TruyenHHH.com

Nguy hiểm cự ly

33-36

tuiddangddois

Nguy hiểm cự ly 33-36

Mission 33: Chuyển biến kỳ tích

Biệt thự của cảnh sát trưởng Dante Local, là người phụ trách cao nhất của NYPD, ông được bảo vệ rất kỹ, không chỉ được trang bị không ít nhân viên bảo vệ, mà xung quanh biệt thự còn có không ít người đi quanh đường gần đó.

"Dante không phải dễ giải quyết đâu, hắc bạch lưỡng đạo ông ta đều có phần. Trước đây ông ta gom không ít tiền, tuy từng bị nghi ngờ, nhưng ông ta thực sự hành động rất sạch sẽ, người bên trên không tra được gì."

Ford nhìn Vu Tử Thạc đang dùng ống nhòm nhìn trộm cửa sổ lầu hai nói, Vu Tử Thạc cất ống nhòm mỉm cười, nụ cười đó vô cùng nhàn nhã, lộ ra tự tin, "Có lẽ không phải là không tra được cái gì, mà là đã tra được, nhưng không truy cứu."

"Ý của anh là... sau lưng Dante còn có người khác?" Ford bất giác hoảng sợ, hắn luôn cho rằng cảnh sát hủ bại đã kết thúc ở chỗ Dante rồi. Vu Tử Thạc cười vuốt cằm, một ngày không cạo, râu dưới cằm y cũng lặng lẽ lồi ra, sờ có chút ngứa ngứa, "Anh nghĩ thử đi, tại sao cảnh sát hủ bại của New York có thể không lo sợ gì như thế, không có nhân vật quan trọng chống lưng, bọn họ dám to gan lộng hành như thế sao? Tôi đoán nhất định có người bố trí màn bịp rất lớn." Trong con mắt màu hổ phách lộ ra tia sáng ranh ma: "Hơn nữa, chỉ sợ Dante cũng không nhẹ nhàng như chúng ta tưởng tượng, ông ta bị uy hiếp."

Tình huống cớm thối nát bị nắm tẩy uy hiếp không hiếm thấy, hắn và sát thủ trước mắt này chẳng phải là quan hệ đó sao?

"Hiện tại biểu tình của anh giống hệt con hồ ly!" Ford nói ra cảm tưởng của mình, "Ông ta bị kẻ khác uy hiếp?"

Vu Tử Thạc cảm thấy buồn cười, rất ít người khi khen tặng lại dùng động vật để ví von, nhưng tựa hồ bất cứ ai trong lòng Ford cũng đều có một hình tượng kỳ quái nào đó, lần này y miễn cưỡng tiếp nhận vậy, "Tôi thấy Dante bóc bức thư trên bàn, sau khi đọc xong ông ta rất khẩn trương."

"Đúng a, mỗi lần tôi thấy trên di động của mình là dãy số không tên cũng khẩn trương muốn chết." Ford mang theo chế giễu nói, đốt một điếu thuốc: "Nhưng mà, anh và người bạn đó của anh, sau khi chuyện này trôi qua bất kể kết quả thế nào cũng phải phân chia đôi đường sao?"

"Đại khái là vậy." Vu Tử Thạc cũng rút điếu thuốc ra, châm nhờ lửa của Ford. Ford ấn công tắc bật lửa, nghĩ một chút rồi nói: "Fay, anh nỡ sao? Đừng nói với tôi anh không nhìn ra sự quan tâm của anh ta dành cho anh."

"Tôi không xem trọng trình cảm." Vu Tử Thạc cúi đầu kiểm kê trang bị trên người, vừa nói: "Lo tốt chuyện của anh đi, anh cảnh sát."

Đối phương không chỉ thay đổi xưng hô đối với hắn, ngay cả giọng nói cũng trong thoáng chốc mang theo gió lạnh.

Ford hít mạnh một hơi, trong ngõ hẻm đó, một sát thủ luôn không bắn trật phát nào lại trật mục tiêu ba phát, hắn còn cho rằng cho dù là Fay cũng sẽ có khi thất thường, sự lo lắng trước đó của hắn hiển nhiên là dư thừa.

Fay là sát thủ vô tình nhất hắn từng gặp, hiện tại hắn biết Fay làm sao làm được đến mức này, y không phải cố giả bình tĩnh, mà là từ trước tới nay đều không quá xem trọng tình cảm.

Bọn họ quen biết đã ba năm rồi, từ sau lần gặp gỡ đó Ford chưa từng cảm thấy sợ hãi như lúc này. Một người có thể tự do khống chế tình cảm của bản thân là người vô cùng đáng sợ, nếu tất yếu, Ford tin rằng người này có thể tự tay phá hủy thứ mình vừa để ý một giây trước, bao gồm cả con người.

Ford có ý tốt, điều này khiến Vu Tử Thạc không truy cứu chuyện hắn nói năng vượt giới hạn, nhưng Ford tự hiểu, bắt đầu từ hiện tại nếu hắn nói thêm một câu, người đàn ông bên cạnh này sẽ cho hắn một phát đạn. Hắn chỉ là thấy kỳ quái, trước đó rõ ràng hắn phát giác Fay đã thay đổi, nhưng sau khi tách khỏi tên mặc âu phục kia, Fay liền trở về Fay mà hắn quen biết trước đây__ một sát thủ bình tĩnh thong dong.

Tên mặt âu phục đó đích thực có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, trông hắn rất đáng dựa, khiến người ta cảm thấy đáng tin tưởng, "Đi thôi, anh cảnh sát, Dante chuẩn bị ra ngoài." Vu Tử Thạc ngắt đứt tư duy của Ford, ngữ điệu của y chậm rãi và ổn định, mắt khẽ híp, nhìn chăm chú vào Dante Local đang đi ra trước cửa, con ngươi màu nhạt lộ ra chờ đợi và hưng phấn. Ford thầm nhủ, đại khái là phản ứng của thợ săn khi phát hiện con mồi.

Ford khởi động xe, đợi xe của Dante lái cách 100 mét, mới chậm rãi đi theo. Lần này Dante ra ngoài không giống bình thường chỉ mang theo một người, rất rõ ràng, ông ta phải đi gặp một người rất quan trọng, cho nên ông ta chỉ dẫn theo thân tín ông ta tin tưởng nhất, từ khẩu hình nói chuyện của họ Vu Tử Thạc đọc ra được, tên của kẻ thân tín này là 'Morakot'.

Đi theo chừng 30 phút, xe của Dante dần giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại cạnh công trường đã ngừng thi công, ở hướng tây nam cách xe ông ta 50 mét là một chiếc xe màu đỏ đang đậu.

Mưa đã ngừng, trong đám mây mù thấp thoáng lộ ra tia sáng mặt trời. Cửa xe của hai bên đều được mở ra, khiến người ta ngạc nhiên là, người xuống khỏi chiếc xe màu đỏ đáng lý ra là cấp trên của Dante, nhưng trông chỉ như mới vừa hai mươi, trẻ tuổi đáng ngạc nhiên, có lẽ vì muốn cuộc gặp mặt này càng thuận tiện hợp lẽ hơn, người đó mặc trang phục của NYPD. Quả nhiên, đang tìm Sarah là NYPD.

Dante và người mặc trang phục cảnh sát không nói chuyện gì nhiều, chỉ đưa cho hắn ta một sấp đô la rất lớn, sau khi hắn ta lấy rồi nói cảm ơn, Dante lắc đầu tỏ vẻ không cần khách sáo. Nếu bọn họ là quan hệ cấp trên cấp dưới thì không nên như vậy chứ... Lúc này Vu Tử Thạc nhìn được bên trong cửa sổ che ánh sáng của chiếc xe màu đỏ, thấp thoáng ẩn hiện một bóng người, cái bóng đó trông tựa hồ là một cô gái tóc dài, không lẽ người đó mới là cấp trên của Dante? Chính khách và nhân viên cơ mật nữ giới không nhiều, hiện tại Vu Tử Thạc lập tức có thể liệt ra một danh sách trong đầu. Khi y đang suy nghĩ vấn đề này, cái bóng đó chợt lùi vào trong, biến mất tăm.

Dante và phụ tá Morakot cùng người đàn ông mặc trang phục cảnh sát đứng cạnh xe hút thuốc, tựa hồ không gấp đi ngay. Thật kỳ lạ, Dante rốt cuộc đang làm trò quỷ gì đây?

Vu Tử Thạc nhét súng ra sau lưng, mở cửa xuống xe, dù sao, bốn người này cũng không chạy thoát. Y chậm rãi đi vào tầm mắt của ba người ngoài xe, đối phương không phát giác gì chỉ súng vào đầu y, có thể là do bộ âu phục trên người y đã rách rưới không khác gì với ăn xin và nhân viên làm công, "Dô, các anh trai, hôm nay thời tiết không tồi nhỉ."

"Ở đây không có chuyện của chú mày, tránh qua một bên." Người đàn ông mặc trang phục NYPD mở miệng trước, giọng điệu của hắn vô cùng hống hách.

Morakot đứng sau Dante ngăn cản người mặc trang phục cảnh sát muốn lao tới đánh người, nói với người vừa tới: "Anh bạn, tốt nhất nên nghe theo lời anh ta, tính tình của Dave không tốt."

"Dave?" Người vừa tới híp mắt nhìn người đàn ông mặc trang phục cảnh sát được gọi là Dave, trong thoáng chốc ánh mắt di chuyển lên người Dave, hai người bên cạnh chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên bóng đen, Dave đã ngã xuống đất, y mỉm cười quay đầu lại, họng súng Welrod trên tay còn đang tỏa khói, "Theo như anh ta nói, tôi đã tránh sang một bên anh ta rồi." Chẳng qua một bên này, là chỉ khoảng cách âm dương.

"Mày là ai!" Khẩu Glock màu đen của Dante và Morakot lập tức nhắm vào người đàn ông cầm súng lục giảm thanh của nước Anh đang cười híp mắt.

"Kẻ tiễn các người xuống địa ngục." Con ngươi màu nhạt thâm sâu như lốc xoáy không đáy, giọng nói lạnh lẽo vừa rõ ràng và rét buốt, hơi thở tội phạm tỏa ra quanh người khiến kẻ khác dựng tóc gáy.

"Không hẳn vậy, chúng tôi có hai đối một." Morakot sầm mặt, mây mù tập trung lại trên bầu trời như sẵn sàng tiếp tục đổ xuống. Tai nghe từng tiếng sấm trầm trầm vang lên, Vu Tử Thạc nhún vai, nâng hai tay lên, "Anh nói cũng đúng."

"Bỏ súng xuống." Dante nghiêm mặt ra lệnh, Vu Tử Thạc cười thả lỏng tay.

Khi khẩu súng rơi xuống, đồng thời y cũng ngã ra sau, pằng__, viên đạn sượt qua đỉnh đầu y, xén mất vài sợi tóc. Sau đó khẩu súng còn chưa kịp rớt xuống đất bóp cò, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm, Morakot che đùi vẻ mặt vặn vẹo ngã xuống. Vu Tử Thạc lăn một vòng tránh hai phát súng, kéo Dante ngã xuống rồi bật dậy, họng súng nhắm vào ngực đối phương, nụ cười càng thêm đậm: "Hiện tại là một đấu một rồi, cảnh sát trưởng."

Khi vừa định bóp cò, khóe mắt liếc thấy một bóng đen xẹt qua dưới chân, tiếp đó vết thương trên chân nóng lên, trọng tâm không vững ngã xuống đất, quỷ quái! Người chưa chết chắc có lúc cũng vẫn trở thành phiền phức. Cú đá hết sức lực của Morakot đến quá bất ngờ, khi một tay chống đỡ trọng tâm cơ thể bắn cho đối phương một phát vào tim, đồng thời súng trong tay y cũng bị Dante đá trúng.

"Cấp dưới của ông thật sự trung thành đó, cảnh sát trưởng." Súng rớt dưới chân, tuy tránh được động mạch, nhưng tay phải của y cũng đã không thể tiếp tục giữ súng.

Dante hơi thở dốc, "Mày là sát thủ." Động tác nhanh gọn, lực phán đoán chính xác, biểu hiện bình tĩnh, không khó đoán ra thân phận của đối phương, "Nhưng hiện tại mày chỉ có thể ngoan ngoãn chọn bị giết."

"Ông chả có chút tình cảm nào đối với cấp dưới của mình, còn anh ta lại bỏ mạng vì ông." Trong nụ cười của Vu Tử Thạc mang theo tiếc thương, nhìn thẳng vào tên hồ ly già với đôi chân mày chấm sương. Từ trước tới nay y chưa từng đồng tình với kẻ yếu, nhưng có lẽ là có một chút yêu thích đối với người trung thành. Dante chỉ cười mỉa, "Tao giết mày rồi không phải chính là cách đáp trả tốt nhất cho Morakot sao?"

"Đáng tiếc ông không thể." Lần này là biểu tình tiếc hận, ngay lúc ngón trỏ của Dante bóp lại, y nghiêng đầu nằm thẳng xuống, rồi giống như tất cả đã tính toán tốt, viên đạn sượt qua trán y, y nhặt súng lên bóp cò.

Giữa hai chân mày Dante mở ra một lỗ máu, khi ông ta ngã xuống, cơn mưa cũng trút xuống, dung hòa với bọt máu chảy ra.
Mission 34: Chuyện đời khó liệu

Ford đi qua, kinh ngạc nói: "Ông bạn, tôi còn nghĩ lần này anh chết chắc rồi chứ." Vu Tử Thạc vịn vào hắn đứng lên, cười nhạt nói: "Để anh thất vọng rồi ha, kỳ thật tôi là người thuận tay trái."

Ford nhất thời nổi đầy da gà, hắn thừa nhận bản năng sợ chết của hắn lại phát tác, không muốn dính líu thêm, nhưng khi Fay chìm vào bị động hắn vẫn kiên quyết, dứt khoát bỏ ra nửa phút để khắc phục tâm lý sợ hãi mà tiến lên, chỉ là không ngờ được khi hắn rất khó khăn quyết định mở cửa xe đi xuống, thì mọi chuyện đã kết thúc.

Đương nhiên, hắn càng kinh ngạc hơn nữa, là hắn không ngờ hóa ra Fay thuận tay trái. Trước đây hắn đã phát giác Fay mạnh đến biến thái, không ngờ người này vẫn luôn che giấu thực lực của mình, thậm chí hắn còn không nhìn rõ được động tác nhặt súng và bóp cò của đối phương, Dante đã ngã xuống. Chỉ sợ hắn vĩnh viễn cũng không biết sát thủ này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, Fay luôn có thể mang tới cho người ta cảm giác mừng rỡ và... khiếp sợ?

"Ford, sau khi chuyện lần này kết thúc, anh sẽ phải bận rộn rồi." Vu Tử Thạc vừa nói vừa đi tới chiếc xe màu đỏ. Ford không hiểu, chuyện đã kết thúc thì còn bận cái gì? Hắn còn đang chờ về nhà tắm xong sẽ xem bóng đá đó. "Anh muốn tôi đưa anh tới bệnh viện không?"

"Tôi muốn anh trở về tổ hung án." Vu Tử Thạc nói vô cùng nhẹ nhàng, Ford lại tức giận. "Không thể! Cái nơi nhọc óc hại mạng đó ông đây tuyệt đối không trở về!"

"Tôi không phải đang thương lượng với anh." Vu Tử Thạc nhướng mày, không thèm nhìn Ford một cái.

Vu Tử Thạc vẫn giữ súng, hất cằm ý bảo Ford mở cửa, Ford hít sâu một hơi mở cửa, ngay lập tức Vu Tử Thạc thầm mắng một câu quái quỷ, đồng thời Ford cũng kêu a một tiếng. Người ngồi trong xe không phải là cấp trên của Dante gì cả, mà là Sarah Grano bị cột hai tay hai chân nằm trên ghế!

Không thể.

Sarah bị trói và bịt miệng kêu ô ô, mắt lộ ra vui mừng, Vu Tử Thạc thì lại đỏ kè hai mắt, ngây ra tại chỗ. Ford cũng hoảng loạn hoang mang nhìn y, "Có phải chúng ta bị Nohn Iglesias lừa không?"

Vu Tử Thạc nghiến răng ken két, cất súng đi rồi gọi cho Giang Hằng, khi giọng thu âm vang lên, y lập tức ném di động đi.

Chiếc di động màu đen văng trúng cục đá, màn hình vỡ ra các đường vân, bàn phím vỡ nát rơi xuống đất.

Ford nhìn tới á khẩu, trước giờ chưa từng thấy qua tên này tức giận như vậy, giống như muốn đem người ta ăn sống nuốt tươi.

"Đưa Sarah tới chỗ Ada." Sấm rền vang, mưa lớn hơn, xối ướt hoàn toàn hai người ngoài xe, mái tóc màu nâu rũ xuống gương mặt không còn huyết sắc.

"Anh... muốn một mình đi tìm Nohn Iglesias?" Ford thấp thỏm bất an cất tiếng hỏi.

"Ừ." Y cúi đầu, ngón tay sờ lên vết thương trên bắp tay.

"Nhưng anh bị thương nặng như vậy..." Ford vừa định khuyên can, chỉ thấy ngón tay của đối phương nhanh chóng đâm vào, nhẹ rên một tiếng, rút ra viên đạn mang theo màu máu. Ford rợn da gà, chân cũng run rẩy, đây rốt cuộc là người thế nào, mà dám dùng ngón tay trực tiếp móc đạn ra!

Sát thủ cúi đầu khóe môi hiện ra nụ cười lạnh lẽo cực điểm, y sẽ cho Nohn Iglesias biết cái giá khi chọc giận y.

Nhịn không được phải lùi lại, Ford thậm chí không dám tiếp tục nhìn mặt đối phương. Có thể xác định được, Nohn Iglesias và Fay War lần này hoàn toàn bế tắc, hơn nữa, người chạm vào vẩy ngược của sát thủ tuyệt đối không có kết tục gì tốt.

Nhớ lại lúc đầu, hai người này đã từng sóng vai tác chiến, hiện tại lại rơi vào cảnh ngộ này, không thể không khiến người cảm thán, chuyện đời khó đoán, lòng người thất thường.

Ford thở dài nặng nề, đi vòng qua ngồi vào ghế điều khiển, "Tôi đưa anh một đoạn."
Mission 35: Cạm bẫy chết người

Bãi đậu xe ngoài trời vắng lặng đậu đầy những chiếc xe tải lớn cùng kiểu dáng, Giang Hằng nhìn xung quanh, không có bất cứ bóng người nào, cơn mưa đã tạm dừng, sau đám mây đen dày đặc lại không hề lộ ra chút ánh sáng, trong không khí vẫn mang theo khí áp thấp hội tụ.

Đi vào giữa hai chiếc xe chở hàng, sáu cây súng không cùng góc độ nhắm vào hắn, khẽ nhíu mày, trước mặt có một người đàn ông cao to kiêu ngạo bước ra, mái tóc ngắn màu nâu được vuốt chỉnh tề ra sau đầu, con ngươi màu tím nhạt trông có vẻ càng thêm rét buốt: "Anh chính là 'người mới' đó?" Câu hỏi biết rõ còn cố nói ra mang theo ngữ điệu chế nhạo.

"Vậy thì anh là Nohn Iglesias." Giang Hằng bình tĩnh nhìn người đàn ông có chiều cao không thua kém gì mình, cho dù đứng yên không động, trên người vẫn tự nhiên tỏa ra hơi thở của đế vương, Vu Tử Thạc từng làm việc cho hắn thì Giang Hằng không hề cảm thấy ngạc nhiên, kẻ mạnh thu hút kẻ mạnh, đó là định luật từ xưa tới nay.

Nohn cũng nhìn Giang Hằng, cái tên tóc đen mắt xanh này trong mắt che giấu thông điệp nguy hiểm không dễ phát giác, cho dù đang trong tình cảnh này cũng không hề loạn nhịp, bị sáu họng súng nhắm vào, vẫn có thể giữ vững bình tĩnh, khiến người ta không thể không rửa mắt mà nhìn, khó trách Fay lại nói là tốt nhất. Nhưng mà, thật sự tốt như thế sao?

"Chúng ta giao dịch một chuyện, anh thấy thế nào, tôi muốn Fay trở về." Miệng nhẹ cong lên, nhưng không phải đang cười, giọng nói trầm thấp lộ ra một chút giễu cượt, Nohn là người làm ăn tiêu chuẩn. Tiếng sấm nổ ầm trên đám mây, mưa bắt đầu đổ hạt, Giang Hằng nhìn bầu trời rồi lại thu mắt về, gương mặt không biểu cảm khiến người ta không thể nhìn ra suy nghĩ của hắn, hắn chậm rãi mở miệng, tốc độ nói không nhanh, "Anh ta không phải đồ vật của tôi, nếu anh ta mong muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đi bất cứ đâu."

Câu trả lời của Giang Hằng rất khéo léo, nhưng không phải đáp án mà Nohn muốn, hắn tiến lên một bước, con ngươi như thủy tinh tím lộ ra không vui: "Dù anh có xuyên tạc lời của tôi, nhưng tôi muốn anh từ bỏ, Fay chỉ có thể có một nơi để đi, đó chính là Scarter.'

"Nếu tôi nói anh ta căn bản không cần một nơi đến thì sao?" Giang Hằng nhướng mày, "Anh và tôi đều biết, anh ta sẽ không dừng chân lại bất cứ đâu quá lâu."

Nohn biết người này nói không sai, Fay là người quá mức tự phu, sự tự phụ của cậu ấy đã dung nhập vào huyết quản, bất kể là hắn hay người trước mắt này, đều chỉ có thể trở thành nơi dừng chân tạm thời của cậu ấy, "Tôi không giống anh, tôi sẽ nỗ lực giữ lại thứ tôi muốn." Cho dù không từ thủ đoạn.

Nháy mắt với thủ hạ, một người đàn ông tóc dài xinh đẹp đi ra, tước hết súng và tất cả những vật kim loại có thể mở khóa khỏi người Giang Hằng, một tiếng rắc, còng tay khóa lại. "Đi thôi." Người đàn ông tóc dài vừa nói vừa chỉ súng vào đầu Giang Hằng, đẩy hắn tới cửa sau của một chiếc xe chở hàng.

Vào lúc này, di động bị ném dưới đất của Giang Hằng đột nhiên run lên, Nohn cười lạnh một tiếng, nhẹ nhấc chân, đạp mạnh xuống, chiếc di động màu đen nát vụn.

Đó là một chiếc xe đông lạnh, nửa bên còng tay được bấm vào thanh trụ kim loại chống xốc trong xe, Nohn điều chỉnh nút mở nhiệt độ tới mức thấp nhất, "Rất nhanh nơi này sẽ trở nên lạnh buốt, tôi không biết anh có thể chống đỡ bao lâu, tôi nghĩ cậu ấy sẽ không mạo hiểm tới cứu anh."

Giang Hằng ngồi trong khoang xe trống rỗng, nghiêng đầu nhìn Nohn một lát, lại quay mặt đi, nhàn nhạt nói: "Anh đang mong đợi cái gì? Có lẽ anh chẳng qua muốn gặp anh ta một lần."

"Câm miệng!" Nohn gầm lên, vẻ mặt hồi phục bình tĩnh, "Hiện tại Fay đã khó giữ nổi bản thân rồi, anh vẫn nên lo tranh thủ hưởng thụ thời gian cuối cùng của sinh mệnh đi." Nói xong đóng cửa thật mạnh.

Bảo thủ hạ đi hết, Nohn ngồi vào ghế điều khiển của chiếc xe tải đậu cạnh, mở máy điều hòa, hắn đốt một điếu thuốc, nhìn bật lửa đã tróc nước sơn màu từ lâu, đột nhiên lại bật cười, hắn cũng không hiểu hắn đang chờ đợi điều gì.
Mission 36: Đối đầu

Hoàn toàn ngăn cách với ánh sáng, thùng xe chìm vào bóng tối, Giang Hằng siết chặt nắm đấm, câu nói 'khó giữ nổi bản thân' của Nohn Iglesias là ý gì? Giật mạnh còng tay nhiều lần, thứ trói buộc bằng kim loại đó vẫn dai dẳng không mòn, hắn dần bình tĩnh lại, biết rõ chỉ dựa vào sức mình thì không thể nào phá được cái còng đáng chết kia.

Không quan tâm tới cổ tay bị còng sắt cắt ra nhiều đường máu, hắn lục tìm bốn phía, cố gắng tìm cho ra thứ có thể mở còng. Nhiệt độ hạ xuống nhanh chóng, hơi khí hắn thở ra đã đóng thành màu trắng, khí lạnh khiến gương mặt và đôi môi của hắn tái nhợt không còn màu máu, trên tóc cũng đọng lại từng miếng băng mỏng.

Trong bóng tối, thời gian trôi qua chậm vô cùng, hắn nhìn nóc xe, nhẹ thở dốc.

Vu Tử Thạc, hy vọng anh không sao.

Trong bãi đỗ xe đầy mưa, gió gầm thét, sấm liên hồi, Vu Tử Thạc tạm biệt Ford xong liền giải quyết bốn người canh chừng ở đầu ngõ, băng bó qua loa vết thương trên tay, miếng vải đã nhiễm thành màu đỏ, vừa rồi ngực còn bị một đạp, hiện tại mỗi hơi thở đều có thể cảm thấy phổi đang thiêu đốt, không khí cay xè nhiễu loạn vị giác của y, không thẹn là tay chân của Nohn, ai cũng đều hơn người, y thở mệt nhọc, siết chặt cây súng trong tay.

"Đây có phải là lần thứ hai tôi thấy cậu thê thảm như vậy không?" Sau lưng vang lên giọng nói, trong giọng điệu mang theo trách cứ: "Bốn người đó đều là những người ưu tú ngang nhau."

"Ha ha, vậy bọn họ cũng chỉ có thể trách anh. Cho tôi biết anh ta đang ở đâu." Vu Tử Thạc không xoay người, thân thể kiệt quệ bị nước mưa thấm ướt trông càng thêm mỏng manh.

"Anh ta đang ở đây, nhưng nơi này có hơn mấy chục chiếc xe đông lạnh, tôi không xác định được anh ta có thể chống đỡ được đến lúc cậu kiểm tra hết toàn bộ." Cơn mưa làm rối mái tóc của Nohn, mái tóc màu nâu đậm rũ xuống trước trán.

"Anh dựa vào cái gì cho rằng tôi quan tâm sống chết của anh ta? Tôi cảm thấy không vui chính vì lời nói dối của anh."

"Há, cậu không quan tâm, vậy cậu tới vì muốn gặp mặt tôi một lần?" Giọng điệu của Nohn tràn đầy chế nhạo, "Nếu cậu không lo lắng sống chết của anh ta, chi bằng chúng ta ôn chút chuyện cũ đi, quay mặt lại đi."

"Anh vẫn độc tài như thế." Không do dự, ngay khi Vu Tử Thạc quay đầu lại cũng bóp cò súng, viên đạn không hề lưu tình gâm vào ngực Nohn, cách trái tim chẳng qua chỉ có vài cm, giọng nói lạnh hơn cả nhiệt độ hiện tại truyền vào tai Nohn: "Nếu hôm nay tôi không tìm được anh ta, anh đoán tôi sẽ làm gì?"

Dường như vẫn là hôm đó, cảnh tượng tương tự, chẳng qua người y muốn cứu không giống nhau, nếu lần này y cứu tên kia, hắn sẽ bằng lòng sao?

Nỗi khổ sở làm Nohn nhắm chặt mắt, khó khăn thở dốc: "Giết tôi sao? Uy hiếp này không chút trình độ."

"Một mình anh?" Vu Tử Thạc cười lạnh, sát ý âm trầm trong mắt khiến người ta không rét mà run: "Anh biết đúng không, toàn bộ Scarter không đủ để bồi thường mạng của anh ta, tôi sẽ giết sạch tất cả người của Scarter, đừng tiếp tục khiêu chiến với cựu hạn của tôi, anh không chơi nổi với tôi đâu, Nohn, cho tôi biết anh ta đang ở đâu!"

Nước mưa xối xả, tứ chi của hai người đã dần mất tri giác, lửa nóng trong mắt thì lại khó thể dập tắt.

"Không phải cậu không quan tâm sao?" Nohn mở mắt, nhấc súng lên: "Fay, cậu nợ tôi một mạng, tôi muốn ngay bây giờ cậu trả lại cho tôi! Hôm nay, hoặc là anh ta chết, hoặc là cậu chết!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com