Nguoi Dan Ong Buoc Ra Tu Khoi Lua Nhi Dong Tho Tu
Editor: Thoa Xù
Lời cam kết trân trọng này, người nghe chỉ muốn cất thật kỹ, nâng niu trân quý.
Sương mù dày đặc trên quảng trường dần dần tan đi, sắc trời đã sáng lên, nghi thức kéo cờ kết thúc, đám người tản ra như ong vỡ tổ.
Nam Sơ chợt nhớ đến mấy ngày trước đọc kịch bản, trên đó có một câu.
Khi Liễu Oánh Oánh còn sống cũng không đợi được vị Tướng quân kia chinh chiến trở về, phần sau câu chuyện xưa là cô ấy thủ thân suốt đời, mà vị Tướng quân anh tuấn kia bảo vệ quốc gia, đã sớm chết trên sa trường, đến chết cũng không để lại cho cô ấy chút gì để nhớ nhung, chỉ còn lại một nắm đất vàng. Mà cô đến khi chết cũng mơ hồ, một buổi trưa nào đó sau cơn mưa, Tướng quân đã đến, cầm một cây dù giấy vẽ, đứng xa xa bên ngoài ngõ nhỏ nhìn cô một cái, thấy cô mặc bộ sườn xám trong ngày đầu gặp gỡ, dáng người xinh đẹp đi qua lại trong con hẻm nhỏ, cười cong hàng mi với đại thẩm kế bên nhà, ngâm nga điệu hát dân gian của nghề cắt may, dung mạo thanh tú, giơ tay nhấc chân cũng là phong tình.
Lúc Liễu Oánh Oánh hấp hối đã viết một câu lên giấy, nhờ một thằng nhóc đưa đến phủ Tướng quân.
-- Nhung mã nhất sinh, thùy đồng ngã đẳng, Hà Sơn dữ cộng, tình thâm nghĩa trọng (*).
(*) Chinh chiến cả đời, ai cùng ta chờ, cùng non sông, tình sâu nghĩa nặng.
Câu chuyện xưa bi tình đại nghĩa, cô bình tĩnh diễn xong trong một lần, ngược lại khiến Tây Cố đứng một bên khóc òa, lau nước mắt khóc sụt sùi, "Em cảm thấy được chị đã diễn sống lại nhân vật Liễu Oánh Oánh."
Có lẽ nguyên nhân là do Lâm Lục Kiêu, bỗng nhiên cô đã có chút cảm giác làm quân tẩu, một cái nhăn mày một nụ cười của Liễu Oánh Oánh, từng cử động, cô đều có thể cảm nhận được hết.
......
Lâm Lục Kiêu lái xe dẫn Nam Sơ đến ngõ nhỏ gần đó, đầu hẻm có một quán ăn gia đình.
Trước đây khi kéo cờ xong, anh thích đến đây uống chén sữa đậu nành nóng hổi và ăn bánh chiên, ông chủ là người thích nói lóng, mở quán ăn ở đây mấy chục năm rồi, ở lại đầu ngõ này vững vàng nhiều năm như vậy, thấy người quen, nhiệt tình chào hỏi, sau đó liếc Nam Sơ một cái, ý vị sâu xa nói: "Được à, tiểu tử cậu."
Ông gặp được Lâm Lục Kiêu cũng giống như gặp được bạn bè lâu năm vậy, giao công việc trong tay cho người bên cạnh làm, xoa xoa bàn tay dính đầy bột mì lên tạp dề, từ trong túi móc ra hai điếu thuốc đưa tới, "Cũng mấy ngày rồi không thấy cháu đến, gần đây đang bận rộn gì đấy?"
Lâm Lục Kiêu nhận lấy, để bên cạnh, không định hút, "Đi làm ạ."
Ông chủ vui vẻ, "Trước đó mấy ngày thấy một chiếc xe cứu hỏa chạy qua, chú còn nói với bà nhà là nếu con trai tôi có thể giỏi bằng một nửa Lục Kiêu, tôi cũng không cần phải thấp thỏm cả ngày rồi."
Nói xong, ông chủ quay đầu lại bảo người ta mang lên hai hộp bánh chiên và sữa đậu nành.
Lâm Lục Kiêu cười cười, rất khiêm tốn: "Không làm được chuyện lớn gì, chuyện con làm chỉ là công việc góp một phần nhỏ công sức thôi." Nói xong, liếc nhìn Nam Sơ, giới thiệu: "Đây bạn gái của cháu."
Nam Sơ còn mang khẩu trang, khéo léo cười với người kia, mắt cong cong, "Chàu chú ạ."
Nhìn như vậy, dáng vẻ hai người tuấn tú, khí thế cũng như nhau, trai gái xứng đôi vừa lứa, cực kì xứng đôi, trong lòng ông chủ cũng ước ao ghen tị một phen, nếu con trai mình có thể tỉnh tâm như vậy là tốt, nghĩ như vậy, nhìn dáng vẻ xinh xắn của cô nhóc kia, trong lòng càng cảm thán, "Cô nhóc thật xinh đẹp, nhìn qua thật là gầy, đợi lát nữa ăn nhiều một chút, nuôi cho béo tốt một chút, mập mạp một chút dễ sinh con."
Dứt lời, Lâm Lục Kiêu lập tức gắp một cái bánh chiên vào trong cô, ung dung thản nhiên nói: "Ăn đi, sinh đứa bé mập mạp."
Nam Sơ trừng lại anh.
Lâm Lục Kiêu không để ý đến cô, nếm thử một miếng, trò chuyện với ông chủ, "Thật là cũng lâu rồi con không tới, tay nghề của chú là càng ngày tiến bộ nha."
Trong lòng ông chủ vui lên, "Thằng nhóc này thiệt là khéo nói à."
......
Sau bữa cơm, Nam Sơ ăn rất ít, để giữ dáng, ngày mai còn có buổi chụp hình, dáng người của cô là kiểu ăn nhiều một chút cũng có thể lập tức phì lên.
Ăn xong, chống cằm nhìn người đàn ông đối diện ăn.
Lâm Lục Kiêu ăn gì cũng rất nhanh, có lẽ do trong quân đội đã hình thành thói quen, ngốn hai ba cái bánh chiên, uống chút sữa đậu nành, nhai vài cái, ngước mắt liếc nhìn cô, lại gắp vào miệng một cái bánh chiên, nói: "No rồi à?"
Không có no, nhưng cô không thể ăn, cơ thể đang ở mức báo động.
Nam Sơ méo miệng, lắc đầu.
Lâm Lục Kiêu cười, gắp một cái bánh đưa đến trước mặt cô, "Há miệng."
Nam Sơ nâng cằm lên, ngoan ngoãn há miệng.
Khóe miệng anh mỉm cười: "Không phải là còn có thể ăn sao?"
Nam Sơ: "Anh đút cho, còn có thể ăn một cái nữa, nhưng mà cũng chỉ có thể một cái thôi, ăn nữa, ngày mai chụp hình nhất định sẽ bị phù --"
Đang nói, Lâm Lục Kiêu đã đút thêm ba cái, cô nhóc bị nhét đầy miệng, nói không muốn không muốn, anh lại gắp một cái đứa đến, vẫn ngoan ngoãn há miệng ra, Lâm Lục Kiêu cười để đũa xuống, nhíu mày nhìn cô, đạt được ý đồ cười xấu xa: "Vừa hay, phù lên thì ngày mai không thể chụp, dù sao anh cũng không thích em chụp mấy thứ kia, cái quỷ quái gì chứ."
Nam Sơ ngớ ra, rề rà đứng lên, chạy ra ngoài.
Ông chủ nhìn thấy, cho là hai người giận dỗi rồi, từ trong phòng bếp nhô đầu ra, khuyên lơn: "Tiểu tử cậu đó, có chừng mực chút, cô vợ xinh đẹp như vậy mà bỏ chạy luôn thì đi đâu mà tìm chứ."
Lâm Lục Kiêu gọi tính tiền, đuổi theo, cô nhóc vừa nuốt đồ ăn trong miệng xuống, anh bỏ tay vào túi chậm rãi đi qua, đưa tay vuốt vuốt đầu cô, "Không chọc em nữa."
Hai người đều không phải là kẻ ngốc, Nam Sơ biết Lâm Lục Kiêu rất không thích cô chụp những thứ kia, cô vẫn có chừng mực, vẫn không cho anh xem, nếu xem, với tính khí của anh đoán chừng sẽ nổi cáu bốc cháy như bát nhang luôn.
Cô chép chép miệng, "Lâm Lục Kiêu."
Anh kéo cô đi về phía quảng trường, tự nhiên đi ra phía ngoài, che chở cô ở bên trong, khẽ ừ một tiếng.
Hai người sớm biết, theo như phát triển bây giờ, nếu cô lại chủ động, nói không chừng sang năm ngay cả em bé cũng có, nhưng trước mắt không phải lo đến vấn đề này.
"Nói thật đi."
"Cái gì?"
Chưa tới bảy giờ sáng, sương còn chưa tan hết, người đi trên quảng trường từ từ đông hơn, thành phố đang tỉnh dần.
Hai người liền nắm tay, chậm rãi bước đi.
"Có phải lúc em mười sáu tuổi anh cũng đã đối với em ừ......" Cô hỏi một cách kín đáo.
Anh dừng bước lại, trên đỉnh đầu hừ một tiếng, khinh thường, hết sức ghét bỏ, "Cái rắm! Lúc em mười sáu tuổi chưa đủ lông đủ cánh đâu --"
Nam Sơ: "Vậy anh thích em từ lúc nào chứ? Chẳng lẽ ở trong quân đội, anh đột nhiên thích em hả?!"
Dường như cô đặc biệt cố chấp với mấy vấn đề này, lúc trước Thẩm Mục hay phổ cập mấy vấn đề này bên tai anh --
Anh thích em từ khi nào?
Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt em mặc đồ gì?
Em và X ai đẹp hơn?
Trước kia lúc anh và cô X ở cùng nhau đã làm gì, đã đến bước kia rồi hả?
Thật may là trước đây Lâm Lục Kiêu không có cô nào cả, cho nên vấn đề so sánh bạn gái trước sẽ được lược bỏ.
Rốt cuộc là thích cô ấy khi nào.
Vấn đề này, anh thật sự không có đáp án, bản thân anh cũng đã tắt đèn suy nghĩ rất lâu về vấn đến này cả một buổi tối, phát hiện mình hết sức để ý đến cô nhóc này, buổi tối đó lên mạng tìm hiểu không ít tin tức về cô nhóc này. Tạp chí bát quái lộn xộn lung tung ghép đông một ít tây một ít, cũng xem như là sơ lược đại khái được hai mươi mấy năm của cô nhóc này, ngay cả tin tức không đâu nói cha của cô là xã hội đen cũng đọc.
Nhưng mà, đọc càng nhiều, trái tim lại càng đau, tuổi còn nhỏ, rốt cuộc là đã chịu đựng bao nhiêu rồi. Nhưng nghĩ lại, thật may mắn là gặp được anh rồi.
Anh kéo người, xách lên xe, nhét vào, dựa vào cửa xe nói: "Khi còn bé, thích súng, xe tăng máy bay, cha anh lập tức dắt anh đến bảo tàng quân sự mò mẫm tìm hiểu, về nhà sẽ khóc ầm ĩ nói muốn đi làm lính, cha anh nói tham gia quân ngũ sẽ khổ cực, nhận nhiều cay đắng hơn người bình thường, khi đó anh không tin, vào trường quân đội rồi mới cảm nhận được, quả thật rất khổ, lăn lộn trong bùn cũng không tính là gì, lúc sống trong môi trường tự nhiên bị bắt làm tù binh khiêng súng, ngâm mình trong nước lạnh hai ngày cũng phải khiêng tiếp, nhưng đến bây giờ cũng chưa từng hối hận chuyện đã vào quân ngũ, tính anh một khi đã dốc lòng, không quan tâm là thích từ lúc nào, nhưng một khi đã thích, là có thể rất lâu rất lâu --"
Anh đóng cửa xe lại, vòng qua trước mui xe, ngồi vào ghế lái, "Ngược lại em --" Anh dừng lại, nổ máy xe, hừ lạnh: "Vết xe đổ cũng không ít à."
Nam Sơ cẩn thận suy nghĩ, anh nói vết xe đổ, đơn giản chính là truyền thông báo chí đưa tin vớ vẩn, tai tiếng với mấy tên Nhiễm Đông Dương, Tưởng Cách tám sào cũng với không tới nữa.
"Đều là tin vớ vẩn cả mà."
Lâm Lục Kiêu không quan tâm, đập đập tay lái, liếc cô một cái, khóe môi nhếch lên một cách lưu manh, ý tứ -- dù sao thì anh đây cũng đến rồi mấy tên kia đều bị chặn lại hết.
Tuy là nói như vậy, nhưng thân phận của Nam Sơ quả thật có hơi lúng túng, trên đường trở về, cô dò xét hỏi: "Khụ khụ —— Em sẽ về bàn bạc lại."
Lâm Lục Kiêu liếc cô một cái, dự cảm khó lường.
"Nói thí dụ như, anh có thể đồng ý chừng mực lớn nhất ở em là gì, tiếp theo em có một bộ phim, sẽ nói rõ vấn đề tiêu chuẩn với đạo diễn, nửa thân trần, hay là diễn cảnh hôn với diễn viên nam, là hôn thật, mượn góc quay, hay là hôn sâu, còn có cảnh giường chiếu, cởi hết hay cởi một nửa --"
Xe thắng gấp, dừng lại ven đường, cả người Nam Sơ nghiêng về phía trước, sau đó bật lại trên ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn lại, vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh vô cùng khó coi.
Thật ra lâu nay hai người đều rất kiêng dè vấn đề này, cho tới bây giờ cũng không nói qua, trước đây Nam Sơ không quay nhiều phim lắm, đều là vai phụ, đương nhiên không cần hỏi đến những vấn đề như thế, nhưng bây giờ từ từ vai diễn sẽ nhiều lên, ví dụ như vai diễn Liễu Oánh Oánh, có một số cảnh hở trước ống kính, cô là một diễn viên phụ, muốn báo với đạo diễn tìm người thế thân, có lẽ sẽ bị đạo diễn đánh chết, hơn nữa đạo diễn vốn là vì nhìn trúng vóc dáng của cô.
Mà hiển nhiên, trong xương cốt Lâm Lục Kiêu mang nặng chủ nghĩa đàn ông thì có chút kháng cự lại vấn đề này. Lâm Lục Kiêu còn có một tật xấu, dù là ghen, có đánh chết cũng sẽ không thừa nhận mình ghen, cho nên, vấn đề này của Nam Sơ, mặc dù trong lòng anh khó chịu, sắc mặt cũng sụp đổ rồi, ngoài miệng vẫn còn nói: "Tùy em thôi."
Nói xong, anh tắt máy, cũng không biết thế nào, mở hộc xe, lấy hộp thuốc lá và bật lửa ra, đẩy cửa xe ra, "Anh xuống hút điếu thuốc."
Nam Sơ dạ một tiếng, cũng không nói nữa, cũng không đi xuống, ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ anh.
Hút xong điều thuốc, điều chỉnh tốt cảm xúc, chờ anh vào xe lại, không khí dịu đi đôi chút.
Buổi chiều Nam Sơ có buổi chụp hình, mấy tiếng, Lâm Lục Kiêu trực tiếp đưa cô đến studio, Nam Sơ tháo dây an toàn hỏi anh, "Đợi lát nữa xong em sẽ điện thoại cho anh."
Anh dựa vào trên ghế ngồi lướt điện thoại không chút để ý, ừ một tiếng.
Nam Sơ biết, cái này đoán chừng là còn bực bội đây mà.
Lời cam kết trân trọng này, người nghe chỉ muốn cất thật kỹ, nâng niu trân quý.
Sương mù dày đặc trên quảng trường dần dần tan đi, sắc trời đã sáng lên, nghi thức kéo cờ kết thúc, đám người tản ra như ong vỡ tổ.
Nam Sơ chợt nhớ đến mấy ngày trước đọc kịch bản, trên đó có một câu.
Khi Liễu Oánh Oánh còn sống cũng không đợi được vị Tướng quân kia chinh chiến trở về, phần sau câu chuyện xưa là cô ấy thủ thân suốt đời, mà vị Tướng quân anh tuấn kia bảo vệ quốc gia, đã sớm chết trên sa trường, đến chết cũng không để lại cho cô ấy chút gì để nhớ nhung, chỉ còn lại một nắm đất vàng. Mà cô đến khi chết cũng mơ hồ, một buổi trưa nào đó sau cơn mưa, Tướng quân đã đến, cầm một cây dù giấy vẽ, đứng xa xa bên ngoài ngõ nhỏ nhìn cô một cái, thấy cô mặc bộ sườn xám trong ngày đầu gặp gỡ, dáng người xinh đẹp đi qua lại trong con hẻm nhỏ, cười cong hàng mi với đại thẩm kế bên nhà, ngâm nga điệu hát dân gian của nghề cắt may, dung mạo thanh tú, giơ tay nhấc chân cũng là phong tình.
Lúc Liễu Oánh Oánh hấp hối đã viết một câu lên giấy, nhờ một thằng nhóc đưa đến phủ Tướng quân.
-- Nhung mã nhất sinh, thùy đồng ngã đẳng, Hà Sơn dữ cộng, tình thâm nghĩa trọng (*).
(*) Chinh chiến cả đời, ai cùng ta chờ, cùng non sông, tình sâu nghĩa nặng.
Câu chuyện xưa bi tình đại nghĩa, cô bình tĩnh diễn xong trong một lần, ngược lại khiến Tây Cố đứng một bên khóc òa, lau nước mắt khóc sụt sùi, "Em cảm thấy được chị đã diễn sống lại nhân vật Liễu Oánh Oánh."
Có lẽ nguyên nhân là do Lâm Lục Kiêu, bỗng nhiên cô đã có chút cảm giác làm quân tẩu, một cái nhăn mày một nụ cười của Liễu Oánh Oánh, từng cử động, cô đều có thể cảm nhận được hết.
......
Lâm Lục Kiêu lái xe dẫn Nam Sơ đến ngõ nhỏ gần đó, đầu hẻm có một quán ăn gia đình.
Trước đây khi kéo cờ xong, anh thích đến đây uống chén sữa đậu nành nóng hổi và ăn bánh chiên, ông chủ là người thích nói lóng, mở quán ăn ở đây mấy chục năm rồi, ở lại đầu ngõ này vững vàng nhiều năm như vậy, thấy người quen, nhiệt tình chào hỏi, sau đó liếc Nam Sơ một cái, ý vị sâu xa nói: "Được à, tiểu tử cậu."
Ông gặp được Lâm Lục Kiêu cũng giống như gặp được bạn bè lâu năm vậy, giao công việc trong tay cho người bên cạnh làm, xoa xoa bàn tay dính đầy bột mì lên tạp dề, từ trong túi móc ra hai điếu thuốc đưa tới, "Cũng mấy ngày rồi không thấy cháu đến, gần đây đang bận rộn gì đấy?"
Lâm Lục Kiêu nhận lấy, để bên cạnh, không định hút, "Đi làm ạ."
Ông chủ vui vẻ, "Trước đó mấy ngày thấy một chiếc xe cứu hỏa chạy qua, chú còn nói với bà nhà là nếu con trai tôi có thể giỏi bằng một nửa Lục Kiêu, tôi cũng không cần phải thấp thỏm cả ngày rồi."
Nói xong, ông chủ quay đầu lại bảo người ta mang lên hai hộp bánh chiên và sữa đậu nành.
Lâm Lục Kiêu cười cười, rất khiêm tốn: "Không làm được chuyện lớn gì, chuyện con làm chỉ là công việc góp một phần nhỏ công sức thôi." Nói xong, liếc nhìn Nam Sơ, giới thiệu: "Đây bạn gái của cháu."
Nam Sơ còn mang khẩu trang, khéo léo cười với người kia, mắt cong cong, "Chàu chú ạ."
Nhìn như vậy, dáng vẻ hai người tuấn tú, khí thế cũng như nhau, trai gái xứng đôi vừa lứa, cực kì xứng đôi, trong lòng ông chủ cũng ước ao ghen tị một phen, nếu con trai mình có thể tỉnh tâm như vậy là tốt, nghĩ như vậy, nhìn dáng vẻ xinh xắn của cô nhóc kia, trong lòng càng cảm thán, "Cô nhóc thật xinh đẹp, nhìn qua thật là gầy, đợi lát nữa ăn nhiều một chút, nuôi cho béo tốt một chút, mập mạp một chút dễ sinh con."
Dứt lời, Lâm Lục Kiêu lập tức gắp một cái bánh chiên vào trong cô, ung dung thản nhiên nói: "Ăn đi, sinh đứa bé mập mạp."
Nam Sơ trừng lại anh.
Lâm Lục Kiêu không để ý đến cô, nếm thử một miếng, trò chuyện với ông chủ, "Thật là cũng lâu rồi con không tới, tay nghề của chú là càng ngày tiến bộ nha."
Trong lòng ông chủ vui lên, "Thằng nhóc này thiệt là khéo nói à."
......
Sau bữa cơm, Nam Sơ ăn rất ít, để giữ dáng, ngày mai còn có buổi chụp hình, dáng người của cô là kiểu ăn nhiều một chút cũng có thể lập tức phì lên.
Ăn xong, chống cằm nhìn người đàn ông đối diện ăn.
Lâm Lục Kiêu ăn gì cũng rất nhanh, có lẽ do trong quân đội đã hình thành thói quen, ngốn hai ba cái bánh chiên, uống chút sữa đậu nành, nhai vài cái, ngước mắt liếc nhìn cô, lại gắp vào miệng một cái bánh chiên, nói: "No rồi à?"
Không có no, nhưng cô không thể ăn, cơ thể đang ở mức báo động.
Nam Sơ méo miệng, lắc đầu.
Lâm Lục Kiêu cười, gắp một cái bánh đưa đến trước mặt cô, "Há miệng."
Nam Sơ nâng cằm lên, ngoan ngoãn há miệng.
Khóe miệng anh mỉm cười: "Không phải là còn có thể ăn sao?"
Nam Sơ: "Anh đút cho, còn có thể ăn một cái nữa, nhưng mà cũng chỉ có thể một cái thôi, ăn nữa, ngày mai chụp hình nhất định sẽ bị phù --"
Đang nói, Lâm Lục Kiêu đã đút thêm ba cái, cô nhóc bị nhét đầy miệng, nói không muốn không muốn, anh lại gắp một cái đứa đến, vẫn ngoan ngoãn há miệng ra, Lâm Lục Kiêu cười để đũa xuống, nhíu mày nhìn cô, đạt được ý đồ cười xấu xa: "Vừa hay, phù lên thì ngày mai không thể chụp, dù sao anh cũng không thích em chụp mấy thứ kia, cái quỷ quái gì chứ."
Nam Sơ ngớ ra, rề rà đứng lên, chạy ra ngoài.
Ông chủ nhìn thấy, cho là hai người giận dỗi rồi, từ trong phòng bếp nhô đầu ra, khuyên lơn: "Tiểu tử cậu đó, có chừng mực chút, cô vợ xinh đẹp như vậy mà bỏ chạy luôn thì đi đâu mà tìm chứ."
Lâm Lục Kiêu gọi tính tiền, đuổi theo, cô nhóc vừa nuốt đồ ăn trong miệng xuống, anh bỏ tay vào túi chậm rãi đi qua, đưa tay vuốt vuốt đầu cô, "Không chọc em nữa."
Hai người đều không phải là kẻ ngốc, Nam Sơ biết Lâm Lục Kiêu rất không thích cô chụp những thứ kia, cô vẫn có chừng mực, vẫn không cho anh xem, nếu xem, với tính khí của anh đoán chừng sẽ nổi cáu bốc cháy như bát nhang luôn.
Cô chép chép miệng, "Lâm Lục Kiêu."
Anh kéo cô đi về phía quảng trường, tự nhiên đi ra phía ngoài, che chở cô ở bên trong, khẽ ừ một tiếng.
Hai người sớm biết, theo như phát triển bây giờ, nếu cô lại chủ động, nói không chừng sang năm ngay cả em bé cũng có, nhưng trước mắt không phải lo đến vấn đề này.
"Nói thật đi."
"Cái gì?"
Chưa tới bảy giờ sáng, sương còn chưa tan hết, người đi trên quảng trường từ từ đông hơn, thành phố đang tỉnh dần.
Hai người liền nắm tay, chậm rãi bước đi.
"Có phải lúc em mười sáu tuổi anh cũng đã đối với em ừ......" Cô hỏi một cách kín đáo.
Anh dừng bước lại, trên đỉnh đầu hừ một tiếng, khinh thường, hết sức ghét bỏ, "Cái rắm! Lúc em mười sáu tuổi chưa đủ lông đủ cánh đâu --"
Nam Sơ: "Vậy anh thích em từ lúc nào chứ? Chẳng lẽ ở trong quân đội, anh đột nhiên thích em hả?!"
Dường như cô đặc biệt cố chấp với mấy vấn đề này, lúc trước Thẩm Mục hay phổ cập mấy vấn đề này bên tai anh --
Anh thích em từ khi nào?
Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt em mặc đồ gì?
Em và X ai đẹp hơn?
Trước kia lúc anh và cô X ở cùng nhau đã làm gì, đã đến bước kia rồi hả?
Thật may là trước đây Lâm Lục Kiêu không có cô nào cả, cho nên vấn đề so sánh bạn gái trước sẽ được lược bỏ.
Rốt cuộc là thích cô ấy khi nào.
Vấn đề này, anh thật sự không có đáp án, bản thân anh cũng đã tắt đèn suy nghĩ rất lâu về vấn đến này cả một buổi tối, phát hiện mình hết sức để ý đến cô nhóc này, buổi tối đó lên mạng tìm hiểu không ít tin tức về cô nhóc này. Tạp chí bát quái lộn xộn lung tung ghép đông một ít tây một ít, cũng xem như là sơ lược đại khái được hai mươi mấy năm của cô nhóc này, ngay cả tin tức không đâu nói cha của cô là xã hội đen cũng đọc.
Nhưng mà, đọc càng nhiều, trái tim lại càng đau, tuổi còn nhỏ, rốt cuộc là đã chịu đựng bao nhiêu rồi. Nhưng nghĩ lại, thật may mắn là gặp được anh rồi.
Anh kéo người, xách lên xe, nhét vào, dựa vào cửa xe nói: "Khi còn bé, thích súng, xe tăng máy bay, cha anh lập tức dắt anh đến bảo tàng quân sự mò mẫm tìm hiểu, về nhà sẽ khóc ầm ĩ nói muốn đi làm lính, cha anh nói tham gia quân ngũ sẽ khổ cực, nhận nhiều cay đắng hơn người bình thường, khi đó anh không tin, vào trường quân đội rồi mới cảm nhận được, quả thật rất khổ, lăn lộn trong bùn cũng không tính là gì, lúc sống trong môi trường tự nhiên bị bắt làm tù binh khiêng súng, ngâm mình trong nước lạnh hai ngày cũng phải khiêng tiếp, nhưng đến bây giờ cũng chưa từng hối hận chuyện đã vào quân ngũ, tính anh một khi đã dốc lòng, không quan tâm là thích từ lúc nào, nhưng một khi đã thích, là có thể rất lâu rất lâu --"
Anh đóng cửa xe lại, vòng qua trước mui xe, ngồi vào ghế lái, "Ngược lại em --" Anh dừng lại, nổ máy xe, hừ lạnh: "Vết xe đổ cũng không ít à."
Nam Sơ cẩn thận suy nghĩ, anh nói vết xe đổ, đơn giản chính là truyền thông báo chí đưa tin vớ vẩn, tai tiếng với mấy tên Nhiễm Đông Dương, Tưởng Cách tám sào cũng với không tới nữa.
"Đều là tin vớ vẩn cả mà."
Lâm Lục Kiêu không quan tâm, đập đập tay lái, liếc cô một cái, khóe môi nhếch lên một cách lưu manh, ý tứ -- dù sao thì anh đây cũng đến rồi mấy tên kia đều bị chặn lại hết.
Tuy là nói như vậy, nhưng thân phận của Nam Sơ quả thật có hơi lúng túng, trên đường trở về, cô dò xét hỏi: "Khụ khụ —— Em sẽ về bàn bạc lại."
Lâm Lục Kiêu liếc cô một cái, dự cảm khó lường.
"Nói thí dụ như, anh có thể đồng ý chừng mực lớn nhất ở em là gì, tiếp theo em có một bộ phim, sẽ nói rõ vấn đề tiêu chuẩn với đạo diễn, nửa thân trần, hay là diễn cảnh hôn với diễn viên nam, là hôn thật, mượn góc quay, hay là hôn sâu, còn có cảnh giường chiếu, cởi hết hay cởi một nửa --"
Xe thắng gấp, dừng lại ven đường, cả người Nam Sơ nghiêng về phía trước, sau đó bật lại trên ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn lại, vẻ mặt của người đàn ông bên cạnh vô cùng khó coi.
Thật ra lâu nay hai người đều rất kiêng dè vấn đề này, cho tới bây giờ cũng không nói qua, trước đây Nam Sơ không quay nhiều phim lắm, đều là vai phụ, đương nhiên không cần hỏi đến những vấn đề như thế, nhưng bây giờ từ từ vai diễn sẽ nhiều lên, ví dụ như vai diễn Liễu Oánh Oánh, có một số cảnh hở trước ống kính, cô là một diễn viên phụ, muốn báo với đạo diễn tìm người thế thân, có lẽ sẽ bị đạo diễn đánh chết, hơn nữa đạo diễn vốn là vì nhìn trúng vóc dáng của cô.
Mà hiển nhiên, trong xương cốt Lâm Lục Kiêu mang nặng chủ nghĩa đàn ông thì có chút kháng cự lại vấn đề này. Lâm Lục Kiêu còn có một tật xấu, dù là ghen, có đánh chết cũng sẽ không thừa nhận mình ghen, cho nên, vấn đề này của Nam Sơ, mặc dù trong lòng anh khó chịu, sắc mặt cũng sụp đổ rồi, ngoài miệng vẫn còn nói: "Tùy em thôi."
Nói xong, anh tắt máy, cũng không biết thế nào, mở hộc xe, lấy hộp thuốc lá và bật lửa ra, đẩy cửa xe ra, "Anh xuống hút điếu thuốc."
Nam Sơ dạ một tiếng, cũng không nói nữa, cũng không đi xuống, ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ anh.
Hút xong điều thuốc, điều chỉnh tốt cảm xúc, chờ anh vào xe lại, không khí dịu đi đôi chút.
Buổi chiều Nam Sơ có buổi chụp hình, mấy tiếng, Lâm Lục Kiêu trực tiếp đưa cô đến studio, Nam Sơ tháo dây an toàn hỏi anh, "Đợi lát nữa xong em sẽ điện thoại cho anh."
Anh dựa vào trên ghế ngồi lướt điện thoại không chút để ý, ừ một tiếng.
Nam Sơ biết, cái này đoán chừng là còn bực bội đây mà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com