Nguoi Yeu Toi La Mot Con Tho
- Không thể tưởng được, sống ở đây là trải nghiệm gì. Lưu Nhiên thôi không nhìn nữa. Cô đi đến bên Hứa Bạch xem cậu nhóc có phát hiện gì mới không. - Thế nào rồi? Thấy Hứa Bạch từ nãy giờ cứ giữ nguyên một tư thế nhìn chăm chú vào quyển vở với những nét chữ mơ hồ. Địa hình trong lòng núi Tư Bà không ngờ lại rộng lớn và phức tạp như vậy. Cho dù chỉ là những nét bút phai nhạt nhưng vẫn như một mê cung không lối thoát. Hai bàn tay vẫn còn vẻ trẻ con của cậu nhóc nắm chặt vào quyển vở. Ánh mắt cậu không dời nhìn vào trang giấy ố vàng, một hồi mới chịu dời tầm nhìn. Trên bàn ngoài quyển vở này ra, còn có một máy ghi âm cassette loại nhỏ. Ngoài ra còn có một chiếc hộp bề ngoài được khắc hoa văn thần bí. Lúc Lưu Nhiên nhìn đến hoa văn này, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác quen thuộc. Hứa Bạch cẩn thận cất quyển vở vào ba lô của mình. Sau đó cậu nhóc cầm lên máy ghi âm, không mất nhiều thời gian đã bật mở được. 'Rẹt rẹt... Rẹt...' Tiếng khởi động của máy ghi âm bắt đầu vang lên. Cả ba người đều sán lại gần nhau, cúi đầu ngưng mắt nhìn, nói đúng hơn là nghe thanh âm phát ra từ chiếc máy nhỏ cũ kỹ. 'Rẹt... Rẹt... Alo alo...' Lưu Nhiên giật mình, cô và hai người còn lại trao đổi mắt cho nhau. Đây là giọng một người đàn ông, thông qua máy ghi âm có thể nhận ra giọng điệu này rất bình tĩnh. Không giống như mang tâm trạng sợ hãi hoang mang. Hơn nữa tuổi tác không quá già. 'Rẹt… Hôm nay là ngày rằm tháng 7 năm 1934… Tôi đã ở đây được một tuần… Rẹt rẹt… Bọn tôi bị mắc kẹt ở đây… Từng người từng người… Rẹt rẹt… Không ngờ ngày hôm nay… Tôi đã tìm được lối vào con đường bí mật…’ Nghe câu nói đầu tiên, Lưu Nhiên âm thầm đối chiếu với thời gian được ghi trên dòng nhật ký của Phạm Tấn. Có vẻ chủ nhân giọng nói và Phạm Tấn cùng một đội, thời gian hai người này tới đây không cách biệt nhau. - Lối vào con đường bí mật? Lưu Nhiên lẩm bẩm trong miệng. Một tổ đội mắc kẹt ở trong này một tuần trời cuối cùng cũng tìm được con đường bí mật kia? Vậy mục đích ban đầu không phải là dò la cơn địa chấn năm ấy sao? Hoặc có thể con đường bí mật này có mối liên quan. Lưu Nhiên vểnh tai lên chăm chú nghe tiếp. 'Rẹt...' Bụp! Đột nhiên, một bàn tay khác nhanh chóng bấm vào nút tắt của máy ghi âm. Lưu Nhiên giật mình, khó hiểu nhìn Cố Uyển Đồng. Chợt thấy vẻ mặt cô nàng trở nên nghiêm trọng, nhìn kỹ sẽ phát hiện trong ánh mắt cô xẹt qua một tia hoang mang rối loạn. - Sao vậy? Lưu Nhiên trông thấy biểu cảm đấy, tự giác hạ thấp giọng mình hỏi cô. Cố Uyển Đồng mím môi, nói với hai người còn lại, thanh âm thì thầm gần như chỉ có thể nhận ra qua khẩu ngữ: - Có người ngoài cửa. Tức là nói, có người đứng ở bên ngoài hệt như bọn họ lúc trước? Lưu Nhiên căng thẳng, cô chợt nhớ ra chìa khoá mở cửa vẫn cắm chốt bên ngoài, chỉ sợ người kia sẽ khởi động cửa động. Còn Cố Uyển Đồng ngoài ngưng trọng, còn có ngạc nhiên khó hiểu. Vậy mà trước đó cô không hề nghe ra cái gì khả nghi? Chỉ có thể đổ cho là mình phân tâm tập trung nghe máy ghi âm. Hứa Bạch không nhiều lời, gấp rút thu lại tất cả mọi thứ bày trên mặt bàn. Ánh mắt cậu nhóc bỗng nhìn thấy chiếc chìa khoá được kẹp một góc dưới chân đèn, dứt khoát cầm lên. - Phải nhanh chóng tìm chỗ trốn. Lưu Nhiên phục hồi tinh thần, tâm trạng vừa căng lên thì nhìn thấy chìa khoá trên tay Hứa Bạch. Cô sửng sốt, nhanh tay cầm lấy chìa khoá từ cậu nhóc. Người kia đứng bên ngoài một lúc, cúi người xoay lại ổ khoá. Cửa động một lần nữa di chuyển. Ánh sáng bên trong phòng đã tắt. Người kia bước chậm từng bước, bỗng chốc vươn tay bật đèn. Ánh mắt 'hắn' lướt qua căn phòng. Không có ai. Ngoại trừ trên bàn có để lại chút vết tích có người từng đến đây. Còn lại đều giữ nguyên hiện trạng. 'Hắn' nheo mắt, đột nhiên phát hiện chiếc ổ khoá ở tủ thay đồ bị mở ra. Bước hai ba bước đi tới, cánh tủ mở toang. Nhưng ngoài dự đoán bên trong không hề có gì. Chỉ có một vài móc treo quần áo đã nhuốm tầng bụi mỏng. - Hừm... Âm thanh phát ra từ giọng mũi mang theo nghi hoặc và đăm chiêu. Một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt, 'hắn' xoay người ngồi vào bàn làm việc. Nhìn tất cả đã bị thu dọn vội vàng, ánh sáng đỏ lập loè bao quanh bàn tay phải toả ra. Màu sắc phản chiếu trong con ngươi, tựa như thất thần, tựa như đang muốn nhìn đến chỗ nào đó xa xa. Qua một hồi, khuôn mặt vốn một biểu cảm của người nọ bỗng nhếch lên khoé miệng: - Thú vị! ... Mùi vị ẩm ướt quẩn quanh không khí. Vẫn như cũ là bóng tối lan tràn, giơ tay không thấy năm ngón. Lưu Nhiên tỏ vẻ, cô đã quá quen với tình cảnh này rồi. Thậm chí cô còn tự phục mình cái lần ngồi cạnh xác chết mà không phản ứng thái quá cơ. Tuy vậy, nhưng không khí ẩm ướt của nơi này khiến bản thân cô cảm thấy ghê tay. Ẩm mốc, nhơm nhớp, và khó chịu. - Vừa rồi nguy hiểm thật. Ngọn lửa màu lam trên chiếc đèn dầu sáng lên, hiển lộ Hứa Bạch nghiêm nghị phía trước. Men theo ánh sáng là minh tinh Cố Uyển Đồng. Hiện tại bọn họ đang ở một không gian khác. Hai bên vẫn là vách đá như cũ, thêm vài phần rêu xanh trơn trượt. Phía dưới ngược lại không phải là mặt đất bằng phẳng, thay vào đó là bậc thang hướng phía dưới. Nhìn qua có thể nhận biết bậc thang được thiết kế theo hình xoắn ốc. Không ai biết rốt cuộc bậc thang đi đến đâu, cảm nhận khí áp rùng mình khiến lòng người càng thêm e dè. - Chẳng ai ngờ đằng sau tủ quần áo lại có lối đi thế này. Lưu Nhiên lẩm bẩm. Sở dĩ lúc cô nhìn thấy chìa khoá Hứa Bạch cầm, không hiểu sao cảm thấy chiếc chìa khoá này có thể vừa khít với ổ khoá ở tủ đồ kia. Chỉ là dựa theo trực giác thôi, vốn ba người sẽ trốn tạm vào bên trong đó. Không ngờ lại có thể khám phá ra lối đi nằm sau tủ đồ. Đã đâm lao thì theo lao, bọn họ đã tới đây rồi thì chỉ còn cách là đi tiếp. Ánh mắt Lưu Nhiên nhìn thoáng qua mặt tường đằng sau. Cô không chắc chắn cửa đi này sẽ bị mở ra hay không, vậy nên đành tiếc nuối lấy ra một lá bùa. Nó có tên một chữ Huyễn, có thể tạm thời 'che' lại đôi mắt của đối phương. - Tên kia đi rồi. Cố Uyển Đồng rất tận chức chăm chú lắng nghe. Một hồi mới thở phào kèm theo thông báo. Nghĩ lại, bọn họ có thể đường hoàng gặp tên kia. Nhưng kể từ lúc phát hiện có người đứng bên ngoài, phản ứng đầu tiên lại là căng thẳng. Thầm nghĩ trong đầu tạm thời không nên đối mặt. Đôi khi, có những suy nghĩ mà chúng ta chưa kịp phân tích thấu đáo, đã làm ra phản xạ trước rồi. Thôi không lấn cấn vấn đề này, Lưu Nhiên đưa mắt nhìn ánh lửa màu lam trên cây đèn dầu. Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy màu sắc ánh lửa thay đổi. Khiến cho sự ấm áp bị sự u lãnh lấn áp, càng thêm lạnh lẽo. Ba người hai mặt nhìn nhau, thận trọng theo cầu thang bước xuống. Càng đi xuống, nhiệt độ càng giảm thấp. Bọn họ mới chỉ xuống được hai mươi mấy bước, khí lạnh tứ phía xen kẽ lùa vào quần áo làm cho Lưu Nhiên vô thức xuýt xoa hai tay. Cô lấy ra một lá bùa khác, giây tiếp theo ánh sáng màu cam toả ra bao trùm lấy ba người. Nhiệt độ cũng vì thế mà lấy lại được cân bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com