Trước khi đăng lên Châu Kha Vũ lại do dự rất lâu, cuối cùng vẫn thêm hai câu văn án đơn giản sau ngày tháng.

"Ai cũng nói là thời tiết ấm lên hóa ra chỉ là cái lạnh trong ngày nắng
Xin hãy cho tôi mượn nhiệt độ Trái Đất để mối tình này không còn lạnh lẽo"

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm weibo, thấy số lượng repost đang tăng lên không ngừng. Anh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định tag Trương Gia Nguyên trong khi bình luận.

【@WeibocủaTrương Gia Nguyên Ngủ ngon】
Sáng hôm sau anh bị tiếng hét liên hoàn vang dội của Châu Khả Du làm tỉnh giấc. Em gái ở bên ngoài dùng hết sức gõ cửa, vừa đập cửa vừa hét anh: “CHÂU KHA VŨ ANH DẬY NGAY CHO EM!”

“... Lại sao thế đại tiểu thư?”

Anh còn chưa tỉnh hẳn, mơ mơ hồ hồ mở cửa, lại suýt chút nữa bị điện thoại Châu Khả Du đập vào mặt: “Anh biết Trương Gia Nguyên bấm like weibo của anh chưa hả? Anh biết weibo Trương Gia Nguyên đăng ảnh anh chưa hả? Anh biết Trương Gia Nguyên nói gì với anh chưa hả? AAAAAAAA Châu Kha Vũ anh dựa vào cái gì chứ!!!”

Bị em gái gọi cả họ lẫn tên, Châu Kha Vũ lúc này cũng không thể không tỉnh. Anh cầm điện thoại của Châu Khả Du lướt lướt, phát hiện lượt follow weibo của mình đã tăng đến hàng chục nghìn rồi, lượt repost bình luận cũng đều là 999+, càng khiến anh khó tin hơn là, weibo của Trương Gia Nguyên đăng một tấm ảnh, nam sinh trong ảnh đứng giữa một nhóm nữ sinh, anh đeo gọng kính vàng kim, cầm SLR, không nhìn rõ mặt. Châu Kha Vũ đương nhiên nhận ra đấy chính là bản thân, còn Trương Gia Nguyên viết một câu thế này trong văn án của bài weibo đó: Lần sau gặp.

Thảo nào Châu Khả Du xù lông lên.

Em gái bi thương cực độ ngồi bên giường: “Nói, anh là thế nào thu phục được Tiểu Nguyên của bọn em, anh rốt cuộc có ý đồ gì với thằng nhỏ, mama không cho phép!”

“... Em là mẹ của cậu ấy.”

“Ờ.”

“Anh là anh trai em.”

“Ờ.”

“Vai vế có phải hơi sai sai không?”

“... Đây là trọng tâm của vấn đề à!” Châu Khả Du lại xù lông, “Trọng tâm của vấn đề là! Anh là anh trai em! Thằng bé là con trai em! Hai người dính vào nhau từ bao giờ em lại không biết gì hết! Quá đáng không Châu Kha Vũ!”

Còn có quá đáng hơn cơ. Châu Kha Vũ thầm nghĩ.

Anh mở điện thoại mình ra, ở trong rất nhiều tin nhắn riêng nhìn thấy Trương Gia Nguyên. Người kia gửi cho anh mấy tấm ảnh, bao gồm mã QR wechat, hai tấm là lịch trình tour diễn cuối năm của ban nhạc bọn họ, một tấm nữa là thành tích thi cuối kỳ, cùng với giấy báo danh thi nghệ thuật của Học viện Âm nhạc Trung ương. Ở góc dưới cùng của khung trò chuyện còn có mấy dòng chữ ngắn ngủi:

“Tuy rằng không biết anh tên là gì, thêm wechat đi, lần sau anh vẫn sẽ đến đúng không!”

Châu Kha Vũ lại nhớ đến đôi mắt sáng lấp lánh của Trương Gia Nguyên.

Cậu thật sự rất thích cười. Ở trên sân khấu sẽ cười, ở sân bay sẽ cười. Đối diện với ống kính sẽ cười, lúc tạm biệt với anh cũng sẽ cười. Trong những tấm ảnh anh chụp cậu, gần như tấm nào cậu cũng đang cười.

Vậy, nếu như đến lúc đó, Trương Gia Nguyên không tìm thấy mình trong các fans của cậu, cậu có còn cười không?

Châu Kha Vũ vô thức nhìn về phía tủ đầu giường của mình, bên trên có một chiếc phím gảy guitar nho nhỏ.

Giống như một ước hẹn, một lời hứa, một biểu tượng cho sự tin tưởng.

Anh thở dài, lưu từng tấm ảnh lại, sau đó mở wechat quét mã QR. Quét ra một tài khoản wechat có avatar hình cừu vui vẻ, tên wechat có hai ký hiệu, một dấu cộng màu đỏ, và một vòng tròn màu đen.

Trương Gia Nguyên. Gia Nguyên. Cộng (Gia), Tròn (Viên).

Châu Kha Vũ đột nhiên bị chọc cười.

Anh bấm thêm người liên hệ, ở dòng kiểm chứng bạn tốt nghiêm túc gõ một dòng chữ.

Tôi là 0 Degree Celsius. Tôi tên là Châu Kha Vũ.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com