Nguoi Dep Cua Dich Nhan Niep Niep
"Cáo già!" Cô mắng.Tề Thiếu Khanh bật cười, vẻ điển trai lộ qua nét mày sắc sảo, anh đưa tay vuốt tóc lọn tóc trước ngực cô, dịu dàng hỏi: "Vậy em có hứa được không?"Không thể trách sự mê mẩn của Hoàng Tịch Liên dành cho anh, bình thường ngũ quan hơn người này của anh không làm gì cũng đã khiến người ta say đắm huống hồ bây giờ anh còn cố tình phóng ra mị lực câu dẫn cô.Cô nhích ghế lại sát anh hơn, ngã đầu tựa vào gối của anh mà nhìn lên trên, cười ngọt ngào ranh mãnh y hệt một con hồ ly nhỏ làm nũng với chủ nhân.Cô như vậy khiến anh có phần gấp gáp: "Thế nào, hứa được không?""Không được thì sao, hoặc hứa rồi nhưng vẫn vi phạm thì sao?" Cô vừa hỏi vừa vui vẻ nghịch cúc áo trước bụng của anh.Bàn tay tinh nghịch ấy nhanh chóng bị anh nắm lấy, người đàn ông bắt cô đối diện với mình, từng lời tuyên bố thật rõ ràng: "Vậy thì tôi phải làm cho em hoàn toàn quên đi ý nghĩ đó.""Bằng cách nào?""Bản thân tôi."Hoàng Tịch Liên ha ha thành tiếng, nghiêng đầu chỉ chỉ vào ngực của anh: "Định câu dẫn tôi đấy à?""Muốn không?" Anh hơi cúi đầu, tì trán mình lên trán cô, hơi thở thanh mát đủ làm cô mê luyến.Trí Quân từ bên ngoài định vào trong thông báo với anh bữa trưa đã được chuẩn bị sẵn sàng thì thấy đúng cảnh này, động tác gõ cửa của cô ấy biến thành thao tác giúp hai người đóng chặt cửa lại.Tuy là rất khẽ nhưng Tề Thiếu Khanh vẫn nghe được tiếng động, anh đánh mắt về phía cánh cửa, thật sự hài lòng với phong cách làm việc của Trí Quân.Người phụ nữ trong lòng tay của anh có chút mê man, hơi thở của cô đã bị anh rút cạn nhưng vẫn chưa thỏa mãn được yêu cầu của anh."Này, đừng như vậy..."Cho đến khi động tác của anh trở nên mạnh mẽ hơn, trước ngực bắt đầu phiếm đau cô mới ngăn anh lại. Tề Thiếu Khanh xốc cô ngồi dậy, bản thân thay thế vị trí của cô ngồi xuống ghế còn cô thì ngồi trên đùi của anh.Hoàng Tịch Liên giữ cánh tay đặt trước ngực mình nhắc nhở anh không được làm loạn nhiều hơn: "Như vậy là được rồi, Nam Tam chủ tịch chỉ cho hôn thôi."Hai người thế này vốn đã vượt quá mức quy định, cô không thể để anh muốn gì cũng được.Cô không muốn Tề Thiếu Khanh càng không ép, anh cười cười hôn ở sau gáy của cô mà nói: "Yêu đương với một đứa nhỏ còn chịu sự quản thúc của ba mẹ đúng là khó khăn nhỉ?""Anh không muốn bóc lịch thì phải nghe lời Nam Tam chủ tịch đấy." Hoàng Tịch Liên đấm nhẹ vào vai của anh.Tuy nhắc nhở không cho anh quá đáng hơn nhưng cô cũng không thúc ép anh phải buông tay ra ngay, ngược lại áp tay lên bàn tay giữ trước ngực mình, cho anh nghe thử nhịp tim của cô nhanh hay chậm.Giọng nói của anh mang theo phần luyến tiếc phả lên bả vai trần của cô: "Xem ra trước khi kết hôn thì chỉ được đến vậy thôi. Có lẽ chúng ta phải kết hôn sớm hơn chút nữa.""Không nhé, anh lại định lừa người đấy à, còn chưa đến đâu cả." Bây giờ cô triệt để gạt bàn tay kia xuống, chỉnh lại mép váy cúp ngực cho cao hơn rồi trừng mắt nhìn anh.Tề Thiếu Khanh giơ hai tay lên làm ra động tác đầu hàng, "Được được, chúng ta từ từ thương lượng, đừng tức giận."Bấy giờ Hoàng Tịch Liên mới chịu ngồi yên ngã người vào vai anh hưởng thụ cảm giác yên bình.Thật mong ngày anh đã hứa hẹn mau tới hơn một chút. Cô muốn biết anh với mình là có suy nghĩ gì, vì chẳng ai lại đối xử như vậy với một người phụ nữ mình không đặt tâm tư, càng không có hai người bạn đơn thuần nào lại hành xử với nhau như anh và cô cả, hẳn là anh phải hiểu được tín hiệu của cô khi đã cho phép anh làm càn hết lần này đến lần khác.Anh không hề tránh né ngược lại còn thường xuyên chọc cho cô phải đề cao cảnh giác với sự khát cầu của anh.Liệu rằng có phải anh cũng...Cô không dám nghĩ nữa."Sao vậy, có chuyện gì háo hức ư?" Thấy cô rụt vai cười khúc khích Tề Thiếu Khanh khẽ hỏi."Không có." Cô lắc đầu, nhảy khỏi người anh kéo tay anh đứng dậy: "Tôi đói rồi, mau ăn trưa thôi.""Lúc nãy không thấy em vội như vậy." Anh vẫn nghi ngờ."Uầy, nhanh lên đi, chút nữa tôi còn phải trở lại công ty."Điểm này Tề Thiếu Khanh phải chịu thua, công việc là trách nhiệm anh không thể để cô vì mình mà bị ảnh hưởng."Được rồi, chúng ta đi thôi. Nhưng tôi sẽ luôn giám sát nhất cử nhất động chỗ em và Tư Cảnh Hàn, em tuyệt đối phải giữ lời.""Thành giao."#Xem đầy đủ tại: tieuthuyetniepniep.com#Theo dõi Fanpages: Nam Khang Writer để lấy mật khẩu những chương bị khóa.Nói là đã dặn dò nhưng ngày hôm sau khi Tư Cảnh Hàn được đưa đến công ty giải trí Tề Thiếu Khanh vẫn không thể yên tâm.Gần đến buổi trưa anh tự mình lái xe đến công ty giải trí để quan sát, vậy mà còn trưa vào phòng trang điểm đã nghe giọng cãi nhau chí chóe của hai người phụ nữ văng vẳng vọng ra."Dù tôi có ôm đùi cũng phải là ôm có chọn lọc, ví như Tề Thiếu Khanh hay Tư Cảnh Hàn chẳng hạn."Anh còn chưa kịp chấn động thì người phụ nữ kia đã ôm lấy bả vai Tư Cảnh Hàn dán môi vết son trên thái dương của hắn.Cuối cùng Tề Thiếu Khanh cũng biết phẫn nộ là gì, nếu không phải có giám đốc công ty đang đi ở phía sau có lẽ anh đã trực tiếp đá cửa đi vào tóm lấy Hoàng Tịch Liên trừng phạt.Khi anh đi vào cô cũng hoảng hốt vô cùng, hẳn là không ngờ tới việc làm đáng hổ thẹn của mình đã bị anh bắt gặp, dù anh đã dặn dò nhưng cô vẫn ở sau lưng anh làm ra chuyện có lỗi với anh.Cãi nhau là điều không tránh khỏi, có lẽ vì tức giận nên anh không thể nhường nhịn cô, sau trận to tiếng ở văn phòng đến chiều anh lại đến tìm cô lần nữa.Phải mất cả buổi chiều để tiêu hóa những lời nặng nề anh đã nói nên khi gặp lại nhau thái độ của Hoàng Tịch Liên có phần khinh khỉnh."Vừa gặp Tư Cảnh Hàn em đã biến thành con người khác, sự thật đã chứng minh những gì tôi dặn dò hoàn toàn không phải là thừa.""Còn anh thì thế nào, chuyện gì xảy ra người đầu tiên anh gán tội luôn là tôi, anh trở mặt vô tình đến nỗi tôi nhìn không ra luôn đấy."Tề Thiếu Khanh hừ một tiếng, vẫn còn nhớ rõ vết son trên thái dương Tư Cảnh Hàn chói mắt thế nào: "Em hôn người đàn ông khác còn quay sang cười tôi đáng thương, bảo tôi đang ghen giúp Tiểu Hy, chuyện em trêu đùa với Tư Cảnh Hàn cùng tôi không liên quan, em nói tôi không nên tức giận?""Đúng là tôi nói như vậy có phần quá đáng nhưng tôi cho rằng cái hôn kia không có ý do gì để làm lớn chuyện." Hoàng Tịch Liên không có cùng quan điểm với anh."Em quen với những mối quan hệ xã giao phóng khoáng nhưng tôi thì rất để bụng em hiểu không?""Đó là vì anh sự đa nghi trong con người của anh khiến anh thấy ai cũng không đáng để tin tưởng."Tề Thiếu Khanh giữ chặt bả vai của cô: "Em đã hiểu tôi sẽ như vậy sao còn không tránh đi những thứ khiến tôi nghi ngờ, tôi đưa Tư Cảnh Hàn đến chỗ em đâu phải để em vì hắn mà trở mặt với tôi."Hoàng Tịch Liên giãy giụa muốn thoát ra, anh vẫn luôn cho là cô còn yêu thích Tư Cảnh Hàn sao?"Đừng giãy giụa." Anh nói như ra lệnh, ghì cô ngồi tại chỗ không thể nhúc nhích: "Nghe tôi, đừng đặt tâm tư vào Tư Cảnh Hàn nữa, chuyện hôm nay về sau chúng ta sẽ không nhắc lại lần hai, để tôi có thể đối xử dịu dàng với em, được không?"Anh càng như vậy Hoàng Tịch Liên càng thấy tính cách của anh thật đáng sợ, cô quay mặt sang hướng khác nhìn cũng không muốn nhìn anh: "Anh đang yêu cầu hay ra lệnh cho tôi vậy, để anh có lý do đối xử dịu dàng với tôi là thế nào? Anh ở trước mặt Tư Cảnh Hàn chỉ trích tôi ăn mặt không đứng đắn, còn nói nếu không phải vì tôi trêu chọc hắn anh cũng không quan tâm tôi có bộ dạng gì, tôi... chính là ăn không tiêu được những lời này của anh, buông tay ra đi!"Tề Thiếu Khanh thuận ý buông cô ra, sau một lúc có lẽ đã suy nghĩ kỹ hơn nên hạ giọng nhẹ nhàng: "Nếu tôi thật sự không quan tâm đã không nói những lời như vậy, tôi biết tính cách của em sẽ không thể yên ổn ngồi một chỗ nên cố tình dặn dò rất kỹ càng, kết quả em vẫn... trước giờ chưa có người nào cư xử như thế với tôi, em có biết lúc đó tôi thất vọng thế nào không?"Hoàng Tịch Liên chống trán tựa vào cửa sổ, nói đến cùng anh vẫn không hiểu cô làm như vậy đơn thuần chỉ vì muốn chọc tức cô đồng nghiệp tên Ly Đa ư?"Anh yên tâm đi, Tư Cảnh Hàn sẽ không là nguy cơ là lung lay vị trí của anh trong mắt ba tôi đâu, nhưng gì đã hứa, nhưng gì tôi phải làm vào lúc này tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới quyền lợi của anh." Cô trở nên dửng dưng."Em có thể đừng nói với tôi bằng thái độ này không? Em giả vờ không hiểu vấn đề tôi muốn nói thì có ích gì?" Tề Thiếu Khanh không chịu được sự xa cách của cô, mỗi khi đề cập đến quyền lợi lúc hai người quen nhau thì cứ như anh và cô lại quay trở về vị trí ban đầu, vui vẻ của mấy ngày nay đều tan biến như không có, cô phủ nhận quá nhanh rồi!"Vậy vấn đề anh muốn nói là gì, chẳng lẽ còn lý do nào khác để anh lo sợ tôi đến gần Cảnh Hàn ngoài việc cuộc hôn nhân thương mại anh mong muốn có thể bị ảnh hưởng?"Tề Thiếu Khanh thật sự không hiểu vì sao cô luôn cho rằng anh là người lúc nào cũng đặt lợi ích lên đầu, cô bảo anh có thành kiến với cô nhưng chính cô cũng đã mặc định con người anh sẽ như thế này mà không phải khác đi một chút.Sự trầm mặc kéo dài thêm ít lâu, sau cùng Tề Thiếu Khanh đành dồn sự chú ý vào bánh lái, anh khởi động xe, chẳng còn tâm tình nào cùng cô thương lượng: "Tôi đưa em trở về biệt thự, suy nghĩ kỹ những gì chúng ta nói hôm nay, trưa mai tôi sẽ đến tìm em. Còn nữa, đừng quên cuộc hẹn tôi đã nói trước đó."Bây giờ anh lại nhắc tới lời hứa hẹn hôm trước ư? Hoàng Tịch Liên cười khổ dúi mặt vào tay áo lông, mới hôm qua cô còn mong chờ nó bao nhiêu vậy mà hôm nay đã cùng anh to tiếng không nhìn mặt nhau, cô bắt đầu nghi ngờ sự mong chờ của mình liệu có được đền đáp xứng đáng?Dùng dằng cho đến hôm sau tâm trạng của cô vẫn không tốt lên được. Tề Thiếu Khanh tuy rằng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cô thừa biết người như anh sẽ không xem đó là lỗi của mình, sau cùng hai người vẫn ngoài nóng trong lạnh.Chiều đó Mặc Lạc Phàm gọi cô và Sở Chung Kiến ra biển chơi.Tâm trạng không tốt nên cô đồng ý rất nhanh, lúc Sở Chung Kiến đến đón Hoàng Tịch Liên không ngờ còn một người nữa cũng tới tìm mình.Trên đường hai người lái xe đến bờ biển không có điểm gì bất thường, Hoàng Tịch Liên không tắt điện thoại nhưng cũng không nhận được điện thoại hay tin nhắn của ai.Lúc đến nơi cô trông thấy Mặc Lạc Phàm đã nướng xong một phần thịt, ngoài anh thì còn có một vài người bạn cả cô và Sở Chung Kiến đều quen biết, nhưng nữ thì chỉ có mình cô.Thấy cô đi tới Mặc Lạc Phàm cởi tạp dề giao nhiệm vụ cho một người khác rồi cầm ly tiến lại: "Chà chà chà, mới mấy ngày không gặp sao trông em có vẻ thẩn thờ vậy, lại cãi nhau với Tề gia à?""Miệng của anh đúng là không thơm lên được!" Hoàng Tịch Liên cho anh một đấm vào ngực mới tiến lên chào những người bạn khác.Ở đây Mặc Lạc Phàm lại huých vào vai Sở Chung Kiến: "Đời người chỉ có mấy lần cơ hội, dù được dù không nhưng nếu cậu không tranh thủ sau này có tiếc nuối cũng chẳng ích gì!"Sở Chung Kiến nhìn Hoàng Tịch Liên đang cười nói ở xa xa có chút chần chừ: "Như vậy có tính là thừa nước đục thả câu không?""Đồ ngốc này, cậu như vậy thua Tề gia là cái chắc rồi, bây giờ bọn họ cái gì cũng chưa xác định, tính cách lại không hợp nhau, muốn lật ngược tình thế phải là lúc này, cậu mau tìm thời cơ để nói cho cô ấy biết đi."Mặc Lạc Phàm chủ trương làm quân sư cho Sở Chung Kiến, điều này khiến anh ấy không rõ lắm:"Tề Thiếu Khanh cũng là bạn của cậu, sao chuyện này cậu lại đứng về phía tôi?" Chậc, tại sao à? Mặc Lạc Phàm cũng tự hỏi."Có lẽ là vì Tiểu Tịch, tôi không muốn cô ấy bị tổn thương, người như Tề gia một khi bộc lộ tính khí sẽ tệ hơn ai hết mà tôi từng biết, cho nên chuyện này tôi không phải vì cậu hay vì cậu ấy, mà tất cả đều nghĩ cho đại cục của Tiểu Tịch."Sở Chung Kiến có chút kinh ngạc, đúng lúc này Hoàng Tịch Liên ở đằng xa lại lớn tiếng gọi:"Mặc Lạc Phàm, Sở Chung Kiến, hai người các còn anh to nhỏ chuyện gì đấy, mau tới đây!"Hai người đàn ông một trước một sau đi đến, nghe lời Mặc Lạc Phàm lúc ra về Sở Chung Kiến liền hẹn Hoàng Tịch Liên đi riêng một bữa với mình."Hai người thôi sao?" Ban đầu cô có hơi thắc mắc.Mặc Lạc Phàm ngồi phía sau xe lập tức nhổm người về phía trước nói thêm vào: "Sao vậy, là ba em hay Tề gia không cho?"Hoàng Tịch Liên lập tức cho anh một đấm: "Anh có thôi đi không."Nhưng nghĩ đến chuyện này Mặc Lạc Phàm cũng biết nên có lẽ Sở Chung Kiến chỉ cùng cô đi dạo đâu đó như bình thường, được rồi, thế thì cũng có lý do chính đáng để từ chối Tề Thiếu Khanh đến tìm mình vào lúc này.Thấy cô gật đầu Mặc Lạc Phàm liền đấm vào vai Sở Chung Kiến một cái như thể trả thù cái đấm vừa rồi của Hoàng Tịch Liên cho anh.Cô không hiểu bọn họ đang to nhỏ chuyện gì, cố gặng hỏi hai người vẫn kín miệng như bưng.Mãi cho đến khi xe dừng trước cổng biệt thự chỉ một mình xuống tiễn Hoàng Tịch Liên, đương nhiên tất cả đều có dụng ý.Mặc Lạc Phàm muốn tạo cơ hội cho hai người bọn họ, không ngờ lúc này lại nhận được tin nhắn của Tề Thiếu Khanh, không biết anh đang ở đâu nhưng lại biết rất rõ tình hình ở đây: [Đừng nghĩ tôi không biết cậu đang suy tính chuyện gì, giống như lúc trước cho dù cậu có đứng về phía Tư Cảnh Hàn thì cuối cùng vẫn phải đưa Đại Bạch tới trước mặt tôi muốn tôi nhường cho hắn.]"Tề gia, cậu không hiểu suy nghĩ Tiểu Tịch, sớm hay muộn cũng sẽ tổn thương đến cô ấy. Buông tay đi." Có những lời Mặc Lạc Phàm không tiện nói, vì như vậy không đủ sức thuyết phục Tề Thiếu Khanh, anh trả lời rất sắt đá:[Câu này Sở Chung Kiến nói với tôi sẽ nghe hợp lý hơn đấy.]"Tề gia, chơi với lửa sẽ có ngày bỏng tay, mình mong cậu đừng dùng bất cứ phép thử nào với Tiểu Liên, đây là lời khuyên thật lòng của mình, cũng là muốn tốt cho cả hai người." Sau tin nhắn đó của Mặc Lạc Phàm không còn thấy Tề Thiếu Khanh hồi âm. Sở Chung Kiến trở vào xe thấy anh đăm đăm nhìn vào điện thoại thì hỏi: "Có chuyện gì sao?"Mặc Lạc Phàm cho điện thoại vào túi, trầm mặc lắc đầu.Hoàng Tịch Liên còn chưa đặt chân tới phòng khách ngoài cổng lại cô tiếng chuông, cô hơi nghi ngờ đưa túi cho Tiểu Mễ rồi trở ra lần nữa, tự nghĩ hai người đàn ông kia còn chuyện gì sao?Chỉ là không như dự đoán, người ngoài cổng là Tề Thiếu Khanh, anh quay lưng về phía cổng, trên vai đã lấm tấm vài bông tuyết.Cô khá chần trừ trước khi lên tiếng, hai vệ sĩ gác cổng cũng lui vào trong.Nghe tiếng động Tề Thiếu Khanh hơi quay lại, nhìn thấy cô đứng ở cửa mà không tiến lên anh cười nhạt: "Sao vậy, trông thấy tôi kinh ngạc lắm à?""Trễ rồi, anh đến làm gì?" Giọng điệu có phần chăm chọc của anh làm cô thấy khó chịu.Tề Thiếu Khanh đột nhiên sấn tới, cô chực lùi lại thì anh đã choàng áo ngoài của mình lên vai cô, kèm theo đó là giọng nói trầm thấp đầy quan tâm: "Sẽ lạnh đó, vào trong rồi nói.""Không cần đâu." Cô từ chối, hơi đẩy anh ra, anh trở lại âu yếm làm cô thấy không quen, anh thay đổi thái độ quá nhanh rồi.Người đàn ông hơi gượng cười, trong lòng để ý chuyện vừa rồi nhìn thấy Sở Chung Kiến nhưng không nói ra, cũng không nói với cô anh chờ khá lâu rồi mới tới giây phút này."Rốt cuộc anh tới đây làm gì?"Tề Thiếu Khanh trở lại xe, từ trong ghế phụ lấy ra vài chiếc túi xách và một hộp thức ăn còn ấm.Hoàng Tịch Liên không nhận ngay, anh có hơi cưỡng chế để chúng vào tay cô, không mấy tự nhiên nói: "Nhận đi, tôi muốn xin lỗi em."Thật sự bất ngờ nên nhất thời Hoàng Tịch Liên không biết nói gì, người đàn ông càng dồn ép: "Tôi sẽ không nói những lời như hôm trước nữa, cũng không xen vào các mối quan hệ bạn bè của em, tôi sai rồi. Em đừng tức giận nữa, được không?" Anh vừa nói vừa muốn tỏ vẻ thân thiết với cô nhưng bị từ chối cái ôm ngay lập tức."Khoan đã." Hoàng Tịch Liên hoài nghi nhìn anh, cô không thể tin ngay những gì anh vừa nói, thậm chí cô cảm thấy trong đó thiếu đi vẻ chân thật."Anh đang xem tôi là một người phụ nữ ngốc nghếch dùng vài lời tùy tiện an ủi thì có thể giãn hòa phải không?"Tề Thiếu Khanh vuốt mũi: "Trông giả tạo vậy sao?" Anh cười nhưng không mấy vui vẻ, Hoàng Tịch Liên cũng nhìn anh, nheo mắt: "Ai đã bảo anh tới?""Tự tôi.""Ai bảo anh nói những lời như vậy?""Không ai cả, tôi muốn làm hòa với em nên mới nói vậy."Hoàng Tịch Liên hít sâu một hơi: "Thế có phải anh vẫn cảm thấy mình không sai ở đâu đúng chứ?""Tôi không hiểu vì sao em lại tức giận khi tôi nói em còn đặt hy vọng vào Tư Cảnh Hàn, không đúng sao?" Anh vô tư đến nổi Hoàng Tịch Liên muốn quăng hết đồ đạt trong tay vào người anh.Cô đến trước mặt anh, nhướng mày lên một cách dữ dằn: "Vậy tôi nói vì anh muốn lập công trước mặt Tiểu Hy mới thay cô ấy đay nghiến khi tôi hôn Cảnh Hàn, anh có tức giận không?""Tôi không như vậy, từ lâu đã từ bỏ ý niệm với cô ấy.""Đúng vậy, nói hay lắm!" Hoàng Tịch Liên gật đầu thật mạnh, chỉ vào ngực anh: "Anh cảm thấy tức giận khi tôi hiểu lầm anh, cho nên tôi cũng có quyền tức giận khi anh nghĩ sai về tôi, vấn đề chính là ở đây, tôi lúc đó chỉ là vui đùa để chọc tức người khác anh lại đem tôi ra chỉ trích, tôi năm lần bảy lượt nói với anh không phải anh vẫn mặc định tôi có suy tâm vọng tưởng với Tư Cảnh Hàn, anh làm sao vậy, anh nói bản thân không sợ anh ấy làm lung lay địa vị của mình vậy thì anh quan tâm tôi còn thích Cảnh Hàn hay không để làm gì?"Tề Thiếu Khanh bị cô chỉ đến đau thì thoáng cau mày, trước giờ chẳng có người phụ nữ nào ai dám thách thức anh thế này, nhưng cho dù là vậy nó cũng không quan trọng bằng câu hỏi cô vừa chất vấn anh. Tại sao ư? Kể từ khi cãi nhau với cô anh đã luôn suy nghĩ.Hoàng Tịch Liên ấm ức đến ứa nước mắt, vì anh không hiểu được lòng cô nên lời cô nói anh không xem là thật, anh đa nghi và xem thường sự cam kết của những người phụ nữ."Đừng khóc." Tề Thiếu Khanh muốn lau đi khóe mắt đọng nước của cô nhưng bị cô gạt đi. Lần này thì anh thật sự áy náy, đưa khăn tay của mình cho cô mà không nói lời nào.Đợi Hoàng Tịch Liên bình tĩnh hơn anh mới chậm rãi thu bả vai cô vào người, thật lòng nói: "Tôi sai rồi, đáng lẽ tôi phải tin em."Anh nói tới đây trên bả vai liền truyền đến một trận đau đớn, có lẽ một dấu răng đã lưu thành hình trên đó nhưng anh vẫn nói một cách dỗ dành:"Hoàng Nam Môn giàu có bậc nhất một vùng trời, thứ gì Hoàng Tịch Liên không mua được bằng tiền thì sẽ mua bằng rất nhiều tiền nên việc gì Hoàng Tịch Liên phải ăn đi ăn lại một miếng bánh, còn là đồ của người phụ nữ khác, hử?""Anh không cần nói nữa." Cô ra lệnh, không muốn giảng hòa với anh.Tề Thiếu Khanh hít một hơi rồi thở dài như suy ngẫm: "Tôi thật sự sai rồi, em bận rộn với việc tiêu tiền như vậy, đâu phải lúc nào cũng rảnh rỗi để nghĩ tới tình yêu, thế nào tôi lại hiểu lầm em cho được. Phải không?"Cô không đáp, còn chưa muốn nhận lời xin lỗi của anh, thật ra cô muốn giận thật lâu, cô ước gì lúc này anh đừng tỏ vẻ ăn năn nhiều như vậy.Nhưng Tề Thiếu Khanh là người rất cơ hội, anh sẽ không bỏ qua thời cơ quan trọng, liên tục đánh vào điểm yếu của Hoàng Tịch Liên chính là lòng trắc ẩn: "Nể tình tôi đứng đây đợi em rất lâu, tha thứ cho tôi lần này, em thấy không, tay tôi đã lạnh cóng."Hoàng Tịch Liên bị anh áp tay vào gáy liền cong người lại, hít hít mũi nhìn đi nơi khác nhưng thật ra là đang đấu tranh nội tâm.Vì anh là người cô yêu nên cô dễ thấy xót, còn anh lại nghĩ cô hay thương người mới dễ mềm lòng, dùng dằng thêm một lúc cô cũng sắp gật đầu.Đúng lúc này lại có giọng nói vang lên:"E hèm, Tiểu Liên, có chuyện gì còn đứng ngoài cổng lâu như vậy?"Nam Tam chủ tịch không biết từ lúc nào đã đứng ở sảnh chính biệt thự, chấp tay sau lưng ung dung nhìn ra cửa.Đương nhiên cả Hoàng Tịch Liên và Tề Thiếu Khanh đều giật mình, đặc biệt là Hoàng Tịch Liên, cô vội vã đẩy anh ra không cho ôm ấp gì nữa.Mẫn Mẫn lúc này nhắng nhít chạy ra, đón lấy Hoàng Tịch Liên theo căn dặn của Nam Tam chủ tịch.Tề Thiếu Khanh cũng biết đây là biểu hiện của việc đuổi khách, phỏng chừng ông cụ tăng cường sự giám sát lên nhiều là để nhắc nhở anh không được "bắt nạt" Hoàng Tịch Liên."Nam Tam chủ tịch vừa rồi Thiếu Khanh thật thất lễ, không biết người có trong biệt thự nên không kịp chào hỏi." "Không sao, cậu vào ngồi chơi chứ?" Hoàng Nam Tam giả vờ hiếu khách.Nhưng Tề Thiếu Khanh làm sao không nhìn ra ý tứ của ông cụ, liền từ chối khéo: "Cũng đã trễ rồi, Nam Tam chủ tịch hẳn là phải nghỉ ngơi, Thiếu Khanh xin phép về trước.""À, vậy cậu đi thông thả." Dứt lời ông cụ liền quay sang nói với Mẫn Mẫn: "Còn không nhanh trả áo, đưa tiểu thư về phòng?"Mẫn Mẫn vâng một tiếng liền đem tây trang khoác trên vai Hoàng Tịch Liên trả lại cho Tề Thiếu Khanh, tuyệt nhiên không để hai người có cơ hội nói thêm lời nào, dù rằng cô cảm thấy làm như vậy chẳng khác nào ác phụ đang chia uyên rẻ thúy.___________#Xem đầy đủ tại: tieuthuyetniepniep.com#Theo dõi Fanpages: Nam Khang Writer để lấy mật khẩu những chương bị khóa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com