TruyenHHH.com

Nguoi Yeu Toi La Mot Con Tho

- Ái chà, không ngờ lại có nhiều đồ ăn chất lượng đến vậy. Công nhận núi Tư Bà này sinh ra dành riêng cho ta, Tiểu Miêu nhà ta tùy tiện bắt mà đã có mồi.

Giọng nói đầy vẻ hí hửng, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của thỏ đen trong lồng. Đây không ai khác chính là A Ngôn. Cậu không cử động, ánh mắt hơi hé, qua khe hở của bộ lông trộm nhìn kẻ mới đến.

Trang phục của kẻ này cũng tương tự với kẻ đã bắt mất Tử Minh. Đều là áo choàng kín kẽ, chỉ hở nửa khuôn mặt dưới. Khác một điều giọng điệu của kẻ này mang nét trẻ con nhiều hơn là trưởng thành. Đi bên cạnh còn có một kẻ khác, nhưng tạm thời chưa xác định được thêm thông tin, bởi kẻ này từ đầu đến cuối đều âm trầm không hé nửa lời.

Hí hửng lướt đi trên mặt biển dung nham, kẻ vừa cất lời xoa cằm đánh giá. Chốc chốc lại gật đầu cho thấy rất hài lòng. Lúc tầm nhìn chuyển đến đại bàng như điên cuồng bất chấp, khẽ ồ một tiếng bất ngờ:

- Xem ra cô ta chẳng kiêng nể gì, nhìn con quỷ này là biết.

Lời nói kia khiến lòng A Ngôn động đậy. Cậu hiểu Tử Minh tám chín phần đã rơi vào tay bọn người này.

Tâm trạng A Ngôn chùng xuống. Nhóm người này đều có khả năng và sức mạnh cao cường. Một mình cậu có lẽ có thể tự mình chạy thoát, nhưng không chỉ có một mình cậu. Nhất là khi cậu không ở bên Lưu Nhiên, không biết cô ấy đang thế nào.

Phải nghĩ cách làm cho tất cả bọn quỷ này chạy thoát.

A Ngôn vẫn còn tia lý trí, cậu biết hiện tại không phải thời điểm. Vậy nên mới đóng giả làm vật nhỏ ngoan ngoãn, mặc dù có chút trầy da nhưng không vấn đề gì.

Trái ngược, Tiểu Xà Tiểu Điệp của Cố Uyển Đồng và Yên Chi thì phản ứng kịch liệt. Tiểu Thử và A Lỗi thì tốt hơn chút, chúng vẫn có thể phân biệt được ít nhiều. Ở chiếc lồng cao nhất có chứa một con sư tử, A Ngôn đã từng nhìn thấy một lần hồi đầu gặp Phong Nhã. Sau đó cậu lại thắc mắc, sao ở đây chỉ có sáu chiếc lồng? Của Hạo Hiên và Hứa Bạch đâu rồi?

Chẳng lẽ...

Đang nghĩ miên man, kẻ đi đầu kia chợt có động thái. 'Hắn' giơ một ngón tay lên chiếc lồng có A Lỗi. Một vòng tròn hiện đầy những đường nét hoa văn chằng chịt xoay tròn, hoá thành vòng sáng quây xung quanh cổ đại bàng. Giây lát sau trên cổ A Lỗi xuất hiện thêm một chiếc vòng cổ gắn xích.

- Nhóc tính làm gì?

Bất ngờ kẻ vốn im lặng đi phía sau chợt lên tiếng. Giọng nói khản đặc già nua làm cho A Ngôn trầm tư, hình như cậu đã từng nghe ở đâu. Nhưng tạm thời chưa nhớ ra.

- Để con quỷ đáng yêu này vào tay một tên vô dụng thật đáng tiếc, còn không bằng cùng làm bạn với Tiểu Miêu.

Vui vẻ thu tay về, 'Hắn' không thèm nhìn thêm A Lỗi một lần. Quay người lại bước về bên cạnh kẻ thứ hai kia.

- Một người vốn chỉ được một quỷ, không nên cưỡng ép.

- Hừ, ông thật lắm chuyện. Chẳng phải boss của chúng ta làm được chuyện ấy hay sao.

Thần thái vui vẻ chuyển sang không vui. 'Hắn' rất ghét nghe ai đó chen ý kiến vào hành động của mình. Có vẻ tính cách kẻ này thuộc dạng bốc đồng.

- Ngài ấy là ngoại lệ! - Kẻ bên cạnh chỉ nói một câu như vậy, sau đó lại trở nên im lặng.

Nhắc đến người thứ ba, không khí bỗng trở nên cung kính trịnh trọng dị thường. A Ngôn thầm suy nghĩ, người đứng đầu đám người này sẽ là dạng người thế nào.

Nhưng bây giờ không phải lúc để cậu phân tâm. A Ngôn biết tình thế không ổn, cậu nhẫn nhịn tới tận lúc hai tên kia đi khỏi. Thân thỏ mới bắt đầu duỗi ra. Ánh mắt màu xanh biếc khẽ loé sáng, chỉ thấy đại bàng A Lỗi vốn bị đeo vòng cổ lại biến thành một khúc gỗ. Cái lồng trước mặt cũng bắt đầu thay đổi thành lá cây rậm rạp. Mà ở một chỗ cách không xa là đại bàng A Lỗi bình an vô sự.

Thở phào một hơi, A Ngôn thầm may mắn cấp bậc không gian này không mạnh bằng cậu.

Không phải A Ngôn có chiêu trò ảo thuật gì, cậu chỉ đơn giản phủ lên một không gian khác nhằm đánh lừa thị giác của đối phương mà thôi.

Bọn chúng sẽ chẳng ngờ rằng, một quỷ khế ước vốn không có năng lực tư duy lẫn hành động sẽ có thể làm ra chuyện thế này.

Thời gian ở trong đây trôi qua chậm hơn so với thực tế. A Ngôn không muốn đánh rắn động cỏ, cậu không biết ngoài cái này ra còn bao nhiêu kẻ mạnh khác. Vậy nên lúc này A Ngôn chỉ có thể lựa chọn im lặng theo dõi. Tới khi kẻ kia có ý đồ với A Lỗi, cậu mới bắt đầu hành động.

Xác định xung quanh an toàn, A Ngôn bắt đầu thử câu thông với quỷ khế ước nhóm mình.

'Bình thường bọn chúng giao tiếp thế nào nhỉ?' Xoắn xuýt suy nghĩ, A Ngôn quyết định cứ nói như bình thường. Đằng nào thì khi phát âm ra thì vẫn là giọng thỏ.

- Ê, A Lỗi!

Gọi tên con đại bàng gần nhất, A Ngôn cảm thấy một quỷ khế ước bậc thượng cấp ít ra sẽ dễ dàng hơn. Huống hồ còn là của đội trưởng.

Không ngoài dự đoán của A Ngôn, A Lỗi hiển nhiên có nghe hiểu. Nó quay đầu nhìn cậu, sau đó... nghiêng đầu đi.

...?!

Này anh bạn, hợp tác tí đi chứ.

Hết cách, cậu thử quay sang tìm con chuột trắng của tên chết bầm kia. A Ngôn không biết con chuột này cấp bậc ra sao, nhưng có thể đánh gần như ngang tay với cậu thì chắc chắn không thấp.

Từ đầu đến cuối A Ngôn không để ý con sư tử trên cao kia, hình như nó đang ngủ. Bộ dạng nhàn nhã giống như chiếc lồng là nhà của nó vậy. Nhưng A Ngôn nhận ra được, toàn thân sư tử có thứ gì đó có thể làm cho kẻ đối diện không thấy hoặc là làm giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình với đối phương. Cứ nhìn kẻ vừa rồi là biết, 'Hắn' không hề nhìn đến con sư tử.

'Chẳng lẽ nó có khả năng điều chỉnh hơi thở?' Chỉ nghĩ một lát, A Ngôn bèn quẳng câu hỏi này ra sau đầu, tiếp tục sự nghiệp câu thông.

- Chít...

- Chít chít chít...

Tiếng chuột kêu liên tiếp vang lên. Âm thanh làm A Ngôn nghe thấy mà xúc động muốn cảm tạ trời đất. Bởi vì cậu nghe hiểu nó nói gì.

- Gru gru gru...

Giọng thỏ qua tiếng va chạm của hàm răng phát ra. Thân thỏ chỉ thiếu điều muốn xông ra chạy tới chỗ chuột trắng.

Nhờ âm hưởng giao tiếp của hai bên, mà những con quỷ khế ước khác cũng bắt đầu kết nối. Đến con sư tử lười nhác cũng hé mắt nhìn. Tràng cảnh này nếu ai nhìn thấy chắc chắn sẽ bị té rớt hàm.

'Nhiên Nhiên, đợi anh! Anh sẽ chạy tới bên em!'

...

- Chúng ta đang đi đâu đây?

Âm thanh kinh ngạc vang lên, xen lẫn vài tia mệt mỏi. Chủ nhân của A Ngôn, cũng chính là Lưu Nhiên lúc này đang đi cùng Hứa Bạch tới một chỗ khác. Nếu Mạc Dương và Hạo Hiên nhìn thấy sẽ nhận ra đây là con đường giống đường bọn họ từng đi qua. Chính là đường ray dưới hầm mỏ. Con đường rất dài, mà hiện tại thì hai người Lưu Nhiên mới vừa đi ra khỏi lối đi vừa rồi, không ngờ lại thông tới đây.

Lưu Nhiên mở la bàn xem phương hướng, mấy lần cô xem đều bị chỉ rõ là hướng xấu. Nhưng Hứa Bạch là người duy vật, nên đương nhiên sẽ không theo. Tuy vậy thì Lưu Nhiên vẫn phải xem xét một hồi không thể chủ quan được.

Hứa Bạch hiếm khi liếc mắt nhìn động tác của Lưu Nhiên. Cậu đánh giá cả con đường đã được hội Mạc Dương tìm cách bật sáng cả dãy. Ánh mắt nhìn xuống dấu chân hỗn loạn dưới mặt đất, thầm suy đoán.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com