TruyenHHH.com

Nguoi Dep Cua Dich Nhan Niep Niep

Đã khá lâu kể từ lần trước đó Tề Thiếu Khanh mới có chuyến đi xuất ngoại dài thế này, trước khi rời khỏi Tinh Khâu một tuần anh quyết định đến thăm người đàn ông trong lòng Hoàng Tịch Liên.

Biệt thự Hàn Nguyệt.

Sau thời gian dài tỉnh lại từ hôn mê sâu đến bây giờ Tư Cảnh Hàn vẫn phải duy trì chế độ tập đi. Lần trước anh đến thăm hắn không nhớ ai cả, chỉ khư khư đòi gặp con trai và Hoắc Duật Hy. Vì để thỏa thuận với hắn, anh cho người đem con trai của hắn và Hoắc Duật Hy - Đại Bạch từ Canada trở về với điều kiện tạm thời hắn phải ở lại biệt thự không được tìm gặp Hoắc Duật Hy.

Chuyện này không phải do anh hà khắc hay có lòng riêng chia rẻ gia đình bọn họ mà chính hắn mới là người muốn như vậy, trước khi rơi vào hôn mê dặn dò anh nhất định phải thực hiện cho bằng được việc này, tuyệt đối không để Hoắc Duật Hy có cơ hội tìm ra hắn.

Bây giờ thì hay rồi, sau khi mất trí chẳng nhớ được chuyện hay mình từng thề thốt, còn dạy con trai hợp sức hờn trách anh không cho gia đình hắn đoàn tụ, nhưng anh sẽ không bao giờ động lòng với lời thỉnh cầu của một tên có thần trí không rõ ràng.

Nếu muốn rút lại lời hứa thì tự hắn phải cho anh thấy hắn đang là Tư Cảnh Hàn thực thụ.

"Được rồi, Đại Bạch ngoan, ba Tề phải về rồi, không chơi với Đại Bạch được nữa. Tuần tới ba về sẽ đem quà sang cho Đại Bạch được không?" Tề Thiếu Khanh gỡ thằng bé mập mạp ra khỏi người mình, xách nó lên đưa cho Tư Cảnh Hàn ngồi đối diện.

Đại Bạch lúc lắc cái mông không chịu buông tay anh ra, cố bấu chặt để trưng vẻ mặt đáng yêu ra xin xỏ: "Hay là... hay là ba Tề cho Đại Bạch đi theo nhé, Đại Bạch... Đại Bạch chưa đi biển nhiệt đới lần nào cả."

"Đại Bạch đừng quấy, mau buông ba Tề ra, ba Tề đi công việc không phải đi chơi." Tư Cảnh Hàn đem con trai ôm về, lại nhìn Tề Thiếu Khanh mà ra vẻ "cằn nhằn": "Anh kể với nó làm gì."

Mặc kệ ba mình đang nói gì, Đại Bạch nghiêng người về phía Tề Thiếu Khanh, vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định đi biển nhiệt đới của mình, còn chu môi nói với Tư Cảnh Hàn: "Ba Tề không đi công việc, lúc nãy ba Tề cho... cho Đại Bạch xem ảnh chị xinh đẹp, ba Tề đi tìm chị ấy."

Tư Cảnh Hàn nhăn mày, Tề Thiếu Khanh cũng không đỡ được trí nhớ và lối suy luận của Đại Bạch. Lúc nãy quả thật anh có cho nó xem ảnh nhưng chưa từng đề cập chuyện đi tìm Hoàng Tịch Liên.

"Anh mau về đi, nếu không nó lại đòi cho bằng được." Không còn cách nào khác Tư Cảnh Hàn đành đuổi khách, ôm Đại Bạch cách xa chỗ Tề Thiếu Khanh vài mét. Anh cũng hợp tác gật đầu cầm áo khoác đứng dậy, chỉ là không quên dặn dò: "Thời gian này tôi xuất cảnh nhưng cậu đừng nghĩ như vậy là có thể giở trò sau lưng tôi, nên chết tâm đi.

Tư Cảnh Hàn hừ một tiếng khinh bỉ nhưng không nói gì cả, lúc này Tề Thiếu Khanh mới chịu rời đi thật sự.

Vì đã có dự định từ trước nên chuyến đi đến Maldives lần này của anh diễn ra rất trình tự.

Sau khi xuống sân bay anh lên xe đến thẳng buổi tiệc thương mại được mời từ trước, đến hơn mười giờ tối mới lên thủy phi cơ trở về đảo tư nhân.

Vào giờ này vẫn có vài người đi dọc theo cầu tàu nối các biệt thự nổi trên mặt nước để ngắm cảnh, vì khá mệt mỏi nên Tề Thiếu Khanh không có ý liên hệ với phòng quản lý tìm Hoàng Tịch Liên, họa chăng vào giờ này cô gái kia cũng đã đi ngủ.

Trở về căn villa cố định của mình Tề Thiếu Khanh không nghĩ sẽ có vài thay đổi nhỏ so với lần trước rời đi. Dự cảm không lành ập tới, anh bước khá nhanh vào trong, dường như nghe được tiếng tiếng động nên người phụ nữ trong phòng ngủ cũng lật đật ngồi dậy.

"..."

Khi bốn mắt chạm nhau mọi ngôn từ của Tề Thiếu Khanh đều triệt để cạn sạch, thật sự không thể tin Hoàng Tịch Liên có thể chễm chệ nằm trên giường của mình với dáng vẻ gợi cảm và vô tư nhất.

Đúng là hết nói nổi, cho cô mượn thẻ dùng free, cô lại chiếm luôn cả villa của anh, quá tự nhiên rồi!

"Sao anh... sao anh lại tới đây?" Sau một hồi thất thần người phản ứng trước tiên là Hoàng Tịch Liên, cô chỉ chỉ vào dáng vẻ mệt mỏi chắn trước phòng ngủ của Tề Thiếu Khanh vô tội hỏi.

"Em lăn ra đây." Anh ra lệnh.

"Không, có chuyện gì anh nói trước đi, đừng hòng lừa gạt đuổi tôi đi." Cô vừa nói vừa đem chăn choàng người lại, che đi bộ váy ngủ bằng ren mỏng manh lại còn ngắn tủn của mình. Rất thức thời hiểu được tình huống hiện tại.

"Thì ra em cũng biết đây là villa cố định của tôi?" Tề Thiếu Khanh mỉa mai hỏi.

Còn phải hỏi, là cô cố tình yêu cầu ban quản lý đưa mình đến đây, khu resort này là của anh, nếu có phân biệt căn villa nào là tốt nhất đương nhiên cũng là do anh dùng, cô làm sao bỏ qua vị trí đắc địa được.

"Đâu phải do tôi cố tình tranh chỗ với anh, ai bảo đột ngột anh lại chạy đến đây."

"Em nói nghe thật hợp lý, tôi chưa từng thấy có cô gái nào tự nhiên được hơn em đấy Hoàng Tịch Liên."

"Anh đã quá khen." Hoàng Tịch Liên hì hì cười như không hiểu hàm ý của anh. Anh thì đanh mặt lại, không vui vẻ như cô, thật sự có cảm tưởng muốn ném cô ra ngoài để cô tự mình đặt lại một villa khác bởi thái độ bất hợp tác này.

Nhưng may mắn cho cô, anh là người giỏi kiềm chế, chỉ chỉ vào cô mang ý cảnh cáo rồi cũng mở điện thoại gọi cho ban quản lý thông báo: "Sắp xếp cho tôi một villa trống, ngay bây giờ."

Người tiếp điện thoại sau vài giây tìm kiếm thì chuyển hẳn điện thoại cho cấp trên, người này nhận điện thoại phải đến choáng váng thêm vài giây nữa mới khó khăn tiếp lời: [Tề tổng, thật xin lỗi ngài nhưng hiện tại... resort của chúng ta đã hết chỗ trống rồi.]

Không biết Hoàng Tịch Liên có nghe được gì không nhưng vừa thấy vẻ mặt xám đi của anh cô lập tức nằm vật xuống giường, bấu chặt vào đó tỏ ý sống chết cũng không đi đâu cả.

Tuy khu resort này của anh chưa tổ chức khánh thành nhưng đừng vì vậy mà khinh thường sức hút của nó, hiện tại đi vào hoạt động chưa lâu nhưng muốn có một chỗ ở đây bắt buộc phải đặt lịch trước ít nhất là nửa tháng, thậm chí khi vào thời gian cao điểm có khi đặt trước một tháng cũng chưa chắc có chỗ.

Anh là ông chủ lại không hiểu được điều này sao, quá khinh địch rồi. Đương nhiên địch nhân ở đây chính là Hoàng Tịch Liên, dáng vẻ này của cô là biểu hiện của việc thừa hiểu anh không có chỗ ở trên chính "lãnh thổ" của mình.

Hả dạ vô cùng! Ha ha...

"Lăn ra đây!" Có lẽ Tề Thiếu Khanh giận quá nên hóa cười, thở hắc một tiếng rồi sấn tới, muốn chụp lấy chân của cô lôi khỏi giường.

"Không không, chỗ này là của tôi." Hoàng Tịch Liên cũng la oai oái, ra sức đạp chân, tuyệt đối không để anh tóm được mình.

"Không a..."

"Bịch!"

Kết quả sau cùng dù cô có cố gắng thế nào thì cũng bị anh xách lên như một con thỏ ném ra phòng khách hầu chuyện.

"Nói đi, em muốn thế nào?" Tề Thiếu Khanh ngồi xuống sofa không nhanh không chậm hỏi.

"Còn muốn thế nào, đương nhiên là anh tự đi mà tìm chỗ." Hoàng Tịch Liên rất nhanh miệng đáp nhưng nhìn thấy vẻ mặt không đùa được của anh thì rụt người lại, đem chăn quấn trên người ôm chặt hơn.

Tề Thiếu Khanh nhìn dáng vẻ của cô rồi hừ một tiếng: "Cơ bản lời vừa rồi tôi nói với em mới đúng."

"Mặc kệ thế nào, chỗ này tôi nhất định ở lại, nếu anh đuổi tôi đừng trách tôi cho cả thế giới biết resort này nửa đêm lại đuổi khách đi."

"Tôi cũng không bảo sẽ đuổi em đi." Anh đầy ẩn ý.

Hoàng Tịch Liên càng cảnh giác nhiều hơn: "Nghĩa là..."

"Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm ở đây, không thể suốt ngày lên thủy phi cơ ra ra vào vào khách sạn ở đất liền, nếu em không muốn rời đi thì tầng trên villa là của tôi, còn dưới này tùy em quyết định. Không thương lượng, không mặc cả."

"Nhưng..."

"Em yên tâm, ban ngày tôi sẽ không thường xuyên ở villa. Buổi tối tôi làm việc nên phiền em hợp tác không chạy nhảy lung tung lên phòng của tôi, được chứ?"

Gì, nói như thể cô là người đáng phải đề phòng trong khi anh mới là đàn ông có thể giở trò xấu xa bất cứ lúc nào.

"Đừng trừng mắt với tôi, em nghĩ bản thân có dáng vẻ đẹp thì mình sẽ được xem là phụ nữ à? Chẳng qua chỉ là đứa nhỏ chưa lớn lại cho rằng người khác sẽ có ý nghĩ lung tung, nực cười thật." Tề Thiếu Khanh vừa nói vừa cầm cặp táp đứng dậy, đây không phải là lần đầu anh khẳng định Hoàng Tịch Liên chưa trưởng thành trong mắt mình. Nếu nói sau lưng cô có lẽ không đến nổi nào, nhưng lần nào cũng trực tiếp đến mức Hoàng Tịch Liên phải tự ái. Khi thấy anh lên tầng cô chỉ phẫn hận không thể ném thẳng đôi dép lê đang đeo vào người anh.

"Cũng đâu tệ đến nỗi nào." Cô vừa nói vừa đưa tay sờ thử vườn đào nhà mình rồi tấm tắc, tuy rằng không là to nhất so với những người phụ nữ anh từng gặp nhưng xét về tổng quan thì vóc dáng này của cô vô cùng cân đối và chuẩn mực ấy chứ.

Đúng là đàn ông tệ hại, nhìn cây mà chẳng thấy rừng, đánh giá vẻ đẹp của một người phụ nữ chỉ bằng một hai điểm còn tự cho mình là thông thái.

Tôi mới đẹp hơn em gái nhà anh!

Cuối cùng một buổi tối nhộn nhịp cũng đã trôi qua, sáng hôm sau Tề Thiếu Khanh vừa tỉnh dậy đang nghe được tiếng hát vi vu phát ra từ tầng trệt. Anh chống tay ngồi dậy, chăn trên người trượt quá nửa thân trần, bấy giờ mới sực nhớ trong villa còn có một người phụ nữ nên cầm áo choàng khoác vào rồi rời giường chuẩn bị vệ sinh cá nhân.

Dưới này Hoàng Tịch Liên vẫn say sưa hát theo giai điệu bài hát được phát từ điện thoại để trên bàn tiếp khách...

"Jimmy please say you'll wait for me
I'll grow up someday you'll see
Saving all my kisses just for you
Shine with love forever true"

"Jimmy, xin hãy nói là anh sẽ chờ em
Em sẽ lớn vào một ngày gần đây cho anh xem
Những nụ hôn chỉ dành cho riêng anh
Toả sáng với tình yêu chân thật thật"

Joni was the girl who live next door
I've known her, I guess ten years or more
Joni wrote me a note one day
And this is what she had to say

Joni là một cô bé kế bên nhà
Tôi quen cô ấy, tôi đoán cô bé tầm 10 tuổi hay hơn nữa
Một ngày nọ Joni viết cho tôi một lá thư
Và đó là những gì cô ấy muốn nói

Slowly I read her note once more
Then I went over to the house next door
Her teardrops fell like rain that day
When I told Joni what I had to say

Tôi đọc thật chậm lá thư của cô ấy lần nữa
Khi tôi bước qua nhà cô
Những giọt nước mắt của cô ấy rơi xuống như cơn mưa ngày đó
Khi tôi nói với Joni những gì tôi cần nói

Joni Joni please don't cry
You'll forget me by and by
You're just fifteen and I'm twenty two
And Joni I just can't wait for you

Joni ơi xin đừng khóc
Em sẽ chóng quên anh thôi
Em chỉ mới 15 tuổi còn anh đã 22 rồi
Và Joni ơi, anh không thể chờ em

"Hừm, đáng ghét thật." Dù đang hát Hoàng Tịch vẫn không quên tỏ thái độ, nhưng nhìn thấy Tề Thiếu Khanh đang từ cầu thang đi xuống cô nhanh chóng hát tiếp, như thể cố tình cho anh nghe được nội dung câu chuyện.

Soon I left our little home town
Got me a job and try to settle down
But these words kept on in my memory
The words that Joni said to me

Tôi sớm rời khỏi quê nhà nhỏ bé ấy
Tìm một công việc và cố gắng định cư
Nhưng những từ ngữ ấy tôi vẫn giữ lại trong kỷ niệm
Những từ ngữ mà Joni đã nói với tôi

I packed my clothes, and I caught a plane
I had to see Joni, I had to explain
How my heart was filled with her memory
And ask my Joni if she marry me

Tôi đóng gói lại quần áo và cố gắng cho kịp chuyến bay
Tôi gặp Joni và giải thích mọi chuyện
Trái tim tôi đầy ắp những kỷ niệm của cô ấy
Và tôi sẽ kết hôn với Joni

I ran on the way to the house next door
But things weren't like they were before
My teardrops fell like rain that day
When I heard what Joni had to say

Tôi chạy một mạch đến nhà cô ấy
Nhưng mọi chuyện đã không còn như trước đây
Nước mắt tôi rơi xuống như cơn mưa ngày nào
Khi tôi nghe Joni nói

"Jimmy Jimmy please don't cry
You'll forget me by and by
It's been five years since you've been gone
Jimmy I married with your best friend John"

"Jimmy ơi xin đừng khóc
Anh sẽ chóng quên em thôi
Đã 5 năm qua đi kể từ khi anh ra đi
Jimmy à, em đã kết hôn với người bạn thân của anh là John"

(Bài hát: DON'T CRY JONI)

Đúng là cú shock tinh thần vào sáng sớm cho những người bị chính bạn thân lấy mất người yêu. Tề Thiếu Khanh nhìn Hoàng Tịch Liên đang hí hửng lắc mông trên sofa như con mèo lười thì biết ngay cô đang cố tình trêu chọc anh. Thật sự anh đã quá khinh địch, không có phòng bị nên sáng sớm đã bị trúng chiêu, đáng lẽ anh phải ý thức cô nhóc này sinh ra là để gây phiền toái cho anh, không đối phó anh một ngày sẽ làm cô sinh tâm bệnh!

"Chậc, Tề Thiếu Khanh, kết cuộc của bài hát giống anh quá nhỉ?"

Anh không đáp câu hỏi đầy khiêu khích của cô, trực tiếp đi vào bếp tìm bữa sáng được phục vụ đem tới. Hoàng Tịch Liên đâu thể buông tha dễ dàng như vậy, xách váy nhắng nhít chạy theo anh, anh ngồi cô cũng kéo ghế ra ngồi, chống cằm tỏ vẻ dễ mến.

Nói thật bị cô nhìn như vậy Tề Thiếu Khanh ăn cũng chẳng ngon gì, buộc lòng hỏi: "Sao không đi chơi?"

"Chưa đến giờ."

"Bình minh ở đây rất đẹp."

"Tôi đã xếp lịch rồi, ngày mai sẽ đi ngắm, không phải hôm nay." Cô tươi tỉnh kể, lại chọc chọc ngón tay vào bắp tay của anh thử độ đàn hồi.

"Em bớt tự nhiên một chút được không?"

"Ừ hử..." Hoàng Tịch Liên bất ngờ gật đầu hợp tác, thu ngón tay lại, chỉ là không được lâu đã cất giọng hát:

Tôi chạy một mạch đến nhà cô ấy

Nhưng mọi chuyện đã không còn như trước đây

Nước mắt tôi rơi xuống như cơn mưa ngày nào

Khi tôi nghe Joni nói

"Jimmy ơi xin đừng khóc

Anh sẽ chóng quên em thôi

Đã 5 năm qua đi kể từ khi anh ra đi

Jimmy à, em đã kết hôn với người bạn thân của anh là John"

"Hoàng Tịch Liên!" Tề Thiếu Khanh quát khẽ.

"Tôi đây." Cô hết sức thản nhiên đáp như thể không hiểu chuyện gì.

Thái độ này của cô anh muốn nói gì đó lại không biết phản bát thế nào, đúng là giận sắp nội thương. Thức ăn chưa trôi đến dạ dày đã ăn phải quả đắng, anh gằn giọng mắng: "Nha đầu thối, lăn ra ngoài."

"Còn lâu tôi mới nghe lời anh, sao hả, ở cùng villa với tôi có vui không, nếu không vui có thể đặt khách sạn ở đất liền mà."

Tề Thiếu Khanh đặt nĩa xuống, đan hai tay vào nhau thong dong nhìn cô: "Để em toại nguyện tôi không phải Tề Thiếu Khanh." Dứt lời anh liền đứng dậy, không ăn nữa, hướng tới phòng ngủ ở tầng trệt đi vào.

"Này, anh đi đâu vậy, đó là phòng của tôi."

"Em đã bừa bọn đến mức không dám cho người khác nhìn thấy?"

"Nói gì vậy, phòng của tôi rất gọn gàng, đừng suy bụng ta ra bụng người."

Lúc này Tề Thiếu Khanh mới dừng lại, nhìn cô bảo: "Hôm qua đến tôi không mang theo gì cả, bình thường đều dùng quần áo để ở đây, hoặc là em đem lên tầng cho tôi hoặc mở cửa cho tôi tự lấy."

Bây giờ Hoàng Tịch Liên đã hiểu, ồ một tiếng quan sát dáng vẻ khoác áo choàng tắm từ sáng đến giờ của anh rồi gật gật đầu: "Anh tự vào lấy, tôi làm sao biết được đồ của anh to nhỏ đặt ở đâu, thích màu gì mà lấy cho."

"Cốc!"

"Oái, sao anh dám cốc đầu tôi?" Cô phùng mang, ôm đầu nhìn anh.

"Em có thể không nói, khi em nói ra chẳng còn đọng lại tí gì là phụ nữ cả!"

_____________
#Note:
Những chương kế tiếp đã được cập nhật ở trang web: tieuthuyetniepniep.com
Các bạn có thể đến trang cá nhân của Niếp lấy link hoặc truy cập Google và gõ địa chỉ như đã nêu trên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com