TruyenHHH.com

Nguoi Yeu Toi La Mot Con Tho

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên. Yên Chi vốn đang cầm sẵn điện thoại, cô tiện tay nhấn nút áp bên tai nghe:

- Alo Đồng Đồng à? Đang tới đâu rồi?

Lưu Nhiên đứng bên cạnh. Bộ dạng hiếu kỳ, ghé sát gần muốn nghe lén. Yên Chi thấy thế thì thoải mái, mặc cho Lưu Nhiên muốn nghe thì nghe.

Khổ cho A Ngôn đang yên lành ngủ trên đầu Lưu Nhiên, tự nhiên bị mất thăng bằng mà bừng tỉnh cả người. Đôi tai rung rung dựng đứng cả lên.

Chỉ nghe thấy loáng thoáng hình như Cố Uyển Đồng nói năm phút nữa sẽ tới, bảo bọn họ ra đón.

Yên Chi cúp máy, lôi kéo tay Lưu Nhiên, vừa đi vừa nói:

- Đi thôi, ra hóng đạo sĩ trong truyền thuyết.

Vẻ mặt Lưu Nhiên bất đắc dĩ bị kéo theo. Đạo sĩ hiếm lắm sao, mà có vẻ hiếm thật.

Thường thì mọi người sẽ muốn tới gặp thầy đồng làm lễ xem vận, hơn là gặp đạo sĩ dởm.

Nhưng đạo sĩ cũng có người này người kia, nên trước mắt Lưu Nhiên không phán bừa. Phải gặp mới biết được.

Hai người Lưu Nhiên và Yên Chi đã chờ sẵn trước cửa. Lúc cả hai cùng đi xuống, thì vừa vặn thấy một chiếc xe màu đen từ đằng xa đi tới. Rất nhanh đã xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.

Xe quẹo lái xoay ngang dừng lại trước khu biệt thự. Cửa xe cạch một tiếng khẽ mở, đôi chân thon dài đi giày cao gót chạm xuống đất. Thân hình Cố Uyển Đồng đã đứng trước mặt.

Theo sau Cố Uyển Đồng, một cửa xe khác cũng mở ra.

Lưu Nhiên dời mắt nhìn qua, sửng sốt.

Yên Chi thì ngó quanh một hồi. Mãi sau đó mới đầy vẻ thắc mắc hỏi Cố Uyển Đồng:

- Vị đạo sĩ kia đâu?

Cố Uyển Đồng liếc mắt, chỉ sang người bước xuống xe theo mình kia.

- Không thể nào, đạo sĩ gì mà thế kia? - Yên Chi bật thốt lên theo bản năng. Trong suy nghĩ của cô phải là vị đạo sĩ khí chất đầy mình, vuốt hàm râu trắng tỏ vẻ huyền bí cơ mà. Sao lại chả giống tí gì so với tưởng tượng thế?

Lưu Nhiên cũng kinh ngạc, nhưng mà cô không bị choáng váng như Yên Chi. Ánh mắt nhíu lại âm thầm đánh giá.

Người vừa bước xuống cửa xe kia ăn mặc bình dân, so với chiếc xe màu đen sang trọng và Cố minh tinh cao quý bên cạnh thì như một trời một vực. Dáng dấp người kia dong dỏng, nhưng cố tình cứ hay gù lưng xuống làm cho người khác có cảm giác đây là cây que. Mái tóc và chòm râu dày xuề xoè, vô tình che luôn cả ngũ quan khuôn mặt. Ánh mắt thì lờ đờ chẳng có tí sức sống.

Anh ta không khách khí đưa tay lên miệng ngáp một cái rõ to. Sau đó dưới ánh nhìn đe doạ của Cố Uyển Đồng, người này mới rề rà đi tới. Anh ta không buồn nhìn Lưu Nhiên và Yên Chi, cứ thế vươn tay ra muốn bắt tay, giọng nói ồm ồm:

- Xin chào!

Lưu Nhiên thấy thế thì cười do dự. Yên Chi thì trực tiếp hơn, cô nàng nhanh chóng lùi ra xa mấy bước, ngón tay kẹp ở mũi nhăn mặt.

Thấy phản ứng của hai người như thế, Cố Uyển Đồng không cần nghĩ cũng hiểu. Trên người tên đạo sĩ thúi này toả ra đầy mùi khó ngửi, bây giờ cả con xe xịn của cô cũng bị mùi của tên này ám. Nghĩ đến lúc nãy mình còn ngồi cạnh tên này, mũi bị hành cả đoạn đường mà bị tắc tạm thời, bây giờ lại lần nữa trỗi dậy.

Cố Uyển Đồng vội vàng nhanh nhanh chóng chóng phá vỡ bầu không khí:

- Được rồi, chào hỏi xong rồi. Đừng cứ đứng ngoài cửa, mau vào trong hết đi.

Nói xong, cô là người đầu tiên đi vào, động tác gọn lẹ phi thẳng về phòng mình tắm rửa.

- Mình cũng đi trước đây. - Yên Chi vẫn còn bịt mũi, giọng ngai ngái nói không rõ. Sau đó bất chấp xoay người về phòng.

Cuối cùng là chỉ còn Lưu Nhiên đối diện với 'mớ hỗn độn'.

Lưu Nhiên ho nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn đối phương. Thấy anh ta không hề thay đổi sắc mặt, chắc là đối với chuyện này đã thành thói quen.

Con xe màu đen vừa đi khỏi, Lưu Nhiên lịch sự mời vị đạo sĩ kì lạ này vào. Lúc người kia chuẩn bị đi qua người cô, thì bỗng nhiên ánh mắt lờ đờ có chút tia sáng. Anh ta nhìn Lưu Nhiên một lúc lâu, vừa trầm tư vừa thắc mắc, cất giọng ồm ồm tự hỏi:

- Kỳ lạ...

Hả? Kỳ lạ gì?

Lưu Nhiên đang định hỏi cho rõ, thì thấy người kia đã bỏ qua cô mà bước vào trong. Nghiễm nhiên ngồi xuống sô pha gác chân lên, lưng chuyển hướng ngả nằm sang bên cạnh. Ánh mắt lờ đờ nhắm hẳn luôn, dù bị gọi thế nào cũng không thèm dậy. Lưu Nhiên chịu thua, bèn tạm thời không để ý đến người này. Cô ngồi ở hàng ghế khác, buồn chán bật ti vi lên xem.

Tuy vị đạo sĩ này thuộc Cố gia, do Cố Uyển Đồng mời về, nhưng Lưu Nhiên không thể tùy tiện bỏ mặc đối phương mà về phòng được. Ngộ nhỡ tên này chạy lung tung đâu đấy, thế thì không ổn. Vì thế Lưu Nhiên bất đắc dĩ đành phải nán lại ở phòng khách trông chừng.

- Ơ Nhiên? Sao lại ngồi đây?

Bỗng nhiên giọng nói vang lên bên tai, Lưu Nhiên quay đầu nhìn sang. Thấy Nhã Lan đang bước xuống cầu thang, đầy vẻ hiếu kỳ nhìn cô.

Lưu Nhiên tìm đại một lý do, nói:

- Ừ thì trong phòng nhiều cũng chán, đi loanh quanh một chút cho khoẻ.

Sau đó cô lại nhìn về phía Nhã Lan, hỏi lại:

- Thế còn Nhã Lan?

- Mình định đi xuống bếp xem có gì ăn không? Muốn làm một ít mang lên cho mọi người. - Nhã Lan nở nụ cười nói.

Mà nụ cười còn chưa nở hết, lúc nhìn thấy 'một cục rối bời' trên sô pha, lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Ai vậy?

Hỏi xong còn nhăn mày xem mình có bỏ sót quên ai không.

Lưu Nhiên lắc đầu, thở dài nói:

- Khách đến nhà thôi, cậu cứ mặc tên này. Không cần để ý nhiều đâu.

Nhã Lan mơ hồ gật đầu, xong còn thật không để ý người nào đó đang nằm ngủ thoải mái trên đệm sô pha, xoay người tiến vào phòng bếp.

Lưu Nhiên thu hồi tầm mắt, vẫn ngồi một chỗ nhìn màn hình ti vi.

Thi thoảng cô liếc nhìn về phía vị đạo sĩ nào đó đang ngủ ngon lành bên kia, bật quạt để xua tan đi cái mùi khó ngửi vương vấn.

Âm thanh trên ti vi náo nhiệt, nhưng đầu óc Lưu Nhiên không nằm ở đây. Cô đang nghĩ rất nhiều thứ, về gia đình đồng nghiệp, về từng chuyện đã qua. Khuôn mặt vì thế bất giác trở nên thất thần.

- Con thỏ rất đẹp!

Bất ngờ, giọng nói ồm ồm vang lên làm Lưu Nhiên hoàn hồn. Ánh mắt cô đầy vẻ khó hiểu và đề phòng nhìn, hai tay đã kéo A Ngôn từ trên đầu xuống trở về ôm trong ngực. Ngăn không cho kẻ khác nhìn vào.

Đùa chứ, cô không thích ai nhìn chằm chằm A Ngôn nhà cô cả!

Đối phương hình như không cảm giác ý tứ trong cử chỉ của Lưu Nhiên. Ánh mắt anh ta cứ nhìn A Ngôn một lúc, sau đó lên tiếng:

- Giá bao nhiêu? Tôi mua.

- Không bán!

Lưu Nhiên lập tức trả lời chém đinh chặt sắt. Trừ khi đầu óc bị úng nước, không thì còn lâu cô mới bán thỏ cưng yêu quý của mình.

Đối phương chẹp miệng tiếc nuối, sau đó thì nhắm mắt ngủ tiếp. Thoải mái như ở nhà mình vậy.

Lúc Cố Uyển Đồng đi xuống chính là thấy tình cảnh này.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức đen đi. Kẻ này dầu gì cũng là do cô mời đến, không thể giữ chút mặt mũi cho cô được hay sao? Ăn mặc luộm thuộm lôi thôi thì không nói, lại còn ngủ không biết trời trăng.

Xem ra quãng thời gian Cố Uyển Đồng cô rời khỏi Cố gia sống độc lập, làm cho tên đạo sĩ thối này được nước làm tới. Quên mất bản lĩnh của cô rồi phải không.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com