TruyenHHH.com

Nguoi Tinh Nho Ben Canh Tong Giam Doc Hao Mon Tranh Dau I

Chương 36: Nằm xuống

Tô Thụy Kỳ một mình tao nhã ngồi trên ghế sa lon màu trắng ở bên trong tiệm, giống như rỗi rãnh uống cà phê, vừa uống vừa nghiêng đầu nhìn thấy nơi cửa tiệm, chậm rãi kéo qua một cái bóng nhàn nhạt, hai mắt anh xẹt qua nụ cười, đặt chén cà phê xuống, tay nhẹ chống thành ghế sa lon, xoay người nhìn Đường Khả Hinh có chút căng thẳng đã đứng bên cửa tiệm, đôi tay sợ hãi kéo đồng phục bệnh nhân của mình, kéo muốn nhào nát.

Anh hết sức tự nhiên nhìn gò má xinh đẹp của cô gái này, chậm rãi cười nói: "Đi vào đây. . . . . ."

Đường Khả Hinh lo lắng liếc nhìn vào trong, lập tức liếc Tô Thụy Kỳ hết sức đẹp trai tao nhã ngồi ở trên ghế sa lon, hai mắt mỉm cười nhìn mình, cô giật mình, có chút hoảng sợ tựa vào cạnh cửa, run rẩy nhưng không dám đi vào.

Hai mắt Tô Thụy Kỳ hiện lên dịu dàng vui vẻ, lạnh nhạt nói: "Vào đi, tôi mời cô uống cà phê?"

Đường Khả Hinh trợn to cặp mắt, liếc nhìn một chén sứ màu trắng trước bàn thủy tinh, do dự một lát, lại liếc mắt nhìn người đi hai bên đường trước cửa tiệm đang tò mò nhìn cô, cô có chút sợ hãi chân trần bước vào mặt sàn đá bóng loáng, nhất thời lòng bàn chân có cảm giác ấm áp mới phát hiện, gian phòng này đã mở máy sưởi, thật sự rất ấm áp, lòng của cô không khỏi buông lỏng.

Tô Thụy Kỳ đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt cô, vóc người cao gần 1m9, đè lên bóng dáng nhỏ nhắn trước mặt.

Đường Khả Hinh lập tức dán lưng trước cửa kính, có chút căng thẳng cúi thấp đầu.
Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng cô như vậy, đột nhiên cười một tiếng.

Đường Khả Hinh nghe cười không khỏi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn người đàn ông kia, xúc ánh mắt dịu dàng hơi sắc bén của anh, lập tức cúi thấp hơn, có chút không biết làm sao.

Tô Thụy Kỳ không nói nhảm, chỉ xoay người nói: "Đi theo tôi . . . . ."

Đường Khả Hinh chớp mắt nhưng vẫn cảm thấy trước mặt người đàn ông có một loại ma lực làm cho người tin phục một cách khó hiểu, để cho mình không tự chủ theo phía sau anh, đi qua đại sảnh xa hoa, nhìn tất cả xung quanh, đột nhiên có chút tò mò thân phận của người đàn ông này, ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, đột nhiên ngửi được mùi nước hoa đàn ông rất dễ chịu từ áo sơ mi trên người anh.

Tô Thụy Kỳ dẫn cô đi tới khu gội đầu, lại nghe được trên lầu có tiếng động vang lên, Khả Hinh căng thẳng ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một cô gái nhỏ, mặc đồng phục màu trắng của tiệm, vừa ngáp vừa đi xuống, nhìn thấy ông chủ và một người xa lạ kì quái, cô giật mình, gọi: "Ông chủ?"

Đường Khả Hinh hoảng sợ, cặp mắt nhanh chóng chớp chớp, có chút kích động muốn xoay người đi ra ngoài.

"Nhân viên trong Tiệm của tôi " Tô Thụy Kỳ chỉ nhàn nhạt giải thích, liền nhìn nhân viên, mỉm cười nói: "Đi làm sớm vậy?"

"Anh cũng tới sớm như vậy?" Cô gái cũng có chút kinh ngạc nhìn ông chủ, chưa tới tám giờ a.

Tô Thụy Kỳ không lên tiếng, chỉ hơi xoay người nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới nói: "Cô đến vừa đúng lúc, gội đầu cho người khách này. . . . . . Nói nhà tạo mẫu tóc xuống đây sửa sang cho cô ấy một chút."

"Ồ!" Nhân viên có chút ngạc nhiên đi xuống lầu, vừa đi xuống, vừa nhìn Đường Khả Hinh, cảm thấy cô có chút cổ quái.

Đường Khả Hinh hoảng sợ, thân thể lập tức thối lui đến một góc, theo bản năng từ chối người xa lạ.

Tô Thụy Kỳ xoay người, bình tĩnh nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh như vậy, mắt hơi rũ xuống suy nghĩ một chút rồi nói: "Cô đi chuẩn bị một ly sữa nóng và một ít điểm tâm."

Nhân viên nhìn Đường Khả Hinh một cái, mới ồ một tiếng, không dám lên tiếng, lập tức đi ra ngoài tiệm.

Tô Thụy Kỳ tự mình đến trước mặt Đường Khả Hinh, nắm cánh tay nhỏ gầy của cô, kéo cô đi lên bậc thang, đi tới ghế dựa màu đen ở khu gội đầu, nói: "Nằm xuống. . . . . ."

Chương 37: Lên lầu

"Ách....." Khả Hinh có chút không biết làm sao nhìn anh một cái.

Tô Thụy Kỳ có chút bất đắc dĩ mỉm cười nhìn cô nói: "Tôi nói rồi.....Cô là khách.....Nằm xuống đi........"

"Không...." Theo bản năng Đường Khả Hinh cúi đầu để sợi tóc che má trái của mình.

Tô Thụy Kỳ không lên tiếng, nhẹ nắm cánh tay của cô, hơi dùng sức để cho cô ngồi ở trên ghế dựa, sau đó đôi tay nhẹ nắm hai vai của cô, để cho cô nằm xuống....

"Không....." Hai mắt Đường Khả Hinh lập tức đỏ bừng, muốn từ chối.

Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, nói: "Có phải cô làm chuyện gì cũng cần lý do hay không?"

Đường Khả Hinh có chút không hiểu anh nói gì, liền ngẩng đầu nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ nhìn Khả Hinh, giải thích nói: "Khách đi vào nơi này, muốn xinh đẹp thì luôn có một đống lý do nhưng chúng tôi không nghe lý do của các cô, bởi vì chúng tôi có tiêu chuẩn của chúng tôi."

Hai tròng mắt Đường Khả Hinh nổi lên hơi nước nhìn anh.

"Nằm xuống....." Tô Thụy Kỳ không giải thích nữa, đôi tay nhẹ nắm bả vai của cô để cho cô nằm xuống, sau đó thẳng người lên, giơ cánh tay nhẹ cuốn tay áo sơ mi, lộ ra cánh tay rắn chắc, dây đồng hồ Omega màu đen, tôn lên màu da cánh tay trắng tinh đầy nam tính của anh, mặt đồng hồ bạch kim lóe ra ánh sáng lấp lánh, anh lặng lẽ đưa ra ngón tay thon dài mềm mại, để xuống trước gò má của Khả Hinh, nhẹ nâng sợi tóc trước mặt cô, gò má trái đáng sợ lập tức hiện tại trước mắt, Khả Hinh hoảng sợ khẽ che má trái, lồng ngực bắt đầu lo sợ phập phồng không ngừng, dường như Tô Thụy Kỳ không nhìn thấy, kéo tóc dài đến eo, đẩy vào bồn rửa tay, kéo tới cái băng ngồi màu đen, sau khi ngồi ở ghế, xả nhẹ nước ấm, sương mù chậm rãi bay lên.

"Điểm tâm đã đến rồi!" Cô gái tay cầm sữa nóng và điểm tâm đi tới, nhìn thấy ông chủ đang ở trong khu gọi đầu chuẩn bị gội đầu cho người? Cô giật mình ngây người.

"Để đó! Chuẩn bị mở tiệm đi!" Tô Thụy Kỳ không lên tiếng, cầm lên vòi phun, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên trán Khả Hinh để cho nước ấm dọc theo sợi tóc chậm rãi chảy xuống.

Đường Khả Hinh vẫn căng thằng trợn to hai mắt, nhìn hoa văn trang trí trên trần nhà, lại cảm giác người đàn ông này đang nhẹ nhàng gội đầu cho mình, ngón tay thật dịu dàng cọ da đầu của mình, thậm chí dọc theo huyệt vị nhẹ mát xa cho mình, hai mắt của cô không khỏi đỏ bừng, có chút không tin hoàn cảnh lúc này, làm cho cô không khỏi nhịn được mở lời hỏi: "Tại sao anh muốn giúp tôi?"

"Tôi nói rồi....Tôi không từ chối người khách đầu tiên tới trong tiệm của tôi." Anh nói xong, liền nhấn dầu gội đầu, khẽ xoa mái tóc dài của cô, cảm giác sợi tóc của cô gái này mềm mại rất chắc khỏe, anh nhấc mí mắt liếc nhìn Khả Hinh ngược lại hướng mình, vẫn căng thẳng che chặt má trái, một đôi mắt to đen giống như ánh sao trong đêm, mơ mộng và quyến rũ, sống mũi cao rất hấp dẫn, cánh môi thiếu huyết sắc nhưng vô cùng hoàn mỹ....

Anh im lặng gội đầu cho cô xong, phủ thêm lớp dầu xả hết sức đắt giá trong tiệm, sau khi gội sạch, dùng khăn lông màu xanh nhạt rất dịu dàng lau cho cô, vừa lau vừa căn dặn nhân viên nói: "Tiểu Sơ, cầm áo choàng tắm đưa khách đi tắm...."

"Vâng...." Tiểu Sơ lập tức buông công việc trong tay, đi lên khu gội đầu.

Đường Khả Hinh kinh ngạc ngồi dậy, tóc đã được lau khô ráo sạch sẽ, vẫn che giấu má trái, nhìn Tô Thụy Kỳ.

Tô Thụy Kỳ không nói gì cũng không nhìn cô, chỉ đứng dậy đi xuống bậc thang.

Đường Khả Hinh có chút hoảng sợ nhìn bóng lưng Tô Thụy Kỳ đột nhiên đi xa, có cảm giác bị người ép buộc đi lên lầu cao, bây giờ không có cách nào, chỉ đành phải chân trần đi lên lầu hai cùng cô gái kia.

Tô Thụy Kỳ đứng ở trong sảnh, nâng lên cà phê, khẽ nhấm một hớp, mới xoay người nhìn Đường Khả Hinh đã lên lầu, anh im lặng cười một tiếng, đặt xuống chén cà phê, di chuyển hai chân thon dài, tao nhã đi tới khu đồng phục, lướt nhìn qua những bộ quần áo hoa lệ, liền lấy xuống hai bộ, sau đó cũng xoay người đi lên lầu.

Chương 38: Cô đi đi

Cả người Khả Hinh trần truồng ngâm mình ở trong bồn tắm sữa tươi, nhìn không gian hoa lệ khiến người ta líu lưỡi, khắp nơi là đèn pha lê đắt giá, mặt tường có gắn đồng hồ vàng kiểu Châu Âu, còn có bên trái một ngọn đèn tinh dầu Lavender, tỏa hương quanh quẩn trong không gian làm cho người ta khoan khoái, ánh lửa lóe sáng, bồn tắm sữa tươi cánh hoa hồng bồng bềnh, hương rất thơm. . . . . .

Cả người cô vẫn căng thẳng nhưng vẫn vội vàng tắm rửa xong cầm lên áo choàng tắm bọc lại, bên ngoài phòng tắm cô gái cũng đã đưa vào một bộ quần áo để cho cô mặc vào.

Cô sững sờ khi nhìn thấy bộ trang phục ấy, căng thẳng suy nghĩ một chút, sau đó vươn tay mặc vào.

Lầu hai cửa hàng tạo mẫu.

Tô Thụy Kỳ ngồi trên ghế sa lon màu trắng bên ngoài, liếc nhìn tờ tạp chí lưu hành năm nay, lật từng tờ từng tờ, rốt cuộc lật đến tờ danh viện nào đó mặc áo váy dài lụa mỏng, xách theo túi xách LV, ngồi ở chỗ khách quý trong tuần lễ thời trang Paris, ngẩng mặt xem người mẫu di chuyển trên khán đài, anh không lên tiếng lật một tờ nữa.

Tiểu Sơ đứng ở bên ngoài phòng tắm chờ, lại hết sức tò mò xoay người nhìn Tô Thụy Kỳ, không nhịn được tò mò tiến tới cười nói: "Ông chủ. . . . . ."

"Ừm" Tô Thụy Kỳ vẫn liếc nhìn tạp chí.

Ánh mắt tò mò của Tiểu Sơ nhìn chằm chằm Tô Thụy Kỳ, bát quái hỏi: "Cô gái kia, cô ấy là ai vậy?"

Tô Thụy Kỳ nâng mí mắt, cười như không cười nhìn cô một cái.

Tiểu Sơ không dám lên tiếng, ho khan một tiếng, lập tức đứng thẳng người.

Tô Thụy Kỳ cúi đầu cười một tiếng, tiếp tục liếc nhìn tạp chí, lại nghe cửa nhẹ mở ra, anh nhướng mắt lên.

Khả Hinh mặc váy lụa ngắn màu đen bó sát người phong cách England, lo âu cẩn thận đi ra, bên trong váy thiết kế những cánh hoa hồng nở rộ xếp chồng lên nhau lộ ra vòng eo mảnh khảnh, mặt trước chiếc váy trơn nhẵn, để cho cả người cô trở nên cao quý, bên ngoài khoác một áo khoác màu trắng, càng làm cô thêm rụt rè. . . . . .

Tô Thụy Kỳ hài lòng cười một tiếng, buông tạp chí xuống nói: "Đi theo tôi"

Khả Hinh nhìn bóng lưng của anh một cái, không nhịn được bước đi theo anh.

Vô tình đi vào một phòng thiết kế đặc biệt.

Cô đứng ở bên cửa nhìn không gian pha lê trong suốt, Tô Thụy Kỳ cầm kéo lên, nhẹ nhàng dùng của mình ngón cái, sờ sờ lưỡi kéo, trong ánh mắt lộ ra một chút nặng nề.

Cô không hiểu.

"Ngồi. . . . . ." Tô Thụy Kỳ cầm lên kéo cắt tóc, nhìn cô nói.

Cô không dám cưỡng lại được, chỉ đành phải di chuyển thân thể đi tới chỗ ngồi cắt tóc, theo bản năng không nhìn vào mặt gương.

Tô Thụy Kỳ để cây kéo xuống đi tới phía sau của cô, nhẹ nắm hai vai của cô để cho cô ngồi xuống, phủ thêm một khăn choàng cố định một chỗ mới dùng lược dịu dàng cắt tỉa mái tóc dài đến eo, sau đó kéo ra cái băng ngồi di động, cầm một đoạn tóc, nhẹ tay vung kéo, chiếc lược cũng đã trên bả vai vị trí trên sợi tóc, Khả Hinh căng thẳng nhìn anh. . . . . .

Anh cười nói: "Thế nào? Không bỏ được?"

Hai mắt Khả Hinh sợ hãi chợt lóe, không dám lên tiếng.

Tô Thụy Kỳ cầm cây kéo, nhìn sợi tóc bóng mượt, mới chậm rãi nói: "Thích hợp với bản thân mới là xinh đẹp nhất. Vứt bỏ một chút, mới có thể có được một chút. Dũng cảm lên."

Anh nói xong liền một kéo cắt xuống, sợi tóc thật dài, chậm rãi rơi trên mặt sàn màu trắng tinh.

Nước mắt Đường Khả Hinh rơi xuống.

Tô Thụy Kỳ không lên tiếng, tiếp tục chuyên chú cắt xong từng đoạn tóc dài cho cô, từng kéo cắt xong, nhìn như vô tình nhưng kiểu tóc hết sức tinh tế, thậm chí đem mái tóc thật dài trên trán, khéo léo chia sang má phía bên trái, che má trái không trọn vẹn của cô, lộ ra má phải hết sức xinh đẹp tinh xảo, hai mắt mơ mộng, nhẹ nhàng chớp nháy, vô hạn mê người.

Rốt cuộc Đường Khả Hinh nhìn mình trong kính trong lòng không khỏi chua xót, nước mắt tiếp tục nhỏ xuống.

Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng, cầm máy sấy tóc lên, sấy khô tóc cho cô, lại dùng keo nhẹ nhàng vuốt, sau khi hoàn thành, anh mới đứng phía sau của cô, nhìn cô trong kính.

Đường Khả Hinh chớp mắt đẫm lệ nhìn mình trong kiếng, tóc ngắn chạm vai, so lúc trước bất cứ lúc nào cũng nhẹ nhàng khoan khoái, thanh tú đáng yêu. . . . . .

Tô Thụy Kỳ nhìn đôi mắt đẫm lệ của Khả Hinh trong kính, cũng không lên tiếng mà nhấc lên khăn choàng để sang một bên, đi đến ngồi ở trên ghế sa lon bên vách tường kính trong suốt, cầm lên tạp chí, cũng không ngẩng đầu lên vừa xem vừa nói: "Công tác của tôi xong rồi, cô đi đi."

Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ nhìn Tô Thụy Kỳ trong kính đột nhiên trở nên lạnh nhạt, cô cũng không dám lên tiếng, đôi tay nhẹ chống thành ghế đứng lên, xoay người nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ không lên tiếng, tiếp tục liếc nhìn tạp chí.

Hai mắt Đường Khả Hinh hơi ảm đạm, chậm rãi đi đến trước mặt của anh, nhẹ nhàng khom lưng, nhỏ giọng nói: "Cám ơn anh. . . . . ."

"Không cần khách sáo. Đi thôi. Thời gian của tôi không nhiều lắm, buổi chiều còn có chuyện. . . . . ." Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười một cái, tiếp tục cúi đầu xem tạp chí.

Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, không dám lên tiếng, liền im lặng đi khỏi phòng cắt tóc, dọc theo cầu thang xoắn ốc, chậm rãi xuống lầu, ở trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên đã dần dần đến làm việc, đi ra khỏi cửa tiệm, đón gió lạnh lẽo, ngẩng đầu lên, nhìn vào cửa sổ thủy tinh lầu hai, bóng dáng người đang xem tạp chí. . . . . .

Tay Tô Thụy Kỳ tiếp tục lật tạp chí, cho đến khi cảm giác ánh mắt nhàn nhạt ở dưới lầu đã biến mất, mới chậm rãi quay đầu, nhìn về phía cô gái tịch mịch điềm đạm đáng yêu, một mình cô đơn đi trên đường. . . . . .

Chương 39: Cây dù

Đường Khả Hinh một mình chẳng có mục đích đi ở lối đi bộ, Tô Thụy Kỳ chuẩn bị cho cô đôi giày màu đen đế bằng, đạp mặt đất, có vẻ ấm áp thoải mái, lại làm cho cô bắt đầu nhỏ lệ nóng. . . . . .

Cô mờ mịt luống cuống nhìn đám người xung quanh, trên mặt mọi người vẫn bình tĩnh, có ai biết, người cùng bọn họ gặp thoáng qua đến cùng có bao nhiêu bi thương?

Khả Hinh vội vàng cúi đầu, lau đi nước mắt trên mặt mình, cảm giác có chút lạnh, đôi tay khẽ nhét vào trong túi áo khoác, lại cảm thấy một cuộn giấy, cô móc ra cuộn giấy ra mới phát hiện là một xấp tiền tờ 100 đồng, lòng của cô không khỏi chua xót, nước mắt tiếp tục lăn xuống, nhìn xấp tiền này, sáng dưới ánh mặt trời màu sắc đẹp mắt như vậy, nhưng mình nên làm gì?

Lòng của cô chợt bi thương, nắm chặt xấp tiền ngẩng đầu lên đứng bên đường cái rơi lệ nhìn mọi thứ quanh mình không biết phải làm sao. . . . . . Từ nay phải đi con đường nào?

Số mạng ở trong một tay của người tạo thành rất nhiều đường số mệnh, có vài người không tin, trên thế giới này có thiên đường, bởi vì Thượng Đế làm sao trông nom nhiều người bi thương?

Khả Hinh tan nát cõi lòng tiếp tục đi về phía trước, không biết đi bao lâu, không biết đã trải qua bao nhiêu đường, hai chân mỏi nhừ, sắc mặt trở nên tái nhợt, trên trán rịn mồ hôi lạnh, trong tay vẫn siết chặt xấp tiền 100 đồng, đi tới trong một phố xá sầm uất, lúc này gió lạnh rất mạnh, tiếng gió ào ào thổi qua, ánh mặt trời dần dần biến mất, phủ xuống không khí ngột ngạt, rốt cuộc Khả Hinh đã đi đến một đường trước pho tượng, sâu kín nhìn một người phụ nữ phía xa, mặc bộ quần áo quét đường phố màu vàng dơ dáy bẩn thỉu, búi tóc vén lên đã buông lỏng, cầm cây chổi thật dài, không ngừng quét vỏ trái cây, giấy linh tinh trên đất, thỉnh thoảng bị mệt mỏi, liền xoa xoa mồ hôi, khuôn mặt bà già nua, lộ ra bi thương mệt mỏi, thỉnh thoảng quá lạnh miệng thổi phù khí nóng, sương mù màu trắng bay ra, lồng ngực có chút khó chịu, eo có chút đau, ngồi xổm trên đất lấy hơi. . . . . .

Khả Hinh đau lòng đến mau hít thở không thông, che miệng, rơi lệ nhìn người phụ nữ trước mặt, gọi nhỏ: "Mẹ. . . . . ."

Lý Tú Lan mệt mỏi thở dốc một hơi lại chống cây chổi, xoa xoa mồ hôi trên trán tiếp tục quét xong đường phố còn lại, đem toàn bộ rác bỏ vào trong sọt, sau đó dùng hai tay đầy vết sẹo, khom lưng cố hết sức kéo sọt rác đi đến xe rác bên kia. . . . . .

Cả người Khả Hinh mềm nhũn bên cạnh pho tượng, khổ sở nức nở, nhìn mẹ đáng thương như vậy, nước mắt của cô từng viên lăn xuống, đau lòng khóc nhỏ: "Mẹ. . . . . . Con xin lỗi mẹ. . . . . . Con xin lỗi mẹ. . . . . . Con vô dụng. . . . . . con vô dụng. . . . . ."

Dường như Lý Tú Lan nghe được tiếng nức nở, có chút nghi ngờ quay lại nhìn.

Khả Hinh nhanh chóng núp ở phía sau pho tượng, che miệng khổ sở mặc cho nước mắt lăn xuống, cảm giác đau thấu tim phổi.

Lý Tú Lan nhìn đường phố lạnh lẽo, cảm thấy mình lo nghĩ quá nhiều tiếp tục kéo xe rác đi về phía trước. . . . . .

"Mẹ. . . . . ." Khả Hinh đau lòng đi theo mẹ sau lưng của mình, vừa đi vừa rơi lệ nhìn bóng lưng mẹ còng xuống.

Lúc này, trời càng tối hơn, mây đen đột nhiên kéo đến, một trận gió lớn lạnh thổi mạnh tới, cơn mưa lạnh lẽo như vô tình trút xuống. . . . . .

Lý Tú Lan ngẩng đầu lên nhìn trời đột ngột đổ mưa, bà lạnh lẽo co rúm người kéo sọt rác đi tới xe rác! !

Khả Hinh đứng ở trong mưa, đau lòng rơi lệ nhìn mẹ bóng dáng ướt đẫm của mẹ, vừa muốn cất bước nhưng vẫn cắn răng đứng lại, mặc cho mưa gió tuôn rơi, không dám đi tiến tới, chỉ sâu kín nhìn theo bóng lưng của mẹ. . . . . .

Lý Tú Lan bị lạnh thở hổn hển chạy tới phía trước, vừa đi chưa được mấy bước, lại nghe một giọng nói trẻ nhỏ gọi mình: "Dì ơi. . . . . ."

Lý Tú Lan dầm mưa quay đầu, nhìn thấy một đứa bé chống một cây dù nhỏ, trong tay cầm một cây dù lớn màu xanh đậm, đưa tới trước mặt của mình nói: "Vừa rồi có một chị nhờ cháu đưa cho dì!"

Lý Tú Lan nhìn cây dù trong tay đứa trẻ, lại nhìn về phía đường phố trắng xóa nước mưa cũng không thấy người quen, bà không dám nhận.

"Cầm đi. . . . . ." Cô gái nhỏ giơ lên cây dù trong tay, đưa tới trong tay Lý Tú Lan rồi rời đi.

Lý Tú Lan cầm cây dù đứng ở trong mưa, trong lòng không khỏi đau xót, nhìn mưa khắp xung quanh.

Khả Hinh vẫn núp ở sau pho tượng, cuộn tròn thân thể, đứng ở trong mưa, giấu mặt khóc rống lên, xung quanh nước mưa ào ạt trút trên người của mình, nhưng không cách nào rửa sạch vết tích trên khuôn mặt thiện lương của mình, cô vừa khóc thảm thiết, vừa ngửa mặt nhìn trời kêu lên: "Rốt cuộc tôi làm sai chuyện gì, mà đối với tôi như vậy ! Rốt cuộc tôi làm sai chuyện gì ! ! Cha. . . . . .mẹ. . . . . .con xin lỗi hai người . . . . . .con xin lỗi hai người. . . . . ."

Xung quanh mưa to vẫn rơi xuống, bầu trời điên cuồng gầm thét! !

Đường Khả Hinh tiếp tục bi phẫn khóc rống nhưng bởi vì đau lòng quá độ, cuối cùng té ngã ở trong mưa, hai mắt nhắm lại!

Một đoàn xe sang trọng chậm rãi lái tới quảng trường, dẫn đầu là chiếc xe Rolls-Royce ở trong mưa vẫn lóe lên ánh sáng kim loại.

Chương 40: Bóng dáng kia

Nước mưa vẫn trút xuống xung quanh.

Như Mạt tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt say mê nhìn khuôn mặt kiên nghị của người đàn ông trước mặt, nhất là lúc anh xem tài liệu rất chăm chú, hai mắt lộ ra ánh sáng rất sắc bén, trong lòng của cô như có mật ngọt chậm rãi tan ra . . . . . .

Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, com lê màu đen, cả người lộ ra hơi thở tôn quý, nhẹ lật xem tài liệu chậm rãi hỏi: "Nhìn cái gì?"

Như Mạt không lên tiếng, chỉ lộ ra nụ cười dịu dàng say lòng người nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi chuyển ánh mắt, nhìn cô một cái, không lên tiếng tiếp tục xem tài liệu, vừa nhìn vừa hỏi: "Lần này tuyển chọn chuyên gia pha rượu, tình hình như thế nào?"

Đông Anh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mỉm cười nói: "Tình huống hoàn hảo. Hoàng tử Uy Liêm và vương phi đối với chuyến đi Trung Quốc lần này vô cùng hài lòng, chỉ là. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi tiếp tục lật xem tình hình chuỗi khách sạn bên Tây Âu. . . . . . "Nói. . . . . ."

Đông Anh có chút mất mát nói: "Laurence từ nước Pháp gửi điện thư về, hỏi thăm chuyến đi đến Trung Quốc lần này của hoàng tử và Vương phi thì đã hỏi tới Đường Khả Hinh. . . . . . Dường như ông ấy vẫn không buông tha, hi vọng khách sạn chúng ta có thể hợp tác với cô gái kia. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi ngừng lại lật văn kiện trong tay.

Như Mạt chú ý đến ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi có chút thay đổi liền tò mò hỏi: "Đường Khả Hinh. . . . . . Chính là người . . . . . làm cho anh bị chê cười ở quán bar?"

Tưởng Thiên Lỗi có chút trách cứ nhìn về phía Như Mạt.

Sắc mặt của Như Mạt đỏ lên, có chút xin lỗi nói: "Xin lỗi, lần đó em không tới để anh. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, tiếp tục chăm chú nhìn tài liệu, nói: "Sau cuộc tuyển chọn, có tin tức của cô ấy không?"

Đông Anh bất đắc dĩ nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: "Không có. . . . . . Nhã Tuệ là bạn thân của Đường Khả Hinh vẫn xin nghỉ gần nửa tháng nay, nghe nói đi chăm sóc Khả Hinh bị thương, nếu Tổng Giám đốc muốn biết tin tức của cô ấy. . . . . ."

"Không cần!" Tưởng Thiên Lỗi từ trong com lê đen của mình, gở xuống bút máy ký trên tài liệu!

Đông Anh sửng sốt nhìn anh một cái liền xoay người nhìn về phía trước, lại thấy trong cơn mưa mờ mịt, có một bóng dáng màu trắng, té ngã ở trước một pho tượng quảng trường, cô ngạc nhiên khẽ kêu một tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi hơi nhấc mí mắt, nhìn cô một cái.

Vì mưa rơi quá lớn, xe chạy chậm về phía trước, Đông Anh nhìn bóng dáng nhàn nhạt kia, nói: "Có người té ngã ở trong mưa, dường như ngất đi. . . . . ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này hơi xoay người nhìn về phía bóng dáng ngã xuống bên cạnh pho tượng trong cơn mưa rơi trắng xóa. . . . . .

"Trời ạ!" Như Mạt lo lắng tựa vào trong ngực Tưởng Thiên Lỗi, nhìn bóng dáng cô đơn kia nói: "Thật đáng thương! Dường như là cô gái, Thiên Lỗi! Phái người đi xem cô ấy một chút! !"

Tưởng Thiên Lỗi mím chặt đôi môi, nhìn cô một cái, vừa muốn lên tiếng, cũng đã nghe được ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng kêu khóc thật to: "Khả Hinh . . . . . ."

Đông Anh giật mình nhìn phía ngoài cửa sổ!

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi dừng ở trên bóng dáng té xỉu trên đất trong mưa!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com