TruyenHHH.com

Nguoi Yeu Toi La Mot Con Tho

Tuy biết lựu đạn này đã được cải tạo lại, nhưng khi nhìn thấy Hứa Bạch tung nó ra. Cả Lưu Nhiên và Cố Uyển Đồng đều hít sâu một hơi nín thở.

Lựu đạn xoay một vòng trên không trung. Lúc chạm đến thân thể dơi biến dị, ngoài dự đoán không có hiện tượng nổ như bình thường. Thay vào đó là sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Ngay giây tiếp theo, trong phạm vi ba mét tính từ trung tâm một viên lựu đạn, không hề có một bóng con quái vật nào. Chỉ là sự trống rỗng đột nhiên.

Lưu Nhiên tròn mắt. Cô nhìn kỹ, rõ ràng ở chỗ đó không còn con dơi biến dị. Tựa như vốn dĩ nó không xuất hiện, chỉ do ta tưởng tượng mà thôi. Nhưng xung quanh vẫn còn rải rác một vài con, chứng minh không phải là ảo giác.

Cô dời mắt từ không trung, nhìn Hứa Bạch đầy kính nể, nói:

- Nhóc có nhiều đồ chơi thú vị thật đấy.

Hứa Bạch không phủ nhận, cậu hếch mũi điềm nhiên nhận lời khen.

Trước mắt tạm thời đã đẩy lùi được, niềm vui là không ngờ đám dơi này có trí lực. Biết có nguy hiểm, đều lộ ra tư thế dè chừng. Điều này thành công làm cho đám người Lưu Nhiên có cơ hội thở.

Hiện tại cần tập trung bây giờ là làm sao vượt được cửa ải khó khăn này.

Cố Uyển Đồng hé cặp mắt nhỏ nhìn xuống. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn cô đã lập tức hối hận. Bàn tay và đôi chân cô cứng nhắc, không thể nhúc nhích. Biểu hiện này lọt vào tầm mắt Hứa Bạch đang đi đằng sau. Nếu là bình thường, cậu nhóc sẽ không thèm để ý. Nhưng tình huống này...

- Chị nhìn phía trước, đừng nhìn xuống.
Giọng nói non nớt của trẻ con, lại có ma lực thần kỳ thu hút lực chú ý người khác. Tinh thần Cố Uyển Đồng bình ổn lại, cô cắn răng, chậm chạp nối gót theo Lưu Nhiên.

Vì là đi đầu, nên Lưu Nhiên có cảm giác bản thân mình bị chơi vơi. Không có ai để làm điểm tựa, không có A Ngôn luôn bảo vệ cô. Lúc này nghe được thanh âm của Hứa Bạch nói với Cố Uyển Đồng. Lưu Nhiên cũng được 'hưởng ké' ổn định tâm thần. Cô không dám trì hoãn, tay nắm chặt vào đường ray bò đi.

Thời gian kết giới duy trì không dài, vì vậy bọn họ phải tận dụng để không bị lãng phí.

Còn ba mươi mét...

Hai mươi mét...

Cứ hễ bọn dơi biến dị rục rịch muốn xông vào, Hứa Bạch lại ném một quả nhằm hù doạ. Lâu dần có vẻ như chiêu này mất tác dụng, con dơi biến dị trông giống thủ lĩnh lập tức nghĩ ra cách khác. Giây tiếp theo đã thấy đường ray chấn động mãnh liệt, làm cho Lưu Nhiên khựng lại động tác. Hai người còn lại cũng tình trạng tương tự.

- Đi mau!

Hứa Bạch phản ứng đầu tiên. Cậu nhóc nhanh chóng biết được đàn dơi muốn làm gì.

Chúng muốn làm sập đường ray!

Với trọng lượng nặng kinh người bất ngờ ập đến, cộng thêm đường ray đã cũ kỹ theo năm tháng. Chẳng mấy chốc bọn họ sẽ bị rơi xuống vực.

Từng con từng con nghe theo mệnh lệnh đáp xuống đường ray, khiến một số chỗ đất đá đã bị nứt ra.

- Mọi người bám chắc vào.

Lưu Nhiên lên tiếng trấn an, chủ yếu là nói với Cố Uyển Đồng, chứ Hứa Bạch thì chắc không cần. Đồng thời, cô đẩy nhanh động tác tiến về phía trước. Bàn tay nắm lấy thanh gỗ đường ray đã rỉ đầy mồ hôi ướt đẫm, có xu hướng bị trượt không nắm chặt được.

Cách bọn họ còn mười lăm mét.

Ầm!

Mười mấy con dơi biến dị đáp xuống cùng một chỗ, thời gian chỉ mất hai ba phút đã sập xuống. Hơn nữa còn có xu thế lan tràn, cứ cái đà này kết cục thế nào ai cũng biết.

- Không ổn!

Hứa Bạch ở sau cùng, ánh mắt lập tức co rụt lại. Tốc độ sụp đổ sắp lan đến gót chân cậu rồi.

Lưu Nhiên không cần nhìn, chỉ cần nghe những tạp âm từ phía sau ngày một rõ ràng là đủ hiểu thế nào rồi. Việc duy nhất cô có thể làm là tiên phong mở đường tới đích nhanh nhất, để hai người phía sau dựa đó mà đi theo. Lưu Nhiên không ngốc, đây không phải trong phim, chỉ cần quay đầu dừng lại phút giây nào là toang cả bọn.

Ầm!

Ầm ầm!!!

Liên tiếp có tiếng thùng thùng sụp đổ của đường ray, như một hàng domino kéo sập một đường.

- Đến rồi.

Bàn tay bám đầy bụi đất của Lưu Nhiên chạm đến cửa động. Cô không kịp nhìn xem bên trong không gian u tối này có cái gì, kết giới quanh người cô lượn lờ chỉ còn tầng mỏng. Vì vậy trong thời gian cô sẽ không lo cái gì tấn công lưng mình.

- Uyển Đồng, cố gắng lên. Nắm lấy tay tôi!

Thời điểm quay đầu ra sau nhìn, mặt Lưu Nhiên phút chốc trắng bệch. Ở góc độ của cô, nhìn rõ ràng tình cảnh của Hứa Bạch nguy hiểm thế nào, nhưng cậu nhóc không hề lên tiếng hối thúc. Cốt để cho Cố Uyển Đồng chậm chạp đằng trước không bị hoảng loạn, thi thoảng cậu sẽ ném lựu đạn làm biến mất một hai con dơi biến dị...

Khi nhìn biểu cảm Lưu Nhiên thay đổi, Cố Uyển Đồng cũng hiểu. Cô thầm hận mình như đứa trẻ tập đi, suy nghĩ và tay chân không hề ăn ý phối hợp với nhau. Càng bò cô càng bị luống cuống.

Sự nguy hiểm ngày một cận kề, đột nhiên, khối đất dưới chân Hứa Bạch bỗng sập xuống. Cậu nhóc kịp thời găm dao vào đường đi, nửa người dưới chưng hửng giữa không trung.

- Hứa Bạch!!!

Lưu Nhiên thốt lên. Cô làm thủ pháp đặc biệt, sau đó vứt một lá bùa ra. Lá bùa màu nâu được ném lên, lập tức biến thành cái đĩa tròn hình vàng sáng phi tới dưới chân Hứa Bạch làm bệ đỡ. Lưu Nhiên vuốt mồ hôi, đây là một trong số lá bùa cấp cao của cô. Trong thời gian ngắn cô không thể hoàn toàn kiểm soát sức mạnh của bùa. Nhưng tình thế bây giờ không cho cô suy nghĩ.

Có vòng sáng Lưu Nhiên tạo ra, Hứa Bạch rất nhanh bò lên đường ray.

- Còn năm mét nữa thôi!

Lưu Nhiên cố sức rướn người ra đưa tay. Năm mét, nói ngắn không ngắn, mà dài cũng không dài. Nhưng đem so với năm mươi mét lúc đầu, thì chỉ còn khoảng cách không xa nữa thôi.

- A!!! - Cố Uyển Đồng hét lên khí thế, gồng mình bò tiếp.

Thời khắc bàn tay Cố Uyển Đồng chạm đến Lưu Nhiên. Vẻ mặt Lưu Nhiên thở phào một tiếng, cô nhanh chóng đỡ lấy Cố Uyển Đồng, mượn lực kéo cô vào trong. Về phần Hứa Bạch, vốn cậu nhóc theo sát Cố Uyển Đồng bò tới. Không có gì chắn đằng trước, nên cậu nhóc rất nhanh dùng ưu thế thân hình nhỏ con thoăn thoắt đến cửa động. Lúc cả hai người Lưu Nhiên và Cố Uyển Đồng thì cũng là lúc đường ray hoàn toàn sụp đổ.

Kết giới trên người cả ba cũng tan biến.

Bọn họ không buông thả cảnh giác. Đằng sau là cửa động sâu hút không thấy đường đi, đằng trước là đàn dơi biến dị đang gần ngay trước mắt. Mà lựu đạn Hứa Bạch mang theo giờ chỉ còn một viên, bây giờ tung ra cũng chẳng có tác dụng gì nữa.

Cả ba người đều lôi vũ khí dao găm của mình ra, đề phòng theo dõi tình huống.

Có lẽ đàn dơi kiêng kị cửa động, một hồi lâu không thấy vào. Chúng nhìn chằm chằm 'con mồi' bọn họ một lúc sau, rồi mới không cam lòng quay đi.

Tuy không biết là gì, nhưng một mối nguy đã được giải trừ.

- Xem ra ở đây còn có thứ kinh khủng hơn, nhìn đàn dơi mạnh mẽ như vậy còn không dám vào là biết rồi.

Dõi mắt nhìn bên trong cửa động, Lưu Nhiên thở dài lầm bầm.

Ba người bọn họ nghỉ ở đây một lúc, ai ăn thì ăn, uống thì uống.

Một lát sau, Hứa Bạch là người đầu tiên đứng dậy. Vì tiết kiệm pin, nên cậu nhóc không bật đèn pin nữa. Hứa Bạch lấy ra cây đèn dầu mà Lưu Nhiên nói mang theo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com