Nguoi Yeu Toi La Mot Con Tho
Sau khi dùng thuốc xong, thân thể của thỏ đen bắt đầu có dấu hiệu chuyển biến tốt. Kế tiếp Lưu Nhiên đặt mua rất nhiều cà rốt để người bán giao hàng đến. Trong biệt thự không có sẵn nhiều cà rốt, chỉ tích trữ đủ ngần ấy lượng thức ăn, cho nên Lưu Nhiên mới phải đặt mua trên mạng. May mắn cô tìm đến địa chỉ uy tín, trong ngày rất nhanh người ta đã gửi đến rồi.
Lúc A Ngôn nhìn thấy từng bao từng bao cà rốt rất to, chân thỏ vui vẻ vờn quanh một vòng. Sau đó cậu nhảy cả người lên, thoáng chốc đã ném hết từng bao tải một ngụm vào không gian của mình.
Lưu Nhiên và Yên Chi vừa rồi chạy tới hỗ trợ, ánh mắt nhìn thấy hành động này thì hết hồn. Cả hai đều vội nhìn quanh xem có bóng dáng Nhã Lan và Lâm Khang ở đây không. Họ đều là người bình thường, không nên để họ bị chấn sang tâm lý sẽ tốt hơn.
- Em nhớ có lần anh nói không gian của anh không thể chứa vật sống và vật tươi mà, để hết vào không gian anh có được không đó? – Lưu Nhiên truyền âm cho thỏ thỏ nhà mình, vẻ mặt hơi băn khoăn. (chương 50)
- Yên tâm không sao, không gian của anh vừa được nâng cấp rồi. Có thể đình chỉ thời gian để bảo quản vật tươi vẫn còn ở trạng thái ban đầu. – A Ngôn giũ giũ bộ lông, nhảy lên bám vào lòng Lưu Nhiên.
Thời gian vừa rồi bộ dạng A Ngôn suy yếu không phải do bệnh trạng đặc tính của thỏ, mà là anh đang tiến hành nâng cấp không gian của mình. Khi nâng cấp không gian cần một lượng ma lực rất lớn, ấy thế nhưng A Ngôn không thể lấy máu Lưu Nhiên làm thương cô được. Thi thoảng chỉ trộm trích một giọt nhỏ không đáng kể để đỡ khát. Tiến trình vì thế cũng bị ảnh hưởng chậm đi.
Việc nâng cấp này là quyết định của bản thân A Ngôn, dĩ nhiên nó sẽ có nguy hiểm nhất định. Vì sao lại nguy hiểm ư? Nói dễ hiểu chính là đập đi xây lại. Muốn có một vật khác thay thế tốt hơn, bắt buộc phải phá hủy cái cũ để hình thành cái mới. Mỗi một quá trình nâng cấp nào trước tiên đều phải chỉnh đốn thay đổi, thậm chí là gỡ hết toàn bộ. Không gian của A Ngôn cũng như vậy.
Nâng cấp có rất nhiều chỗ tốt, nhưng đi kèm sau đó là hậu quả khó mà lường trước. Nếu chuyện này để Lưu Nhiên biết, chắc chắn sẽ lo lắng ăn ngủ không yên. Cậu mãi mới nuôi cô được khỏe mạnh trắng trẻo từng này, không thể vì chuyện này mà sụt cân yếu ớt được.
Còn về việc uống thuốc kia đáng lẽ không cần, nhưng để Lưu Nhiên an tâm thì cậu đành nhắm mắt nuốt lấy. Dù sao cậu sống trong thân thể một con thỏ, cũng phải chăm chút cho thân thể đang trú này một chút.
Hai người một thỏ đứng ở phòng khách từ sáng, thường thì giờ này sẽ thấy Nhã Lan ở phòng bếp bận rộn. Nhưng hôm nay có điều gì đó không đúng, Lưu Nhiên quay sang hỏi Yên Chi.
- Mình cũng không rõ, ít khi để ý Nhã Lan đó hay làm gì lắm. Thường chỉ thấy cô ta hay quanh quẩn ở phòng bếp – Yên Chi cũng ôm vẻ mặt thắc mắc.
Lưu Nhiên nhíu mi. Sau đó lại tự lý giải chắc Nhã Lan ra phòng thư viện hay ra đâu đó khuây khỏa. Thật ra cô không phải người tọc mạch chuyện đời tư người khác, chỉ sợ Nhã Lan sẽ đi nhầm chỗ nào không nên đến.
- Không có việc gì thì mình tới chỗ Hiên Hiên nhà mình nha, hay là cậu cũng đi cùng không? – Yên Chi xoay xoay cổ tay vì dùng sức, bầu má phúng phính hơi hồng đang thở phì phò.
- Mình còn chưa đãi cậu nước cảm ơn mà, không có cậu thì sức mình yếu đuối sao di chuyển đồ được. – Lưu Nhiên níu Yên Chi lại, nói.
Yên Chi nghe xong thì lắc đầu, xua tay nói:
- Nói đùa chứ, mình có phải bê gì nhiều đâu. Chỉ kéo một đoạn nhỏ vào phòng, xong đã bị con thỏ nhà cậu thanh lý rồi.
- Thôi, nói gì thì nói. Cậu phải để mình đãi nước đã. – Lưu Nhiên không cho Yên Chi chạy mất, nhân lúc Nhã Lan không chiếm phòng bếp. Cô kéo Yên Chi vào trong tìm hoa quả ra ép nước.
Thấy không chạy thoát đi đâu được, Yên Chi đành gãi đầu gãi tay cười ngượng ngùng ấp úng. Đôi mắt cô nhìn Lưu Nhiên lấy ra túi hoa quả trong tủ lạnh, bộ dạng bồn chồn vội đứng dậy vươn tay muốn lấy túi hoa quả:
- Để mình giúp cùng.
Vừa dứt lời, trong đầu Lưu Nhiên tự động hiện lên hình ảnh hồi đầu gặp Yên Chi. Bữa sáng ngày hôm ấy cùng “bãi chiến trường” làm cho Lưu Nhiên đến giờ vẫn ám ảnh. Thấy Yên Chi đang tới gần, cô theo phản xạ giấu túi hoa quả vừa lấy được ra sau lưng, một tay khác giơ lên chặn lại rồi nói:
- Ai đời mình đi đãi nước lại để cậu làm bao giờ. Cậu cứ ở yên đó mình làm cho.
- Nhiên Nhiên chê mình làm không ngon hả? – Hai mắt Yên Chi lập tức rơm rớm nước, doanh tròng nhìn Lưu Nhiên. Bộ dạng y hệt một con cún con bị vứt bỏ.
Lưu Nhiên nắm tay thành đấm giơ lên miệng ho khan, sau đó mới nhẹ giọng dỗ dành:
- Không phải, cậu làm rất ngon mà. – Chỉ có bãi chiến tích đằng sau là nuốt không trôi thôi. Lưu Nhiên âm thầm bổ sung vế sau trong đầu.
Thuyết phục được Yên Chi ngồi im một chỗ, sau khi hỏi cô nàng thích nước ép trái cây nào. Lưu Nhiên giả bộ tư thế sắn tay áo vốn cộc tay. Cho ổi và táo để vào rổ, xối nước gột rửa cái bẩn đi. Cô lấy dao thuần thục gọt bỏ vỏ, cho từng lát vào máy ép.
Khoảng tầm năm mười phút sau, Lưu Nhiên mang hai cốc nước đi tới bàn. Cô đưa cốc nước ép táo cho Yên Chi, tay nâng cốc còn lại uống ngụm.
- Cảm ơn Nhiên Nhiên, ngon quá. – Yên Chi vừa uống vừa tấm tắc khen.
- Cậu đùa mình hả, nước ép thì có làm gì mà ngon đâu. Toàn do người mua hàng mua được trái cây ngon thôi. Nhắc mới nhớ, không biết ai mua hoa quả nhỉ? – Lưu Nhiên đáp lời.
- Chắc chắn là Hiên Hiên nhà mình, Hiên Hiên nhà mình nội trợ cái gì cũng giỏi. – Yên Chi không thèm suy nghĩ, đã nhận định luôn là bạn trai cô làm.
Hai người họ nói chuyện một hồi, thỏ thỏ trong lòng Lưu Nhiên thì đang ôm củ cà rốt gặm nhấm. Thi thoáng buồn chán cậu sẽ truyền âm cho Lưu Nhiên tám vài câu.
Bỗng nhiên, một tạp âm vang lên bên ngoài phòng khách. Lưu Nhiên và Yên Chi hai mặt nhìn nhau, đứng dậy nhẹ nhàng núp sau cửa phòng bếp nhìn ra.
Đồng Đồng và đội trưởng?
Theo khe hở, ánh mắt Lưu Nhiên nhìn thấy Cố Uyển Đồng đang đi theo sau Tử Minh. Hai người lời qua tiếng lại giống như đang cãi nhau, cô áp tai vào cánh cửa để nghe rõ hơn. Thấy giọng nói của Cố Uyển Đồng vang lên:
- Sao anh cứ trốn tránh em vậy?
- Anh không trốn tránh! – Tử Minh quay lưng về phía Cố Uyển Đồng, khẽ nói.
Cố Uyển Đồng mím môi, cô chuyển mình đứng ở trước mặt Tử Minh. Ánh mắt hút hồn xinh đẹp nhìn Tử Minh chăm chú, nói ra suy nghĩ của mình:
- Anh ghét em đến thế sao?
- Anh không ghét em. – Tử Minh kiên nhẫn đáp lại, nhưng ánh mắt giống như không nhìn đối phương, làm cho Cố Uyển Đồng vừa ức chế vừa tủi thân.
Cô muốn nắm lấy cánh tay Tử Minh, lại bị anh nhẹ nhàng tránh được. Không còn cách nào, Cố Uyển Đồng chỉ đành đứng ở đấy, thanh âm mang theo xúc động vang lên:
- Vậy thì vì sao? Chả nhẽ do em làm cản trở hai người thân mật? À phải rồi, anh thích con gái người ta phải không, mới che chở cho cô ta đến vậy. Chỉ cần em xuất hiện thôi, sẽ làm cho anh trở nên đề phòng, sợ em làm gì cô gái của anh. – Cố Uyển Đồng chua xót nói.
- Không được nói bậy!
Ánh mắt Tử Minh vốn không nhìn đến Cố Uyển Đồng, rốt cuộc có một tia cảm xúc.
Lúc A Ngôn nhìn thấy từng bao từng bao cà rốt rất to, chân thỏ vui vẻ vờn quanh một vòng. Sau đó cậu nhảy cả người lên, thoáng chốc đã ném hết từng bao tải một ngụm vào không gian của mình.
Lưu Nhiên và Yên Chi vừa rồi chạy tới hỗ trợ, ánh mắt nhìn thấy hành động này thì hết hồn. Cả hai đều vội nhìn quanh xem có bóng dáng Nhã Lan và Lâm Khang ở đây không. Họ đều là người bình thường, không nên để họ bị chấn sang tâm lý sẽ tốt hơn.
- Em nhớ có lần anh nói không gian của anh không thể chứa vật sống và vật tươi mà, để hết vào không gian anh có được không đó? – Lưu Nhiên truyền âm cho thỏ thỏ nhà mình, vẻ mặt hơi băn khoăn. (chương 50)
- Yên tâm không sao, không gian của anh vừa được nâng cấp rồi. Có thể đình chỉ thời gian để bảo quản vật tươi vẫn còn ở trạng thái ban đầu. – A Ngôn giũ giũ bộ lông, nhảy lên bám vào lòng Lưu Nhiên.
Thời gian vừa rồi bộ dạng A Ngôn suy yếu không phải do bệnh trạng đặc tính của thỏ, mà là anh đang tiến hành nâng cấp không gian của mình. Khi nâng cấp không gian cần một lượng ma lực rất lớn, ấy thế nhưng A Ngôn không thể lấy máu Lưu Nhiên làm thương cô được. Thi thoảng chỉ trộm trích một giọt nhỏ không đáng kể để đỡ khát. Tiến trình vì thế cũng bị ảnh hưởng chậm đi.
Việc nâng cấp này là quyết định của bản thân A Ngôn, dĩ nhiên nó sẽ có nguy hiểm nhất định. Vì sao lại nguy hiểm ư? Nói dễ hiểu chính là đập đi xây lại. Muốn có một vật khác thay thế tốt hơn, bắt buộc phải phá hủy cái cũ để hình thành cái mới. Mỗi một quá trình nâng cấp nào trước tiên đều phải chỉnh đốn thay đổi, thậm chí là gỡ hết toàn bộ. Không gian của A Ngôn cũng như vậy.
Nâng cấp có rất nhiều chỗ tốt, nhưng đi kèm sau đó là hậu quả khó mà lường trước. Nếu chuyện này để Lưu Nhiên biết, chắc chắn sẽ lo lắng ăn ngủ không yên. Cậu mãi mới nuôi cô được khỏe mạnh trắng trẻo từng này, không thể vì chuyện này mà sụt cân yếu ớt được.
Còn về việc uống thuốc kia đáng lẽ không cần, nhưng để Lưu Nhiên an tâm thì cậu đành nhắm mắt nuốt lấy. Dù sao cậu sống trong thân thể một con thỏ, cũng phải chăm chút cho thân thể đang trú này một chút.
Hai người một thỏ đứng ở phòng khách từ sáng, thường thì giờ này sẽ thấy Nhã Lan ở phòng bếp bận rộn. Nhưng hôm nay có điều gì đó không đúng, Lưu Nhiên quay sang hỏi Yên Chi.
- Mình cũng không rõ, ít khi để ý Nhã Lan đó hay làm gì lắm. Thường chỉ thấy cô ta hay quanh quẩn ở phòng bếp – Yên Chi cũng ôm vẻ mặt thắc mắc.
Lưu Nhiên nhíu mi. Sau đó lại tự lý giải chắc Nhã Lan ra phòng thư viện hay ra đâu đó khuây khỏa. Thật ra cô không phải người tọc mạch chuyện đời tư người khác, chỉ sợ Nhã Lan sẽ đi nhầm chỗ nào không nên đến.
- Không có việc gì thì mình tới chỗ Hiên Hiên nhà mình nha, hay là cậu cũng đi cùng không? – Yên Chi xoay xoay cổ tay vì dùng sức, bầu má phúng phính hơi hồng đang thở phì phò.
- Mình còn chưa đãi cậu nước cảm ơn mà, không có cậu thì sức mình yếu đuối sao di chuyển đồ được. – Lưu Nhiên níu Yên Chi lại, nói.
Yên Chi nghe xong thì lắc đầu, xua tay nói:
- Nói đùa chứ, mình có phải bê gì nhiều đâu. Chỉ kéo một đoạn nhỏ vào phòng, xong đã bị con thỏ nhà cậu thanh lý rồi.
- Thôi, nói gì thì nói. Cậu phải để mình đãi nước đã. – Lưu Nhiên không cho Yên Chi chạy mất, nhân lúc Nhã Lan không chiếm phòng bếp. Cô kéo Yên Chi vào trong tìm hoa quả ra ép nước.
Thấy không chạy thoát đi đâu được, Yên Chi đành gãi đầu gãi tay cười ngượng ngùng ấp úng. Đôi mắt cô nhìn Lưu Nhiên lấy ra túi hoa quả trong tủ lạnh, bộ dạng bồn chồn vội đứng dậy vươn tay muốn lấy túi hoa quả:
- Để mình giúp cùng.
Vừa dứt lời, trong đầu Lưu Nhiên tự động hiện lên hình ảnh hồi đầu gặp Yên Chi. Bữa sáng ngày hôm ấy cùng “bãi chiến trường” làm cho Lưu Nhiên đến giờ vẫn ám ảnh. Thấy Yên Chi đang tới gần, cô theo phản xạ giấu túi hoa quả vừa lấy được ra sau lưng, một tay khác giơ lên chặn lại rồi nói:
- Ai đời mình đi đãi nước lại để cậu làm bao giờ. Cậu cứ ở yên đó mình làm cho.
- Nhiên Nhiên chê mình làm không ngon hả? – Hai mắt Yên Chi lập tức rơm rớm nước, doanh tròng nhìn Lưu Nhiên. Bộ dạng y hệt một con cún con bị vứt bỏ.
Lưu Nhiên nắm tay thành đấm giơ lên miệng ho khan, sau đó mới nhẹ giọng dỗ dành:
- Không phải, cậu làm rất ngon mà. – Chỉ có bãi chiến tích đằng sau là nuốt không trôi thôi. Lưu Nhiên âm thầm bổ sung vế sau trong đầu.
Thuyết phục được Yên Chi ngồi im một chỗ, sau khi hỏi cô nàng thích nước ép trái cây nào. Lưu Nhiên giả bộ tư thế sắn tay áo vốn cộc tay. Cho ổi và táo để vào rổ, xối nước gột rửa cái bẩn đi. Cô lấy dao thuần thục gọt bỏ vỏ, cho từng lát vào máy ép.
Khoảng tầm năm mười phút sau, Lưu Nhiên mang hai cốc nước đi tới bàn. Cô đưa cốc nước ép táo cho Yên Chi, tay nâng cốc còn lại uống ngụm.
- Cảm ơn Nhiên Nhiên, ngon quá. – Yên Chi vừa uống vừa tấm tắc khen.
- Cậu đùa mình hả, nước ép thì có làm gì mà ngon đâu. Toàn do người mua hàng mua được trái cây ngon thôi. Nhắc mới nhớ, không biết ai mua hoa quả nhỉ? – Lưu Nhiên đáp lời.
- Chắc chắn là Hiên Hiên nhà mình, Hiên Hiên nhà mình nội trợ cái gì cũng giỏi. – Yên Chi không thèm suy nghĩ, đã nhận định luôn là bạn trai cô làm.
Hai người họ nói chuyện một hồi, thỏ thỏ trong lòng Lưu Nhiên thì đang ôm củ cà rốt gặm nhấm. Thi thoáng buồn chán cậu sẽ truyền âm cho Lưu Nhiên tám vài câu.
Bỗng nhiên, một tạp âm vang lên bên ngoài phòng khách. Lưu Nhiên và Yên Chi hai mặt nhìn nhau, đứng dậy nhẹ nhàng núp sau cửa phòng bếp nhìn ra.
Đồng Đồng và đội trưởng?
Theo khe hở, ánh mắt Lưu Nhiên nhìn thấy Cố Uyển Đồng đang đi theo sau Tử Minh. Hai người lời qua tiếng lại giống như đang cãi nhau, cô áp tai vào cánh cửa để nghe rõ hơn. Thấy giọng nói của Cố Uyển Đồng vang lên:
- Sao anh cứ trốn tránh em vậy?
- Anh không trốn tránh! – Tử Minh quay lưng về phía Cố Uyển Đồng, khẽ nói.
Cố Uyển Đồng mím môi, cô chuyển mình đứng ở trước mặt Tử Minh. Ánh mắt hút hồn xinh đẹp nhìn Tử Minh chăm chú, nói ra suy nghĩ của mình:
- Anh ghét em đến thế sao?
- Anh không ghét em. – Tử Minh kiên nhẫn đáp lại, nhưng ánh mắt giống như không nhìn đối phương, làm cho Cố Uyển Đồng vừa ức chế vừa tủi thân.
Cô muốn nắm lấy cánh tay Tử Minh, lại bị anh nhẹ nhàng tránh được. Không còn cách nào, Cố Uyển Đồng chỉ đành đứng ở đấy, thanh âm mang theo xúc động vang lên:
- Vậy thì vì sao? Chả nhẽ do em làm cản trở hai người thân mật? À phải rồi, anh thích con gái người ta phải không, mới che chở cho cô ta đến vậy. Chỉ cần em xuất hiện thôi, sẽ làm cho anh trở nên đề phòng, sợ em làm gì cô gái của anh. – Cố Uyển Đồng chua xót nói.
- Không được nói bậy!
Ánh mắt Tử Minh vốn không nhìn đến Cố Uyển Đồng, rốt cuộc có một tia cảm xúc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com