TruyenHHH.com

Nguyen Chau Luat 0 Degree Celsius

[TRANSFIC] 0 DEGREE CELSIUS - CHƯƠNG 14

Tên gốc: 摄氏零度
Tác giả: Makole
Editors: @bkln.yzl
Số chương: Chính văn 25 chương, 2 phiên ngoại

*Không áp đặt lên người thật

*Trạm ca x Guitarist

*Còn có tên là "Anh trai tôi và thần tượng tôi ở bên nhau rồi", "Tôi đã gán ghép anh trai tôi và thần tượng tôi như thế nào", và "Thần tượng biến thành anh dâu phải làm sao"

—————————

14

Nhìn Châu Khả Du xoa xoa mắt rồi gập màn hình laptop lại, Châu Kha Vũ kịp thời dâng cốc trà sữa lên, sau đó nằm bò lên bàn cười híp mắt nhìn cô.

"Sao nào?"

"..." Châu Khả Du liếc mắt: "Châu Kha Vũ, có ai từng nói với anh là bây giờ anh giống chó lắm không."

Châu Kha Vũ cười ha hả: "Có sao đâu, Khả Du nhà ta nói anh giống cái gì thì là giống cái đó thôi, anh trai chiều theo em."

"Làm người đi Châu Kha Vũ!" Châu Khả Du vô cùng đau đớn che ngực, "Nếu không phải vì Tiểu Nguyên thì ai thèm quan tâm chuyện hư hỏng của mấy người hả! Hai người có thể nào khiêm tốn một chút được không, chạy vào toilet của trung tâm thương mại rồi ở trong đó tận hai tiếng không chịu ra cũng được hả? Cũng may là mấy em gái đó không đứng ở ngoài canh đó, lỡ mà bị đăng lên douban thì không chỉ đơn giản là một bài post vô tình gặp được idol thôi đâu!"

"Bọn anh chỉ ra ngoài đi dạo một chút thôi, ai mà nghĩ được nhiều như vậy." Châu Kha Vũ vỗ vỗ lên laptop của em gái, "Sao nào, em đăng bài làm rõ rồi à?”

Châu Khả Du nhìn chằm chằm Châu Kha Vũ hết mấy giây, không cần suy nghĩ cho anh một cái tát.

"Làm rõ thì cũng đã làm rồi, nhưng trong mắt bọn họ, e là hai người trong sạch không nổi."

Vốn dĩ cũng đã không trong sạch. Châu Kha Vũ xoa xoa mũi, có chút chột dạ nghĩ.

Nụ hôn đó nằm ngoài dự đoán của anh, lúc lấy lại tinh thần thì Trương Gia Nguyên đã kéo dãn khoảng cách với anh. Đối phương cười rồi vẫy vẫy tay trước mặt anh, rất bình tĩnh hỏi anh vẫn ổn chứ, nhưng Châu Kha Vũ vẫn ngơ ngác đến đỏ cả tai.

Nói ra thì xấu hổ lắm, đây là nụ hôn đầu của Châu Kha Vũ đó.

Tất nhiên là anh không thể nói thẳng chuyện này cho Trương Gia Nguyên biết được. Người kia mím môi nhìn anh, ánh mắt cong cong lộ ra đôi con ngươi xinh đẹp, ánh sáng trong toilet có hơi mờ tối, nhưng ánh mắt của Trương Gia Nguyên lại sáng ngời. Châu Kha Vũ vô thức vươn tay sờ lên môi mình, cảm thấy não mình đang dần nóng lên.

"Hai đứa mình có phải có gì đó với toilet không, nghiệt duyên chăng?"

Trương Gia Nguyên nhún nhún vai, "Quen rồi thì không sao nữa, lần nào trốn fan cũng trốn trong toilet nam, vì fan nữ không vào đây được."

Châu Kha Vũ nghe vậy thì nhíu mày.

"Nhưng mà nhớ lại lần trước ở toilet trong sân bay bị anh tóm được, cũng có thể coi là nghiệt duyên đó." Trương Gia Nguyên cười nói. Cắn cắn móng tay, mơ hồ nói một câu, "Lúc đó nếu không phải vì thấy anh đẹp trai, em đã định gọi báo cảnh sát rồi."
 
"Làm gì có ai truy tinh mà truy vào cả nhà vệ sinh chứ, biến thái hay gì." Cậu bĩu môi lầm bầm.

"... Muốn nghe sự thật không?" Châu Kha Vũ phì cười, "Lúc đó anh bị ép phải vào tìm em đó."

Trương Gia Nguyên vỗ đùi cái đét: "Em biết ngay!"

"Nhưng mà lúc đó anh vẫn chưa phải là fan của em. Anh chỉ đi chụp hộ —— Anh thật sự chỉ đi chụp hộ thôi." Châu Kha Vũ cười nói tiếp, "Em gái anh rất thích em, nhưng nó không có thời gian tới chụp em, cho nên mới uy hiếp anh đi thay."

"..."

Trương Gia Nguyên nhếch môi, mắt đảo quanh hai vòng: "Được thôi, cũng chẳng làm sao, bây giờ anh thích em là được."

Dừng một chút, cậu dường như không yên tâm mà bổ sung thêm một câu: "Anh thích em mà đúng không?"

Châu Kha Vũ cười càng vui hơn. Anh vươn một tay ra, gan bàn tay dán vào cằm Trương Gia Nguyên, ngón tay thon dài cứ thế tách ra hai bên nắm lấy mặt câu, hai bên mặt ụ thịt cứ thế bị anh nắm trong lòng bàn tay.

"Em nói thử xem?"

Đôi môi bị ép phải chu lên của Trương Gia Nguyên khẽ động, nhưng không nói gì. Châu Kha Vũ cứ rũ mí mắt nhìn cậu, đột nhiên cảm thấy có chút khát nước.

"Trương Gia Nguyên."

"Hửm?"

"Vừa rồi, anh vẫn chưa hôn đủ."

Anh nhướn mày, cũng không đợi Trương Gia Nguyên trả lời liền cúi người hôn cậu.

Tất nhiên, những chuyện này không thể nói cho Châu Khả Du biết được. Nếu em gái mà biết mình chặn Trương Gia Nguyên trong toilet rồi ôm ấp hôn hít, thì e là sẽ cầm hộ khẩu đi đoạn tuyệt quan hệ anh em với anh mất.

Post được đăng trên diễn đàn là chuyện Châu Kha Vũ không ngờ tới thật. Ban đầu là do em gái gửi link vào wechat cho anh, sau đó liên tục gửi mười mấy cái meme bom nổ đùng đùng, chất vấn anh chuyện với Trương Gia Nguyên rốt cục là như thế nào. Anh đương nhiên chẳng hơi đâu mà phản ứng lại với em gái đang phát điên này, nhưng thấy bài post đó càng lúc càng hot, anh đành phải đi cầu cứu Châu Khả Du, bảo em gái giúp mình đăng bài làm rõ.

"Em giúp anh, em giúp anh thì có lợi ích gì chứ." Châu Khả Du trừng anh, "Bây giờ là anh tới xin em giúp đỡ, có phải cũng nên có chút thành ý gì không?"

Châu Kha Vũ nhíu mày, "Anh giúp em chụp nhiều ảnh của Nguyên Nhi như vậy, giúp em lấy được wechat của em ấy, bây giờ hai người còn thành bạn tốt của nhau nữa, xong em đòi lợi ích từ anh á? Đòi thành ý á?"

Cô gái trừng mắt nhìn anh cả một lúc lâu, cuối cùng hình như mệt rồi mới bất đắc dĩ mở laptop của mình lên.

Châu Kha Vũ còn chưa kịp thở phào một hơi thì đã nghe thấy tiếng em gái quay đầu lại, ánh mắt nhìn anh đầy sát khí.

"Vừa rồi, anh gọi em ấy là gì cơ?" Vẻ mặt của Châu Khả Du có chút không được ổn cho lắm, "Nguyên Nhi?"

"... Làm chuyện chính trước đi đã, làm chuyện chính trước."

Vì vậy mới xuất hiện một màn mở đầu như vậy đấy.

Dự tính ban đầu của anh là không muốn để mọi chuyện xôn xao đến như vậy, cũng không muốn Trương Gia Nguyên phải đội cái nồi này, rất ảnh hưởng đến hình tượng của cậu trong lòng fan. Châu Kha Vũ đã từng chụp rất nhiều ảnh cho Trương Gia Nguyên, rất đỗi quen thuộc với dáng vẻ trong ống kính và trên sân khấu rực rỡ ánh đèn của cậu, nhưng cũng đã từng nhìn thấy dáng hình của cậu trong cuộc sống hàng ngày bên ngoài ống kính —— từng thấy cậu hút thuốc, từng thấy tật gắt ngủ của cậu, cũng từng thấy bộ dạng không gội đầu, vác theo mái tóc loạn như bị gà bới đi xuống lầu nhận đồ ăn ship tới. Chân thật, sống động, bình phàm, đáng yêu, đây chính là Trương Gia Nguyên trong mắt anh. Nhưng trong mắt fan, cậu tự tin, xinh đẹp, thông minh, tỏa sáng lấp lánh, khí thế hăng hái, đó chính là những gì mà fan thích ở cậu.

Fan thích cậu, theo đuổi cậu, khen ngợi cậu, còn Châu Kha Vũ chỉ muốn bảo vệ cậu.

Chuyện bài post đó nhanh chóng bị Trương Gia Nguyên biết được. Cậu ở bên kia điện thoại cười mãi không ngừng: "Anh bảo chị Khả Du đăng bài làm rõ thật à hahahahaha buồn cười quá Châu Kha Vũ sao anh lại ngốc nghếch vậy chứ."

"Anh ngốc gì chứ." Châu Kha Vũ nhỏ giọng nói, "Không phải vì anh sợ em bị mắng sao."

"Anh có gương mặt thông minh vậy cũng coi như vô ích." Trương Gia Nguyên thu lại ý cười, "Trông em có giống loại người sẽ để bụng mấy chuyện này không?"

Châu Kha Vũ nghe giọng điệu thiếu đánh của cậu cũng nhịn không được mà bật cười. Anh buông điện thoại xuống, đổi sang một bên khác: "Ừm, em không để bụng, em giỏi rồi."

Không đợi Trương Gia Nguyên đáp lời, anh lại bổ sung thêm một câu, "Nhưng anh thì có."

Người bên đầu kia điện thoại không nói gì nữa. Châu Kha Vũ cũng rất kiên nhẫn, cứ cầm điện thoại chờ, bên Trương Gia Nguyên có hơi ồn ào, không giống như đang ở nhà, Châu Kha Vũ nhíu nhíu mày mở miệng hỏi: "Hôm nay phải ra ngoài à?"

Trương Gia Nguyên ừ một tiếng, đáp lại một cách rất hiển nhiên: "Ra ngoài rồi, em đang ở dưới lầu công ty anh."

"Chờ anh tan làm."

Châu Kha Vũ ngẩn người. Anh vô thức nhìn xuống góc phải màn hình máy tính: "Vẫn sớm mà, còn khoảng nửa tiếng nữa anh mới đi được."

"Anh cứ làm việc đi, không cần để ý tới em đâu, em ở khu nghỉ ngơi đợi anh." Dường như tâm trạng Trương Gia Nguyên rất tốt, "Tám giờ tối nay em phải bay đi Thượng Hải, ngày mai có buổi biểu diễn ở lễ hội âm nhạc, vốn dĩ không cần bọn em phải đi, nhưng hôm nay lại đột nhiên nhận được thông báo bọn em lại phải đi rồi. Trước khi đi muốn gặp anh, cho nên tới thẳng đây luôn."

Châu Kha Vũ kẹp điện thoại lên vai, mở công cụ tìm kiếm ra tìm lễ hội âm nhạc sắp tới ở Thượng Hải: "Ngày mai à... Anh không xin nghỉ kịp, không giúp em chụp ảnh được rồi."

Trương Gia Nguyên cười có vẻ rất vui, "Không sao, lịch trình công khai, chắc cũng có nhiều trạm tỷ tới lắm, anh cũng đừng có suốt ngày ôm việc vào người như vậy."

Cậu nói rất nhẹ nhàng, nhưng Châu Kha Vũ vừa nghĩ tới việc cậu một mình kéo vali tới dưới lầu công ty đợi mình, trong lòng lại cảm thấy hơi khó chịu. Cúp điện thoại xong anh nhanh chóng xử lý hết công việc, sau đó tan ca sớm. Hôm nay Trương Gia Nguyên mặc một chiếc sơ mi màu xanh lam nhạt, đeo mắt kính, đang ngồi chơi game trên ghế sofa trong khu nghỉ ngơi, bên cạnh là chiếc vali màu hồng của cậu.

"Tan làm rồi hả?"

Nhìn thấy Châu Kha Vũ đi tới trước mặt, cậu tăng nhanh tốc độ trên tay, nhỏ giọng lầm bầm: "Em tưởng anh phải một lúc lâu nữa mới xong... đợi em chút em sắp xong rồi."

Châu Kha Vũ cúi đầu nhìn xoáy tóc của cậu, nhịn không được mà vươn tay chạm lên đỉnh đầu cậu, cảm giác mềm mại trên tay không tồi, giống như đang xoa đầu một bé maltese ngoan ngoãn vậy. Anh híp mắt, chợt nhớ tới lần trước Châu Khả Du mắng anh là chó.

Chó lớn với chó nhỏ, không phải xứng đôi vừa lứa sao.

Anh vô thức cười thành tiếng, đúng lúc Trương Gia Nguyên mới đẩy căn cứ của đối phương xong, vừa đứng dậy đã bắt gặp phải nụ cười ngốc nghếch của anh. Trương Gia Nguyên giơ tay lên sờ trán anh, lẩm bẩm thôi xong rồi, đừng nói là sau khi mình đi công tác hai ngày về thì đầu óc bị cháy hỏng rồi nha. Châu Kha Vũ kéo tay cậu xuống, nhưng không buông ra, lấy tay mình nắm chặt tay cậu, tay còn lại thì kéo tay kéo vali lên, cũng không thèm quan tâm tòa nhà văn phòng này vào giờ tan tầm thì đầy người qua kẻ lại,  cứ thế kéo người kia đi xuống hầm đỗ xe.

"Đi ăn cơm trước nhé." Châu Kha Vũ nhẹ giọng nói, không ngờ Trương Gia Nguyên lại lắc đầu: "Em ăn rồi, anh đưa em tới sân bay luôn đi, Trương Đằng bọn họ đã tới đó trước rồi, nếu không thì lát nữa không kịp lên máy bay mất."

Châu Kha Vũ không khỏi nhíu mày: "Sao lại mua vé chuyến sớm thế."

"Đến nơi rồi còn phải tập luyện nữa. Vé máy bay là do bên tổ chức tài trợ đó, người làm công như bọn em không xứng." Trương Gia Nguyên tự giác ngồi vào ghế phó lái, "Em chỉ muốn tới gặp anh một chút thôi, bằng không thì mấy ngày tới cũng không gặp được."

"Bao giờ em về?”

"Hôm nay đi, ngày 11 về." Trương Gia Nguyên cúi đầu nhìn điện thoại, "Đi bốn ngày."

Châu Kha Vũ không lên tiếng nữa. Anh dò đầu sang, đặt cằm lên vai Trương Gia Nguyên cọ cọ. Cậu dễ nhột, bị anh chọc cho cười ha hả: "Châu Kha Vũ anh cầm tinh con cún à?"

Người đang không ngừng cọ vai cậu bất đắc dĩ phải an phận trở lại, giọng nói rầu rĩ: "Anh sẽ nhớ em lắm đó."

Hơi thở ấm áp lúc nói chuyện phun hết vào gáy cậu, nóng đến nỗi động mạch chủ có hơi bỏng rát. Trương Gia Nguyên định thần, đặt tay lên gò má Châu Kha Vũ.

"Ừm, em đến nơi sẽ gọi video cho anh."

Châu Kha Vũ không thèm nhúc nhích. Anh hít lấy mùi hương sạch sẽ trên người Trương Gia Nguyên, nhìn thấy cần cổ cậu dần dần phiếm hồng.

"Đợi lúc em về, dọn đến nhà anh ở đi."

Anh nhẹ giọng nói.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com