TruyenHHH.com

Nguoi Tinh Nho Ben Canh Tong Giam Doc Hao Mon Tranh Dau I

Chương 131: Chong chóng gió

"Không phải lúc nảy tôi đã đóng cửa lại rồi sao?" Tử Hiền hơi sửng sốt, nhìn Trang Hạo Nhiên, nhanh chóng nói.

Trang Hạo Nhiên nhìn Tử Hiền, bật cười nhưng có chút căng thẳng nói: "Sau đó tôi lại mở ra, tránh cho người khác nhìn thấy hiểu lầm"

Nhậm Tử Hiền thở dài một hơi, nhìn Trang Hạo Nhiên nói tiếp: "Anh mở cửa ra như vậy, người khác đi vào nhìn thấy mới có thể hiểu lầm, thân ái! !"

"Tôi . . . . ." Trang Hạo Nhiên lại cười, có chút oan uổng nói: "Nhưng không ngờ cô thân mật dựa vào tôi như vậy, không phải cô đẩy tôi xuống hố sao?"

"Cũng không phải hôm nay tôi mới nổi điên! Anh đã sớm biết rồi mà?" Nhậm Tử Hiền nhất thời cảm thấy hơi nóng nực, ngồi thẳng người, sau đó vén nhẹ lấy mái tóc xoăn của mình, liếc Tưởng Thiên Lỗi một cái, vẻ mặt anh vẫn âm trầm nhìn mình, cô ho khan một tiếng, muốn nói gì nhưng lại không nói ra được, chỉ đành ngồi tại chỗ.

Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cười nói: "Thân ái, chúng tôi thật không có chuyện gì."

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn anh một cái, mới nói: "Tôi biết rõ."

Trang Hạo Nhiên nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi hơi lộ ra vẻ nhàm chán nói: "Cậu làm sao có thể coi trọng cô ấy?"

"Anh có ý gì?" Nhậm Tử Hiền lập tức đứng lên, nhìn Tưởng Thiên Lỗi, có chút tức giận hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía vợ chưa cưới nói: "Ý của anh là, em quá trẻ tuổi, không thích hợp với khẩu vị của cậu ấy."

Trang Hạo Nhiên ngồi tại chỗ, nhịn cười.

Sắc mặt của Nhậm Tử Hiền hơi dịu lại, ngồi xuống lần nữa.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên ngoài, như hiểu rõ, nói: "Chắc rằng lúc em vào nhà, Tổng Giám đốc Trang đã nhắc nhở em, để cho em đừng vào nhà người khác lúc nửa đêm chứ? Sau đó em không muốn nghe, nói lời bất đắc dĩ, cậu ấy bị ép buộc không biết làm sao, nhất thời mềm lòng cho em vào nhà."

Phốc! Trang Hạo Nhiên không nhịn được cúi đầu nở nụ cười.

Mặt của Nhậm Tử Hiền hơi hồng lên.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn Nhậm Tử Hiền nói: "Anh nói, em định ở chỗ này bao lâu? Thật may là Tổng Giám đốc Trang không có thói quen để người khác phục vụ, cho nên trong phòng tổng thống không có ai, em thật sự cho rằng mình có thể trong sạch sao?"

"Anh cũng không lo lắng, em băn khoăn cái gì?" Nhậm Tử Hiền lại nghĩ tới chuyện ở phòng làm việc vừa rồi, có chút tức giận.

"Nếu anh không để ý lo lắng em đến đây, trong một khoảnh khắc có suy nghĩ đến em, cũng sẽ không đóng cửa phòng làm việc." Tưởng Thiên Lỗi nhìn Tử Hiền nói thẳng.

Trong lúc nhất thời, trái tim Tử Hiền có chút rung động, quay đầu lại nhưng vẫn hơi nghi ngờ nhìn anh.

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn Tử Hiền nói: "Đi hay không đi? Hay muốn tiếp tục thổ lộ với Tổng Giám đốc Trang? Dù sao em ở cùng với cậu ấy vui vẻ hơn. Hạnh phúc hơn."

Trang Hạo Nhiên như nuốt phải con ruồi, vẻ mặt buồn bực, ngồi yên một chỗ.

Nhậm Tử Hiền lại không biết xấu hổ, ánh mắt đột nhiên sáng lên, nhún nhún vai nói: "Lúc nảy uống rượu say cho nên nói lời điên khùng."

Trang Hạo Nhiên quay đầu nhìn về phía cô gái qua cầu rút ván, nở nụ cười.

Nhậm Tử Hiền ho khan một tiếng, đứng lên, từ từ đi ra khỏi phòng đánh đàn, ngẩng đầu nhìn Tưởng Thiên Lỗi mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, vẻ mặt lạnh lẽo nghiêm nghị nhìn mình, hai tròng mắt của cô giống như hiện lên màu hồng tình yêu buổi sớm mai, nở nụ cười, nhìn anh nói: "Anh. . . . . . Đặc biệt tới tìm em sao?"

"Bằng không nửa đêm anh chạy tới phòng của Tổng Giám đốc Trang làm gì?" Tưởng Thiên Lỗi nói thẳng.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên không nhịn được cười, nói: "Ôi chao, không được, đề tài này quá cởi mở. Chính xác sẽ làm cho người ta nghĩ linh tinh, cho nên thỉnh thoảng chúng ta phải truyền ra một chút xì căng đan, mới có thể đề cao tiếng tăm."

Nhậm Tử Hiền xoay đầu lại, hung hăng nhìn chằm chằm Trang Hạo Nhiên.

Tưởng Thiên Lỗi không nói gì thêm, chỉ cầm tay Nhậm Tử Hiền, xoay người đi ra ngoài.

"Đi đâu?" Nhậm Tử Hiền lập tức kéo tay của anh, có chút căng thẳng hỏi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô nói: "Chẳng lẽ em còn muốn ngủ ở chỗ này? Dĩ nhiên trở về phòng của em"

"Vậy tối nay anh không đi." Nhậm Tử Hiền nhân cơ hội, nắm tay anh làm nũng.

Tưởng Thiên Lỗi im lặng không lên tiếng, liếc Trang Hạo Nhiên một cái.

Trang Hạo Nhiên giả vờ như không nghe được, quay mặt sang chỗ khác, nhịn cười.

"Trở về rồi hãy nói." Tưởng Thiên Lỗi dắt Tử Hiền đi khỏi, thuận tiện đóng cửa lại.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Lúc này Trang Hạo Nhiên nhớ tới chuyện mới vừa rồi, rốt cuộc không nhịn được bật cười, cúi đầu nhìn trên phím đàn, trắng đen xen kẽ, cứ lặp lại không ngừng, nhớ khi còn bé, hình ảnh bé trai ngồi ở trước một chiếc dương cầm ba chân, rất thích khảy khúc nhạc "clementine", sau lưng có một bóng dáng màu hồng, núp ở một góc cửa, len lén nhìn mình.

Bé trai vừa khảy bài hát này, vừa nhìn cô bé kia, nở nụ cười thật vui vẻ, cô bé cũng cười, giữa bọn họ vẫn giữ vững khoảng cách nhất định, cho tới bây giờ cũng không dám vượt qua giới hạn.

Trang Hạo Nhiên nhớ đến chuyện cũ, mười ngón tay thon dài khẽ đặt ở trên phím đàn màu trắng, tay nhẹ nhàng khảy "clementine", nâng cao âm vực, để cho âm thanh sắc bén xông vào trong kí ức, từng chút từng chút xông vào.

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Đôi tay Trang Hạo Nhiên vẫn chăm chú trên phím đàn đen trắng, chuyển động như nước chảy mây trôi, vừa đánh vừa quay đầu nhìn thư ký của mình, Tiêu Đồng mặc bô váy dài trắng, bên hông thắt một dây lưng kim loại, lộ ra vóc người xinh đẹp, hơi mỉm cười xuất hiện trước mặt của mình, anh thở dài, cười nói: "Tối nay có thể để cho tôi nghỉ ngơi một chút hay không?"

Tiêu Đồng nhìn Trang Hạo Nhiên cười nói: "Có chuyện muốn báo cáo với anh đây."

"Cô không cần quá trách nhiệm như vậy. Phụ nữ phải nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ trễ sẽ có nếp nhăn. Cô xem, mặt cô có nếp nhăn rồi." Trang Hạo Nhiên trêu chọc cô nói.

"Nhân viên Phòng ăn ngự tôn Đường Khả Hinh và cháu trai của Thủ tướng có qua lại, hôm nay có một chút hiểu lầm, gây náo loạn ở cục cảnh sát, Tổng Giám đốc Tưởng tự mình đến nhận cô ấy trở về. . . . . . Sau đó truyền thông thừa dịp phóng lớn chuyện, bị Đông Anh đỡ được, thậm chí trực tiếp điều tra người chúng ta có giở trò hay không, cho nên tôi mới đến báo cáo với anh một chút." Tiêu Đồng có chút ủy khuất nhìn Trang Hạo Nhiên, cười nói.

Trang Hạo Nhiên nghe nói như thế, sắc mặt hơi thu, hai mắt khẽ lóe lên, suy nghĩ một chút, tốc độ ngón tay chậm lại, khảy nhẹ nhạc khúc quen thuộc, môi mỏng khẽ mở : "Đường. . . . . . Khả . . . . . Hinh. . . . . ."

Tiêu Đồng gật đầu nói: "Lần trước ở phòng ăn ngự tôn anh đã từng gặp qua, biết anh sẽ tò mò thân phận của cô ấy, tôi mang đến tài liệu cá nhân của cô ấy."

Cô nói xong liền đi vào phòng đánh đàn, đem tập tài liệu màu xanh đưa tới trước mặt Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên dừng lại động tác hai tay, nhận lấy tập tài liệu, mở ra liền thấy trên hồ sơ cá nhân lưu trữ tại khách sạn Á Châu, viết ba chữ Đường Khả Hinh, bên cạnh có một tấm hình cô cười rất ngọt ngào, ánh mắt to như hai vì sao sáng, lóe lên niềm vui, anh khẽ nheo mắt, nhớ tới cô gái ở trong phòng ăn ngày đó, ánh mắt ẩn nhẫn và đau thương, có chút nghi ngờ. . . . . .

Tiêu Đồng nói thẳng: "Năm nay cô ấy hai mươi ba tuổi, mới tiến vào Khách sạn Á Châu hai tuần lễ. Trong hồ sơ nhân sự chỉ có thông tin cá nhân rất đơn giản, tạm thời còn chưa điều tra được tài liệu chi tiết, chỉ biết cô ấy và cậu chủ Tô lui tới rất thân, mà nghe nói đã mấy lần Tổng Giám đốc Tưởng che chở cho cô ấy."

Trang Hạo Nhiên nhìn ánh mắt kia, đột nhiên nhấp nhẹ môi mỏng, cảm thấy mùi máu tươi tràn ra giữa môi, anh khẽ cau mày. . . . . .

Tiêu Đồng nhìn trạng thái của anh không đúng, hơi lo lắng nói: "Tổng Giám đốc, anh không có sao chứ?"

Trang Hạo Nhiên nhấp nhẹ đôi môi, có chút nghi ngờ nói: "Tại sao tôi cứ có cảm giác, trên môi của tôi có mùi máu tươi?"

Tiêu Đồng nghe vậy, trên mặt hiện lên nụ cười, nói: "Thật sao? Có thể lúc nảy hôn, không cẩn thận. . . . . . Cắn?"

Trang Hạo Nhiên liếc về phía Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng không nhịn được cúi đầu nở nụ cười.

Trang Hạo Nhiên thở dài, đem tài liệu cho ném lên đàn dương cầm, mới nói: "Cho dù tôi có đói khát, không có bạn gái họa sĩ đi nữa. Cũng sẽ không động tới người phụ nữ của Tưởng Thiên Lỗi."

"Vậy tại sao anh chứa chấp người ta?" Tiêu Đồng lại cố ý cười nói: "Anh không biết ở xã hội thượng lưu Anh quốc có lời đồn về anh thế nào sao?"

Trang Hạo Nhiên quay đầu lại, cặp mắt xẹt qua vẻ cười cợt nhìn Tiêu Đồng.

Tiêu Đồng không nhịn được cười, nói: "Họ đều nói, Tổng Giám đốc Trang, người đàn ông này phải nhốt trong nhà mới đẹp trai nhất!"

"Cô. . . . . ." Trang Hạo Nhiên lập tức cầm lên tư liệu của Đường Khả Hinh, đập trên người của cô, Tiêu Đồng lập tức nhịn cười, xoay người đi khỏi, trước khi đi còn nói tiếp: "Trang tổng, sau này không nên tùy tiện chứa chấp phụ nữ, ai cũng sẽ bị bộ dáng đánh đàn dương cầm của anh làm cho say mê, sau đó không nhịn được nhào qua cắn môi của anh, cho nên anh nếm được mùi máu tươi."

"Không biết lớn nhỏ! Làm như tôi chỉ đẹp trai nửa người dưới mà thôi? Đồ vô dụng!" Trang Hạo Nhiên nhìn chằm chằm cánh cửa trống không, không nhịn được cũng bật cười, để xuống tài liệu, lại nhìn thấy tấm hình của Đường Khả Hinh, từ trên tài liệu cá nhân rớt xuống, anh không nhịn được cầm lên tấm ảnh nhỏ nhìn đôi mắt to trong sáng, sau đó trong đầu chợt lóe lên hình ảnh hai người ở bên trong thang máy, cô lộ ra nửa khuôn mặt, con ngươi trừng lớn, hoảng sợ nhìn mình, anh nhíu mày, đầu của mình lại đau đớn.

Trang Hạo Nhiên tiện tay đem tấm hình bỏ vào trong túi sách của mình, nói: "Một buổi tối thật tốt, lại giống như mở party, không để cho người ta ngủ, đau đầu muốn chết rồi."

Anh thở dốc một hơi, đứng lên đi về phòng ngủ.

***

Trời hừng sáng!

Bầu trời âm u rốt cuộc sáng lên, bão cuối cùng đã đi qua, bọt nước trong suốt nhẹ nhàng rơi xuống từng giọt, giống như nước mắt.

Đường Khả Hinh nằm ở trên giường, đang trong giấc mộng, nghe có một bé trai đang khẽ hát một bài ca tiếng Anh: "In a cavern down by a canyon. Excavatin' for a mine, there lived a miner from North Carolina And his daughter, chubby Clementine. Now every mornin', just about dawnin' ...." (hai người này có thần giao cách cảm !)

"Chong chóng gió này cho anh"

"Anh không cần. . . . . ."

"Anh cầm đi. . . . . ."

"Anh không cần. . . . . ."

Đường Khả Hinh lập tức mở mắt, từ trên giường nhìn tia nắng ban mai chiếu vào trên cửa sổ, giống như đốt cháy chậu lan đất trước bàn máy vi tính, cô ngỡ ngàng nhìn chậu lan đất, vào lúc này có thể nở hoa. . . . . . Nở hoa. . . . . . Tròng mắt cô sáng lên, kêu to: "Nhã Tuệ . . . . . . mau tới đây . . . . . . "

Chương 132: Đi ra ngoài đuổi theo

"Ngày hôm qua tôi nhìn thấy Khả Hinh và Tổng Giám đốc cãi nhau ở bên ngoài, sau đó lúc trở về, tôi nhìn thấy chậu cây nhỏ kia đặt ở bên ngoài rất đáng thương, tôi liền. . . . . . Tôi liền. . . . . . Tôi đem vào bàn. . . . . . cây nhỏ này gọi là Phong Tín Tử sao, hoa nhỏ thật đẹp nha. . . . . ."

"Dĩ nhiên!" Đường Khả Hinh nâng niu chậu hoa nhỏ trong tay, nhìn mấy chiếc lá cây nhọn như lưỡi kiếm, hoa nhỏ hình trái tim, màu sắc rất thanh nhã mê người, cô có chút xúc động nói: "Nó theo tôi rất nhiều rất nhiều năm rồi, không biết vì sao năm nay lại đặc biệt nở hoa muộn. . . . . ."

"Rất quý sao?" Tiểu Nhu không nhịn được vươn tay muốn chạm vào cánh hoa một cái, lại bị tay Nhã Tuệ ngăn lại, cười nói: "Cô đừng đụng vào chậu Phong Tín Tử của cô ấy, bởi vì ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ấy quên đem vào, bình thường rất trân quý, bên trong còn có chuyện xưa đấy."

"Chuyện gì vậy?" Tiểu Nhu vừa nghe, càng không nhịn được muốn tám chuyện.

Đường Khả Hinh không nói, chỉ cầm chậu Phong Tín Tử, thật dịu dàng thật dịu dàng cúi xuống, ngửi mùi thơm, giống như ngửi được mùi Lavender năm ấy, giày cao gót màu trắng, vườn hoa hồng, tấm lụa mỏng hôn lễ nhẹ nhàng bay. . . . . .

"Đừng để ý tới cô ấy. Chúng ta đi nấu bữa sáng, đói muốn chết, cô ấy không cần về khách sạn, chúng ta còn phải trở về đấy. Có thể cả đời cô ấy cũng không cần trở về." Vì chuyện lần này, Nhã Tuệ vẫn còn tức giận Đường Khả Hinh.

Đường Khả Hinh ôm chậu Phong Tín Tử, có chút đáng thương nhìn Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ thở dài, cầm cái sạn đi ra ngoài, Tiểu Nhu cũng muốn đi ra ngoài, nhưng nháy mắt với Khả Hinh, nói: "Không cần lo lắng, cô ấy không có giận cô đâu, sáng sớm đi ra ngoài mua sữa đậu nành và bánh bao cho cô rồi."

Đường Khả Hinh nghe vậy, nở nụ cười ngọt ngào.

Tiểu Nhu cũng vui vẻ đi ra ngoài.

Đường Khả Hinh ôm chậu Phong Tín Tử trong tay, kí ức về đóa hoa nhỏ Phong Tín Tử lùa về tạo thành bong bóng bay về phía mình, cô không nhịn được mỉm cười ngọt ngào, cẩn thận đặt chậu Phong Tín Tử lên bàn, sau đó đôi tay muốn đẩy ra cánh cửa sổ thủy tinh, nhưng nó quá cứng rắn không nhúc nhích, cô hơi sửng sốt, lại đưa ra đôi tay, cắn răng dùng hết sức đẩy tiếp, nó vẫn không nhúc nhích, cô lập tức nhớ tới ngày hôm qua Tưởng Thiên Lỗi đóng mạnh cửa sổ, cô trừng mắt, hừ hừ nói: "Thật ác! Đóng cửa sổ cũng ác như vậy! Một chút ánh nắng mặt trời không cho người ta"

Cô nói xong, thở một hơi, cầm chậu Phong Tín Tử, đi qua phòng khách, đi ra ban công, nghênh đón cơn gió mát mẻ, cô hít một hơi thật sâu, cảm giác rất tốt, mỉm cười, đem chậu Phong Tín Tử đặt trên ban công, vừa đúng hứng ánh nắng ban mai, lại nhìn thấy dưới lầu có một chiếc Land Rover màu đen chậm rãi lái tới, cô chớp mắt, nhìn chiếc Land Rover dừng ở dưới lầu, thậm chí cô thấy bóng dáng nhàn nhạt của Tô Thụy Kỳ!

Khả Hinh trợn mắt, lập tức để xuống chậu Phong Tín Tử, bước nhanh vào phòng khách, nhìn Nhã Tuệ và Tiểu Nhu đã đem bánh tiêu, bánh bao thịt, đồ chua, dầu vừng trộn hành lá, chân gà hấp coca đặt trên bàn, cô nhìn họ, có chút căng thẳng thấp giọng nói: "Tô Thụy Kỳ đến rồi!"

Nhã Tuệ và Tiểu Nhu cũng có chút giật mình nhìn cô.

Tiểu Nhu hoảng sợ ôm một cái túi lớn, cọ cọ chân, vẻ mặt đau khổ nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi không muốn nhìn thấy anh ấy, anh ấy là cháu trai của Thủ tướng, nếu như không cẩn thận, cào vào mặt và tay của anh ấy, đến lúc đó lại bắt tôi đến cục cảnh sát."

Nhã Tuệ cũng bất đắc dĩ nhìn Đường Khả Hinh, bởi vì ngày hôm qua cô nghe được lời của Đường Khả Hinh nói với Tưởng Thiên Lỗi, cô dịu dàng nói: "Con bé chết tiệt này, hung hăng đập điện thoại di động vào người của người ta, cô đã nói, bạn bè đáng quý thì đi gặp anh ấy đi."

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chợt nhớ tới đêm qua Tưởng Thiên Lỗi hung hăng nói: "Làm tốt bổn phận công việc của cô! Sau này không có việc gì, đừng gây họa cho tôi! Tất cả mọi thứ tôi cho cô hôm nay! Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể lấy lại! Cô phải học mọi người ngoan ngoãn nghe lời! ! Tôi không cho phép, cô không thể gặp mặt Tô Thụy Kỳ! ! Khách sạn Á Châu không chỉ có mình tôi, còn có bạn thân của cô, tất cả đồng nghiệp của cô! ! Tự giải quyết cho tốt!"

Cô nghĩ tới những lời này, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cánh cửa gỗ nhỏ đóng chặt, không lên tiếng.

Hôm nay Tô Thụy Kỳ mặc T-shirt màu đen, quần thường màu đen, bên ngoài khoác một âu phục màu xám tro, đi xuống chiếc Suv Land Rover của mình, hơi ngẩng đầu nhìn lên ban công, thấy treo hai chiếc váy màu hồng của Khả Hinh, hai mắt anh lộ ra nụ cười dịu dàng, đưa ra quyết định, thở nhẹ một hơi, đi về phía ghế lái phụ, cầm giỏ Hoa Bách Hợp, giữa giỏ Hoa Bách Hợp để rất nhiều chocolate mùi rượu hình trái tim rất hấp dẫn, còn có trái cây ướp lạnh đêm qua mình tự làm, nhớ tới Khả Hinh nói mình ở cùng với Nhã Tuệ, mà Nhã Tuệ giống như người nhà của cô, anh sửa sang lại âu phục của mình một chút, xách theo giỏ hoa xoay người đi qua tiệm bánh bao, ở trên con đường nhỏ dưới ánh mắt ngạc nhiên của các cụ già và bà chủ tiệm bánh bao, anh hơi mỉm cười, đi về phía cánh cửa lầu dưới . . . . .

Lúc này vừa đúng có người mới vừa đi ra ngoài, Tô Thụy Kỳ lập tức mỉm cười lễ phép đè lại cánh cửa, khẽ gật đầu, mới xoay người đi vào cầu thang chật hẹp, vẻ mặt mỉm cười từng bước từng bước đi lên lầu hai, nhìn cánh cửa gỗ một chút, anh thở nhẹ một hơi, đổi tay cầm giỏ hoa, nhấn chuông cửa.

Chờ một lúc.

Tô Thụy Kỳ suy nghĩ một lúc, lại đưa ra tay, nhấn nhẹ chuông cửa.

Rốt cuộc, nghe được tiếng mở khóa bên trong.

Trên mặt Tô Thụy Kỳ rốt cuộc lộ ra nụ cười dịu dàng vui vẻ, lui về phía sau một bước, nhìn cánh cửa bên trong mở ra, sau đó xuất hiện một cô gái có mái tóc dài chạm vai, dáng dấp xinh đẹp, đang hết sức cung kính lễ phép nhìn mình, anh hơi sững sờ, đột nhiên nhớ đến cô gái ngày hôm qua cùng Khả Hinh vào cục cảnh sát, nhất định cô là Nhã Tuệ.

Tô Thụy Kỳ lập tức lễ phép nhìn Nhã Tuệ khẽ gật đầu cười nói: "Xin chào, Lưu tiểu thư. Tôi là Ricky. Đêm qua để cho cô hoảng sợ."

Nhã Tuệ nhìn Tô Thụy Kỳ vô cùng lịch sự đứng ở cửa, trong tay còn cầm một giỏ Hoa Bách Hợp, bên trong rất nhiều chocolate sáng lấp lánh, hai mắt của cô khẽ chớp, có chút do dự, mỉm cười ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ nói: "Xin chào cậu chủ Tô."

Tô Thụy Kỳ lập tức mỉm cười nói: "Tôi và Khả Hinh là bạn thân, cô gọi tôi Ricky là được rồi."

"Làm sao có thể? Anh là cháu trai của Thủ tướng, vẫn phải giữ lễ phép thôi." Nhã Tuệ đứng ở cửa, hơi thở mạnh.

Tô Thụy Kỳ cười cười, hơi nhìn về phía phòng khách nhỏ màu hồng, bên trong ghế sa lon một cô gái đáng yêu đang ngồi cắn kẹo que, cũng là cô gái ngày hôm qua cùng Khả Hinh vào cục cảnh sát, cô đang trợn mắt, có chút lo sợ nhìn mình, anh lễ phép nhìn về phía Nhã Tuệ nói: "Lưu tiểu thư, a. . . . . . Khả Hinh có ở đây không? Ngày hôm qua từ cục cảnh sát ra ngoài, tôi vẫn lo lắng cho cô ấy bởi vì bị hoảng sợ quá độ, tâm trạng sẽ không tốt, cho nên hôm nay đặc biệt tới xin lỗi cô ấy."

Trong lòng Nhã Tuệ đang bị mâu thuẫn, hai mắt của cô có chút bối rối nhìn người đàn ông chân thành, lồng ngực hơi phập phồng, miễn cưỡng cười nói: "Cô ấy. . . . . ."

Tô Thụy Kỳ rất ôn hòa nho nhã đẹp trai nhìn Nhã Tuệ.

Nhã Tuệ nhìn trong hai tròng mắt của anh, phát ra ánh sáng hết sức hết sức hết sức dịu dàng, hết sức hết sức hết sức ấm áp, hết sức hết sức hết sức khiến người ta động lòng, tay cô nắm chặt cạnh cửa, có chút khó khăn nói: "Cô ấy. . . . . . Không có ở nhà. . . . . ."

"Không có ở nhà?" Tô Thụy Kỳ có chút kinh ngạc nhìn Nhã Tuệ nói: "Mới sáng sớm, cô ấy đi đâu?"

Nhã Tuệ nuốt một ngụm nước bọt, sắc mặt có chút căng thẳng nhìn Tô Thụy Kỳ nói: "Cô ấy. . . . . . Cô ấy. . . . . . bởi vì có mấy ngày nghỉ phép, cho nên cô ấy về quê rồi."

Tô Thụy Kỳ nhìn Nhã Tuệ, có chút nghi ngờ cười nói: "Cô ấy còn có quê sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy. . . . . ." Nhã Tuệ có chút miễn cưỡng cười nói.

Tô Thụy Kỳ nhìn Nhã Tuệ, hai mắt lóe lên, lạnh nhạt cười nói: "Cô ấy đi khi nào vậy?"

"Năm giờ sáng nay! Sáng sớm đã đi rồi. Có lẽ mấy ngày mới trở về." Nhã Tuệ có chút gian nan cười nói.

Hai tròng mắt dịu dàng của Tô Thụy Kỳ như hiểu ra, nhìn Nhã Tuệ, nói: "Trời rất sớm cũng không để cho tôi tiễn cô ấy, một mình đến nhà ga rất cô đơn? Cô ấy ngồi xe lửa hay ngồi xe hơi?"

"Ngồi. . . . . . Xe lửa!" Nhã Tuệ nói nhanh.

Tô Thụy Kỳ ngưng mặt suy nghĩ một lúc, như hiểu ra cười nói: "Tôi biết rồi."

Anh nói xong, nhắc giỏ hoa trong tay mình, đưa tới trước mặt của Nhã Tuệ, dịu dàng nói: "Đây là Hoa Bách Hợp cô ấy rất ưa thích, sáng sớm tôi đến chợ hoa tự mình chọn, bên trong một chút chocolate rượu tôi sai người từ Pháp mang về, chuẩn bị mời cô ấy ăn, còn có một chút trái cây ướp lạnh tối hôm qua tôi tự mình làm, nếu cô ấy không có ở nhà, tôi vẫn đưa đến tấm lòng, nhờ cô thay tôi nói tiếng xin lỗi với cô ấy."

"Tôi làm sao không biết xấu hổ như thế?" Nhã Tuệ không dám cầm.

Tô Thụy Kỳ mỉm cười, đưa giỏ hoa trong tay về phía Nhã Tuệ, dịu dàng nói: "Xin cô nhận lấy, thay tôi chuyển lời với cô ấy, hi vọng cô ấy có chuyến đi vui vẻ."

Nhã Tuệ nhìn anh, miễn cưỡng nhận lấy giỏ hoa, nói: "Cám ơn anh."

"Không cần khách sáo. Tôi không quấy rầy nữa, hẹn gặp lại." Tô Thụy Kỳ hơi mỉm cười, liền im lặng xoay người đi xuống cầu thang, hai tròng mắt thoáng qua chút mất mát.

Nhã Tuệ xách theo giỏ hoa, có chút tiếc nuối nhìn bóng lưng của anh, thở dài, xoay người đi vào trong nhà, đóng chặt cửa, nhìn Khả Hinh một mình đang ngồi ở trên bàn ăn, cầm một cái bánh bao thật to, không ngừng nhét vào miệng, vừa nhét, hốc mắt vừa ửng đỏ. . . . . .

Hốc mắt Tiểu Nhu cũng có chút đỏ bừng nhìn Khả Hinh.

"Người ta mất bạn bè, cô khóc cái gì?" Nhã Tuệ nhìn chằm chằm Tiểu Nhu, hỏi.

Tiểu Nhu có chút nghẹn ngào nói: "Tôi đã thử gây gổ cùng bạn thân của tôi, cô ấy tới tìm tôi giải thích, tôi không để ý tới cô ấy, núp ở trong phòng, thật ra trong lòng rất hồi hộp, rất chua xót."

Đường Khả Hinh không có lên tiếng, chỉ hít hít lỗ mũi đỏ bừng, cầm một cái bánh bao lớn, nhét vào trong miệng của mình, vừa nuốt vừa cố nén nước mắt lăn xuống.

Nhã Tuệ cũng miễn cưỡng xách theo giỏ Hoa Bách Hợp, đặt trên bàn ăn, nhìn bộ dáng cô như vậy, mới nói: "Không bằng. . . . . . đi ra ngoài đuổi theo. . . . . . Bây giờ còn kịp. . . . . . thật ra anh ấy rất chân thành đến thăm cô, thậm chí anh ấy còn mặc âu phục tới. . . . . . rất nghiêm túc a. . . . . ."

Đường Khả Hinh im lặng, nắm cái bánh bao cũng không nói lời nào, chỉ run rẩy nắm nửa cái bánh bao, không ngừng nhai, vừa nhai, vừa nghĩ đến lời nói vô tình tàn nhẫn của Tưởng Thiên Lỗi, vừa dùng sức nhai bánh bao, trong hốc mắt nổi lên nước mắt, trong suốt lấp lánh. . . . . .

Tô Thụy Kỳ đi ra khỏi ngôi lầu nhỏ, một mình đi về phía chiếc Suv, ngồi lên chỗ tài xế, tay cầm tay lái, chăm chú nhìn một điểm nơi xa, cũng không nhúc nhích.

Nhã Tuệ nhìn Khả Hinh, bất đắc dĩ, nói: "Đi đi, đi xuống đi. Cuộc sống khó có được một người tri kỉ. Chúng tôi không có việc gì. . . . . . Thật mà. . . . . ."

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng xe hơi nổ máy.

Ánh mắt của Đường Khả Hinh xốc xếch khẽ chớp, giọt lệ trong suốt lăn xuống, giống như cảm thấy có vật gì rơi xuống mặt đất, phịch một tiếng vỡ nát.

Nhã Tuệ đau lòng tiến lên, khẽ luồn tay ôm Khả Hinh vào trong ngực, thở dài nói: "Nếu đây là quyết định của cô, vậy thì cắn chặt răng chịu đựng thôi."

Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, nhớ lại trong đêm khuya yên tĩnh, cha luôn đứng ở trong phòng bếp, nhìn lướt qua các loại món ăn, còn có các loại ly, chén, đĩa, khi đó mình còn bé, cũng không hiểu, liền hỏi cha: "Cha, tại sao vào lúc các chú và các dì tan việc, cha luôn tới nơi này xem món ăn và phòng bếp? Rõ ràng nơi này nhìn cũng không đẹp nha."

Cha mỉm cười đưa ngón tay khẽ chạm mép đĩa, sâu kín nói: "Con biết không? Khách sạn là một cái vòng đan xen nhau, nếu có một người trong đó phạm sai lầm, sẽ kéo theo rất nhiều người sai lầm và bị trách phạt, nếu muốn không có sai lầm, thì đảm bảo nhân viên của mình phải đề phòng những chuyện chưa xảy ra, mà không phải lúc xảy ra chuyện mới 'mất bò mới lo làm chuồng'. Ra sức nhiều hơn, bỏ ra tấm lòng nhiều hơn, đảm bảo công việc kết thúc hoàn hảo, đây mới là thái độ của một người có trách nhiệm cần có. Cho nên sau này lớn lên, Khả Hinh cũng phải làm một đứa bé có trách nhiệm, làm bất cứ chuyện gì cũng phải suy xét, suy nghĩ cho người khác một chút, mà không có thể quá ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình, biết không?"

Khả Hinh nghe lời của cha, lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

Cha đứng ở dưới ánh đèn ố vàng, nhìn mình, hài lòng mỉm cười.

Đường Khả Hinh tựa vào trong ngực Nhã Tuệ, đột nhiên rất đau lòng nức nở, nhớ tới quản lý, nhớ tới đồng nghiệp của mình rất khoan dung, cô đột nhiên nghẹn ngào nói: "Thật ra tôi tán thành với anh ấy, cho nên tôi mới khó vượt qua như vậy."

Chương 133: Tấm lòng

Nhã Tuệ có chút không hiểu, cúi đầu, đau lòng nhìn cô.

Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, nghẹn ngào nói: "Tôi tán thành với Tưởng Thiên Lỗi. . . . . . Tôi tán thành với anh ấy. . . . . ."

Nhã Tuệ sững sờ.

Đường Khả Hinh khóc nói: "Cho dù anh ấy mắng tôi, sỉ nhục tôi như thế nào, nhưng anh ấy nói cho tôi biết một chuyện, anh ấy là Tổng Giám đốc Khách sạn Á Châu, tôi là nhân viên Khách sạn Á Châu, giống như trước đây cha đã bày tỏ với tôi, ông ấy thật có lỗi khi phải rời khỏi, vì ông ấy là đầu bếp của Khách sạn Á Châu. . . . . . . . . . ."

Hốc mắt Nhã Tuệ đỏ lên, ôm lấy bạn thân, khẽ thở dài.

Tiểu Nhu ngồi ở một bên, hốc mắt cũng có chút đỏ bừng cúi đầu.

"Vậy cô. . . . . . Định làm thế nào?" Nhã Tuệ bất đắc dĩ ôm khẽ bạn thân, nghẹn ngào hỏi: "Cô định làm thế nào? Có lẽ mấy ngày sau trở lại, có thể sẽ không còn gì nữa. Chuyện xảy ra lần này giữa cô và anh ấy không giống như lần trước kia, lúc đó tôi nhìn thấy anh ấy vì bảo vệ người phụ nữ mình yêu đã từng vô tình với cô, mặc kệ cô có quen biết anh ấy hay không, nhưng nếu cô biết bí mật của anh ấy. . . . . . tất cả sẽ thay đổi, hoàn toàn thay đổi."

Khả Hinh cắn chặt răng, hai mắt đầy lệ, suy nghĩ trong chốc lát, sâu kín nói: "Cô cảm thấy khách sạn là một nơi có tiếng nói sao?"

Nhã Tuệ im lặng nghe.

"Từ nhỏ tôi sống chung với cha, tôi cảm giác khách sạn là một nơi rất có tiếng nói, cái đĩa sáng bóng, ly rượu trong suốt, ánh đèn rực rỡ, thảm đỏ thẫm, đồng phục thẳng thớm, kể cả một đóa hoa một cọng cỏ, bọn chúng đều có tiếng nói thuộc về mình, đều có sự trả giá, có tấm lòng, có thật nhiều thật nhiều. . . . . . Cho nên tôi mặc kệ người khác có hiểu tiếng nói của tôi hay không, nhưng tôi biết, tại nơi đó cha tôi đã từng bỏ ra tâm huyết, ít nhất để lại cho tôi tấm lòng . . . . ." Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, nghẹn ngào nói: "Giữ lại cái vòng nho nhỏ,. . . . . . Đây là điều tối thiểu tôi có thể làm được."

Bản thân Nhã Tuệ là một thành viên khách sạn, tự nhiên hiểu lời của cô..., cho nên chỉ đành phải thở dài nghẹn ngào nói: "Được rồi. Vài ngày sẽ trôi qua rất nhanh, kết quả như thế nào, chúng ta phải chờ đợi thôi."

Đúng vậy. Ngày, nếu như bạn không muốn trôi qua, nó nhất định trôi qua rất nhanh! Ngày, nếu như bạn muốn vui vẻ, nó cũng trôi qua rất nhanh!

Cho nên, khổ sở sống qua ngày, nó sẽ chậm lại, hơn nữa nó sẽ kéo dài cuộc đời của bạn, không phải sao?

Có lẽ, nó sẽ tốt đẹp hoặc không tốt đẹp.

Trong năm ngày này.

Khả Hinh trải qua ngày không có điện thoại di động, mỗi ngày ở nhà, cắt giấy báo, lau lá cây Phong Tín Tử, sau đó lên mạng tìm một vài công việc khác, đi chợ trái cây quả, mua hết thảy bảy kg nho chín để làm rượu đỏ, hoặc là bóc củ tỏi, chuẩn bị làm đồ chua mới. . . . . .

Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu lên nhìn lịch, đã là ngày thứ bảy rồi, ngày phép cuối cùng kết thúc, cô bình tĩnh nhìn tấm lịch, đứng dậy đi về phía phòng bếp, rửa tay sạch sẽ, rửa củ tỏi xong, phơi nắng, nhìn từng củ tỏi trắng tinh dưới ánh mặt trời, vô cùng mượt mà đáng yêu, cô không nhịn được mỉm cười.

Ngày thứ tám!

Theo kế hoạch trong ngày, hôm nay cô phải đi làm, cho nên Nhã Tuệ đã đi làm sớm, sáng nay Tiểu Nhu cũng đã tới một chuyến, lại đem mười mấy cân Long Nhãn do ba mẹ em gái, chị gái của cô hái xong, cùng cải trắng, khoai tây, cà chua, ớt, cây đậu cô-ve, đậu mầm, nặng khoảng mấy chục cân, để cho anh họ của cô và cô cùng đưa tới, đặt ở cửa, liền cùng Nhã Tuệ thở hổn hển vội vàng đi làm.

Tiểu Nhu vừa cùng Nhã Tuệ đi ra ngoài, vừa rất nghiêm túc trợn to hai mắt nói: "Chỗ rau dưa này, đủ Khả Hinh ăn nửa tháng. Nếu như thật sự bị Tổng Giám đốc đuổi việc, nhiều lắm thì tôi nói mẹ đưa tới thật nhiều rau dưa, giết một con heo, làm thịt lợn muối xông khói cho Khả Hinh bỏ vào trong tủ lạnh."

Nhã Tuệ vừa nghe vừa nhìn con bé ngốc này, không nhịn được nở nụ cười, ngồi xe buýt xe đi làm.

"Quản lý, tại sao cô không mua xe? Nhân viên khách sạn chúng ta đều mua xe rồi."

"Nếu Khả Hinh bị đuổi việc, cũng đừng nói chuyện này." Nhã Tuệ thở dài, vốn còn nghĩ nếu cô vẫn đi làm ở khách sạn, mua một chiếc xe nhỏ, hai người cùng nhau lái đi làm.

"Tôi còn có hai trăm ngàn tiền đồ cưới a, quản lý, nếu cô muốn, tôi cho cô mượn mua!"

"Cô thôi đi "

Đây là âm thanh bay theo chiều gió lúc sáng sớm, vào buổi trưa đã sớm tan đi.

Đường Khả Hinh im lặng rời giường, nhìn cánh cửa sổ bên giường vẫn đóng thật chặt, mấy ngày nay ba cô gái mở như thế nào cũng không mở ra, có lúc, Nhã Tuệ thật sự rất muốn hóng gió một chút, liền cắn răng cầm cây búa, nói: "Hay là đập cửa sổ đi? Ghét! !"

Sau đó, bọn họ vẫn không dám, dù sao đẩy không ra.

Khả Hinh mặc áo sơ mi tay ngắn màu trắng cổ tròn bỏ vào trong váy dài màu xanh nhạt, chân váy xòe ra, lộ ra vòng eo thon và tính cách đáng yêu, cô cầm lược, nhẹ nhàng chải mái tóc ngắn, nhưng cảm thấy tóc ngắn có chút đâm đâm vào cổ, thậm chí có chút ngứa ngáy, cô vươn tay gãi nhẹ, nhắc túi đeo lưng, mang giày thể thao màu trắng đi làm.

Hôm nay ánh mặt trời rực rỡ!

Hơn nữa hôm nay là Chủ nhật cho nên trên đường vô cùng náo nhiệt, thậm chí xe taxi lái đến đường lớn Tân Hải, cũng cảm thấy mọi người nhiều thêm, ngay cả trên cây cầu dài Quan Hải cũng có rất người đi bộ náo nhiệt, trong tay đều cầm bong bóng bay màu sắc rực rỡ, vừa nói vừa cười đi về phía trước, bên kia phà, vang lên tiếng còi xe cảnh sát in ỏi, xung quanh có rất nhiều cảnh sát tuần tra khắp nơi, thậm chí thấy máy bay trực thăng quân dụng, bay lượn ở trên không trung rất nghiêm túc.

Khả Hinh ngồi ở bên cửa xe, nhìn cảnh tượng này, thật sự rất ngạc nhiên, cho đến khi xe taxi chạy nhanh đến trước Khách sạn Á Châu, cô càng thêm kinh ngạc, thấy hôm nay Khách sạn Á Châu chưa bao giờ náo nhiệt như thế, tập trung rất nhiều du khách và người qua đường, bọn họ muốn liều mạng chen lấn vào bên trong, nhưng làm thế nào cũng không chen vào được, không khí ở trong rất náo nhiệt, vô cùng náo nhiệt . . . . . .

Khả Hinh nghi ngờ đi xuống xe, cầm thẻ làm việc, cũng vô cùng tò mò chen vào trong đám đông, nhìn thấy trước quảng trường khách sạn, tụ tập rất nhiều lãnh đạo cấp cao, do Giám đốc tự mình dẫn dắt, đứng trước cửa khách sạn, vẻ mặt mỉm cười nhìn Đội danh dự tài năng quốc tế đang huấn luyện ở trước mặt, bên trong có tay trống chuyên nghiệp ngoại quốc, còn có tay kèn người Trung quốc, gần 150 người, mặc đồng phục Đội danh dự màu đen, mang bao tay trắng, đều cầm nhạc cụ, xếp thành một hàng, luôn chuẩn bị sẳn sàng!

Cô gái chỉ huy trưởng người Trung Quốc xinh đẹp động lòng người, mái tóc dài đen mượt, mặc váy ngắn đồng phục màu trắng, chân mang giày bót màu trắng, đầu đội mũ lông chim màu trắng, vẻ mặt mỉm cười mang bao tay trắng, trong tay cầm cây gậy nghi thức dài, hai con ngươi lấp lánh, đang lúc mọi người nghiêm túc, đột nhiên tay ném cây gậy nghi thức trên không trung, cây gậy nghi thức bạch kim ở dưới bầu trời xanh biếc, xoay tròn 360 độ mười vòng, cuối cùng chuẩn xác rơi vào trong tay nữ chỉ huy trưởng, trong tiếng vỗ tay, cô lập tức cầm gậy nghi thức trong tay nhắm thẳng vào bầu trời như mũi tên, xoay tròn vô cùng xinh đẹp, dựng thẳng ở trước mặt mọi người . . . . . .

Sau lưng tay trống Đội danh dự, lập tức cầm lên chùy trống, hướng lên không gõ ba cái, tay kèn người Anh lập tức thổi lên một tấu khúc kích động lòng người, theo hàng ngũ, sắp hàng chỉnh tề cất bước đi về phía trước! !

Chương 134: Đua ngựa

Đường Khả Hinh nhìn thấy cảnh tượng ngoạn mục như vậy, trợn mắt há mồm, cũng tùy tiện nắm một đồng nghiệp mới đi làm, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Tại sao hôm nay náo nhiệt như vậy? Có phải có chuyện gì hay không?"

"Cô không biết sao?" Đồng nghiệp nhìn Đường Khả Hinh, cười nói: "Mỗi năm đua ngựa quốc tế một lần, ngày mai sẽ tổ chức ở Câu lạc bộ Á Châu của chúng ta, đến lúc đó, nghe nói có rất nhiều nhà đua ngựa vô địch thế giới, cùng quan chức chính phủ, bao gồm một số minh tinh Hollywood đến xem so tài, đều muốn vào ở khách sạn chúng ta, đến lúc đó, nhất định nhất định rất náo nhiệt. Ba ngày trước, khách sạn chúng ta cũng đã chật kín rồi ! Bây giờ đội danh dự đang diễn tập nghênh đón bọn họ trước khi bắt đầu cuộc tranh tài đua ngựa !"

Đường Khả Hinh nghe xong, vẫn còn có chút không hiểu nói: "Nhưng tổ chức đua ngựa quốc tế lớn như vậy, tại sao trước đó cũng không có nghe nói?"

"Câu lạc bộ Á Châu vẫn luôn nổi tiếng, bởi vì Câu lạc bộ chúng ta có đủ tất cả phương tiện và điều kiện phục vụ đua ngựa, cho nên trong những trận đấu mang tính chất quốc tế, chính phủ mới chọn Câu lạc bộ chúng ta, cũng chỉ có câu lạc bộ đua ngựa của Khách sạn Á Châu chúng ta có khu vực không bị nhiễm dịch bệnh trong vòng 35 km vuông phù hợp yêu cầu quốc tế! Nghe nói nơi đó đã giới nghiêm rồi, một con muỗi cũng khó bay vào, hôm nay bên bộ phận chúng tôi có một đồng nghiệp đi qua nơi đó giúp một tay, thấy được một triệu con ngựa với bộ lông thật là đẹp!" Đồng nghiệp hưng phấn bừng bừng, cảm thán cười nói.

Khả Hinh nghe xong, cũng vui mừng thay cho khách sạn, hơi cười cười, vừa muốn xoay người đi khỏi, lại nghe được có người nói: "Tổng Giám đốc tới."

Cô hơi xoay người lại, quả nhiên nhìn thấy chiếc Rolls-Royce màu đen từ nơi xa lái tới, dừng ở đại sảnh khách sạn, trong tiếng nhạc chào đón của đội danh dự, Tưởng Thiên Lỗi mặc âu phục màu đen, áo sơ mi màu xanh nhạt, hôm nay trang phục hơi lộ ra vẻ tùy ý đi xuống xe, đón gió biển, liếc nhìn đội danh dự đang từ từ đi về phía cột cờ khách sạn ở trước mặt, liền im lặng cùng lãnh đạo cấp cao bước nhanh đi vào khách sạn, vừa đi vừa hỏi thăm chuyện liên quan đến cuộc so tài cưỡi ngựa lần này, xem ra rất công việc rất bận rộn.

Đường Khả Hinh nhìn bóng lưng vội vả của anh, nhớ tới mọi chuyện xảy ra ngày đó, cô im lặng không nói lui ra khỏi đám đông, nghe nhạc khúc ngày vui vang lên, cất bước đi về phía lối đi dành cho nhân viên khách sạn, nhanh chóng thay đồng phục, chuẩn bị tâm lý thật tốt trở lại nhà hàng, lúc đầu cô vẫn bình tĩnh, cho đến khi đứng ở phòng ăn, thấy Trần Mạn Hồng mặc váy đồng phục màu đen, sau giờ nghỉ giữa trưa ở phòng ăn, hết sức nghiêm túc kiểm tra bàn ăn, khăn ăn, hoa hồng có tươi hay không, vừa kiểm tra vừa nói: "Đợi lát nữa mọi người sắp thi truyền món ăn, nếu có một người vượt quá mười ba giây, đừng ai nghĩ sống với tôi!"

"Vâng!" Nhân viên truyền món ăn đứng thành một hàng, cùng đáp lại quản lý.

Kể từ sau khi Tào Anh Kiệt trở về với ông chủ của mình, một mình Trần Mạn Hồng phụ trách phòng ăn ngự tôn thì càng thêm bận rộn.

Rốt cuộc Khả Hinh bắt đầu có chút nóng nảy và chột dạ nhìn về phía Trần Mạn Hồng, suy nghĩ một lát nữa nhất định cô ấy sẽ phát điên oanh tạc, cảm thấy vất vả thay cho cô, có nhân viên như thế này, thật sự là một loại tai nạn, cô khẽ thở dài, đứng ở cửa, nhìn Trần Mạn Hồng nhỏ giọng gọi: ". . . . . . Quản lý. . . . . ."

Trần Mạn Hồng nghe tiếng gọi, xoay người quay đầu lại nhìn cô, bỗng tức giận nói: "Cô tới nơi này làm gì?"

Khả Hinh vừa nghe xong, trong lòng chợt lạnh, cúi đầu, có chút tủi thân và thất vọng, khổ sở nói không ra lời.

Trần Mạn Hồng tức giận nhìn Đường Khả Hinh nói: "Thời gian học bổ túc cũng sắp đến, cô còn đứng lỳ ở đây! Có phải cho cô nghỉ phép bảy ngày đã mất quan niệm về thời gian hay không?"

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu nhìn Trần Mạn Hồng kinh ngạc nói: "Quản lý, cô. . . . . . cô nói gì?"

Trần Mạn Hồng cau mày nhìn cô gái này, tức giận nói: "Tôi nói cái gì? Tôi nói cái gì cô không hiểu sao? Cô đừng quên bây giờ cô vẫn chưa là nhân viên chính thức, còn trong kỳ huấn luyện, chỉ có ngoài thời gian học tập, cô mới về đến phòng ăn, lúc này, cô còn tới nơi này làm gì? Mất trí nhớ hả?"

Khả Hinh đột nhiên hoảng sợ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Mạn Hồng, trên mặt của cô tràn nụ cười cảm động nói: "Tôi . . . . . bởi vì quá nhớ cô, cho nên tôi trở về thăm cô"

"Ghê tởm." Trần Mạn Hồng hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái, trước đó nghĩ muốn chửi mắng cô một chút, hiện tại im lặng, từ trong túi đồng phục của mình, móc ra một viên kẹo nhỏ, ném về phía Đường Khả Hinh nói: "Bắt lấy!"

Đường Khả Hinh lập tức đưa hai tay ra, bắt được viên kẹo Trần Mạn Hồng ném qua, cô cầm lấy mở lòng bàn tay, thấy một viên kẹo bạc hà màu trắng, ngẩng đầu nhìn quản lý.

Trần Mạn Hồng cầm đồng hồ bấm giờ, chuẩn bị cuộc thi, nói: "Nhanh cút đi học bổ túc cho tôi, ăn viên kẹo sẽ không quá mệt mỏi."

Khả Hinh nắm viên kẹo, thật sự rất biết ơn quản lý, nói: "Tôi biết rồi, quản lý. Tôi sẽ cẩn thận, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ học tập thật tốt."

"Cút đi" Trần Mạn Hồng không để ý đến cô.

Trong lòng Đường Khả Hinh rất cảm động, cầm viên kẹo bạc hà, mới vừa xoay người, liền va vào trong ngực người nào đó, cô ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Tào Anh Kiệt mặc âu phục màu xám bạc rất đẹp trai, vẻ mặt vui vẻ nhìn Khả Hinh, cô cũng vui vẻ gọi nhỏ: "Quản lý. . . . . ."

Tào Anh Kiệt có chút đau lòng cho Khả Hinh, liền vươn tay, nhẹ nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Hinh, cúi đầu nói: "Quản lý không có ở đây, cô có bị người khi dễ hay không?"

"Không có, không có. Tất cả mọi người đối với tôi rất tốt." Đường Khả Hinh chớp mắt nhìn Tào Anh Kiệt, mỉm cười nói.

Tào Anh Kiệt cũng yên lòng, cười nói: "Vậy thì tốt, sau này quản lý không có ở đây, phải nghe lời Quản lý Trần, miệng cô ấy hơi cay, thật ra rất thương các người. Phải đi học bổ túc sao?"

"Vâng." Đường Khả Hinh gật đầu cười nói.

"Mau đi đi. Cố gắng nhé! Ngày đó ở phòng ăn biểu hiện rất tuyệt!" Từ trong túi tiền, Tào Anh Kiệt lấy ra một viên kẹo bạc hà, đưa tới trong tay Đường Khả Hinh, cười nói: "Cầm đi! Thưởng cho cô."

Đường Khả Hinh nhận lấy kẹo bạc hà, nhìn ánh mắt của quản lý quan tâm như vậy, cô rất cảm động mỉm cười khom lưng nói cám ơn, sau đó vui vẻ cất bước đi khỏi.

Tào Anh Kiệt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Khả Hinh đi khỏi, rốt cuộc mỉm cười đi vào phòng ăn, nhìn Trần Mạn Hồng và đám nhân viên, vui vẻ nói: "Cưng ơi, tôi đã trở về."

Trần Mạn Hồng lập tức xoay người, nhìn chằm chằm Tào Anh Kiệt!

Tất cả nhân viên nhìn thấy Tào Anh Kiệt, mọi người cũng vui vẻ vây xung quanh anh, vỗ tay, ai cũng giả bộ đáng thương nói: "Quản lý! Chúng tôi đều rất nhớ anh!"

Tào Anh Kiệt cũng vui vẻ vươn tay, nắm nhẹ hai bả vai, đè đầu các cô nói: "Gần đây có ngoan hay không?"

"Có!"

"Có nghe lời Quản lý Trần hay không?"

"Có!" Các nhân viên thoải mái nói.

"Chậc!" Trần Mạn Hồng cố ý không để ý tới anh, mà lấy máy tính giờ, hướng về phía các nhân viên nói: "Cuộc thi bắt đầu! Không nên nói chuyện với người ngoài!"

Các nhân viên đều không nở xa rời, nhìn Tào Anh Kiệt.

Tào Anh Kiệt mỉm cười nhìn mọi người nói: "Mau đi đi!"

"Lý Tu! Cậu thứ nhất!" Trần Mạn Hồng im lặng không lên tiếng, cầm máy tính giờ, đứng dựa vào bên cửa sổ sát đất phòng ăn, lạnh lùng căn dặn.

Lý Tu nghiêm túc đi ra phòng ăn, đi qua hành lang thật dài, đi tới cửa phòng bếp, đứng ngay ngắn, tay nâng khay màu bạc, trong khay có ba mẫu thịt bò bít tết, nhanh chóng đè xuống đèn báo hiệu màu xanh dương cửa phòng bếp, ngay lập tức vững vàng cất bước, nhanh chóng đi qua hành lang thật dài, bước chân nhẹ nhàng, vòng qua chậu Hoa Bách Hợp, nhanh chóng đi tới trước chỗ Trần Mạn Hồng đứng, để cái khay xuống!

Trần Mạn Hồng đè xuống máy tính giờ, nhìn con số phía trên, bình tĩnh nói: "Mười hai giây ba!"

Lý Tu nặng nề thở dốc một hơi, vui vẻ nhìn về phía đồng nghiệp ở phía sau ra dấu tay.

Trần Mạn Hồng cầm bút lên, ghi tên nhân viên và thời gian truyền món ăn, sau đó gọi tiếp: "Trần Tiểu Hồng."

Tiểu Hồng nghe quản lý gọi cô như vậy, sắc mặt có chút căng thẳng đi về phía phòng bếp. . . . . .

Tào Anh Kiệt đi tới bên cạnh Trần Mạn Hồng, nhìn một bên khuôn mặt cô, bộ dáng bình tĩnh cố đè nén tức giận, không nhịn được cười hỏi: "Làm sao rồi?"

Trần Mạn Hồng nhìn đèn báo hiệu cảm ứng liên thông phòng bếp ở trên bàn, sau khi đã trở thành màu xanh dương, mới nói: "Cái gì làm sao rồi? Bây giờ cậu là tướng dưới tay của boss lớn, chúng tôi có đáng gì? Nói đi là đi, khách sạn này bao lớn? Một chút bóng dáng cũng không thấy, xã hội bây giờ là vậy đó, vô cùng lạnh nhạt! Tình người bạc bẽo! Trước kia nếu không phải chị đây làm chung với cậu thời gian dài như vậy, cho tới bây giờ cũng không có ghét bỏ cậu là người ngoại lai, cậu cho rằng cậu ở nơi này, có thể sống dễ chịu sao?"

Cô nói xong, nhìn thấy Tiểu Hồng đã đặt xuống cái khay trong tay, cô nhấn máy tính giờ một cái, hô một tiếng: "Mười ba giây!"

Tiểu Hồng lập tức chặn ngực, thở dốc một hơi, nở nụ cười.

"Tô Doanh!" Trần Mạn Hồng tiếp tục gọi người.

Tào Anh Kiệt lập tức đến gần Mạn Hồng, nhìn về phía cô, nở nụ cười xấu xa nói: "Cái gì là chị, cô cũng chỉ lớn hơn tôi hai tuổi nha, nhìn thế nào, tôi cũng cảm thấy cô còn trẻ đẹp, ba năm nay, nếu không phải có cô gái xinh đẹp như cô, tôi làm sao sống nổi ở nơi này? Cô cũng không biết, sau khi tôi chuyển đi, nhớ cô và mấy đứa nhỏ biết bao nhiêu."

Trần Mạn Hồng không nhịn được bật cười, nhìn Tô Doanh nhanh chóng để cái khay xuống, đè xuống máy tính giờ, nói: "Mười hai giây chín!"

Tô Doanh cũng thật vui vẻ bước đi.

"Được rồi, đừng nóng giận, bây giờ không phải tôi trở về sao? Có thời gian tôi sẽ tới thăm cô một chút" Tào Anh Kiệt cười nói, dụ dỗ Trần Mạn Hồng.

"Đi!" Trần Mạn Hồng trừng mắt liếc anh một cái, không gọi nhân viên nữa, chỉ nhìn anh hơi hạ thấp giọng, len lén nói: "Bây giờ cậu là lãnh đạo cấp cao, xoay người một cái trở thành Phó Tổng Giám đốc rồi, sau này nếu có chuyện gì, cậu phải thông báo trước cho tôi một tiếng."

"Không phải của. . . . . . Khách sạn Á Châu!" Tào Anh Kiệt nhịn cười, nói.

Trần Mạn Hồng trừng lớn con ngươi, nhìn anh.

Anh Kiệt ngượng ngùng nói: "Lần này Tổng Giám đốc Trang trở lại, chủ yếu tham gia triển khai kế hoạch khách sạn dưới nước, mà chuyện của khách sạn Á Châu, chúng tôi không được nhúng tay. Văn phòng làm việc của Trang tổng cũng dọn ra rồi, đang ở tầng phụ của Khách sạn Á Châu!"

Trần Mạn Hồng giật mình nói: "Không phải đâu? Tất cả tầng phụ?"

"Ừ" Tào Anh Kiệt cười nói.

"Cái này rất lãng phí đó?" Trần Mạn Hồng lập tức nói.

"Lúc Tổng Giám đốc Trang còn ở trong nước, tất cả công việc của Hoàn Cầu chủ yếu xử lý ở chỗ này a." Anh Kiệt lại giải thích: "Có lẽ thứ hai chúng tôi sẽ chính thức vào ở, tất cả đơn vị hành chính ở nước ngoài cũng đã sửa sang xong, chuẩn bị trở về nước."

Trần Mạn Hồng nghe vậy, liền hoảng sợ nói: "Đến lúc đó, không phải nơi này phải vô cùng bận rộn trong một thời gian sao?"

"Đại khái thôi." Tào Anh Kiệt không nói sâu vào, chỉ nhìn khuôn mặt Trần Mạn Hồng có chút tiều tụy, liền đau lòng nói: "Còn chưa có quản lý mới vào ngự tôn sao? Tội nghiệp cô quá, mặt cũng gầy rồi."

"Không biết xấu hổ." Trần Mạn Hồng trừng mắt liếc anh một cái, thuận tiện móc ra chiếc gương, nhìn gương mặt trái xoan của mình có phải gầy thật hay không, Tào Anh Kiệt lập tức đứng ở sau lưng cô, vươn tay cùng nắm mặt gương với cô, cúi đầu dán vào mặt của cô, nói: "Cô xem cô xem? Mặt bên này cũng tóp vào rồi."

Trong lúc nhất thời Trần Mạn Hồng nhìn thấy ánh mắt đào hoa của Tào Anh Kiệt ở trong gương, có chút dịu dàng, ngay lập tức cô muốn mở tay tránh thoát tay anh nói: "Cút!"

"Xem một chút mà. . . . . ." Anh Kiệt lập tức nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của cô, muốn cô soi gương.

"Tôi không soi!" Trần Mạn Hồng lại muốn tránh ra khỏi tay của anh nói: "Người ngoài nhìn ! Còn tưởng rằng hai chúng ta có chuyện gì! Cút!"

"Đêm hôm đó. . . . . ."

"Cậu dám nhắc lại!" Trần Mạn Hồng cầm gương ra sức ném vào người Tào Anh Kiệt, không ngờ chiếc gương văng ra phía cửa chính phòng ăn, vừa đúng đập trúng cạnh cửa, miểng thủy tinh lóe lên, nơi xa truyền đến tiếng ôi chao.

Trần Mạn Hồng giật mình, đôi tay che miệng, nhìn Tiêu Đồng, thư ký của Trang Hạo Nhiên, một người đẹp lai, tóc thắt đuôi ngựa, có chút kinh ngạc nhìn miếng thủy tinh trên đất.

"Hả? Cô tới làm gì?" Tào Anh Kiệt nhìn Tiêu Đồng, hỏi.

Tiêu Đồng cũng có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Anh Kiệt ở chỗ này, nói: "Lúc nãy tôi mới cùng họp với Trang tổng, anh ấy la hét nói đói bụng, muốn tới nơi này ăn cơm, tôi có tài liệu khẩn cấp muốn anh ấy ký đấy. Anh ấy không có ở đây sao?"

Trần Mạn Hồng lập tức mỉm cười nhìn Tiêu Đồng, nói: "Chúng tôi buôn bán từ tám giờ đến bây giờ, vẫn không nhìn thấy Trang tổng."

Tiêu Đồng suy nghĩ một chút, chỉ gật đầu, mới vừa muốn đi ra ngoài, nhưng lại nhìn Anh Kiệt nói: "Tào Phó tổng, anh còn không đi? Một chút nữa Tổng Giám đốc gặp Thị Trưởng Tần xong sẽ đi trường đua ngựa, muốn anh cùng đi đấy."

"Được." Tào Anh Kiệt nghe vậy lập tức gật đầu, liền quay đầu, lén nắm tay Mạn Hồng nói: "Tối nay tôi sẽ đến trò chuyện với cô một chút."

"Đi!" Trần Mạn Hồng lập tức phủi bỏ tay của anh, nhìn anh đã vội vã đi khỏi, cô hừ một tiếng nói: "Ba năm chôn ở nơi này, không chịu cua tôi, hiện tại lăn đi mới đến cua bà cô đây, thật coi tôi là đồ chua sao? Hừ!"

***

Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn Trần Diệu Chi nói: "Trường đua ngựa? Chúng ta phải đi phụ giúp trường đua ngựa?"

Trần Diệu Chi gật đầu, nhìn mọi người nói: "Bởi vì Câu lạc bộ Á Châu chúng ta phải tổ chức đua ngựa, cho nên bên kia thiếu người, Khách sạn Á Châu phái người qua vẫn không đủ, còn thiếu nhân viên giúp việc lặt vặt, cho nên tạm thời phái một số nhân viên từng có kinh nghiệm ở quán bar, đi qua phụ giúp quầy bar của câu lạc bộ đua ngựa. Khả Hinh. . . . . ."

"Vâng!" Đường Khả Hinh lập tức nghĩ tới má trái của mình.

Trần Diệu Chi hơi bất đắc dĩ nhìn cô một cái, nói: "Cô không cần tiếp khách, ở phía sau quầy bar phụ trách ghi chép rượu là được. Bởi vì Mạn Hồng khen ngợi cô có hiểu biết về rượu, nên tôi phái cô đi qua đó. Đi qua bên đó một ngày, có thể nhận tiền lương ba ngày, tôi cũng không được, nên phái cô sang."

Đường Khả Hinh nghe xong, biết ơn gật đầu nói: "Vâng, tôi biết rồi."

"Tốt! Mọi người thông cảm một chút! Bây giờ trước hết mọi người ra đại sảnh khách sạn, nơi đó sẽ có xe đón mọi người đến Câu lạc bộ Á Châu, phải cẩn thận một chút, hôm nay hai vị Tổng Giám đốc Câu lạc bộ Á Châu đều ở bên đó, không có việc gì không nên chạy loạn, giữ chặt bộ đàm ở bên người."

"Vâng"

Tất cả nhân viên học bổ túc bộ, nhao nhao gật đầu, thu dọn bút mực của mình, sau đó đến phòng đồng phục nhận T shirt màu trắng và váy ngắn màu trắng của Câu lạc bộ Á Châu, thay đổi xong cùng nhau đi ra đại sảnh khách sạn.

Ngày hè chói chang, gió biển thổi mạnh quét qua con đường ven biển thật dài.

Lá cờ hình cánh buồm màu xanh dương của Khách sạn, cùng lá cờ tổ quốc cắm trên nóc khách sạn và ở trước quảng trường khách sạn, đón gió bay phần phật.

Đội danh dự vẫn còn căng thẳng tập luyện.

Âm thanh vui vẻ này, làm cho du khách và người đi đường nói cười đều cảm thấy không khí vui vẻ.

Đường Khả Hinh và các đồng nghiệp cùng nhau mỉm cười đi tới đại sảnh khách sạn, trong lòng suy nghĩ, đúng vậy, Tưởng Thiên Lỗi bận rộn như vậy, anh làm sao có thể nhớ tới một nhân viên nhỏ bé như mình? Có thể anh đã sớm quên mất, trong mắt của anh, mình có đáng là gì? Không đáng là gì cả?

Cô thở dốc một hơi, cùng các đồng nghiệp vừa nói vừa cười đi về phía trước, thấy xe buýt của khách sạn đã dừng ở trước cửa khách sạn, Đường Khả Hinh vừa muốn cùng các đồng nghiệp lên xe buýt, không ngờ nghe được tiếng nói Tổng Giám đốc tới, thân thể của cô lập tức cứng ngắc tại chỗ, có chút hoảng sợ.

Chương 135: Hoả Liệt Điểu

Tưởng Thiên Lỗi sải bước đi ra đại sảnh khách sạn, vừa đi vừa nghe Đông Anh nhanh chóng báo cáo chuyện của câu lạc bộ Á Châu, chính phủ sẽ bố trí bộ phận chủ trì cuộc đua ngựa vào ở khu biệt thự của Câu lạc bộ, bộ phận tuyển thủ quốc gia sẽ bố trí vào ở làng Olympic, đây cũng là vì muốn tiết kiệm chi phí, nhân lễ hội tranh tài lần này, chính phủ đã phái nhân viên Bộ Tài Chính thành lập một Tổ công tác chuyên môn để kiểm tra theo dõi việc sử dụng ngân sách.

Tưởng Thiên Lỗi hơi gật đầu, dừng ở trước quảng trường khách sạn, chờ xe của mình tới, lại căn dặn: "Số người vào ở trong khách sạn và câu lạc bộ rất có thể sẽ tăng nhanh trong thời gian ngắn, cho nên nói quản lý các nơi cẩn thận một chút, đối với người chủ trì cuộc đua ngựa, nói Giám đốc câu lạc bộ đích thân chăm sóc."

"Vâng!" Đông Anh lập tức gật đầu.

"Khi nào Thủ tướng đến?" Tưởng Thiên Lỗi suy nghĩ một chút, hỏi tiếp.

Đông Anh mỉm cười nói: "Bảy giờ tối nay Thủ tướng sẽ mang theo các quan chức chính phủ và cậu chủ Tô, Tô tiểu thư cùng đến câu lạc bộ đua ngựa, đi thăm quan tình hình trước trận đấu, nghe nói Tô tiểu thư rất thích cưỡi ngựa, đối với cuộc tranh tài lần này hết sức hào hứng, hơn nữa cô ấy đã từng cùng bạn học ở học viện Hoàng Gia Anh đặc biệt ngồi máy bay tư nhân về mua nhiều chỗ VIP sang trọng của khách sạn chúng ta, bắt đầu từ tối nay sẽ mở party cho đến khi kết thúc cuộc tranh tài."

Tưởng Thiên Lỗi nghe xong liền gật đầu, nhắc cổ tay, nhìn thời gian không còn sớm, hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía đoạn đường bên kia khách sạn, tại sao hôm nay xe của mình còn chưa đến, ánh mắt hơi chuyển qua bên trái đằng trước một chiếc xe chuyên dụng khách sạn, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang xếp hàng.

Đường Khả Hinh lập tức xoay người, núp sau một nam đồng nghiệp, trái tim bị bóp chặt, nhớ lại đêm mưa bão mình ném điện thoại di động ở trên người anh, nói những lời đó, hiện tại mới phát hiện, mình thật sự ăn gan chó rồi.

Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng dáng đó nhanh chóng co lại, thậm chí muốn chen đến gầm xe, mặt không lộ vẻ gì, hỏi: "Chiếc xe phía trước đang làm gì?"

Đông Anh cũng hơi nghi ngờ nhìn về phía chiếc xe buýt màu xanh dương ở trước mặt, hỏi trợ lý ở sau lưng: "Xe buýt phía trước đang làm gì?"

Trợ lý lập tức tiến lên, nhẹ nhàng nói: "Câu lạc bộ Á Châu, Câu lạc bộ rượu và người của phòng ăn không đủ, cho nên điều động nhân viên khách sạn của chúng ta, có lẽ số nhân viên này được điều động sang hỗ trợ."

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, lại thấy bóng dáng đó nhanh chóng co lại, nhìn chăm chú không lên tiếng.

Quản lý phòng ăn Câu lạc bộ Á Châu nhanh chóng đi tới, hướng về phía đám nhân viên vỗ vỗ tay nói: "Tất cả các vị đồng nghiệp, thời gian đã đến, mời lập tức lên xe!"

Tất cả nhân viên được điều động nghe xong chỉnh tề xếp thành một hàng, từng bước từng bước đi lên xe buýt sang trọng, Khả Hinh cũng hết sức cẩn thận thấp thỏm đi theo đồng nghiệp tiến lên. . . . . .

Ánh mắt của Tưởng Thiên Lỗi nheo lại, nhìn cô.

Một luồng gió biển thổi mạnh, mang theo hơi thở mạnh mẽ của đàn ông xông về phía Đường Khả Hinh, sắc mặt của cô có chút tái nhợt, cố gắng chen vào trong đồng nghiệp, thậm chí chen ngang nhảy lên trên xe, phát điên tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, có chút căng thẳng tò mò nhìn phía ngoài cửa sổ.

Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe, nhìn ánh mắt hoảng sợ bên trong cửa sổ, không nói gì, im lặng xoay người, đi lên chiếc Rolls-Royce mới vừa lái tới, nghe tài xế nói lúc nảy có chút kẹt xe, Đông Anh biết Tưởng Thiên Lỗi không vui, lập tức nói: "Lần sau cẩn thận một chút, lập tức đến Câu lạc bộ! !"

"Vâng!" Tài xế lập tức nắm chặt tay lái, chạy đi.

Xe buýt cũng chạy theo chiếc Rolls-Royce của Tổng Giám đốc và xe của đám vệ sĩ.

Một hàng xe thật dài, vòng qua đường lớn Tân Hải thật dài và đường ven biển thật dài, chạy hơn mười phút cũng đã tới Câu lạc bộ hàng đầu thế giới do mười hai nóc tòa nhà màu trắng đặt cạnh nhau tạo thành, câu lạc bộ có hình dáng con chim biển bay lượn ở giữa bầu trời xanh biển biếc, vô cùng đồ sộ và kinh điển, vô số thuyền buồm trên biển đón gió ra biển, ca-nô lao đi ở trên mặt biển như mũi tên, văng lên bọt sóng màu trắng, thậm chí có thể nhìn thấy tòa nhà câu lạc bộ ở ven biển, có một cây cầu dài Quan Hải màu trắng, bên kia là một chiếc du thuyền sang trọng, vô số danh viện trong và ngoài nước, tiểu thư, minh tinh, hay công tử quý tộc trẻ tuổi cùng những người đàn ông lịch sự đẹp trai của Câu lạc bộ đang đứng ở trước du thuyền sang trọng, đón gió biển nhẹ nhàng khoan khoái, nâng ly chè chén. . . . . . . . . .

Thật sự xa hoa không kể xiết, cảnh đẹp lãng mạn.

Tất cả đồng nghiệp trên xe buýt, rối rít ghé vào trên cửa sổ, nhìn cảnh đẹp trước mặt, lập tức kêu to: "Thật đẹp a. . . . . . Ở câu lạc bộ náo nhiệt hơn nhiều so với khách sạn chúng ta."

"Dĩ nhiên! Hơn nữa câu lạc bộ đua ngựa của chúng ta còn tổ chức cuộc tranh tài cưỡi ngựa quốc tế, làm sao không náo nhiệt?" Có một nữ nhân viên trẻ tuổi quầy bar, rất khao khát ghé vào trước cửa sổ xe, lúc xe chạy tới gần chiếc du thuyền thì thấy một cô gái tóc vàng xinh đẹp, mặc quần áo tắm màu xanh biển, eo thon thắt khăn lụa Hawai rất phong tình mộng ảo, đang cầm ly rượu, tựa vào lan can ngoài biển, vui vẻ nâng chén uống, vô cùng hấp dẫn. . . . . . Nhân viên này lập tức ôm tay, tỏ vẻ thật hâm mộ nói: "Nếu tôi có thể lên du thuyền đó dù chỉ một ngày thôi, tôi chết cũng cam lòng."

"Tôi cũng thế." Một cô gái khác cũng nhìn ngoài cửa sổ, nhìn về phía đó nói: "Nghe nói chiếc du thuyền này là Chủ tịch của chúng ta mua tặng cho phu nhân, nhưng phu nhân cảm thấy mình độc chiếm một chiếc Du thuyền là quá xa xỉ lãng phí, cho nên tặng nó cho Tổng Giám đốc Tưởng chúng ta đặt ở Câu lạc bộ dùng để kinh doanh, bên trong thiết kế và bố trí giống nhau, có phòng nhảy đầm, có phòng nghỉ sang trọng, thậm chí còn có hồ bơi và sòng bạc nhỏ. . . . . . Rốt cuộc những người có tiền, từ nơi nào tới vậy?"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều bật cười.

Đường Khả Hinh ngồi ở bên cửa sổ cũng bật cười, nhớ tới đêm hôm đó, cùng Tưởng Thiên Lỗi đi mua bánh bao, mười mấy đồng tiền lẻ người này cũng muốn thu lại, cô chắc lưỡi một tiếng.

Chiếc xe của Tổng Giám đốc và chiếc xe buýt sang trọng cùng nhau lái vào bốn cửa hình trụ giống như cung điện của câu lạc bộ, dọc theo hàng rào hoa hồng gần một cây số có sáu làn xe, chạy qua đại sảnh lộng lẫy của câu lạc bộ, quẹo trái tiếp tục chạy tới phía trước, chạy qua Câu lạc bộ thuyền buồm, Câu lạc bộ xì gà, tiệm spa, nhà khách Đại Dương, lại quẹo trái, chạy qua sân đánh Golf, càng chạy sâu vào càng nhìn thấy vô số vận động viên trong và ngoài nước tham gia cuộc đua ngựa lần này, kỵ sĩ, người chăn ngựa, còn có ký giả, tất cả đi tới đi lui, nhân viên trường đua và nhân viên phụ trách đua ngựa nhàn nhã giải trí, trong trong ngoài ngoài hết sức hết sức náo nhiệt.

Tưởng Thiên Lỗi đi ra trước, Giám đốc Câu lạc bộ, cả đám lãnh đạo cấp cao và Trưởng Câu lạc bộ lập tức đi về phía anh, anh hơi giơ tay, nhanh chóng dẫn mọi người đi vào rào cảnh báo, đi tới đại sảnh Câu lạc bộ.

Bọn người Khả Hinh cũng lập tức đi xuống xe, tiến vào một gian phòng nhỏ đến khu vực không dịch bệnh, theo quy củ, thông qua chất tẩy trừ đặc biệt, tắm rửa gội đầu, sau đó thay mới đồng phục câu lạc bộ đua ngựa lần nữa, áo sơ mi tay ngắn màu trắng, com lê màu đen, váy ngắn màu đen, ủng ngắn màu đen, đi vào khu vực không dịch bệnh, nhìn thấy nhân viên chính phủ và nhân viên của tổ chức y tế thế giới, người mặc áo bác sĩ màu trắng, mang khẩu trang màu xanh nhạt, để cho Đường Khả Hinh đo nhiệt độ trước, lại trải qua xét nghiệm máu nhanh, xác định thân thể cô khỏe mạnh, thân thể không có những thứ vi khuẩn khác, mới để cho cô đi vào rào chắn bằng gỗ của Câu lạc bộ, sau đó nhận lấy thẻ công tác đặc biệt của trường đua do nhân viên làm việc Câu lạc bộ đưa cho mình, đeo lên, mới biết hôm nay phải ở lại trường đua ngựa liên tục ba ngày, ba ngày sau mới có thể đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở lại phải tiếp nhận kiểm dịch lần nữa!

Đi vào khu vực thi đấu quốc tế, cô bắt đầu càng lúc càng căng thẳng và cẩn thận, dưới sự hướng dẫn của nhân viên làm việc câu lạc bộ, bọn họ cùng nhau đi về phía một tòa nhà nóc đen tường xám khoảng ba mươi nghìn mét vuông, đi tới đại sảnh câu lạc bộ, nơi đó có vô số kỵ sĩ và người chăn ngựa ra vào, ở chỗ này ký giả bị nghiêm cấm tiến vào, cho nên trên mặt của bọn họ biểu lộ hết sức nhàn nhã và thoải mái, Khả Hinh theo phương hướng chỉ dẫn, đi qua đại sảnh Câu lạc bộ, đi lên lầu hai, rốt cuộc nhìn thấy quầy bar to lớn, ánh đèn màu vàng nhạt rõ ràng khác biệt với náo nhiệt dưới lầu, lúc này hầu như khách đều đi đến nhà hàng rồi, chỉ có vài người khách ngồi ở phòng ăn gỗ, lá dừa che lên ban công, vừa uống bia, vừa hưởng thụ tắm nắng. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com