Nguoi Yeu Toi La Mot Con Tho
Đây là hang động nhân tạo, nhìn qua có thể thấy là do con người tạo nên. Hai bên vách tường nhẵn bóng như được đắp thêm lớp xi măng. Dưới đất cũng được trải ra bằng phẳng, thoạt nhìn giống như một lối đi dành cho tổ chức nghiên cứu như trong các bộ phim. Bằng phẳng và lạnh lẽo.- Không ngờ ở đây cũng có chỗ như thế này… Lưu Nhiên thu hồi tầm mắt ngắm nghía, cảm thán nói. Cô không nghĩ bản thân lại có thể tự mình trải nghiệm. Không biết sẽ có quái vật nào đó xông ra giống như kịch bản phim truyện hay không. Người đi bên cạnh dĩ nhiên không trả lời Lưu Nhiên. Ánh mắt cậu nhóc như bị thứ gì đó hấp dẫn thu hút, cứ nhìn chằm chằm vào lối đi, không hề di chuyển. Thấy thế, Lưu Nhiên chỉ cho rằng có thể là hứng thú khi nhìn thấy đồng đạo lĩnh vực nghiên cứu giống cậu nhóc.- Em có thấy gì khác lạ không? Lưu Nhiên đi sau cậu, sau giây phút hiếu kỳ chính là thận trọng. Bản thân nơi đây đã rất kì lạ rồi, hơn nữa trực giác cô mách bảo chỗ này không an toàn. Hứa Bạch gật đầu. Cậu nhóc kiệm lời không đáp lại Lưu Nhiên, chỉ là cúi người xuống dùng hòn đá không biết nhặt từ đâu. Ngón tay Hứa Bạch cong lại, hòn đá trong tay lập tức bắn ra xa, phát ra tiếng vang cộp cộp cộp lên sàn nhà lạnh lẽo. Cả hai người tập trung tinh thần nhìn vào lối đi. Một giây, hai giây không thấy gì. Nhưng chợt, giây thứ mười bỗng có biến. Hai bên vách tường nhìn trông như bình thường đột nhiên nhô lên vô số sợi đinh nhọn hoắt dài chọc thẳng không gian lối đi. Nếu như là người khác chủ quan bước vào, sẽ lập tức biến thành “người nhím”. Lông tóc Lưu Nhiên nổi hết cả lên. Cô âm thầm xoa hai bên cánh tay, trong đầu cứ tưởng tượng ra một diễn biến khác. Phỏng chừng nếu như cô đi cùng với người khác trong đội mà không phải Hứa Bạch thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cho dù trực giác của cô cảm thấy không ổn, nhưng sẽ chỉ ôm tâm thái cẩn thận mà bước vào. Tuyệt đối sẽ không như Hứa Bạch. Lúc này cô thầm cảm ơn vận số của mình, còn Hứa Bạch thì cô đã liên tục khen không dứt miệng rồi. Thật ra thì suy nghĩ của Lưu Nhiên không hẳn không đúng. Nếu cô biết tình huống nguy hiểm vạn phần của Phong Nhã và Yên Chi, chắc cô sẽ không muốn biết đâu… Gai nhọn chỉ bất ngờ nhô ra một vài phút, sau đó lại từ từ rút về khôi phục mặt tường như cũ. Thấy hình ảnh này, Lưu Nhiên lại càng nổi da gà dữ hơn.- Hay là chúng ta đổi đường khác đi? Lưu Nhiên ngỏ ý trưng cầu ý kiến. Bẫy như này rồi thì đi tiếp thế nào được nữa? Là người bình thường thì đã sớm đổi qua đường khác rồi. Nhưng tiếc là Hứa Bạch không nằm trong danh sách những người bình thường. Cậu nhóc chỉ tỏ vẻ trầm ngâm một chút, rồi sau đó lục lọi trong ba lô của mình một con quay hình tròn đang hiện lên từng vòng sáng đủ màu lấp lánh. Dưới con mắt khó hiểu của Lưu Nhiên, cậu nhóc thả con quay xoay tròn dưới mặt đất, ấn nút khởi động. Con quay này không phải dạng thông thường, mà là một trong số những sản phẩm do cậu nhóc thiên tài Hứa Bạch sáng tạo nên. Bên trong con quay có lắp đặt hệ thống công nghệ tinh tiến, không có lệnh thì sẽ vẫn quay tròn không ngừng nghỉ. Còn có thể sai khiến chúng di chuyển theo ý mình. Về việc con quay có tác dụng gì, một lúc sau chứng kiến thì Lưu Nhiên đã hiểu rồi. Sau khi Hứa Bạch thả cho con quay quay dưới mặt sàn, từng đợt sóng âm từ nhỏ đến lớn bất ngờ khuếch tán. Tạo nên một âm thanh hoàn toàn không giống nhau.- Đây là? Lưu Nhiên kinh ngạc nhìn. Biết là Hứa Bạch sẽ không đáp lại, cô dựa theo phán đoán của mình lên tiếng dò hỏi:- Có phải em định làm ảnh hưởng rối loạn đến cảm âm của cơ quan hay không? Âm thanh vừa rồi phát ra từ con quay giống như thiết bị truyền sóng âm ở trạm khí tượng cô từng thấy. Mà ở tình huống này Hứa Bạch muốn phát sóng âm ra, trừ phi liên lạc thì chỉ có lí do còn lại, là muốn ảnh hưởng đến khả năng nghe của thứ gì khác. Kết hợp với dò xét trước đó, làm cho Lưu Nhiên đưa ra kết luận như vậy. Hứa Bạch ném một ánh mắt bất ngờ nhìn Lưu Nhiên. Cô cười khổ, cô có tỏ ra mình là người ngu ngốc sao? Để cho một cậu nhóc kém mình cả một con giáp nhìn bằng ánh mắt như vậy, khiến cô cảm thấy cuộc đời thật thất bại mà. Lần này Hứa Bạch lại làm lại hành động giống như vừa rồi, hòn đá trong tay cậu cũng theo đường vòng cung y hệt bắn ra, phát ra tiếng vang cộp cộp dưới sóng âm hỗn loạn. Vẻ mặt Lưu Nhiên nghiêm túc chăm chú nhìn. Một giây… Hai giây… Mười giây… Âm thầm đếm đủ giây thứ mười, bất ngờ là hai bên vách tường không hề có dấu hiệu gì. Quả nhiên suy nghĩ của Hứa Bạch là chính xác, cơ quan dựa vào âm thanh để kích hoạt. Cậu nhóc đứng dậy phủi hai bàn tay. Lưu Nhiên thậm chí còn nhìn thấy nét đắc ý trên khuôn mặt Hứa Bạch, thầm phì cười trẻ con vẫn là trẻ con. Sau đó hai người không chần chừ, lần lượt đi vào lối đi phía trước. Hứa Bạch vẫn không thu hồi con quay về, cứ để nó xoay tròn nhiễu loạn sóng âm. Bọn họ không biết là con quay này cũng khiến cho một người khác nơi xa Cố Uyển Đồng nhíu chặt chân mày. Cô nghi hoặc muốn nghe kỹ hơn, ngờ vực lẩm bẩm:- Sao lại không thấy nữa rồi?- Cái gì không thấy? Tử Minh bên cạnh quan tâm hỏi. Bây giờ bọn họ vẫn ngồi ở chỗ hõm lơ lửng trên vách tường, tính toán thời điểm nước rút. Lúc nghe thấy Cố Uyển Đồng nói vậy, làm cho anh nổi tính tò mò.- Vừa rồi em vẫn định vị được hai người Lưu Nhiên và Hứa Bạch, không cách chúng ta bao xa. Bây giờ thì không nghe thấy được gì nữa… Nói giữa chừng, Cố Uyển Đồng chợt dừng lại. Cô nhớ khi nãy có nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người họ, có nói cái gì làm ảnh hưởng rối loạn cảm âm. Chẳng nhẽ thứ gì đó của tên nhóc Hứa Bạch cũng làm rối loạn luôn cảm âm của cô. Nghĩ đến đây, Cố Uyển Đồng không biết là nên buồn hay vui. Vậy xem ra nếu hai người họ không thu hồi thiết bị gì đó kia về, thì cô sẽ không thể nghe được rồi. Tử Minh nghe Cố Uyển Đồng giải thích, vẻ mặt trầm ngâm. Anh lên tiếng hỏi lại cô:- Thử nghe xem có cảm nhận được bọn Phong Nhã không? Cố Uyển Đồng nhanh chóng lắc đầu. Cô nói:- Bọn họ có lẽ ở cách quá xa, từ đầu em vẫn không nghe thấy được gì. Cảm giác bị lạc mất nhau rất không dễ chịu. Bọn họ không nghĩ chỉ vừa mới bắt đầu mà đã bị tách ra như thế này.- Trước mắt chúng ta sẽ thoát khỏi đây trước. Sau đó đi tới chỗ lần gần nhất em định vị được hai người Lưu Nhiên. Chúng ta tới đó xem, chắc sẽ phát hiện ra manh mối.- Vâng. Dòng nước lúc tràn lúc rút, Tử Minh cũng đã mơ hồ cảm nhận được quy luật của chúng. Chẳng mấy chốc là có thể tìm thời cơ chạy ra, nhưng anh cũng hơi quan hệ những mỏm đá nhọn hoắt lộn ngược trên trần lung lay, không biết lúc nào sẽ rơi xuống. - Em tin anh không? Câu nói rất nhỏ, khiến Cố Uyển Đồng đang tập trung nghe phương hướng, thấy vậy làm vẻ mặt cô lập tức mù mịt, quay đầu hỏi lại Tử Minh:- Anh vừa nói gì sao?- Không có gì. Biểu cảm trên khuôn mặt Tử Minh nhìn không ra thay đổi, thật giống như câu hỏi kia chỉ là ảo giác.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com