Nguoi Yeu Toi La Mot Con Tho
Bàn làm việc của người mất tích tên Hoài chỉ vỏn vẹn đặt một chiếc máy tính và quyển sổ ghi chép. Ngoài ra có một tấm ảnh chụp gia đình để bàn. Dưới ngăn bàn đựng các loại giấy tờ cho công việc, được sắp xếp từng tập ngăn nắp. Nếu không phải trong báo cáo ghi người tên Hoài ngồi ở chỗ này, thì không ai có thể nhận ra. Bởi nó quá chỉnh tề. Lưu Nhiên nhìn thấy, trong lòng nhúc nhích. Nhưng đôi khi sạch sẽ quá mức cũng là một vấn đề. Yên Chi đi sau nhìn quanh một vòng, lúc ngồi xổm xuống định xem gầm bàn thì ánh mắt bất chợt thấy một vết giống như vết trầy chỗ gầm kệ sách. Dưới ánh sáng lờ mờ từ màn hình điện thoại, Yên Chi không nhìn rõ lắm nên chỉ nhìn tới một ít. - Dưới đó là cái gì kia? Trong đầu thắc mắc, cô lập tức ngẩng đầu hỏi mọi người. Tử Minh nghe vậy, nhanh chóng ngồi xuống cạnh Yên Chi. Theo hướng cô chỉ soi điện thoại của mình xuống đó. Lúc nhìn thấy là thứ gì, Tử Minh thận trọng không dám thò tay vào ngay mà bảo Hạo Hiên dùng dây mây kéo ra. Những người khác cũng tò mò nhìn theo, khi nhìn thấy là gì thì lại lập tức khó hiểu! Một chùm chìa khoá! Lưu Nhiên suy tư, chìa khoá này mở cho cái gì? Xung quanh đây không thiếu các ngăn kéo hay thùng hộp đựng tài liệu đã khoá, muốn thử mở hết sẽ phải tiêu tốn nhiều thời gian. Mà họ thì không có thời gian để loay hoay ở trong này. Lưu Nhiên nhìn đồng hồ trên cổ tay, từ lúc bọn họ vào đây đến giờ đã trôi qua hai tiếng. Chẳng mấy chốc là đến nửa đêm. Cảm thấy mọi người cũng do dự như vậy, Lưu Nhiên nheo mắt nhìn chùm chìa khoá kia một hồi mới lên tiếng nói: - Cho em cầm thử xem được không? Bọn người Tử Minh đang đau đầu nghe vậy chợt sửng sốt. Nhưng không hề nghĩ ngợi đưa chùm chìa khoá cho Lưu Nhiên. Ánh mắt Lưu Nhiên tập trung quan sát. Cả chùm tổng cộng có hai mươi chiếc chìa khoá. Những chiếc chìa khoá có kích thước và đường răng cưa tương tự được cô phân loại vào một bên. Những chiếc có hình dáng lớn hơn hoặc khác biệt nhau, nếu có tương tự nhau cũng sẽ được cô phân vào một bên. Không bao lâu sau, chùm chìa khoá đã được Lưu Nhiên phân loại và tách ra làm bốn nhóm. Chiếc chìa khoá nào có đường răng cưa quá giống nhau, thông qua ánh mắt của Lưu Nhiên liền bỏ qua một bên. Tính toán, có tổng cộng mười sáu chiếc. Trong đó có bảy chiếc hình dáng tương tự được cô phân làm nhóm một. Năm chiếc có hình dáng tương tự nhưng kích cỡ lớn hơn được cô phân thành nhóm hai. Ba chiếc có hình dáng khác nhau nhưng đường răng cưa tương tự được cô vào nhóm ba. Còn lại một chiếc không hề giống hay tương tự cái nào được Lưu Nhiên cầm đưa lại cho Tử Minh. - Em thấy đằng nào cũng phải mở hết, thôi thì lựa cái nào khả thi nhất. Em cũng chỉ phân bừa mà thôi. - Lưu Nhiên bình thản nói. Tuy cô không dựa theo bất kỳ cái gì để phân loại, nhưng dựa vào ánh mắt quan sát của cô. Lưu Nhiên có thể nắm chắc năm hay bảy chiếc tương tự kia phù hợp với ổ khoá của mấy cái hòm lớn nhỏ được đặt trên đầu giá đỡ. Ba chiếc này thì gắn với ổ khoá của ba cái ngăn kéo dưới bàn làm việc. Như vậy một chiếc vừa vặn với ngăn kéo lớn phía dưới kệ sách. Cộng thêm chẳng phải vết xước kia ở dưới gầm kệ hay sao. Cho nên ngăn kéo lớn này hiềm nghi nhất. Đây là cách mà cô nghĩ có thể tiết kiệm thêm một phần thời gian. - Làm theo lời Nhiên đi. Tử Minh đã không ý kiến gì, vậy mấy người còn lại cũng không phản đối. Thấy vậy, Tử Minh cầm lấy chìa khoá Lưu Nhiên đưa thử vặn mở ngăn kéo lớn phía dưới giá đỡ. Gọi là giá đỡ nhưng nó giống tủ hơn, hai phần ba phía trên là kệ, phần dưới còn lại là ngăn kéo. Chìa khoá vặn một hồi không ngờ mở được, Tử Minh đưa tay đẩy ngăn kéo ra. Mùi hôi tanh nồng nặc bỗng chốc lan toả. - Không ổn! Tử Minh ở gần nhất biến sắc, anh một tay che mũi lại, một tay kéo cả bọn lùi về sau. Đại bàng vẫn luôn nhắm mắt đậu trên vai bỗng mở ra, bay tới phía trước giang rộng đôi cánh quạt ra một trận kình phong đẩy lùi khí độc. Từng luồng khí màu đỏ từ bên trong ngăn kéo, may mắn được đại bàng A Lỗi của Tử Minh kịp thời quạt trở về. Ánh mắt mọi người tập trung cảnh giác nhìn về thứ bên trong ngăn kéo kia. Đợi cho đến khi nhìn thấy là cái gì, người phản ứng kinh khủng nhất là Yên Chi. Cô vội vàng quay người ngồi xổm một góc nôn khan. Sắc mặt mọi người cũng đều tái mét. A Ngôn ngồi trên đầu vội vàng dùng cả tay lẫn tai muốn che mắt Lưu Nhiên. Người sau thấy thế bất đắc dĩ đành để cho cậu che. Cô còn chưa kịp nhìn thấy là gì, đã bị che mất rồi! Hạo Hiên phản ứng nhanh, ngay khi đại bàng ra tay đã dùng dây mây của mình đẩy ngăn kéo đóng lại. Cố Uyển Đồng cứng nhắc đứng đấy, nỗ lực ngăn chặn sự ghê tởm ứa lên cổ họng. Kẻ nào... Kẻ nào có thể độc ác đến thế! Ngoại trừ Lưu Nhiên, tất cả đều nhìn thấy thứ bên trong ngăn kéo. Lúc Lưu Nhiên được A Ngôn thả tay ra cho nhìn, thấy ai nấy đều như lâm đại địch. Cái gì vậy nhỉ? Cô khó hiểu, muốn hỏi cho rõ ngọn ngành. Nhưng trông thấy vậy đành thôi, phỏng chừng cô mà nhắc tới nửa chữ thì mọi thứ sẽ càng bết bát hơn. Không nhìn thấy Yên Chi đang nôn thốc nôn tháo đấy sao. Nén lại sự tò mò, Lưu Nhiên im lặng chờ đợi mọi người bình tâm lại. Qua một hồi lâu, mới nghe thấy giọng nói phát ra từ Tử Minh: - Cần phải đốt cháy thứ này! - Em có bật lửa. - Hạo Hiên hiếm khi lên tiếng, tay lục trong túi quần một chiếc bật lửa nhỏ. Cậu xé giấy từ thùng giấy trắng bên cạnh vò lại làm mồi lửa, sau đó nhanh như chớp dùng dây mây đẩy ngăn kéo lộ một cái khe nhỏ rồi nhét mồi lửa vào. Lập tức Lưu Nhiên nghe thấy từng tiếng lách tách như cái gì đó bị nướng. - Không đủ, thêm nữa đi. Ngăn kéo này chịu được, cần phải cháy sạch hết thứ bên trong. - Tử Minh lần nữa nói. Sau khi Hạo Hiên qua hai ba lần dùng giấy làm mồi ném vào ngăn kéo. Tiếng kêu tách tách vang lên càng rõ ràng rồi từ từ ngừng hẳn. Tử Minh bảo ba người Lưu Nhiên lùi lại xa một chút. Anh và Hạo Hiên thì tiến gần kiểm tra xem. Sau khi đã xác định, hai người nhanh chóng lùi lại. Không thể tách ra quá xa. - Được rồi, tới các chỗ khác đi! Tử Minh lên tiếng. Hạo Hiên vẫn tuân theo mọi chỉ thị của Tử Minh, cậu ta lần này lại đi đầu dò xét. Hai bàn làm việc còn lại được bọn họ kiểm tra cẩn thận, nhưng không giống bàn của Hoài. Bọn họ không tìm ra được điểm nghi ngờ nào, kể cả Lưu Nhiên cũng vậy. - Chúng ta tìm cách lên... Khoan, mọi người im lặng! Tử Minh đang nói một nửa chợt dừng lại, anh đưa mắt nhìn sang Cố Uyển Đồng. Cô nàng hiểu ý tháo bỏ tai nghe trợ thính đã đeo lại từ lúc nào, vẻ mặt tập trung chăm chú. Chưa đến một phút sau, Cố Uyển Đồng ngưng trọng nhìn về một hướng. Ngón trỏ tay đưa lên miệng làm tư thế yên lặng, tay còn lại phất lên tỏ ý lùi về sau. Không biết Cố Uyển Đồng nghe thấy gì, nhưng với đôi tai bình thường của Lưu Nhiên hay của bọn người Tử Minh thì chỉ nghe thấy tiếng xàn xạt rất nhỏ chẳng đáng chú ý. - Nó từ tầng trên xuống!
Cố Uyển Đồng thì thầm đến mức chỉ nhận ra được từ thông qua khẩu hình miệng. Hiểu được ý của cô, tất cả đều lặng thinh! Từ tầng trên xuống, sẽ là thứ gì?
Cố Uyển Đồng thì thầm đến mức chỉ nhận ra được từ thông qua khẩu hình miệng. Hiểu được ý của cô, tất cả đều lặng thinh! Từ tầng trên xuống, sẽ là thứ gì?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com