TruyenHHH.com

Nguoi Choi Moi Vao Cho Thoi Vi Nguyet Thuong




Chương 17: Sơn thôn da người 16

Tuy mọi người không hiểu hết cuộc đối thoại giữa Thẩm Thanh Thu và Trần Tây, nhưng họ cũng hiểu được một phần, Thẩm Thanh Thu biết tối nay có người mở cửa phòng bà lão.

Thế là sau khi hoàn hồn, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Thẩm Thanh Thu, trong ánh mắt ấy có chút phức tạp, mang theo chút thất vọng cùng oán trách.

Thẩm Thanh Thu nhận ra, nhưng không hề để tâm. Những người ở đây sống chết cũng được, căm ghét cũng không sao, đều không can hệ gì tới cô ấy. Trên đời này, người bất hạnh nhiều vô số kể, người mất mạng cũng đếm không xuể, có thể giành được cơ hội sống lại cuộc đời mới sau khi chết tại nơi này, đã nên cảm tạ trời đất.

"Hai người thấy chết không cứu cũng không sao, nhưng người mở cánh cửa này là tôi, tôi nhất định phải vào đầu tiên." Lời này là nói với hai người Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu lùi sau một bước, gật đầu: "Tự nhiên."

Những người khác nhìn một mình Trần Tây đi vào trong phòng bà lão, đều có chút chần chừ, không biết có nên đi theo hay không.

Bà lão bị trói rất chặt vẫn đang giãy giụa, trong miệng phát ra tiếng gào nhỏ bé giống như con dã thú, khiến người ta hoảng sợ lại hỗn loạn.

Thẩm Thanh Thu bị bà ta làm phiền, đưa tay ra véo lỗ tai, đúng vào lúc này Tiêu Mộ Vũ đi tới, mặt không cảm xúc lấy quần áo của bà lão nhét vào trong miệng bà ta, thế giới lập tức yên tĩnh lại.

Thôi Tiếu Tuyền: ...

Thẩm Thanh Thu thấy vậy, ánh mắt chuyển động, lùi người về sau dựa lên tường, trong mắt có ý cười, cứ như thế nhìn Tiêu Mộ Vũ. Sau đó lại dịch chuyển ánh mắt xuống dưới, nhìn chằm chằm bà lão rõ ràng hoàn toàn khác biệt so với lúc trước bọn họ gặp.

Lúc này đã an toàn, Thôi Tiếu Tuyền mới có tâm tư suy nghĩ tình huống trước mặt, "Bà lão này có chuyện gì thế, giống như trúng tà vậy."

Lưu Nguy cũng vô cùng khó hiểu: "Tại sao đột nhiên bà ta lại biến thành thế này, là vì hai người bọn họ xông vào phòng sao?"

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, sau đó nhoài người tới, nói: "Nhìn cô Tiêu có vẻ không hiếu kì chút nào." Khi ở trong phòng nhìn thấy người giết Báo chính là bà lão này, Tiêu Mộ Vũ chỉ có chút ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, dường như không có chút hoảng hồn nào với chuyện bà lão giết người.

Tiêu Mộ Vũ nhàn nhạt ừm một tiếng, "Buổi tối ngày đầu tiên, khi bà ta đưa tay ra bảo chúng ta ngồi xuống, tôi đã nhìn thấy vết chai ở hợp cốc lòng bàn tay, đây không phải do may vá lưu lại. Hơn nữa trên ngón tay bà ta có..."

"Thứ màu trắng, quả nhiên, cô đã nhìn thấy." Thẩm Thanh Thu tiếp lời.

"Thứ màu trắng? Là gì?" Từ Nhiên nghe xong chỉ thấy mù mịt.

"Chất lỏng trên tấm da người có màu trắng." Thôi Tiếu Tuyền cũng đã nhìn thấy, chỉ là cô nàng căn bản không nghĩ nhiều, hiện tại nghe thấy những lời của hai người Thẩm Thanh Thu, đột nhiên cô nàng nhớ ra, nhanh chóng đưa ra kết luận.

"Chất lỏng của tấm da người? Vậy bà lão từng chạm vào tấm da người?" Nghĩ tới đây, sắc mặt Lưu Nguy cũng biến đổi, đó là vào hôm đầu tiên bọn họ tới đây, nếu bà lão từng chạm vào tấm da người, vậy chỉ có thể nói là bà ta và da người vốn dĩ không tồn cái thứ gọi là bị nguyền rủa và nguyền rủa.

"Tôi chỉ quan sát được từ khoảng cách xa, lúc đó cũng không cảm thấy có gì không ổn. Nhưng trên máy may bà ta đặt trong phòng khách, tôi ngửi được một mùi hương thoang thoảng, có lẽ sau này các vị cũng đã ngửi thấy, chính là mùi trên tấm da người, và cả tấm da người đầu tiên chúng ta giết, nó cũng có dấu vết được may vá, từ đó tổng kết lại, cơ bản có thể xác định được một số chuyện."

"Nếu tôi đoán không nhầm, hiện tại vào phòng, sợ là các vị còn có thể nhìn thấy một số thứ thú vị." Thẩm Thanh Thu nhướng mày nhìn căn phòng bên kia một cái.

Mấy người Lưu Nguy, Lão Liêu vốn dĩ muốn vào trong xem xét, nghe thấy lời của Thẩm Thanh Thu, nhìn nhau một cái cũng vội vàng vào phòng.

Đèn trong phòng sáng lên, mấy người mở cửa bước vào, rồi lại nhanh chóng đồng loạt lùi sau một bước, đôi mắt mở to.

Chỉ thấy khu vực ra vào cũng bày một chiếc máy khâu kiểu cũ y hệt, bên cạnh nó là một giá gỗ, trên giá gỗ treo toàn là da người thô, ước chừng có khoảng bảy tám tấm.

Còn có một tấm dính máu đang đặt trên máy may, là da người mới.

"Da... da người này... đều là bà lão may?" Đầu lưỡi Lão Liêu xoắn lại, run lẩy bà lẩy bẩy nói.

"Thật sự quá biến thái, chính là biến thái." Lưu Nguy lẩm nhẩm nói.

Trần Tây vẫn đang tiếp tục lục đồ, nhưng nhìn thứ hắn cầm trên tay, thu hoạch khá phong phú.

Thẩm Thanh Thu không hề để tâm Trần Tây có thể tìm được manh mối hay không, cũng không để tâm nỗi oán hận không chút kiêng nể của hắn, nhưng không đại diện cho việc cô ấy không bất mãn.

Tiêu Mộ Vũ phát hiện bản thân đã để tâm tới Thẩm Thanh Thu vượt qua tất cả mọi người, ví dụ như hiện tại Thẩm Thanh Thu quay mặt sang, cô liền biết cô ấy muốn nói gì.

"Tấm da người này, lẽ nào các vị không quen mắt sao?" Một câu nói chế giễu lại tàn khốc như bùa chú đòi mạng, lạnh lẽo vang lên sau lưng cả đám người trong đêm, khiến bọn họ đồng loạt run lên một cái.

"Ý... ý gì?" Thôi Tiếu Tuyền cũng bắt đầu nói năng không lưu loát. Trần Tây vẫn luôn cắm đầu tìm đồ lập tức khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm tấm da người dính máu kia, sau đó thình lình trừng mắt với Thẩm Thanh Thu. Khuôn mặt lỉa chỉa râu ria lúng túng vô cùng, lộ ra chút cuồng loạn.

Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, quả thật Thẩm Thanh Thu có chút đáng sợ. Tốt nhất không nên gặp lại lần thứ hai, càng không thể trở thành kẻ thù của người như thế này.

"Da người mới, ha, lẽ nào có nhiều da người mới như thế sao? Đáp án không nói cũng rõ." Thẩm Thanh Thu nói xong, lạnh lùng quan sát bà lão không an phận nằm đó, ngữ điệu dịu dàng như lại toát lên vẻ âm u: "Bà lão này, bộ đó, tấm da người đó đã dùng rồi, kẻ ngu mới hết lần này tới lần khác ngã ở một chỗ. Da người bị đâm rách rồi, cắt nát rồi, còn có thể diễu võ dương oai, bà lão này, bà cũng có thể sao?"

Bà lão còn đang lén lút động đậy lập tức cứng đờ, không dám cử động, Từ Nhiên không có thời gian sợ hãi, vội vàng đi tới kiểm tra, thít chặt dây thừng thêm lần nữa.

"Thẩm Thanh Thu, con mẹ mày, mày có ý gì? Mày nói rõ ra cho tao!" Trần Tây đã không chịu nổi nữa, hắn dựng lông như con nhím nóng nảy, muốn đâm toàn bộ lông nhọn lên người Thẩm Thanh Thu.

"Anh cũng không hiểu, người ngoài như chúng tôi càng không hiểu." Thẩm Thanh Thu cúi đầu nhìn sàn nhà dưới chân, "Thời gian đếm ngược còn 13 giờ đồng hồ nữa, anh chắc chắn muốn cãi vã một cách vô nghĩa thế này à?"

Sắc mặt Trần Tây vô cùng khó nhìn, tuy tìm được không ít đồ ở đây, nhưng cùng lắm cũng chỉ tìm kiếm được một số bí mật của bà lão, hắn nhất định phải dựa vào sự giúp đỡ của hai người.

Nhìn Trần Tây nhanh chóng phờ phạc, Thẩm Thanh Thu mới tiếp tục đánh giá bố cục trong căn phòng, bà lão đang bị trói cũng bị Từ Nhiên kéo tới, tránh cho bà ta giãy giụa.

"Xem ra bà ta thật sự tự mua dây buộc mình." Tiêu Mộ Vũ nhìn những thứ bên trong, chậm rãi nói. Ngoại trừ tấm da người đặt trên bàn, còn có tổng cộng mấy tấm đang treo.

Bên cạnh máy may còn có một chiếc vại lớn tỏa ra mùi hương kì quái, không biết bên trong đựng thứ gì, bên vại là chất lỏng màu trắng ngà đang nhỏ xuống, không ngừng lan tràn tới bên giá.

Tiêu Mộ Vũ đếm qua, có tám tấm da người treo bên trên giá, đi tới gần quan sát, chỗ da người bị rạch đều có dấu kim dày đặc, đã may xong, dấu vết này y hệt như thứ cô nhìn thấy trên tấm da người hôm đó.

Bên trong tám tấm da người ấy, có ba tấm vẫn chưa khô, có lẽ được lấy từ trong vại ra chưa lâu.

Thôi Tiếu Tuyền nhìn tới nỗi buồn nôn, bỗng cô nàng nghĩ tới điều gì đó, chỉ vào ba tấm da người ướt sũng, yếu ớt nói: "Cô Tiêu, ba tấm da người này, không phải là ba người đã chết chứ?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn cô nàng một cái, vẫn im lặng không nói gì, nhưng không nói cũng rõ đáp án, Thôi Tiếu Tuyền lại nôn khan một phen.

"Ba người? Nhưng Tiểu Điềm không bị lột da? Lẽ nào..." Biểu cảm của Từ Nhiên vô cùng khó coi, trong ánh mắt nhìn bà lão vừa tức giận vừa sợ hãi, kẻ biến thái này lại đi lột da trên cơ thể người khác.

"Cho nên sau khi chết sẽ biến thành một thành viên trong số chúng, quy tắc đã nhắc nhở chúng ta từ lâu." Tiêu Mộ Vũ hít một hơi, khẽ nói.

"Con mẹ nó thật sự là..." Lưu Nguy vẫn luôn nhã nhặn bình tĩnh, lúc này cũng không nhịn được chửi tục một câu.

"Trần Tây, anh đã tìm được gì?" Bọn họ không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, chỉ mong tốc chiến tốc thắng.

Trần Tây nghe xong, nhìn Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, trong mắt lộ ra một tia đắc ý mà tới bản thân hắn cũng không biết.

"Nhìn thấy những thứ này chúng ta đều đã hiểu ra, những tấm da người này rất có khả năng là do bà lão gây ra. Cho nên, không những không phải da người vây hãm bà ta, mà là bà ta chế tạo ra da người. Nhiệm vụ kia, đại khái là cố tình đánh lạc hướng." Nói xong, Trần Tây lấy ra một bức ảnh.

Đó là một bức ảnh chụp trắng đen, có lẽ là bức ảnh gia đình. Nhìn thời gian chụp bức ảnh này đã khá lâu, có dấu vết loang lổ. Bên trên có tổng cộng bảy người, ngồi phía trước là một cặp vợ chồng, người đàn ông mặc áo đuôi tôm, người phụ nữ mặc váy trắng, nhìn tuổi tác có lẽ đã hơn 50 tuổi, đứng bên cạnh cặp vợ chồng là hai người đàn ông tuấn tú cao ráo có một cô gái cười ngọt ngào, thân mật đặt tay lên vai cặp vợ chồng kia, vẻ ngoài ba người này nhìn rất giống nhau, nhìn có vẻ là ba anh em.

Chỉ là ở góc bức ảnh còn có một người phụ nữ đang ôm một đứa bé gái, tách khỏi cả gia đình rõ ràng này một khoảng cách, khi nhìn vào ống kính, đôi mắt của người phụ nữ trống rỗng lạnh lẽo, biểu cảm trên khuôn mặt tái nhợt u ám, cả người không hề ăn nhập với bức ảnh này.

"Nhìn thấy người phụ nữ này không?" Trần Tây chỉ vào người phụ nữ, hỏi.

Đám người Thôi Tiếu Tuyền vội vàng đi tới nhìn, sau đó cúi đầu nhìn bà lão một cái.

"Chính là bà ta." Hắn chỉ vào bà lão, nói.

"Đồng thời, tôi còn tìm được một quyển vở trong ngăn kéo của bà ta, bên trong có ghi chép một số thứ, mọi người xem đi."

Bọn họ đọc lên nội dung bên trong, đều sửng sốt kì lạ. Có lẽ bên trong được viết bởi một người phụ nữ, mà mỗi câu chữ trong nội dung ghi chép thật sự đều là máu và nước mắt, khiến ai nấy đều nhăn mày.

"Tôi không chịu nổi nữa rồi, tại sao không thể buông tha cho tôi.

Sống khổ sở quá.

Tôi chỉ là nô lệ, đồ chơi của gia đình họ.

Tôi đã có hi vọng mới.

Tiểu Vân biết nói rồi, con bé đã gọi mẹ.

Tiểu Vân..."

Khi bên trong xuất hiện người tên Tiểu Vân, câu chữ bi thảm tuyệt vọng cũng xuất hiện chút tình cảm và ánh sáng. Sau đó để trống mấy trang, rồi lại xuất hiện một dòng chữ, lực nhấn khi viết xuyên thủng trang giấy, như thể dùng tất cả sức lực, thậm chí con chữ cũng toát lên nỗi hận cùng tức giận nồng đậm.

"Chúng là súc sinh! Súc sinh! Tiểu Vân của tôi mới 13 tuổi, 13 tuổi!"

"Chúng đều đáng chết, tôi phải tùng xẻo, lột da rút gân chúng!"

Sau khi đọc xong, biểu cảm của tất cả đều vô cùng phức tạp, nội dung bên trong câu trước không liên quan tới câu sau, nhưng chỉ từ đôi ba chữ trong đây, mọi người đã đại khái đoán được chuyện gì đã xảy ra.

"Tiểu Vân này, tôi đoán có lẽ là con gái của bà ta, hai người đã gặp phải một số chuyện rất bi thảm, thậm chí bà ta còn muốn giết bọn họ." Biểu cảm vốn dĩ âm u ảm đạm của Trần Tây bắt đầu hiện lên ánh sáng của sự tự tin, như thể thắp lên một đốm lửa trong đống tro tàn.

"Bọn họ?" Tâm tư Thôi Tiếu Tuyền chìm đắm vào trong, nắm bắt vấn đề, không nhịn được lên tiếng hỏi.

"Đúng thế, người trong bức ảnh này, có lẽ chính là chỉ bọn họ."

"Anh chắc chứ?" Lưu Nguy nhíu mày nói.

Chút tự tin trên mặt Trần Tây dao động, nhưng vẫn kiên trì nói: "Tôi chắc chắn, bức ảnh này xuất hiện rất kì quái, cả căn phòng chỉ có một bức, hơn nữa biểu cảm trong ảnh của bà ta cũng không ổn, trong bức ảnh gia đình mà không nhìn thấy chút hạnh phúc nào từ bà ta."

"Năm người, bà lão đã từng nói, họa da người, bắt đầu từ vụ gia đình năm người bị giết, sau đó bị lột da." Tiêu Mộ Vũ nhíu mày nói.

Những lời này là bà lão đã nói khi tự thuật trong đêm đầu tiên, hiện tại ngày thứ hai quá căng thẳng, nhất thời bọn họ không chú ý tới điều này, được Tiêu Mộ Vũ nhắc nhở, lập tức nhớ lại.

"Giết bọn họ? Không phải gia đình lúc ấy chính là những người trên bức ảnh này chứ? Bà ta giết bọn họ, còn lột da bọn họ?" Sự thực này khiến mọi người vô cùng chấn động, nhưng xét ra lại hợp tình hợp lí, điều này cũng giải thích được tại sao bà lão lại may da người.

"Bà ta cũng từng nói, nếu cháu trai của bà ta còn sống, có lẽ cũng đã lớn như Từ Nhiên. Xem ra con gái của bà ta đã sinh con, nhưng tiếc là cũng đã chết." Đôi ba câu kết hợp cùng những chứng cứ này, cơ bản chắp ghép đại khái chân tướng sự việc cho mọi người.

Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đợi bà lão đã trúng tà này hồi phục lại mới có thể biết được.

"Chẳng trách chỉ có một mình bà ta sống sót, nhưng sau khi chúng ta mở căn phòng này ra, đã điều tra được thân thế của bà ta, vậy tại sao giải quyết được hoàn cảnh khó khăn của bà ta mà lại không có thu hoạch gì?" Thôi Tiếu Tuyền có chút khó hiểu.

"Bà ta không có hoàn cảnh khó khăn, lúc trước Mộ Vũ đã nói, bà ta tự mua dây buộc mình." Thẩm Thanh Thu cất lên những lời này, Tiêu Mộ Vũ không nhịn được nhìn cô ấy một cái, Mộ Vũ? Bọn họ thân thiết như vậy từ khi nào?

"Tự mua dây buộc mình? Ý của cô Thẩm là bà lão tự trói buộc bản thân? Vậy làm sao chúng ta có thể hóa giải hoàn cảnh khó khăn của bà ta?"

"Trên người bà ta không có khó khăn." Tiêu Mộ Vũ bổ sung, "Còn nhớ những lời tôi vừa nói không, nhiệm vụ thất bại sẽ trở thành một thành viên trong đám da người, trở thành da người, đó không phải là có được bản lĩnh vượt sức người, mà là một loại giày vò trường sinh bất tử. Bà lão này có thể nuôi da người, may da người, cho nên không phải da người trói buộc bà ta, là bà ta trói buộc da người. Mà hoàn cảnh khó khăn của bà ta, là không chịu buông tha cho chúng rời đi, sống chết giam cầm bên mình."

*****

Chương 18: Sơn thôn da người 17

Lời của Tiêu Mộ Vũ không nhanh không chậm nhưng lại rền vang tới người điếc cũng nghe thấy, đám người Lưu Nguy đột ngột mở to mắt, cũng coi như bừng tỉnh.

Kết luận này khiến Trần Tây cũng ngẩn tò te, hắn ngớ ra, sau đó mới lắp bắp nói: "Xem ra những thứ này thật sự là thông tin quan trọng, nếu không tới hiện giờ vẫn bị che mắt."

"Những thứ này sớm đã lộ rồi, chỉ là trước đó tôi không hiểu tại sao, hiện tại có những thứ này, càng chứng thực cho suy đoán của chúng tôi, cũng làm rõ chân tướng sự việc." Thẩm Thanh Thu nói xong, tiếp tục quan sát căn phòng.

"Còn một vấn đề nữa, tại sao bà ta lại biến những tấm da người kia thành như vậy?"

Thẩm Thanh Thu nhìn Trần Tây, đối phương quay mặt đi chỗ khác, nhìn bà lão nói: "Tất cả những chuyện này phải hỏi bà lão kia."

Đêm nay, không ai còn có thể ngủ được nữa, khi tia sáng yếu ớt nhô lên từ đằng đông, cả cơ thể bà lão mất tự nhiên run rẩy, đôi mắt trắng toát của bà ta chầm chậm nhắm lại, giống như đang ngủ.

Thôi Tiếu Tuyền ngáp một cái, sau đó nhỏ tiếng nói: "Bà ta sắp khôi phục tâm trí rồi à?"

Không ai trả lời, tất cả mọi người đều đang chờ trời sáng, chờ đợi bà lão nói sự thật.

Sắc trời bên ngoài đã sáng, cả một đêm bọn họ đều ngồi ở phòng khách nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau cơn hoảng loạn chỉ còn lại mệt mỏi khó nói thành lời.

"Các người thật sự không sợ chết." Âm thanh khàn khàn lại già nua vang lên, khiến tâm trí của tất cả mọi người đều bị thu hút, sáu người trên hiện trường với sáu cặp mắt, hoặc là sốt ruột, hoặc là căng thẳng, hoặc là lãnh đạm đều hướng lên người bà già bị trói trên sàn.

"Tiếc quá, chúng tôi vẫn còn sống. Chuyện đã tới nước này, bà còn muốn che giấu à? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến bà hận bọn họ đến thế, giết người lột da vẫn chưa đủ, còn biến bọn họ thành những thứ quỷ quái không thể nhìn thấy ánh sáng, cả đời sống trong tối tăm." Bà lão nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, bà ta vẫn nhớ chuyện tối qua cô ấy đã làm.

"Là chúng phải trả giá cho tội lỗi của chúng, biến thành da người sao lại là giày vò chúng chứ, không đau không ngứa không có tri giác, hạnh phúc nhường nào, ha ha ha." Bà ta đang cười, nhưng trong nụ cười có nỗi hận mang theo nước mắt.

"Nhưng bà đã giết nhiều người như thế vẫn không thấy đủ sao? Nhất định phải nhốt bọn họ ở đây, hại người hại mình." Lưu Nguy có chút không tán thành.

"Các người đang đồng cảm với chúng à? Một bà già mục nát lòng dạ độc ác như tôi, ở nơi quỷ quái này nguyền rủa chúng, bắt nạt chúng, tôi mới là ma quỷ không thể tha thứ." Trong lời bà ta kèm theo tiếng khóc.

"Trước giờ trên đời này không phải ai yếu hơn thì người đó có lí, càng không phải ai thảm hơn thì người đó có lí. Rốt cuộc nghiệt này là do ai tạo ra, không hiểu được chân tướng thì không có quyền phát ngôn, cho nên bà có thể nói cho chúng tôi, nghe xem có phải bọn họ thật sự đáng đời hay không." Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ bình tĩnh, con ngươi đen láy nhìn bà lão, bên trong không có ghê tởm, cũng không có tức giận, chỉ bình thản giống như bầu trời trong đêm, không có bất kì ánh sáng nào.

Bà lão nhìn Tiêu Mộ Vũ rất lâu, sau đó bắt đầu kể lại câu chuyện của bản thân. Thiếu nữ 15 tuổi ngây thơ hồn nhiên, đi theo bố đẻ tới nương tựa người thân ở phương xa, trên đường người bố bệnh nặng, khi đi qua vùng đất hẻo lánh này đã ở nhờ gia đình này.

Vốn tưởng rằng gặp được người tốt, khi người bố bị bệnh, gia đình này mời thầy thuốc tới chăm sóc, sau khi người bố qua đời còn chôn cất ở nơi đây.

Đâu tưởng tượng được rằng, hai người con trai của gia đình này lại rung động trước thiếu nữ ngập tràn sức sống, nhưng cũng không thực sự muốn cưới người con gái ấy làm vợ, hai người một trước một sau vừa cưỡng ép vừa uy hiếp xâm hại cô gái.

Cô gái thân cô thế cô chỉ còn lại một mình khóc lóc cầu xin nhưng không được cứu rỗi, gia đình này ngầm đồng ý với hành vi của hai người con trai, cô gái liền trở thành đồ chơi của hai người.

Người trong thôn đều là họ hàng cùng họ, phụ nữ cưới về nhà đều là người từ nơi khác tới, giả câm giả điếc không chịu cứu cô gái, cô gái không nơi cứu giúp, lại không thể chết, mấy lần chạy ra ngoài đều bị người trong thôn đoàn kết thống nhất bắt lại, đánh đập dã man.

Sau này tình hình càng ngày càng tệ, tất cả mọi người trong gia đình này đều coi cô gái là nô lệ, động một chút là đánh là mắng. Mãi tới khi cô gái ấy mang thai, tình hình mới tốt lên, thậm chí bọn họ còn bắt đầu chăm sóc cô gái, cũng tốt với cô gái hơn, mấy tháng mang thai là khoảng thời gian thanh tịnh duy nhất cô gái có được.

Sau khi đứa trẻ được sinh ra, là con gái, hoàn cảnh của cô gái càng thêm tồi tệ.

Mà con gái trở thành hi vọng duy nhất của cô gái, con gái giống như món quà ông trời ban tặng cho cô gái, là một đóa hoa nở rộ trong vũng bùn lầy mục rữa thối nát của cô gái. Cô gái dốc hết sức lực, bảo vệ đóa hoa vừa đáng yêu vừa xinh đẹp này.

"Nhưng tôi không nên hi vọng, súc sinh được gọi là súc sinh, vốn dĩ là vì nó không có nhân tính. Chúng đánh tôi chửi tôi, tôi có thể nhịn, nhưng ngay cả con gái tôi chúng cũng không tha. Chúng đánh con bé, chửi con bé, không ngừng đánh con bé chỉ vì không biết con bé là con ai. A..." Bà lão quá đau khổ, gào khóc hét lên, sau đó nhìn chằm chằm mọi người, kêu gào khản cổ nói: "Nhưng đó cũng là con cháu của gia đình chúng, thế mà chúng còn... thế mà chúng còn có suy nghĩ nhơ nhớp với con bé, đẩy con bé rơi xuống địa ngục như tôi!"

Bà lão gần như cuồng loạn, lòng trắng lại trợn lên lần nữa, ma quỷ ẩn nấp trong cơ thể dường như lại muốn thoát ra ngoài.

Mọi người đều không lên tiếng, sắc mặt đám người Thôi Tiếu Tuyền tái nhợt, ấn đường nhíu chặt.

Thẩm Thanh Thu chỉ lạnh lùng quan sát, mà Tiêu Mộ Vũ mím chặt môi, sắc mặt có chút tái nhợt, trong đôi mắt đen dường như chứa đựng một trận gió tuyết, cứ như thế nhìn chằm chằm vào năm người trong bức ảnh.

Thẩm Thanh Thu cảm nhận được phong ba bão táp đang đè nén trên người Tiêu Mộ Vũ, có chút ngạc nhiên nhìn cô một cái, thậm chí tay cũng cứng rắn nắm lại thành quyền.

Đại khái là lần đầu tiên nhìn thấy cảm xúc của Tiêu Mộ Vũ dậy sóng lớn tới thế trong suốt những ngày qua, trong lòng vô thức nổi lên mấy phần thăm dò.

Đợi tới khi bà lão dịu lại, cả khuôn mặt đã vặn vẹo, đau khổ, tức giận cùng nỗi hận trong quá khứ khiến bà ta gần như cuồng loạn.

Đã không thấy da người bên ngoài ngôi nhà, trong không trung chỉ còn tiếng gào khóc của bà lão, giống như tiếng kêu gào của một kẻ cô độc.

"Tôi muốn dẫn Tiểu Vân chạy khỏi đây, nhưng thôn này đông người như thế, không có ai tốt đẹp, tôi căn bản không thể cứu được Tiểu Vân. Mãi tới khi con bé bị gia đình súc sinh này gả cho một hộ gia đình lớn khác cùng thôn, ngôi nhà này được đổi lấy từ việc bán con gái!" Bà lão nhìn quanh ngôi nhà một vòng, ánh mắt điên cuồng.

Bọn họ rất khó tưởng tượng được bà lão sống tiếp bằng cách nào, quả nhiên người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.

"Sau này con gái bà mất, cháu trai bà cũng mất, cho nên bà triệt để mất khả năng nhẫn nhịn, đúng không?" Tiêu Mộ Vũ ngẩng mắt lên nhìn bà lão.

Biểu cảm của bà lão ngớ ra, đau khổ cũng theo đó lan tràn, nhưng lại bị một loại khoái chá báo thù thay thế.

"Đúng, Tiểu Vân cũng bị giả cho một tên súc sinh, nát rượu, không làm ăn gì hết, say rượu là đánh con bé. Con bé mang thai, đã tới tháng thứ 8, tên súc sinh ấy còn đánh con bé, tới nỗi sinh non, đứa trẻ sinh ra cũng chết. Chúng đều đáng chết, tôi không thể tha cho chúng, cuối cùng có một ngày tôi tìm được một túi thuốc chuột, bỏ vào canh, vào rượu, vào rau cho chúng ăn uống, không sót bất kì thứ gì. Sau đó khi chúng trúng độc nhưng vẫn chưa chết, liền chầm chậm lột sống da của chúng ra. Chúng oa oa kêu lên, tuyệt vọng giống như lúc... tôi quỳ xuống cầu xin chúng tha cho tôi, tha cho Tiểu Vân." Trong mắt bà lão ngập tràn ánh sáng hưng phấn khoái chá, nhưng những lời nói ra khiến cả đám người không rét mà run.

"Chẳng trách, vốn dĩ tôi rất hiếu kì, một gia đình năm người, dù thế nào cũng không tới mức bị giết dễ dàng như thế chứ, trong nhà có người hạ độc, có thể thông suốt chuyện này rồi." Tiêu Mộ Vũ nhìn bà lão, lên tiếng.

Bà lão vẫn đang nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, mà Tiêu Mộ Vũ cũng không tránh né, nhìn thẳng vào mắt bà ta. Bên trong không phải thương xót, không phải ghê tởm, ngược lại mang theo lí giải cùng tán thành.

"Cô cảm thấy tôi làm đúng, đúng không?" Trong ánh mắt bà lão có một tia không thể tin nổi, còn cả vẻ mừng rỡ.

Những người khác nghe xong ngớ ra, sau đó nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ.

"Không có gì sai cả, chỉ khi nào con dao rơi xuống cơ thể bản thân mới biết đau, buồn vui của con người vốn đã không tương thích, cho nên rõ ràng họ biết là tội lỗi, là sai lầm, nhưng vì để thỏa mãn dục vọng, lợi ích của bản thân, họ vẫn có thể không chút chần chừ hi sinh người khác. Nếu từng hối hận, chẳng qua cũng chỉ là sợ gặp phải báo ứng mà thôi. Hơn nữa rõ ràng là, loại sợ hãi này cũng không thể ngăn cản họ gây ra bạo lực. Chỉ tới khi nỗi tuyệt vọng tương tự rơi xuống người, họ mới thật sự biết hối hận, đau khổ, ân hận vì lúc đầu đã làm sai, lúc đó họ mới thật sự cảm nhận được tội ác mà bản thân từng gây ra cho người bị hại sâu nặng nhường nào." Đây là lần đầu tiên trong ba ngày qua, những người khác nghe thấy Tiêu Mộ Vũ nói một đoạn dài như thế.

Tiết tấu nói chuyện của cô rất tốt, âm thanh hơi nhỏ nhưng rất rõ ràng, mỗi câu mỗi chữ không hùng hồn nhưng đủ khiến tất cả mọi người cảm nhận được trọng lượng trong lời nói, giống như quan tòa đang đọc lời phán quyết trong phiên xét xử, khiến người ta không khống chế được mà tin tưởng cùng kính nể.

Dù sao vào khoảnh khắc này, bọn họ đồng tình với thủ đoạn tàn nhẫn của người phụ nữ già nua này, nhưng khi bình tĩnh lại lại cảm thấy không nên. Trong xã hội hiện thực của bọn họ, nếu một người có tội, vậy cũng nên để pháp luật trừng trị người đó, mà không phải là cá nhân báo thù, huống hồ loại báo thù này có phần quá đáng, giết hại cả thôn.

"Ha ha, cô cũng ủng hộ tôi làm như thế đúng không? Cho nên tôi không sai, tôi không sai!"

Lúc này trong mắt Tiêu Mộ Vũ mới lộ ra một tia thương xót: "Đúng, bà đã thành công báo thù họ, để họ mãi mãi làm nô lệ của bóng tối, không thể siêu sinh, nhưng bản thân bà thì sao, bà cũng trở thành nô lệ của nỗi oán hận này. Công cuộc báo thù của bà chưa từng kết thúc, cho nên nỗi đau khổ của bà cũng chưa từng kết thúc. Bà tưởng rằng bà giam cầm những tấm da người kia, nhưng lẽ nào bà đã quên, chúng cũng đang giam cầm bà? Không chỉ có thể xác bị giam cầm, linh hồn cũng bị giam cầm ở nơi này, mãi mãi không thể thoát ra."

Nói tới những lời phía sau, dường như Tiêu Mộ Vũ không chỉ nói với bà lão, mà như thể cô đang giảng giải với quá khứ của chính mình.

Nụ cười trên mặt bà lão cứng đờ, bà ta ngây ra nhìn căn phòng của mình, biểu cảm trên mặt bắt đầu có vết nứt.

"Vì bản thân, vì con gái, vì cháu ngoại bà mới giết họ, nhưng sau khi họ chết thì sao, con gái cùng cháu trai có còn xuất hiện trong kí ức của bà không? Khi bà ngược đãi những tấm da người kia, có còn nhớ tại sao bà lại làm vậy với chúng không? Tôi nghĩ, nếu không có sự xuất hiện của chúng tôi, bà đã quên sạch rồi, đúng không?"

Trong phòng im lặng như tờ, tia sáng đầu tiên từ mặt trời phía đông chiếu vào trong ngôi nhà, mặt trời rực rỡ lại mang theo ánh sáng của hơi thở cuộc sống mới rọi từ cửa sổ vào trong, chiếu sáng khu vực sau lưng Tiêu Mộ Vũ. Vì quá sáng, tới nỗi Tiêu Mộ Vũ đang ở giữa trung tâm vùng sáng gần như chìm vào trong bóng tối, không thể nhìn rõ.

Biểu cảm vỡ vụn trên mặt bà lão càng ngày càng lan rộng, cuối cùng giống như vụn ra từng mảnh, cả cơ thể ngã xuống đất như bị hút cạn linh hồn.

Tiêu Mộ Vũ ngồi xổm xuống, cởi dây trói trên người bà lão, "Bà đã báo thù thay bọn họ, những người kia cho dù là có bao nhiêu tội lỗi phải trả giá, đều đã tiếp nhận vận mệnh của họ. Cho nên buông tha cho bản thân đi, để chúng tôi xử lí những tấm da người kia là được."

Bà lão được Tiêu Mộ Vũ đỡ dậy, ngây ngốc nhìn ánh sáng rực rỡ tới chói mắt kia, nước mắt từ trong đôi mắt đục ngầu chảy xuống, sau đó giữ lấy Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng khóc lóc, nghẹn ngào, tới cuối cùng gào khóc thật to.

Tuy bọn họ không tán thành với cách làm của bà lão, cũng cảm thấy người này thật sự rất đáng sợ, nhưng tiếng khóc của bà ta lúc này vẫn khiến bọn họ bí bách khó chịu, nếu không phải sống trong địa ngục, có ai bằng lòng vùi trong tối tăm.

Một lúc lâu sau, bà lão đứng dậy, sau đó run rẩy đi vào trong phòng, đám người Trần Tây đi theo, nhìn bà ta mở tủ ra, sau khi lật qua lật lại một lúc lâu mới lấy ra một viên gạch từ trong tủ, sau đó móc ra một chiếc túi vải.

Trần Tây đưa tay ra muốn cầm, nhưng bà lão lại lạnh lùng trừng hắn một cái, sau đó đưa tới tay Tiêu Mộ Vũ.

"Coi như là quà tôi tặng cô, cảm ơn cô."

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, mở túi vải trong tay ra, những thứ xếp chồng lên nhau ở bên trong khiến Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, những người khác nhìn xong, mặt cũng trắng toát.

"Hình như cũng là... da người."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com