Nguoi Dan Ong Buoc Ra Tu Khoi Lua Nhi Dong Tho Tu
Editor: Thoa Xù
Hôm nay Nam Sơ đi thử vai, vì lý do lịch trình, buổi thử vai chậm lại vài ngày.
Hai ngày trước lật xem kịch bản, phong cách nhân văn thành thị của đạo diễn Hạ vẫn trước sau như một, là câu chuyện xưa điển hình trong thành nội, kể về thời đại hào nhoáng, văn hóa tụt hậu, ví dụ như nhân vật nữ ba này, Liễu Oánh Oánh, người phụ nữ sườn xám, có một cửa hàng nhỏ chưa đầy một mét vuông ở sâu trong ngõ nhỏ, có tay nghề, thủ công tinh chế, có không ít quý phu nhân giàu có thích đến tìm cô may sườn xám, đây là một trong những nét văn hóa.
Liễu Oánh Oánh cũng là một người phụ nữ tràn đầy đạo nghĩa hào hiệp, ba mươi tuổi đầu, diện mạo vô cùng thanh tú, dáng người nhấp nhô. Không ít đàn ông tơ tưởng đến vẻ mặt xinh đẹp của cô, nhưng cô vẫn luôn ở đây chờ một người, một người không trở lại, coi như là một nhân vật đại nghĩa lụy tình.
Lúc đầu khi xem kịch bản này, Thẩm Quang Tông đã nói nhân vật này thích hợp với Nam Sơ, cảnh trong kịch bản miêu tả dáng vẻ, trong đầu anh có thể lập tức bật ra dáng vẻ Nam Sơ mặc sườn xám, người phụ nữ xinh đẹp, không phải trong kịch bản chính là dáng vẻ này sao. Đừng có thấy người như Tưởng Cách thô tục hồ đồ, trước đó lúc ăn cơm với Hạ Chính Bình, nghe ông ta nói sẽ quay kịch bản này, nhíu mày nhăn mặt, "Có một vai diễn không tìm được người."
Tưởng Cách lắm mồm hỏi đôi câu, "Quan trọng không? Không quan trọng thì dẹp chứ sao."
Hạ Chính Bình người này thích để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu không chọn được người thích hợp, ông ta thà bỏ đi kịch bản này, "Muốn tìm một người mặc sườn xám đẹp có thể thể hiện được sự hàm súc, phải xinh đẹp, nhưng lại không thể quá quyến rũ, con người lạnh nhạt, không nhiễm hồng trần. Bây giờ tìm được mấy người không phải quá lẳng lơ thì chính là dáng người phẳng phiu, chịu không được."
Tưởng Cách vừa nghe, cười ha ha: "Một nữ ba thôi mà, ông yêu cầu cao như vậy sao?"
Hạ Chính Bình: "Thật ra thì không có gì mà nữ chính nữ ba, phần đất diễn cũng xấp xỉ nhau, vẻ đẹp của nhân vật, phải xem người xem thích nhân vật nào, người xem thích Liễu Oánh Oánh, thì bộ phim này Liễu Oánh Oánh chính là nữ chính, cậu phải đề cử người ổn một chút, cũng giúp tôi để ý để ý đi."
Trong đầu Tưởng Cách bỗng chốc lóe sáng, anh ta cũng không biết tại sao trong đầu lại đột nhiên bật ra dáng vẻ của nha đầu kia, nghĩ tới cô nàng mặc sườn xám hẳn là cũng không tệ lắm, vì vậy nói: "Tôi đây thật sự có một người, nhưng mà dang tiếng của cô gái này không tốt lắm, ông muốn mời cô ấy thì phải suy xét cân nhắc kỹ một chút."
Hai mắt Hạ Chính Bình tỏa sáng, "Tôi chỉ chú ý đến kỹ thuật diễn xuất, nếu có thể diễn tốt nhân vật này, tôi mặc kệ cô ấy có tai tiếng gì."
Chuyện này cứ hình thành như vậy.
Mặc sườn xám là một trong những điều kiện thử vai.
Trước khi ra cửa, Thẩm Quang Tông xách một bộ sườn xám vào cho cô, bảo cô thay.
Mặc bộ sườn xám màu xanh trên người, nút gài trên xương quai xanh, cổ áo ôm chặt cái cổ nhỏ nhắn trắng nõn của cô, cái cổ tinh tế, trước ngực nở nang, tà xẻ cao, đôi chân thẳng tắp thon dài, xương cốt cân xứng.
Chỗ đường xẻ của làn váy sườn xám thêu một đường màu xanh tinh tế, tôn lên nước da trắng nõn của cô.
Hoa văn thêu trên sườn xám là một con bươm buớm vỗ cánh, nhẹ nhàng muốn ngã, cả người toát lên mùi vị thanh nhã uyển chuyển dịu dàng, mặt mày trang nhã, đuôi mắt cong, xinh đẹp mà lại rạng rỡ.
Ngay cả Thẩm Quang Tông cũng căng cả mắt, đảo vòng quanh cô, "Em chính là Liễu Oánh Oánh, Liễu Oánh Oánh!"
Nam Sơ liếc mắt.
Trầm Quang Tông sờ cằm, "Em tập trung diễn xuất nhiều hơn, nhân vật này tuyệt đối là của em."
Không nói đến nhân vật này là của Nam Sơ, khi cô đi vào phòng quay thử vai, tất cả nhân viên tạo hình đang mệt rã rời đột nhiên hai mắt đều tỏa sáng, cô gái ngọt ngào này, có linh khí, vui mừng nhìn về phía Hạ Chính Bình.
Hạ Chính Bình và Tưởng Cách ngồi cạnh nhau ở phía sau, ngược lại Hạ Chính Bình có hơi kinh ngạc nhìn xéo Tưởng Cách, người sau hơi nhíu mày, "Cũng được ha?"
Hạ Chính Bình suy nghĩ một chút, "Được là được, nhưng mà tuổi có hơi non nớt......"
Dứt lời, ông mò lấy cây dù giấy ở bên cạnh, ném qua, "Phần một đoạn ba, cô hãy thử xem."
Nam Sơ xòe dù ra, bước dừng trước tấm màn đen.
Một cây dù giấy vẽ màu vàng, trước tấm màn đen là một phụ nữ mặc một thân trang phục phụ nữ Mãn Thanh, búi tóc nho nhỏ, bên tai có tóc rơi, ánh đèn trắng nhạt xẹt qua từng tấc da thịt của cô, dáng người thướt tha, bản lĩnh uyển chuyển, thanh cao thoát tục, sườn xám màu xanh ôm lấy dáng người cân đối trắng nõn của cô, dưới chân là giày cao gót màu đen tôn lên nước da trắng sáng ở mu bàn chân, gân trên mu bàn chân nhô lên, một đôi chân xinh đẹp tinh tế.
Giở tay nhấc chân, tinh tế động lòng người, tràn đầy ý nhị.
......
Nhân vật được xác định, Hạ Chính Bình nhẹ nhõm nỗi lòng, vỗ tay với Tưởng cách, "Thằng nhóc cậu có con mắt tinh tường nha."
Tưởng Cách sửa lại cổ áo một chút, ánh mắt liếc nhìn ra bên ngoài, "Được, hay là ăn bữa cơm đi, tôi mời khách."
Hạ Chính Bình: "Gọi cả cô nhóc kia, buổi tối cùng ăn cơm."
"Được rồi."
Cục diện này nhìn qua là Hạ Chính Bình tạo thành, thực ra là do Tưởng Cách, Nam Sơ còn chưa ra khỏi tòa nhà, đã bị trợ lý của Tưởng Cách gọi đến, "Nam tiểu thư, đạo diễn Hạ nói buổi tối cùng ăn cơm."
Đạo diễn Hạ cũng đã lên tiếng rồi, vì vậy cứ như thế bị giữ lại.
Cơm tối đặt ở khách sạn năm sao phía đối diện – nhà của Tưởng Cách.
Không có nhiều người, chỉ có mấy người đạo diễn sản xuất và mấy nhà đầu tư, bao gồm Tưởng Cách.
Xe vừa chạy vào đã nhìn thấy một biểu ngữ treo phía trước khách sạn, -- Hội thảo an toàn xây dựng công trình phòng cháy chữa cháy.
Lại liếc mắt nhìn qua, bãi đậu xe đã đầy, Nam Sơ ngồi trong xe, liếc mắt đã thấy bảng số xe của mấy chiếc quân dụng màu đen, tâm tình chợt có chút vui vẻ.
Cô nhảy xuống xe, bước vào theo sau đám đàn ông.
Vừa bước vào cửa khách sạn quản lý đã chào đón, cúi người nói với Tưởng Cách, "Ông chủ nhỏ."
Tưởng Cách chợt nhíu mày, hơi hất cằm: "Có người họp trong đó hả?"
Quản lý ân cần nói: "Hội thảo, mấy lãnh đạo của cục phòng cháy và mấy chuyên gia xây dựng, chỉ còn lại hai gian phòng, tôi sắp xếp cho cậu kế bên bọn họ, Mạnh Xử cũng ở đây, nếu có thể, đợi lát nữa cậu có thể tới chào hỏi."
Tưởng Cách hơi gật đầu, "Biết rồi."
Khách sạn này chỉ có ba phòng bao cao cấp, một phòng độc lập, hai phòng kia là chung với nhau, bình thường phải đặt trước khá lâu, trừ khi là chính Tưởng Cách mời người dùng cơm, nếu hôm đó không có người thì sẽ dùng, bình thường không dùng.
Hai phòng bao chỉ cách một cánh cửa, nhóm Nam Sơ mới vừa ngồi xuống, đã nghe thấy một hồi lộp cộp tiếng bước chân ở cửa cầu thang, một đám người họp xong, từ trên lầu đi xuống.
Còn có một tràng tiếng nói vang lên.
"Từ nhỏ chú đã thấy tên tiểu tử cậu có tiền đồ rồi, thế nào, qua năm chắc là ba mươi rồi ha, còn chưa chọn trúng cô nàng nào sao?" Người nọ dứt lời, xung quanh rộ lên một trận cười, lại nói: "Ai da, chú nhớ tham mưu Hứa của chúng ta cũng đang độc thân phải không? Thế nào? Lục Kiêu, cháu có ý gì thì cứ nói, mấy chú bác đều ở đây cả, đừng ngại gì hết."
Nam Sơ chợt nghe một giọng nói lành lạnh, đặc biệt lười biếng, "Đừng, chú cũng đừng có ép con, Đại Lưu độc thân cũng tốt chán mà, hay là chú không thuyết phục được Đại Lưu nên quay sang dụ dỗ con chứ gì? Đừng vậy chứ, lại làm trễ nãi tham mưu Hứa nữa."
Người nọ cười ha ha, "Thằng nhóc Đại Lưu kia là do không tìm được, chú không tin tiểu tử con đây lại không tìm được, chỉ với dáng vẻ đó của con, biết bao nhiêu cô nàng chờ đợi đấy, chú nói nghiêm túc với con này, nhanh tìm một người cho xong, đừng để cho ba con sốt ruột."
Dứt lời, cửa phòng thoáng qua mấy bóng người.
Nam Sơ liếc mắt lập tức nhìn thấy bóng người cao lớn đó, một thân đồng phục quân đội màu xanh lục, đội nón quân đội, đôi tay bỏ trong túi quần, sống lưng thẳng, cứ ngay thẳng lướt qua trước mặt cô như vậy, sau đó vòng vào cửa trước phòng bao.
Tính kỹ lại thì kể từ khi ra khỏi đội, hai người đã không liên lạc bốn năm ngày rồi.
Nam Sơ chưa gọi điện thoại cho anh, Lâm Lục Kiêu cũng không gọi điện thoại tìm cô, giống như ngầm phân cao thấp, xem ai không chịu đựng được trước.
Tưởng Cách kéo ghế chen vào bên cạnh Nam Sơ, nghiêng đầu cười với cô, nhướng nhướng mày, "Bé con."
Dáng vẻ muốn ăn đòn, Nam Sơ muốn cắm đôi đũa vào trong mắt anh ta, Thẩm Quang Tông ở bên cạnh nhiệt tình nháy mắt với cô, nhịn được, cô chỉ chớp chớp mắt, giọng điệu lạnh nhạt: "Ông chủ Tưởng."
"Em cái cô nàng này cũng không biết cảm ơn." Tưởng Cách chậc một tiếng, "Dù gì thì nhân vật này cũng là do anh tranh thủ giúp em đấy."
Nam Sơ nhìn anh ta một hồi lâu, hơi gật đầu, sảng khoái cầm chai bia lên, rót đầy, nâng chén với anh ta, "Mời anh."
Sau đó uống cạn sạch.
Mọi người vỗ tay, khí khái!
Ngay cả Hạ Chính Bình cũng nhìn không chớp mắt, xem ra đây là người mà Tưởng nhị thiếu yêu thích.
.........
Không khí bên này ngay ngắn chỉnh tề hơn rất nhiều, tới đây đều là ba lãnh đạo trong cục, nâng ly cạn chén, đề tài lại vậy lượn đến trên người hai hậu bối.
"Lục Kiêu, cuộc thi lần trước như thế nào rồi?"
Mạnh Quốc Hoằng hừ một tiếng, "Tạm được, hạng nhất toàn cục."
Giọng điệu tự hào giống như đây là con của mình.
"Khá lắm! Lần này qua được rồi, vòng phỏng vấn chắc chắn không thành vấn đề."
Mạnh Quốc Hoằng liếc mắt nhìn Lâm Lục Kiêu ở bên cạnh, "Chỉ cần thằng nhóc này đừng có cà lơ cà phất là được."
"Yên tâm, từ nhỏ Lục Kiêu đã đáng tin, đáng tin hơn Đại Lưu nhà tôi, nói muốn vào trường quân đội thì lập tức vào trường quân đội, không giống Đại Lưu nhà tôi, bây giờ còn đang giãy giụa thi nhân viên công vụ đấy."
Dứt lời, quay đầu nhìn lại đương sự, một dáng vẻ không quan tâm đến, giống như trọng tâm đề tài thảo luận không có liên quan chút nào tới anh.
Hứa Uẩn ở bên cạnh âm thầm nắm chặt nắm tay đặt trên đầu gối.
Từ trước đến giờ người này cứ như vậy, dáng vẻ không quan tâm tới cái gì cả, làm cho người ta hận đến nghiến răng.
Trưởng ban Lưu kéo câu chuyện chuyển sang trên người Hứa Uẩn. Không thể lạnh nhạt với đồng chí nữ của chúng ta, tiểu hứa có bạn trai chưa?"
Hứa Uẩn hoàn hồn, cắn cắn môi, "Tạm thời vẫn chưa nghĩ đến."
Trưởng ban Lưu cười khanh khách, "Bây giờ mấy người trẻ các cháu thật sự không gấp gáp. Thế nào, cảm thấy thằng nhóc này được không?" Nói xong vỗ vỗ vai Lâm Lục Kiêu.
Lâm Lục Kiêu khẽ cau mày.
Hứa Uẩn liếc anh một cái, câu nói có hàm ý khác: "Rất tốt, nhưng đội trưởng Lâm không vừa mắt cháu, tầm nhìn của anh ấy cao lắm."
Mạnh Quốc Hoằng vừa nghe, thở cũng không ra hơi, "Hừ! Đó là do mắt của nó mù rồi!"
Lâm Lục Kiêu vốn không có tâm trạng, lời này vừa rơi xuống, ngay cả góc mặt cũng lộ ra vẻ lạnh lùng.
Không khí căng thẳng trong phút chốc.
Ngoài của có một người tiến vào, chỉ đạo viên gọi đồ ăn xong trở lại, đi tới khẽ nói bên tai Mạnh Quốc Hoằng.
Ông gật đầu một cái.
Chỉ đạo viên đi đến kéo cánh cửa ngăn giữa hai phòng bao ra.
Tràng cười ồn ã ở phòng bên lập tức xông vào, ánh sáng hòa vào, phía đối diện người cũng ngồi đầy một bàn.
Chợt nghe Mạnh Quốc Hoằng nâng chén với bên kia, "Ông chủ Tưởng."
Lâm Lục Kiêu lơ đãng nhìn sang, khóe mắt giựt giựt.
Tưởng Cách ngồi trên ghế, một tay nhàn nhã khoác lên lưng ghế của Nam Sơ, ánh mắt đầy ý cười nhìn cô nàng ở bên cạnh.
Mà cái cô nàng chết tiệt kia.
Cô đang một thân sườn xám màu xanh, ngồi trên ghế chân bắt chéo, kéo hở đến đùi, một mảnh màu xanh rũ xuống ghế, giống như vải mành, một mảnh màu xanh đắp trên đùi, lộ ra da thịt một bên chân, trắng tuyết trơn mềm, xương cốt cân xứng.
Đi lên một chút nữa, một phong cảnh không thể nói.
Tưởng Cách cúi đầu nói câu gì đó bên tai Nam Sơ, cô nàng nhìn bên này một cái, ánh mắt dừng trên mặt Lâm Lục Kiêu một chút, rất nhanh rời đi, mặt bình thản: "Tôi không đi."
Sắc mặt Lâm Lục kiêu rõ ràng đã hơi khó coi, còn lâu cô mới đi tìm mắng.
Tưởng Cách ngượng ngùng, tự mình đứng lên, bưng ly rượu qua, chào hỏi mấy câu.
...........
Nam Sơ đi vệ sinh xong bước ra ngoài, rửa tay xong, mới vừa đóng cửa lại, bị người ta ôm chầm sau lưng, trực tiếp kéo mạnh vào nhà vệ sinh.
Nam Sơ bị đè lên cánh cửa.
Chỉ nghe sau lưng kêu kịch một tiếng, tiếng khóa cửa, trong lòng dâng lên một trận kích thích không thể diễn tả được.
Trong nhà vệ sinh đèn mờ ảo, ánh sáng vàng, không gian chật hẹp, bên tai là hơi thở đàn ông trầm thấp khẽ khàng.
Nam Sơ giương mắt.
Người đàn ông chống tay lên cửa, đang cúi đầu quan sát cô, mặt mày anh tươi cười nhưng lại ẩn chứa chút giận hờn, khóe môi nhếch lên một đường cong kiểu không thể làm gì.
Cái góc độ này.
Rất thích hợp để hôn môi, đúng vậy.
Cô đang ngửa mặt, đôi tay tự động tự phát ôm lấy cổ anh, ngón tay luồn vào mái tóc đen của anh, nhẹ nhàng vuốt ve: "Đội..."
Trong nháy mắt đôi môi bị người phủ kín.
Lâm Lục Kiêu chợt cúi đầu cắn xuống môi cô, không để hở chút nào, đặc biệt mạnh mẽ.
Nam Sơ bị đau, nức nở nghẹn ngào đánh anh, bị anh dùng sức mạnh hơn ngăn lại, xâm nhập sâu hơn, đầu lưỡi trực tiếp cạy môi cô, tiến quân thần tốc, Nam Sơ thở không ra hơi, bị anh hôn hai cái thì cơ thể lập tức mềm nhũn, tay chặt chẽ ôm lấy cổ của anh, không để cho mình rơi xuống.
Đây là một nụ hôn mãnh liệt, ý thức hỗn độn, cô còn đang suy nghĩ, người này thích mình dữ rồi, hôn dữ dội như vậy.
Lâm Lục Kiêu hôn đủ rồi, hôn xuống cổ cô, nhẹ nhàng cọ bên tai cô, hơi nóng bốc lên.
"Nhớ anh không?"
Nam Sơ hôn anh, "Không nhớ --"
Lâm Lục Kiêu dừng lại, đứng thẳng, thoáng cái đã kéo dài khoảng cách, cười xấu xa cúi đầu nhìn cô, "Cho em một cơ hội nữa, nhớ anh không?"
Nam Sơ nháy mắt mấy cái, để tay xuống: "Nhớ."
Lâm Lục Kiêu gật đầu, bỏ tay vào trong túi, chợt nhíu mày: "Vậy sao cũng không gọi điện thoại?"
"Em đang chờ anh gọi cho em."
Cô nhóc nói xong lại uất ức rồi.
Bốn năm ngày không có liên lạc, vừa gặp mặt lại là cảnh tượng lúc nãy, Lâm Lục Kiêu muốn lột bỏ trái tim cô, nhưng nghe thấy lời này lại thở dài một hơi, cũng sắp ba mươi tuổi rồi, sao lại bị kích động giống như mấy thằng nhóc trẻ, sao bản thân mình rơi vào tình yêu thì dường như sự kiên nhẫn cũng muốn bùng nổ luôn rồi.
Anh đưa tay xoa xoa đầu Nam Sơ, thở dài: "Qua mấy ngày nữa anh sẽ đi tìm em, ở nhà chờ anh, ngoan một chút."
"Anh sắp được nghỉ phép sao?"
"Nghỉ ba ngày, em suy nghĩ đi, anh sẽ dắt em đi chơi."
"Đi đâu chơi?"
Lâm Lục Kiêu nhìn cô cười, "Dẫn em đi xem kéo quốc kỳ?"
Vừa dứt lời, ngoài của truyền đến một tràng ầm ĩ.
"Cửa này khóa rồi."
Là Hứa Uẩn.
Hôm nay Nam Sơ đi thử vai, vì lý do lịch trình, buổi thử vai chậm lại vài ngày.
Hai ngày trước lật xem kịch bản, phong cách nhân văn thành thị của đạo diễn Hạ vẫn trước sau như một, là câu chuyện xưa điển hình trong thành nội, kể về thời đại hào nhoáng, văn hóa tụt hậu, ví dụ như nhân vật nữ ba này, Liễu Oánh Oánh, người phụ nữ sườn xám, có một cửa hàng nhỏ chưa đầy một mét vuông ở sâu trong ngõ nhỏ, có tay nghề, thủ công tinh chế, có không ít quý phu nhân giàu có thích đến tìm cô may sườn xám, đây là một trong những nét văn hóa.
Liễu Oánh Oánh cũng là một người phụ nữ tràn đầy đạo nghĩa hào hiệp, ba mươi tuổi đầu, diện mạo vô cùng thanh tú, dáng người nhấp nhô. Không ít đàn ông tơ tưởng đến vẻ mặt xinh đẹp của cô, nhưng cô vẫn luôn ở đây chờ một người, một người không trở lại, coi như là một nhân vật đại nghĩa lụy tình.
Lúc đầu khi xem kịch bản này, Thẩm Quang Tông đã nói nhân vật này thích hợp với Nam Sơ, cảnh trong kịch bản miêu tả dáng vẻ, trong đầu anh có thể lập tức bật ra dáng vẻ Nam Sơ mặc sườn xám, người phụ nữ xinh đẹp, không phải trong kịch bản chính là dáng vẻ này sao. Đừng có thấy người như Tưởng Cách thô tục hồ đồ, trước đó lúc ăn cơm với Hạ Chính Bình, nghe ông ta nói sẽ quay kịch bản này, nhíu mày nhăn mặt, "Có một vai diễn không tìm được người."
Tưởng Cách lắm mồm hỏi đôi câu, "Quan trọng không? Không quan trọng thì dẹp chứ sao."
Hạ Chính Bình người này thích để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu không chọn được người thích hợp, ông ta thà bỏ đi kịch bản này, "Muốn tìm một người mặc sườn xám đẹp có thể thể hiện được sự hàm súc, phải xinh đẹp, nhưng lại không thể quá quyến rũ, con người lạnh nhạt, không nhiễm hồng trần. Bây giờ tìm được mấy người không phải quá lẳng lơ thì chính là dáng người phẳng phiu, chịu không được."
Tưởng Cách vừa nghe, cười ha ha: "Một nữ ba thôi mà, ông yêu cầu cao như vậy sao?"
Hạ Chính Bình: "Thật ra thì không có gì mà nữ chính nữ ba, phần đất diễn cũng xấp xỉ nhau, vẻ đẹp của nhân vật, phải xem người xem thích nhân vật nào, người xem thích Liễu Oánh Oánh, thì bộ phim này Liễu Oánh Oánh chính là nữ chính, cậu phải đề cử người ổn một chút, cũng giúp tôi để ý để ý đi."
Trong đầu Tưởng Cách bỗng chốc lóe sáng, anh ta cũng không biết tại sao trong đầu lại đột nhiên bật ra dáng vẻ của nha đầu kia, nghĩ tới cô nàng mặc sườn xám hẳn là cũng không tệ lắm, vì vậy nói: "Tôi đây thật sự có một người, nhưng mà dang tiếng của cô gái này không tốt lắm, ông muốn mời cô ấy thì phải suy xét cân nhắc kỹ một chút."
Hai mắt Hạ Chính Bình tỏa sáng, "Tôi chỉ chú ý đến kỹ thuật diễn xuất, nếu có thể diễn tốt nhân vật này, tôi mặc kệ cô ấy có tai tiếng gì."
Chuyện này cứ hình thành như vậy.
Mặc sườn xám là một trong những điều kiện thử vai.
Trước khi ra cửa, Thẩm Quang Tông xách một bộ sườn xám vào cho cô, bảo cô thay.
Mặc bộ sườn xám màu xanh trên người, nút gài trên xương quai xanh, cổ áo ôm chặt cái cổ nhỏ nhắn trắng nõn của cô, cái cổ tinh tế, trước ngực nở nang, tà xẻ cao, đôi chân thẳng tắp thon dài, xương cốt cân xứng.
Chỗ đường xẻ của làn váy sườn xám thêu một đường màu xanh tinh tế, tôn lên nước da trắng nõn của cô.
Hoa văn thêu trên sườn xám là một con bươm buớm vỗ cánh, nhẹ nhàng muốn ngã, cả người toát lên mùi vị thanh nhã uyển chuyển dịu dàng, mặt mày trang nhã, đuôi mắt cong, xinh đẹp mà lại rạng rỡ.
Ngay cả Thẩm Quang Tông cũng căng cả mắt, đảo vòng quanh cô, "Em chính là Liễu Oánh Oánh, Liễu Oánh Oánh!"
Nam Sơ liếc mắt.
Trầm Quang Tông sờ cằm, "Em tập trung diễn xuất nhiều hơn, nhân vật này tuyệt đối là của em."
Không nói đến nhân vật này là của Nam Sơ, khi cô đi vào phòng quay thử vai, tất cả nhân viên tạo hình đang mệt rã rời đột nhiên hai mắt đều tỏa sáng, cô gái ngọt ngào này, có linh khí, vui mừng nhìn về phía Hạ Chính Bình.
Hạ Chính Bình và Tưởng Cách ngồi cạnh nhau ở phía sau, ngược lại Hạ Chính Bình có hơi kinh ngạc nhìn xéo Tưởng Cách, người sau hơi nhíu mày, "Cũng được ha?"
Hạ Chính Bình suy nghĩ một chút, "Được là được, nhưng mà tuổi có hơi non nớt......"
Dứt lời, ông mò lấy cây dù giấy ở bên cạnh, ném qua, "Phần một đoạn ba, cô hãy thử xem."
Nam Sơ xòe dù ra, bước dừng trước tấm màn đen.
Một cây dù giấy vẽ màu vàng, trước tấm màn đen là một phụ nữ mặc một thân trang phục phụ nữ Mãn Thanh, búi tóc nho nhỏ, bên tai có tóc rơi, ánh đèn trắng nhạt xẹt qua từng tấc da thịt của cô, dáng người thướt tha, bản lĩnh uyển chuyển, thanh cao thoát tục, sườn xám màu xanh ôm lấy dáng người cân đối trắng nõn của cô, dưới chân là giày cao gót màu đen tôn lên nước da trắng sáng ở mu bàn chân, gân trên mu bàn chân nhô lên, một đôi chân xinh đẹp tinh tế.
Giở tay nhấc chân, tinh tế động lòng người, tràn đầy ý nhị.
......
Nhân vật được xác định, Hạ Chính Bình nhẹ nhõm nỗi lòng, vỗ tay với Tưởng cách, "Thằng nhóc cậu có con mắt tinh tường nha."
Tưởng Cách sửa lại cổ áo một chút, ánh mắt liếc nhìn ra bên ngoài, "Được, hay là ăn bữa cơm đi, tôi mời khách."
Hạ Chính Bình: "Gọi cả cô nhóc kia, buổi tối cùng ăn cơm."
"Được rồi."
Cục diện này nhìn qua là Hạ Chính Bình tạo thành, thực ra là do Tưởng Cách, Nam Sơ còn chưa ra khỏi tòa nhà, đã bị trợ lý của Tưởng Cách gọi đến, "Nam tiểu thư, đạo diễn Hạ nói buổi tối cùng ăn cơm."
Đạo diễn Hạ cũng đã lên tiếng rồi, vì vậy cứ như thế bị giữ lại.
Cơm tối đặt ở khách sạn năm sao phía đối diện – nhà của Tưởng Cách.
Không có nhiều người, chỉ có mấy người đạo diễn sản xuất và mấy nhà đầu tư, bao gồm Tưởng Cách.
Xe vừa chạy vào đã nhìn thấy một biểu ngữ treo phía trước khách sạn, -- Hội thảo an toàn xây dựng công trình phòng cháy chữa cháy.
Lại liếc mắt nhìn qua, bãi đậu xe đã đầy, Nam Sơ ngồi trong xe, liếc mắt đã thấy bảng số xe của mấy chiếc quân dụng màu đen, tâm tình chợt có chút vui vẻ.
Cô nhảy xuống xe, bước vào theo sau đám đàn ông.
Vừa bước vào cửa khách sạn quản lý đã chào đón, cúi người nói với Tưởng Cách, "Ông chủ nhỏ."
Tưởng Cách chợt nhíu mày, hơi hất cằm: "Có người họp trong đó hả?"
Quản lý ân cần nói: "Hội thảo, mấy lãnh đạo của cục phòng cháy và mấy chuyên gia xây dựng, chỉ còn lại hai gian phòng, tôi sắp xếp cho cậu kế bên bọn họ, Mạnh Xử cũng ở đây, nếu có thể, đợi lát nữa cậu có thể tới chào hỏi."
Tưởng Cách hơi gật đầu, "Biết rồi."
Khách sạn này chỉ có ba phòng bao cao cấp, một phòng độc lập, hai phòng kia là chung với nhau, bình thường phải đặt trước khá lâu, trừ khi là chính Tưởng Cách mời người dùng cơm, nếu hôm đó không có người thì sẽ dùng, bình thường không dùng.
Hai phòng bao chỉ cách một cánh cửa, nhóm Nam Sơ mới vừa ngồi xuống, đã nghe thấy một hồi lộp cộp tiếng bước chân ở cửa cầu thang, một đám người họp xong, từ trên lầu đi xuống.
Còn có một tràng tiếng nói vang lên.
"Từ nhỏ chú đã thấy tên tiểu tử cậu có tiền đồ rồi, thế nào, qua năm chắc là ba mươi rồi ha, còn chưa chọn trúng cô nàng nào sao?" Người nọ dứt lời, xung quanh rộ lên một trận cười, lại nói: "Ai da, chú nhớ tham mưu Hứa của chúng ta cũng đang độc thân phải không? Thế nào? Lục Kiêu, cháu có ý gì thì cứ nói, mấy chú bác đều ở đây cả, đừng ngại gì hết."
Nam Sơ chợt nghe một giọng nói lành lạnh, đặc biệt lười biếng, "Đừng, chú cũng đừng có ép con, Đại Lưu độc thân cũng tốt chán mà, hay là chú không thuyết phục được Đại Lưu nên quay sang dụ dỗ con chứ gì? Đừng vậy chứ, lại làm trễ nãi tham mưu Hứa nữa."
Người nọ cười ha ha, "Thằng nhóc Đại Lưu kia là do không tìm được, chú không tin tiểu tử con đây lại không tìm được, chỉ với dáng vẻ đó của con, biết bao nhiêu cô nàng chờ đợi đấy, chú nói nghiêm túc với con này, nhanh tìm một người cho xong, đừng để cho ba con sốt ruột."
Dứt lời, cửa phòng thoáng qua mấy bóng người.
Nam Sơ liếc mắt lập tức nhìn thấy bóng người cao lớn đó, một thân đồng phục quân đội màu xanh lục, đội nón quân đội, đôi tay bỏ trong túi quần, sống lưng thẳng, cứ ngay thẳng lướt qua trước mặt cô như vậy, sau đó vòng vào cửa trước phòng bao.
Tính kỹ lại thì kể từ khi ra khỏi đội, hai người đã không liên lạc bốn năm ngày rồi.
Nam Sơ chưa gọi điện thoại cho anh, Lâm Lục Kiêu cũng không gọi điện thoại tìm cô, giống như ngầm phân cao thấp, xem ai không chịu đựng được trước.
Tưởng Cách kéo ghế chen vào bên cạnh Nam Sơ, nghiêng đầu cười với cô, nhướng nhướng mày, "Bé con."
Dáng vẻ muốn ăn đòn, Nam Sơ muốn cắm đôi đũa vào trong mắt anh ta, Thẩm Quang Tông ở bên cạnh nhiệt tình nháy mắt với cô, nhịn được, cô chỉ chớp chớp mắt, giọng điệu lạnh nhạt: "Ông chủ Tưởng."
"Em cái cô nàng này cũng không biết cảm ơn." Tưởng Cách chậc một tiếng, "Dù gì thì nhân vật này cũng là do anh tranh thủ giúp em đấy."
Nam Sơ nhìn anh ta một hồi lâu, hơi gật đầu, sảng khoái cầm chai bia lên, rót đầy, nâng chén với anh ta, "Mời anh."
Sau đó uống cạn sạch.
Mọi người vỗ tay, khí khái!
Ngay cả Hạ Chính Bình cũng nhìn không chớp mắt, xem ra đây là người mà Tưởng nhị thiếu yêu thích.
.........
Không khí bên này ngay ngắn chỉnh tề hơn rất nhiều, tới đây đều là ba lãnh đạo trong cục, nâng ly cạn chén, đề tài lại vậy lượn đến trên người hai hậu bối.
"Lục Kiêu, cuộc thi lần trước như thế nào rồi?"
Mạnh Quốc Hoằng hừ một tiếng, "Tạm được, hạng nhất toàn cục."
Giọng điệu tự hào giống như đây là con của mình.
"Khá lắm! Lần này qua được rồi, vòng phỏng vấn chắc chắn không thành vấn đề."
Mạnh Quốc Hoằng liếc mắt nhìn Lâm Lục Kiêu ở bên cạnh, "Chỉ cần thằng nhóc này đừng có cà lơ cà phất là được."
"Yên tâm, từ nhỏ Lục Kiêu đã đáng tin, đáng tin hơn Đại Lưu nhà tôi, nói muốn vào trường quân đội thì lập tức vào trường quân đội, không giống Đại Lưu nhà tôi, bây giờ còn đang giãy giụa thi nhân viên công vụ đấy."
Dứt lời, quay đầu nhìn lại đương sự, một dáng vẻ không quan tâm đến, giống như trọng tâm đề tài thảo luận không có liên quan chút nào tới anh.
Hứa Uẩn ở bên cạnh âm thầm nắm chặt nắm tay đặt trên đầu gối.
Từ trước đến giờ người này cứ như vậy, dáng vẻ không quan tâm tới cái gì cả, làm cho người ta hận đến nghiến răng.
Trưởng ban Lưu kéo câu chuyện chuyển sang trên người Hứa Uẩn. Không thể lạnh nhạt với đồng chí nữ của chúng ta, tiểu hứa có bạn trai chưa?"
Hứa Uẩn hoàn hồn, cắn cắn môi, "Tạm thời vẫn chưa nghĩ đến."
Trưởng ban Lưu cười khanh khách, "Bây giờ mấy người trẻ các cháu thật sự không gấp gáp. Thế nào, cảm thấy thằng nhóc này được không?" Nói xong vỗ vỗ vai Lâm Lục Kiêu.
Lâm Lục Kiêu khẽ cau mày.
Hứa Uẩn liếc anh một cái, câu nói có hàm ý khác: "Rất tốt, nhưng đội trưởng Lâm không vừa mắt cháu, tầm nhìn của anh ấy cao lắm."
Mạnh Quốc Hoằng vừa nghe, thở cũng không ra hơi, "Hừ! Đó là do mắt của nó mù rồi!"
Lâm Lục Kiêu vốn không có tâm trạng, lời này vừa rơi xuống, ngay cả góc mặt cũng lộ ra vẻ lạnh lùng.
Không khí căng thẳng trong phút chốc.
Ngoài của có một người tiến vào, chỉ đạo viên gọi đồ ăn xong trở lại, đi tới khẽ nói bên tai Mạnh Quốc Hoằng.
Ông gật đầu một cái.
Chỉ đạo viên đi đến kéo cánh cửa ngăn giữa hai phòng bao ra.
Tràng cười ồn ã ở phòng bên lập tức xông vào, ánh sáng hòa vào, phía đối diện người cũng ngồi đầy một bàn.
Chợt nghe Mạnh Quốc Hoằng nâng chén với bên kia, "Ông chủ Tưởng."
Lâm Lục Kiêu lơ đãng nhìn sang, khóe mắt giựt giựt.
Tưởng Cách ngồi trên ghế, một tay nhàn nhã khoác lên lưng ghế của Nam Sơ, ánh mắt đầy ý cười nhìn cô nàng ở bên cạnh.
Mà cái cô nàng chết tiệt kia.
Cô đang một thân sườn xám màu xanh, ngồi trên ghế chân bắt chéo, kéo hở đến đùi, một mảnh màu xanh rũ xuống ghế, giống như vải mành, một mảnh màu xanh đắp trên đùi, lộ ra da thịt một bên chân, trắng tuyết trơn mềm, xương cốt cân xứng.
Đi lên một chút nữa, một phong cảnh không thể nói.
Tưởng Cách cúi đầu nói câu gì đó bên tai Nam Sơ, cô nàng nhìn bên này một cái, ánh mắt dừng trên mặt Lâm Lục Kiêu một chút, rất nhanh rời đi, mặt bình thản: "Tôi không đi."
Sắc mặt Lâm Lục kiêu rõ ràng đã hơi khó coi, còn lâu cô mới đi tìm mắng.
Tưởng Cách ngượng ngùng, tự mình đứng lên, bưng ly rượu qua, chào hỏi mấy câu.
...........
Nam Sơ đi vệ sinh xong bước ra ngoài, rửa tay xong, mới vừa đóng cửa lại, bị người ta ôm chầm sau lưng, trực tiếp kéo mạnh vào nhà vệ sinh.
Nam Sơ bị đè lên cánh cửa.
Chỉ nghe sau lưng kêu kịch một tiếng, tiếng khóa cửa, trong lòng dâng lên một trận kích thích không thể diễn tả được.
Trong nhà vệ sinh đèn mờ ảo, ánh sáng vàng, không gian chật hẹp, bên tai là hơi thở đàn ông trầm thấp khẽ khàng.
Nam Sơ giương mắt.
Người đàn ông chống tay lên cửa, đang cúi đầu quan sát cô, mặt mày anh tươi cười nhưng lại ẩn chứa chút giận hờn, khóe môi nhếch lên một đường cong kiểu không thể làm gì.
Cái góc độ này.
Rất thích hợp để hôn môi, đúng vậy.
Cô đang ngửa mặt, đôi tay tự động tự phát ôm lấy cổ anh, ngón tay luồn vào mái tóc đen của anh, nhẹ nhàng vuốt ve: "Đội..."
Trong nháy mắt đôi môi bị người phủ kín.
Lâm Lục Kiêu chợt cúi đầu cắn xuống môi cô, không để hở chút nào, đặc biệt mạnh mẽ.
Nam Sơ bị đau, nức nở nghẹn ngào đánh anh, bị anh dùng sức mạnh hơn ngăn lại, xâm nhập sâu hơn, đầu lưỡi trực tiếp cạy môi cô, tiến quân thần tốc, Nam Sơ thở không ra hơi, bị anh hôn hai cái thì cơ thể lập tức mềm nhũn, tay chặt chẽ ôm lấy cổ của anh, không để cho mình rơi xuống.
Đây là một nụ hôn mãnh liệt, ý thức hỗn độn, cô còn đang suy nghĩ, người này thích mình dữ rồi, hôn dữ dội như vậy.
Lâm Lục Kiêu hôn đủ rồi, hôn xuống cổ cô, nhẹ nhàng cọ bên tai cô, hơi nóng bốc lên.
"Nhớ anh không?"
Nam Sơ hôn anh, "Không nhớ --"
Lâm Lục Kiêu dừng lại, đứng thẳng, thoáng cái đã kéo dài khoảng cách, cười xấu xa cúi đầu nhìn cô, "Cho em một cơ hội nữa, nhớ anh không?"
Nam Sơ nháy mắt mấy cái, để tay xuống: "Nhớ."
Lâm Lục Kiêu gật đầu, bỏ tay vào trong túi, chợt nhíu mày: "Vậy sao cũng không gọi điện thoại?"
"Em đang chờ anh gọi cho em."
Cô nhóc nói xong lại uất ức rồi.
Bốn năm ngày không có liên lạc, vừa gặp mặt lại là cảnh tượng lúc nãy, Lâm Lục Kiêu muốn lột bỏ trái tim cô, nhưng nghe thấy lời này lại thở dài một hơi, cũng sắp ba mươi tuổi rồi, sao lại bị kích động giống như mấy thằng nhóc trẻ, sao bản thân mình rơi vào tình yêu thì dường như sự kiên nhẫn cũng muốn bùng nổ luôn rồi.
Anh đưa tay xoa xoa đầu Nam Sơ, thở dài: "Qua mấy ngày nữa anh sẽ đi tìm em, ở nhà chờ anh, ngoan một chút."
"Anh sắp được nghỉ phép sao?"
"Nghỉ ba ngày, em suy nghĩ đi, anh sẽ dắt em đi chơi."
"Đi đâu chơi?"
Lâm Lục Kiêu nhìn cô cười, "Dẫn em đi xem kéo quốc kỳ?"
Vừa dứt lời, ngoài của truyền đến một tràng ầm ĩ.
"Cửa này khóa rồi."
Là Hứa Uẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com