TruyenHHH.com

Nguoi Yeu Toi La Mot Con Tho

Dấu chân không nhỏ, dựa theo kích thước mà nói thì đây không phải kích thước bàn chân con người. Hứa Bạch thử ướm bàn chân mình vào, đầu óc nhanh chóng nhảy số. Điểm lại một lượt những dấu chân của các loài động vật khác nhau, cho ra kết luận có thể là loài vượn. Chỉ có vượn hay tinh tinh là có hình dáng chân tương tự và lớn như vậy.

Nhưng một câu hỏi khác lại đặt ra. Đường hầm này không nhỏ, nhưng khẳng định không thể cho một con vượn đi vào đây. Vượn nhỏ thì có thể, nhưng dấu chân này chắc chắn phải vượn trưởng thành mới có.

Không lẽ là loài nào khác? Hoặc có thể cậu bỏ sót điều gì.

- Chỗ này có xe đẩy hàng này.

Thanh âm Lưu Nhiên cất lên. Cô đưa tay chỉ xe đẩy hàng cách mình không xa. Hứa Bạch thấy thế thì dẫn đầu đi lên trước nhìn xem.

Bên trong xe đẩy hàng trống rỗng, chỉ có một cây đèn dầu bị vứt vất vưởng trong góc. Hứa Bạch dò xét, về cơ bản thì xe đẩy này có thể hoạt động. Thế là cậu nhóc nhảy người trèo lên xe đẩy hàng.

- Nhóc định làm gì vậy? - Lưu Nhiên ngạc nhiên. Thấy cậu nhóc quay sang nhìn mình thì hiểu, sau đó cô cũng vịn tay trèo lên.

Thùng xe đẩy đủ chứa cho bốn năm người, nên không lo bị chật. Không biết Hứa Bạch lọ mọ thế nào, mà bánh xe đã bắt đầu cót két chuyển động.

Từ chậm rãi dần lăn nhanh.

Trải nghiệm ngồi trên xe đẩy giống hệt trò chơi Hugo mà Lưu Nhiên từng chơi hồi nhỏ, cũng có bối cảnh ở hầm mỏ. Chỉ khác cái là bọn họ không tới đây để cứu cô vợ xinh đẹp của Hugo khỏi tay mụ phù thủy Mania mà thôi.

Lưu Nhiên thấy đèn dầu trong thùng xe, nhưng bên trong đã hết dầu. Cô bật sẵn đèn pin trong tay, dõi mắt nhìn xung quanh.

Có phương tiện di chuyển, làm cho hai người được dịp nghỉ ngơi đôi chân. Tuy vậy thì tinh thần không thể thả lỏng được. Lưu Nhiên lo lắng chặng đường này không thể thuận lợi.

Tốc độ lăn bánh nhanh dần, thanh âm cót két ma sát vang lên. Lưu Nhiên vẫn luôn chú ý động tĩnh chợt nhăn mày, nhanh chóng nói với Hứa Bạch:

- Dừng lại đi, phía trước hình như là con dốc.

Không cần Lưu Nhiên nhắc nhở, Hứa Bạch đã bắt đầu phanh bánh xe lại. Động tác của cậu nhóc rất thành thạo, cứ như người đã sử dụng nhiều rồi vậy. Lưu Nhiên thầm cảm thán, đi cùng thiên tài thật là an nhàn.

Xe đẩy chuẩn xác dừng cách phía trước năm bước chân. Lưu Nhiên nhảy xuống đầu tiên, cô thận trọng chiếu đèn pin đi gần tới điểm bóng tối.

- Ôi trời, đường ray này nguy hiểm quá!

Thốt lên, ánh mắt Lưu Nhiên chú ý đến phía xa hơn. Có vẻ như cơn địa chấn mấy lần ở đây khiến hai bên đường ray đã bị sạt lở hết, để lộ ra cái hố sâu hoắm. Nhưng kì lạ thay, đường ray vẫn không bị ảnh hưởng gì. Lưu Nhiên chỉnh chỉ số công nghệ trong mặt kính trong suốt, phóng đại nhìn ra xa, vẫn không thấy đường ray bị đứt đoạn nào. Nhưng con đường thì rất uốn lượn, chỉ cần xe đẩy của bọn họ bị nghiêng hoặc rớt khỏi đường ray, thì chắc chắn cả hai sẽ rơi xuống hố vực kia.

Chuyện kích thích như vậy, Lưu Nhiên có chút kháng cự.

Đột nhiên, sau lưng bọn họ xuất hiện tiếng động lạ. Lưu Nhiên và Hứa Bạch quay ngoắt ra sau, con đường sâu hút không có động tĩnh gì. Nhưng âm thanh kì lạ 'thùng thùng' kia là từ xa truyền đến, có xu hướng lại gần đây.

Lưu Nhiên dùng cặp kính của mình, điều chỉnh đến cấp độ cao nhất. Cô muốn nhìn rõ nguồn cơn của âm thanh là gì.

- Uyển Đồng?!

Cô kinh hãi mở to mắt ra. Cô thấy Cố Uyển Đồng đang chạy, sau lưng là bóng đen to lớn đuổi theo. Hình dáng giống như lai giữa gấu và vượn, nó nhe hàm răng sắc nhọn chảy nước miếng. Móng vuốt vươn tới phía trước cùng những bước đi thùng thùng nặng trịch. Hơi thở ác liệt làm cho Lưu Nhiên ở cách xa cũng cảm thấy tim đập mãnh liệt.

- Phải cứu Uyển Đồng!

Hai người Lưu Nhiên không chút do dự chạy về hướng ngược lại. Khởi động xe đẩy chạy đi cũng được, nhưng nó rất mất thời gian. Vì thế cách nhanh nhất là chạy bộ trở về. Hứa Bạch còn chuẩn bị sẵn khẩu súng và dao găm bên mình, tốc độ chạy của nhóc không kém gì Lưu Nhiên.

Hai người bên này chạy ngược về, một người bên kia thì cố gắng chạy đến. Đằng sau còn có một con quái vật. Cảnh tượng này làm cho Lưu Nhiên trong sát na cảm thấy mình đang đâm đầu vào đường chết.

Khoảng cách với âm thanh kia, theo bước chạy của bọn họ ngày một kéo gần. Ngay trước mắt, rất gần, Cố Uyển Đồng chạy đến. Cô thở hồng hộc cắm đầu chạy, ánh mắt mệt nhọc bị mồ hôi chảy xuống làm xót. Bỗng nhiên phía trước có hai bóng dáng tới đây làm toàn thân Cố Uyển Đồng theo phản xạ căng cứng.

- Đồng Đồng!

Lưu Nhiên hét lên, cô thấy móng vuốt đó đã sắp vồ tới đầu Cố Uyển Đồng. Hứa Bạch phản ứng nhanh, cậu nhóc nhanh chóng lấy khẩu súng đã cầm sẵn, ngắm chuẩn bắn vào móng vuốt. Lực ma sát khiến cho viên đạn toé tia lửa, đồng thời làm giảm lại động tác của con quái vật.

'Grao!!!'

Tiếng gầm phát ra từ con quái vật. Nhân cơ hội đó Lưu Nhiên nhanh chóng hai ba bước kéo tay Cố Uyển Đồng chạy về.

Có Hứa Bạch bọc hậu đằng sau, vừa chạy vừa bắn. Hễ con gấu cứ sắp đuổi tới, thì Hứa Bạch lại "thả" nhẹ viên đạn làm nó ăn đau. Vì vậy mới tranh thủ được chút thời gian.

Nhưng viên đạn trong khẩu súng không phải vô hạn, hơn nữa đây chỉ là đặc chế. Thế nên rất nhanh Hứa Bạch đã ước lượng được súng mình chỉ còn một viên. Không muốn lãng phí, cậu lấy dao găm ra chuẩn bị ứng phó.

- Lấy của chị đi!

Lưu Nhiên cũng biết tình thế không ổn. Cô kéo Cố Uyển Đồng chạy như điên, tay còn lại chỉ kịp lôi súng ném ra sau.

Hứa Bạch nhanh chóng bắt lấy.

Cuộc rượt đuổi trong đường hầm, khoảng cách giữa ba người và con quái vật chỉ cách hơn hai mét. Nếu ai trong số bọn họ dừng lại, không thể nghi ngờ sẽ làm mồi cho quái vật.

- Kia rồi!!

Tầm mắt Lưu Nhiên nhìn thấy xe đẩy vẫn còn đó, cô vội vàng ra dấu cho hai người còn lại. Cố Uyển Đồng mất sức nhiều nhất, nên Lưu Nhiên vừa đến đã nhanh chóng đỡ cô vào trong trước, bản thân cũng trèo nối gót theo sau.

- Tiểu Bạch, nhanh lên!

Vừa giục, Hứa Bạch đã nhanh gọn lẹ trèo vào, đồng thời thả thanh gỗ chắn và cố gắng đẩy cho xe chuyển động. Quá trình mất hơi lâu, Lưu Nhiên đành phải cầm lại súng. Cô đứng dậy đối diện với quái vật, hai tay giơ súng ngang tầm mắt.

Bóng đen to lớn khổng lồ, che hết ánh sáng của đèn điện xung quanh. Thậm chí có một số đèn điện vì vướng kích cỡ quá khổ của nó mà bị ép vỡ tan, một số thì ánh sáng trở nên chập chờn. Chỉ còn bóng tối bao trùm lấy xe đẩy.

'Vụt!'

Phát súng đầu tiên, Lưu Nhiên nhắm thẳng vào mắt con quái vật. Giây sau quả nhiên nó che mắt gào rú, một chân lùi bước ra sau. Phản ứng này không duy trì lâu, rất nhanh con quái vật đã gồng người đổ về phía trước.

- Nhanh lên!

Ngay lúc bàn tay to lớn của quái vật chộp tới, bánh xe đẩy lần nữa lăn bánh. Sau đó không hề báo trước lăn thẳng xuống đường ray giữa hố vực. Khiến con quái vật bị vồ hụt, nó tức giận đứng tại chỗ đấm tay vào lồng ngực, động tác không khác gì một con vượn đang tức giận.

Giây phút xe đẩy đi vào đường ranh mong manh, tiếng gió lao vút và tốc độ xe ngày càng nhanh khiến cho cả ba người bên trong nhất thời chao đảo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com