TruyenHHH.com

Nguoi Choi Moi Vao Cho Jiminjeong Ver

Chương 65: Tôi không nhìn được mặt Minjeong nhà tôi

Yu Jimin rất dứt khoát nhanh nhẹn từ chối chuyện mời người khác đi xem kịch, Kim Minjeong không có cách nào với cô ấy, tự đi gọi mấy người Dương Nhụy, tất cả mọi người cùng nhau xuống dưới tầng.

Từ sau khi hệ thống vá lỗi cho Khúc Mộc Hề và mấy đứa trẻ kia xong, Kim Minjeong không nhìn thấy họ nữa, đi từ cầu thang xuống dưới cũng không nghe thấy tiếng động, cô không biết tiếp sau đây Khúc Mộc Hề sẽ làm gì.

Trong câu chuyện này, họ là người bị hại, mà sau khi kết thúc phó bản này, họ sẽ thế nào? Trong đầu Kim Minjeong suy nghĩ mãi, bọn họ cũng đã xuống tới tầng một. Kim Minjeong vẫy tay biểu thị nhóm Yu Jimin dừng lại, bản thân tự đi qua quan sát.

Lão Tang đã tỉnh, nhưng nhìn dáng vẻ có lẽ mới vừa tỉnh được một lúc. Kim Minjeong lại quay lại cầu thang, sau một lúc cân nhắc, mặt mày cô ghét bỏ đưa tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm mặt nạ da người.

Chất liệu của tấm da người này rất kì quái, khiến ba người Dương Nhụy tái mặt, cái này có chút đáng sợ.

Hít một hơi, Kim Minjeong nhắm mắt lại đeo mặt nạ lên, nhấc chân cất bước ra ngoài trong đôi mắt không hẹn mà gặp đều mở to của bốn người, kết quả suýt chút nữa đụng phải tường.

Kim Minjeong cúi đầu nhìn bản thân, trong mắt có chút ngạc nhiên, thì ra cách ngụy trang của mặt nạ da người là như thế, không chỉ có hình dáng tương đồng, mà cho dù không phải con người như Khúc Mộc Hề, bản thân giả trang thành Khúc Mộc Hề cũng sẽ có đặc điểm của cô ta.

Kim Minjeong giơ tay gõ cửa, Lão Tang xoa cổ mở cửa ra, khoảnh khắc nhìn thấy Kim Minjeong, lập tức cúi thấp đầu, biểu cảm có chút sợ hãi: "Viện trưởng."

Kim Minjeong không biết khi Khúc Mộc Hề và Lão Tang tiếp xúc với nhau sẽ có trạng thái như thế nào, như thật như giả nói: "Có lẽ ông đã rõ tình hình hiện tại, tám thứ súc sinh kia đã triệt để thoát ra ngoài, với ông mà nói chuyện này rất nguy hiểm, ông không muốn chạy trốn sao?"

Không ngoài dự đoán của Kim Minjeong, Lão Tang vô cùng sợ hãi chuyện này, nhưng trong mắt lão còn có nỗi hận và cả áy náy đau khổ nặng nề: "Tôi không chạy trốn, tôi vốn dĩ tội nghiệt nặng nề, chết chưa đền hết tội. Tôi đã nói rồi, tôi ở lại đây chính là muốn đền tội, càng muốn cô và đám trẻ Tiểu Môi có thể an nghỉ. Cô lương thiện như thế, đám trẻ Tiểu Môi vô tội như vậy, không nên ở lại nơi này trở thành yêu ma hại người giống đám cặn bã kia."

Kim Minjeong nghe tới thật giả lẫn lộn, ánh mắt cô dịu dàng như Khúc Mộc Hề, chăm chú nhìn Lão Tang, rất lâu sau hỏi một câu: "Ông biết tôi chết thế nào đúng không, ông biết đám trẻ Tiểu Môi chết thế nào đúng không? Ông cảm thấy có thể buông được không?"

Sắc mặt Lão Tang trắng bệch, lùi sau từng bước từng bước, biểu cảm cực kì đau khổ, lão phịch một tiếng quỳ xuống: "Xin lỗi, xin lỗi. Rõ ràng tôi biết viện trưởng là một tên súc sinh, rõ ràng tôi biết những chuyện ghê tởm của ông ta và những người kia đã làm, nhưng tôi lại luôn giả điếc làm ngơ."

"Chúng đều là trẻ con, lớn nhất cũng mới 13 tuổi! Sao ông có thể..." Trong mắt Kim Minjeong ngập tràn căm phẫn, ngữ điệu cũng trở nên sắc nhọn.

"Tôi ân hận vì ngay từ đầu đã làm sai, ông ta lấy con trai tôi ra uy hiếp tôi, tôi quá yếu đuối, tôi không dám... Tôi thật sự không ngờ ông ta sẽ hại chết cô, còn vì muốn diệt khẩu mà... mà hại chết đám trẻ Tiểu Môi." Lão Tang nhớ ra chuyện gì đó, ôm mặt khóc to.

"Khóc thì có tác dụng gì, chúng ta đã không còn đường lui nữa. Búp bê hấp thụ quá nhiều oán khí, đã không khống chế được nữa, tám kẻ đã chết kia cũng không chịu yên ổn, bản thân ông đã bị ảnh hưởng rồi, ông không biết sao?" Đại khái những lời này của Kim Minjeong quá lí trí, Lão Tang ngẩng đầu lên có chút nghi hoặc nhìn cô, rất lâu sau mới cẩn thận nói: "Cô Khúc, cô... cô khôi phục trí nhớ rồi sao?"

Kim Minjeong nghe xong trái tim nhảy lên, Yu Jimin đang nghe trộm ở cách đó không xa cũng không nhịn được nhíu mày.

"Sao lại nói vậy?" Kim Minjeong thăm dò hỏi ngược lại.

Lão Tang cẩn thận nói: "Kết cục của tám tên kia là vì bọn chúng đáng như thế, nhưng người bên ngoài thì vô tội. Tiểu Môi vẫn là trẻ con, con bé dễ đi sai đường, cô Khúc, cô không phải người cực đoan như thế, ban đầu sau khi báo thù xong, cô còn khuyên Tiểu Môi đừng nên để bị hận thù che mờ lí trí, cuối cùng trở thành lệ quỷ. Nhưng cũng không biết tại sao, sau này cô lại cùng bọn trẻ ở lại nơi này, nhất định không chịu rời đi, còn... còn..."

Lão có chút căng thẳng, như thể không dám nói ra. Đột nhiên Kim Minjeong nhớ ra hành vi khác thường của Lão Tang khi bọn họ vào đây, dường như lão không muốn bọn họ vào trong, còn có ánh mắt cổ quái kia, rõ ràng là đồng cảm.

"Còn giết rất nhiều người qua đường vô tội đúng không?" Kim Minjeong nói thay lão. Lão Tang nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong sửng sốt mang theo sợ hãi, phản ứng này đã chứng thực suy đoán của Kim Minjeong.

Vì Kim Minjeong không rõ chi tiết sự việc, cho nên không thể thăm dò quá sâu, nhưng có một số thông tin vẫn có tác dụng.

Khi Kim Minjeong rời đi, Lão Tang đi theo ra ngoài, khàn khàn nói: "Viện trưởng, tôi cứ gọi cô là viện trưởng nhé, cô là người tốt, trong lòng đám trẻ Tiểu Môi cô vô cùng quan trọng, nếu không phải bị oán khí quá sâu từ những con búp bê cô tặng bọn trẻ ảnh hưởng, chúng sẽ không kéo theo cô nhốt chung ở nơi này không được siêu sinh. Cho nên nếu cô tỉnh táo rồi, vậy thì giúp đỡ chúng, cùng chúng an nghỉ đi, cả đời Lão Tang này sẽ ở lại đây bảo vệ mồ mả cho mọi người."

Câu nói của Lão Tang vượt khỏi dự đoán của Kim Minjeong, thời gian sử dụng mặt nạ da người có hạn, Kim Minjeong bỗng nhớ ra một chuyện, lên tiếng: "Tám kẻ kia thoát ra rồi, không giải quyết chúng, đám trẻ Tiểu Môi sao có thể an nghỉ."

Lão Tang ngây ra, sau đó cúi đầu, khuôn mặt lão càng thêm mơ hồ bên dưới ánh sáng nhạt, rất lâu sau lão lẩm nhẩm: "Vậy thì phải xem đám người kia có thể giải quyết chúng không, qua tối nay sẽ biết."

Trái tim Kim Minjeong nhảy lên, quả nhiên đêm nay lại là một đêm không ngủ.

Đợi khi Kim Minjeong quay lại, khuôn mặt của bốn người Yu Jimin vốn dĩ đang nặng nề, nhưng sau khi nhìn thấy Kim Minjeong, bốn người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt kì lạ thống nhất, khiến Kim Minjeong lạnh mặt.

Cô cũng lười để ý tới dáng vẻ ấy của bọn họ, chỉ trầm giọng nói: "Tối nay mọi người phải chuẩn bị sẵn, thi thể của tám người kia đang ở trong nhà ăn, liên hệ với lời của Lão Tang, đại khái tối nay bên đó sẽ có hành động khác thường."

"Hành động... hành động khác thường gì? Không phải những khối thịt kia có thể tự chạy ra ngoài chứ?" Hoàng Tuấn Phong tưởng tượng tới nỗi mồm miệng run rẩy, Dương Nhụy nghe xong cũng run lên.

Chương Dương Phong thấy vậy vội vàng ngăn cậu ta: "Đừng nghĩ linh tinh tự dọa mình."

"Quay về đi, tới lúc này rồi đám Khúc Mộc Hề không có động tĩnh gì, có lẽ tối nay cũng không có." Kim Minjeong nhắc nhở một câu, ba người còn lại liên tục gật đầu, trong tình huống này ai còn muốn ăn cơm nữa chứ.

Mọi người quay về phòng đóng chặt cửa, Kim Minjeong khẽ thở phào một hơi, còn chưa kịp nói gì, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Yu Jimin nhích tới chăm chú nhìn mình, biểu cảm có chút cổ quái.

Kim Minjeong cảm thấy lạ lùng, lườm Yu Jimin một cái, nói: "Làm gì thế?"

Yu Jimin đứng đắn nhìn cô, sau đó nói một câu khiến Kim Minjeong câm nín.

"Mau tháo mặt nạ ra, tôi không nhìn được mặt Minjeong nhà tôi, không có cảm giác an toàn."

Người nói chuyện tỏ ra rất hệ trọng, khuôn mặt nghiêm túc, khiến Kim Minjeong ước gì có thể cho Yu Jimin một đường quyền.

"Đầu tiên, tôi không phải nhà cô, thứ hai tôi không bắt cô nhìn tôi, thứ ba, đi ngủ đi."

Yu Jimin chớp chớp mắt, sau đó nhíu mày ghét bỏ nhìn bản thân, mặt mày khó xử: "Tôi ra nhiều mồ hôi lắm, muốn tắm rửa. Cô ngửi xem, tôi sắp thối rồi đây này."

Nói xong cô ấy vén tay áo đưa tay trái ra muốn cho Kim Minjeong ngửi, Kim Minjeong nhắm mắt quay mặt, vô cùng kiên quyết chặn tay trái của Yu Jimin lại, không chút nể nang nói: "Không cần thò tay, ban nãy tôi đã ngửi rồi, hôi lắm."

Yu Jimin vốn chỉ cố ý trêu đùa Kim Minjeong, nhưng biểu cảm ghét bỏ của Kim Minjeong không hề giống như giả vờ, cộng thêm trước đó xác thực cô ấy đã ngã vào lòng Kim Minjeong, điều này khiến Yu Jimin không nhịn được nghi ngờ bản thân, có phải bản thân thực sự hôi lắm không?

Thế là biểu cảm của Yu Jimin khựng lại, rụt tay về cẩn thận ngửi, tuy không thấy thối, nhưng xác thực có chút mồ hôi. Lại nhớ tới khứu giác nhạy bén khác thường của Kim Minjeong, cô ấy nhanh chóng cách xa Kim Minjeong một chút.

"Thật sự hôi lắm à? Cô ngửi thấy à? Thế tôi đi tắm đây." Biểu cảm của Yu Jimin có chút lúng túng, không ngừng hít hà. Nói thật lòng, cô ấy vẫn là người phụ nữ rất cầu toàn, lần đầu tiên là cố tình trêu chọc Kim Minjeong nên mới tùy tiện như thế, hiện tại, cô ấy tuyệt đối không muốn để đối phương ngửi thấy mùi hôi trên người mình.

Vốn dĩ Kim Minjeong giận dỗi nên mới nói như thế, nhưng nhìn hành động nhanh chóng lùi xa của Yu Jimin, vô thức nhớ lại phó bản thứ hai, Yu Jimin bị thương đầy người, nhưng lại sợ mùi máu tanh xông vào mũi cô, nên luôn ngồi rất xa, trái tim lại mềm đi.

Nhưng trái tim mềm rồi, mồm miệng Kim Minjeong vẫn không tha cho ai, "Cô không sợ đi tắm lại bị đôi mắt kia nhìn à?"

Nói xong Kim Minjeong ra ngoài. Không đợi Yu Jimin hỏi, Kim Minjeong nhanh chóng lên tầng ba.

Yu Jimin có chút lo lắng, nơi này kì quái quá thể, thế là đi theo ra ngoài. Nhưng Kim Minjeong đã nhanh chóng quay lại, còn bưng theo một chậu nước ấm xuống. Cô cũng mặc kệ Yu Jimin đi sau lưng nhìn bản thân, quay đầu chỉ một cái.

"Rửa đi, nếu không thật sự hôi đấy."

Nói xong Kim Minjeong tìm khăn sạch đặt ở một bên, rồi tự nhiên đi làm chuyện của bản thân.

Yu Jimin nhìn chậu nước đặt trước mặt một cái, rồi lại nhìn người đang trải giường, trong mắt ngập tràn ý cười, sao người này có thể quanh co, lại còn ngoài lạnh trong nóng vậy chứ?

Toàn thân đổ mồ hôi, xác thực Yu Jimin không hề dễ chịu, sau khi lau người, cô ấy có chút mệt mỏi, lên giường từ sớm.

Không biết qua bao lâu, trong phòng đã đen kịt, chỗ bị gãy xương trên tay phải của Yu Jimin sưng tấy đau đớn, cảm giác không thích ứng này không ngừng trào ra khỏi xương cốt, khiến cô ấy trằn trọc, không thể yên tĩnh được.

Ngược lại Kim Minjeong bên cạnh vẫn luôn yên lặng, khi Yu Jimin lật người lần thứ tư, Kim Minjeong hỏi một câu: "Đau tay à?"

Yu Jimin phủ nhận, nói: "Không, chỉ là không ngủ được. À đúng rồi, lưng cô sao rồi, còn đau không?" Cô ấy vẫn chưa kịp hỏi Kim Minjeong, hiện tại nhớ tới động tác quăng Kim Minjeong sang một bên của Tiểu Thất, Yu Jimin vẫn thấy không vui.

"Không sao."

"Hiện tại cốt truyện của chúng ta đã hoàn thành gần xong rồi, lời của Lão Tang rất có ý nghĩa, nhưng trên thanh tiến độ vẫn còn 15% ẩn số, không biết là gì."

Yu Jimin nhìn tiến độ, trang giấy kia đã gần được lấp đầy. Sau khi Kim Minjeong lừa Lão Tang nói ra, toàn bộ giới thiệu về nhân vật Lão Tang đã được bổ sung đầy đủ, lão là một nhân vật rất quan trọng, lúc này bọn họ không chỉ được cộng 20 điểm giải đề, mà còn được cộng 15 điểm phụ. Cũng có thể nói là, hiện tại, hai người họ đều đã giành đủ 70 điểm đạt yêu cầu.

Đồng thời Lão Tang tiết lộ thông tin của Khúc Mộc Hề, vừa hay giúp bọn họ hoàn thiện một phần nội dung trong cốt truyện, tức là Khúc Mộc Hề không phải là nhân viên của cô nhi viện Nhân Ái, mà là tình nguyện viên tới cô nhi viện Nhân Ái để chăm nom đám trẻ. Có lẽ cô ta vô tình phát hiện được chuyện viện trưởng ngược đãi xâm hại đám trẻ kia, cuối cùng bị giết chết.

Mà vì tám đứa trẻ nhìn thấy hành vi phạm tội của viện trưởng, trong đó còn xảy ra một số chuyện khác, nên tám đứa trẻ cũng bị giết người diệt khẩu, cuối cùng Khúc Mộc Hề và tám đứa trẻ hóa thành lệ quỷ, giết chết viện trưởng và những người cùng tham gia.

"Có lẽ còn thiếu một vài tình tiết, những thứ chúng ta suy đoán quá nhiều rồi."

Sau khi Kim Minjeong nói xong, Yu Jimin nằm trên giường suy nghĩ, căn phòng cũng yên tĩnh trở lại trong sắc đêm.

Vào lúc bọn họ ngừng nói chuyện, bên ngoài truyền tới một tiếng động rất nhỏ, ban đầu như có như không rất mù mờ, sau đó càng ngày càng rõ ràng.

Kim Minjeong nín thở lắng nghe, hiệu quả cách âm của căn phòng này rất tệ, thế là cô có thể đại khái nghe ra âm thanh kia truyền tới từ hành lang, chuẩn xác hơn là truyền tới từ cầu thang. Lúc là tiếng "két" giống như một loại ma sát, khiến người ta rất khó chịu, cảm giác như móng tay rạch lên mặt đất; lúc là âm thanh bí bách của vật thể gì đó đụng lên tường, giống như có người không cẩn thận bị đụng phải.

Trái tim Kim Minjeong nhanh chóng nhấc lên, trong tình huống căng thẳng, lực chú ý tập trung cao độ, thính giác càng trở nên nhạy bén.

Két, két, trong tiếng móng tay ma sát, lại có một âm thanh bí bách vang lên theo tiết tấu, giống như thứ gì đó đang gõ lên sàn theo quy luật, đã rất rõ ràng, Kim Minjeong có thể nghe ra, âm thanh khó chịu nặng nề rơi xuống sàn này dừng trước cửa phòng bọn họ.

Trái tim Kim Minjeong đập nhanh tới nỗi khiến lồng ngực đau đớn, quay đầu nhìn sang bên cạnh, Yu Jimin đã ngồi dậy, nhìn chằm chằm ra cửa, tay trái đã rút dao găm ra.

Tiếng bước chân vang lên, đúng, là tiếng bước chân! Nó rời khỏi cửa phòng hai người Kim Minjeong, đi sang phòng bên cạnh, thế là đồng thời tiếng móng tay ma sát cũng rít sang bên.

Đầu óc Kim Minjeong gần như lập tức nhớ tới câu nói lúc trước của Hoàng Tuấn Phong.

"Không phải những khối thịt kia tự chạy ra ngoài chứ?"

Trong sắc đêm, trên mặt Kim Minjeong rịn ra một lớp mồ hôi, tay cũng nắm lấy đèn kéo quân. Cô đã ngửi thấy... ngửi thấy mùi mà Yu Jimin từng ra sức ngăn cản cô ngửi, mùi xác thối, chúng thật sự tới rồi!

"Rầm!"

Đột nhiên, trong đêm tối yên lặng như tờ, một tiếng gõ cửa đột nhiên truyền tới, thay vì nói là tiếng gõ cửa, chẳng thà nói là âm thanh đạp cửa.

"Rầm, rầm, rầm!" Tiếng sau mạnh hơn tiếng trước, giống như đang đòi mạng, đây là âm thanh truyền tới từ bên phòng Dương Nhụy và Chương Dương Phong, không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.

Hai người Kim Minjeong xuống giường, lúc này tay trái Yu Jimin đã ngăn Kim Minjeong lại phía sau, đôi mắt hiện lên ánh sáng trong đêm tối.

Đột nhiên, một tia chớp rạch qua, chiếu sáng khung cảnh bên ngoài phòng rõ như ban ngày, ánh sáng rõ ràng lọt qua tất cả cửa kính. Thế là đôi mắt trên cửa kính, không, nên nói là một khuôn mặt, thình lình xuất hiện trong tầm mắt của Kim Minjeong.

Nó đang nhìn chằm chằm hai người Kim Minjeong, con ngươi dính lên kính dường như muốn rơi khỏi hốc mắt, khuôn mặt mục rữa lộ xương, vẻ xấu xí ấy toát lên cảm giác buồn nôn khiến người ta không thích ứng, dường như khiến người nhìn muốn ngạt thở.

Kim Minjeong hít sâu một hơi, cứng rắn đè lại nỗi sợ đã nhảy lên cổ họng, tay trái vô thức nắm lấy áo Yu Jimin, nắm rất chặt.

Rầm một tiếng, một hàng năm cánh cửa phòng đồng loạt bị đạp đổ, chiếc đầu trước cửa há miệng cười lên. Chớp mắt đã lăn vào phòng Kim Minjeong như quả bóng, mùi hôi thối cũng theo đó phả tới.

"Cười chết bà đây! Bẩn mất con mắt tao!" Không đợi chiếc đầu dừng lại, chân phải Yu Jimin ra sức đá một cước lên chiếc đầu kia, nó phát ra một tiếng thét, sau đó vọt ra cửa như quả bóng, ra khỏi phòng lăn xuống dưới tầng!


_____________


Chương 66: Thứ kia muốn vặn đầu người khác nối lên đầu nó

Kim Minjeong cũng có chút ngẩn ra, Yu Jimin thực sự là một người dũng mãnh.

Trong phòng đã không còn an toàn, thay vì chờ đợi trong căn phong bị bao vây, chẳng thà chủ động phản đòn.

Thế là sau khi chiếc đầu bị đá bay, Kim Minjeong và Yu Jimin đều xông ra ngoài. Bên ngoài sấm chớp đùng đoàng, giống như cố tình, khiến Yu Jimin và Kim Minjeong nhìn rõ được cảnh tượng trước mặt.

Trong phòng Dương Nhụy và Chương Dương Phong, một cánh tay thối rữa cao độ bò nhanh như bay dưới đất, bám riết không tha sau lưng hai người, ép hai bọn họ nhảy lên luồn xuống.

Mà Hoàng Tuấn Phong sau khi gào khóc thảm thiết, mặt mày ngập trong sự sợ hãi vừa lăn vừa bò ra khỏi phòng, khi nhìn thấy Yu Jimin, khóc lóc nói: "Cứu mạng, cô Yu!"

Kim Minjeong nhìn Yu Jimin với khuôn mặt lạnh tanh bên cạnh, xem ra thực lực của Yu Jimin đã khắc sâu vào lòng người, khiến Hoàng Tuấn Phong rõ ràng đang nhìn cô, nhưng lại gọi Yu Jimin cứu mạng.

Kim Minjeong tập trung tinh thần nhìn qua, nhờ những tia chớp nối tiếp nhau, cô nhìn rõ thứ đuổi theo Hoàng Tuấn Phong là một đôi chân.

Thay vì nói là chân chẳng thà nói là xương dính thịt, cứng nhắc bước qua bên này, tiếng bước chân ban nãy chính là phát ra từ nó.

Một người đàn ông cao to như Hoàng Tuấn Phong bị dọa tới nỗi chân tay mềm nhũn, sau khi xông ra ngoài liền vứt bỏ cả tự tôn thể diện, rụt người muốn trốn sau lưng Yu Jimin.

Yu Jimin quay lại nhìn cậu ta một cái, nhấc chân đá Hoàng Tuấn Phong sang một bên, đồng thời kéo Kim Minjeong ra sau lưng, nói: "Ở đây không có chỗ của cậu."

Hoàng Tuấn Phong run lẩy bẩy, vội vàng bò dậy trốn sau lưng Kim Minjeong, "Thế tôi trốn ở đây, đợi tôi, đợi tôi dịu lại đã."

Đôi chân kia đã đi tới cửa phòng của Chương Dương Phong và Dương Nhụy, có thể thấy đã sắp áp sát. Đồng thời Chương Dương Phong và Dương Nhụy trong phòng lúc này thực sự bị đuổi theo không chịu được nữa, chạy ra khỏi cửa giống như phát điên.

"Oành!" Lại một tia chớp nữa lóe lên, hai người chuẩn xác đụng phải đôi chân ngang qua kia.

"A!" Dương Nhụy bị dọa tới nỗi suýt chút nữa trụy tim, adrenaline trong thận lại lần nữa tăng cao, cô nàng nhắm mắt hét lên, hung hăng nhấc chân đá tới, trực tiếp đá một chiếc chân kia bay đi đập vào lan can hành lang, rắc một tiếng, chiếc chân kia gãy thành hai mảnh.

Yu Jimin và Kim Minjeong quan sát rõ ràng, vô thức quay sang nhìn nhau, biểu cảm của đối phương đều có chút vi diệu.

Tuy Kim Minjeong cũng rất sợ, nhưng lúc này không nhịn được muốn cười: "Có phong thái của cô."

Yu Jimin bĩu môi dưới, bỗng khiến Kim Minjeong cảm thấy cô ấy có chút đáng yêu.

Suy nghĩ không nên xuất hiện này nhanh chóng bị Kim Minjeong gạt đi, cô quan sát tổng thể, trong lòng có một loại cảm giác kì lạ dâng lên, cứ cảm thấy có điều gì đó bất thường.

Chương Dương Phong và Dương Nhụy bên kia hoảng loạn chạy tới, quay đầu nhìn lại, rõ ràng thấy được đôi chân bị họ đá bay được ghép lại, chiếc chân mà bọn họ đá gãy thế mà lại nhanh chóng nối liền, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn.

Cũng vào lúc này, chiếc đầu bị Yu Jimin đá bay cũng đang bật nhảy dọc theo mép cầu thang quay lại.

Lúc này Hoàng Tuấn Phong mới hòa hoãn lại, nghe thấy tiếng động sau lưng lập tức quay người, chiếc đầu đó chớp mắt liền bay tới.

Mùi hôi thối thối rữa nhanh chóng phả tới, khiến động tác của Hoàng Tuấn Phong chậm đi nửa nhịp, liền bị chiếc đầu đó cắn lên cổ.

"A!" Hoàng Tuấn Phong đau khổ rống lên, hai tay giữ lấy chiếc đầu kia, ra sức lăn lộn trên dất. Ánh sáng nhợt nhạt thê lương từ tia chớp hết lần này tới lần khác bày ra trạng thái thê thảm của Hoàng Tuấn Phong cho nhóm Kim Minjeong, hiện trường bỗng trở nên đáng sợ.

Yu Jimin không phải người lo chuyện bao đồng, đổi lại trước kia cô ấy tuyệt đối sẽ không chen vào, nhưng trong tình huống này, môi hở răng lạnh, thiếu một người chính là giúp đối phương rảnh rang đối phó với bản thân.

Thế là Yu Jimin nhanh như chớp xông tới, chân trái mạnh mẽ đạp lên ngực Hoàng Tuấn Phong, miệng khẽ rít lên: "Muốn sống thì im mồm lại, buông tay!"

Động tác giãy giụa điên cuồng của Hoàng Tuấn Phong bị ngăn lại, sau khi nghe được lời của Yu Jimin liền dừng cử động, tay cũng thả lỏng.

Dao găm của Yu Jimin phản xạ ánh sáng của tia chớp, vô cùng chói mắt, rạch nát sắc đêm nặng nề sau đó đâm xuống theo ánh tia chớp dần tan biến.

Đầu người kia cảm nhận được sự uy hiếp của Yu Jimin, nhanh chóng thả lỏng miệng, lăn lông lốc vào trong bóng đêm, dao găm của Yu Jimin đâm vào hư không.

Tia chớp tạm thời biến mất, màn đêm nuốt trọn tất cả ánh sáng, trên hành lang bỗng chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của năm người, và cả tiếng rên rỉ run rẩy của Hoàng Tuấn Phong.

Trái tim Kim Minjeong thắt chặt, âm thanh móng tay ma sát, âm thanh tiếng bước chân chuyển động, tất cả đều biến mất, nhưng loại im lặng này không đem tới cơ hội thở dốc cho bọn họ, mà ngược lại biến thành áp lực và sợ hãi gấp bội.

Ý thức được điều này, Kim Minjeong bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh rồi lùi về phía sau, mãi tới khi lưng cô tựa vào cơ thể ấm áp của Yu Jimin, trái tim mới dần quay về vị trí.

Kim Minjeong nhìn người bên cạnh, trong đầu bỗng lướt qua một suy nghĩ, cảm giác kì lạ cô cảm nhận được ban nãy, cuối cùng cũng ý thức được là gì.

"Yu Jimin, chúng ta chưa nhìn thấy cơ thể của ông ta!"

Biểu cảm của Yu Jimin lập tức trầm lại, cô ấy còn chưa kịp lên tiếng, sắc mặt đã biến đổi, nhanh chóng đẩy Kim Minjeong ra.

Trong chớp mắt, mùi hôi thối trên hành lang lại phả tới, "rầm" một tiếng, một chiếc bóng đen nhanh chóng nện xuống đất, giống như nước bùn ập xuống, có thể nghe được âm thanh rõ ràng trong cảm giác dinh dính máu thịt bắn tung tóe.

Đám Dương Nhụy và Chương Dương Phong nhanh chóng quay người, nhìn chằm chằm về nơi thứ kia ngã xuống. Nhưng quá tối, sau khi khối máu thịt đánh lén kia ngã xuống đã không còn động tĩnh gì, thế là nhanh chóng hòa vào sắc đêm, hiện tại bọn họ không còn nhìn thấy gì nữa!

Tiếng sấm không ngừng vang lên bên đường chân trời, che đi rất nhiều tiếng động, Kim Minjeong biết không thể chờ đợi thêm nữa, thế là cô đưa tay lấy đèn kéo quân ra.

Sau khi sử dụng một lần, phạm vi của đèn kéo quân đã rộng tới 70 xen-ti-mét, cũng có thể nói là khu vực chiếu sáng chỉ có thể chứa được hai, ba người.

Nhưng vào khoảnh khắc đèn sáng lên, mùi hôi thối mà đầu mũi Kim Minjeong ngửi được bỗng trở lên nồng nặc tới độ khiến cô nôn ọe, đồng thời Hoàng Tuấn Phong cách cô không tới hai mét cũng phát ra một tiếng hét, sợ hãi tới lạc giọng.

Điều này khiến lưng Kim Minjeong lạnh toát, vì ở trước cửa căn phòng gần kề bên trái của cô và Yu Jimin, một bóng người, thấp thoáng hiện ra trong ánh sáng của đèn kéo quân.

Yu Jimin gần như cùng lúc nhấc chân phải quét qua, tay trái cầm dao găm lật ngược rạch tới, ép bóng ma kia lùi sau mấy bước, lại ẩn trong tối tăm.

Kim Minjeong thấy vậy liền tiến lên phía trước cùng Yu Jimin, chiếu sáng khu vực Yu Jimin đang đứng. Chỉ là vừa tới gần, dao găm trong tay Yu Jimin trực tiếp vụt tới đâm xuống cổ cô.

Trong lòng sửng sốt, Kim Minjeong trực tiếp cúi đầu dựa vào lòng Yu Jimin, đồng thời tay phải ôm lấy eo Yu Jimin, một kéo một đẩy, hai người nhanh chóng thay đổi vị trí.

Yu Jimin liền đứng sau lưng Kim Minjeong, dao găm nhanh chóng đâm vào trong bóng đêm, roẹt một tiếng, dao găm đâm trúng máu thịt! Yu Jimin không hề nể nang, một dao lấy mạng!

"Gừ!"  Âm thanh khàn khàn khó nghe giống như tiếng dã thú truyền tới từ sau lưng Kim Minjeong, Kim Minjeong quay người, chưa kịp nhìn rõ thứ đó thế nào, chỉ thấy Yu Jimin bị một lực mạnh đẩy ra.

Kim Minjeong thấy vậy vội vàng đưa tay đón lấy cô ấy, lực này vừa nặng vừa gấp, Kim Minjeong nặng nề đụng lên tường, phát ra một tiếng rên rỉ.

Sống lưng hôm nay vốn đã bị thương lại lần nữa gặp đòn tấn công mạnh, Kim Minjeong đau đớn hừ một tiếng, suýt chút nữa không đứng vững.

Chỉ là chưa đợi cô dịu lại, trong tiếng thở gấp gáp của Yu Jimin, cô lại bị đối phương kéo sang một bên, chiếc chân mang theo một cơn gió tanh hôi nồng nặc đạp lên nơi hai người dựa vào, cả bức tường đều đang rung lên.

Kim Minjeong vẫn chưa kịp hoàn hồn đã bị Yu Jimin kéo dậy, phát hiện được nhét cho thứ gì đó vào trong tay. Thứ này sờ có vẻ mịn màng nhẵn nhụi, cảm giác tiếp xúc quen thuộc khiến biểu cảm của Kim Minjeong khựng lại, nhưng cô còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy Yu Jimin vội nói: "Đeo lên!"

Bên dưới ánh đèn kéo quân, khuôn mặt Yu Jimin chỉ lướt qua một cái rồi chìm vào trong bóng đêm, một mình cô ấy tiến lên giằng co với con quái vật kia.

Cũng vào lúc này bầu trời lại lần nữa sáng lên, tất cả mọi người đều nhìn rõ thứ kia.

Nó là một cơ thể cao lớn, rõ ràng cao hơn Yu Jimin nửa cái đầu, sau khi mục rữa, tóc tai rơi rụng cắm loạn trên chiếc đầu trơ xương, con ngươi lồi ra nhìn chằm chằm Yu Jimin đang áp sát nó.

Phần bụng nó sớm đã bị móc rỗng, lộ ra xương sườn và cột sống, chân tay dài ngắn không đồng nhất, tứ chi trên người hoàn toàn mất hài hòa, là được cắt ra ghép lại từ những cơ thể khác nhau.

Ánh sáng này làm lộ vị trí của nó, Dương Nhụy lập tức lấy con át chủ bài của mình ra. Cô nàng cầm trong tay một con rối nhỏ, sau khi ném con rối ra, con rối nhanh chóng biến thành một cơ thể có kích thước y như người thật, đi theo Yu Jimin vật lộn với khối thịt này.

Kĩ năng của Chương Dương Phong là cung tên, kĩ năng này rất thử thách độ chuẩn xác, trong tình huống hiện tại không gian có thể phát huy quá nhỏ, chỉ có thể chờ đợi khi chớp dừng, tranh thủ tung đòn cuối cùng, nhưng vẫn lo lắng làm bị thương nhầm đồng đội.

Khối thịt này đã bị Yu Jimin và rối người xé xác mấy lần, Yu Jimin cũng không chỉ một lần đá bay đầu nó, nhưng vẫn có thể hợp thể lại từ đầu, căn bản không cách nào tạo thành tổn thương thực chất.

Tay phải Yu Jimin bị thương nặng, vốn dĩ gánh nặng cơ thể quá lớn, hiện tại đã đổ mồ hôi toàn thân, thể lực cũng không chống đỡ được nữa.

Hoàng Tuấn Phong bị dọa tới mất mạng, nhưng vào thời khắc quan trọng, cậu ta vẫn lấy hết dũng khí cầm gậy bóng chày trong tay điên cuồng đánh, gậy bóng chày của cậu ta đánh tới nỗi khiến khối thịt liên tục lùi sau, nhưng vẫn không có cách nào đánh ngã nó, ngược lại bị nó tìm được cơ hội nắm lấy gậy bóng chày. Thế là hất văng Hoàng Tuấn Phong đi mấy mét, ngã xuống sàn rất lâu sau vẫn không thể động đậy.

Thi thể bị cả nhóm người đánh đập càn rỡ tỏa ra oán khí, gió bên ngoài bắt đầu xào xạc cuộn tới, hơi thở âm u lạnh lẽo khiến bọn họ muốn run rẩy.

Sau khi Yu Jimin bị ép lùi lại thêm lần nữa, con rối của Dương Nhụy cũng bị thi thể nắm lấy từ sau lưng mạnh mẽ bẻ gãy hai cánh tay.

Sợ đạo cụ triệt để bị hủy, Dương Nhụy vội vàng thu hồi con rối lại, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, cô nàng cảm thấy tối nay bọn họ xong đời rồi.

Không còn con rối và Hoàng Tuấn Phong ngăn cản, áp lực của Yu Jimin đột nhiên tăng lên, thi thể kia dường như vô cùng căm ghét Yu Jimin, ra tay vô cùng hung tợn, hoàn toàn mặc kệ sự ngăn cản của Chương Dương Phong, bỏ mặc mọi thứ hướng về phía Yu Jimin.

Khi Yu Jimin né người, tay phải bị móng tay trên thi thể kia rạch lên, cơn đau thấu tim từ trong xương cốt truyền ra ngoài, khiến chân Yu Jimin chầm chậm quỳ xuống.

Nhìn thứ buồn nôn kia nhấc đôi chân lớn đặt trên đỉnh đầu bản thân chuẩn bị đạp xuống, Yu Jimin cắn răng, đột nhiên phát hiện cơ thể bỗng nhẹ bẫng rồi nhanh chóng xuất hiện ở cửa cầu thang.

Ánh sáng đèn kéo quân trùm lấy Yu Jimin vào trong, chỉ là ngẩng đầu lên không nhìn thấy Kim Minjeong mà là Khúc Mộc Hề, đổi cách nói khác chính là Khúc Mộc Hề mà Kim Minjeong giả dạng thành.

Cẩn thận buông Yu Jimin ra, Kim Minjeong dịu dàng nói: "Cô nghỉ ngơi chút đi, để tôi đi."

Nói xong ánh sáng trong đèn kéo quân đột nhiên biến mất, khi lần nữa xuất hiện lại chính là trên đỉnh đầu của thi thể kia. Đèn kéo quân xoay tròn trên cao, chiếu sáng rõ ràng thi thể khiến người ta không nỡ nhìn thẳng mặt kia.

Rõ ràng trong sắc đêm, thi thể kia cũng có thể nhìn rõ hành động của tất cả mọi người, cho nên nó nhìn rõ dáng vẻ hiện tại của Kim Minjeong. Lúc này toàn bộ khuôn mặt nó nhanh chóng trở nên vặn vẹo, đôi mắt sau khi chết trở nên đục ngầu giống như rắn độc, nhìn chằm chằm Kim Minjeong. Oán hận trong mắt giống như cột băng, ước gì có thể đâm lên người Kim Minjeong.

Kim Minjeong cười lạnh, "Đúng là âm hồn bất tán, chết rồi còn không chết cho sạch sẽ chút, lại cứ muốn biến thành dáng vẻ ma quỷ này, muốn làm ai buồn nôn? Lúc đầu xé xác mày nên băm vằm ra cho chó ăn, tới hiện tại ngoại trừ mục rữa hôi thối, chẳng có chút tác dụng nào cả."

"A!" Sau khi Kim Minjeong nói xong, thi thể này bắt đầu không ngừng vặn vẹo, chuẩn xác mà nói không phải vặn vẹo, mà là tứ chi của nó rã rời không nghe theo sự điều khiển, ra sức giãy giụa ở đó. Chớp mắt một cái, đôi tay không chịu khống chế đột nhiên thò dài ra, trực tiếp hướng về phía Kim Minjeong.

"Đèn cháy ngựa phi, đèn tắt ngựa dừng!" Sau khi Kim Minjeong đọc xong, đèn kéo quân trên đỉnh đầu nó nhanh chóng xoay tròn, khoảnh khắc dừng lại Kim Minjeong liền xuất hiện trước mặt nó.

Kim Minjeong nín thở, hai tay hư ảo nắm lấy thi thể rồi chia tách từng chút một, đầu thi thể kia bị cô mạnh mẽ xé ra. Yu Jimin mặc kệ bản thân đang nghỉ ngơi, nhảy vọt tới, dao găm hung hăng đâm lên chiếc đầu kia, móc mắt nó ra.

Chương Dương Phong càng không chịu bỏ qua cơ hội này, bắn một mũi tên xuyên qua con mắt còn lại của nó.

Sau khi đeo mặt nạ, Kim Minjeong vô cùng trái lẽ thường, có thể sao chép kĩ năng chủ nhân khuôn mặt này, lúc này Kim Minjeong mới hiểu ra tại sao một đạo cụ cấp S lại chỉ có thể sử dụng được ba lần. Tiếc là ban đầu cô không biết, lãng phí mất một lần, nhưng cũng vì thế cô mới biết mặt nạ da người có công dụng như vậy.

Với sức mạnh của Khúc Mộc Hề, Kim Minjeong vô cùng lưu loát phá hủy cơ thể này.

Thời gian giam cầm của đèn kéo quân có hạn, sau khi phá hủy xong, Kim Minjeong vừa định đập nát đầu nó, nó đã lập tức hồi phục hành động.

Sức lực sau hồi phục của nó mạnh tới đáng sợ, Kim Minjeong bị nó hất ra. Những khối thịt sau khi tan rã khắp nơi bắt đầu tập hợp lại thêm lần nữa, cho dù là đôi mắt bị hủy, vẫn xồng xộc xông tới đó.

"Hoàng Tuấn Phong, mau chạy đi!" Trong đêm tối, những người còn lại đều không nhìn rõ, nhưng Kim Minjeong biến thành Khúc Mộc Hề nhìn rõ ràng, một cánh tay của thi thể này bò nhanh như bay tới trước người Hoàng Tuấn Phong.

Trong khoảnh khắc ấy Kim Minjeong muốn đi ngăn cản, không ngờ thi thể này cũng nhảy tới ngăn cản cô. Yu Jimin cách Hoàng Tuấn Phong quá xa, đã không có sức lực giúp đỡ, sau một loạt tiếng hét, cánh tay lớn kia nắm lấy đầu Hoàng Tuấn Phong, nhanh chóng nhấc lên chuẩn bị vặn gãy.

Đúng vào lúc này, một âm thanh rạch ngang bầu trời đêm vang lên, Chương Dương Phong lần mò trong đêm tối, sau khi nghe thấy tiếng kêu của Hoàng Tuấn Phong liền bắn một mũi tên, hoàn toàn là đánh cược, nếu như lỡ tay, rất có khả năng Chương Dương Phong sẽ giết Hoàng Tuấn Phong.

Viu! Trong con ngươi sợ hãi của Hoàng Tuấn Phong ngập tràn tuyệt vọng, nhưng sau khi gò má cảm nhận được đau đớn lại thấy sức lực của cánh tay thối kia giảm đi, buông cậu ta ra.

"Mọi người cẩn thận, thứ kia muốn vặn đầu người khác nối lên đầu nó!" Kim Minjeong nghiến răng nghiến lợi nói.

Cô cũng đã ý thức được một chuyện, thứ này căn bản giết không chết! Nhưng rất bất hợp lí, nếu như không giết được, vậy lẽ nào bọn họ chỉ có thể chờ chết hay sao?

Phát hiện thi thể tám người là tình tiết không thể bỏ qua trong cốt truyện, cũng có thể nói là gặp phải thi thể là chuyện tất yếu, nếu không có cách nào giải quyết, người chơi chắc chắn sẽ chết, cài đặt này của trò chơi cũng trở nên vô nghĩa.

Hiện tại nhờ vào cơ thể của Khúc Mộc Hề, Kim Minjeong triệt để ngăn chặn thứ quỷ quái kia, nhưng thời gian sử dụng mặt nạ có hạn, sức lực của cô cũng có hạn.

"Yu Jimin, không giết chết được nó!" Kim Minjeong hét lên một câu, Yu Jimin nghe xong ấn đường nhíu lại. Không giết được, trên người cũng không có bất kỳ gợi ý nào được đưa ra.

Phó bản này không giống Sơn thôn da người, không có điểm yếu rõ ràng như có thể dùng lửa để tấn công, vậy thi thể này có điểm yếu gì?

"Nó sợ gì, cái gì có thể khắc chế nó?" Yu Jimin lẩm nhẩm.

Hoàng Tuấn Phong bên kia giãy giụa đứng dậy, loạng choạng dựa vào cửa nhà vệ sinh.

Tia sét rạch qua, Kim Minjeong lơ lửng trong không trung nhìn rõ năm cánh cửa rộng mở và nhà vệ sinh đóng chặt, đột nhiên một suy nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu cô.

"Yu Jimin, cửa nhà vệ sinh!"

Yu Jimin ngẩn ra, quay người xông vào trong phòng, một lát sau cô ấy nắm lấy một chùm chìa khóa mở cửa nhà vệ sinh, thi thể vốn đang giằng co với Kim Minjeong bất ngờ quay đầu lại.

Tốc độ của nó cực nhanh, đưa tay rút ra mũi tên trong mắt, mũi tên tích đầy lực này bị nó ném đi, bay như tia chớp về phía Yu Jimin đang mở cửa.

"Yu Jimin, cẩn thận!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com