TruyenHHH.com

Nguoi Yeu Oi Di Nao


66. Anh luôn luôn theo sát âm thanh em luân hồistrong>

“Tôi nói này, cái tên tọa kị kia vẫn còn đang canh mộ sao?” Phàn Thiếu Hoàng vô cùng buồn chán trong trận pháp. Bồ đoàn dưới người hắn dường như cũng có linh khí phúc trạch, bắt đầu có dấu hiện mở ra linh giác.p>

Quan Thế Âm đã lay vàng lá xong, đang nghiên cứu mấy cây cỏ ba lá mọc xung quanh, nghe thế lại buồn rầu: “Cũng đúng thôi. Ặc, tôi nói này bạn tiên, chúng ta làm thế có rất quá đáng hay không? Cậu không thấy hôm đó nó khóc đến mức thân của bần tăng cũng bị lũ lụt luôn. Làm gì còn giống tọa kị vật cưỡi gì nữa, giống hệt là thần thú coi lăng rồi.”

Phàn Thiếu Hoàng vứt cục đá trong tay đi. Tu vi của hắn đã tiến bộ rất lớn, hôm nay hồn phách đã hoàn toàn tu thành thật thể trong trận: “Lúc Cống Hề sắp chết đã từng hỏi tôi một vấn đề, cô ấy hỏi tôi rằng đời này của cô ấy có đáng giá hay không? Lúc đầu tôi cảm thấy không đáng giá. Cô ấy vốn có thể thành tiên, thoát ra lục đạo luân hồi, thoát khỏi nỗi khổ sinh lão bệnh tử. Có thể vào làm học trò của anh để nhập thiền tu Bồ Tát, hoặc là vào môn hạ của tôi tu đạo pháp để truyền đạo độ người… Nhưng bây giờ bản thân tôi cũng cảm thấy đáng, nếu một ngày nào hai chúng ta bỏ mình, sẽ có ai truy đuổi theo hồn phách của chúng ta và đau lòng như nó?” “A di đà phật.” Quan Thế Âm chắp tay trước ngực, trang trọng niệm phật hiệu: “Thí chủ, cậu đã ngộ ra rồi. Cõi bát hoang đều có rất nhiều người vì quyền, vì danh, vì lợi hay vì tình, dù là vì thứ gì cũng không uổng muột kiếp đời.”

Phàn Thiểu Hoàng cười khẩy trong trận, một viên đá rơi ngay vào trán Quan Thế Âm: “Gọi nó đến gặp tôi.”

Quan Thế Âm cầm lấy viên đá này cảm thấy: “Bồ Tát báo thù mười ngày không muộn”, nên đi tìm vật cưỡi của hắn trước quan trọng hơn.

Quan Thế Âm tìm được Hống trước mộ Liễu Thủy Tiên. Thần thể nó khôi phục rất chậm, chì là những nơi da thịt sưng tấy đã lặn xuống, mùi thối rữa trên người cũng không còn, cả người nhìn vô cùng gầy gò.

Hắn đưa tay khoác lên đầu vai nó. Nó ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt buồn bã thê lương. Quan Thế Âm là một Bồ Tát dễ mềm lòng, lập tức không chịu nổi: “Được rồi, được rồi, lần trước cậu khóc ướt y phục của tôi còn chưa giặt đó.” Hắn tự tay vỗ vỗ vai nó: “Hống, tôi không biết là cậu đã khống chế được trọc khí, hay là nó đã từ hoàng đồ bá nghiệp biến thành tình yêu một lần nữa. Mấy ngày nay cũng không biết là cậu có đổi cách nhìn với thần giới chưa. Bần tăng thật sự không muốn sau này mình và vật cưỡi của mình phải gặp nhau trên chiến trường. Khụ, được rồi, tôi nói những lời này làm cái gì. Bây giờ cậu lập tức đi về Quan Thiên Uyển tìm cái tên Ứng Long hẹp hòi kia trong trận đi.”

Cương thi mắt xanh cũng không buồn nhúc nhích. Quan Thế Âm cúi người nói nhỏ bên tai nó: “Trước đây rất lâu tên Ứng Long hẹp hòi từng bổ sung một phách cho Cống Hề, nên phách đó không thuộc về cô ấy, không thể nào theo cô ấy luân hồi.”

Cương thi mắt xanh chợt ngẩng đầu nhìn hắn. Thế nhưng hắn không cần phải nhiều lời nữa: “Đi đi, tên Long hẹp hòi kia đang đợi cậu.”

Cảnh vật Quan Thiên Uyển vẫn không thay đổi, phía sau núi ít ai lui tới, thời gian trôi qua đã lâu nên cỏ dại cũng sinh sôi mọc xanh um. Những ngọn cỏ ba lá của Xảo Nhi vô cùng tươi tốt, xanh biếc trải dài sát đất. Cương thi mắt xanh đi đến trước trận pháp. Phàn Thiếu Hoàng đang nhắm mắt dưỡng thần, thấy nó đến đây cũng chẳng tỏ vẻ hòa nhã gì: “Ngồi đi.”

Cho nên cương thi mắt xanh ngồi trước trận. Phàn Thiếu Hoàng không nhìn sự vội vã trong mắt nó, chỉ đánh giá nó từ trên xuống dưới một hồi lâu mới trầm giọng nói: “Khụ, một phách đó vẫn còn ở nơi của bần đạo. Bần đạo suy tính đã lâu, tên cương thi như cậu cũng không tệ lắm. Cho nên bần đạo quyết định luyện một phách này ra 9999 mảnh, mỗi một trăm năm bán cho cậu một mảnh, giảm giá tám mươi phần trăm.”

Cương thi mắt xanh: “...”

May là phía sau có người đến giải vây giúp nó, Phàn Thiếu Cảnh bước đến từ bụi cỏ: “Thiếu Hoàng, đừng lộn xộn.”

Phàn Thiếu Hoàng liếc mắt, rốt cuộc bấm quyết đưa một phách đó ra ngoài: “Bảo vệ cẩn thận, nếu không có cái này thì bần đạo thật không còn có cách gì nữa hết.” Mặc dù cương thi mắt xanh rất vội nhưng nó cũng không lập tức đi tìm Xảo Nhi. Nó ở trong biển một tháng, hút nhiều linh khí. Sau đó vào một đêm trăng tròn, nó cố hết sức lực để tạo ra thế sơn hải để phá pháp trận. Thần thể nó chưa hồi phục, nên phá trận này vô cùng khó khăn. Khóe miệng nó trào ra máu tươi tựa như chuỗi châu chảy xuống: “Sau khi xuất trận mau sớm chữa trị thần thể, tôi và anh sẽ đánh nhau một trận để rửa hết thù hằn.”

Phàn Thiếu Hoàng được thả ra khỏi trận thật. Thời gian sớm hơn trăm năm so với quẻ bói của hắn. Mặc dù Xảo Nhi ngốc nghếch nhưng có câu nói không sai: “Có lẽ anh có thể bói ra tất cả mệnh số, nhưng anh mãi mãi không thể nào bói ra được biến số trong đời.”

Bàn về đánh nhau là điều Ứng Long thích nhất, nhưng hắn vẫn còn băn khoăn: “Chờ sau khi cậu tìm được cô ấy đi.” Lòng còn lo lắng sẽ đánh không thoải mái, vậy thà không đánh.

Cương thi mắt xanh hiểu được tâm ý của hắn nên lập tức gật đầu: “Được.”

Nó xoay người định bỏ đi thì Phàn Thiếu Hoàng gọi nó lại phía sau: “Cậu đi đâu?”

Cương thi mắt xanh đáp rất dứt khoát: “Tôi đi tìm cô ấy.”

Một hồi lâu Phàn Thiếu Hoàng mới khẽ than thở: “Lúc cậu không có chuyện gì làm thì nên xem nhiều sách chút đi. Ở chung với cô ấy lâu như vậy mà lại hoàn toàn không hiểu được cách lấy lòng phụ nữ. Lần này nếu lại mạo muội như trước sợ là cũng về tay không thôi.”

Cương thi mắt xanh nhìn hắn thật lâu rồi mới nói: “Cám ơn.”

Cổ thần Ứng Long không nói lời nào thì thôi, vừa nói ra là lại đắc tội với người khác: “Đừng cám ơn, tôi làm những thứ này không phải vì cậu.”

Địa phủ quản lí rất nghiêm về tư liệu hồn phách, ngoài Âm Ti chỉ định quan viên ra thì không ai có thể tự mình tìm đọc. Đây là vì để luân hồi chân chính bắt đầu. Cả đời người khó tránh khỏi giữ lại một chút yêu hận tình si. Nếu như tất cả tiếc nuối cũng có thể dễ dàng viên mãn, thì chuyện tình duyên cách trở sinh tử quá dễ dàng nối lại rồi. Vậy thì thời gian còn ý nghĩa gì nữa? Luân hồi còn ý nghĩa gì nữa?

Còn những thù oán kiếp trước nếu tìm đến nơi của kẻ thù cũ thì cũng khó tránh được việc làm hỏng trật tự nhân gian.

Lúc này Xảo Nhi đã đi một vòng quay về, Âm Ti cũng phòng bị việc Hống lại lén đến nhìn sổ tư mệnh, nên càng trông coi Vãng Sinh Điện nghiêm ngặt. Thậm chí là cả bởi vì lần trước có dính líu đến Quan Thế Âm nên lần này hắn cũng bị phòng ngừa.

Nhưng đương nhiên Quan Thế Âm luôn có cách đối phó với những người luôn theo lề thói cũ này. Hắn nhắc nhở vật cưỡi của mình đang quyết xông vào: “Âm ti có thể tự mình tra cứu sổ tư mệnh rất hạn chế, đơn giản chính là Thập Điện Diêm La.”

Việc này cương thi mắt xanh vẫn hiểu được: “Vậy bọn Tần Quảng, Sở Giang.”

Quan Thế Âm gật đầu: “Bồ Tát đây nhớ được vật cưỡi của mình có thuật biến hình cũng không tệ đúng không? Mà bên trong Thập Điện Diêm La, Chuyển Luân Vương thường sẽ đi xem công và tội của mấy hồn phách, để sắp xếp cho bọn họ luân hồi giàu nghèo thọ yểu nên sẽ thường xuyên đến đây đọc sổ tư mệnh.”

Cương thi mắt xanh hiểu ra, lúc gần đi Quan Thế Âm lại dặn dò: “Nhưng cậu đừng có chỉ xem của Xảo Nhi không. Ngu vậy cũng biết là cậu rồi! Giả mạo Âm Ti Diêm La không bị phát hiện thì đương nhiên là vô tội, nếu như bị bắt thì tội sẽ rất nặng.”

Ngày kế Âm Ti Chuyển Luân Vương nghênh nganh đi vào Vãng Sinh Điện, tìm đọc mấy chục cuốn Tư Mệnh rồi lại cũng nghênh ngang bỏ đi. Mấy tên Âm Ti đều phải ngậm bồ hòn nhưng trong lòng căm tức. Thập Điện Diêm La lại thương lượng vì sợ không chừng lần sau nó còn đến. Cho nên quy định Vãng Sinh Điện phải có ám hiệu, ám hiệu không đúng thì dù Thập Điện Diêm La cũng không được vào.

Cương thi mắt xanh đi theo hướng dẫn trong sổ tư mệnh. Thật ra tốc độ của nó không hề chậm. Nhưng không biết có phải mấy tên Âm Ti này muốn cố ý làm khó nó hay không. Lần này Xảo Nhi lại luân hồi ở một nơi rất xa.

Nó tìm được Xảo Nhi ở một trấn nhỏ tại Dĩnh Châu. Cô đã ba tuổi, sinh ở một hộ nông bình thường họ Tần. Lúc đó đất nước thái bình, dù không thể ăn sung mặc sướng nhưng cũng là cảnh áo cơm không phải lo.

Tên của cô là Tần Tú Nhi, chỉ có một anh trai là Tần Quan. Bốn thành viên trong nhà đều thương yêu lẫn nhau và cũng vô cùng vui vẻ hòa thuận.

Cương thi mắt xanh không thể nghi ngờ gì là chỉ biết làm cương thi. Lúc không có gì quả thật nó đã mua một số sách ở nhân gian đọc xem, đơn giản là mấy câu chuyện tài tử giai nhân. Dù là có hứng thú hay không thì mỗi ngày nó cũng sẽ coi một hai quyển. Mấy chuyện khác thì không biết nhiều, nhưng mấy chuyện thủ thỉ hoa hòe trên giường thì học được không ít. Cũng học biết được vài hình tượng của mấy chàng trai dễ dàng khiến cho cô gái ở nhân gian ái mộ.

Nghĩ đến Xảo Nhi ở đây phải gần trăm năm, nên nó cũng ở lại trong trấn nhỏ. Nó không dự định mang hồn thức bỏ vào người của Xảo Nhi trước. Dù sao cô vẫn còn là trẻ con, mấy thứ chuyện cũ kia sẽ cướp đi niềm vui tuổi thơ của cô.

Nó mở một tiệm bán gạo trong trấn. Sau đó nó cảm thấy không ổn, hình như cô bé kia rất có tình cảm với cái tên Lưu Nhị bán bánh nướng, mỗi ngày cũng đều vòi anh trai Tần Quan đi mua bánh nướng cả. Mấy ngày trôi qua nó không thể ngồi yên, dự định mở một tiệm bánh nướng bên cạnh tiệm gạo và mướn tên Lưu Nhị kia đến đây làm bánh nướng.

Tiền công nó trả cao đương nhiên tên Lưu Nhị kia rất vui mừng. Cửa hàng bánh nướng này mở trong thôn cũng kinh doanh không tệ. Còn cương thi mắt xanh cũng vui vẻ vì cuối cùng Xảo Nhi cũng đã vòi anh trai mình đến đây mua bánh nướng mỗi ngày.

Năm ấy cô vừa tròn bốn tuổi, vừa thấy bánh nướng đã đứng yên không chịu đi. Cương thi mắt xanh cũng thường dẫn cô vào trong cửa hàng chơi đùa. Ở chỗ của nó có bánh nướng cô ăn hoài không hết, dĩ nhiên cô cũng chịu mỗi ngày đều đến chơi. Hằng ngày khi về còn có thể mang theo bánh khiến cô càng vui mừng hơn. Suốt ngày chỉ quấn lấy nó “anh ơi anh à” làm nũng, khiến nó vui mừng đến mức mặt mày hớn hở.

Qua dài ngày thì người Tần gia lại không vui. Vị công tử này toàn thân sang trọng, vừa nhìn cũng biết là người không phải xuất thân từ nhà bình thường, nhưng lại đến trấn nhỏ mở tiệm gạo. Hơn nữa bà mối Nhâm nói rằng đạp cửa nhà hắn ra cũng không thấy hắn ở chung với cô gái nào. Chỉ yêu thích đứa con gái ba bốn tuổi nhà mình rất nhiều. Chẳng lẽ vị công tử này có sở thích gì đó không để người khác biết được sao?

Nghĩ đến đây Tần gia mặc cho Xảo Nhi có gào khóc thế nào cũng không không cho phép cô đến gần vị “Hầu công tử” kia.

Cương thi mắt xanh cảm thấy rất buồn bực. Mình làm gì không đúng, mời cô ấy ăn bánh nướng thôi mà! Huống chi cô ấy vốn là của mình, là của mình! Tại sao lại không cho gặp mình chứ...

Sau đó nó lại xem một quyển sách, lúc này mới chợt hiểu ra. Hóa ra ở nhân gian, chàng trai không riêng phải lấy lòng vợ, mà còn phải lấy lòng mấy người trong nhà vợ như cha mẹ, cô dì, chú bác, anh em vợ nữa.

Nó bắt đầu lựa chọn chiến thuật đánh vòng, làm thân với Tần Quan - anh trai của Tần Tú Nhi. Cũng may là tên Tần Quan này không khó gần. Hắn ta thích võ, từng bái hai sư phụ, nhưng vì gia cảnh nên không bái được danh sư, chỉ học được chút kĩ năng giang hồ thôi. Đây cũng hợp ý với cương thi mắt xanh.

Nó theo dõi Tần Quan dài ngày, nhưng vẫn không thể tìm được chỗ để thi triển bản lĩnh của mình. Đêm hôm đó Tần Quan uống ít rượu với người khác xong, rồi khẽ ngâm nga điệu hát dân gian đi về nhà, thình lình giữa đường gặp cướp. Cương thi mắt xanh mừng rỡ, liên tục không ngừng đi theo bọn họ. Khi Tần Quan còn chưa kịp phản ứng thì bọn cướp đường đã xui xẻo bị ột quyền nằm sóng xoài trên mặt đất.

Tần Quan quay đầu nhìn nó sững sốt thật lâu, vẻ mặt kinh hãi: “Hầu công tử, lúc trước người lấy lòng em gái tôi bằng mọi cách, hôm nay lại đêm hôm khuya khoắt theo dõi tôi. Chẳng lẽ...”

Cương thi mắt xanh mừng rỡ. Cừ lắm, cuối cùng cậu cũng nhìn ra tôi muốn theo đuổi em gái của cậu. Nhưng Tần Quan thấy mặt nó lộ ra vẻ vui mừng thì lại càng sợ hãi khôn nguôi: “Chẳng lẽ Hầu công tử có ý với tại hạ? Nhưng mà tại hạ và Hầu công tử đều là nam, đây là chuyện đảo lộn luân lí, trăm ngàn lần không thể được...”

“Em gái mi!” Cương thi mắt xanh ngã xuống đất không ngồi dậy nổi...

Tần Quan cố hết sức tránh xa cương thi mắt xanh. Cương thi mắt xanh không còn cách nào nữa phải đi lấy lòng người lớn trong nhà. Chủ trong gia đình là Tần Hồng Thanh, bình thường cũng không có gì, chỉ khi vui lại thích nhâm nhi vài ba li rượu. Cho nên cương thi mắt xanh lại mở quán rượu cạnh tiệm bánh nướng để tặng vài ba loại rượu ngon cho Tần Hồng Thanh.

Tần Hồng Thanh cũng cảm ơn ý tốt của của nó nên thỉnh thoảng cũng tặng lại chút bí đỏ, bí đao... Thế là quan hệ của nó và Tần gia lại gần thêm một bước. Chỉ là thường ngày Tần Tú Nhi đều ở trong thư phòng, khó gặp được một lần. Cuối cùng có một ngày Tần Quan không nhịn được nữa, lắp bắp gọi nó vào hậu viện, vẻ mặt như trinh tiết liệt nữ: “Tấm lòng của Hầu huynh tại hạ xin lĩnh, nhưng chuyện này vạn lần cũng không thể. Hầu huynh và Tần mỗ đều là nam nhi bảy thước, sao lại có thể nảy sinh ý nghĩ hỗn loạn thế này được. Hầu huynh mau sớm lấy vợ để sớm ngày chết đi ý nghĩ này. Cho dù cha của tại hạ có đồng ý thì Tần mỗ cũng tuyệt đối không nhượng bộ.”

Phản ứng của cương thi mắt xanh chính là đánh thẳng một quyền ngay giữa mắt trái của Tần Quan. Vì nhớ tương lai là người thân, nếu đánh hắn tàn phế thì sẽ khó nhìn mặt nên nó chỉ dùng nửa phần lực nho nhỏ. Nó nổi giận đùng đùng bỏ đi. Tần Quan ở phía sau vẫn còn che mắt nhưng lời nói kiên quyết cất cao giọng: “Dù cho huynh có đánh chết Tần mỗ thì kiếp này Tần mỗ cũng chỉ thích mĩ nữ thướt tha. Nếu có kiếp sau, giả sử có kiếp sau...”

“Kiếp sau em gái mi đó!” Cương thi mắt xanh ngẩng đầu đón gió rơi lệ...

Lấy lòng cha vợ thì đồng thời cũng phải lấy lòng luôn mẹ vợ. Mỗi lần cương thi mắt xanh đến đều mang cho Tần Ô Thị vợ của Tần Hồng Thanh một ít trâm hoa vòng ngọc và son phấn. Mặc dù gia cảnh của Tần Ô Thị cũng bình thường, nhưng trên có chồng, dưới có con, chưa từng chịu vất vả nên dáng vóc cũng không lão hóa. Mười lăm tuổi đã gả cho Tần Hồng Thanh, mười sáu tuổi sinh Tần Quan, hai mươi tám tuổi sinh Tần Tú Nhi. Hôm nay cũng chỉ hơn ba mươi hai tuổi sao lại không thích những thứ đồ này.

Vì thường xuyên qua lại biếu quà cáp nên Tần Ô Thị cũng gặp mặt cương thi mắt xanh vài lần. Nó luôn luôn cung kính với Tần Ô Thị, kêu đi hướng đông sẽ tuyệt đối không đi hướng tây, bảo đánh chó thì tuyệt đối không đi đánh gà. Thỉnh thoảng nó đến Tần Hồng Thanh không có ở nhà, Tần Ô Thị cũng sẽ ngồi tiếp chuyện với nó.

Hình tượng của cương thi mắt xanh vẫn như trăm năm trước, tóc bạc áo đen, đôi mắt xanh thẳm, thỉnh thoảng nhoẻn miệng mỉm cười vô cùng hào hoa phong nhã khó diễn tả bằng lời. Cũng không biết từ lúc nào Tần Ô Thị nhìn nó lại đỏ mặt và tim đập nhanh.

Cương thi mắt xanh không nhìn ra được điều này nên vẫn không ngừng mang quà đến tặng, cố hết mọi cách để hai người đó vui lòng. Thỉnh thoảng cũng đưa đến vài món cho Tần Tú Nhi. Nhưng lúc đó Tần Tú Nhi chỉ mới năm sáu tuổi. Nó lại ngại nói rõ nên chỉ đành phải nhờ Tần Ô Thị giao hộ.

Cuối cùng một hôm nó đến lúc Tần Hồng Thanh không có ở nhà. Tần Ô Thị ngượng ngùng xấu hổ nói: “Hầu công tử, nhiều ngày qua nhận được ân tình của công tử, thiếp thân xin giữ trong lòng tình nghĩa này. Nhưng... thiếp đã là người có chồng, hôm nay còn có con trai con gái hầu hạ bên gối. Sau này Hầu công tử... xin đừng đến đây nữa.”

Cương thi mắt xanh phun máu, dưới tuyệt cảnh này cuối cùng nó cũng bộc phát: “Đây là cái nhà gì chứ! Tôi muốn kết hôn là Tần Tú Nhi nhà các người!”

Lời vừa nói ra khiến Tần Quan càng khiếp sợ: “Ban đầu tại hạ chỉ cho rằng Hầu công tử yêu huynh, yêu mẹ, nhưng hóa ra Hầu công tử yêu thích trẻ con...”

Nói đã rõ ràng, Tần Hồng Thanh và Tần Ô Thị cùng thương lượng một lúc. Họ cảm thấy Tần Tú Nhi còn nhỏ tuổi. Mặc dù cương thi mắt xanh nhìn qua cũng có nhà có sản nghiệp, nhưng vẫn chưa có vợ, điều kiện cũng không tệ lắm. Nhưng lúc này bàn về việc cưới gả thì cuối cùng cũng là quá sớm.

Cương thi mắt xanh cũng hiểu ý bọn họ, không thành thân trước cũng không sao, không đính hôn trước cũng không quan trọng. Nhưng ít ra cũng có thể để nó quang minh chánh đại gặp người đi chứ.

Tần Hồng Thanh và Tần Ô Thị thương lượng rất lâu. Ngày thường nó khổ tâm lấy lòng cuối cùng cũng phát huy được tác dụng. Hai vợ chồng họ đều cảm thấy nó không phải là tên có lòng dạ xấu xa, nên cuối cùng cũng không còn quản thúc Tần Tú Nhi nghiêm khắc nữa.

Chỉ là vẫn không đồng ý cho hai người đơn độc đi ra ngoài, khi nào có Tần Quan thì mới miễn cưỡng được đi. Cương thi mắt xanh rất thất vọng. Nó cảm thấy rằng rõ ràng là báu vật của mình nhưng bây giờ phải có sự cho phép của người khác mới được đến gần.

Bởi vì Tần Quan vẫn còn đang suy nghĩ không ra chuyện lúc trước. Lại bị cương thi mắt xanh đập vài lần, sau loại trải qua một bận uy hiếp dụ lợi, cuối cùng hắn cũng mang Tú Nhi đi ra ngoài rồi tự động biến mất trong một khoảng thời gian ngắn.

Cương thi mắt xanh vì muốn ứng phó với ông anh vợ như hắn cũng tốn không ít tâm tư. Lập tức dùng nhiều tiền mời thầy dạy võ cho hắn. Thật ra tuổi Tần Quan cũng không lớn, lại có một người thầy giỏi nên cứ luyện tập cả ngày không thấy bóng dáng đâu.

Lúc này cương thi mắt xanh mới thở phào nhẹ nhõm. Nhớ đến lúc ban đầu ở trong đạo quán của lão đạo Xung Linh, Xảo Nhi và nó cứ quấn quýt không rời, hạnh phúc biết bao nhiêu. Tại sao khi đến nhân gian thì lại phiền phức quá vậy.

Tần Tú Nhi cũng rất vui, việc cương thi mắt xanh cho bánh nướng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong cô. Cô luôn luôn thân mật với cương thi mắt xanh. Cương thi mắt xanh rảnh rỗi lại cõng cô đi đến nhiều nơi, cô rất thích nó cõng cô bay đi. Cô học theo cách cưỡi ngựa kẹp hai chân lại, kêu lên “giá, giá” thì cương thi mắt xanh lại cõng cô cưỡi mây đạp gió, suốt cả quảng đường đều để lại tiếng cười ngân dài như chuông bạc.

Mỗi buổi tối nó đều đưa cô về Tần gia. Mỗi ngày đều nghĩ đến mua thức ăn ngon, kể chuyện hài và tất cả quần áo đẹp nhất cho cô. Mỗi lần đưa cô về nó cũng không nỡ, nhưng nghĩ đến ngày hôm sau lại gặp nhau thì trong lòng liền nhóm lên sự chờ mong. Nó đã tu hành mấy ngàn năm, chưa bao giờ thích mặt trời mọc và cũng chưa bao giờ quyến luyến mặt trời lặn như thế.

Rốt cuộc hôm đó Quan Thế Âm lại đến tìm nó: “Yêu thú, chở Bồ Tát đi tham gia hội bàn đào nào.”

Cương thi mắt xanh không chịu, Quan Thế Âm cầm cành liễu quất nó: “Cái tên tọa kị này, làm hết trách nhiệm tọa kị một ngày đi. Đi mau!” Cương thi mắt xanh im lặng, chỉ đành phải chở hắn đi. Nó thử nghĩ với tốc độ của mình thì một ngày là có thể quay về nên cũng không để ý.

Nó đi thăm tiệm gạo, quán rượu, tiệm bánh nướng xong, lại lệnh cho Lưu Nhị trông tiệm. Trước khi đi không yên lòng lại đến Tần gia một chuyến. Khi đó nó đã rất thân quen với Tần gia, nó chỉ nói phải đi ra ngoài một thời gian ngắn, Tần Hồng Thanh đã lập tức nói: “Đi đi, Tú Nhi chờ cậu trở về.”

Điều này đồng nghĩa với việc đã nhận người con rể như nó. Trái tim của Mắt Xanh như nở hoa rộ lên.

Nghiêm chỉnh mà nói đây chính là lần đầu tiên Quan Thế Âm chân chính sử dụng tọa kị này. Hắn khó xử nhìn xung quanh: “Cái này cưỡi ở đâu đây...”

Cương thi mắt xanh cũng có nguyên tắc của mình: “Miễn là không ngồi lên cổ.”

Quan Thế Âm thử mấy tư thế, nhưng cuối cùng vẫn sử dụng tư thế cũ của Phàn Thiếu Hoàng, vòng ôm công chúa. Thật ra cảnh sắc cũng không tệ, cương thi mắt xanh tóc bạc áo đen, Quan Thế Âm thì lại áo trắng không nhiễm bụi trần. Cương thi mắt xanh cúi xuống ôm Quan Thế Âm lên, vẫn rất có mĩ quan.

Duy chỉ có Quan Thế Âm nhìn hai bên: “Không được, không được, thế này mà đến hội bàn đào thì Bồ Tát sẽ bị cười chết mất!”

Cương thi mắt xanh lại đề nghị: “Hay là Bồ Tát hóa thành nữ đi.”

Quan Thế Âm lại hóa thành nữ thử xem, cảm giác tựa như cũng tốt đẹp hơn, cũng không tìm ra vấn đề gì nữa. Nhưng hắn vẫn cảm giác xấu hổ khó có thể nói ra. Thời gian quá gấp nên cũng không thể cố chấp nhiều, cương thi mắt xanh cứ bế nữ Quan Thế Âm thản nhiên đi dự tiệc... Thọ yến của Vương Mẫu đương nhiên phải chuẩn bị quà tặng. Quan Thế Âm lại lệnh cho nó chở mình đi tìm chén lưu li đủ màu. Nhưng thật ra Quan Thế Âm là một Bồ Tát rất keo kiệt, trong ngày thường chẳng bao giờ tặng quà hiến lễ cho ai. Hôm nay lại phí công đi tìm chén lưu li. Cương thi mắt xanh biết hắn muốn kéo gần lại quan hệ của nó và thần giới. Trong lòng nó rất cảm kích, có lẽ đây chính là tâm địa Bồ Tát. Tuy hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng làm thôi. Thỉnh thoảng cũng cũng giở trò quái đản nhưng cũng không có ý xấu gì cả.

Gần đến giờ nhập tiệc, Quan Thế Âm lại nghĩ ra kế: “Yêu thú, cậu gặp Hao Thiên Khuyển chưa?”

Cương thi mắt xanh nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Chưa từng thấy.”

Quan Thế Âm liền chấm rượu vẽ ra một hình thú lên kỉ trà: “Nào, nào, nào biến thành dáng vẻ kia đi.”

Nó vừa làm phép, Quan Thế Âm vẽ là một hình dáng con chó, nhưng nó lại biến thành một con sói lông vàng có chiếc đuôi thật dài. Bởi vì nó thuộc hỏa, nên màu lửa rực rỡ vẫn vờn quanh thân nó. Bộ lông vàng kim lấp lánh, lại rực lửa tỏa sáng xung quanh, thật là oai phong.p>

Quan Thế Âm rất nghi ngờ vì nó bỗng vâng lời thế này: “Không hỏi tại sao à?” Con sói lông vàng lúc lắc chiếc đuôi trên mặt đất: “Bồ Tát là bạn của Hống, chuyện Bồ Tát muốn Hống làm, Hống sẽ không hỏi tại sao.”

Quan Thế Âm vỗ vỗ đầu nó: “Được, được. Thật ra thì sau này cậu không chỉ có một người bạn là bần tăng. Mỗi một giống loại đều không cô độc từ lúc mới sinh ra. Sở dĩ tộc cương thi không được vạn vật thân thiết là bởi vì bọn họ không thân thiết với vạn vật. Hống, cậu có sức mạnh mà bần tăng không thể địch nổi. Nhưng kinh nghiệm trải đời của cậu không nhiều. Có rất nhiều việc cậu cần phải từ từ trải nghiệm. Có một số đạo lí cậu cũng cần từ từ hiểu ra.”

Cương thi mắt xanh ngẩng đầu nhìn hắn, thật như nó đã hơi hiểu ra điều đó.

Vương Mẫu vừa đến Dao Trì đã bị con thú có kim quanh lấp lánh này hấp dẫn. Bà vui mừng thích thú đến mức nói năng không theo trình tự: “Ơ, đẹp quá. Đây là yêu kị của vị tiên gia nào? Nhanh qua đây xem.”

Cương thi mắt xanh nhìn Quan Thế Âm, Quan Thế Âm mỉm cười cất lời: “Nương nương đây là tọa kị sói lông vàng của bần tăng. Tính tình không được tốt chỉ sợ dọa nương nương...”

Bên kia Vương Mẫu lại cất lời: “Thì ra là sói lông vàng, quá đẹp. Bộ lông này rất mượt mà bóng bẩy, qua đây đi.”

Vương mẫu nhặt một trái đào lớn nhất đỏ nhất ném đến từ phía xa. Cương thi mắt xanh vừa đón theo hướng rồi nhảy phốc lên cắn lấy trái đào kia. Rồi thuận thế đáp xuống ngậm trái đào chạy đến trước mặt Vương Mẫu, còn vô cùng đắc ý ngoe nguẩy chiếc đuôi giống như kéo được con bài nhị ngũ bát vậy. Vương Mẫu hớn hở mừng vui liên tục vỗ vễ đầu nó: “Thật đáng yêu, người đâu, thưởng, trọng thưởng!”

Chúng tiên thấy thế mặt lại đầy vạch đen, ánh mắt nhìn về phía Quan Thế Âm vạn phần khinh bỉ: “Ghê tởm, mi lại bán cả thú...”

Lần này mùa bàn đào thu hoạch lớn khiến Vương Mẫu nương nương rất vui vẻ. Cả Dao Trì chất đầy đào tiên, khi đó lại không có tủ lạnh, không dễ gì tàng trữ, qua không bao lâu cũng sẽ hư. Vương Mẫu nương nương là một vị thần tiết kiệm, cho nên thọ yến được đãi vào mùng hai tháng hai kéo dài cho đến tận mùng ba tháng ba. Chúng thần tiên mùng hai tháng hai ăn đào tiên, mùng ba tháng hai ăn đào tiên, mùng bốn tháng hai lại ăn đào tiên... ăn cho đến mức ai ai cũng muốn bỏ trốn...

Cương thi mắt xanh quan tâm đến Xảo Nhi, nhưng Vương Mẫu nương nương lại rất yêu thích nó. Hơn nữa trong tình huống chúng tiên tề tụ tại đây, nó thật sự không thể trốn đi được. Dù sao nếu như tạo mối quan hệ tốt với vị cao quản này của thần giới, sau này bên Xảo Nhi có xảy ra chuyện gì thì mọi người cũng sẽ phần lớn nhắm một mắt mở một mắt rồi.

Trong mối quan hệ người với người, lúc cần phải tạo dựng thì vẫn phải làm cho tốt. Dù sao hiện tại nó đã chuyển nhà, nếu như tạo được mối quan hệ tốt trước thì cả nhà sau này cũng sẽ khỏi lo lắng nữa.

Lúc gần đi cuối cùng Quan Thế Âm cũng nhắc đến chuyện này: “Vương Mẫu nương nương, mấy ngày gần đây tọa kị của bần tăng đang muốn lai giống, chọn trúng một người con gái của nhân gian. Nhưng thiên lí luân hồi không tra được chỗ đi của cô ấy...”

Vương Mẫu vừa nghe liền hạ chỉ: “Chuyện này có khó khăn gì. Người đâu, lấy tín vật của bổn cung ra đây để Bồ Tát cho sói mang tín vật đi đến Âm Ti. Phụng lệnh của bổn cung đi xem sổ tư mệnh trước, đương nhiên là sẽ không ai dám cản. Nhưng chỉ có thể tra xét một mình cô gái này, những cái khác không được tra. Thiên đạo tuần hoàn vẫn được tuân thủ.”

Quan Thế Âm tự nhiên cúi đầu cảm ơn, Vương Mẫu nương nương còn nói: “Nếu lai giống thành công, nhất định Bồ Tát phải tặng cho bổn cung một chú sói lông vàng con nhé!”

Quan Thế Âm đổ mồ hôi lạnh đầy đầu. Nhưng hắn vốn là một vị Phật phi phàm, lập tức mỉm cười cúi đầu lên tiếng nhận lời: “Điều này là đương nhiên, đương nhiên.”

Chuyến đi hội bàn đạo này kéo dài bốn mươi mốt ngày, cương thi mắt xanh vẫn bảo vệ một phách của Xảo Nhi, cất lấy tín vật của Vương Mẫu nương nương trở về nhân gian. Tuy con đường phía trước vẫn còn khá dài, nhưng tình vẫn như ủ men say. Anh sẽ luôn luôn ở bên em, cùng em trải qua mỗi một lần ân ái hay chia lìa.

Nó đơn độc đi lại ở đám mây, trong lòng đã không hề bối rối nữa.














Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com