TruyenHHH.com

Nguoi Yeu Toi La Mot Con Tho

Càng đi về sau, con đường càng không dễ đi. Xe chạy qua một đường hầm dài, bên trong không thấy ánh sáng. Thứ chiếu sáng duy nhất chỉ có chiếc đèn pha ô tô. Hai bên đậm mùi ẩm ướt trong không khí, rêu xanh phủ kín con hầm tối tăm.

Hạo Hiên cho xe chạy chậm, ánh mắt đầy cẩn thận nhìn phía trước. Toàn thân đều căng thẳng, hai tay nắm chặt vô lăng.

- Đường hầm này chắc có từ rất lâu rồi.

Lưu Nhiên cũng đưa mắt nhìn qua ô cửa kính, sau đó hạ rèm xuống không để ý đến nữa. Lưu Nhiên đọc qua nhiều cuốn tiểu thuyết kinh dị hồi hộp, theo kinh nghiệm bao năm đọc của cô, bối cảnh như này thì không nên tò mò nhìn lung tung làm gì. Cứ tin tưởng vào "tài xế" Hạo Hiên là được.

Nhưng Lưu Nhiên không tò mò, không có nghĩa người khác không có. Thế là trừ chỗ ngồi của Lưu Nhiên, rèm chỗ nào cũng mở thoả mãn những cặp mắt hiếu kỳ.

Lưu Nhiên thở dài.

Cố Uyển Đồng nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt đầy suy tư nhớ lại:

- Hồi trước tôi có đóng một bộ phim hành động, tình tiết cũng giống như ở đây. Nhưng mà đường hầm ở đấy đều do ekip dựng nên, so với ở đây thì không bằng.

- Vậy sao đoàn làm phim không chọn ở đây? Chỉ cách một hai ngày đi đường là tới nơi. - Yên Chi không hiểu hỏi.

- Ưu tiên hàng đầu vẫn là an toàn. - Cố Uyển Đồng lắc đầu nói.

Đối với một minh tinh nổi tiếng mà nói, vấn đề an toàn vẫn phải được ưu tiên trước nhất. Cô không như mấy diễn viên mới vào nghề phải vật lộn mạo hiểm, Cố Uyển Đồng đã có danh tiếng nhất định. Việc cô cần làm chỉ là duy trì, ngẫu nhiên muốn đóng vài bộ hành động thì cũng chỉ được loanh quanh ở trường quay.

Đối với người trong giới, Cố Uyển Đồng như con cưng cần phải được bảo vệ. Huống chi xuất thân của cô không tầm thường, Cố Uyển Đồng có mệnh hệ gì chẳng phải đám người kiến hôi bọn họ sẽ bị lôi ra xử?

Lưu Nhiên âm thầm phân tích, cảm thấy Cố Uyển Đồng hơi tội nghiệp.

Tử Minh lật giở tấm bản đồ giấy trên tay. Anh đối chiếu với bản đồ định vị GPS gắn trên xe, sau đó quay đầu ra sau thông báo với mọi người:

- Cứ đi tiếp con đường này, là đến thẳng thị trấn Tư Bà rồi.

Dưới núi Tư Bà có một thị trấn. Nghe nói ngày xưa là chỗ tụ tập của những công nhân đào mỏ khoáng chất và mấy người di cư. Sau đó không biết thế nào mà đã biến thành thị trấn.

Lưu Nhiên chưa từng đến thị trấn này lần nào, cô cũng rất tò mò.

Tiếng rầm rì của động cơ xe vang lên chầm chậm giữa không gian tĩnh mịch, tạo cho người ta cảm giác giống như có con mắt nào đó đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Không biết qua bao lâu, Hạo Hiên rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng yếu ớt ở phía xa. Càng đến gần, ánh sáng trắng càng mãnh liệt.

- Sắp qua rồi. - Hạo Hiên nói, bàn chân nhấn vào chân ga dần dần tăng tốc.

Đám người vừa mới thích nghi bóng tối, bỗng gặp phải tia sáng khiến ai cũng nhắm mắt lại theo phản xạ. Đợi đến khi mở mắt ra lần nữa, phía trước đã thay đổi hoàn cảnh.

Đập vào mắt Lưu Nhiên lúc này là... Ôi, vẫn chưa mở mắt ra được. Hết cách, mắt cô không phải thuộc tuýp nhanh nhẹn thích nghi.

- Chúng ta đang tiến vào rừng cây sao?

Yên Chi ngồi ở chính giữa ghế ngồi hàng thứ hai, tầm nhìn không bị che chắn.

Nghe vậy, Lưu Nhiên hơi hé mắt nhìn. Hơi chớp nhiều lần để thích nghi, bấy giờ cô mới nhìn thấy là mảng rừng cây cối xung quanh.

- Có phải đi nhầm rồi không? Chỗ này chẳng có vẻ gì là có người sống. Quan trọng là cây cối nhiều như vậy, xe không đi tiếp được.

Mạc Dương nhíu mày, vừa nhìn tình hình vừa nói.

- Chúng ta xuống xe trước. - Tử Minh trầm ngâm, ra hiệu cho mọi người xuống xe.

Vừa mở cửa xe, không khí se lạnh lập tức tràn tới khiến Lưu Nhiên bất giác rùng mình. Vòng tay ôm A Ngôn càng chặt hơn, muốn hưởng thụ hơi ấm từ cậu.

A Ngôn cảm nhận được, đầu thỏ liên tục dụi vào người cô an ủi.

Đúng như Yên Chi nói, phía trước cách đường hầm chỉ ba bốn mươi mét là cây cối chằng chịt. Chúng sinh trưởng rậm rạp không có quy luật, con người có thể thuận lợi đi qua được hay không còn khó nói. Nói gì chiếc xe ô tô của đám người bọn họ.

- Làm sao bây giờ? - ánh mắt Yên Chi nhìn phía trước không có kẽ hở, quan ngại nói.

Tử Minh đứng trước nhất, sau khi tra xét cẩn thận thì liền quay đầu nhìn Phong Nhã.

Thấy ánh nhìn của Tử Minh, tất cả mọi người cũng đều nhìn về phía cô. Lưu Nhiên lúc này mới chợt bừng tỉnh. Phong Nhã là ai chứ? Mặc dù cô không biết rõ ràng năng lực của Phong Nhã là gì, nhưng khẳng định người mạnh nhất và luôn dẫn dắt bọn họ chính là cô.

Ở thời điểm bình thường, đám người Tử Minh sẽ tự lực không làm phiền đến Phong Nhã. Nhưng trường hợp đặc biệt, ví như lúc này...

Phong Nhã thấy bầu không khí này tức thì hiểu ra. Cô nàng kéo Hứa Bạch, chính xác là kéo ra con quay jojo vẫn luôn nhấp nháy liên tục, trước đó đã bị cậu nhóc Hứa Bạch tắt âm thanh tít tít đi. Phong Nhã vừa chỉ vừa nói:

- Luồng năng lượng kỳ lạ kia đang ở gần đây, nếu bây giờ tôi sử dụng năng lực của mình. Thì đồng nghĩa sẽ thu hút lực chú ý của phe phái các bên, đặc biệt là phe đối địch kia. Chắc cậu cũng biết?

Câu cuối vừa nói, Phong Nhã vừa nhìn Mạc Dương. Thấy cậu im lặng không ý kiến thì đã hiểu rồi.

Ai không biết Mạc Dương vốn từng là thành viên của tổ chức kia, chuyện thế này cậu dĩ nhiên biết. Thậm chí mỗi thành viên trong tổ chức đều được phát thiết bị truy tìm sức mạnh của Phong Nhã. Nhắc đến đây, Mạc Dương liền lôi một thiết bị giống như nghe sóng âm bình thường cho mọi người xem.

Không thể nhờ Phong Nhã, vậy làm cách nào để vượt qua?

- Đây là con đường duy nhất dẫn đến thị trấn Tư Bà, chắc chắn không gian đi lại phải thông suốt. Nhưng xem ra, có kẻ ngăn không cho người khác tiến vào núi Tư Bà.

Hạo Hiên cúi người đưa tay miết nhẹ chiếc lá nhọn, lại sờ một chút kết cấu thân cây.

Lưu Nhiên quay đầu nhìn Hạo Hiên, như nghĩ đến cái gì chợt nói:

- Hạo Hiên có thể điều khiển cây cối không?

Suy nghĩ của cô rất đơn giản. Quỷ khế ước của Hạo Hiên chính là thực vật hệ mộc, nếu vậy thì hẳn có thể tác động đến cây cối.

Hạo Hiên hơi sửng sốt. Ánh mắt anh nhìn phía trước, không xác định nói:

- Tôi chưa thử bao giờ, có lẽ... Có thể thử xem.

Thấy có hy vọng, tinh thần mọi người nhất thời phấn chấn trở lại. Cố Uyển Đồng tháo nút trợ thính trên lỗ tai, nhắm mắt tập trung nghe.

Giây lát, cô mở mắt ra. Cố Uyển Đồng nhìn về một hướng, đưa tay chỉ:

- Ở đó, có tiếng người. Hẳn là thị trấn.

- Có xa không? - Tử Minh hỏi.

- Không xa, khoảng ba trăm mét.

Đã có phương hướng cụ thể, Hạo Hiên đứng ở nơi đó. Bàn tay chạm vào nhánh cây gần mình nhất, nhắm mắt lại.

Một phút, hai phút,...

Vẫn không có tín hiệu gì.

Thời điểm đám người đang định từ bỏ, thì bỗng, một nhánh cây di chuyển.

Sau đó là hàng loạt những nhánh và thân cây đằng sau dạt dần ra hai bên. Chúng như những đứa trẻ, sôi nổi xếp thành hàng.

Tràng cảnh này làm cho Lưu Nhiên đứng hình một lúc lâu, ánh mắt mở to chứng kiến khoảnh khắc vi diệu.

Trán Hạo Hiên đã bắt đầu đổ mồ hôi. Yên Chi phát hiện ra đầu tiên, lúc Hạo Hiên lảo đảo buông tay ra. Yên Chi lập tức chạy lên đỡ cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com