Nguoi Yeu Toi La Thieu Gia Nha Ho Jeon Kookv
Hôm nay là ngày bắt đầu năm học mới cậu vì hào hứng quá độ mà không chịu ngủ , kết quả là sáng hôm sau dậy muộn nhất phòng còn suýt nữa trễ học cũng mai bạn tốt jimin cứu trợ cậu còn bị giáo huấn một trận bởi tội ngủ nướng , nói đi thì cũng nói lại nếu không nhờ jimin thì xuân này con không về . Cả bốn người đều ở chung với nhau nhưng ngành học thì hoàn toàn khác jimin thì thích học bác sĩ , jhope cậu ta nhìn lông bông thế thôi nhưng chọn đúng sở trường của mình là dance , cậu từng thấy jhope nhảy rồi phải nói là tuyệt cú mèo , còn cái tên mặt lạnh kia thì cậu không biết . Nói be bé thôi hôm qua cậu vừa phát hiện ra một vụ chấn động jhope và cả jungkook lớn hơn cậu tận 2 tuổi do cả hai delay lại việc hoc đại học bây giờ mới có thời gian để hoàn thành nói đúng hơn thì cậu phải gọi họ hai chữ tiền bối mới phải mà lỡ rồi cậu tớ đi cho gần gũi -" jimin lớp cậu ở bên nào " -" rẽ trái là tới rồi " jimin chỉ tay về phía cầu thang dãy A. Trường được phân chia theo ngành học theo từng dãy như A B C , bởi diện tích rất rộng cho nên đi tìm lớp cũng mệt nghỉ luôn chứ đùa . Taehyung hơi buồn một chút vì không chung đường với jimin đứng ló ngó một chút thì thấy jungkook hai mắt cậu liền sáng rỡ vội chào tạm biệt jimin chạy theo hướng mà hắn đang đi -" cậu học ngành nào vậy ?" Taehyung vừa đi vừa hỏi hắn , mà cái tên này chân dài quá, đi nhanh muốn chết làm cậu theo không kịp . Mặc dù cậu hỏi mà hắn không trả lời tiếp tục bước tiếp , cậu mặt dày vẫn tiếp tục nói -" hừm để tớ đoán nhé , có phải là phi công không ở quê tớ người cao to đẹp trai thì hay theo ngành này lắm, mà nếu cậu chọn thật thì có phải quá sướng rồi không ngày nào cũng được đi máy bay nhất cậu rồi nhá " taehyung vẫn luyên thuyên mãi , miệng nói không ngừng hết hỏi cái này thì hỏi cái kia cho dù hắn không trả lời cũng không quan tâm mà thao thao bất tuyệt . Hắn bực mình con người này có một nhúm mà nói nhiều như mấy bà cô già , nhịn hết nổi jungkook dừng lại quay sang nói -" câm miệng " -" miệng là của tớ muốn nói thế nào là quyền của tớ ai bảo cậu không trả lời làm chi "kim taehyung chu môi lên trả treo -" cậu mà còn nói nữa tôi liền cắt lưỡi" jungkook trừng mắt với cậu -" nếu .. nếu cậu không trả lời câu hỏi của tớ thì tớ cứ nói "nhìn hắn cậu cũng hơi rén nên mới nhỏ nhẹ lại Hắn không trả lời quay bước đi thật nhanh . Lúc này chuông liền reo báo hiệu sắp vào học cậu đành nuối tiếc đi về lớp bằng không cậu đã chạy theo rồi . Mới vừa lên lớp hên là giảng viên vẫn chưa vào vội vàng tìm chổ ngồi cậu nhìn xung quanh chổ nào cũng chật kín hội chứng sợ đám đông lại tái phát mắt liền lia đến chổ ngồi gần cửa sổ cuối đầu đi đến
Xong tiết học đầu tiên cậu vẫn còn vui vẻ tươi cười nhưng đến tiết thứ ba thì ôi thôi gục ngã cậu nhứt hết cả đầu lại buồn ngủ nữa , không phải vì cậu làm biến đâu mà tại thầy giáo trên bản giảng như ru con ngủ ấy cậu không kìm được , cậu cứ mắt nhắm mắt mở trông rất buồn cười . Mà vấn đề gây ro ở đây là cậu không hiểu ais mặc dù vẫn lắng tai nghe cho kĩ ghi chép rất cẩn thận nhưng vẫn chả hiểu gì vì vấn đề nghiêm trọng này mà làm cậu dễ buồn ngủ nhất , hồi ở quê cậu học giỏi lắm cơ sao giờ cùi bắp thế này. Thế là xong một ngày uể oải hết cả người tiếng chuông reo như vị cứu tin của đời mình cậu liền vội vàng thu dọn tập sách nhưng mà sao nhiều người nhìn cậu quá trời ánh mắt của họ nữa thăm dò nữa khó chịu , thấy thế cậu cuối đầu ôm cặp rồi nhanh chóng ra khỏi lớp sao lưng còn nghe vài lời không hay ho gì , họ hết chỉ trỏ tới bàn tán Chỉ là ngày đầu thôi mà đã không tốt mấy rồi còn những ngày tiếp theo nữa chẳng biết sẽ ra sao . Cậu biết học chung một môi trường với các thành phần con ông cháu cha thì không tránh khỏi việc bị bọn họ đánh giá . Cậu hoạt bát mà lại rất thích kết bạn nên trong lúc học có bắt chuyện làm quen nhưng người nọ nhìn cậu từ trên xuống dưới bằng cặp mắt phán xét tỏ vẻ khinh thường trước dáng vẻ quê mùa mà trề môi ngồi cách xa ra , nhìn cảnh đấy cậu càng thêm bối rối và tự ti về mình hơn. Cậu chỉ muốn kết bạn mà thôi , thật sự làm thế là sai sao . Vì hành động đó nên trong suốt buổi học cậu chỉ dám im lặng ngồi khép nép cầu mong bọn họ xem mình như không khí để không bị chú ý nữa . Không có quần áo hiệu cũng tốt mà phải không , tiếc kiệm tiền không mua sài hoang phí. mặc đồ chợ cũng đâu có xấu vừa đẹp lại vừa rẻ . Quê mùa mộc mạc giản dị cũng tốt mà . Tự bản thân nói với chính mình để đỡ buồn hơn mà thôi Cậu vừa đi vừa ũ rủ thoạt nhìn rất khó coi . Jimin từ xa đi lại vỗ vai cậu bảo -" sao, thế nào nay có vui không ? " y hí hững cười nói nhận lại là bộ mặt như đưa đám từ kim taehyung -" cậu làm sao , điệu bộ như người chết rồi là như nào " y nhăn mặt lay lay người taehyng . Bây giờ cậu mới nói :-" không có gì , chỉ học nhiều quá nên khờ " cậu không dám kể cho jimin nghe -" gì mà yếu vậy ông chú , đi tớ dẫn cậu đi ăn " Từ xa có một ánh mắt nhìn cả hai , rồi sảy chân bước tiếp
Đi ăn cũng jimin về rồi cậu tắm xong lật đật lấy tập sách ra ôn bài lại , nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn mấy lời bị trỉ trích đâm ra thở dài miết -" này , bị làm sao cậu cứ ngồi thở dài lão tử không học được " jimin nổi cáo mắng cậu , y vừa ôn lại bài lẫm bẫm sắp thuộc thì bị cái thở dài của cậu làm mất tập trung không thuộc được , liền đá vào người taehyung mắng -" không sao hazzz"
Miệng bảo không sao mà ngồi thẩn thờ như người điên , làm jimin bất lực lấy tập sách ra ngoài học nối đuôi theo sau là jhope cậu ta sợ tên này phát điên cắn cậu mất . Không gian trong phòng chỉ còn cậu và jungkook , taehyung cũng thôi thở dài nhưng vẫn ngồi lơ ngơ suy nghĩ gì đó trong phòng bỗng lặng im như tờ , một lúc sao môt giọng nói trầm ấm lên tiếng phá tan bầu không khi tẻ nhạt này -" lí do gì phải bận tâm lời bọn người đó nói " Nghe tiếng jungkook nói chuyện cậu quay lại nhìn hắn . -" nếu cứ suy nghĩ như cậu, sống vì lời nói của người khác chẳng khác nào tự dìm chết mình , bọn họ bảo cậu đi chết cậu cũng đi à , bớt ngốc lại dùm , bọn người đó chỉ giỏi khinh thường người khác chứ chả giỏi giang gì , một tay vung tiền của bố mẹ để lên mặt với thiên hạ, một đồng còn chưa làm ra hóng hách kiêu ngạo đó là bản chất của đám người đó . Thay vì ngồi đó than thở câu nên tìm cách để hơn họ kìa , nên nhớ bố mẹ chúng giàu chứ chúng không giàu . Ngày ngày tiền đầy một giỏ chứ hạnh phúc và tình yêu thương từ gia đình bọn chúng không có đâu . Cuộc sống này là của cậu muốn sống thế nào là quyền của cậu chỉ cần không thẹn với lòng . Đời người chỉ sống có một lần bận lòng vì mấy câu nói đó chỉ phí thời gian " lời này của jeon jungk nói ra như khai sáng cho cậu đồng thời cũng an ủi taehyung được phần nào ,bọn họ sài tiền của bố mẹ mình làm ra thì hay ho gì chứ . Jungkook nói đúng không nên vì mấy lời phán xét của người khác mà buồn cuộc sống này là của cậu thì do cậu làm chủ . Giàu thì sao chứ nhiều tiền đi chăng nữa cũng không mua được hạnh phúc hay tình yêu thương từ gia đình đâu . Nhận được mấy câu an ủi từ jungkook lòng cậu nhẹ hẳn ra , chợt nhận ra làm bạn cùng hắn cũng rất tốt , mà không biết trong lòng hắn cậu có được xem là bạn không nhỉ . Cậu thật sự rất muốn kết bạn cùng hắn học giỏi đẹp trai bên ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng khi cậu tiếp xúc nhiều hắn thuộc dàng người ngoài lạnh trong nóng sống có vẻ rất tình cảm chỉ là không thể hiện ngoài mặt , chợt thay đổi ý nghĩ trong lòng vừa muốn quyết tâm tìm hiểu con người hắn vừa muốn kết giao làm bạn -" cảm ơn cậu nhiều lắm jungkook nếu không nhờ lời nói của cậu tớ sẽ bị bọn họ dìm chết thật rồi a . Được rồi tớ sẽ quyết định kết bạn cùng cậu để cậu không cô đơn một mình nữa , được không đồng học " taehyung từ giường mình đi lại bàn jungkook bỉu môi mặt nũng nịu nói hắn . Bị mấy lời của jungkook nói làm cậu xúc động mắt rưng rưng -" thôi ngay mấy cái biểu cảm nhìn tỏm lọm của cậu đi " Người ta là đang xúc động bị mấy lời của hắn làm cậu muốn té vực -" tớ là đang tâm tình không phải tỏm lọm a" cậu chop chóp mắt nhìn hắn chầm chầm Jungkook nhìn một tràn của cậu cảm thấy bản thân không nên an ủi , tên này chỉ biết làm mấy trò khùng điên là giỏi ,tâm trạng cũng mau thay đổi y chỉ nói vài lời thì liền hết sầu thảm mà vui trở lại . Lúc chiều khi ra về vì chung đường với kim taehyung nên y cũng nghe được đám người đó nói gì ,nhìn cậu rầu rỉ mà cuối đầu bước đi phía sau là mấy lời nói cay độc thấy cảnh đó hắn cũng hiểu cậu đã tổn thương và tự ti ra sao ,trong lòng bỗng nhiên dâng lên một nổi thương xót , cái đại hàn này vô cùng khắc nghiệt giàu nghèo hay tầng lớp thấp bé trong xã hội đều được phân chia rõ ràng , phía trước còn nhiều sóng gió không biết con người này có chóng chọi lại không . Vì sao hắn nói vậy ? con người của taehyung vốn rất thật thà và vô cũng nhẫn nhịn còn rất hiền lành sớm muộn gì cũng bị kẻ khác chà đạp,hắn muốn lại nói chuyện một chút thì jimin đi lại y cũng không có cơ hội nói đành về phòng ,trước khi đi hắn còn liếc nhìn đám người đó khiến bọn họ đang bàn tán liền im bặt , hắn thật sự rất ghét hạng người đó ỷ nhà giàu mà hóng hách bắt nạt người khác nào là tên "nghèo hèn" , nào là nhìn thấy đã phát tởm" , thật ra nhân cách bọn họ đã thối tha mà vẫn chưa nhận ra , cái miệng bọn họ nói mấy lời đó đều phát tởm như nhân cách vậy . Thấy người khác thua kém mình liền một mạch chà đạp khiến người ta đau khổ , lòng người của bọn này nói một cách chính xác nhất là bị chó tha
Xong tiết học đầu tiên cậu vẫn còn vui vẻ tươi cười nhưng đến tiết thứ ba thì ôi thôi gục ngã cậu nhứt hết cả đầu lại buồn ngủ nữa , không phải vì cậu làm biến đâu mà tại thầy giáo trên bản giảng như ru con ngủ ấy cậu không kìm được , cậu cứ mắt nhắm mắt mở trông rất buồn cười . Mà vấn đề gây ro ở đây là cậu không hiểu ais mặc dù vẫn lắng tai nghe cho kĩ ghi chép rất cẩn thận nhưng vẫn chả hiểu gì vì vấn đề nghiêm trọng này mà làm cậu dễ buồn ngủ nhất , hồi ở quê cậu học giỏi lắm cơ sao giờ cùi bắp thế này. Thế là xong một ngày uể oải hết cả người tiếng chuông reo như vị cứu tin của đời mình cậu liền vội vàng thu dọn tập sách nhưng mà sao nhiều người nhìn cậu quá trời ánh mắt của họ nữa thăm dò nữa khó chịu , thấy thế cậu cuối đầu ôm cặp rồi nhanh chóng ra khỏi lớp sao lưng còn nghe vài lời không hay ho gì , họ hết chỉ trỏ tới bàn tán Chỉ là ngày đầu thôi mà đã không tốt mấy rồi còn những ngày tiếp theo nữa chẳng biết sẽ ra sao . Cậu biết học chung một môi trường với các thành phần con ông cháu cha thì không tránh khỏi việc bị bọn họ đánh giá . Cậu hoạt bát mà lại rất thích kết bạn nên trong lúc học có bắt chuyện làm quen nhưng người nọ nhìn cậu từ trên xuống dưới bằng cặp mắt phán xét tỏ vẻ khinh thường trước dáng vẻ quê mùa mà trề môi ngồi cách xa ra , nhìn cảnh đấy cậu càng thêm bối rối và tự ti về mình hơn. Cậu chỉ muốn kết bạn mà thôi , thật sự làm thế là sai sao . Vì hành động đó nên trong suốt buổi học cậu chỉ dám im lặng ngồi khép nép cầu mong bọn họ xem mình như không khí để không bị chú ý nữa . Không có quần áo hiệu cũng tốt mà phải không , tiếc kiệm tiền không mua sài hoang phí. mặc đồ chợ cũng đâu có xấu vừa đẹp lại vừa rẻ . Quê mùa mộc mạc giản dị cũng tốt mà . Tự bản thân nói với chính mình để đỡ buồn hơn mà thôi Cậu vừa đi vừa ũ rủ thoạt nhìn rất khó coi . Jimin từ xa đi lại vỗ vai cậu bảo -" sao, thế nào nay có vui không ? " y hí hững cười nói nhận lại là bộ mặt như đưa đám từ kim taehyung -" cậu làm sao , điệu bộ như người chết rồi là như nào " y nhăn mặt lay lay người taehyng . Bây giờ cậu mới nói :-" không có gì , chỉ học nhiều quá nên khờ " cậu không dám kể cho jimin nghe -" gì mà yếu vậy ông chú , đi tớ dẫn cậu đi ăn " Từ xa có một ánh mắt nhìn cả hai , rồi sảy chân bước tiếp
Đi ăn cũng jimin về rồi cậu tắm xong lật đật lấy tập sách ra ôn bài lại , nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn mấy lời bị trỉ trích đâm ra thở dài miết -" này , bị làm sao cậu cứ ngồi thở dài lão tử không học được " jimin nổi cáo mắng cậu , y vừa ôn lại bài lẫm bẫm sắp thuộc thì bị cái thở dài của cậu làm mất tập trung không thuộc được , liền đá vào người taehyung mắng -" không sao hazzz"
Miệng bảo không sao mà ngồi thẩn thờ như người điên , làm jimin bất lực lấy tập sách ra ngoài học nối đuôi theo sau là jhope cậu ta sợ tên này phát điên cắn cậu mất . Không gian trong phòng chỉ còn cậu và jungkook , taehyung cũng thôi thở dài nhưng vẫn ngồi lơ ngơ suy nghĩ gì đó trong phòng bỗng lặng im như tờ , một lúc sao môt giọng nói trầm ấm lên tiếng phá tan bầu không khi tẻ nhạt này -" lí do gì phải bận tâm lời bọn người đó nói " Nghe tiếng jungkook nói chuyện cậu quay lại nhìn hắn . -" nếu cứ suy nghĩ như cậu, sống vì lời nói của người khác chẳng khác nào tự dìm chết mình , bọn họ bảo cậu đi chết cậu cũng đi à , bớt ngốc lại dùm , bọn người đó chỉ giỏi khinh thường người khác chứ chả giỏi giang gì , một tay vung tiền của bố mẹ để lên mặt với thiên hạ, một đồng còn chưa làm ra hóng hách kiêu ngạo đó là bản chất của đám người đó . Thay vì ngồi đó than thở câu nên tìm cách để hơn họ kìa , nên nhớ bố mẹ chúng giàu chứ chúng không giàu . Ngày ngày tiền đầy một giỏ chứ hạnh phúc và tình yêu thương từ gia đình bọn chúng không có đâu . Cuộc sống này là của cậu muốn sống thế nào là quyền của cậu chỉ cần không thẹn với lòng . Đời người chỉ sống có một lần bận lòng vì mấy câu nói đó chỉ phí thời gian " lời này của jeon jungk nói ra như khai sáng cho cậu đồng thời cũng an ủi taehyung được phần nào ,bọn họ sài tiền của bố mẹ mình làm ra thì hay ho gì chứ . Jungkook nói đúng không nên vì mấy lời phán xét của người khác mà buồn cuộc sống này là của cậu thì do cậu làm chủ . Giàu thì sao chứ nhiều tiền đi chăng nữa cũng không mua được hạnh phúc hay tình yêu thương từ gia đình đâu . Nhận được mấy câu an ủi từ jungkook lòng cậu nhẹ hẳn ra , chợt nhận ra làm bạn cùng hắn cũng rất tốt , mà không biết trong lòng hắn cậu có được xem là bạn không nhỉ . Cậu thật sự rất muốn kết bạn cùng hắn học giỏi đẹp trai bên ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng khi cậu tiếp xúc nhiều hắn thuộc dàng người ngoài lạnh trong nóng sống có vẻ rất tình cảm chỉ là không thể hiện ngoài mặt , chợt thay đổi ý nghĩ trong lòng vừa muốn quyết tâm tìm hiểu con người hắn vừa muốn kết giao làm bạn -" cảm ơn cậu nhiều lắm jungkook nếu không nhờ lời nói của cậu tớ sẽ bị bọn họ dìm chết thật rồi a . Được rồi tớ sẽ quyết định kết bạn cùng cậu để cậu không cô đơn một mình nữa , được không đồng học " taehyung từ giường mình đi lại bàn jungkook bỉu môi mặt nũng nịu nói hắn . Bị mấy lời của jungkook nói làm cậu xúc động mắt rưng rưng -" thôi ngay mấy cái biểu cảm nhìn tỏm lọm của cậu đi " Người ta là đang xúc động bị mấy lời của hắn làm cậu muốn té vực -" tớ là đang tâm tình không phải tỏm lọm a" cậu chop chóp mắt nhìn hắn chầm chầm Jungkook nhìn một tràn của cậu cảm thấy bản thân không nên an ủi , tên này chỉ biết làm mấy trò khùng điên là giỏi ,tâm trạng cũng mau thay đổi y chỉ nói vài lời thì liền hết sầu thảm mà vui trở lại . Lúc chiều khi ra về vì chung đường với kim taehyung nên y cũng nghe được đám người đó nói gì ,nhìn cậu rầu rỉ mà cuối đầu bước đi phía sau là mấy lời nói cay độc thấy cảnh đó hắn cũng hiểu cậu đã tổn thương và tự ti ra sao ,trong lòng bỗng nhiên dâng lên một nổi thương xót , cái đại hàn này vô cùng khắc nghiệt giàu nghèo hay tầng lớp thấp bé trong xã hội đều được phân chia rõ ràng , phía trước còn nhiều sóng gió không biết con người này có chóng chọi lại không . Vì sao hắn nói vậy ? con người của taehyung vốn rất thật thà và vô cũng nhẫn nhịn còn rất hiền lành sớm muộn gì cũng bị kẻ khác chà đạp,hắn muốn lại nói chuyện một chút thì jimin đi lại y cũng không có cơ hội nói đành về phòng ,trước khi đi hắn còn liếc nhìn đám người đó khiến bọn họ đang bàn tán liền im bặt , hắn thật sự rất ghét hạng người đó ỷ nhà giàu mà hóng hách bắt nạt người khác nào là tên "nghèo hèn" , nào là nhìn thấy đã phát tởm" , thật ra nhân cách bọn họ đã thối tha mà vẫn chưa nhận ra , cái miệng bọn họ nói mấy lời đó đều phát tởm như nhân cách vậy . Thấy người khác thua kém mình liền một mạch chà đạp khiến người ta đau khổ , lòng người của bọn này nói một cách chính xác nhất là bị chó tha
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com