TruyenHHH.com

Nguoi Yeu Toi La Mot Con Tho

Chiến đấu cứ giằng co như vậy, con sâu kia vẫn rít lên từng thanh âm khó nghe. Đến lúc này chợt thấy A Ngôn xoay mình chặt đứt một sợi xúc tu. Cậu không nhàn rỗi, ngay sau khi chặt xong liền chạy tới hỗ trợ. Chẳng mấy chốc đã giúp bọn Tử Minh chặt được hết.

Như phát hiện "vũ khí" của mình bị mấy con kiến hôi phá hủy. Hàng chân của con sâu càng vung vẩy mãnh liệt, hạ chân xuống mặt đất. Nó nằm bò trên sàn nhà di chuyển thân hình khổng lồ của mình. Lúc này Lưu Nhiên mới nhìn thấy rõ sau lưng con sâu.

Thì ra không phải vô cớ mọc ra xúc tu. Trên lưng con sâu có chi chít cái miệng đang đóng lại, chỉ có bốn cái mở ra thè cái lưỡi của mình. Lưỡi dài có hình dạng giống xúc tu, nếu thêm vào giác hút thì nó quả thật giống xúc tu của bạch tuộc.

Mới có bốn cái miệng mở ra, nhưng trên lưng nó lại có rất nhiều cái miệng đóng lại chưa mở.

Trực giác Lưu Nhiên cảm thấy không ổn. Bọn người Hạo Hiên cũng không ngoại lệ. Thời điểm con sâu lê thân hình của mình bò tới, Tử Minh liền quyết đoán ra lệnh:

- Chúng ta đi lên! Nhanh!

Dứt lời, anh dẫn đầu lách qua trước. Bởi vì vừa vặn con sâu này không còn chặn cửa, thân thể mập ú khiến nó chậm chạp không linh hoạt. Rất nhanh Tử Minh đã lách qua người nó đi lên tầng.

Cố Uyển Đồng không chậm trễ theo sát sau, Hạo Hiên nhờ sự hỗ trợ của thực vật mạnh mẽ mang Yên Chi đi, nên tạm thời không làm ảnh hưởng đến tốc độ.

- Bám vai anh! - Thân thể bỗng chốc được nhấc bổng lên, bên tai mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm khàn.

Lưu Nhiên ngẩng mặt lên, chỉ thấy chiếc cằm cương nghị và hầu kết chuyển động nơi cổ họng.

A Ngôn bế Lưu Nhiên mạnh mẽ dùng tốc độ vượt qua, còn không quên đóng lại lối cửa vào thoát hiểm ngăn chặn phần nào.
Cánh cửa đóng lại, đâu đó vang lên tiếng rít the thé như đĩa xước.

- Chúng ta lên sân thượng!

Tử Minh quyết đoán lên tiếng. Anh cảm nhận được có luồng khí bất thường. Nếu suy đoán của anh không nhầm, vậy đó chắc là...

Lưu Nhiên được A Ngôn bế, tâm trạng rảnh rỗi ghé mắt nhìn xung quanh. Hai người họ theo sau cùng, vì vậy khi Lưu Nhiên nhìn ra sau luôn có cảm giác đằng sau bóng lưng anh là bóng tối vô tận. Khiến cô không tự chủ nép mình vào sâu trong ngực anh, không dám đưa mắt nhìn loạn.

A Ngôn cảm nhận được Lưu Nhiên bất thường, hai tay ôm lấy cô càng chặt hơn. Cậu đẩy nhanh tốc độ, theo sát bọn người Tử Minh.

Đám người họ lướt qua từng tầng, rất nhanh đã vượt qua bốn tầng thẳng tới sân thượng. Cánh cửa dẫn lên sân thượng không ngoài ý muốn bị quàng một sợi dây xích to khoá lại.

Tử Minh dừng lại. Bàn tay anh giơ lên xoa đầu đại bàng, lẩm bẩm vài câu gì đó. Giây tiếp theo từ trên thân đại bàng toả ra luồng sáng.

Lọt vào tầm mắt Lưu Nhiên chính là một cậu nhóc niên thiếu dáng chừng mười lăm. Cậu ta mặc bộ đồ quân sự, môi mím lại thành một đường nâng đao to dài quá khổ. Một phát chém đứt mấy lớp dây xích.

Hai bàn tay Tử Minh đồng thời mở mạnh cánh cửa ra. Một luồng gió nóng bỏng bỗng chốc phả vào mặt, nhưng nhanh chóng được cậu nhóc thiếu niên xoay ngang đao chắn giữ. Cũng làm cho mọi người nhìn được toàn cảnh phía sân thượng.

Phía trước không có gì, chỉ duy độc một thứ lơ lửng trên không trung giống như vòng xoáy.

- Quả nhiên! Vết nứt không gian cấp A.

Giọng nói của Tử Minh truyền đến. Anh ngẩng đầu nhìn lên thứ được gọi là vết nứt.

A Ngôn thả Lưu Nhiên xuống, ánh mắt đồng dạng bình tĩnh nhìn về thứ kia. Vết nứt cậu cũng từng được chứng kiến một lần, khi đó vì để tránh Lưu Nhiên bị liên lụy. Cậu đã dùng tuyệt kỹ của mình chuyển dời vết nứt cách bệnh viện, lúc đó cũng xuất hiện một con quái đi ra từ vết nứt này.

Tuyệt kỹ đó tiêu hao quá nhiều, cậu không dám mạo hiểm sử dụng lần nữa.

- Phải đóng thứ này lại, đề phòng lại đi ra thêm một con.

Tử Minh vừa lên tiếng, tay vừa lục trong túi áo một sợi dây chuyền có hình dáng tương tự giống của Lưu Nhiên. Anh mở miệng lẩm bẩm vài câu, giây lát từ trong mặt dây chuyền bắn ra tia sáng phóng thẳng vào vết nứt không gian. Thời điểm đầu tia sáng chạm tới liền tan ra xung quanh tạo thành mạng lưới bao bọc vết nứt như khâu lại.

Cùng lúc đó, tiếng rít pha lẫn với tiếng gào truyền tới từ dưới tầng. Bọn chúng tựa như cảm nhận được uy hiếp, đều rục rịch lên đây.

- Kế tiếp chính là trận chiến lớn rồi.

Nhìn lưới ánh sáng vẫn đang trong quá trình lấp lại, Tử Minh quay lại hướng mọi người lên tiếng tiếp:

- Tất cả chuẩn bị! Diệt xong hết lũ này rồi về làm bữa lẩu.

Vừa nói vừa không quên buông thêm một câu hài hước giảm bớt căng thẳng. Tử Minh thả tay để mặt dây chuyền lơ lửng trên không trung duy trì tia sáng. Đứng bên cạnh anh là cậu nhóc thiếu niên từ đầu đến cuối đều là vẻ mặt nghiêm túc mím môi.

Đêm nay không có trăng, các toà nhà xung quanh lại giống như bị ngăn trở tầng kết giới, không thể nhìn thấy được chuyện gì xảy ra trong toà nhà này. Tựa như toà nhà đã bị ngăn cách với bên ngoài.

Những sợi xúc tu đột nhiên từ sau cách cửa phóng ra, không còn là hai xúc tu như trước mà chi chít hệt như những sợi mì quyện vào nhau. Rất nhanh sau đó liền thấy bóng dáng con sâu cả đám đã bỏ lại dưới tầng bốn.

Đằng sau nó còn có một con quái vật nữa hình thù giống một con ốc sên. Cái vỏ cứng rắn khổng lồ của nó cồng kềnh không khác gì con sâu, nhưng con sâu thân hình mềm nhũn miễn cưỡng có thể lách qua. Hai mặt vách tường chật hẹp trên cầu thang ngoài ý muốn cản trở được một phần nào bước đi của con ốc sên.

Cậu nhóc thiếu niên tiến lên một bước, nhẹ nhàng xoay thanh đao quá khổ to lớn một vòng, chặn được gần như là hầu hết xúc tu. May thay các sợi xúc tu đang quyện lại với nhau tạo thành mũi khoan phóng thẳng tới, tuy uy lực tăng cao rất nhiều nhưng không còn rải rác khiến bọn họ phải phân tán.

Xúc tu tiếp xúc với thanh đao, lập tức khiến một chân của cậu nhóc hơi khuỵu xuống lùi về sau. Mặt đất dưới chân tạo thành vết nứt. Tử Minh không xông lên trước mà lui về đứng ra sau, miệng liên tục lẩm bẩm như niệm một cái gì.

- Đây là cuộc chiến ma lực!

Cố Uyển Đồng cắn răng, bản thân liên tục sử dụng nhiều ma lực khiến cô có phần mất sức. Lấy viên thuốc gì đó nhét vào trong miệng, Cố Uyển Đồng thở hắt ra một hơi. Lần nữa truyền ma lực cho Tiểu Xà tiếp tục công kích hỗ trợ. Cây roi trong tay nó đập mạnh xuống đất, mang theo tia lửa quật tới thân hình ghê tởm mềm oặt.

Yên Chi được Hạo Hiên thả xuống, cô chạm nhẹ con bướm vẫn luôn bên tóc mai của mình. Khẽ lên tiếng nói với nó:

- Tiểu Điệp, tìm cách che đậy giác quan của nó.

Con sâu bình thường mắt và râu rất nhỏ nên nhận thức cảm giác của chúng rất kém. Nhưng con sâu này được phóng đại lên rất nhiều, thậm chí còn có thể thấy rõ ràng hàm răng như máy kéo trong miệng nó. Giác quan theo đó chắc chắn sẽ được nhân lên gấp mấy lần. Yên Chi không biết suy đoán của mình có đúng không, bằng không cô đành chuyển sang phương hướng tìm hạch thần kinh ở tim nó. Nhưng như vậy sẽ gây mạo hiểm cho Tiểu Điệp.

Nhận được hiệu lệnh của Yên Chi, Tiểu Điệp ở bên vai cô vỗ hai cánh. Sau đó mới không tiếng động rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com