TruyenHHH.com

Nguy hiểm cự ly

45-48

tuiddangddois

Nguy hiểm cự ly – Q2 – 45-48

Mission 45: Không thể thay thế.

Viên chức nhỏ tay cầm ly cà phê ra khỏi thang máy, miệng còn đang hát khẽ, sáng sớm 6 giờ, sẽ không có ai tới sớm hơn hắn.

Khi mở cửa ra, hắn ngạc nhiên, đèn phòng làm việc luôn luôn trống trải của CEO lại sáng, ông chủ đó của họ luôn thấp điệu vô cùng, chưa từng tham gia vào đại hội cổ đông, một năm cũng không thấy mặt được hai lần.

Người đàn ông đó đối mặt với màn hình cỡ lớn, ánh sáng màu trắng ánh lên thân hình thẳng tắp của hắn, bờ vai rộng được bộ âu phục màu đen tô điểm thêm, chiếc bóng được kéo dài trên mặt sàn, nhìn cao lớn lại cô đơn.

Lẽ nào kẻ trên cao cũng biết cô đơn? Viên chức nhỏ thầm nghĩ, hắn đi qua gõ cửa thủy tinh, người kia quay sang nhìn, lập tức hắn cảm thấy máu toàn thân đều đông lại.

Gương mặt với đường nét hoàn mỹ còn đẹp hơn cả ngũ quan của minh tinh Hollywood, đôi mắt màu lam đậm lộ ra ánh sáng sắc bén tựa hồ có thể khống chế linh hồn người khác. Cho dù không nói chuyện, xung quanh hắn cũng tỏa ra hơi thả mạnh mẽ và phát huy bản sắc của phái mạnh lên cực điểm. Đây tuyệt đối là một người đàn ông ưu tú đến không thể hình dung.

Viên chức nhỏ bất giác cúi đầu, nội tâm lặp đi lặp lại, trời, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, ông chủ đứng phía sau bọn họ lại là người xuất sắc như thế!

Có được cái gật đầu nhẹ ngầm đồng ý, viên chức nhỏ đẩy cửa vào: "Ông chủ, ngài... sao hôm nay ngài?"

"Hôm nay..." Giang Hằng không tiếp tục nói, chỉ là ánh mắt trở nên càng sâu.

Ngủ một giấc tỉnh dậy phát hiện không có chuyện gì để làm, sát thủ không ở đây, hắn không biết hắn còn có thể gọi điện cho ai, nửa tháng nay hắn liên tiếp xử lý mười số hiệu, đều là số hiệu bình thường, không có độ khó gì đáng nói. Tuy đã giải quyết vấn đề thỏa đáng, nhưng hắn lại không làm thuận tay, theo dõi và vào nhà 'điều tra' đều không phải sở trường của hắn.

Nửa tháng nay, hắn nhìn màn hình máy tính, bên cạnh là sô pha trống rỗng, tiếng lật báo không còn vang lên, không còn có ánh mắt vô ý nhìn lên người hắn.

Thỉnh thoảng Vu Tử Thạc sẽ ngước mắt khỏi tờ báo nhìn hắn, đó là ánh mắt không giống bình thường, giống như là chăm chú, mang theo nghiêm túc và hoang tưởng, có lẽ còn khiến người ta cảm thấy ấm áp.

__ "So với cái này, có lẽ tôi thích anh hơn." Gió mùa hạ luẩn quẩn trong hẻm, đó là lần đầu tiên Vu Tử Thạc nói, y thích hắn, cho dù chỉ là một câu nói đùa, nhưng Giang Hằng lại nhớ rõ giây phút đó, nụ cười hoàn mỹ tràn đầy thiện ý, ánh sáng gian xảo như hồ ly trong đôi mắt đó.

Vù__ máy điều hòa bắt đầu vận hành, gió thổi lên gương mặt cương nghị. Giang Hằng tỉnh táo lại, bỏ qua ánh mắt đánh giá của viên chức kia, "Anh rất phấn đấu, đến sớm như vậy."

"A..." Được cấp trên khen, viên chức kia xấu hổ lắc đầu, thẹn thùng nói: "Thật ra là tuần trước thất tình, muốn thông qua công việc để không còn chú ý tới nó."

Lời của viên chức nhắc nhở Giang Hằng, hắn liên tưởng ngay đến bình rượu rỗng vẫn còn cất trong hộp carton, đó đều là Vu Tử Thạc để lại, hắn còn không có thời gian xử lý. Dùng phương thức tổn hại sức khỏe để di chuyển lực chú ý? Thật hay.

"Sao lại thất tình?" Không vui dẫn tới giọng nói của Giang Hằng vô thức đè thấp, khiến viên chức kia lập tức căng lưng.

Ông chủ này có thể khiến người ta nảy sinh cảm giác áp bách theo bản năng, cho dù đó có lẽ đó không phải là ý định của hắn. Viên chức run rẩy một chút, nhíu mày đáp: "Cô ấy... bạn gái trước của tôi, là một người khoan dung, bất luận tôi làm gì, cô ấy đều cười tha thứ. Tôi không biết, thật ra rất nhiều chuyện, đã sớm vượt qua khả năng thừa nhận của cô ấy. Những chuyện này, cô ấy không nói thì sao tôi biết được chứ?"

Sát thủ đó thường xuyên mỉm cười, nhìn như không quan tâm đến chuyện gì. Y thường có ý tưởng bất chợt, thậm chí có lúc tự đại đến mức làm người ta đau đầu. Nhưng đổi sang góc độ khác mà nghĩ, giả sử y không có thái độ phóng khoáng như thế, giả sử y chỉ đang nhẫn nại, giả sử cho tới hiện tại tất cả đã vượt qua giới hạn thừa nhận của y?

Khi tạm biệt trong phòng khám, tiếng thở dài cuối cùng của Vu Tử Thạc, Giang Hằng cuối cùng vẫn không đoán được hàm nghĩa trong đó.

___

"Có vài chuyện, anh làm rồi hối hận vẫn hơn là hối hận vì đã không làm, tôi từng nói với anh, hậu quả này cần tôi và anh cùng gánh chịu." Con mắt màu hổ phách phản chiếu ánh trăng, gương mặt cười tươi của Vu Tử Thạc hiện lên trong đầu không thể xua tan.

Nuốt nước miếng, Giang Hằng bất giác siết chặt tay. Vu Tử Thạc từng nói, muốn hắn và y cùng gánh chịu. Nhưng mỗi lần, mỗi lần gặp phải nguy hiểm, Vu Tử Thạc đều giành đi trước giải quyết mọi chuyện, đó không phải chia sẻ, như vậy đối với Giang Hằng mà nói là không công bằng.

"Lẽ nào tôi sai rồi sao?" Tiếng than thở của viên chức làm Giang Hằng xúc động, hắn quay đầu nhìn đối phương, hơn nữa còn có một nhận thức hoàn toàn mới.

Hắn hối hận rồi.

"Anh đi làm việc trước đi." Cuối cùng Giang Hằng nói với viên chức kia, hắn không biết nên an ủi cấp dưới thế nào, thậm chí hắn không biết nên thuyết phục bản thân thế nào.

Viên chức biết điều ra ngoài, trước khi đóng cửa, hắn mới nhìn lên mặt bàn trong phòng làm việc, tàn thuốc chất đầy trong gạt tàn, trên cặp văn kiện còn vung đầy những hộp thuốc rỗng.

Giang Hằng ngồi trên ghế xoay, ngẩng đầu, dưới cằm hắn đã mọc ra lúng phúng râu, vẻ mặt mỏi mệt. Hồi ức cuộn trào lên, mỗi thoáng chốc trong nửa năm nay hiện lên trước mặt hắn. Sát thủ sau khi kết thúc nhiệm vụ nhất định sẽ tới nhà hắn thăm hỏi, còn về bắt đầu từ lúc nào, hắn không nhớ nữa.

Hắn từng hỏi sát thủ thích nhất nơi nào ở nhà hắn, Vu Tử Thạc cười không mang theo ý tốt, dùng cằm chỉ chỉ phòng ngủ, trả lời ngắn gọn. "Giường." Từ đó về sau, khi hắn tỉnh giấc khỏi ác mộng, thấy gương mặt bình tĩnh của sát thủ, liền cảm thấy tất cả đã tan biến.

Công việc kết thúc, Vu Tử Thạc nửa đêm quay lại, không bận tâm hắn đã chuẩn bị ngủ, đạp chân lên giường, đứng từ trên chào hỏi hắn.

Hắn kéo chân sát thủ, kéo ngã đối phương xuống giường. Vu Tử Thạc đè lên người hắn, hơi thở nóng ấm phả lên vai hắn, cười nhẹ. Hắn xoay người ôm lấy kẻ đang cười tươi kia, trao cho y nụ hôn chờ đợi.

Ký ức buổi tối lên men sâu trong lòng, giống như rượu ủ nhiều năm đang tỏa hương.

__ "Không, tôi muốn nói, tôi thích anh." Giọng điệu ngả ngớn, bộc bạch kiểu nửa đùa.

__ "Đúng, hẹn hò đi." Nụ cười khiến người ta sinh hảo cảm.

__ "Này, tôi yêu anh." Giọng điệu tùy tiện mà bộc bạch.

__ "Anh đã đủ cố gắng rồi, tôi yêu anh."

Nụ cười của Vu Tử Thạc, ôn hòa và bình tĩnh, mang theo sự ngả ngớn, Giang Hằng không xác định, hắn có còn nhìn thấy nụ cười đó nữa không. Hắn rất muốn khống chế bản thân không nhớ tới người đó nữa, nhưng hồi ức giống như được dẫn lối, tự hành động trong đầu hắn.

Giang Hằng ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, bất tri bất giác sắc trời đã tối, đôi mắt sáng mạnh mẽ đã bị bóng râm bao phủ. Không kìm được thở dài, hắn nghĩ có lẽ hắn nên đi uống cà phê, rồi tìm một người tương tự Vu Tử Thạc trôi qua một đêm. Nếu có cách có thể khiến bản thân không nhớ tới y nữa, cho dù là tạm thời, Giang Hằng cũng bằng lòng bỏ ra bất cứ giá nào.

Quán ba Hush không mấy bắt mắt ở khu vực này, nhưng cũng không phải nơi đủ hạng người yêu thích. Sỡ dĩ nó ẩn mật, vì nó là quán bar đồng tính.

Các mục trên thực đơn không nhiều, những loại thông dụng thì vĩnh viễn lưu hành. Chọn chỗ tốt dưới ánh đèn lam, tiếng nhạc nhịp nhàng lại không ồn ào là nguyên nhân Giang Hằng thích nơi này. Nhiều năm trước, hắn đã gặp Ngụy Phong ở đây.

Giang Hằng khác hẳn lúc thường để bộ dạng của mình không còn nghiêm túc quá mức, âu phục hoàn toàn banh ra, cổ áo sơ mi cũng cởi hai nút trên, mái tóc ngắn màu đen chỉnh tề tản ra trước trán, khiến hắn không khác biệt gì với những kẻ ăn chơi đến đây tìm vui.

"Này, anh bạn, trông anh không tệ." Có người tới gạ gẫm, một cánh tay sờ lên mông Giang Hằng, ở một nơi thế này không có gì cố kỵ đáng nói.

Cánh tay thô to đó lập tức bị bẻ ngược, tên cao to một mét chín đổ mồ hôi như tắm, vội xin lỗi: "Xin lỗi! Tôi không có ý xúc phạm!!"

Ánh mắt lạnh lùng của Giang Hằng đặt lên mặt đối phương, bình tĩnh buông tay hắn ra, rồi không tiếp tục để ý tới, đây không phải là loại hình hắn thích, trong lý tưởng chắc là loại hình cao nhỏng hơi gầy, đường nét da thịt đầy đặn lại xinh đẹp, màu da tối một chút đậm một chút cũng không sao cả, nhưng tốt nhất là có nụ cười dễ nhìn, chẳng hạn như Vu Tử Thạc.

Người như thế không nhiều, Giang Hằng nhìn quanh trong đám người, tìm kiếm hình bóng tương tự. Ánh mắt dò tìm đảo qua, đa số bị y loại bỏ, nhưng sau vài phút, thật sự cũng tìm được một người.

Lưng thẳng tắp, hai chân hai tay thon dài, âu phục vải tốt tô điểm phần mông tròn trịa hoàn mỹ, mái tóc lửng màu đen che đi phần gáy, không cần nghĩ cũng biết, cổ đối phương chắc chắn có đường nét dễ coi.

Cho dù người đó đối lưng với hắn nên không thể thấy được mặt mũi, nhưng thân hình này đủ để cho điểm mười. Hơn nữa người đó cũng đến một mình, ngồi ở trước bàn tự uống rượu. Giang Hằng làm sao bỏ qua cơ hội thế này được?

Giang Hằng vừa đứng lên khỏi quầy bar, thì đối phương vừa lúc quay người, bước chân đột nhiên dừng lại, quỷ quái thật, không ngờ là y!

Hai người cách nhau hơn mười mét, Giang Hằng trong nhất thời không cách nào giấu đi vẻ quái dị trong mắt, Vu Tử Thạc đã nhuộm tóc thành màu đen cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.

Dùng phương thức này trùng phùng thật sự quá ngớ ngẩn, một câu nói đồng thời nghẹn trong đầu hai người, quả là sự trùng hợp đáng chết!
Mission 46: Chỉ một giây.

Lúc này Giang Hằng mới phát hiện hai ly rượu trên bàn vừa rồi bị thân thể Vu Tử Thạc che mất, y là ngồi cùng người khác, có lẽ người đó đã đến nhà vệ sinh hoặc ra ngoài thoáng khí.

Vu Tử Thạc thu lại quái dị trong mắt, bình tĩnh cười với Giang Hằng. Không phải nụ cười bình thường kia, nó giống như nụ cười lịch sự dành cho người xa lạ hơn.

Đây là chỗ tệ hại của thành phố không đủ lớn, bất cứ lúc nào bạn cũng có thể gặp phải người từng quen biết. Giang Hằng không muốn lại dùng từ trùng hợp để hình dung sự tương ngộ lúc này, vì quá trùng hợp, ngược lại khiến người ta cảm thấy đây là trò đùa cố ý của vận mệnh.

Một cánh tay thon dài gác lên vai Vu Tử Thạc, thanh niên tóc vài cười yêu kiều. "Anh trai, nếu tối nay rảnh thì dẫn tôi về nhà đi, yên tâm, tôi không quấn người."

Vu Tử Thạc nhẹ nhướng mày, cười nói: "Cậu quá nhỏ."

"Tôi đủ mười sáu rồi." Thanh niên thông minh nở nụ cười tự tin. "Thế nào, anh muốn xem giấy phép lái xe của tôi không?" Cậu ta cầm cổ tay Vu Tử Thạc, kéo về hạ thân, dẫn đối phương đến bộ vị quan trọng của mình. "Hay là, anh chỉ cái này? Tuy tôi đều ở phía dưới, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nếm mùi vị ở trên..."

Lời còn chưa nói xong, cổ áo thanh niên đã bị người xách từ phía sau, cánh tay to lớn tha cậu về sau, ném lên bàn rượu không người.

"Đáng chết!" Thanh niên tức giận đứng lên, trên đầu lập tức bị đổ một ly rượu, mở mắt ra, liền đụng phải ánh mắt của kẻ gây sự.

Giang Hằng nhíu mày, trong mắt lộ rõ không vui, ánh mắt sắc bén như đinh sắt, cắm hết lên người thanh niên. "Nơi này không có chuyện của cậu, lần sau đừng đụng bậy vào đồ của người khác."

Thanh niên cảm thấy áp lực nặng nề qua ánh mắt của người đó, đồng thời cũng hiểu đây là chuyện gì, chỉ đành nuốt nghẹn đi vào phòng vệ sinh, tự nhẩm xui xẻo.

Vu Tử Thạc huýt sáo, không đi nhìn thanh niên thất bại bỏ đi, cũng không nhìn Giang Hằng, ánh mắt y dừng lại trên ly rượu trước mặt, một tay chống cằm. "Đồ của người khác?" Giọng điệu mang theo chế giễu. "Tôi còn cho rằng chúng ta đã đường ai nấy đi chứ."

Giang Hằng không biết đáp lại câu nói của Vu Tử Thạc thế nào, cho dù biết Vu Tử Thạc đối với dạng quỷ con đó không hứng thú, căn bản không cần đến hắn giải vây. Giang Hằng đi tới cạnh y, cúi người trên bàn, "Đừng nói với tôi anh tới đây chỉ để tìm lạc thú."

"Chính là như vậy." Vu Tử Thạc đáp ngắn gọn, vẻ mặt mang theo không kiên nhẫn khi bị làm phiền, nếu trí nhớ của Giang Hằng không sai, Vu Tử Thạc rát ít khi dùng thái độ này đối xử với hắn.

Chuyện đương nhiên không đơn giản như vậy, Giang Hằng không cho rằng một sát thủ sẽ vô duyên vô cớ chạy tới quán bar đồng tính, điều này không phù hợp với tính cách của Vu Tử Thạc.

"Gần đây anh thế nào?" Giọng nói cứng rắn giống như dò hỏi, Giang Hằng nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, hình như đã gầy đi nhiều, có lẽ là vì vết thương lúc trước.

"Ngủ, ăn, làm việc, giống tất cả mọi người." Giọng điệu của Vu Tử Thạc vô cùng lãnh đạm, điều này khiến Giang Hằng cảm thấy, khoảng cách giữa bọn họ trong một thoáng bị kéo giãn rất xa.

Cho tới nay, chỉ cần bọn họ tiếp cận thì sẽ sinh ra tia lửa, nhưng lần này thì không như vậy, nhiệt độ nóng cháy ngưng tụ giữa hai người đã biến mất, bầu không khí ái muội cũng không thể tìm ra.

"Làm việc?" Giang Hằng hình như đã hiểu được cái gì, chân mày lập tức nhíu chặt. "Anh lại bắt đầu nhận ủy thác?"

Vu Tử Thạc không để tâm nhướng mày nhìn Giang Hằng, sự bình tĩnh trong mắt y chậm rãi lưu chuyển như nước. "Hình như không có quan hệ với anh mà?"

Vu Tử Thạc nói không sai, hợp tác giữa bọn họ đã kết thúc, bất luận hôm nay y đến đây làm gì, cũng không cần Giang Hằng hỏi tới.

Giang Hằng hy vọng y trở về làm sát thủ làm theo ý mình xưa kia, y làm được rồi, thậm chí không tốn nhiều công sức lắm.

Thời gian tựa hồ thật sự đảo ngược, tất cả đều trở về khởi điểm.

Ánh mắt của Giang Hằng chăm chú nhìn thẳng vào mặt Vu Tử Thạc: "Nếu anh muốn giết người ở đây, tôi sẽ ngăn cản anh, anh rất hiểu đúng chứ?"

"Anh đừng nghĩ quá nhiều, tôi có hẹn gặp người, vừa đi." Vu Tử Thạc hất cằm lên, chỉ chỉ ly rượu rỗng trên bàn. Qua vài giây, ánh mắt mới nhìn Giang Hằng. "Chủ nhà của tôi hôm nay đến New York."

Vu Tử Thạc vừa hoàn thành một ủy thác trở về thì gặp được tên nhóc tóc vàng tên Neal ở sân bay, đối phương nói muốn đi lấy tài liệu ở quán bar đồng tính, nhưng một mình thì không dám đi, sống chết kéo y theo.

"Ừm..." Giang Hằng đáp một tiếng, trong đầu lục lại tin tức liên quan đến ông chủ nhà quái dị đó. "Cái thứ tiểu thuyết... không dễ viết đúng không?"

"Tôi cũng từng hỏi như thế." Ánh mắt Vu Tử Thạc chuyển qua sàn nhảy, chín giờ rồi, biểu diễn thoát y nam ở đó vừa bắt đầu. "Neal nói__ kinh nghiệm của người đó quyết định, mà có vài người suốt cả đời, chỉ có thể viết được một bộ tiểu thuyết."

"Có lẽ cuộc sống riêng tư của ông chủ nhà rất phong phú." Giang Hằng cầm chiếc ly rỗng lên, rót rượu cho mình. Vu Tử Thạc cười nhẹ. "Ai biết được, lại không nhất định là chuyện tốt."

Trong đám người, một bóng dáng di chuyển rất nhanh tiếp cận bọn họ, vì quá lùn, cho đến khi đụng phải cánh tay vô ý vươn ra của người đang nhảy.

Neal khá thê thảm khi về được đến bàn, thở dài một tiếng, thấy Giang Hằng không biết xuất hiện từ hồi nào, thân hình tráng kiện... không, thân hình nhỏ nhắn nhẹ chấn động. "A, tôi quên lấy đồng hồ đeo tay rồi."

Tên nhóc tóc vàng lúng túng khiến Vu Tử Thạc muốn cười, "Bạn gái tặng sao?"

Vẻ mặt của Neal đột nhiên trầm xuống. "Không, một người bạn."

Lẽ nào là cảm giác nguy cơ? Hứng thú híp mắt lại, trong giọng nói của Vu Tử Thạc mang theo vị chế nhạo: "Anh cũng gặp phải phiền phức sao?"

"Ai cũng có." Neal cố ý nhìn sang Giang Hằng, chỉ nói bốn chữ. "Việc không đúng sai."

Tên nhóc tóc vàng lại chen vào đám đông, rất nhanh biến mất. Giang Hằng ôm khuỷu tay quay người, trầm giọng hỏi: "Còn tức tôi sao?"

"Tôi có gì để tức." Vu Tử Thạc cười cười, y rất hiểu tính cách của mình, thứ đã buông xuống, y sẽ không cầm lên nữa.

"Anh biết không, tôi để anh đi không phải vì muốn anh trở về làm sát thủ." Trong lúc vô tình, Giang Hằng đã nắm cổ tay Vu Tử Thạc. "Anh không thể..."

"Không thể gì?" Lòng bàn tay to rộng truyền đến nhiệt độ của chủ nhân nó, đáng lý Vu Tử Thạc nên rút tay ra, nhưng thân thể giống như có ý chí riêng của mình, y không thể động đậy được. Ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua mắt, nụ cười biến mất khỏi gương mặt. "Giang Hằng..." Gần như nghiến răng thốt ra cái tên này, "Dưới cái nhìn của anh tôi làm người xấu cũng sai làm người tốt cũng sai, anh biết như vậy là không công bằng đối với tôi chứ!"

"Công bằng?" Giang Hằng không giận mà cười, nắm tay Vu Tử Thạc càng chặt, "Anh luôn lao về phía trước, khiến người khác lo lắng cho anh để người khác gánh chịu áy náy, lẽ nào như vậy là công bằng với tôi sao?!"

Vu Tử Thạc mở miệng, nhưng không nói gì được, chỉ thở ra hơi, lắc đầu, nụ cười trở lại trên mặt y, ấm áp và lịch sự, y nâng tay Giang Hằng lên, rút trong túi tiền ra một sấp tiền mặt, đặt dưới ly. "Anh từng có cơ hội để tôi trở thành người tốt, nhưng cơ hội đó đã bị anh dùng hết rồi, sẽ không có nữa đâu."

Tức giận của y chỉ kéo dài một giây, y biểu đạt cảm xúc cũng chỉ trong một giây, sau đó y vẫn là y, một sát thủ phóng khoáng.

"Nhưng mà, tôi vẫn phải cảm ơn anh." Vu Tử Thạc đút tay vào túi, ánh đèn chớp nháy làm sáng rực bóng dáng thẳng tắp của y. "Anh cũng từng cho tôi một cơ hội, để tôi làm người tốt. Nếu không phải anh luôn dung túng như thế, tôi sẽ không ở bên cạnh anh được lâu như vậy. Điều đó rất thú vị, nhưng hiện tại tôi chơi đủ rồi."

Nói xong, Vu Tử Thạc đi ra ngoài cửa, khi đẩy cửa, y vẫy tay, coi như tạm biệt.

Giang Hằng nhìn theo bóng dáng Vu Tử Thạc đi xa, cuối cùng biến mất sau cánh cửa màu đen. Giang Hằng chợt ý thức được, hủy hoại chân chính, là tất cả những gì hắn làm hiện tại, có lẽ bọn họ vĩnh viễn sẽ không gặp lại nữa.

Nhưng vậy thì sao chứ. Nguyện vọng của hắn chẳng qua là muốn y sống, ở đâu làm gì, có lẽ đều không quan trọng.

Giang Hằng định rót rượu vào ly, chợt cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn, hắn quay phắt người lại, Nohn Iglesias mặc bộ âu phục màu đen áo sơ mi màu đỏ sậm nhíu mày nhìn hắn, đồng thời, trên hành lang đi vào phòng vệ sinh truyền tới tiếng la, có người hô lên: "Có người chết!!!"

Giang Hằng bước nhanh tới trước bàn Nohn, từ cao nhìn xuống đối phương, vẻ mặt nghiêm túc: "Là anh bảo Fay ra tay."

"Rất tiếc, không phải tôi, hiện tại cậu ấy không phải do tôi quản." Trên mặt Nohn không có cảm xúc gì, bưng ly uống rượu, hắn đến để giải khuây, nhưng không ngờ lại thấy được một màn này, rượu nồng trôi vào dạ dày. "Xem ra anh và tôi không có gì khác biệt."

Không tính là chế nhạo, Nohn cho tới hôm nay mới ý thức được năm đó Fay ôm tâm trạng thế nào để rời khỏi người hắn, nếu hắn muốn cười nhạo ai, thì trước hết nên cười nhạo bản thân trước đây.

Giang Hằng nhíu mày, đôi mắt mất đi ánh sáng rực lúc trước, bị âm u phủ kín. Hắn không thể nào phản bác lời của Nohn, tuy bọn họ xuất phát từ suy nghĩ khác biệt làm chuyện khác biệt, nhưng hậu quả dẫn đến lại như nhau.

Đêm tối dần, cách quán bar hai con đường, Vu Tử Thạc bọc súng trong túi ni lông ném vào thùng rác, gió lạnh thổi bay mái tóc màu đen, khóe miệng y, cong lên nụ cười hàm xúc sâu xa.
Mission 47: Bữa tiệc

Tiếng nhạc phát ra quanh quẩn trong phòng, trên các bức tường trạm trổ viền vàng treo đầy những bức họa nổi tiếng, đám người quần áo xinh đẹp sáng rực đi tới đi lui. Trên chiếc bàn dài được trải khăn màu lam đậm trang nhã, các dụng cụ ăn uống được xếp chỉnh tề, cạnh đó là thức ăn tinh xảo mê người.

Quầy tự phục vụ đồ uống đặt những chiếc ly cổ cao óng ánh, rượu sâm banh màu đỏ đào tỏa ra hương thơm mê người. Mặt sàn lát men đỏ được ánh đèn màu vàng sang trọng chiếu sáng rực, với một tấm thảm bạc kéo dài làm chủ đạo.

Rachel mặc âu phục, trên tay vắt một chiếc khăn, trên chiếc khay trong tay hắn đặt đầy những đĩa thức ăn đủ màu sắc. Đối với Rachel mà nói, người xung quanh hoàn toàn khác biệt với hắn, những quý bà mặc lễ phục đầm dài đăng ren và những quý ông mặc âu phục đuôi cánh én thắt cà vạt sang trọng đi tới đi lui. Nhưng mà, nhờ bạn giới thiệu chỗ làm lương cao này, thật là may mắn!

Chưa tới 6 giờ, tiệc tối vẫn chưa chính thức bắt đầu, nơi này đã tập trung không ít người, nhưng, quý tộc chân chính thân phận hiển hách luôn luôn xuất hiện sau cùng.

"Ồ... đây không phải dê con sao." Có người đi thẳng về phía hắn, mái tóc vàng phất phới, Damon Myron mặc bộ âu phục mà tím la lan, áo sơ mi sọc vàng, cà vạt đồ án phức tạp nhưng không cầu kỳ. Đôi mắt màu xám quét qua hội trường, cách thức lập dị của hắn lập tức thu hút sự chú ý của những người khác.

"Giáo sư Damon! Sao anh lại ở đây!" Rachel dựng lông lên, người đàn ông này chính là biến thái trong biến thái! Không ngờ lại được mời tới đây!

Damon vừa định mở miệng trêu chọc sinh viên làm thêm mạng khổ, một cánh tay đã gác lên sau gáy hắn, kéo hắn sang một bên. "Chúng ta không phải đến để chơi."

Koren Charlie mặc âu phục nâu nhạt, sơ mi lam đậm, cà vạt trắng thắt chỉnh tề, dưới hiệu quả của ngọn đèn, gương mặt hắn có vẻ khá nhu hòa, nhưng vẫn giữ lại thái độ ngoài cười trong không cười bình thường.

Damon nhún vai, chỉ đành nhận thua dưới thái độ cứng rắn của đối phương. Quay đầu, thấy người đang đi vào cửa. "Ồ, xem ai tới kìa."

Koren quay sang nhìn theo lời Damon, người đàn ông bước trên tấm thảm màu bạc thân hình cao to, mái tóc màu nâu chải vuốt chỉnh tề, gương mặt với đường nét sâu vào, đôi mắt như thủy tinh tím ngưng tụ ánh sáng sắc bén.

"Trời ạ! Là Nohn Iglesias!" Trong hội trường có giọng nữ vang lên.

"Không ngờ Nohn Iglesias lại đến đây!" Cũng có tiếng nam cảm thán.

"Đẹp trai quá! Tôi! Tôi không được rồi! Cứu mạng!" Cũng có người thét lên rồi ngất đi.

Mặc âu phục màu lam, sơ mi màu trắng, thắt cà vạt màu đỏ. Nohn Iglesias vừa xuất hiện đã gây nên náo động, nhưng bản thân hắn thì không mấy chú ý, ngược lại nhìn về chỗ Rachel đang đứng cạnh cửa. "Cho tôi một dĩa tôm chiên."

Ánh mắt đó giống như một vị tướng quân đang ra lệnh, chỉ cần dùng ánh mắt đảo qua đã khiến Rachel run rẩy, xém chút bưng nhầm đĩa. "Vâng! Đây!"

"Thủ lĩnh của tập đoàn Scarter." Damon Myron nhìn Nohn, giống như phát hiện một đối tượng nghiên cứu mới. "Có vẻ là người đàn ông khá đáng sợ. Nhưng anh ta đến đây làm gì?"

"Chuyện không này liên quan tới chúng ta, chúng ta chỉ cần chú tâm vào mục tiêu là được." Koren Charlie đã trở lại tầng lãnh đạo cấp cao của FBI, hôm nay hắn và Damon đến bữa tiện này không phải vì giải khuây, bọn họ phụ trách bảo vệ mục tiêu trong mười mấy phút nữa sẽ đến nơi.

"Nohn Iglesias còn dẫn theo thủ hạ." Giống như không nghe thấy lời của Koren, Damon nhìn ra sau lưng Nohn, một người đàn ông tóc dài mặc đồ màu tím sẫm, gương mặt thanh lệ, giống như người Trung Quốc, mái tóc dài tự nhiên nhẹ phất khi bước đi, vô cùng xinh đẹp.

"Miller Volland, một trong những cốt cán của Scarter, cũng tính là tâm phúc đắc lực nhất của Nohn Iglesias." Koren có chút ấn tượng với người đàn ông xinh đẹp này, đương nhiên không phải chỉ vì bộ mặt của hắn ta, mà còn vì hồ sơ cao nửa mét về hắn ta.

Trận ồn ào do Nohn Iglesias gây ra vẫn chưa lắng xuống, một người vừa từ ngoài cửa bước vào lại lần nữa dấy lên làn sóng. Người đó ngũ quan thanh tú, bộ âu phục cánh én màu trắng tô điểm dáng người thẳng tắp của anh ta, cà vạt màu đỏ giống như nét bút điểm thêm, đôi mắt màu ngọc lục bảo cao quý sang trọng, tư thế đi dường cũng thể hiện rõ phong phạm quý tộc.

"Đó không phải là Levi Ansel sao?" Nói chuyện là một chủ biên tập của tạp chí thời trang nổi tiếng, những người nổi tiếng có liên quan đến kỹ thuật gì đều không bị cô bỏ qua.

"Mau, tổ chức một cuộc phỏng vấn, để anh ta phát biểu cảm tưởng về việc kinh doanh hành lang trưng bày!" Đây là một người phát hành tạp chí thương mại, hắn gấp rút nói với phóng viên bên cạnh.

"Trời ạ!!" Phóng viên xém chút đứng không vững. "Anh ta là đối tượng thương mến của tôi."

"Levi Ansel..." Miller Volland nhẹ cắn ngón tay, đó là thói quen không thể bỏ được có từ lúc nhỏ. "Tôi có được tin tức nội bộ của MS-13, anh ta chính là quái tặc Hắc Nha."

"Chỉ cần anh ta không trộm bóp tiền của anh, thì cứ để mặc đi." Nohn không bận tâm, chỉ cảm thấy được từ hướng nào đó có một ánh mắt không dễ bỏ qua, hắn quay đầu, thì đụng ngay tầm mắt của Damon Myron.

Damon đi tới chỗ Nohn, thậm chí hơi cúi người chào hỏi với hắn. "Nghe nói làm nghề của các anh đều rất mệt."

"Làm gì mà không mệt?" Nohn ngay cả chân mày cũng không động đậy, tuy người trước mặt hắn không quen biết, nhưng người trước đó đứng bên cạnh Damon thì hắn lại biết. Koren Charlie, FBI lừng danh một thời, có thể nói là người từng rung chuyển trời đất.

Damon không để ý việc Nohn xem nhẹ mình, hắn nhìn mặt Nohn chăm chú, đột ngột phát ra tiếng cười chói lói: "Anh xem trọng lợi nhuận, để đạt mục đích sẽ không từ thủ đoạn, mạnh mẽ và cố chấp."

Lời của Damon khiến Nohn lập tức nhíu mày, người có thể chỉ cần mới nhìn lần đầu đã đưa ra nhận xét thế này với hắn không nhiều. Nhưng Nohn không muốn để lộ cảm xúc này ra, hắn quay sang đối diện Damon, đánh giá từ trên xuống. "Điều này rất nhiều người từng nói qua, còn có gì khác không?"

"Được thôi, thật ra anh rất trọng tình, nhưng lại sợ người khác phát hiện điểm yếu này." Ánh mắt Damon nhìn đối phương mang theo sự đồng tình.

Nohn không vui híp mắt lại, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe có người đứng sau lưng Damon chen miệng vào: "Thật thú vị, anh cũng thử phân tích tôi xem?" Levi Ansel mở to mắt nhìn hắn, đôi mắt màu ngọc lục bảo lộ ra hiếu kỳ. Damon nhìn chăm chăm ánh mắt Levi một lúc, nhíu mày cười nói: "Nơi này không có ai diễn giỏi bằng anh, mặt ngoài anh có vẻ thành thật chất phác, nhưng kỳ thật trong nội tâm không lúc nào không chế nhạo người khác."

"Chúng mừng anh đáp đứng rồi." Levi chuyển sang cười lạnh, đút tay vào túi rút ra vật gì đó, giữa hai ngón tay kẹp một bóp tiền màu đen.

"Bóp tiền này sao giống như kiểu bóp của tôi..." Damon lầm bầm sờ vào túi, trống rỗng! Lẽ nào chính là lúc vừa rồi đi xẹt qua đã bị tên này lấy mất?

Nohn nhìn vẻ lúng túng của Damon không nhịn được muốn cười, nhưng hắn rất giỏi khống chế cơ thịt phần mặt, không chút thay đổi đưa tay trước mặt Levi. "Di động."

Levi nhìn sang chỗ khác, xong mới quay lại, từ túi khác rút ra chiếc di động của Nohn.

"Không thẹn là Hắc Nha." Miller cảm thán sau lưng Nohn.

Cửa lại mở ra, sảnh yến tiệc chìm vào ồn ào, người đàn ông bước vào mặt âu phục màu đen, sơ mi màu đỏ sậm, cà vạt màu bạc xám thể hiện sự cẩn thận của hắn. Thân hình khỏe mạnh, bờ vai rộng lớn, mái tóc đen chỉnh tề không một sợi rối, ánh đèn chiếu lên gương mặt cương nghị của hắn, giống như đang cường điệu ngũ quan lập thể cân đối. Đôi mắt màu lam đậm khiến người ta liên tưởng đến biển xanh sâu thẳm và chân trời vô tận.

Rầm__ Lại một người ngã xuống đất.

Rachel thở dài nặng nề, nếu không phải biết chỗ này là bữa tiệc thương nghiệp, hắn sẽ hiểu lầm mình ở trên sân khấu hay đang ở phim trường của Hollywood.

Giang Hằng nhìn Damon, Levi và Nohn đứng cạnh nhau, đi về phía họ, hắn không quên giao dịch nhỏ trước đó của Vu Tử Thạc và Damon.

"Tôi còn cho rằng anh đã quên tôi rồi." Damon thật lòng cảm thấy cao hứng, sự hiếu kỳ của hắn đối với người này không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Giang Hằng không mang biểu tình gì nhìn Damon: "Nghe nói anh có việc tìm tôi."

"Tôi muốn xác nhận một đối thủ khí thế tương đương." Damon cười vui vẻ, có thể tiếp xúc người đàn ông này ở cự ly gần một lần nữa, cảm giác thật tốt.

"Bạn của anh, anh ta vẫn khỏe chứ?" Levi quan tâm lại là chuyện khác, hắn hỏi, theo lý mà nói sát thủ đó nên đi cùng người này mới phải.

"Nói thật, tôi không biết." Giang Hằng nhìn mặt đất, rồi rất nhanh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh mà sâu xa. "Nhưng tôi nghĩ chắc không tệ lắm."

Cửa bị đẩy nhẹ, Rachel thật sự hy vọng đây là lần cuối cùng, nhìn người bước vào, hắn triệt để ngốc lăng.

Tóc đen, áo cánh én màu đen, sơ mi đen, cà vạt đen như điêu khắc, người đó cười lịch sự nhìn hắn một cái. "A, Rachel, hay tôi nên gọi cậu là dê con?"

Rachel đông cứng cả người, hận không thể ngay lập tức ném khay xuống bỏ về nhà, mỗi lần, mỗi lần đó! Chỉ cần người này xuất hiện đều sẽ có chuyện không tốt xảy ra! Chỉ cần người đàn ông này xuất hiện, hắn sẽ vô cùng xui xẻo!!

Người đó cười dịu dàng, lấy một dĩa đồ ăn trong khay, đi về một hướng, hoàn toàn coi như không thấy đối với năm ánh mắt chiếu thẳng vào mình. A, nếu tính luôn cả Koren Charlie ở bên kia, có lẽ là sáu.
Mission 48: Quan hệ đa phương.

Vu Tử Thạc thong thả hưởng thụ thức ăn trong đĩa, trong lòng thì đang phân tích động cơ những người kia đến tham gia bữa tiệc này, dù sao mấy tên đó, đều không phải người dễ dàng xuất đầu lộ diện.

Nohn Iglesias có thể là muốn đến bàn chuyện làm ăn, lôi kéo người trong giới kinh tế. Levi không cần nói, chắc là có nhiệm vụ gì mới nữa, rất có khả năng mục tiêu của hắn là nhân vật chính phủ có mặt tại đây. Damon thì không cần nghi ngờ là theo Koren tới đây, FBI xuất hiện ở nơi này nếu không phải vì bắt bớ gì đó, thì chính là vì bảo vệ mục tiêu đặc biệt nào đấy. Còn Giang Hằng, đương nhiên là không thoát khỏi quan hệ với hệ thống kiểm soát nguy cơ kia, chắc là có số hiệu mới rồi...

Còn y thì, nguyên nhân đơn giản không cần phải đoán, tất cả mọi người cũng có thể cho ra kết luận. Y là sát thủ, y đến đây vì giết một người nào đó. Như vậy xem ra không liên quan gì tới bọn họ, tạm thời có thể trôi qua hòa bình.

Thản nhiên đi vào giữa đám người, Vu Tử Thạc rút khăn tay lau chùi, lúc này Koren cũng đi tới. Vu Tử Thạc không có ý muốn tránh né, Koren đến đây không phải để bắt y, nếu là vậy, không cần nghi ngờ 5 người còn lại ở đây đều đã bị lôi đi ngồi tù.

Đại ca xã hội đen, tội phạm lừa đảo, quái tặc, sát thủ, hacker và một FBI, bọn họ đứng chung một sảnh mà còn bình an vô sự, tình cảnh này rất hiếm gặp. Nhưng mà, gió lặng sóng yên chỉ là vẻ ngoài, mỗi người trong số đó đều mang tâm tư riêng, suy đoán dụng ý của những người còn lại.

Đôi mắt màu tím nhạt của Nohn nhìn chăm chú Vu Tử Thạc, tựa hồ y không hề khác trước kia là bao, bất chứ chuyện gì đều không thể ảnh hưởng đến vị sát thủ thong dong này, cho dù có, cũng chỉ tạm thời mà thôi.

Damon nhìn Giang Hằng hơi híp mắt lại, hiển nhiên người trước mắt không nghe hắn nói chuyện, mà nhìn vượt qua vai hắn, ngắm một người khác.

Hôm nay là ngày 13 tháng 2, qua vài tiếng nữa sẽ là lễ tình nhân, nếu mục tiêu của Vu Tử Thạc có mặt ở bữa tiệc này, không cần nghi ngờ tối nay sẽ biến thành lễ tình nhân đẫm máu. Nhưng tạm thời Giang Hằng vẫn không thể đoán ra đối tượng Vu Tử Thạc muốn giết là ai, dù sao mỗi người trong đại sảnh này đều có đủ 'giá trị' để được giết.

Koren cảnh giác nhớ kỹ gương mặt của mỗi người bên cạnh, Nohn thì không cần nói, người mà Damon đang nhìn chăm chú cũng đặc biệt nguy hiểm, trước đó Damon nói đối tượng nguyên cứu thú vị, có phải là tên đó hay không? Còn cả tên Mũ Đen vừa vào nữa, nếu anh ta ra tay ở đây, không cần nghi ngờ đây là cơ hội tốt để bắt anh ta.

Người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc trừng mắt nhìn nhau là Levi, hắn vẫn dùng vẻ lạnh nhạt mang nụ cười lạnh, nhưng không tự giác nắm tay Vu Tử Thạc. "Đi uống chút gì đi, bầu không khí ở đây áp lực quá."

"Một chủ ý rất hay." Nohn cười sâu xa, đáp thay Vu Tử Thạc, nói xong hắn đi vào giữa hai người, thuận tiện kéo cánh tay đang nắm lấy Vu Tử Thạc ra.

Vu Tử Thạc sải tay, đi theo Levi, khi họ đi đến quầy bar, cạnh đó, lập tức có một đống ánh mắt bắn về phía này. "Gần đây làm ăn tốt không?"

"Làm ăn ở mặt nào?" Levi cầm chiếc ly cổ cao, rót sâm banh vào.

Mùi sâm banh vị đào tỏa ra thơm ngát, Vu Tử Thạc nhận ly rượu, vừa uống vừa liếc nhìn hắn, "Dù sao không phải mở quán rượu kinh doanh."

Levi cười lạnh, sát thủ này vẫn còn nhớ chuyện lúc đó, "Anh muốn nghe tôi nói cái gì, hay là, anh muốn cho tôi một mối làm ăn?"

Ám thị rõ ràng khiến Nohn đứng bên cạnh ho khan một tiếng, tay nắm chặt ly rượu. Levi cảm giác được ánh mắt bất mãn sau lưng, nhưng hắn cố ý giả vờ không phát giác.

"Miễn đi, biểu hiện tối hôm đó của anh chỉ sợ khiến tôi không thể cứng lên được." Vu Tử Thạc cười xua tay, y nhớ rõ, bộ dáng đau đớn của người đàn ông bị Levi bẻ tay chửi rủa khi nhìn vào trong căn phòng đó lần nữa. Đảo mắt nhìn, Damon vẫn đứng tại chỗ đang kề sát mặt Giang Hằng.

"Anh không biết cười sao?" Damon tràn đầy hứng thú đánh giá đối tượng nghiên cứu liên tục, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu sáng mái tóc vàng của hắn. Giang Hằng khách khí ngữa người ra sau, bình tĩnh chớp mắt, nói ngắn gọn. "Phải xem là với ai."

"Gương mặt khổ qua rất vô vị." Trong mắt Damon mang theo sự đồng tình, hắn hạ thấp giọng tạo ra âm gợi cảm vô cùng: "Thế này đi, anh cười một cái, tôi sẽ không vạch trần bí mật của anh." Từ cuối cùng nói rất nhẹ, thể hiện thần bí.

"Tôi có rất nhiều bí mật." Gương mặt cương nghị không có gì biến hóa, trong mắt lóe lên tia phòng bị, thong dong nói: "Không biết anh đang chỉ cái nào?"

Có được phản ứng trong dự đoán, Damon thỏa mãn cười, tiếng cười khàn khàn chói tai mang âm sắc đặc biệt của hắn. Ghé sát vào tai Giang Hằng, nhỏ giọng nói: "Anh thích đàn ông đúng chứ."

"Vậy thì sao?" Giang Hằng không chút dao động, hắn thích đồng tính là sự thật, sự thật thì luôn không cần để ý cái nhìn của người đời, Giang Hằng cũng không thèm để ý.

Damon cảm thấy thiếu thú vị, vậy hắn làm sao với tên này bây giờ. Hắn nhún vai, rút một sấp bài poker trong túi ra, tay cầm poker dùng sức, bẻ cong sấp bài. Trong chớp mắt, một lá poker mới tinh bay ra, được bàn tay đón lấy, hắn cười vạch sấp bài chỉnh tề trước mặt Giang Hằng. "Tôi sẽ làm ma thuật cho anh xem, chọn một lá đi."

Giang Hằng tựa hồ cảm thấy vô vị, đứng yên không động, ánh mắt lại nhìn sang chỗ Vu Tử Thạc và Levi nói chuyện rất vui vẻ.

Vu Tử Thạc dựa lên quầy bar, tay cầm ly sâm banh, khi uống sâm banh, cổ họng rung lên, gợi cảm không thể tả.

Levi đút tay vào túi, thân thể hơi ngữa lên, đứng thật gần Vu Tử Thạc. Vẻ mặt của hắn trở nên khá dịu dàng, giọng nói thì vẫn lạnh như băng. "Nói thật đi, anh tới đây làm gì?"

"Có người mời tôi làm việc, người ủy thác không để lại tên họ, kết toán tiền mặt." Ý cười càng lúc càng đậm theo câu nói, Vu Tử Thạc quay đầu lại, đối diện với Levi, con mắt màu hổ phách sáng lên tia xảo quyệt. Giữa bọn họ chỉ cách nhau chưa tới ba thướt Anh, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Damon chắn lối đi của Giang Hằng, trong tay hắn vẫn cầm bài poker, "Nếu anh có thể đoán đúng là lá nào, tôi sẽ để anh đi, anh thấy thế nào?"

Giang Hằng lúc này mới quay sang nhìn hắn, vẻ mặt không có gì biến hóa. Điều này khiến Damon buồn bực, hắn thật sự nhìn không thấu người này, người đàn ông này quả thật kiệm lời như vàng.

"Anh rất thú vị." Giang Hằng cuối cùng mở miệng nói với Damon, nói xong rút một lá poker trong tay Damon. "Nhưng hôm nay tôi có chuyện quan trọng hơn."

Giang Hằng không lật lá bài lên, trực tiếp bỏ vào tay Damon. "Con xì cơ."

Damon cất bài vào ngực, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Giang Hằng, vỗ tay nói: "Khả năng ghi nhớ tốt y như tôi."

Kẽ hở khi xào bài, thời gian mỗi lá vụt qua chưa đến một phần ba giây, nhưng Giang Hằng lại nhớ kỹ. Damon chỉ có thể nhường đường, nhìn Giang Hằng đi về phía quầy bar.

"Như vậy cũng thú vị rồi, ủy thác nào anh cũng nhận sao?" Levi híp mắt lại, nâng tay phải lên gác qua vai Vu Tử Thạc. Vu Tử Thạc cảm thấy vẻ mặt tính toán gì đó của Levi cực giống động vật nhà mèo gian xảo lãnh khốc, y cười cười: "Người ở đây đều có giá trên mười triệu."

"Nếu tôi nói là người đó thì sao?" Levi chậm rãi quay đầu, Vu Tử Thạc nhìn theo ánh mắt hắn, cuối cùng chú mục lên Giang Hằng đang tiếp cận bọn họ.

Levi cảm thấy đầu vai đối phương nhẹ run, cười lạnh, "Hai người đã căng thẳng vậy rồi, có người nguyện ý bỏ tiền, muốn mạng anh ta, ý anh thế nào?"

"Cho nên mục tiêu hôm nay của anh là anh ta?" Vu Tử Thạc nhếch môi, nụ cười tiêu sái được ánh đèn ấm áp bao bọc.

"Không phải hôm nay, tôi không thể cùng lúc chăm sóc cả hai người." Càng huống hồ đối tượng nan giải như Giang Hằng, Levi đương nhiên sẽ không để lộ, so với chuyện điều tra danh sách của Vu Tử Thạc và Giang Hằng, có lẽ hắn bận tâm thái độ của sát thủ này với người đó hơn.

"Tôi cũng vậy, nguyên tắc của tôi là một lần chỉ nhận một ủy thác." Vu Tử Thạc đáp lại câu tương tự cho Levi, bọn họ cùng quay mặt đi. Khi ánh mắt giao nhau, đôi mắt ngọc lục bảo thâm sâu của Levi dấy lên tia tối tăm. "Nói thật, tôi không cho rằng anh có thể đắc thủ."

"Phép khích tướng vô dụng đối với tôi, tôi không muốn có bất cứ liên can gì với tên đó nữa." Vu Tử Thạc thong thả kéo tay Levi đang gác trên vai ra. "Nếu không vừa lòng anh có thể tự động thủ, tuy tôi cũng không cho rằng anh có năng lực giết được anh ta."

"Ý của anh là, anh hy vọng tôi chứng minh thực lực của mình à, đúng chứ?" Lạnh lùng hất cằm lên, miệng lại gần mặt Vu Tử Thạc thêm hai cm.

Một cánh tay to đột nhiên chen vào giữa hai người, ngăn cản cuộc nói chuyện giữa họ, đôi mắt màu lam gặp nguy không sợ, trên người vẫn tỏa ra làn khí áp bách.

"Đừng khẩn trương." Giang Hằng liếc nhìn Levi, cầm một ly sâm banh lên. "Tôi chỉ khát nước."

Bị quấy nhiễu hưng trí, theo lý mà nói Levi nên không vui, nhưng hắn vẫn duy trì nụ cười lạnh quen thuộc, đứng thẳng người vỗ vỗ vai Giang Hằng. "Tôi hiểu anh, người khẩn trương rất dễ khát nước."

Đánh trả vô cùng trực tiếp, chế nhạo rõ ràng, Levi chưa từng biết cái gì là ngôn ngữ khách khí. Trong cái nhìn chăm chú của Vu Tử Thạc và Giang Hằng, hắn đi mất hút.

Lúc này, cửa gổ sang trọng dày chắc hoa lệ được mở ra, người đàn ông bước vào thân hình khỏe đẹp, tóc đen mắt đen, trên mặt mang theo nụ cười nhiệt tình cởi mở. Ngay khi chân bước lên thảm, người chủ trì bữa tiệc trên bục không biết từ lúc nào đã mở micro kích động la lớn: "Chúng ta cùng hoan nghênh vị khách mời danh dự của buổi tiệc hôm nay, CEO của tập đoàn Hàng Minh tỉnh Chiết Giang Trung Quốc__ quý ngài Ngụy Lĩnh!!"

Ly sâm banh được nâng cao, xung quanh dần vang lên tiếng vỗ tay nhịp nhàng, Giang Hằng và Vu Tử Thạc quay nhìn nhau, đồng thời hiểu được gì đó.

Quý tộc thân phận hiển hách chân chính, luôn luôn xuất hiện vào lúc cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com