Nguoi Yeu Toi La Mot Con Tho
- Chuyện này quả thật hơi khó khăn. Lưu Nhiên nhíu mày. Tử Minh từ đầu tới cuối không lên tiếng tham dự, lúc này anh kịp thời mở miệng trước: - Hơi khó khăn? Nhiên có biện pháp nào sao? Anh nhận ra nếu mình không lên tiếng, phỏng chừng Mạc Dương đang nhẫn nhịn cũng sắp muốn bùng nổ. Nghe Tử Minh nói vậy, Mạc Dương rốt cuộc đưa mắt nhìn Lưu Nhiên. Ánh mắt kia đen kịt không rõ mang cảm xúc gì. Lưu Nhiên thở dài, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt ngược vào trong. Cô nói sang chuyện khác: - Trước hết trị độc và tu bổ hai vía đã. Về hồn Thai Quang không phải là chuyện có thể lập tức giải quyết. - Nhiên Nhiên nói có lý. Nè cậu Mạc gì đó ơi, có muốn để tụi này chữa trị không? Nếu không thì cùng cậu trai xinh đẹp trong phòng kia trở về đi. - Yên Chi tu một mạch chai nước Hạo Hiên đưa, cất giọng nói. ... Kế tiếp chuyện sau đó chính là lập kế hoạch chữa trị cho người Mạc Dương mang đến. Bởi vì thời gian không thể xong trong ngày một ngày hai, nên Mạc Dương nghiễm nhiên cũng được ở lại trong biệt thự. Tuy vậy nhưng phạm vi có thể hoạt động của cậu ta rất ít. Tử Minh cũng đã nói trước chỗ Mạc Dương có thể đi lại chỉ có phòng khách phòng bếp, phòng khám và phòng ngủ của cậu ta. Nhà kho nhỏ bên cạnh phòng khám đã được thu thập, trở thành căn phòng trống. Tử Minh và Hạo Hiên giúp đỡ mang ít đồ vật thường hay có trong phòng tới cho Mạc Dương, khiến nó bớt trống trải hẳn. Nhưng mà đó là chuyện của mấy ngày sau, quay ngược lại thời gian buổi tối trong ngày một chút. Như được thông báo trước, một người một thỏ Lưu Nhiên đi tới căn phòng họp. Chung quanh giờ đã đầy đủ người, chỉ thiếu cô. - Mọi người đã đến, bây giờ chúng ta bắt đầu cuộc họp. Trong biệt thự bây giờ có thêm sự xuất hiện của một hai người lạ, nên Tử Minh không thể cho tùy tiện họp ở phòng khách hay phòng bếp được. Căn phòng lớn này được bảo mật mấy tầng kĩ càng. Chỉ những lúc khẩn cấp hoặc nghiêm trọng thì Tử Minh mới mở phòng này ra. Đây là căn phòng nằm sâu nhất trong biệt thự. Mọi người ai ngồi vị trí nấy, tập trung tinh thần lắng nghe đội trưởng nói. - Nội dung cuộc họp lần này nói về một số vấn đề. Thứ nhất, vấn đề ở trạch viện đã được xử lý. Những chuyện dọn dẹp kế tiếp đã được giao cho Hạo Hiên. Nhắc đến tên mình, Hạo Hiên đứng dậy đáp lời: - Đội cảnh sát và hậu cần sẽ không truyền linh tinh ra ngoài. Trạch viện đã được dọn dẹp và hồi phục như ban đầu. Nhà nước cũng đã phái một đội tới quét dọn trạch viện, coi như là một di tích bảo tàng có thể tham quan và trở thành điểm đến của các khách du lịch. Những người còn lại đều gật đầu đã hiểu, không ai tỏ ý kiến gì. Dù sao nhà nước xử lý thế nào thì đó là chuyện của nhà nước. Tử Minh khẽ giơ tay để Hạo Hiên ngồi xuống, sau đó mới tiếp tục nói: - Vấn đề thứ hai là chuyện của Nhiên, ngủ dậy sau vài ngày có khiến cơ thể Nhiên gặp khác thường nào không? Nếu có thì phải kịp thời nói ra, không là sẽ càng nghiêm trọng. Lo lắng của Tử Minh không phải là thừa, bây giờ là thời điểm gấp rút. Chuyến đi tới núi Tư Bà cách chỉ còn một hai tháng, nếu bản thân xảy ra chuyện gì sẽ ảnh hưởng không nhỏ. Lưu Nhiên cũng biết vậy, nên cô nhanh chóng cất giọng: - Đội trưởng yên tâm, em không sao. Hiện tại cô không cảm thấy trong người khó chịu gì. Với cả có A Ngôn nhà cô bên cạnh bảo vệ, cô còn lo sợ gì sao. Tử Minh ừ một tiếng, nói: - Vấn đề thứ ba là Nhã Lan, như mọi người đã biết Nhã Lan không hề bị ảnh hưởng bởi xoá trí nhớ. Thật ra không chỉ mỗi năng lực xoá trí nhớ, anh đã âm thầm sử dụng một ít khả năng khác nhưng vẫn không cách nào ảnh hưởng đến Nhã Lan. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Rốt cuộc nên xử lý thế nào mới thoả đáng? Ánh mắt Tử Minh lần lượt nhìn những người có mặt trong phòng, không bỏ sót bất kì biểu cảm gì trên khuôn mặt ai. - Em đã biết, cô gái này rất phiền toái! Cố Uyển Đồng mang vẻ mặt không vui nói. Từ ngày Nhã Lan xuất hiện, cô chẳng có tâm trạng thoải mái như trong nhà mình. Bất ngờ, giọng nói của Hứa Bạch vang lên. Lưu Nhiên dời mắt nhìn qua, cậu nhóc Hứa Bạch luôn thích ngồi ở một góc khó ai để ý đến. Nếu cậu nhóc không lên tiếng, vậy chẳng ai có thể nhận ra cậu nhóc này luôn ở trong phòng. Chỉ nghe thấy Hứa Bạch lên tiếng: - Giao cho em. Nếu năng lực siêu nhiên không thể giải quyết được Nhã Lan, vậy hẳn nghiên cứu khoa học hiện đại có thể tác động đến. Vẻ mặt Tử Minh không yên tâm cho lắm, một lúc sau mới thoả hiệp nói: - Đừng coi con gái nhà người ta là chuột bạch đấy! - Tử Minh dặn dò một câu, sau đó nói với Hạo Hiên ngồi cách không xa: - Hiên liên lạc với người nhà Nhã Lan, dùng cách nào đó để giữ Nhã Lan ở lại một khoảng thời gian. Vậy là cuối cùng chuyện của Nhã Lan sẽ được Hứa Bạch đảm nhiệm. Lưu Nhiên không tiếp xúc nhiều với cậu nhóc chừng tuổi thiếu nhi này, từng nghe mọi người trong đội nói Hứa Bạch là người cuồng nghiên cứu chẳng khác gì gã điên Kiến Phong. Chỉ là Hứa Bạch biết kiểm soát tốt mình hơn mà thôi. Tử Minh dựa người vào ghế, tiện tay vớ lấy cốc nước được rót sẵn trên bàn: - Chuyện thứ tư là chuyện của Mạc Dương. Chi, Hiên và Nhiên có suy nghĩ gì về chuyện này? Yên Chi và Hạo Hiên không phát biểu, những gì cần nói họ đã nói hết vào lúc đó. Giờ phút này nhắc lại cũng chẳng có thêm thắt được gì. Một tay Lưu Nhiên vẫn vuốt ve 'cục than đen', ngẫm nghĩ rồi mới nói: - Đối với hồn bị mất của cậu trai trẻ đấy tương đối nghiêm trọng, nhưng không phải không có cách. Biện pháp thứ nhất là tìm người có thể gọi hồn, nhưng phải là người có đạo hạnh cao thâm. Biện pháp thứ hai thì trực tiếp hơn, tìm kiếm viên đan dược có tên là Phục Hồn đan. Tên như mặt chữ, viên đan dược có từ thời xa xưa. Cho đến nay gần như là tuyệt tích. - Phục Hồn đan à? Sao mình nghe thấy tên này quen quen, hình như đã nghe ở đâu rồi. - Lưu Nhiên vừa dứt lời, Yên Chi lộ vẻ mặt nghi hoặc. - Còn nghe ở đâu, lần trước từng có tin đồn cái gì mà Phục Hồn đan xuất thế dưới biển Trường Sinh ấy. - Cố Uyển Đồng khoanh tay dựa lưng vào ghế, nhàm chán nói. - Ừ nhỉ! Đúng rồi, thảo nào nghe quen. Mình biết mà, trí nhớ mình siêu tốt. - Yên Chi tự hào vỗ ngực, còn không quên khoe chiến tích với Hạo Hiên. Mấy người còn lại đều bất đắc dĩ nhìn cô nàng Yên Chi. Như vậy mà còn tự khen mình có trí nhớ tốt sao? - Chỉ là tin đồn, nhỡ đâu không phải thì làm thế nào? Lưu Nhiên cẩn thận suy tính, cô thường sẽ không làm việc gì mà bản thân không nắm chắc. Tin mơ hồ không biết thật giả như vậy, nếu đi tới vừa mất sức vừa mất thời gian. Lại còn không biết ở đấy có giăng cạm bẫy nào không. - Tin tức này được xác thực ba bốn mươi phần trăm, trước có một nhóm người từng tới mạo hiểm chinh phục. Nhưng mười người đi thì chỉ còn một người sống, những người khác không thấy quay về. Mà người còn sống đấy tâm thần đã không còn bình thường. Chỉ khi thi thoảng lúc anh ta còn tỉnh táo, trong miệng luôn nhắc đến Phục Hồn đan và các loại bảo vật khác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com