TruyenHHH.com

Nguoi Tinh Nho Ben Canh Tong Giam Doc Hao Mon Tranh Dau I

Chương 226: Đừng bị nước mắt lừa gạt

Trang Hạo Nhiên chậm rãi đi về phía Đường Khả Hinh, đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, ở khoảng cách gần nhìn từng giọt nước mắt rơi trên sống mũi của cô, anh đột nhiên cười một tiếng, xoay người cầm khăn giấy màu hồng trên bàn uống trà nhỏ, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt cô, mới nói: "Lãng phí khăn giấy màu hồng. . . . . ."

Hai mắt Đường Khả Hinh sâu kín chuyển động, xuyên qua màn lệ, nhìn Trang Hạo Nhiên, nước mắt nhanh chóng lăn xuống, rõ ràng nhìn thấy mặt của anh, lòng của cô chua xót, lỗ mũi liền đỏ bừng, tay nắm thành quả đấm nhỏ chà vào bên môi, cố nén run rẩy. . . . . .

Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười một tiếng, cầm tờ khăn giấy nhỏ, đưa cho Đường Khả Hinh nhìn, giọng nói nhẹ nhàng đầy thần bí, giống như đang dỗ đứa bé: "Tôi nói cho cô biết, trước kia lúc mới thành lập khách sạn, có một số nhân viên muốn làm đẹp thêm ở từng nơi trong khách sạn, thậm chí có người nói ra, nhuộm vào một chút màu sắc cho khăn giấy, có thể càng hoàn mỹ hơn hay không? Nhưng vì có người nói, khăn giấy là loại giấy sạch sẽ nhất trên thế giới, nếu như dính vào bất kỳ màu sắc nào, tức là không bảo vệ môi trường, cũng không vệ sinh, hơn nữa có hại đối với thân thể, cho nên đã hủy bỏ ý tưởng này, nhưng một năm gần đây ở Khách sạn Á Châu mới xuất hiện khăn giấy có màu. . . . . ."

Đường Khả Hinh chậm rãi nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên cầm khăn giấy, như dỗ đứa bé, đưa lại gần Khả Hinh một chút, thả vào cái mũi của cô, nói: "Lỗ mũi của cô nhạy bén, nghe ra mùi gì?"

Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, ngửi nhẹ khăn giấy, một mùi hương hoa hồng kèm theo một chút mùi cỏ Lavender xông vào trong lỗ mũi, con ngươi cô chuyển động nhìn về phía anh, giọng khàn khàn, sâu kín không còn hơi sức nói: "Hoa hồng. . . . . . cỏ Lavender. . . . . . thành phần Hoa hồng chiếm 80%. . . . . ."

Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười một tiếng, thu hồi khăn giấy, nhìn Khả Hinh nói: "Ở Khách sạn Á Châu, khăn giấy màu hồng này cũng chỉ có trong ba phòng ăn! Một gian trong đó chính là ngự tôn! khăn giấy màu hồng này thông qua xử lý lạnh đặc biệt, thêm vào một chút tinh dầu cỏ Lavender. . . . . . thành phẩm vô cùng đắt giá. . . . . ."

Đường Khả Hinh có chút không hiểu nhìn về phía anh.

"Nhưng tại sao nhất định phải dùng thành phẩm khăn giấy đắt tiền?" Trang Hạo Nhiên lại nhìn về phía Khả Hinh, sâu kín hỏi.

Đường Khả Hinh chậm rãi lắc đầu một cái.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra dịu dàng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Đây là em gái ruột của Tổng Giám đốc Tưởng, Tưởng Tuyết Nhi tự mình điều chế . . . . . . Cô ấy nói, khăn giấy sạch sẽ bởi vì có mộng, thêm vào một chút màu hồng, sẽ càng mộng ảo hơn. . . . . ."

Đường Khả Hinh nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên hiểu ý cười một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất mệt mỏi, hơi tê chân, kéo một cái ghế ngồi ở trước mặt cô mới nói: "Các cô gái luôn nghĩ, vỡ mộng rồi cũng sẽ không còn mộng nữa mà không biết rằng mộng vỡ tan tành giống như khối thủy tinh nhiều màu sắc bị tan vỡ, có rất nhiều góc độ, phát ra nhiều ánh sáng hơn, nhiều màu sắc xinh đẹp hơn, nó sẽ thành giấc mộng xinh đẹp hơn."

"Làm sao anh biết tôi vỡ mộng?" Đường Khả Hinh đột nhiên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, run giọng hỏi.

Trang Hạo Nhiên có chút đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, cười nói: "Cô cũng đã khóc như vậy, tôi còn không biết sao? Có vài người nói chuyện rất độc miệng, không biết nhẹ nhàng một chút, làm tổn thương tâm hồn của cô. . . . . ."

Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Cho nên cô gái nhỏ của tôi bị thương. Cô ở gần anh ấy thời gian cũng không dài, cô không biết miệng lưỡi của anh ấy rất độc à? Anh ấy là một người độc mồm độc miệng! Tôi có thể hiểu, nhưng tôi không thích anh ấy làm như vậy. . . . . . Anh có thể nói, cô thật sự rất tốt, rất tốt, nhưng tôi có vợ chưa cưới, tôi không thể thích cô, cô quên tôi đi. . . . . . Hoặc là có thể nói tôi không cẩn thận đến gần cô là bởi vì cô rất đẹp, nhưng tôi có người yêu, tôi không thể lựa chọn cô, tôi xin lỗi. . . . . . Nhưng cô thật rất tốt, tương lai cô nhất định sẽ tìm được một người yêu cô. . . . . . cô đáng được người quý trọng và mong đợi. . . . . ."

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên lên, đột nhiên ngưng khóc, ah một tiếng, cười xấu hổ.

Trang Hạo Nhiên bật cười nói: "Có đôi khi, tình yêu không phải khổ sở như vậy, ngay cả người nói chuyện sắc nhọn giống như dao làm tổn thương tình cảm và tự ái của người ta, nhưng tại sao vẫn làm cho người ta xúc động? Lúc ấy tôi bị chị gái làm tổn thương rất nhiều!"

Đường Khả Hinh không nhịn được cười, vừa cười vừa lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Anh nói xạo!"

"Thật!" Trang Hạo Nhiên không nhịn được bật cười nói: "Tôi nhớ trong đời tôi, lần đầu tiên thất tình là lúc học lớp chồi nhà trẻ, tôi thích một chị gái lớp trên, Ôi chao, cô cũng không biết, chị gái lớp trên đó rất đen, dáng dấp vừa thối, mà tôi thích vẽ hình chị ấy, tôi liền cầm hai tấm hình đưa đến phòng học cho chị ấy, nói rất ưa thích chị ấy, muốn cùng chơi đùa với chị ấy, chị ấy vừa viết chữ vừa tức giận đẩy tôi ra, nói: tôi muốn viết chữ! Tôi không muốn vật của cậu! Cậu thật đáng ghét! ! Tôi không thích cậu! Cậu rất đáng ghét!"

Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Có thật không?"

"Đúng vậy! Tôi là một đứa bé, cô suy nghĩ đi, mới học lớp chồi nhà trẻ, mặc quần áo đẹp trai như vậy, cầm hai tấm hình, mắt mong đợi nhìn chị kia, lúc đó tôi thật đáng thương. . . . . . bây giờ nghĩ lại, tôi cũng cảm thấy mình quá đáng thương. . . . . . . . ." Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười nói.

"Ha ha ha ha ha. . . . . ." Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười.

Trang Hạo Nhiên nhìn tình huống của Khả Hinh chuyển biến tốt, liền tiếp tục chọc cô cười, nói: "Cho nên, chưa thử qua tình yêu, đau khổ đến cực điểm, giống như tôi từ lúc học nhà trẻ đã bắt đầu nói yêu thương người, đã nhìn thấu thế giới này!"

Khả Hinh phì cười.

Trang Hạo Nhiên cúi người xuống, vươn tay vén nhẹ sợi tóc của cô, có chút đau lòng nhìn vết sẹo của cô, nói: "Đứa ngốc. Cô đau là chứng minh cô có thể yêu. Hiểu không? Cô chính là một cô gái dũng cảm. . . . . ."

"Tôi không có!" Đường Khả Hinh ngại mất mặt, không muốn thừa nhận!

"A" Trang Hạo Nhiên tức giận cười nói: "Cô ép lão tử nói ra tình sử trân quý, cô không chịu thừa nhận tình yêu của cô?".

"Anh nói cho tôi biết tình sử nhà trẻ, vậy cũng trân quý sao? Lúc tôi còn nhỏ, còn thích anh trai lớp trên ở nhà trẻ!" Giọng nói của Khả Hinh đột nhiên có chút cao, ngồi bật dậy cười nói với Trang Hạo Nhiên.

"Phi! Bắt chước người nói chuyện!" Trang Hạo Nhiên cười nói.

"Tôi nào có?" Đường Khả Hinh nở nụ cười.

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng Khả Hinh lau khô nước mắt cười ngọt ngào, anh thật lòng cưng chìu nói một câu: "Khả Hinh, có lẽ đã từng chịu tổn thương rất lớn, cho nên rất dễ dàng bi thương, gặp phải một chút chuyện nhỏ sẽ không ngừng chảy nước mắt, thật ra . . . . . . cô gái không nên quá dễ dàng bị nước mắt của mình lừa gạt, nó rơi xuống cũng chỉ là buông thả bi thương mà thôi. . . . . ."

Đường Khả Hinh cảm thấy ấm áp nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, nhẹ nâng mặt của cô, rất thâm tình hỏi: "Cô khá hơn chưa?"

"Ừm. . . . . ." Đường Khả Hinh cười gật đầu một cái.

Trang Hạo Nhiên rất kích động gật đầu nói: "Tốt! Vậy hôm nay vẫn tiếp tục khóa huấn luyện đi, Uyển Đình sẽ dùng một ngày cuối cùng huấn luyện cho cô nhiều thứ hơn!"

Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn ánh mắt cưng chìu của anh, cố nén nụ cười, cô a một tiếng, biết mình lại mắc lừa, hét lớn: "Tổng Giám đốc . . . . . . . . ."

"Được rồi! Hôm nay năm giờ Tinh Xuyên của tôi tan việc, tôi muốn đi bưng ổ, cho nên không có thời gian để ý đến cô! Tối nay cô không thể trở về nhà, đi theo Uyển Đình hai mươi bốn giờ, cho đến ngày mai đến nhà cậu chủ Tô! Nhớ kỹ, nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp, cho những người không thương cô tức chết cho tôi! Tôi đi đây!" Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, nhanh chóng đi ra ngoài!

"A . . . . . .. . . . . . " Đường Khả Hinh cởi giày, ném thẳng tới Trang Hạo Nhiên, bùm một tiếng, nện ở trên cửa! !

Phòng ăn ngự tôn!

Đường Khả Hinh nhìn Khúc Uyển Đình hôm nay mặc váy liền quần màu xanh dương, mái tóc xoăn dài hấp dẫn, ngồi ở bên cửa sổ sát đất, nâng tách cà phê màu trắng, uống một hớp nhỏ, ở phía trước mặt giống như hôm qua, đi theo một đống người, Đường Khả Hinh vừa nhìn thấy cô, tất cả vị trí ngang lưng, bắp đùi, bắp chân của mình đều đau, tròng mắt cô chuyển một cái, lập tức di động bước chân, muốn đi ra phòng ăn. . . . . .

"Khả Hinh! !" Tiểu Nhu mới vừa đi làm liếc thấy nhìn Đường Khả Hinh, lập tức bật cười nói: "Hôm nay sao cô có thời gian tới đây?"

Đường Khả Hinh lập tức trừng mắt, quay đầu bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ Tiểu Nhu nhiệt tình nhào tới, vẻ mặt của cô muốn khóc.

Khúc Uyển Đình lạnh lùng quay đầu lại, nhìn về phía Đường Khả Hinh ở đầu kia, chậm rãi nói: "Muốn chạy? Đi ra khỏi phòng ăn một bước, đánh gãy chân của cô!"

Trái tim của Đường Khả Hinh chợt run lên, vẻ mặt đau khổ xoay người nhìn về phía Khúc Uyển Đình. . . . . .

"Có chuyện gì hả?" Tiểu Nhu như rơi vào trong sương mù, trừng lớn con ngươi hỏi.

Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn về phía Tiểu Nhu, không cẩn thận nhớ tới Trần Mạn Hồng nói một câu nói: người xui xẻo vĩnh viễn xui xẻo, người gây họa, vĩnh viễn gây họa. . . . . Cô ah một tiếng, cười khổ nói: "Không có việc gì . . . . ."

"Con mắt của cô như mới khóc rồi ! Người nào khi phụ cô hả !" Tiểu Nhu đột nhiên tức giận, mặt nhăn như một chú heo nhỏ, hỏi: "Tôi đánh anh ta!" .

Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn cô nói, có chút buồn cười nói: "Thật sao?"

"Thật!" Tiểu Nhu rất nghiêm túc gật đầu, muốn thề trước quốc kỳ!

"Tổng Giám đốc Tưởng khi dễ tôi . . . . ."

". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Tiểu Nhu.

". . . . . . . . . . . . . . . . . ." Khả Hinh.

Tiểu Nhu chớp mắt một cái, lại tiếp tục chớp mắt, quay mặt qua, có chút khổ sở nhìn Khả Hinh, có chút đau lòng nói: "Tại sao không cẩn thận như vậy? Cô làm sai chuyện gì sao?"

Xem đi! Đây chính là sự khác nhau! Dù ình không vui, chính là vì mình không cẩn thận chọc người kia mất hứng, Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười nói: "Không có việc gì! Tôi có chút chuyện đi trước, tối nay tôi không trở về nhà ngủ, cô đến nhà tôi ngủ với Nhã Tuệ. . . . . ."

"Ồ. . . . . ." Tiểu Nhu ngơ ngác nhìn cô.

Chương 227: Cô ấy còn hung ác hơn tôi

Đường Khả Hinh không lên tiếng, vẻ mặt như tráng sĩ một đi không trở về, đi tới trước mặt của Khúc Uyển Đình, có chút bất đắc dĩ nhìn dáng người cô tao nhã, nhẹ nhàng nói: "Khúc tiểu thư. . . . . . Tôi tới rồi. . . . . ."

Khúc Uyển Đình sâu kín ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng Đường Khả Hinh không cam lòng, sợ sệt khó chịu, cô đột nhiên khẽ mỉm cười nói: "Ngồi đi. . . . . ."

Đường Khả Hinh yên lặng ngồi ở đối diện với cô, thân thể có chút nhẹ nhàng, hư mềm không còn hơi sức, dù sao cũng không muốn mang giày cao gót và mặc váy xương cá siết eo nữa.

Khúc Uyển Đình nhìn vẻ mặt cô, nở nụ cười, thả tách cà phê xuống, nói: "Phía sau mỗi thành công, đều là buồn bực và tịch mịch, loại tâm lý không chờ mong cũng tốt, làm cho bản thân cô trong sáng hơn. . . . . ."

Đường Khả Hinh có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Khúc Uyển Đình cầm thực đơn trong tay, tự mình đưa tới trước mặt của Đường Khả Hinh nói: "Đói bụng không! Bị cô giày vò, cũng đã mười giờ trưa rồi, nên ăn bữa trưa, chọn một vài món ăn đi. . . . . ."

Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc nhìn cô nói: "Cô để cho tôi ăn cái gì? Tôi không cần mặc váy siết eo nữa hả ?"

Khúc Uyển Đình cười, nhìn cô nói: "Cô cho rằng mỗi ngày cô đều phải mang giày cao gót và mặc váy siết eo? Tôi không có rỗi rãnh. . . . . ."

Đường Khả Hinh đột nhiên thật kích động nhìn Khúc Uyển Đình, vui vẻ muốn khóc, mới phát hiện sau khi trải qua khó khăn, hạnh phúc đơn giản như vậy, cô bật cười hỏi: "Vậy hôm nay học cái gì?"

"Hôm nay học ăn cơm. . . . . ." Khúc Uyển Đình mỉm cười nói.

Quả thật Đường Khả Hinh không thể tin được, ngày hôm qua vẫn còn ở trong Địa ngục, hôm nay liền lên thiên đường, cô không tin vào lỗ tai mình nữa, hỏi lại: "Cô nói cái gì? Cô nói hôm nay chúng ta học ăn cơm có đúng không?"

"Lỗ tai cô không có điếc. . . . . ." Khúc Uyển Đình bất đắc dĩ nhìn người này, nói: "Gọi thức ăn đi. . . . . ."

"Hắc...!" Đường Khả Hinh thật muốn khóc, hơi nghẹn ngào, lại ngẩng đầu nhìn Khúc Uyển Đình cười nói: "Ăn cái gì cũng được sao?"

"Ừ. . . . . . Tổng Giám đốc Trang nói, hôm nay cô chịu uất ức, tùy tiện chọn. . . . . . Anh ấy ký hóa đơn". Khúc Uyển Đình mỉm cười nói.

Đường Khả Hinh hung hăng suy nghĩ đến Trang Hạo Nhiên, lại có chút cảm động nói: "Vậy tôi chọn nhé, tôi . . . . . Tôi muốn. . . . . . Tôi muốn bò bít tết Texas, trứng cá muối hoàng kim, còn có đầu vịt rang muối . . . . . ."

Cô phát điên chọn món.

Trần Mạn Hồng đứng ở một bên, mỉm cười nhìn bộ dáng kích động vui vẻ của Đường Khả Hinh, cũng không nhịn được bật cười.

"Tôi còn muốn ăn món "Ốc tháp phòng" mới nhất do Quách sư phụ làm, tôi vẫn muốn nếm thử mùi vị đó một chút. . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Khúc Uyển Đình cười đến thấy răng không thấy mắt.

Khúc Uyển Đình cũng nhìn cô bật cười nói: "Ừ. . . . . . Vậy cô chọn xong chưa?"

"Chọn xong rồi!" Đường Khả Hinh cười rực rỡ nói.

"Tốt. . . . . ." Khúc Uyển Đình lại cười nhẹ, đột nhiên trên không trung có một vật giống như cây roi, vèo một tiếng, lúc Khả Hinh còn không kịp ngẩng đầu, cũng đã hung hăng quất xuống mu bàn tay của cô, chát . . . . . .. . . . . .

"A . . . . . ." Vẻ mặt Đường Khả Hinh khổ sở kêu lên, bật khóc ôm tay của mình, nhìn Khúc Uyển Đình nói: "Đau quá!"

Trần Mạn Hồng cũng đột nhiên cả kinh, nhìn về phía Khúc Uyển Đình.

Sắc mặt của Khúc Uyển Đình lạnh lẽo nhìn Đường Khả Hinh, lạnh lùng nói: "Bản tiểu thư tốt nghiệp học viện hoàng gia từ năm 2005, không có người nào dám ở trước mặt của tôi, tư thái không đẹp, thô lỗ chọn món ăn như vậy! ! Cô có đáng đánh hay không! ?"

Đường Khả Hinh vừa che tay của mình, phản bác nói: "Cô cũng không có nói cho tôi, đây là đang học tập. . . . . ."

"Không phải tôi mới vừa nói với cô sao? Cô hỏi hôm nay học cái gì, tôi nói ăn cơm!" Khúc Uyển Đình vèo một cái, lại quất mạnh một roi trên tay Đường Khả Hinh!

"A . . . . . . " Đường Khả Hinh lại thét lên một tiếng, đau đến bật khóc, làm cho khách ở bên cạnh đều không nhịn được nhìn về phía bên này.

"Lúc ăn cơm, không thể cao giọng, cũng không thể im lặng, biết không?" Khúc Uyển Đình lại nâng roi quất mạnh trên cánh tay của Đường Khả Hinh!

". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh đau đến lăn lộn, người đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt đáng thương nhìn Khúc Uyển Đình, tư thế tuyệt đẹp để xuống roi, giống như người mới vừa đánh mình không phải là cô, trên mặt Khúc Uyển Đình lộ ra nụ cười, vừa xem thực đơn, vừa dùng giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi dịu dàng có lực, chân thành nói: "Ăn bữa ăn tây, thật ra là ăn tư tưởng, ngày mai sinh nhật của cậu chủ Tô, tôi nghĩ với cá tính của Tô tiểu thư nhất định sẽ tiệc mời các nhân vật nổi tiếng trong chính giới, thậm chí khách quý nước ngoài không phải ít, mà dựa vào mối quan hệ hợp tác giữa chồng chưa cưới của Tô tiểu thư và Tổng Giám đốc Tưởng, cô ấy nhất định sẽ thông qua sinh nhật lần này, mời tất cả ký giả đến Khách sạn Á Châu, thuận tiện PR cho anh ấy, cứu vãn mặt mũi bị mất vì cô trong đoạn thời gian trước, bao gồm một số người liên quan đến cuộc đua ngựa tranh tài. . . . . ."

"Làm sao cô biết?" Đường Khả Hinh có chút mất hồn nhìn cô hỏi.

Từ trong thực đơn, Khúc Uyển Đình hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Khả Hinh có chút nghiêm túc nói: "Khách sạn là một chuỗi thực phẩm, mà xã hội thượng lưu cũng là một chuỗi thực phẩm, bọn họ sẽ không trò chuyện cùng với bất kỳ ích người nào không có quan hệ lợi ích với mình, bọn họ sẽ lợi dụng cơ hội từng phút, tuyên truyền bản thân và công ty của mình, hoặc thu lấy tin tức của người khác, khi cô phát hiện có người nâng ly đi về phía cô, cho dù bọn họ đam mê sắc đẹp của cô, nhất định cũng sẽ nghe ngóng bối cảnh gia thế của cô trước, hoặc tất cả các tin tức liên quan đến cô, có thể xoay chuyển thế giới của bọn họ . . . . . Bọn họ mới có thể đi tới bên cạnh cô. . . . . ."

Đường Khả Hinh có chút từ chối loại cảm giác này, nhớ tới Tô Thụy Kỳ, cô thật lòng nói: "Nhưng bạn bè của tôi không phải là người như thế. . . . . ."

"Nhưng bạn bè của cô nhất định không sẽ biết cô ở trong hoàn cảnh đó! !" Khúc Uyển Đình một lời đã nói trúng!

Đường Khả Hinh im lặng.

Khúc Uyển Đình nhìn Đường Khả Hinh, sâu kín nói: "Cho nên tôi nói. . . . . . trong hoàn cảnh này, từng cử chỉ của cô cũng sẽ lọt vào trong ánh mắt của bọn họ, nếu như hơi không cẩn thận, sẽ trở thành trò cười của bọn họ "

"Tôi . . . . . Tôi từ chối loại không tự do này, cảm giác thở không nổi!" Đường Khả Hinh nói.

"Cô muốn thở không khí tự do, chỉ cần cô làm thật thành thạo sẽ không thành vấn đề. Nhưng cô là một thành viên của khách sạn, cử chỉ cẩn thận và đoan trang, tao nhã, cô không cần sao? Cô từ chối hoàn cảnh này, chính là từ chối công việc của cô! thái độ nàu của cô, tương lai có thể trở thành một nhân viên ưu tú của khách sạn?" Khúc Uyển Đình đột nhiên cất cao giọng nói.

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Khúc Uyển Đình, cô phát hiện thì ra cuộc sống của mình còn rất nhiều thiếu sót, chỉ vì mình không muốn đối mặt, từ chối trưởng thành, là quá tự kỷ. Cô im lặng, bởi vì cô nghe Khúc Uyển Đình nói, nhưng thật ra đang nói với chính mình, mỗi người đều có lập trường riêng, bất kì ai cũng không thể xem thường lập trường của người khác.

Khúc Uyển Đình nhìn ánh mắt cô thỏa hiệp, mới chậm rãi hỏi: "Cô hiểu chưa?"

Đường Khả Hinh vừa nghe vừa chậm rãi gật đầu

Vèo một tiếng, roi lại quất ở trên bả vai Đường Khả Hinh, lạnh lùng nói: "Lúc đang dùng bữa, nói chuyện với người ta, trước hết phải nói xin lỗi đã làm gián đoạn. . . . . . Hơn nữa còn phải chờ lúc khách nói nội dung không quá liên tục, mới có thể nói: excuse-me! Nếu không, sẽ tỏ ra cô rất không có lễ phép!"

Đường Khả Hinh lại muốn òa khóc, nhưng vẫn nhịn được, rất đáng thương nhìn cô.

Khúc Uyển Đình lại quất một roi trên vai của cô, nói: "Nếu như cô không thể giữ vững nụ cười cả buổi tối, ít nhất phải để cho sắc mặt mình bình tĩnh, dịu dàng!"

Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, chịu đựng đau đớn mãnh liệt, cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, nhìn về phía Khúc Uyển Đình.

Khúc Uyển Đình không lên tiếng, chậm rãi xem toàn bộ thực đơn một lần, mới nói Trần Mạn Hồng chọn mấy món ăn mình thích, sau đó đưa thực đơn đưa về phía cô.

Trần Mạn Hồng mỉm cười tiếp nhận, liếc vẻ mặt của Đường Khả Hinh một cái, có chút đồng tình nhận lấy thực đơn, mới vừa xoay người, lại nghe phía sau vèo một tiếng, lại đánh một cái, sau đó nghe Khúc Uyển Đình nghiêm giọng nói: "Ai bảo cô mở khăn ăn như vậy? Phải nắm nhẹ hai góc khăn ăn, sau đó nhẹ nhàng giật ra, trải lên bắp đùi, động tác không thể thô lỗ, không thể quét gió!"

"Ồ. . . . . . . . ."

"Chát!" một tiếng, roi tiếp tục rơi xuống, Khúc Uyển Đình lại nói: "Phải nói: biết rồi, cám ơn cô. . . . . ."

"Biết rồi, cám ơn cô. . . . . ."

"Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại. . . . . .".

"Vâng . . . . ."

"Chát!" một tiếng! Lại quất một roi, đầu kia nói: "Bắt đầu từ bây giờ, cô là khách quý của cậu chủ Tô, thu hồi thái độ thấp kém là cấp dưới của người kia đi! !"

"Tôi hiểu rồi, cám ơn cô. . . . . ."

Trần Mạn Hồng vừa cầm thực đơn, vừa đi về phía các nhân viên đang xem náo nhiệt ở trước mặt, không thể tin nổi nói: "Cô ấy nha, còn hung ác hơn tôi!"

"Vâng!" Mọi người nhất trí gật đầu!

Ánh mắt Trần Mạn Hồng chợt lóe, nhìn bọn họ tức giận nói: "Tôi rất ác sao? Các người xem người ta đánh Đường Khả Hinh thế nào? Bình thường nhiều lắm tôi chỉ đánh tay các người một chút, sức lực cũng không mạnh! Mọi người có muốn tôi làm như cô ấy hay không?"

Nhân viên tản ra như ong vỡ tổ ! !

Trần Mạn Hồng quay đầu lại nhìn thấy Khúc Uyển Đình quất trên bả vai Đường Khả Hinh, tức giận nói: "Tôi đã nói với cô! ! Cắt đứt người khác nói chuyện, phải nói excuse-me!

Đường Khả Hinh muốn khóc, khổ sở như nàng dâu nói: "Excuse-me! Tôi muốn đi nhà cầu một chút. . . . . ."

Chát! ! Roi lại quất xuống!

Khúc Uyển Đình tức giận nói: "Phải nói toilet! !"

"Tôi muốn đi toilet một chút. . . . . ." Vẻ mặt Đường Khả Hinh đau khổ, bắt chước nói theo Khúc Uyển Đình, rồi đứng lên, sau đó khăn ăn trên đùi rớt xuống mặt sàn, đáy lòng của cô run lên, hoảng sợ nhìn về phía Khúc Uyển Đình, nhưng cây roi đã quất mạnh trên đùi của mình, cô ah một tiếng, không nhịn được kêu lên, lại bị Khúc Uyển Đình quất vào bắp đùi một cái, nói: "Cô dám kêu cho tôi xem?"

Cả khuôn mặt Đường Khả Hinh thật muốn khóc, càng không ngừng xoa bắp đùi, rất đáng thương.

Trần Mạn Hồng nhìn cô cũng cảm thấy rất tội nghiệp, càng không ngừng lắc đầu thở dài nói: "Mẹ của tôi a! quá độc ác! Thật sự quá độc ác! Đánh con bé này hỏng rồi, ngày mai làm thế nào đi tham gia tiệc tối?"

Mới vừa dứt lời, liền thấy mấy người trợ lý mỉm cười đi tới, đưa thuốc bôi màu xanh lá trong suốt, đi tới trước mặt Khúc Uyển Đình, cung kính mỉm cười nói: "Khúc tiểu thư, đây là thuốc bôi trị tan máu bầm do Tổng Giám đốc Trang lệnh cho chúng tôi đưa tới, nói quất xuống xong, bôi vào sẽ rất nhanh tiêu sưng, hoàn toàn không ảnh hưởng đến ngày mai Đường tiểu thư tham gia bữa tiệc của cậu chủ Tô. . . . . ."

". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, nhanh chóng phát hỏa, nhưng rốt cuộc không dám cao giọng nói chuyện, cố gắng đè xuống cơn tức giận, nặn ra nụ cười nói: "Cô. . . . . . Cô. . . . . . Cô nói cái gì?"

"Ý tứ của Tổng Giám đốc Trang đúng là mời Khúc tiểu thư ra sức đánh đi, thuốc bôi rất có ích. . . . . ." Trợ lý mỉm cười nói.

"A . . . . . . . . . . ." một âm thanh sụp đổ, phá vỡ cả Khách sạn Á Châu, đất rung núi chuyển lung lay vài cái! Dĩ nhiên! Đây là tưởng tượng của Khả Hinh mà thôi, âm thanh kia không thoát ra ngoài. . . . . .

Chương 228: Tôi không đi

Một bữa cơm, nước tương cô cũng không liếm đến, cũng đã bị đánh đến điên đảo, giống như tiên nữ mắc đọa, người bị đánh đáng thương, người nhìn lòng kiếp đảm.

Trần Mạn Hồng đứng ở đầu kia phòng ăn, nhìn Đường Khả Hinh ngồi tại chỗ, ánh mắt rời rạc, tinh thần uể oải, tuyệt vọng nhìn món ngon trước mặt, toàn thân lại không dám nhúc nhích, sâu kín nói: "Tôi ăn no rồi. . . . . ."

Khúc Uyển Đình hài lòng cười nói: "Vậy thì đúng rồi."

Vẻ mặt của Đường Khả Hinh lộ ra khổ sở, mình chẳng có ăn cái gì cả.

"Ôi chao, mẹ ơi!" Trần Mạn Hồng lại chắt lưỡi lắc đầu, nói: "Đây mới thật là quá đáng thương! Bị đánh như vậy, một hột cơm cũng không vào, lại còn phải nói mình ăn no rồi."

Trần Văn Chi cũng cười rộ lên nói: "Nếu đổi lại là tôi...tôi cũng nói ăn no, loại cơm này, ai dám ăn?"

"Thế nào?" Nhã Tuệ mặc đồng phục, mới vừa đi làm, nghe nói Khả Hinh ăn cơm ở phòng ăn ngự tôn, cô liền đi tới xem một chút.

"Cô xem bạn thân của cô kìa?" Trần Mạn Hồng ah một tiếng, nhìn về phía Đường Khả Hinh đang cầm khăn ăn, làm theo phương pháp Khúc Uyển Đình dạy ình, nhẹ nắm góc khăn ăn, một tay kia nắm phía dưới, cúi đầu lau khóe miệng, dường như muốn ăn no, cô không nhịn được bật cười nói: "Nếu như cô có chuyện tìm cô ấy thì đi qua đi. . . . . Sư phụ của cô ấy là Khúc tiểu thư. . . . . ."

"Tôi biết rõ, cô ấy thường đến phòng ăn biển của chúng tôi ăn cơm." Nhã Tuệ không biết có chuyện gì, liền mỉm cười đi tới trước mặt Khúc Uyển Đình, đôi tay nhẹ đặt bên hông trái, cung kính gật đầu, gọi nhỏ: "Khúc tiểu thư, rất xin lỗi, quấy rầy cô. . . . . ."

Khúc Uyển Đình ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhã Tuệ, nói: "Cô là bạn của Đường Khả Hinh?"

"Đúng vậy. Có chút chuyện gấp, tôi có đồ muốn đưa cho cô ấy, cho nên bất đắc dĩ tới quấy rầy thời gian dùng cơm của cô." Nhã Tuệ mỉm cười nói.

"Không có việc gì." Khúc Uyển Đình mỉm cười nói.

Nhã Tuệ lại gật đầu cám ơn, liền nhìn Đường Khả Hinh dịu dàng mỉm cười, cô có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Khả Hinh, lúc nãy cô đã dùng cơm trưa xong rồi hả ?"

Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng để khăn ăn xuống, tao nhã mỉm cười, dùng một loại âm thanh êm ái chậm rãi, nói: "Tôi đã dùng cơm xong rồi. Cô có chuyện tìm tôi?"

Nhã Tuệ chớp mắt hai mắt, nhìn bộ dáng cô, hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nói: "Cậu chủ Tô gọi điện thoại cũng sắp nổ tung máy của tôi rồi, anh ấy xin cô nhận điện thoại của anh ấy, anh ấy đã sốt ruột chết rồi. . . . . ."

Đường Khả Hinh nghe vậy, hơi giật mình, mỉm cười nói: "Là thật sao? Anh ấy có nói, tìm tôi có chuyện gì không?"

Mỉm cười, giọng nói kia thật tuyệt vời.

Nhã Tuệ nhìn cô như vậy muốn nổi đầy da gà, cô ồ một tiếng, mới nói: "Tôi cũng không biết, cô không có điện thoại di động, tôi đã mang điện thoại của tôi tới cho cô. . . . . ."

Đường Khả Hinh biết ơn dịu dàng nở nụ cười, nói: "Rất cám ơn cô, suy nghĩ chu đáo giúp tôi. Đưa điện thoại di động cho tôi đi, chút nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy, cám ơn cô lo lắng".

Má ơi! Nhã Tuệ nhìn bộ dạng của cô, thật sự hoảng sợ, Nhã Tuệ vừa ngạc nhiên nhìn cô dịu dàng trăm năm khó gặp một lần, vừa lấy điện thoại di động ra đưa tới trước mặt cô, Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đưa tay nhận lấy điện thoại di động, mỉm cười gật đầu nói: "Làm phiền cô."

"Không cần khách sáo. . . . . ." Vẻ mặt Nhã Tuệ khó chịu, mới vừa muốn xoay người đi khỏi.

"Đúng rồi, xin cô chờ một chút. . . . . ." Đường Khả Hinh đột nhiên kêu nhỏ.

"À?" Nhã Tuệ xoay người nhìn về phía cô, ngạc nhiên hỏi.

Đường Khả Hinh hơi ngửa đầu, nhìn về phía bộ dáng Nhã Tuệ ngơ ngác, cô vẫn giữ nụ cười xinh đẹp, dịu dàng nói: "Buổi tối hôm nay, tôi có chút việc, có thể tôi không có cách nào về nhà nghỉ ngơi, nếu cô cảm thấy sợ, để cho Tiểu Nhu về nhà cùng cô thôi. . . . . ."

"À. . . . . ." Nhã Tuệ thật sự nghi ngờ đáp lời, muốn nói gì đó nhưng vẫn nuốt trở về cổ họng, xoay người đi đến trước mặt đám người Trần Mạn Hồng, không chịu nổi hỏi nhỏ: "Có ai nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì hay không? Tại sao cô ấy lại thành dáng vẻ này?"

Từ phía sau Tiểu Nhu muốn xông lên nói cho Nhã Tuệ, Trần Mạn Hồng thúc cùi chỏ một cái, đẩy cô ra đằng sau, mới mỉm cười nói: "Không có việc gì. Vì ngày mai cô ấy phải tham gia tiệc sinh nhật tối của cậu chủ Tô, cho nên mới học tập như vậy, cô phải ủng hộ cô ấy".

"Ồ. . . . . . đương nhiên là phải ủng hộ . . . . . ." Nhã Tuệ quay đầu nhìn Khả Hinh một cái, mới chậm rãi xoay người đi khỏi phòng ăn.

Khúc Uyển Đình hết sức tao nhã để khăn ăn xuống, nói: "Tôi đi toilet một chút, nếu cô muốn xử lý chuyện riêng, xử lý sớm đi. Sau đó còn học cái khác."

"Biết rồi, cám ơn cô. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười gật đầu, nhìn Khúc Uyển Đình đi khỏi, mặt của cô như bị táo bón, miệng cười đến cứng ngắc, giận tức run rẩy nhìn màn hình điện thoại trên tay, đã 62 cuộc gọi rồi, cô cắn răng một cái, sẽ dùng ngón cái đè mạnh xuống dãy số kia, rất tức giận lắng nghe.

Tô phủ!

Tô Thụy Kỳ mặc áo sơ mi trắng, quần màu đen thoải mái ngồi ở trên ghế sa lon to lớn bằng gỗ đỏ cổ xưa giữa phòng khách, nhìn người giúp việc và quản gia bận rộn lui tới vì tiệc sinh nhật của mình, nhưng sắc mặt anh cố gắng bình tĩnh cầm điện thoại di động, áp nhẹ ở bên môi, chờ đợi. . . . . .

Rốt cuộc điện thoại di động vang lên! !

Tô Thụy Kỳ ngồi thẳng người, cầm điện thoại di động lên vừa nhìn màn hình điện, thấy số của Nhã Tuệ, anh kích động cười một tiếng, lập tức nhận điện thoại gọi: "Khả Hinh?"

Đường Khả Hinh vừa nghe đến giọng nói của anh, ngọn lửa lại cháy hừng hực, thở hổn hển hỏi: "Anh tìm tôi có việc sao?"

Tô Thụy Kỳ nghe giọng nói cứng rắn lạnh lùng như thế, trái tim của anh đập bùm bùm, miễn cưỡng nở nụ cười, hơi căng thẳng hỏi: "Khả Hinh. . . . . . cô. . . . . . cô làm sao vậy? Cô đừng làm tôi sợ. . . . . . Tôi làm sai chuyện gì sao?"

"Không có!" Đường Khả Hinh dứt khoát trả lời.

"Khả Hinh. . . . . ." Tô Thụy Kỳ không chịu nổi, lập tức đứng dậy, cầm điện thoại di động vội vàng nói: "Bây giờ cô ở chỗ nào? Tôi lập tức đến gặp cô! Tôi muốn gặp mặt của cô nói chuyện."

"Có gì tốt mà gặp? Tôi không sao! Tôi không có chuyện gì! Tôi chỉ quá bận rộn công việc, mệt mỏi! Còn có. . . . . ." Đường Khả Hinh nói tới chỗ này, đột nhiên trong lòng hơi chua xót, tức giận nói: "Xin anh không nên gọi điện thoại cho Nhã Tuệ! Anh rất có thời gian sao? Có thời gian không bằng đi học thêm gì đi? Trồng cây, vẽ tranh, anh cũng không biết, trên thế giới này có bao nhiêu người sống rất khổ! ! Loại cậu ấm nhà giàu như anh có thể cả đời cũng sẽ không hiểu tâm trạng của những người nghèo như chúng tôi đây! Không có việc gì, cúp đi! Tôi rất bận".

"Khả Hinh, cô như vậy tôi không có cách nào yên lòng! Hiện tại tôi rất sốt ruột! ngay cả tiệc sinh nhật tôi cũng không có tâm tư!" Tô Thụy Kỳ bất đắc dĩ nói.

Đường Khả Hinh mím môi, nghẹn ngào nói: "Chuyện của tôi, không cần anh lo! Hiện tại tôi không muốn nói chuyện với anh!"

Sắc mặt của Tô Thụy Kỳ lập tức cứng lại, nhanh chóng nói: "Cô ở đâu, tôi đi tìm cô!"

"Tôi không muốn!" Đường Khả Hinh từ chối!

"Tôi sẽ tìm đến cô đấy!" Giọng nói Tô Thụy Kỳ cứng rắn.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, mới nhớ tới anh là con trai của Thủ tướng, không có chuyện gì anh không làm được, không có người nào anh không tìm được!

"Cô chờ tôi, tôi đi sang!" Tô Thụy Kỳ muốn cúp điện thoại. . . . . .

"Chờ một chút!" Đường Khả Hinh đột nhiên gấp gáp kêu anh.

Tô Thụy Kỳ ngừng lại, nghe điện thoại.

Khả Hinh có chút hiểu Tô Thụy Kỳ, ngoài mặt anh rất dễ nói chuyện, nhưng thái độ cứng rắn, cũng hết sức kiên quyết, cô biết anh sốt ruột, nhớ tới ngày mai là sinh nhật của anh, lập tức đau lòng vì chuyện mới vừa rồi, cô chậm rãi nói: "Tôi không sao. . . . . . chỉ vì công việc khổ cực, cảm xúc có chút không tốt. . . . . ."

Sắc mặt của Tô Thụy Kỳ hòa hoãn, cầm điện thoại di động, có chút đau lòng nói: "Thật. . . . . . Rất vất vả sao? Nhưng tôi nghe nói Tổng Giám đốc Trang là người rất thương yêu cấp dưới và rất sâu sắc, nhất là phong cách làm việc cũng hết sức kiểu Mỹ, cấp dưới rất tự do. . . . . . Tôi nghe rất nhiều người khen ngợi, mới yên tâm. . . . . ."

Nhắc tới Trang Hạo Nhiên, Đường Khả Hinh liền nổi giận, khuôn mặt vặn vẹo nói: "Những ai nói anh ấy là người tốt, tất cả đều nói nhảm! ! Anh ấy chính là một người hèn hạ bỉ ổi vô sỉ ghê tởm, thích bà chị già đến chảy nước miếng! !"

Tô Thụy Kỳ trợn mắt há mồm nghe Đường Khả Hinh nói xong, anh có chút hoảng sợ nói: "Khả Hinh. . . . . . cô. . . . . . cô làm sao vậy?"

Hiện tại cảm xúc của Đường Khả Hinh giống như khí cầu, càng lúc càng phồng lên, sắc mặt của cô lại hòa hoãn, lầu bầu nói: "Không có việc gì. Chỉ là mệt mỏi có chút khó chịu. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ vừa nghe, liền mới có chút đau lòng nói: "Nếu như thật quá mệt mỏi, vậy ngày mai sinh nhật của tôi. . . . . . cô không cần tới, ở nhà nghỉ ngơi đi. . . . . ."

Đường Khả Hinh vừa nghe vậy, hai mắt xoay tròn, mới gật đầu nói: "Tốt. . . . . . Tôi ngày mai sẽ không đi. . . . . ."

". . . . . . . . . . . ." Tô Thụy Kỳ nắm điện thoại, có chút căng thẳng, hai mắt xoay tròn, lại không lên tiếng.

Đường Khả Hinh nghe đối phương nín thinh, cô đột nhiên cười một tiếng, nhưng vẫn cố ý nói: "Trong khoảng thời gian này rất mệt mỏi, cho nên, ngày mai tôi không đi. . . . . . Anh chơi vui vẻ nha, lần trước không phải có một tiểu thư mắt một mí thật đáng yêu trò chuyện với anh sao? Tôi cảm thấy cô ấy thật rất xứng đôi với anh! Ngày mai có cô ấy, anh nhất định sẽ rất vui vẻ, tôi thật sự rất mệt mỏi, không đi được, ngại quá."

Tô Thụy Kỳ cầm điện thoại di động, cảm giác có chút tức giận nghẹn ở trong trái tim, sắp nổ tung, vẻ mặt của anh lộ ra gấp gáp, nắm chặt điện thoại di động, hết sức đè nén cảm xúc này, nhanh chóng chớp mắt, cười khổ nói: "Không có việc gì. . . . . . Nếu cô thật sự quá mệt mỏi, cũng không cần đến, tôi phái người giúp việc đưa bánh sinh nhật qua cho cô ăn. . . . . . bánh ngọt này toàn bộ làm theo khẩu vị của cô thích. . . . . ."

Đường Khả Hinh cười ngọt ngào, thật có chút vui vẻ nói: "Có thật không? Tôi thích ăn bánh ngọt dâu tây!"

Tô Thụy Kỳ miễn cưỡng cười, đáp lời: "Ừ. . . . . ."

"Vậy tôi cúp máy đây. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười cúp điện thoại.

Tô Thụy Kỳ vô lực ngã ngồi ở trên ghế sa lon, mất mát nhìn về phía chiếc đèn lồng đỏ thật lớn trước cửa nhà, còn có bánh ngọt ngọc trai do tự mình nghiên cứu làm ra, anh chậm rãi chớp nhẹ mắt, lộ ra một chút mất mát và khổ sở.

Đường Khả Hinh nắm điện thoại, nhớ tới cuộc điện thoại mới vừa rồi, cô đột nhiên cười một tiếng, nghe được giọng nói của Tô Thụy Kỳ, mới phát hiện hai ngày nay chịu khổ đều đáng giá, cô nhìn thấy Khúc Uyển Đình đi ra, cô lập tức đi lên trước, có chút vội vàng chân thành nói: "Khúc tiểu thư! Tôi biết rõ tôi học không đủ 24 giờ, nhưng xin cô cho tôi một chút thời gian, tôi muốn đi chuẩn bị quà sinh nhật cho người bạn thân nhất của tôi một chút ! Có thể không?"

Khúc Uyển Đình nhìn bộ dáng căng thẳng của cô, liền mỉm cười nói: "Đi đi. Cho cô hai giờ!"

Khả Hinh vui vẻ mỉm cười, lập tức khom người nói: "Cám ơn cô! !"

Cô nói xong, cũng đã xông ra khỏi phòng ăn, chạy như bay đi xuống, đúng lúc này, nhìn thấy đám người Trang Hạo Nhiên đang muốn tới đây dùng cơm trưa, ánh mắt của cô nóng lên, lập tức đi tới cầm cổ tay Trang Hạo Nhiên nói: "Anh đi theo tôi !"

"Cái gì vậy! Tôi còn phải ăn cơm!" Trang Hạo Nhiên nói! !

"Anh đi theo tôi ! Nhanh lên một chút! !" Dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, Đường Khả Hinh dám kéo Trang Hạo Nhiên đi, thậm chí kéo anh vào thang máy đóng cửa lại!

Trang Hạo Nhiên chặn lồng ngực của mình, nhìn Khả Hinh kêu to: "Này! ! Cô đừng tới đây! ! Tôi sẽ không đi vào khuôn khổ đâu! Tôi yêu Tinh Xuyên!"

Chương 229: Bao nhiêu tiền?

Bầu trời xanh thẳm, từng đám mây trắng trôi lững lơ.

Chiếc Audi Pikes Peak màu trắng lao dọc theo con đường cây ngô đồng, tốc độ 80 km/h thì mui xe chuyển động mở ra đón gió mãnh kiệt, từng trận gió biển quét qua, Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh mây trắng, thiên nhiên trước mắt, rất bao la rộng lớn, thậm chí nhìn thấy một con chim biển bị lạc đường, sau khi đánh một xoay tròn ở trên không trung, bay về phía đường Tân Hải.

"Hắc...!" Khả Hinh thật vui vẻ nhìn con chim biển bay xa, cười to mấy tiếng.

Trang Hạo Nhiên quay đầu, mỉm cười nhìn cô một cái, đạp chân ga, cho xe chạy về hướng nội thành, mới hỏi: "Cô cứ tự nhiên kéo người ta ra ngoài, cô muốn làm gì?"

Đường Khả Hinh lập tức quay đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, cười nói: "Ngày mai là sinh nhật của Tô Thụy Kỳ, tôi muốn mua quà tặng cho anh ấy! Nhưng tôi không biết nên lựa quà gì, đương nhiên phải kéo anh ra ngoài, muốn biết, rốt cuộc đàn ông hi vọng cô gái tặng quà gì cho họ?"

Trang Hạo Nhiên bật cười, không lên tiếng, chỉ cầm tay lái xoay tròn, để cho xe chạy về phía bên trái.

Đường Khả Hinh nhìn anh đột nhiên nở nụ cười kỳ quái, mình cũng không nhịn được bật cười nói: "Anh cười cái gì? Nói đi!"

"Cô thật muốn biết?" Trang Hạo Nhiên lại cười thần bí, hỏi.

"Ừ" Đường Khả Hinh lập tức gật đầu.

Trang Hạo Nhiên chợt cười xấu xa, lại gần Đường Khả Hinh, nói nhỏ: "Ở sinh nhật đàn ông thích nhất là cô gái tặng mình cho bọn họ!"

"Anh. . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức đỏ mặt, tức giận vươn tay, vỗ xuống bả vai Trang Hạo Nhiên.

"Đừng đánh! Đang lái xe ! Cô đứng đắn một chút!" Trang Hạo Nhiên không nhịn được bật cười nói.

"Là anh không đứng đắn!" Đường Khả Hinh tức giận nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, kêu lên!

"Ha ha ha. . . . . ." Trang Hạo Nhiên bật cười.

"Anh nghiêm túc một chút! ! Giả sử ngày mai là sinh nhật của anh, anh hi vọng bạn gái của anh tặng quà gì cho anh?" Đường Khả Hinh hỏi,

Trang Hạo Nhiên bật cười hỏi: "Vậy phải xem cô nói bạn gái đó là bạn gái trước hay bạn gái hiện tại?"

"Bạn gái trước! Tinh Xuyên ba ngàn năm trước bây giờ còn chưa là của anh!" Đường Khả Hinh khi dễ nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhớ tới bạn gái trước, trên mặt lộ ra vẻ nhu hòa, cầm tay lái, chạy về phía bên phải, mới nói: "Cô ấy. . . . . . Cô ấy thích nhất tặng cho tôi cà vạt, vào mỗi sáng, tôi mặc áo sơ mi, sau đó rời giường, đeo cà vạt cho tôi, nhưng cuối cùng tôi luôn thức dậy sớm hơn cô ấy, sau đó đi xuống tầng dưới khách sạn dự họp, cô vẫn tiếp tục ngủ. . . . . . Ngủ rất say. . . . . . tư thế ngủ của cô ấy rất đẹp, nghiêng mặt vùi vào gối giống như cười khẽ, rất hưởng thụ cuộc sống, hoàn cảnh xung quanh. . . . . ."

"Vậy anh thích cô ấy tặng cà vạt không?" Đường Khả Hinh nhìn về phía anh hỏi.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên hơi chuyển, mới quay đầu cười có chút xấu xa nói: "Thật ra tôi có chút không thích. . . . . ."

Đường Khả Hinh lập tức nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên lại bật cười nói: "Nhưng tôi vui vẻ, rất vui vẻ, cô ấy tặng cho tôi dây thừng tôi cũng thích! ! Càng không cần phải nói là cà vạt! Thật ra chỉ cần người đàn ông kia thích cô, mặc kệ cô đưa cái gì anh ấy đều thích!"

"Có thật không?" Đường Khả Hinh có chút không tin.

"Ừm!" Trang Hạo Nhiên lái xe, chậm rãi lái vào phố xá sầm uất, khi chiếc Audi Pikes Peak lái vào đường cây ngô đồng thì tất cả xe BMW lớn nhỏ xung quanh, chạy băng băng, cả đám xe Ferrari, toàn bộ nhường đường, anh đột nhiên bật cười, cũng không khách khí cho xe chạy thẳng phía trước.

"Vậy. . . . . Chúng ta đi mua cà vạt ngay!" Đường Khả Hinh đột nhiên bật cười! !

"Ừm!" Trang Hạo Nhiên vừa dứt lời, xe đã dừng ở trước một cửa hiệu trang phục nam giới, xoay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh nói: "Đến rồi!"

Đường Khả Hinh trợn mắt há mồm ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa hiệu trang phục nam giới cao cấp được thiết kế theo phong cách Anh, phía trên hai khung cửa kính màu nâu, viết: Open, mở ra, tủ kính hai bên trái phải đặt mấy bức tượng người mẫu nam ngay ngắn, hết sức trang nhã.

Trang Hạo Nhiên không nói gì, nắm bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh bước lên ba bậc thang, đẩy cửa đi vào cửa hiệu trang phục.

"Trang tiên sinh. . . . . ." Quản lý tiệm lập tức cung kính đi tới.

"Ừm!" Trang Hạo Nhiên dường như rất quen thuộc nơi này nói: "Chúng tôi muốn xem cà vạt."

"Tốt, mời qua bên này. . . . . ." Quản lý vươn tay mời Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh đi qua ánh đèn màu xanh trang nhã chiếu sáng đại sảnh xa hoa, sau đó đi vào trong nội sảnh.

Đường Khả Hinh đạp sàn nhà bằng gỗ, đi vào bên trong, vừa nhìn tủ quầy gỗ quý xung quanh, từng bộ âu phục sắp xếp gọn gàng, được ủi phẳng phiu, trái tim của cô nhảy thình thịch, nhìn khung cảnh sang trọng xung quanh, không phải đắt chứ? Đi lại mấy bước, mới nhìn giới thiệu vắn tắt cửa hiệu, là một bậc thầy thiết kế nổi tiếng ở Anh quốc thiết kế tây trang và cà vạt, nơ, thậm chí ngay cả tấm card nhỏ bé cũng tự mình viết tay, lòng của cô chợt lạnh, sắc mặt bắt đầu tái nhợt, nắm chặt dây túi xách, nghĩ tới 60 ngàn trong thẻ của mình . . . . . .

"Mời vào. . . . . ." Quản lý cung kính mời Trang Hạo Nhiên và Khả Hinh đi qua đại sảnh, đi vào nội sảnh, lập tức thấy nhìn trên từng giá gỗ màu hồng tinh xảo, bày đầy cà vạt, đủ loại kiểu dáng, xanh đậm, xanh nhạt, màu đen, ngay chính giữa bàn thủy tinh hình tròn, nhẹ nhàng xoay tròn, phía trên đặt kim cài màu đen nổi tiếng đắt tiền, lóe ra ánh sáng lấp lánh, thậm chí còn có các loại đồng hồ, mà ở ngay chính giữa bàn thủy tinh, ở dưới đèn màu xanh dương, để một chiếc đồng hồ bạch kim, dây đeo màu đen, thiết kế hết sức sống động tao nhã, trên chiếc bàn xoay tròn, đồng hồ càng không ngừng xoay chuyển góc độ, chiếu sáng trong đôi mắt của Khả Hinh. . . . . .

Trái tim nhảy lên một cái.

Đường Khả Hinh đột nhiên bỏ qua khu cà vạt, đi tới bàn thủy tinh xoay tròn, ở khoảng cách thật gần cúi thấp đầu nhìn chiếc đồng hồ này, ba vòng bạch kim mặt ngoài có đường nét không chính thống làm cho chiếc đồng hồ này có vẻ vô cùng cổ điển, dây đồng hồ màu đen, đặc biệt trang nhã, nghe nói chỉ có người đàn ông tao nhã cảm tính mới xứng mang chiếc đồng hồ dây màu đen này, bởi vì nó đơn giản, hơn nữa làm nổi bật người đàn ông chín chắn và bình tĩnh. . . . . .

Cô thật sự rất thích rất thích chiếc đồng hồ này, thậm chí cô không nhịn được nghĩ tới chiếc đồng hồ này nếu như đeo vào trên cổ tay trắng tinh của Tô Thụy Kỳ sẽ đẹp biết bao nhiêu, cô không nhịn được cười.

Trang Hạo Nhiên đứng ở phía bên cà vạt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Khả Hinh nổi bậc dưới ánh đèn màu xanh dương lấp lánh, tràn đầy cảm xúc kích động, hai mắt càng tỏa sáng lấp lánh, dường như rất muốn có, anh cũng cười theo cô.

"Tiểu thư. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía nữ quản lý trẻ tuổi, thật vui vẻ và nóng ruột hỏi: "Chiếc đồng hồ này bao nhiêu tiền?"

"Chiếc đồng hồ này là do bậc thầy thiết kế của Tổng Công ty chúng tôi ở tại Anh quốc thiết kế bằng thủ công, trên thế giới chỉ có một chiếc. . . . . ." Quản lý mỉm cười nói: "Từng hoa văn phía trên là chữ viết chủng tộc thời văn minh đại cổ nào đó, tất cả loại chữ viết trên đều lời chúc phúc. . . . . ."

"Có thật không?" Đường Khả Hinh nghe, càng hưng phấn nở nụ cười, nhìn về phía chiếc đồng hồ, kích động hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"120 ngàn!"

"A! ! !" Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, hoảng sợ không nhẹ, nhìn quản lý cửa hiệu nở nụ cười, hy vọng của cô trong chớp mắt tan biến, cô tức giận chỉ vào chiếc đồng hồ trên bàn thủy tinh, kêu to: "120 ngàn? ? ? ? ? ?"

"Đúng vậy. . . . . ." Quản lý cửa hiệu có chút mất hồn, đột nhiên tâm trạng cô kích động, miễn cưỡng nói nhỏ: "Chiếc đồng hồ thủ công này được làm bằng bạch kim và khảm tất cả 120 viên kim cương nhỏ, nó có thể là chiếc đồng hồ bạch kim tăng giá nhanh nhất ở Trung Quốc. Bởi vì nó là loại đồng hồ đặt, không chính thức tung ra thị trường, cho nên giá tiền hơi rẻ. . . . . ."

"Cái này mà gọi là hơi rẻ à?" Đường Khả Hinh lập tức nhắc đồng hồ nhỏ màu hồng đeo trên cổ tay mình, nhìn về phía quản lý, hết hy vọng, nói: "Cái của tôi chỉ có 12 ngàn! ! Tại sao cái của cô mắc như vậy chứ? Có thể bớt hơn một chút không?"

Quản lý nhịn cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, trong lòng nghĩ bớt nữa, nhìn phản ứng của cô cũng mua được sao?

"Hoặc là. . . . . . giảm giá. . . . . . .... . . . . ." Đường Khả Hinh có chút bất đắt dĩ suy nghĩ: Ngay cả giảm 50% cũng đã là 60 ngàn. . . . . . Đây không phải là muốn mạng của mình sao?

Mặt của cô như bị táo bón, thật đáng thương nhìn chiếc đồng hồ này.

Trang Hạo Nhiên đứng ở đầu đó, nhìn ánh mắt của Đường Khả Hinh rất đáng thương, hai mắt của anh lóe lên, nhịn cười, giơ tay gọi quản lý.

Quản lý cửa hiệu ngẩng đầu lên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên. . . . . .

Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô giơ ngón trỏ, chỉ chiếc đồng hồ quý giá kia.

Quản lý cửa hiệu có chút không tin, thừa dịp Đường Khả Hinh còn đắm chìm trong đau thương, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên thật cẩn thận giơ một dấu tay, dùng ánh mắt hỏi anh: "Số này sao?"

Trang Hạo Nhiên gật đầu.

Quản lý cửa hiệu thấy thế, hơi kinh ngạc, nhưng vẫn có chút áy náy mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Thật xin lỗi, tiểu thư, mới vừa rồi tôi. . . . . . À. . . . . . Mới nhớ tới. . . . . . chiếc đồng hồ này. . . . . . À. . . . . .bảng giá tiền bị sai rồi. . . . . ."

Đường Khả Hinh ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, nhưng vẫn không ôm hi vọng chút nào, nhàn nhạt hỏi: "Không phải số này à? Không phải là 120 ngàn sao. . . . . ."

"Không phải, không phải!" Quản lý cửa hiệu miễn cưỡng mỉm cười liếc Trang Hạo Nhiên một cái, mới nói: "Là . . . . . Là . . . . . Là . . . . . 12 ngàn đồng!"

"Bộp" có một nhân viên phục vụ đang cầm cái hộp cà vạt đi tới, nghe nói như thế, trừng mắt, tay buông lỏng, cái hộp rơi trên mặt đất!

"Cái gì?" Đường Khả Hinh không có thời gian trông nom những người khác, chỉ khiếp sợ nhìn Quản lý cửa hiệu, kêu lên: "Cô nói bao nhiêu?"

"12 ngàn đồng. . . . . .". Trái tim của Quản lý cửa hiệu có chút lạnh lẽo nhìn về phía Đường Khả Hinh, Thượng Đế phù hộ cho con nhớ được mấy cái chữ này.

"Có thật không?" Đường Khả Hinh thật kích động muốn bật khóc, thật vui vẻ nhìn về phía Quản lý cửa hiệu, nói: "Thật sự là 12 ngàn đồng sao? Nhưng tôi xem. . . . . ."

Cô nói xong, càng kích động cúi đầu đưa ngón trỏ ra đếm con số bảng giá dưới đồng hồ, rất nhiều rất nhiều số 0 nha. . . . . .

"Bảng giá này sai rồi, nhân viên mới của cửa hiệu chúng tôi làm nhầm số. . . . . . Phải là 12 ngàn đồng. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Quản lý cửa hiệu lại nói.

"12 ngàn đồng. . . . . . 120 viên kim cương và vòng bạch kim bên ngoài?" Đường Khả Hinh cũng không dám tin tưởng hỏi.

"A. . . . . ." Quản lý cửa hiệu nhìn ánh mắt nóng bỏng của Đường Khả Hinh, cô cười khổ nói: "Đúng vậy! Bởi vì đây là chiếc đồng hồ kỷ niệm, cho nên vô giá, chủ tịch chúng tôi không tính giá vốn . . . . . ."

"Thật sao!" Rốt cuộc Đường Khả Hinh đã tin tưởng, đôi tay che miệng vui vẻ giống như người đoạt giải thưởng, thiếu chút nữa mở miệng nói, hôm nay tôi đoạt được giải thưởng, tôi muốn cám ơn TVB, cha mẹ của tôi, cám ơn bọn họ sinh ra tôi nuôi tôi, cho tới ngày hôm nay tôi may mắn đoạt được giải thưởng này, cám ơn mọi người, cám ơn mọi người! Tôi yêu mọi người! !

Đường Khả Hinh như đứa ngốc, cười híp mắt, đi về phía quản lý cửa hiệu, đè nén kích động muốn kêu mẹ ơi, chắp hai tay, nghẹn ngào nói: "Quản lý. . . . . ."

"Vâng . . . . ." Quản lý liếc về phía cô.

Ánh mắt của Đường Khả Hinh nheo lại, giống như viên bi nhỏ lấy lòng nói: "Lúc tôi mới vừa tiến vào, thấy trên bảng kí hiệu nói, mua sản phẩm mới, giảm giá 90%? Đồng hồ của tôi còn có thể bớt thêm nữa hay không?"

"À?" Quản lý hoảng sợ kêu lên

Chương 230: Cháy rồi sao?

"Thưa cô. . . . . . 12.000 đồng, đã giảm giá 90%, tổng cộng còn 1.080 đồng . . . . . ." Nhân viên thu ngân đứng ở trước máy cà thẻ, giương mắt nhìn Đường Khả Hinh.. . .

"Ha ha ha ha ha. . . . . ." Đường Khả Hinh phát ra tiếng cười từ trong lòng, rút ra thẻ của mình, sảng khoái đưa cho nhân viên thu ngân.

Nhân viên thu ngân vừa dùng ánh mắt rất ngạc nhiên nhìn cô, vừa nhận lấy thẻ, mới vừa muốn quét vào máy cà thẻ. . . . . .

"Chờ chút. . . . . ." Đôi tay Đường Khả Hinh khẽ chống mặt bàn, cười híp mắt nhìn về phía nhân viên thu ngân, cười rất đáng yêu nói: "Nếu cũng đã giảm còn 1.080 đồng rồi, không bằng làm tròn số luôn đi, hoàn thành tâm nguyện của ông chủ tịch. . . . . ."

Nhân viên thu ngân có chút không khách khí nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh.

Quản lý cửa hiệu lập tức mỉm cười tiến lên nói: "Tốt, tiểu thư, còn 1.000 đồng thôi. . . . . ."

"Ha ha ha ha ha! Thật tốt quá! Quản lý, cô thật là người tốt, cô thật là mẹ ruột của tôi a" Đường Khả Hinh rất vui vẻ suy nghĩ, nhớ tới hôm nay vì người đàn ông kia, khóc ngã ở trong thang máy, hiện tại ngay cả bản thân cô cũng xem thường mình, anh cũng không khiến người ta động lòng bằng quản lý cửa hiệu này.

Nhân viên thu ngân im lặng không lên tiếng, cầm thẻ cà vào máy, sau đó đè xuống 1.000, hơi bất đắc dĩ nói: "Xin nhấn mật mã!"

Đường Khả Hinh nhanh chóng đè xuống mật mã của mình.

Nhân viên thu ngân nhàn nhạt đè xuống Enter.

Trên máy cà thẻ chạy ra một tờ giấy màu xanh, đưa cho cô ký tên!

Đường Khả Hinh vung bút kí tên của mình, lại ngẩng đầu lên cười khúc khích nhìn về phía nhân viên thu ngân!

Nhân viên thu ngân miễn cưỡng cười.

Nhân viên thu ngân lấy túi xách bỏ cái hộp nhung màu xanh vào, rồi đem một bó hoa màu xanh dương và một logo hình bươm bướm, nhẹ in ở trên cái hộp, cẩn thận đặt nó ở trên hộp có logo cửa hàng, mới đưa về phía Đường Khả Hinh, miễn cưỡng cười nói: "Tiểu thư, đồng hồ của cô. . . . . ."

"Cám ơn!" Đường Khả Hinh lập tức cười đến híp mắt, vươn tay nhận lấy cái cái hộp màu xanh, đôi tay nắm chặt, muốn kép tới, nhưng cô dùng sức cũng không kéo qua được, ngẩng đầu lên nhìn nhân viên quầy mỉm cười vô cùng thâm ý nói với mình: "Xin cô sau khi ra cửa, đừng nói cho người khác cái đồng hồ này trị giá 12.000 đồng. . . . . . Bởi vì đây là truyền thống trăm năm của cửa hiệu chúng tôi ở Anh quốc. . . . . ."

"Cô yên tâm cô yên tâm! Tôi sẽ nói 120 ngàn !" Đường Khả Hinh cười ha ha ha, cô nói xong, đột nhiên dùng sức kéo cái hộp tới trong tay!

"Aiz. . . . . ." Nhân viên thu ngân có chút tội nghiệp nhìn Đường Khả Hinh.

"Tôi thật sự mua được bạch kim, cô đừng không nỡ chứ." Đường Khả Hinh lại cười híp mắt xong mới nói: "Tôi muốn xem một chút đây là truyền thống trăm năm như thế nào mà có thể rộng lượng như vậy, nhân văn như vậy . . . . . ."

Cô nhắc túi xách, sau đó híp mắt, giống bà già mang mắt kính cầm cái hộp, nhìn chữ tiếng anh phía trên, có chút gian nan đọc: "Hoàng thất Anh quốc. . . . . . . . Hoàng thất Anh quốc. . . . . . . ."

Mấy nữ nhân viên trẻ tuổi cùng nhân viên thu ngân nhìn cô!

Đường Khả Hinh lại híp mắt, nhìn chữ tiếng anh phía trên, hết sức cố gắng, còn muốn há mồm đọc: ". . . . . . . . . . . . . ."

Miệng cô đóng mở, vô cùng ngượng ngùng ngẩng đầu, nhìn quản lý cười nói: "Thật xin lỗi, tiếng anh của tôi không tốt. . . . . ."

"Không có việc gì, không có việc gì!" Quản lý cửa hiệu lập tức mỉm cười nói: "Cô thích là tốt rồi, quà tặng không phân biệt xuất xứ, thật lòng mới là quan trọng nhất."

"Quản lý thật biết nói chuyện!" Đường Khả Hinh lại cười ngây ngô.

"Tiểu thư. . . . . ." Nhân viên thu ngân có chút tâm không cam lòng đưa tới một cái hộp da thật màu trắng trang nhã, đặt ở trên mặt thủy tinh, nhẹ nhàng đẩy về phía Đường Khả Hinh, nói: "Tiểu thư, trong cửa hiệu chúng tôi có quy định, nếu mua vượt qua một . . . . . . . . . . . Ách. . . . . . 1000 đồng, sẽ được tặng món quà tuyệt đẹp của cửa hiệu chúng tôi "

"Trời ạ! Lại còn có loại chuyện tốt này rơi vào trên người của tôi?" Đường Khả Hinh thật sự quá thần kỳ ôm lấy cái hộp kia, nhanh chóng mở ra, lại là một cái cà vạt tơ tằm quý giá, phía trên còn có logo nhỏ của hoàng thất, cô kêu lên một tiếng nói: "Cà vạt thật đẹp, bao nhiêu tiền vậy?"

Tất cả mọi người không muốn nói cho cô biết, giá trị 10.000 đồng!

Quản lý cửa hiệu chỉ đành phải mỉm cười nói: "Quà tặng, chúng tôi luôn không làm giá, chỉ có chút tấm lòng, cũng đừng hỏi chúng tôi giá tiền nữa."

"Đúng vậy đúng vậy! Mặc dù tôi vẫn muốn biết nó bao nhiêu tiền. . . . . ." Đường Khả Hinh có không biết bao nhiêu vui vẻ ôm lấy cái hộp, vừa muốn đóng lại. . . . . .

"Soạt! Cà vạt này tôi thích!" Trang Hạo Nhiên mới vừa nói chuyện điện thoại xong, cầm điện thoại di động, đi tới trước quầy, thấy Đường Khả Hinh ôm cái hộp cà vạt, cà vạt trong hộp thật rất đẹp mắt, anh lập tức muốn đưa tay cầm. . . . . .

Đường Khả Hinh lập tức thu hộp caravat vào bên hông, ngẩng đầu nhìn anh, có chút không thành thật, híp mắt cười nói: "Đây không phải là của anh! Đây là quà tặng sau khi tôi mua đồng hồ 1000 đồng!"

Trang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn quỷ hẹp hòi nói: "Tôi lái xe đưa cô đến mua đồng hồ đeo tay, cô cũng không chịu tặng cà vạt cho tôi?"

Đường Khả Hinh trợn to hai mắt nói: "Tôi nhận ra được nơi này, đây là đường Hoài Tân, từ khách sạn chúng ta ngồi xe buýt xe tới đây chỉ bốn đồng! Nếu như anh muốn, đưa cho tôi 4 đồng đi!"

"Cô đừng như vậy, tôi thật sự rất thích cà vạt này " Trang Hạo Nhiên muốn vươn tay, nắm cái hộp trên eo cô!

"Anh đừng như vậy!" Đường Khả Hinh lập tức đưa cái hộp ra sau lưng, mới ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, tức giận nói: "Đây là tự tôi mua, tại sao tôi phải đưa cho anh? Tôi muốn giữ lại để sau này Nhã Tuệ kết hôn đeo cho chồng cô ấy lúc hôn lễ! Cà vạt này xinh đẹp như vậy, qua mấy năm nữa cũng không gặp được!"

"Cô đưa cho tôi cái này, tôi sẽ mua một cái khác cho cô! Tôi thật rất thích cà vạt này!" Trang Hạo Nhiên lại muốn đưa tay cầm!

"Không! Tôi thích cái này!" Đường Khả Hinh lập tức ôm lấy cái hộp, chạy ra ngoài cửa hiệu!

"Cô. . . . . ." Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn Đường Khả Hinh đã xông ra ngoài, sau đó trực tiếp leo lên xe thể thao của mình, làm bộ nhìn gương, sờ tóc, vẻ mặt anh băn bó nhìn cô, móc thẻ vàng ra đưa cho quản lý cửa hiệu!

Quản lý cửa hiệu lập tức nhận lấy quét vào máy cà thẻ 119.000 đồng, sau đó xé ra hóa đơn đưa cho Trang Hạo Nhiên!

Trang Hạo Nhiên cúi đầu, liếc mắt nhìn số tiền phía trên, không nhịn bật cười, lắc đầu một cái.

Anh soạt soạt soạt ký tên của mình!

"Trang tiên sinh, ngài đi thong thả. . . . . ." Quản lý cửa hiệu đưa Trang Hạo Nhiên ra khỏi cửa hàng.

Mấy nhân viên trong cửa hàng đều dậm chân, không cam lòng nói: "Chuyện này thật quá mức! Cô ấy tốn có 1000 đồng, mua một chiếc đồng hồ 120.000 đồng, còn cầm đi cà vạt 10.000 đồng, tại sao có thể có loại đàn ông cam tâm tình nguyện làm loại chuyện này vậy?"

"Đúng vậy, người đàn ông kia vừa cao lớn vừa đẹp trai, cô ấy vừa lùn vừa xấu!"

"Thật lùn! Khẳng định cô ấy không tới 1m6!"

"Hắt xì!" Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, xoa xoa lỗ mũi của mình, có chút ngạc nhiên lấm lét nhìn trái phải nói: "Có người mắng chiều cao của tôi!"

Trang Hạo Nhiên ngồi ở chỗ tài xế ngồi, tức giận thắt chặt dây nịt an toàn, mới liếc về phía cô nói: "Có ý gì?"

"Chỉ cần tôi không có bệnh, nhảy mũi, nhất định là có người đang mắng chiều cao của tôi" Đường Khả Hinh trừng lớn con ngươi, ngó trái ngắm phải, nói.

Trang Hạo Nhiên không nhịn được bật cười, nổ máy xe nói: "Người ta không phải đang chửi chiều cao của cô, người ta chỉ nói lời thật, nói chiều cao của cô 1m58!"

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía anh nói: "Tại sao anh nhất định phải so đo 0.2 centimét với tôi? Anh không thể khoan dung độ lượng một chút sao? Làm sao anh nhỏ mọn như vậy? Lúc anh theo đuổi con gái, anh nhất định không nỡ tốn tiền!"

"Đúng đúng đúng, tôi không nỡ tốn tiền! ! Bởi vì cấp trên hẹp hòi, cho nên cấp dưới mới gõ cửa! Bạn gái của tôi mua cho tôi nhiều cà vạt . . . . . ."

"Đó là bởi vì bọn họ mù! Họ không biết anh mới chia tay mấy ngày trước, mấy ngày sau cũng đã muốn người ta mua cho anh cà vạt. . . . . ." Đường Khả Hinh nói to, cổ họng nhất thời không thở được, dừng lại nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, có chút lo sợ.

Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên cứng ngắc, vừa lái xe, vừa vươn tay nắm cằm của cô nói: "Nhìn xem cô nói chuyện rất miệng lưỡi, khẳng định trước kia cũng rất bướng bỉnh ! Nói! Trước kia có biết cãi nhau hay không?"

"Không có!" Đường Khả Hinh lập tức nói!

"Hừ! Đừng để cho tôi có cơ hội biết chuyện của cô!"

"Không cần!" Đường Khả Hinh đột nhiên cúi đầu, đem cái hộp cà vạt nhét vào trong túi!

"Sợ cái gì?" Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô nói.

"Khó có được vui vẻ, trước đừng chen tay vào, vừa đụng đến sẽ đau, chờ đến sau này càng đau hơn, rồi đưa tay chen vào mới có hiệu quả. . . . . ." Đường Khả Hinh cúi đầu, ngây ngốc nhìn cái hộp cà vạt sang trọng.

Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn cô một cái, mới cầm tay lái, lái vào một con đường rừng dừa thật lớn, mới nói: "Quá khứ thật sự có đau như vậy không?"

Đường Khả Hinh đón gió biển mát mẻ, ngẩng đầu nhìn bờ biển xa xa, có mấy nhân viên tình nguyện mặc quần áo màu đỏ, nhặt rác trên bãi biển, cô đột nhiên nhớ tới mẹ đi theo bố dượng về quê, dường như hôm nay trở lại, cô đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Dừng xe. . . . . ."

"Làm gì?"

"Tôi muốn đi một chỗ trước. . . . . ." Đường Khả Hinh nói.

"Tôi đưa cô đi."

"Không cần!"

"Tôi đưa cô đi!" Trang Hạo Nhiên nói xong, cũng đạp mạnh chân ga.

Trời xanh xanh, tầng mây càng lúc càng dầy, một trận gió thổi qua, mưa phùn đã trút xuống.

Chiếc Audi Pikes Peak dừng ở trước một bức tượng tại quảng trường, mui xe từ từ đóng lại.

Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ là im lặng xách theo túi xách đi xuống xe, sau đó đi dọc theo con đường quen thuộc đi tới quảng trường, đúng lúc trời mưa, mỗi lần gặp mẹ đều có mưa phùn, cô vừa đi về phía trước, hai mắt vừa mờ mịt, theo bản năng đi tới giữa quảng trường, quả thật nhìn thấy một người phụ nữ hình dáng gầy gò, bên hông còng xuống, mặc áo đồng phục quét đường phố màu đỏ, quần màu đen, mang giày vải rách nát, kéo búi tóc xốc xếch, tay cầm một cây chổi dài, thừa dịp mưa rơi chưa lớn, nhanh chóng quét rác đi, sẽ rất vui mừng nhặt được chai coca, chai nước suối bỏ vào một trong túi nhựa trong suốt, lại đem rác còn lại đổ vào trong sọt. . . . .

Đường Khả Hinh cắn chặt răng nhìn cảnh tượng này, nắm chặt dây túi xách trong tay, thở mạnh một hơi, mới chậm rãi di chuyển bước chân đi tới bên mẹ, nhẹ nhàng gọi: "Mẹ. . . . . ."

Lý Tú Lan đột nhiên xoay người, kích động nhìn con gái.

Đường Khả Hinh có chút đau lòng giật mình, hơn nửa năm không nhìn thấy mẹ, trên mặt lại thêm nếp nhăn, tóc mai kéo ra vài sợi cuốn tại hai bên khuôn mặt, bộ dáng vẫn yếu đuối, để cho bà càng lộ ra vẻ già nua cô độc. . . . . .

Mưa phùn lại rơi xuống, tung bay giữa hai mẹ con im lặng nhìn nhau.

Đường Khả Hinh sâu thở một cái, cố nén nước mắt rơi xuống, hít hít mũi đỏ, nhanh chóng mở túi xách, từ bên trong lấy ra 10 ngàn đồng mới vừa lấy khi đi qua ngân hàng, cuốn thành một cục tròn, dùng dây thun buộc kỹ, nắm bàn mẹ già nua đầy vết chai sạn, nhét tiền vào tay trong của mẹ, giọng nói có chút vội vã nói: "Đây là tiền lương gần đây con mới tìm công việc, mẹ cầm đi. Đừng nói cho người kia, mình len lén cất giấu, mua chút đồ ăn ngon, mùa thu sắp tới, mua một vài bộ quần áo ấm, sau này con sẽ thường xuyên đưa tiền cho mẹ. Chờ công việc của con ổn định, mẹ cũng đừng làm việc nữa, con sẽ đưa tiền cho mẹ, mẹ mang về cho ông ấy là được rồi. Tự chăm sóc tốt cho mình! Con đi đây".

Đường Khả Hinh nói xong, ngay lập tức xoay người, cố nhịn nước mắt trào ra!

"Khả Hinh. . . . . ." Lý Tú Lan có chút đau lòng đột nhiên kêu con gái.

Đường Khả Hinh dừng bước lại, nhưng không có xoay người, chỉ sâu kín nhìn về phía trước, nín nhịn đau lòng, nghẹn ngào nói: "Mẹ đừng gọi con, con không muốn quay đầu lại, con sợ nhìn thấy ánh mắt của mẹ, con sẽ không ngủ được chừng mấy ngày, sẽ thật lo lắng cho mẹ, nhưng con biết rõ mẹ không cần con lo lắng, mười hai tuổi mẹ đã bỏ rơi con đi lập gia đình, con van xin mẹ thế nào, quỳ xuống van mẹ thế nào, mẹ cũng không chịu đi theo con . . . . ."

Khả Hinh nhanh chóng lau nước mắt nơi khóe mắt, cố nhịn cánh môi run rẩy, khổ sở nức nở nói: "Con sẽ nuôi mẹ, con sẽ vẫn nuôi mẹ, chỉ cần mẹ sống thật tốt, con đều chấp nhận bỏ ra tất cả, nhưng ngàn vạn lần mẹ phải chăm sóc bản thân, mẹ đừng có chuyện, có chuyện, con sẽ thật cô đơn rồi, như vậy lúc nào con bị thương, trong lòng muốn gọi tiếng mẹ cũng không có. . . . . . Đây là hy vọng cuối cùng của con đối với mẹ. . . . . . Cho nên mẹ phải sống thật tốt, chăm sóc mình thật tốt, nếu như ông ấy lại đánh mẹ, đừng đứng yên không đỡ, phải tìm một chỗ trốn đi . . . . . ."

"Ông ấy không có đánh mẹ, bây giờ ông ấy đối với mẹ rất tốt!" Lý Tú Lan vội vàng nhìn con gái, ba năm qua rồi, con gái gần như chỉ len lén đưa tiền tới, chưa bao giờ để ình nhìn, bà đau lòng nghẹn ngào gọi: "Khả Hinh, con xoay người lại để mẹ nhìn con một chút. . . . . .".

"Nhìn có ích lợi gì? Trong chớp mắt, mẹ cũng không cần con nữa! Giống như khi còn bé vậy, dụ dỗ con ngủ thiếp đi, mẹ liền đi! Đi rất tuyệt tình!" Đường Khả Hinh không muốn nói thêm nữa, nén nước mắt, nắm chặt dây túi xách, chạy như bay về phía, nước mắt không kìm nén được nữa, từng viên lăn xuống. . . . . .

"Khả Hinh!" Lý Tú Lan rơi lệ gọi con gái: "Con gái của mẹ, mẹ xin lỗi con. . . . . . mẹ yêu con. . . . . ."

Đường Khả Hinh trốn vào phía sau một pho tượng, ngã ngồi xuống, đôi tay che mặt rơi lệ nức nở, đau lòng vỡ òa, nước mắt không ngừng rơi xuống, khổ sở nói không nên lời.

Trang Hạo Nhiên cầm tay lái, nhìn bóng dáng mảnh mai trước mặt núp ở dưới pho tượng, rất đáng thương, lúc khóc giống như trút bỏ tất cả bi thương, anh nhíu mày, không nói gì, đẩy cửa xe đi xuống, chậm rãi đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống nhìn cô, mới vừa muốn nói. . . . . .

Đường Khả Hinh lại nhanh chóng đứng lên, lau khô nước mắt, nghẹn ngào nói: "Anh đã nói, không nên bị nước mắt lừa gạt! Cho nên tôi sẽ không tin nước mắt, có lẽ nó không có bi thương như vậy! Chúng ta đi thôi! Tôi không có thời gian, tôi muốn về khách sạn!"

Sắc mặt của Đường Khả Hinh thật cứng rắn đứng dậy, sau đó sải bước đi về phía trước, tự mình kéo cửa xe thể thao, ngồi vào trong xe!

Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng của cô, cũng im lặng không lên tiếng xoay người đi về phía chiếc Audi Pikes Peak, ngồi vào trong xe, nổ máy xe, chuyển tay lái chạy đi phía trước.

Lý Tú Lan chống tay trước pho tượng, vừa rơi lệ nhìn con gái ngồi vào trong xe, vừa nhìn người đàn ông phía bên cửa xe, trong đầu thoáng qua hình ảnh nhiều năm trước, làm cho bà đột nhiên nổi lên nghi ngờ.

Chiếc Audi Pikes Peak lao đi trên con đường cây ngô đồng!

Mưa rơi càng lúc càng lớn! !

Trang Hạo Nhiên vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, mặt cô nghiêng qua một bên, ôm túi xách ngủ thiếp đi, nước mắt nơi khóe mắt đã khô, anh nắm chặt tay lái, cho xe thuận lợi chạy về phía trước, mới quay đầu liếc nhìn vẻ mặt cô yên ổn ngủ, hai mắt nhắm tự nhiên, lông mi thật dài rũ xuống, rất dài, trông có chút bướng bỉnh, lỗ mũi cao thẳng rất Phương Đông, trong dịu dàng ẩn núp một chút kiêu ngạo, đôi môi của cô rất xinh đẹp, tự nhiên nhấp nhẹ, giống như cánh hoa màu hồng, môi dưới hơi chu ra ở giữa có một chút chẽ, hết sức hấp dẫn. . . . . .

Anh cười, cầm tay lái chuyển hướng, sau đó chạy nhanh tới bên ngoài đại sảnh khách sạn, dừng xe, xoay người nhìn Đường Khả Hinh còn trầm trầm ngủ say, anh vô cùng thân mật, giống như rất ưa thích người ta, nhích sát người, cúi xuống nhìn kỹ lông mi thật dài của cô cũng không nhúc nhích, anh lập tức thổi lất phất một hơi trên mặt cô.

Không có phản ứng. . . . . .

Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chớp mắt, thử gọi nhỏ: "Khả Hinh?"

Không có phản ứng. . . . . .

Anh đột nhiên cười một tiếng, lập tức vươn tay, thò vào trong túi xách của cô, cầm lấy cái hộp cà vạt, không ngờ anh mới vừa sờ tới, muốn lấy ra, nhưng làm thế nào cũng không lấy ra được, anh cau mày, còn muốn dùng sức kéo ra, vẫn không thể nào kéo ra được, anh sững sờ, cúi đầu, mới phát hiện Đường Khả Hinh ngủ thiếp đi, nhưng nắm chặt cái hộp cà vạt trong túi xách, anh đột nhiên tức giận nhìn Đường Khả Hinh kêu to: "Đường Khả Hinh! ! Cháy rồi ! ! !"

Đường Khả Hinh lập tức mở đôi mắt buồn ngủ lim dim, nhảy dựng lên, tay không tự chủ đụng phải cái nút mở mui xe, mê man giống như mộng du, căng thẳng nói: "Cháy rồi sao? Chỗ nào? Chỗ nào cháy?"

Mui xe mở ra! ! Nước mưa ào ào trút xuống, xinh đẹp rơi trên người Trang Hạo Nhiên, thấm ướt khuôn mặt đẹp trai đầy cam chịu của anh! !

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com