Nguoi Tinh Then Thung Cua Chu Tich
Ngũ Đức Kỳ chưa từng thấy dáng vẻ này của Ô Nguyệt Vân, giống như tướng sĩ chuẩn bị xông ra chiến trường, toát ra khí thế kiên cường, không sợ gian nan, thề phải bảo vệ được lãnh thổ quốc gia.Anh không biết Ô Nguyệt Vân rốt cuộc có tính toán gì, cho dù anh đã thử hỏi thăm nhưng cũng đều vô ích. Từ đầu tới cuối Ô Nguyệt Vân chỉ nói một câu: “Anh họ, anh có thể đưa em tới hội trường họp báo được không?”Ngũ Đức Kỳ không biết, Ô Nguyệt Vân sợ một khi mình mở miệng ra thì những cảm xúc đột nhiên xuất hiện cùng toàn bộ dũng khí sẽ theo âm thanh mà tan thành tro bụi.Cô không biết mình đột nhiên kích động như vậy là đúng hay sai, cũng không muốn nghĩ sâu vào vấn đề này. Có lẽ khi biến cơn kích động này thành hành động, kết quả có được chỉ là sự cười nhạo của người khác hoặc khiến cho Chu Uy Tuấn không vui, thế nhưng cô đã không còn lòng dạ nào để quan tâm đến điều này nữa.Có đôi khi, đối với một số chuyện, kích động cũng là điều kiện tất yếu.Xe chạy nhanh đến trước cửa công ty ‘Toàn Phương Vị’, Ô Nguyệt Vân còn chưa chờ xe dừng hẳn thì đã mở cửa xông ra ngoài, dọa Ngũ Đức Kỳ đổ mồ hôi lạnh, sau khi gọi lại vài tiếng mà không có kết quả, anh vội vàng tấp vào chỗ đậu xe, sau đó cũng xông vào ‘Toàn Phương Vị’.Có lẽ là vì tổ chức cuộc họp báo cho nên trong đại sảnh được đặt mấy cái bàn, bên trên trải khăn nhung màu đỏ, trên bàn cũng bày chút trà bánh, hai cô tiếp tân đang lần lượt đem những chiếc bánh ngọt trắng tinh bày lên trên từng bàn, trông thấy Ô Nguyệt Vân thì lập tức thân thiết gật đầu chào hỏi.“Cô Ô, cô đến tìm chủ tịch sao? Anh ấy đang tổ chức họp báo, chắc sẽ xong nhanh thôi, cô có muốn tới văn phòng chủ tịch ngồi đợi trước không?” Cô tiếp tân mặc áo sơmi trắng váy đen, trên người đeo đồ trang sức trang nhã, khuôn mặt nở nụ cười thật tươi.“Anh ấy tổ chức họp báo ở đâu?” Ô Nguyệt Vân vội vàng hỏi, cô dùng sức nắm chặt tay cô tiếp tân, ánh mắt kinh hoảng.Cô tiếp tân dường như bị bộ dạng này của cô hù dọa, chỉ biết kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cô.“Nói cho tôi biết!” Nét mặt Ô Nguyệt Vân căng cứng, chỉ thiếu không túm chặt lấy bả vai cô tiếp tân lay lay mà thôi.Cô tiếp tân chớp mắt mấy cái, ngón trỏ chỉ về phía cầu thang: “Ở hội trường trên lầu hai. . . .”Lời còn chưa nói hết, Ô Nguyệt Vân đã lập tức buông cô tiếp tân ra, bước chân quen thuộc chạy về phía cầu thang, mọi khi ở đây vốn có bảo vệ đứng canh, có lẽ bởi vì cuộc họp báo ngày hôm nay nên không có bảo vệ đứng nữa, cô có thể thuận lợi lên đến lầu hai, sau khi ngó nghiêng tìm kiếm một hồi thì lập tức trông thấy một cánh cửa bằng gỗ vừa dày vừa nặng, phía trên có chữ ‘Hội Trường Họp Báo’.Chính là trong này!Ô Nguyệt Vân tiến lên, tim đập thình thịch. Cô đặt hai tay lên ngực, nhắm mắt lại, hít sâu vào một hơi.“Nguyệt Vân, Vân Vân, em định làm gì?” Ngũ Đức Kỳ được tiếp tân dẫn lên lầu hai, lại trông thấy Ô Nguyệt Vân đang đứng trước cửa, đang đặt tay lên chỗ tay cầm.Anh chạy lên phía trước, nắm lấy cổ tay của cô, cô tiếp tân cũng đi theo phía sau.“Cô Ô, cô như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến buổi họp báo, xin cô hãy tới phòng của chủ tịch để đợi trước đi, sau khi buổi họp báo kết thúc, tôi sẽ lập tức báo cho chủ tịch tới gặp cô. . . .”Ô Nguyệt Vân không để ý tới sự lo lắng của cô tiếp tân, chỉ cố gắng vùng ra khỏi bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình.“Nguyệt Vân!” Ô Nguyệt Vân có thể chống lại được sức lực của anh như vậy từ lúc nào?“Cô Ô!” Cô tiếp tân cũng muốn giữ cô lại, nhưng đã muộn một bước.Cánh cửa gỗ mang phong cách châu Âu bị đẩy ra, cả hội trường đột nhiên yên lặng, ánh mắt của tất cả mọi người cứ như đèn pha sáng rực, nhìn thẳng về phía Ô Nguyệt Vân.Ô Nguyệt Vân cắn răng dằn xuống cơn kích động, ép mình đi thẳng về phía trước.Chu Uy Tuấn đang chống hai tay lên chiếc bàn trải khăn nhung đỏ thẫm, lúc trông thấy cô thì trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.Hai người ngưng mắt nhìn nhau thật lâu, mọi thứ xung quanh trở nên tĩnh lặng, tựa như trong mắt bọn họ chỉ có nhau, thời gian cũng như ngừng lại.Giống như có một tấm màng mỏng tạo thành khoảng không vây quanh bọn họ, ngăn cách bọn họ với mọi người bên ngoài, tiếng ồn xung quanh có vẻ như mông lung, không hề rõ rệt, bọn họ cứ thế nhìn nhau, phảng phất như đã trôi qua một thế kỷ.“Tuấn, em. . . .” Ô Nguyệt Vân nhích chân phải lên.Ầm!Tấm màng mỏng bị vỡ tan, bầu không khí bắt đầu lưu động, một tiếng cười nhạo lọt vào trong tai Ô Nguyệt Vân, buộc cô phải nhìn rõ tình cảnh hiện tại của mình, sau đó mặt đỏ tới mang tai.Vừa rồi trong mắt cô chỉ có Chu Uy Tuấn, không hề chú ý tới bậc thang, kết quả là chân vừa bước thì vấp phải bậc thang sát mép, tư thế ngã vô cùng xấu hổ, đầu rạp xuống đất như đang hành lễ với mọi người.Tất cả mọi người không biết cô gái này là ai, nhưng cánh phóng viên lại theo bản năng mà nhấn máy chụp hình, cũng chụp được khuôn mặt đỏ rực cùng với tư thế vô cùng khôi hài của cô.Ô Nguyệt Vân cúi đầu, vô cùng xấu hổ, nước mắt suýt chút nữa thì trào ra.Cô dùng sức nhắm mắt lại, đứng thẳng người dậy, chật vật gạt đi những sợi tóc vướng trên mặt mình.Chu Uy Tuấn vẫn đứng nguyên trên bục, không chút mảy may động đậy, vẻ mặt cứng đờ.Anh hít sâu, tự nói với mình: Không thể lùi bước! Không thể lùi bước!“Tuấn, em . . . em thích anh!”Mọi người xôn xao, ánh đèn flash liên tục lóe lên.Những ngọn đèn sáng rực rọi vào vào trong mắt Ô Nguyệt Vân khiến cô cảm thấy đau nhói, bả vai yếu ớt rụt lại, nhưng vẫn ưỡn thẳng ngực, muốn mình dũng cảm đối mặt.“Tuấn, trước kia em không biết, em thật ngu xuẩn, bởi vì một chuyện mà phải ép buộc bản thân buông tha cho tình cảm của anh, thậm chí còn đi xem mắt với người đàn ông khác . . . Em, em rất hối hận . . . Vừa rồi em vẫn luôn nghĩ, nếu anh cưới vị thiên kim tiểu thư kia, em nên làm sao bây giờ? Em không muốn nhìn thấy anh nắm tay người con gái khác đi trên thảm đỏ, nhìn anh cười dịu dàng với cô ấy . . .” Ô Nguyệt Vân nói năng lộn xộn, tất cả những lời đã chuẩn bị trong đầu hoàn toàn bay đi đâu mất.Cô ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt không có chút biểu hiện nào của Chu Uy Tuấn, thời gian cứ thế trôi đi, dần dần, cô cho là mình đã đánh mất cơ hội.“Có phải là đã không còn kịp nữa rồi đúng không?” Cô giơ tay che miệng, giống như một lữ khách bị vứt bỏ ở nơi hoang vu, cô đơn bất lực chìm trong tuyệt vọng vô biên.“Không kịp cái gì?” Đột nhiên, Chu Uy Tuấn mở miệng.“Anh đã tuyên bố muốn kết hôn với vị tiểu thư kia . . . Thật xin lỗi, em không nên quấy rầy cuộc họp báo này. . . Rõ ràng là hai người xứng đôi như vậy, lẽ ra em phải nên chúc phúc hai người, thật xin lỗi . . .” Bả vai yếu ớt của cô bắt đầu run rẩy, cô chỉ muốn lập tức ngã xuống giường mà khóc rống lên.Bởi vì sự ngu ngốc của mình đã khiến cô mất đi người đàn ông cô yêu, cái này không thể trách ai, chỉ trách cô gieo gió gặt bão, đáng đời cô!Một đôi tay quen thuộc nắm lấy cổ tay cô, dịu dàng kéo hai tay cô rời khỏi gò má ẩm ướt.“Đừng khóc.” Chẳng biết từ lúc nào, Chu Uy Tuấn đã đến trước mặt cô.Cô trợn to mắt, sau khi ý thức được anh vừa nói gì thì lập tức nghĩ đến nước mắt trên mặt mình.“Thật xin lỗi, em, em không cố ý . . .” Cô giơ tay, muốn dùng mu bàn tay lau đi nước mắt không có cách nào ngừng rơi, ai dè Chu Uy Tuấn đã nhanh hơn một bước, ngón tay khẽ nâng cằm cô lên.Đôi mắt của anh vừa đen vừa thâm trầm, bên trong không ngừng lóe lên tia sáng vui vẻ.Đột nhiên, Chu Uy Tuấn cúi xuống, trước ánh nhìn soi mói của đám người, đôi môi anh chạm lên gò má cô, nuốt đi những giọt nước mắt mặn chát.Ô Nguyệt Vân không ngờ anh lại có hành động như vậy, cô ngây ngốc để anh tùy ý hôn khô nước mắt trên mặt mình, sau đó lại lướt qua hốc mắt phiếm hồng, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.“Đừng khóc, anh không muốn thấy em khóc.” Anh áp trán mình lên trán cô, giọng nói dịu dàng.Bọn họ nhìn hình bóng của mình trong mắt đối phương, chỉ một hình bóng duy nhất, từ đầu tới giờ, cả hội trường vẫn lặng ngắt như tờ, những ánh đèn flash cũng bất tri bất giác mà ngừng lại.“Tuấn, em còn kịp không?”Chu Uy Tuấn lắc đầu, khẽ thở dài: “Em yêu anh thật không?”“Em. . .” Ô Nguyệt Vân cắn môi.“Vân Vân?”“Em yêu anh . . . không biết từ lúc nào, đợi đến khi em phát hiện thì đã yêu anh mất rồi! Nhưng mà em . . . em lại . . . Tuấn, thật xin lỗi!” Nước mắt lại tràn ra.“Aiz . . . cô bé thích khóc!” Chu Uy Tuấn thở dài nói, bất đắc dĩ cong nhẹ khóe môi, ôm cô vào trong ngực, dùng sức ôm chặt một chút, sau đó lại lập tức buông cô ra, lui về phía sau một bước.Mất đi sự ấm áp quen thuộc, Ô Nguyệt Vân lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.Ngay lúc cô sắp gục ngã thì Chu Uy Tuấn lại đột nhiên quỳ một chân xuống, lấy từ trong túi áo ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, anh mở nắp hộp, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo.“Vân Vân, gả cho anh. . . .” Anh nhìn cô thật sâu, tựa như muốn đem hình bóng của cô khắc sâu vào trong đáy lòng.Ô Nguyệt Vân ngừng thở.“Vân Vân, anh có rất nhiều thói xấu, hay ném quần áo lung tung, lại rất kén ăn, cũng luôn quên đóng nắp kem đánh răng, để em thường xuyên phải giúp anh giải quyết hậu quả, cho dù em đã nói bao nhiêu lần, thế nhưng anh vẫn không thay đổi, vậy nên, anh hy vọng sau này em sẽ tiếp tục nhắc anh, cho đến khi anh có thể thay đổi tất cả thói quen xấu này . . . .”“Tuấn . . .”“Có lúc công việc của anh bận rộn . . . . không có cách nào ở bên cạnh em, có lúc tính tình bực bội mà trưng ra vẻ mặt khó chịu với em, có lẽ anh không phải là người đàn ông tốt nhất trên đời, nhưng anh tuyệt đối là người đàn ông yêu em nhất trên đời, hy vọng được cùng em ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn, hy vọng được cùng em ngắm sao trên trời, hy vọng lúc anh mệt mỏi có em bên cạnh, hy vọng em làm vợ anh, hy vọng em làm mẹ của các con anh. . .Anh chưa đừng nghĩ đến sự xuất hiện của em, phải mất rất nhiều thời gian anh mới có thể hiểu được, có một số việc cũng tự nhiên như hô hấp vậy, không cần quá nhiều lý do phức tạp . . . Có em, cuộc đời anh mới có thể viên mãn – có em thì sự tồn tại của anh mới có ý nghĩa . . . Vân Vân, xin em hãy gả cho anh!”Cả hội trường đều yên lặng, khoảnh khắc này, ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên ầm ỹ.Nước mắt Ô Nguyệt Vân không thể ngừng rơi, giống như từng hạt trân châu, một giọt lại một giọt.Cô vô thức lắc lắc đầu, hoàn toàn không phát ra được âm thanh nào.“Đồng ý đi!” Đột nhiên có người la lên.Ngay sau đó, âm thanh lại liên tiếp vang lên.“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”Chu Uy Tuấn không hề nhúc nhích, vẫn nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của cô, dù biết rõ người cô yêu là mình, thế nhưng giờ phút này anh cảm thấy như vậy vẫn không đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com