Nguoi Phu Nu Cua Tong Tai
- Mắt em sao hồng vậy? - Anh vừa lái xe vừa nghiêng đầu sang hỏi thăm.
- Hả? Có sao? - Y Na làm ra vẻ nhẹ nhõm mang chút ý cười - Có lẽ bị mỏi mắt,lấy tay xoa thôi.
- Đừng có lấy tay dụi mắt,sẽ bị lây nhiễm - Giọng nói của anh dịu dàng chỉ là khuôn mặt vẫn mang nét cợt nhả không thay đổi được.
Yên lặng gật đầu,Y Na lặng lẽ quan sát nhìn anh,tựa như khoảng thời gian này thật tốt,cô dần cũng không còn bài xích,ngoại trừ anh đào hoa,bá đạo,thỉnh thoảng không biết xấu hổ,thì cũng coi như một người đàn ông tốt.
- Đanh nhìn cái gì? - Giọng anh từ tốn lại dễ nghe,Y Na giật mình quay đi.
- Không có gì.
- Hình như em có tâm sự? - Anh nhạy cảm nhận thấy cô có chút khác thường so với lúc sáng.
- Không có... - Cô cuống quýt lắc đầu,rồi không nhịn được thốt lên - Em...em muốn hỏi anh một chuyện.
- Em nói đi - Đèn đỏ,xe chậm rãi dừng lại,anh liếc nhìn cô,đốt điếu thuốc.
- Nếu trong đám người phụ nữ bên cạnh anh,có người mang thai con anh thì sao? - Cô lấy hết dũng khí,quay sang nhìn khuôn mặt tuấn mĩ trong khói thuốc mờ ảo kia.
- Dĩ nhiên là không muốn - Anh lập tức quay sang nhìn,đáy mắt dần dần xa rời.
- Không có trường hợp ngoại lệ sao? - Tim cô như bị dội một gáo nước lạnh,trên mặt vẫn cố mang nét cười mà hỏi anh.
- Em mang thai? - Anh lạnh lùng mở miệng.
- Anh nói đùa gì thế? - Y Na lập tức tỉnh táo,đôi mắt đen nhánh lập tức nhìn anh mỉm cười - Em và anh sắp đến kì hạn kết thúc giao dịch,tôi làm sao lại để mình mang thai.
- Nhưng có mấy lần chúng ta không dùng biện pháp an toàn - Anh dập tắt điếu thuốc,khởi động xe,nhìn con đường phía trước.
- Còn có thuốc tránh thai mà - Y Na giọng điệu nhẹ nhàng tuy trong lòng không hề thoải mái,như vậy,cô cũng chỉ là một trong số những tình nhân của anh ta.
- Anh ngày mai sẽ bay tới California,một mình em ở đây chú ý an toàn,tôi sẽ chuẩn bị tiền sinh hoạt cho em,đồ trong phòng em biết cái gì không thể động,những thứ khác tùy tiện dùng,một tuần sau tôi sẽ trở lại. Cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải chờ tôi trở lại,số điện thoại của tôi không thay đổi,có chuyện gì cứ gọi.
Yên lặng một lúc lâu,anh không giải thích ném ra một đống lời,Y Na chỉ là chết lặng gật đầu,không hề đem lời nói của anh để trong lòng.
- Em có nghe thấy không? - Không thấy cô trả lời,anh có chút bực bội cất giọng chất vấn.
- Hả? Ừm,em biết rồi,có chuyện sẽ gọi cho anh.
- Em dường như với việc tôi rời đi không có phản ứng? - Anh nhíu mày.
- Vậy phải có phản ứng gì? - Cô tâm tư rối loạn,suy nghĩ không theo kịp.
- Cái gì gọi là phải có phản ứng? - Hai lông mày anh như sắp dính chặt vào nhau,có chút tức giận.
- Anh đi có việc gì? - Cô hít sâu một hơi,ổn định lại tâm trạng,sau đó chuyển sang chuyện khác.
- Em đói không? - Anh đi hướng khác hướng về nhà.
- Không đói bụng,nếu anh đói thì cứ đi ăn đi.
- Cùng nhau - Anh bá đạo mở miệng,tay lái vừa chuyển,rẽ sang con đường khác.
Tới một nhà hàng Tây yên tĩnh,anh dẫn cô vào,bộ dạng quen thuộc đi vào một căn phòng. Âm nhạc nhẹ nhàng khiến tâm trạng Y Na ổn định,dần bình tĩnh lại.
- Hai phần bò bít tết tiêu đen,bảy phần chín - Anh không nhìn thực đơ,tùy ý chọn món ăn - Một phần salad thập cẩm,một phần salad trái cây sữa chua,một phần canh,phô mai cua,tạm thời mấy món này.
Anh không hề hỏi Y Na thích ăn gì,chỉ theo ý mình mà gọi đồ ăn. Y Na đáy mắt thoáng chút cô đơn nhưng vẻ mặt vẫn bình thản,yên lặng uống nước.
Em có chuyện đang gạt tôi - Anh lật vài trang tạp chí kinh tế trước mặt,có cảm giác không an tâm nhìn cô.
- Không có - Y Na lập tức lắc đầu,trong lòng có chút hi vọng,chắc là không có thai đâu.
- Em không biết nói dối,Lệ Y Na - Anh cười thấp một tiếng,lười biếng dựa vào ghế salon,yên lặng quan sát cô.
Y Na giật mình ngước nhìn anh. Sựt hông minh của anh làm cô phát sợ. Mà cô giờ phút này tim đập thình thịch,rồi lại đau lòng không dứt.
- Chẳng qua tôi cũng không phải đi ngay,không có tâm trí xử lí chuyện nhỏ nhặt của cô,cô cũng không phải nói.
Giọng nói của anh nhẹ nhàng vô cùng. Vẻ mặt anh vô cùng bình thường. Tất cả mọi chuyện Y Na vội đem chôn xuống.
- Ăn cơm đi.
Cô rất thông minh,học theo bộ dạng anh cầm dao cắt thịt bò. Nhưng đây là một bữa cơm vô vị,tẻ nhạt,kể cả bữa điểm tâm ngọt cũng không để ý.
- Đi về thôi - Anh lật một trang tạp chí,nhìn ảnh chụp trong đó là hình lão William khiến anh khó chịu.
Cô gật đầu,đi theo anh ra ngoài,lúc tới bên cạnh xe,phục vụ giúp anh mở cửa xe,anh bước chân hơi do dự.
- Có chuyện gì sao Từ Khôn?
- Nghĩ đến chuyện ngày mai phải đi,ngắn thì hai ngày,lâu thì một tuần,tối nay,chúng ta không phải nên làm cái gì sao? - Anh tới gần cô,đẩy cô dựa vào thành xe,hai tay để trên eo cô,thu hẹp khoảng cách giữa hai người.
- Anh tốt nhất nên nghỉ ngơi cho tốt - Y Na nhất thời ngừng hô hấp,hai tay vô thức sờ lên bụng.
Cô muốn cự tuyệt,anh đã mạnh mẽ hôn cô thật sâu,đầu lưỡi thành thục miêu tả đôi môi cô,ở trong miệng cô dây dưa. Thì ra là vậy,có thể do thói quen,dù yêu hay chưa yêu,một người cũng sẽ từ từ thích ứng với sự tồn tại của người khác,sau đó lệ thuộc. Như cô hiện tại,không biết xấu hổ,đã quen vòng tay,nụ hôn,thậm chí là lên giường với người đàn ông này.
- Mùi vị của em dường như ngon hơn một chút - Anh dừng lại sau nụ hôn dài,cố đè nén cơ thể dang nóng bừng,rời môi cô,hai cánh tay vẫn cố định bên eo cô,không để tâm xung quanh nữa.
- Đủ rồi,Thái Từ Khôn,cần phải trở về. - Cô thẹn quá hóa giận.
- Vừa mới bắt đầu Y Na,em bắt tôi phải dừng lại,cũng quá độc ác rồi - Anh vẻ mặt uất ức,dụi mặt vào áo cô,khiến cô vừa tức vừa buồn cười.
- Vậy anh khi nào có hứng thú sẽ bất cứ lúc nào cùng nữ nhân của mình lên giường sao?
- Tất nhiên - Anh nhếch môi,một tay di chuyển trên thân cô cô mà trêu chọc.
-Nhưng...không có thứ đó bên cạnh,anh làm thế nào? - Cô thăm dò mở miệng,hai mắt hớn hở tò mò.
- Còn có thuốc tránh thai - Anh dùng câu của cô,trêu chọc trả lời.
- Nhỡ họ giở thủ đoạn hoặc cố tình không uống thì sao?
- Cũng gặp qua người như vậy - Anh không e dè mở miệng,ngón tay thăm dò bên trong áo của cô,tùy ý chơi đùa. - Chỉ là kết quả rất thảm thôi. Sao hôm nay chủ đề lại là mang thai thế Y Na?
- Chỉ là tò mò. Chúng ta về thôi.
- Chỉ là nếu em.... - Anh chợt nắm cằm cô kéo lại gần mình.
- Thế nào? - Cô cố ý mở miệng,tim đập mạnh. Anh đang định mở miệng,điện thoại đột nhiên vang lên,anh buông cô ra sau đó nghe điện.
- Thái thiếu,sáng sớm ngày mai tám giờ bay,vé đã mau xong.
- Được,tôi biết.
Anh tắt máy,sau đó mở danh bạ,không có thói quen gửi tin nhắn nên khá vụng về.
"Anh ngày mai tám giờ sẽ bay,Lệ Á,em có thể đến đón anh không?"
Hít sâu một hơi,anh bấm nút gửi. Thời gian trôi qua,không có tin nhắn lại,ở đó bây giờ là 9 giờ sáng,cô ấy không thể không thấy được.
- Đi thôi - Anh phiền não cất điện thoại vào túi,âm thanh có chút uể oải.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com