TruyenHHH.com

Nguoi Yeu Toi La Mot Con Tho

Nếu có ai hỏi Lưu Nhiên, trên đời này điều gì đáng sợ và khủng bố nhất. Cô sẽ không do dự trả lời chính là ngay lúc này. Bất kì ai đặt vào hoàn cảnh của Lưu Nhiên hiện giờ, trong đầu chắc chắn sẽ cùng suy nghĩ "hết đường chạy rồi".

Cái đầu lộn ngược cúi xuống, tư thế giống như cả thân thể nó đều trên mặt bàn. Làn da trên khuôn mặt lỗ chỗ không lành lặn, thấp thoáng có thể nhìn vào bộ xương hô bên trong. Khoé miệng dài hết má đến tận mang tai, tựa như một chiếc khoá kéo. Con mắt loạn chuyển tưởng chừng như sắp rớt xuống. Mái tóc bị lộn ngược dài chạm đến mặt đất, vô hình ngăn chặn bọn họ chạy trốn.

Ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí Lưu Nhiên có thể miêu tả chi tiết từng đường nét gân mạch của thứ khủng bố trước mắt. Cô muốn nhắm mắt nhưng không thể, ánh mắt không còn nghe theo sự điều khiển của não bộ, cứ vậy mở to mắt nhìn trân trân phía trước.

Cố Uyển Đồng lồng ngực căng chặt, theo bản năng muốn lấy một thứ bên hông. Nhưng chợt phát hiện ra bị ngăn cách, ánh mắt lần đầu tiên xuất hiện một tia hoảng loạn.

Không có vũ khí, không có quỷ khế ước. Bọn họ sẽ chỉ như cá nằm trên thớt!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thứ quái vật đó sau khi phát hiện ra bọn họ, nó ý đồ lúc này vươn bàn tay gồ ghề nhọn hoắt muốn lôi bọn họ ra. Lưu Nhiên cái khó ló cái khôn, trong lúc nguy cấp đã kéo theo Cố Uyển Đồng nằm thụp xuống lấy đà trượt ra ngoài.

Thứ kia bị bắt hụt, nụ cười ghê rợn thay thế bằng tức giận. Nó gầm gừ nhìn hai con kiến thoát ra khỏi gầm bàn.

Grao!

Cố Uyển Đồng tỉnh hồn, mới nhận ra Lưu Nhiên kéo mình ra khỏi móng vuốt của thứ đó. Cô nhanh chóng phối hợp, ngay khi chân trượt ra liền lập tức đạp vào tường đứng nhanh dậy, kéo Lưu Nhiên chạy theo. Cả hai đến nhìn cũng không kịp nhìn thứ đó hình thù ra sao, đã co giò bỏ chạy.

Tuy vừa rồi có thể thoát được tức thời, nhưng giờ càng làm cho tình thế hai người gặp nguy hiểm nhanh hơn. Bằng vào thính giác, Cố Uyển Đồng biết thứ đó đang đuổi theo bọn họ. Hơn nữa tốc độ rất nhanh.

Lưu Nhiên mạnh về quan sát, cố gắng nhanh chóng suy nghĩ nên chạy theo hướng nào. Nhưng sau đó cô lại nhận ra, đây là kiến trúc cho toà nhà văn phòng. Đi đến cuối chính là hết!

- Chúng ta hết đường rồi!

Lưu Nhiên thì thào nói, tầm mắt nhìn lên bức tường trước mắt. Cô thầm nghĩ tiêu đời rồi.

Nhưng mà A Ngôn...

Cô cắn răng. Suy nghĩ xoay chuyển, kéo Cố Uyển Đồng lại rẽ vào một phòng gần đó.

- Cậu định làm gì?

Cố Uyển Đồng hỏi, nhưng vẫn chạy theo Lưu Nhiên. Đằng sau âm thanh cười khàn đặc dường như ngay sát nút, Cố Uyển Đồng xoay đầu liền bị hình thù ghê tởm đập vào mắt khiến cô hốt hoảng.

- Cái chúng ta cần là thời gian!

Không hiểu sao Lưu Nhiên có trực giác mãnh liệt rằng A Ngôn sẽ đến. Chỉ cần cô kiên trì, kiên trì thêm chút nữa...

Giữa các vách kính ngăn cách thành các phòng với nhau có một lỗ hổng dưới sàn. Cô không chắc với thân hình của mình thì có thể dễ dàng lọt qua hay không, có lẽ là miễn cưỡng qua được. Nhưng về Cố Uyển Đồng... Lưu Nhiên ái ngại nhìn bộ ngực lớn của cô...

Nhưng chỉ còn cách này là có thể cản trở bước đi của thứ đó. Nếu không thật sự hai người bọn cô chỉ còn bước đường cùng.

Cố Uyển Đồng nhận ra ý định của cô. Ánh mắt không thể tưởng được nhìn Lưu Nhiên một cách kì dị. Cái phần hở bé như vậy, bảo cô qua được hả.

Mắt thấy cái thứ kia sắp chạy tới gần, Lưu Nhiên sốt ruột nói nhanh:

- Một trèo hai chui, ba đập vỡ! Cậu chọn đi!

Trèo thì chắc chắn phải bê bàn tới, đập vỡ chắc chắn sẽ tạo tiếng vang làm thứ kia biết được ý đồ. Chỉ có thể chui là khiến cho thứ đó tạm thời không tìm ra.

Nãy nó đã nhìn thấy hai người họ vào căn phòng này, nên chắc chắn sẽ chủ quan thả chậm bước đi tới. Bởi vì chỉ cần chặn cửa là hết đường ra.

- Chui!

Cố Uyển Đồng khó khăn nói, theo Lưu Nhiên nằm thụp xuống.

Quả nhiên theo dự đoán, kích thước này Lưu Nhiên có thể vừa vặn chui qua. Sau đó cô đứng dậy giúp Cố Uyển Đồng đang chật vật kéo ra.

- Không được rồi! Ngực tôi...

Vừa nói vừa thở hổn hển, Cố Uyển Đồng hiện tại đang bị kẹt nửa người giữa vách kính. Bên tai gần như đã nghe được thứ kia đang chạy tới cửa.

- Thử xoay ngang người xem, nhanh lên!

Lưu Nhiên vội vàng nói, ra sức kéo hai tay Cố Uyển Đồng. Người còn lại nghe vậy cũng lập tức thay đổi tư thế, liều mạng chui một chân qua.

Khặc khặc!

Tiếng cười khàn đặc đã ở ngay bên cửa. Nó đang chậm rãi bước tới.

Lưu Nhiên bên kia phòng cũng nghe thấy, vội vã chuyển qua kéo một chân kia. Chỗ bọn cô chui vừa vặn là bàn làm việc của trưởng phòng, được cái bàn đó che khuất đi phần nào. Cho nên tiếp theo đó liền cảm giác được thứ kia sau khi cười xong thì im lặng, có lẽ đang khó hiểu bọn cô đi đâu rồi.

- Nó đang đến gần!

Cố Uyển Đồng vừa cố gắng chui, một bên vừa nghe động tĩnh. Cô dùng khẩu hình miệng vất vả nói, phát hiện nó đang đến gần, cả người cô đều toát ra mồ hôi lạnh.

Lưu Nhiên cắn răng, chả nhẽ lại không qua được. Cô cố gắng bình tĩnh xem bị kẹt ở đâu, bộ ngực Cố Uyển Đồng tuy lớn nhưng cố thêm chút sức vẫn vừa mà. Ánh mắt cô nhìn đăm đăm, chợt phát hiện ra.

Là thắt lưng!

Thắt lưng dày cộm được gắn túi hộp làm cho nó phồng to lên. Lưu Nhiên vuốt mồ hôi, thân hình của cô nàng này đúng chuẩn chữ S.

Đã xác định được là gì, cô nhanh chóng dưới ánh mắt sợ hãi của Cố Uyển Đồng tháo bỏ thắt lưng cô. Cảm giác bị kẹt của Cố Uyển Đồng bỗng được nới ra, cô kinh ngạc, nhưng vẫn mau chóng chui qua.

Ngay lúc đó, thứ đấy đã tới bàn làm việc!

Grao!

Nó gầm gừ tức giận, tìm loạn xung quanh vẫn không thấy!

Cố Uyển Đồng nhặt nhanh thắt lưng mình, vội vàng theo Lưu Nhiên chạy về hướng ngược lại. Tầng này không chia nhiều đường, chỉ có một con đường thẳng và nhiều phòng được vách kính hai bên.

Thứ đó sau khi nổi giận thì không còn chậm rãi nữa, nó phóng vèo một cái ra cửa. Con ngươi như sắp rớt loạn chuyển bắt được bóng hình hai người, kế tiếp nó gầm lên phi như bay tới.

Bên tai cảm nhận được tiếng gió vù vù, Cố Uyển Đồng kinh hãi muốn quay người ra sau. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thì sợ phát khiếp. Chưa kịp để cô định thần thì Lưu Nhiên bên cạnh đã bị nó tóm lấy tóc nâng lên.

Đau đớn truyền tới trên đỉnh đầu làm Lưu Nhiên biết mình xong rồi. Không thể tranh thủ thêm thời gian được nữa...

- Lưu Nhiên!!!

Cố Uyển Đồng hét lớn, bỗng nhiên dùng chân không đá vào cổ con quái vật kia. Nhưng lại đột nhiên bị đá vào khoảng không khiến chân cô bị hụt, ánh mắt hoảng sợ nhìn vật thể trước mắt.

Ngay tại thời điểm con quái vật đó cười hả hê, cánh tay kéo tóc Lưu Nhiên lên cao khiến cô đau đớn súyt ngất. Thì một vệt sáng loé lên, cùng với làn khói màu xanh lục phủ quanh thứ đó khiến nó gào to thả tay Lưu Nhiên ra. Hai tay nó ôm mặt mình liên tục lùi về sau.

Cố Uyển Đồng ngạc nhiên, thân thủ nhanh chóng đỡ lấy Lưu Nhiên. Trên đỉnh đầu cô lúc này đã rỉ ra máu tươi, vẫn may là tóc chưa bị bứt mất.

Về phía thứ đó, sau khi làn khói xanh tan đi. Bên cạnh nó xuất hiện một cục bông đen và một con rắn quấn quanh cổ nó. Cố Uyển Đồng nhận ra một trong hai con vật kia, kinh ngạc kêu:

- Tiểu Xà!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com