TruyenHHH.com

Nguoi Linh Hay Nguoi Dan

Ban Chiến Sự Chính Phủ Cộng Sản Sievchika thông báo gửi cho các đồng chí dân quân.
Các đồng chí dân quân đang học tập, làm việc và chiến đấu dưới lá cờ của chế độ Chính Phủ Lâm Thời trên danh nghĩa, và những đồng chí của Sievchika hoạt động núp bóng dưới Chính Phủ Lâm Thời. Yêu cầu các đồng chí xác định rõ tư tưởng cách mạng và chọn lối đi cho riêng mình.
Nếu đã xác định chiến đấu vì công nhân và nông dân, thì chúng tôi sẽ đồng hành với các đồng chí. Còn nếu xác định chiến đấu vì danh dự, vì tiếng thơm và cho Chính Phủ Lâm Thời thì hãy tiếp tục.
Chính Phủ Cộng Sản Sievchika sẽ tổng tấn công và giành lấy quyền lợi cho các đồng chí vào đầu tháng Hai tới. Cho đến lúc đó, yêu cầu các đồng chí hãy tích cực tuyền truyền và hoạt động núp bóng.
Hiện nay, thôn Potraev đã hoàn toàn đồng tình với đường lối của chúng ta, và sắp tới là thôn Migulina và thôn Tatarsky.
Trân Trọng!

Ivankiev đọc xong bức thư liền xé nats nó và ném ra xa.
Sau đó Ivankiev quay lại trại tập trung, dúi một tờ giấy nhỏ vào gối Kotvi, lấy đồ và đi mất.
Ivankiev, theo dự tính, sẽ qua thôn Potraev để tình báo thêm về tình hình chiến sự hiện tại ở Galluana cho đồng chí Chủ Tịch Ủy Ban Mặt Trận Potraev, để đề nghị tập trung nhân lực vào tháng Hai tới.

Ngay từ khi quay đi trở lại, gió bấc đã thổi qua cái áo capote của Ivankiev, dù vậy, cảm giác buốt lạnh vẫn hiện diện trên đôi bàn tay và cổ.
Những đoạn đường đất bị xói mòn từ ban ngày do xe thồ đi qua, đã khó đi và nhiều đoạn ổ gà. Nay ban đêm còn nhiều hơn, hai bên đường chỉ có đồng cỏ dại trải dài và vài cây cọ cao vút trong đêm u uất.
Và rồi lại sáng lên trên những con đường, ánh sáng trăng. Phải nói là lúc đó, trên bầu trời không có một đợt sao, hay là từng ngôi sao lẻ tẻ nào, mà chỉ có một màn đêm đen tối và đậm đặc, sáng lên một vầng trăng tròn.

Con ngựa vẫn chạy tà tà trên đoạn đường đất, nhiều lần nó bị vấp chân xuống ổ gà làm cho Ivankiev bị xóc. Ivankiev lại thúc cho nó một roi, rồi lại thôi, rồi lại vấp ổ gà. Cứ như vậy, với một tốc độ vừa đủ, anh đã đến cổng chào của Thôn Potraev.
Chưa kịp đi qua cổng chào, Ivankiev ngay lập tức bị chặn lại bởi một đám người lạ mặt kèm với những tiếng chửi rủa.
"Cút đi đồ tham lam!"
"Thôn này không còn gì cho lũ ích kỉ bọn mày nữa đâu!"
"Toàn bộ chúng ta đều đã cùng nhau sống vì nhau, chúng ta sẽ đếch sống và chiến đấu vì chúng mày nữa."
Khoảng gần 200 người đứng lúc nhúc ở cổng chào và dàn hàng ngang, nom nhìn mặt họ là đủ hiểu rằng họ đã căm thù Chính Phủ Lâm Thời như thế nào, đám người bắt đầu ném đá, ném đuốc, ném bất cứ thứ gì trong tay và nhặt được.

Iavnkiev cố gắng tránh né một vài đường ném, nhưng cũng không tránh khỏi cảnh dính đòn.
"Từ đã, các anh em, bà con..."
"Cút ngay! Nơi này đã không còn là thôn Potraev của ngày xưa nữa!"
"Chúng ta sẽ không nộp những đồng chí Sievchika ra đâu!"

Ivankiev tiếp tục tránh né, rồi anh lại ra sức thuyết phục bản thân và người dân, nhưng điều đó càng ngày càng vô ích.
"Cho tôi gặp Stokman Bostian! Đồng chí Chủ Tịch Ủy Ban Dân Sự thôn Potraev, nói với anh ấy là Ivankiev đã đến đây!"

Ngay lập tức im bặt.
Ngay trong đám lúc nhúc rẽ ra một đoạn nhỏ, đoạn đường được rẽ nhỏ đó là một lão già.
Lão già đó nhắm nghiền đôi mắt, hoặc là mắt hí, Ivankiev chịu. Hai hàng râu bên mép dài và rũ xuống quá cằm, vài cọng ở đoạn râu đó còn dài và bạc phếch. Quả đầu trán dô và mái tóc dài với nhiều nếp nhắn lù lù ra bên ngoài, trông có vẻ như là một giáo sư đã cao tuổi, và bộ quần áo đóng thùng kéo dài lệt sệt cả một đoạn đường cát, để lại một vết trượt dài.

"Tôi là Đạo Khu Đông Thượng - thôn Potraev, Kituara. Đồng chí Ivankiev, thật sự xin lỗi vì hành động khiếm nhã vừa nãy của chúng tôi, chúng tôi sẽ báo cáo với Chủ Tịch Ủy Ban Dân Sự Stokman, rồi sau đó, hãy cùng nhau thưởng thức bia tươi và thịt ướp cùng nhau!"

Dọc con đường băng qua những khóm ruộng của thôn, những con bò cái với cái bầu vú sệ đang nhai rơm rạ cạnh những con chó chăn cừu. Đám ngựa thồ thì đang kéo các xe chở gỗ và gạo băng tắp qua đồng cỏ, rẽ ra những đợt sóng mềm mại tỏa ra như một lối mòn trong tâm trí.

Trong căn nhà có phần lụp xụp trước mặt Ivankiev, chẳng có gì thể hiện nó là một cơ sở hành chính cả, rể cây mọc len lỏi qua những bức tường mục nát, ẩm mốc. Một bên mái nhà đã bong ra, để hớ ra một khoảng không rõ lớn, vài chỗ còn dính nước mưa và dột.

Stokman Bostian ngồi trên một chiếc trường kỷ cũ, chân ghế đã gãy một bên, được dán lại bằng băng dính. Vài đoạn da bọc ghế bị toạc ra, bao nhiêu bông và lụa lòi ra. Cái bàn đầy những tờ giấy vàng khè, trên đó đầy những chữ cái chưa khô mực và Stokman ngồi đánh chữ cạnh cái máy đánh chữ.

"Xin phép đồng chí Stokman, tôi là Ivankiev, có nhiệm vụ trung chuyển thông tin giữa các bộ và đang hoạt động núp bóng chính quyền lâm thời!"

"A ha! Bạn tôi, giữ ba cái lễ nghĩa làm gì? Có gì vào nói luôn đi, tôi ghét ba cái lễ vớ vẩn lắm!"

"Tôi chỉ làm theo quy trình thôi mà." Ivankiev liền ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần đó, một tay gác lên bậc cầm tay.

"Tình hình ở Ủy Ban các thôn khác lân cận vùng Hạ Thượng như thế nào rồi?"

"Còn khó lắm, dân chúng không hiểu ra vấn đề của họ và chỉ chăm chăm vào ba cái tự hào vớ vẩn. Còn hầu hết các thôn khu vực Đông Thượng đã về phe chúng ta rồi, ngoại trừ thôn Tomsk và thôn Donesk của đồ khỉ nhà cậu thôi!"

Hai đôi mắt của Stokman vẫn cúi gằm nhìn máy đánh chữ, hai hàm râu quai nón rộng và nâu bao lấy bộ hàm của anh, cái mũ casquett lộn ngược, vắt vẻo trên đỉnh đầu anh. Áo capote treo ngay sau anh, vắt trên chiếc trường kỷ.

Hai người họ nói chuyện thêm một lúc rồi Ivankiev ra về, trở lại tiền tuyến nơi biên giới, cuộc chiến với Kontras vẫn đanh diễn ra cực kì ác liệt.

Đại đội do Sernov đang dẫn đầu vòng sâu qua lưng để xỉa địch, băng qua rừng thông, vòng về phía Tây Nam và tập kích ở ngay đó, còn quân chi viện sẽ viện cớ lý do để hòa hoãn quân địch, cốt không để chúng nhận ra rằng phần lớn quân ta đang tập kích ngay đằng sau.

Chiến thuật ban đầu thành công, ngay khi kotvi thông qua tuyến thư đac giả mạo với Kontras rằng chúng ta có thương binh bị bệnh thương hàn, cần thời gian chữa bệnh, nên hòa hoãn chiến đấu. Kèm theo đó là lời đe dọa của Kotvi: " Nếu chúng mày dám tấn công lúc đang hòa hoãn này, thì tụi tao sẽ bất chấp mà tiến lên cho xem!".

Nhưng điều đó cũng không kéo dài được bao lâu, chiến thuật rẻ tiền này nhanh chóng bị bộ đội lính biên phòng của Kontras phát hiện.
Và rất nhanh, toàn bộ binh lính của Chính Phủ Tại Quyền Kontras Khu Vực Biên Giới đã đến và giao chiến.

Cả hai bên nổ súng liên hồi, thương vong cũng tăng thêm. Thêm hai lần Thomas bắn giết thêm một nạn nhân nữa, điều đó càng làm chàng kinh tởm và sốc tận óc.
Mùi thuốc súng cùng với mùi máu hòa trộn với nhau, tạo thành một thứ mùi khó ngửi, cháy khét, những tiếng kêu la và tiếng những bước chân, tất cả những điều đó đã trở nên quen thuộc với Tóc Mai Hoe, anh lăn qua bên này, đổ qua bên kia, một tay cầm lưỡi lê đac gãy, tay còn lại vác một khẩu súng lục nhỏ. Anh đảo phá và máu bắn lên mắt, lên mặt anh, dù đã quen với chiến trận nhưng phải nói là không bao giờ cười nổi mỗi khi thấy máu.

Mặc dù bị ám ảnh bởi việc giết chóc, nhưng Thomas đã không chạy nhiều như hồi trước nữa. Trái lại, anh chủ yếu nhắm bắn vào một bên chân, chủ đích làm đối phương ngã quỵ, rồi chàng sẽ dùng lưỡi lê chém ngang, làm đối phương bị xuất huyết và bất tỉnh.

Thomas tiếp tục duy trì chiến thuật này cho đến khi hết đạn, chàng chạy thẳng vào trong rừng, luồn lách qua những cây cọ và nhảy vào một bóng râm rộng và nghỉ ngơi, chỉ mong sao địch không tới được đây.
        
                **

Bao nhiêu lâu rồi chàng đã ở đây, chắc khoảng 3-4 tiếng rồi, tiếng súng của quân địch cũng thưa dần và không còn vang nữa.
Đến bây giờ Thomas mới để ý vết thương ở chân phải của mình, nó chỉ là một vết thương nhẹ thôi, vì không thấy đạn găm vào da thịt cũng như là lỗ chỗ lủng da. Nhưng qua nhiều giờ, vết thương nhỏ ấy đã bắt đầu sưng tái lên và đau buốt.
Hiện tại bây giờ Thomas không di chuyển được, nhưng ít ra chàng còn có thể bắn pháo hiệu được, nhưng làm điều đó cũng sẽ làm cho địch phát hiện và tất nhiên là chàng sẽ chết.

Đám bụi cây bên cạnh chàng rung lên vài đợt, rồi những cái lá nhỏ xổ ra, từ bên trong chui ra là một cô gái.
Mái tóc đen xõa ngang vai, hai con mắt to tròn và lóa lên như ngọc thạch, làn da ngăm ngăm do mưa nắng, cùng với đó là một tựa hình cân đối vừa đủ. Hai bầu ngực không to quá, cũng không nhỏ qua, vừa đủ, để lộ phần da qua lớp băng ngực và phần mông bó sát với lớp váy xòe dưới.

Qua dáng điệu thuần thục như thế, Thomas đoán cô ta là người dân ở vùng này, giáp ranh giữa Galluana và biên giới Kontras-Judite, cô ta lặt mấy quả dại nhỏ và một bên tay cầm một tảng thịt to. Cô ta nhìn chằm chằm Thomas, không với một chút rồi hỏi anh:

"Có cần tôi giúp không?"
"Có. Làm ơn cứu tôi với." Dứt lời, cô gái kia xốc nách Thomas rồi cõng anh trên lưng, đưa về một căn nhà nhỏ trên cây, sâu trong rừng.

Nó vắt vẻo trên ngọn cây, rễ cây và lá văng phủ trên đầy căn nhà.

Căn nhà đủ dùng cho hai người, bên trong chỉ có một vài đồ dùng cá nhân và quần áo, cũng như là bếp, dao, lọ gia vị,...

Cô gái da ngăm ngăm ấy lấy một cái khăn trắng nhỏ, nhúng với nước sạch và một ít lá thuốc, rồi đắp lên chỗ chảy máu của Thomas, rồi nàng lại dùng tảng thịt vừa nãy nấu cho Thomas một bữa cơm với thịt nướng.

Hai người đều ăn mà không nói qua với nhau một câu nào, Thomas mắt liên tục đảo liên hồi, hết lướt qua căn nhà rồi lại nhìn cô gái đầy đặn ấy, rồi bất giác chàng hỏi:

"Cô không...sợ tôi à?"
"Không. Tại sao?"
"Bởi vì tôi là lính chiến tranh, và có thể tôi là một kẻ lừa đảo?"

Cô ta ngắm Thomas một lát, rồi vừa ăn vừa nói.

"Bản thân anh là một người lính vừa ra trận không lâu, với lại cũng có nhiều người lính từng được tôi cứu giúp rồi, thế nên anh chẳng khác là bao đâu."

Hai đôi mắt chạm nhau.

"Tôi vẫn chưa biết tên của cô."
"Yelena."

Hai người ăn xong, Yelena làm cho anh một cốc nước ấm và để anh ngủ trên giường. Còn cô ngồi thức ở bên ngoài.

Cứ như vậy, đến tận tảng sáng.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com