Nguoi Cung Hoa Hong
Sáng hôm sau, Mingyu tỉnh dậy thấy mình nằm trên giường, cơ thể ê ẩm, đầu đau nhức. "Chuyện tối qua..." Chẳng kịp suy nghĩ gì thêm, cậu một mạch chạy ra ngoài, lao thẳng xuống sân sau, vừa chạy vừa kêu lớn tên người ấy."Anh Jihoon! Anh Jihoon ah!!" Cậu gọi lớn, giọng vừa khàn vừa vội vã, trong lòng ngập tràn nỗi sợ xen lẫn hy vọng mong manh. Khi thấy anh đang tưới cây, bình an vô sự như chẳng có chuyện gì xảy ra, Mingyu ngồi thụp xuống. Cậu lo lắng nhớ lại chuyện hôm qua, sau khi bị đè xuống sàn, cậu đã ngất đi, tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc. Thấy anh trước mặt mình đầy chân thật, cậu òa khóc như một đứa trẻ, những giọt nước mắt lăn xuống, cuốn theo bao lo lắng và sợ hãi tích tụ, tất cả cứ thế mà trào ra. Cậu sợ cái cảm giác cô đơn lắm, sợ không còn ai bên cạnh, vì với Mingyu, người cậu yêu thương là tất cả. Cuộc sống đơn giản là sự sẻ chia, lắng nghe những người mình yêu thương.Nghe tiếng chân vội vã cùng tiếng gọi của đứa em nhỏ, Jihoon đặt bình tưới xuống, tiến lại và xoa đầu em:"Anh ở đây mà. Anh không bỏ em đi đâu."Sự dịu dàng từ ánh mắt Jihoon khiến cậu vỡ òa, thấy lòng nhẹ bẫng. Ánh mắt Jihoon chợt thoáng chút ưu tư, nhìn Mingyu lúc này, anh không khỏi nhớ đến Wonwoo. Họ Kim kia khóc xong thì trở nên mềm xìu, ngoan ngoãn như chú cún nhỏ, cả ngày cứ lẽo đẽo theo sau Jihoon không rời nửa bước, mặt vừa lo vừa vui lại hờn dỗi, trông buồn cười vô cùng. Biết em lo lắng, Jihoon cũng để cậu đi theo bên cạnh...Một tuần êm ấm trôi qua. Wonwoo cuối cùng cũng tiết lộ sơ qua kế hoạch cho Jihoon nghe - kế hoạch liều lĩnh, một ăn cả ngã về không. Tuy vậy, không thể phủ nhận đây là phương pháp duy nhất có thể khiến CWA trả giá. Jihoon biết bọn khốn ấy đã làm gì với những người vô tội ngoài kia và với ba mẹ, gia đình cô chú Jeon, cũng như cả Mingyu nữa. Anh hiểu Wonwoo căm thù chúng đến mức nào, nhưng cũng không khỏi lo lắng cho sự an toàn của cậu bạn mình. Gặp lại Wonwoo sau hai năm biệt tích, Jihoon sợ mất đi "ánh trăng" ấy một lần nữa. Lúc ra về, Jihoon ngỏ ý đèo Wonwoo về, nhưng bị từ chối vì sợ anh gặp nguy hiểm."Tiếng tăm của tớ cũng đâu phải nhỏ." Jihoon bĩu môi nói."Dạ biết mà. 'Chim ưng' ngốc của tớ... Mà cái tên đó chẳng hợp chút nào." - Wonu đáp."Ừm, 'Hoa hồng' có lẽ hợp hơn ha 😒." Jihoon đùa."😅 Òm, vậy hả? Ai biết" Wonwoo cười khúc khích, rồi đánh trống lảng.Khi hai người chia tay, bóng dáng cao lớn của một người đàn ông xuất hiện và dẫn Wonwoo đi. Jihoon bất ngờ trước hành động, chiều cao cùng ánh mắt sắc lẹm của người đó, chưa kịp phản ứng thì cả hai đã lên xe. Wonwoo ngó đầu ra cửa sổ.- Tạm biệt nhé. Lái xe cẩn thận đó nha.- Bai bai... Ể! Là sao? Chờ đã!Jihoon đang load nha :)).Người vừa dẫn Wonwoo đi trên xe lên tiếng:- Xin lỗi vì hơi đường đột, chưa kịp chào đã kéo cậu đi rồi. Có vài kẻ khả nghi xung quanh, và ở ngoài cũng nguy hiểm. Người đứng cùng cậu lúc nãy là nguy hiểm nhất.- Hả? Nói Jihoon á? Bạn tôi mà!- Ủa. Jihoon... người cậu hay kể đó à? Nhìn nhỏ con vậy luôn hả, không ngờ đấy.- Ừm, nhỏ mà có võ đấy. Mày mà đấu tay đôi có khi được đấy, nhưng lâu dài thì khó mà thắng. Biết Chim ưng không?- À, sao mà không biết được, danh bất hư truyền trong giới tụi tui mà.- Ừm, là Jihoonie đấy.Người kia nghe Wonwoo nói vậy thì sốc tận óc:- Hả! Thật luôn á? Tao tưởng Chim ưng là ông chú già nào cơ, không ngờ là cậu ấy.Wonwoo bình thản hỏi:- Mày không nhớ gì về Jihoonie à, Soonyoung?- Cậu ta á? Không nhớ nữa 🙁 Mày quên tao bị mất ký ức do tác dụng phụ của huyết thanh rồi à?-Òm... cũng phải. Nhưng sau này mày chắc chắn sẽ nhớ, nếu không sẽ hối hận lắm đấy."Quan trọng đến thế sao?" Soonyoung trầm ngâm."Ừm, người quan trọng của mày mà." Wonwoo thì thầm."Hả? Cái gì cơ?" Soonyoung hỏi lớn.- Không có gì đâu, tập trung lái xe đi kìa.
Phía bên này, Jihoon ngẩn ngơ hồi lâu. Bóng dáng kia quen thuộc đến lạ, hình như anh đã gặp đâu đó rồi thì phải. Nghĩ mãi vẫn không ra, anh thở dài:- Haizz, mới tầm 19 tuổi này mà đã già rồi...
Vậy liệu hai người đã thật sự gặp nhau ư?Giữa thành phố hàng triệu người, chúng ta gặp nhau rồi lạc mất nhau, và lại tìm thấy nhau. Đó chính là duyên phận. Sinh ra, chúng ta đã được định sẵn sẽ là điều quan trọng của nhau rồi...____Mingyu, trên đường đi học về, thấy còn sớm nên ghé vào một quán cà phê nhỏ khuất sau con hẻm. Cậu tò mò tại sao chủ quán lại chọn chốn này để dựng quán. Hồi bé, Gyu cũng hay cùng ba lén mẹ đến những quán nhỏ như thế sau giờ tan tầm. Thói quen này dần đi vào tâm hồn cậu. Bước chân cậu theo trái tim, tìm đến chốn yên bình ấy.Con người là sinh vật sống với quá khứ, với những mảnh ký ức xưa, phải không?Ngồi vào bàn, cậu gọi một ly nước trái cây mát lạnh. Người pha chế mang đến, thức uống kèm trái cây tươi ngon, màu sắc hài hòa, hương vị thanh đạm, không quá ngọt. Trước khi ra về, cậu thấy quán đang tuyển nhân viên. Nhớ sắp tới là sinh nhật của anh Jihoon, Gyu muốn tặng anh một món quà đặc biệt. Dù anh Lee có cho cậu tiền tiêu vặt, thế nhưng tất cả cậu đều tiết kiệm, chỉ khi thật cần mới dùng đến. Với lòng tự trọng cao, cậu muốn tự kiếm tiền và mua quà cho anh Jihoonie, hơn là dùng tiền được "cấp". Vả lại, quán cà phê này yên bình quá, tâm hồn cậu được sưởi ấm thêm phần nào...Cứ đi học về sớm là Mingyu lại ghé quán, ông chủ quán cũng dần nhớ mặt. Em cũng hay hỏi han mọi người xung quanh để biết thêm thông tin về nơi này. Gyu biết muốn làm gì cũng phải đổ tâm huyết, quan tâm đến nó thật nhiều.Ba ngày sau, lấy hết can đảm, cậu bước đến hỏi chủ quán: "Chào chú ạ, con là Kim Mingyu học sinh lớp 10 trường Sebong phía đối diện. Ở đây đang tuyển nhân viên phục vụ đúng không ạ? Con muốn ứng tuyển ạ."Nhìn thấy vị khách trẻ trước mặt, ông chủ đáp: "À... Cháu bé ngồi đi. Ta có một số câu hỏi muốn hỏi cháu. Nếu trả lời tốt cháu sẽ được nhận."Sau một hồi, ông thấy cậu bé này thật thà, lại ngoan ngoãn, trả lời cũng rất khéo nên cũng đồng ý. Tuy nhiên không phải vị trí phục vụ mà là ở quầy tiếp tân. Người không chọn công việc, công việc chọn người. Ai biết Mingyu đẹp trai quá đi kèm theo cả ăn nói tinh tế, lễ phép cơ chứ!
Mấy nay thấy đứa em hay về muộn Jihoon thắc mắc, hỏi han vào bữa tối nọ:- Dạo này vẫn ổn chứ? Tao thấy mày cứ mờ ám sao ấy?- Em á? Không có chuyện gì xảy ra đâu ạ. Sắp tới thi học kỳ nên em ở lại thư viện ôn tập thôi ạ.Nghe vậy anh Jihoon nhà ta không hỏi gì thêm. Nhìn ánh mắt là anh biết tỏng rồi, nhưng mà như này là đang giấu làm điều tốt cơ. "Chuyện cá nhân nó đã muốn giấu thì cứ để nó làm vậy và tự giải quyết." - Anh nghĩ thầm.Hôm sau Mingyu đến quán. Một vị khách đến rất sớm, gọi một ly cà phê cappuccino, rồi nhanh chóng rời đi. Lúc tính tiền người ấy còn tip thêm cho cậu. Lúc giải lao cất tiền vào túi thì trong đó có một mảnh giấy nhỏ:"Có muốn hiểu rõ hơn về nơi thối tha này không? Mọi thứ từ gia đình đến thân thế bản thân? Nếu muốn biết sự thật, cuối tuần này hãy đến bờ sông, cạnh quán World_. Câu trả lời sẽ chờ cậu ở đó." "Mingyu à kế hoạch bắt đầu rồi nên cậu cũng phải chuẩn bị dần thôi." Vị khách lắc nhẹ ly cà phê trên tay, giọng vui vẻ.
Phía bên này, Jihoon ngẩn ngơ hồi lâu. Bóng dáng kia quen thuộc đến lạ, hình như anh đã gặp đâu đó rồi thì phải. Nghĩ mãi vẫn không ra, anh thở dài:- Haizz, mới tầm 19 tuổi này mà đã già rồi...
Vậy liệu hai người đã thật sự gặp nhau ư?Giữa thành phố hàng triệu người, chúng ta gặp nhau rồi lạc mất nhau, và lại tìm thấy nhau. Đó chính là duyên phận. Sinh ra, chúng ta đã được định sẵn sẽ là điều quan trọng của nhau rồi...____Mingyu, trên đường đi học về, thấy còn sớm nên ghé vào một quán cà phê nhỏ khuất sau con hẻm. Cậu tò mò tại sao chủ quán lại chọn chốn này để dựng quán. Hồi bé, Gyu cũng hay cùng ba lén mẹ đến những quán nhỏ như thế sau giờ tan tầm. Thói quen này dần đi vào tâm hồn cậu. Bước chân cậu theo trái tim, tìm đến chốn yên bình ấy.Con người là sinh vật sống với quá khứ, với những mảnh ký ức xưa, phải không?Ngồi vào bàn, cậu gọi một ly nước trái cây mát lạnh. Người pha chế mang đến, thức uống kèm trái cây tươi ngon, màu sắc hài hòa, hương vị thanh đạm, không quá ngọt. Trước khi ra về, cậu thấy quán đang tuyển nhân viên. Nhớ sắp tới là sinh nhật của anh Jihoon, Gyu muốn tặng anh một món quà đặc biệt. Dù anh Lee có cho cậu tiền tiêu vặt, thế nhưng tất cả cậu đều tiết kiệm, chỉ khi thật cần mới dùng đến. Với lòng tự trọng cao, cậu muốn tự kiếm tiền và mua quà cho anh Jihoonie, hơn là dùng tiền được "cấp". Vả lại, quán cà phê này yên bình quá, tâm hồn cậu được sưởi ấm thêm phần nào...Cứ đi học về sớm là Mingyu lại ghé quán, ông chủ quán cũng dần nhớ mặt. Em cũng hay hỏi han mọi người xung quanh để biết thêm thông tin về nơi này. Gyu biết muốn làm gì cũng phải đổ tâm huyết, quan tâm đến nó thật nhiều.Ba ngày sau, lấy hết can đảm, cậu bước đến hỏi chủ quán: "Chào chú ạ, con là Kim Mingyu học sinh lớp 10 trường Sebong phía đối diện. Ở đây đang tuyển nhân viên phục vụ đúng không ạ? Con muốn ứng tuyển ạ."Nhìn thấy vị khách trẻ trước mặt, ông chủ đáp: "À... Cháu bé ngồi đi. Ta có một số câu hỏi muốn hỏi cháu. Nếu trả lời tốt cháu sẽ được nhận."Sau một hồi, ông thấy cậu bé này thật thà, lại ngoan ngoãn, trả lời cũng rất khéo nên cũng đồng ý. Tuy nhiên không phải vị trí phục vụ mà là ở quầy tiếp tân. Người không chọn công việc, công việc chọn người. Ai biết Mingyu đẹp trai quá đi kèm theo cả ăn nói tinh tế, lễ phép cơ chứ!
Mấy nay thấy đứa em hay về muộn Jihoon thắc mắc, hỏi han vào bữa tối nọ:- Dạo này vẫn ổn chứ? Tao thấy mày cứ mờ ám sao ấy?- Em á? Không có chuyện gì xảy ra đâu ạ. Sắp tới thi học kỳ nên em ở lại thư viện ôn tập thôi ạ.Nghe vậy anh Jihoon nhà ta không hỏi gì thêm. Nhìn ánh mắt là anh biết tỏng rồi, nhưng mà như này là đang giấu làm điều tốt cơ. "Chuyện cá nhân nó đã muốn giấu thì cứ để nó làm vậy và tự giải quyết." - Anh nghĩ thầm.Hôm sau Mingyu đến quán. Một vị khách đến rất sớm, gọi một ly cà phê cappuccino, rồi nhanh chóng rời đi. Lúc tính tiền người ấy còn tip thêm cho cậu. Lúc giải lao cất tiền vào túi thì trong đó có một mảnh giấy nhỏ:"Có muốn hiểu rõ hơn về nơi thối tha này không? Mọi thứ từ gia đình đến thân thế bản thân? Nếu muốn biết sự thật, cuối tuần này hãy đến bờ sông, cạnh quán World_. Câu trả lời sẽ chờ cậu ở đó." "Mingyu à kế hoạch bắt đầu rồi nên cậu cũng phải chuẩn bị dần thôi." Vị khách lắc nhẹ ly cà phê trên tay, giọng vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com