TruyenHHH.com

Nguoi Choi Moi Vao Cho Jiminjeong Ver

Chương 293: "Em yêu chị, ngàn lần vạn lần."

Nước mắt của Kim Minjeong sớm đã chảy đầy mặt, nghe thấy Yu Jimin nói một câu như thế, cô hé môi muốn nói gì đó, nhưng lại bị nước mắt chặn lại không nói nổi một lời.

Rõ ràng chỉ mới chia xa không tới một tuần lễ, nhưng đối với Kim Minjeong mà nói, năm ngày trước đó khó khăn như vượt Trường Giang, cô tưởng rằng bản thân và Yu Jimin đã âm dương cách biệt, nỗi tuyệt vọng ấy khiến năm ngày qua dài đằng đẵng như năm thế kỷ.

Lúc này nhìn thấy dáng vẻ của Yu Jimin, nghe được giọng nói của Yu Jimin, Kim Minjeong như thể người độc hành lang thang không mục đích trong sa mạc, cuối cùng tìm được cơn mưa rào để bản thân có thể giữ mạng.

Vui mừng cùng kích động sau tai nạn lại lần nữa khiến Kim Minjeong triệt để tan vỡ mất khống chế. Cô không nói gì hết, nhanh chân tiến lên một bước, dang rộng vòng tay.

Mà Yu Jimin cũng đã không khống chế nổi tiến lên một bước trong động tác của Kim Minjeong, sà vào vòng tay ấy, thế là hai người ôm lấy nhau thật chặt.

Kim Minjeong không lên tiếng, chỉ vùi đầu lên vai Yu Jimin, hai tay không ngừng co chặt, hai mắt nhắm chặt che đi cảm xúc của bản thân, nhưng lại không cản được nước mắt. Hai hàng nước mắt nóng hổi không ngừng chảy xuống theo má, sau đó rơi lên vai Yu Jimin, thấm ướt quần áo của Yu Jimin.

Chất lỏng nóng hổi mang theo nhiệt độ dường như rơi vào trong tim Yu Jimin, thiêu đốt trái tim cô ấy.

Không ai có thể cảm nhận được tâm trạng của Kim Minjeong lúc này, cảm giác sau khi tuyệt vọng bỗng nhiên xuất hiện hi vọng, khiến cô mừng rỡ tới nỗi sợ hãi. Người trong lòng có nhiệt độ, có nhịp tim, cơ thể đàn hồi mảnh mai, hơi thở quen thuộc, kéo Kim Minjeong từ địa ngục về thiên đường.

Kim Minjeong ôm lấy Yu Jimin, ôm chặt tới nỗi cánh tay đau đớn, hơi thở cũng không cách nào khống chế trở nên gấp gáp. Cô không ngừng hít thở sâu, hết lần này tới lần khác nhịn lại, cuối cùng nặn ra được một tiếng trong cổ họng, "Jimin?"

Âm thanh của Kim Minjeong rất khẽ, còn mang theo vẻ cẩn thận không thể che giấu, giống như chỉ cần lớn tiếng sẽ dọa chạy Yu Jimin. Yu Jimin sụt sịt mũi, khẽ ừ một tiếng, vui vẻ trùng phùng trong lòng bị đau thương triệt để chôn vùi, cô ấy không dám nghĩ Kim Minjeong tới đây bằng cách nào.

"Jimin?" Kim Minjeong lại lẩm nhẩm gọi một tiếng, Yu Jimin lại đáp một tiếng.

"Jimin." Kim Minjeong gọi tên Yu Jimin hết lần này tới lần khác, mà Yu Jimin cũng không chê phiền phức đáp lại hết lần này tới lần khác.

"Chị ở đây."

Không biết đã gọi bao nhiêu lần, lúc này Kim Minjeong thấp thỏm buông Yu Jimin ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn người trước mắt.

Cô nắm lấy quần áo của Yu Jimin, sau đó tay phải sờ lên mặt Yu Jimin, muốn chạm nhưng lại sợ chạm vào, ngón tay đã vô thức run rẩy.

Dáng vẻ bình tĩnh của Kim Minjeong trong kí ức của Yu Jimin triệt để vỡ nứt, đôi mắt đỏ ửng, môi và má không có sắc máu. Trong đôi mắt trước giờ có thể sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa trào ra vẻ yếu ớt, ánh sáng vốn dĩ rung động lòng người vỡ vụn, không khống chế được dập dềnh.

Yu Jimin nào có chịu nổi dáng vẻ này của Kim Minjeong, cô ấy biết Kim Minjeong đang sợ điều gì, hai tay ôm lấy tay Kim Minjeong, khẽ áp chúng lên mặt mình.

Kim Minjeong không thể khống chế, cô mím chặt môi, ấn đường đau khổ nhăn lại, đè nén tiếng khóc, nghẹn ngào nói: "Thật sự là chị sao? Không phải Thập Nhất an ủi em đúng không? Thật sự là chị, chị vẫn còn đây đúng không?"

Yu Jimin nhìn Kim Minjeong, trên khuôn mặt ngập trong nước mắt nở một nụ cười, khó khăn nói: "Là chị, em có thể cảm nhận được chị đúng không? Chị thật sự đang ở đây, chị không phải một hình ảnh giả lập, chị chính là Yu Jimin. Hơn năm trăm lần vào sinh ra tử trong quá khứ của chúng ta, từng chút chuyện nhỏ nhặt khi chúng ta ở bên nhau, buồn bã, đau khổ, vui vẻ, hạnh phúc, chị đều nhớ."

"Trong phó bản em từng hỏi chị, chị có thể đừng rời xa em được không, lúc đó chị căn bản không dám trả lời em, chỉ có thể qua loa cho xong chuyện. Nhưng lần này, Minjeong, chị có thể nói với em một cách rõ ràng, chị sẽ không rời xa em nữa. Những lời trước kia của chị đều không tính, không ai có thể mãi mãi ở bên một người, nhưng chị muốn trở thành người đó, mãi mãi ở bên em. Năm trăm lần không đủ, không đủ một chút nào, cả đời này chị sẽ luôn ở bên em."

Kim Minjeong cứ thế nhìn Yu Jimin, nghe cô ấy nói xong, sau đó ôm lấy mặt Yu Jimin, gục trán lên trên khóc thành tiếng. Kim Minjeong vừa khóc vừa trút hết đau khổ của mình với Yu Jimin, cô đưa tay trái ra, khóc lên: "Yu Jimin, chị có biết em đau khổ nhường nào hay không? Sợi tơ hồng của chúng ta đứt rồi, cứ thế mà đứt. Khi đó em thật sự ước gì, ước gì có thể chết đi là xong chuyện, chị là đồ khốn, đồ khốn."

Nói rồi Kim Minjeong hung hăng giơ tay không ngừng đánh lên người Yu Jimin, nhưng sức lực càng ngày càng nhẹ, cũng càng ngày càng không có lực, cô đem toàn bộ những mảnh vỡ trái tim cùng toàn bộ tuyệt vọng với Yu Jimin ngày hôm ấy khóc thành tiếng.

Yu Jimin ôm chặt lấy tay trái của Kim Minjeong, trái tim cô ấy cũng sắp bị tiếng khóc của Kim Minjeong làm vỡ vụn, tay trái Yu Jimin ôm lấy eo Kim Minjeong, cúi đầu hôn cô. Có nói gì cũng không cách nào vuốt phẳng những tổn thương Kim Minjeong phải chịu khi đó, tất cả những lời xin lỗi đều vô cùng cứng nhắc, Yu Jimin chỉ có thể ôm lấy Kim Minjeong, hôn Kim Minjeong thật sâu, để Kim Minjeong cảm nhận được sự tồn tại của bản thân.

Ban đầu Kim Minjeong còn nghẹn ngào mấy tiếng, đến cuối cùng tất cả âm thanh đều bị nuốt vào. Hai người như người đuối nước giữ được thanh gỗ nổi, ôm chặt lấy đối phương, ra sức muốn hít lấy dưỡng khí của đối phương. Đau lòng, yêu thương, đậm sâu, tình yêu, toàn bộ đều đan xen bên trong.

Hai người tưởng rằng không còn được hôn người kia như thế, khổ sở và tiếc nuối bên trong khó lòng diễn tả.

Cả hai hôn nhau rất lâu, cho dù đã có chút thiếu dưỡng khí nhưng vẫn không chịu buông ra. Cửa còn chưa đóng, Yu Jimin dẫn Kim Minjeong vào cửa, hai người dựa vào tủ giày, hôn tới nỗi quên đi tất cả mọi thứ xung quanh.

Đợi tới khi Yu Jimin phát hiện hô hấp của Kim Minjeong khó khăn, mới buông đối phương ra. Kim Minjeong bị đè trên tủ giày, mặt mày đỏ ửng lồng ngực trập trùng không ngừng. Con ngươi vốn dĩ bị nước mắt gột rửa nhuộm lên một sợi tơ tình, lúc này càng thêm long lanh, khi Kim Minjeong nhìn sang, hô hấp của Yu Jimin đã gấp gáp hơn mấy phần.

Yu Jimin nhích gần hồi phục hô hấp, không có quá nhiều hành động lỗ mãng, chỉ đau lòng xoa khóe mắt cho Kim Minjeong.

Kim Minjeong mất một lúc lâu dịu lại, sau đó chăm chú nhìn Yu Jimin, nhìn mãi nhìn mãi hai người đột nhiên cười lên.

Kim Minjeong hít một hơi, đưa tay ôm lấy eo Yu Jimin, dựa cả cơ thể lên, mềm nhũn dựa lên người Yu Jimin, gần như đè quá nửa trọng lượng cơ thể lên Yu Jimin.

Lần này cô không khóc, cái ôm này là sự quyến luyến giống như đang làm nũng sau khi đã triệt để trút giận.

Yu Jimin thấy vậy liền cười lên, trái tim mềm nhũn một mảng, tay trái dùng sức chia sẻ một phần trọng lượng cơ thể cho Kim Minjeong, để cô dựa thoải mái hơn một chút, đồng thời tay phải vỗ nhẹ lên lưng Kim Minjeong.

Hai người ôm nhau rất lâu ở ngoài chỗ thay giày, đợi tới khi vai Yu Jimin tê dại, cô ấy cũng không để tâm. Chỉ là nhìn thấy Đồng Lâm lén lút thò đầu ra, lại nhìn thấy cánh cửa chưa khóa, mới nhỏ tiếng nói: "Chúng ta đóng cửa rồi vào trong ngồi được không?"

Kim Minjeong nghe xong ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, không lên tiếng lại tiếp tục dựa. Yu Jimin khẽ khàng di chuyển bước chân, Kim Minjeong cũng đi theo, Yu Jimin cứ dắt Kim Minjeong như thế đi đóng cửa trước, sau đó di chuyển vào phòng khách.

Đồng Lâm sớm đã biến mất không thấy tăm hơi, Yu Jimin thăm dò muốn dẫn Kim Minjeong ngồi xuống, nhưng lại bị Kim Minjeong kéo ngã xuống sô-pha.

Sô-pha có chút chật chội, nửa cơ thể Kim Minjeong nằm nghiêng bên trên, khiến Yu Jimin không thể không khom lưng nhìn từ trên cao xuống.

"Sao thế?" Con ngươi Yu Jimin hiện lên ý cười, giống như có ngôi sao, nuông chiều vô bờ bến.

Bỗng Kim Minjeong không muốn lí trí nữa, hiện tại cô muốn tùy hứng vô độ trước mặt Yu Jimin, thế là lên tiếng nói: "Em hơi mệt, chị nằm cùng em một lúc."

Yu Jimin mím môi cười, đưa tay vuốt lại mái tóc hỗn loạn cho Kim Minjeong, "Thế chị bế em về phòng nghỉ ngơi nhé?"

Kim Minjeong từ chối, lắc đầu.

Yu Jimin không nói gì nữa, hai người không béo, chen chúc cũng có thể nằm vừa sô-pha, giống như một lần trong ảo ảnh của Thiên Võng, Kim Minjeong uống say, hai người cũng nằm trên sô-pha.

Kim Minjeong bò nửa người lên người Yu Jimin, Yu Jimin ôm lấy Kim Minjeong. Lúc đó trong lòng biết rõ là giả, nhưng đôi bên vẫn cố tình không hiểu vì tham lam chút hơi ấm còn sót lại, mà lần này, cả hai thật sự có thể ôm nhau trong hạnh phúc.

Cảm xúc của Kim Minjeong ổn định hơn nhiều, một Kim Minjeong không uống rượu rất ít khi dính người người thế. Yu Jimin nghiêng đầu nhìn Kim Minjeong, ánh mắt Kim Minjeong nhìn sang, nhớ tới những lời Yu Jimin đã nói khi nhìn thấy bản thân, không nhịn được nói: "Chị ở Thiên Võng lâu lắm rồi à?"

Yu Jimin ngẩn ra, nhanh chóng ý thức được thời gian trong thế giới của đôi bên không giống nhau, cô ấy nhìn lên quyển lịch trên bàn, khẽ nói: "Chị không biết thế giới bên ngoài nghĩ Thiên Võng chỉnh sửa trong bao lâu, nhưng ở đây đã hơn nửa năm rồi."

Kim Minjeong sửng sốt, sau đó trong mắt lộ ra một tia buồn bã, "Hóa ra đã lâu vậy rồi, em thật là, em nên sớm nghĩ tới, cho dù thế nào cũng nên nói một tiếng tạm biệt với Thập Nhất."

Yu Jimin lắc đầu, "Chị cũng chỉ đợi em mà thôi. Chỗ em thì sao, đã bao lâu rồi?" Khi hỏi ra vấn đề này, rõ ràng Yu Jimin có chút cẩn thận.

Kim Minjeong nhìn cô ấy một cái, sau đó khẽ nói: "Ở chỗ em ngắn hơn nhiều, hôm nay mới là ngày thứ sáu trong hiện thực, em không đau khổ quá lâu."

Yu Jimin nắm lấy tay Kim Minjeong, không lên tiếng.

Tuy những ngày qua thực sự rất đau khổ, nhưng Kim Minjeong không định để Yu Jimin buồn bã theo, thế là chuyển chủ đề, nói: "Chị ra ngoài bằng cách nào, rốt cuộc Thiên Võng giấu ý thức của chị ở đâu?"

Yu Jimin cười khổ một tiếng, có chút bất lực, "Thực ra em và chị đều biết nơi đó, cho dù Thiên Võng có ý thức tự chủ và rất nhiều quyền hạn vượt qua cài đặt hệ thống, nhưng về bản chất nó vẫn tuân thủ giao ước cơ bản. Cho nên tuy ý thức của chị không bị nó chôn vùi theo kế hoạch, nhưng xác thực cũng không khác gì những người chơi không thể vượt ải."

Con ngươi Kim Minjeong co chặt, bỗng nghĩ tới điều gì đó, lẩm nhẩm: "Là phó bản 'Tìm bạn bè' kia sao?"

Yu Jimin gật đầu, phó bản "Tìm bạn bè" là phó bản đầu tiên Yu Jimin thiệt mạng theo ý nghĩa chân chính, là phó bản số 008 thuộc cấp S. Khi đó trong thời khắc vượt ải cuối cùng, vì có người đâm sau lưng, Kim Minjeong trở thành người bạn cuối cùng của Boss trong phó bản, căn cứ theo quy tắc trò chơi, Kim Minjeong sẽ bị nó lựa chọn, một khi bắt tay sẽ trở thành xác ướp giống nó, mãi mãi ở bên nó.

Nhưng khi bài hát thiếu nhi vang lên, "Kính lễ, bắt tay, bạn chính là bạn tốt nhất của tôi", Yu Jimin cưỡng chế bắt tay với xác ướp kia, trở thành bạn của nó thay Kim Minjeong.

Biểu cảm trên mặt Kim Minjeong có chút đau đớn, một là vì bản thân lại không ngờ tới điều này, hai là nhớ tới cảnh tượng Yu Jimin biến thành bộ xác khô trước mặt bản thân khi đó, cho dù đã qua, nhưng vẫn như moi tim.

Yu Jimin vội ngăn cản Kim Minjeong nghĩ tiếp, "Đều đã qua rồi, đều đã qua rồi, đừng nghĩ nữa. Còn nữa, em không biết vì để ra ngoài, chị đã trực tiếp phế xác ướp kia, nếu còn có người muốn vượt ải, có lẽ phó bản kia không còn Boss nữa rồi."

Kim Minjeong chống người dậy nhìn Yu Jimin, khóe môi cong lên. Nhìn dáng vẻ yếu ớt yêu kiều nhưng lại cuồng bạo lực, lúc đánh nhau với ma quỷ còn dọa chết chúng.

"Minjeong, với tình hình của Thiên Võng hiện tại, bên trên sẽ xử lí thế nào? Theo lí mà nói những người chơi khác đều đã thoát ra, có lẽ họ sẽ không mở lại Thiên Võng, càng không dễ để em tiến vào, em vào đây bằng cách nào?"

Kim Minjeong nhớ tới Thẩm Thập Nhất, cảm xúc lại xuống thấp, thuật lại những chuyện xảy ra bên ngoài cho Yu Jimin.

Yu Jimin nghe xong cũng trầm mặc, đưa tay ra ôm lấy Kim Minjeong. Tuy Kim Minjeong nói với Yu Jimin rằng bản thân và Thẩm Thập Nhất đã giao ước, nhưng cậu ấy rời đi, chắc chắn Kim Minjeong rất khó chịu.

Nhớ tới Thẩm Thập Nhất ban đầu bất mãn vì Kim Minjeong ở lại nơi này vì Yu Jimin, cho nên trước giờ luôn không nóng không lạnh với cô ấy, trong lòng Yu Jimin lại rấm rứt đau đớn.

Phía sau nhiều phó bản như thế, Yu Jimin có thể nhớ lại cũng là vì có sự giúp đỡ của Thẩm Thập Nhất. Trong phó bản lần này, cô ấy đã giao hẹn trước với Thẩm Thập Nhất, nếu Thiên Võng sụp đổ, thì cậu ấy sẽ cưỡng chế thức tỉnh Kim Minjeong.

Nhưng cuối cùng, Thẩm Thập Nhất không chỉ đưa Kim Minjeong đi, còn dốc toàn bộ sức lực cuối cùng để cứu Yu Jimin. Nếu không phải vì Yu Jimin, Thẩm Thập Nhất hoàn toàn có thể hợp nhất khống chế Thiên Võng, cho dù là đơn phương hủy bỏ thỏa thuận, cũng không phải không có khả năng.

Nhưng cũng là chương trình diễn biến thành ý thức tự chủ, Thẩm Thập Nhất lại làm được chuyện có nhân tính, biết hi sinh hơn rất nhiều người.

"Là cậu ấy cứu chị, nếu không có cậu ấy, sợ là chị..."

Kim Minjeong vùi đầu vào lòng Yu Jimin, buồn rầu nói: "Em không đáng để cậu ấy làm như thế, em không đáng để chị làm như vậy."

Yu Jimin nhíu chặt mày phản bác, "Bậy nào. Thập Nhất có đáng hay không chị không trả lời thay cậu ấy được, nhưng còn chị, chị có thể chắc chắn nói với em, đáng. Hơn nữa, có một số câu trả lời, làm rồi mới là câu trả lời tốt nhất."

Yu Jimin ôm đầu Kim Minjeong, thở dài một hơi: "Em biết không, khuyết điểm lớn nhất của em chính là không biết bản thân tốt nhường nào, cho nên ban đầu không tin tưởng chị có thể thích em nhường nào."

Trong mắt Kim Minjeong có chút buồn bã, "Em xin lỗi."

"Giữa chị và em từ lâu đã không cần nói ra ba chữ này nữa, ừm, nếu nhất định phải nói, em đổi thành ba chữ khác đi." Yu Jimin cười lên, chớp mắt với Kim Minjeong, đôi mắt hoa đào long lanh động lòng người.

Kim Minjeong sao không biết Yu Jimin đang nghĩ gì, trước giờ cô nội liễm hàm súc, lúc này mới giật mình nhận ra trước giờ bản thân chưa từng trực tiếp nói ra ba chữ này. Trải qua sinh ly tử biệt, nếu còn không nói sẽ chỉ hối hận không nói thêm vài lần.

Thế là Kim Minjeong thì thầm quấn quýt bên tai Yu Jimin cất lên từng câu từng chữ: "Em yêu chị, ngàn lần vạn lần."

*****

Chương 294: "Yêu như sinh mạng."

Không người nào có thể đề kháng lại được người mình yêu nói lời yêu thương, đặc biệt là người không dễ nói ra chữ yêu trên đầu môi như Kim Minjeong.

Không phải Yu Jimin không biết Kim Minjeong yêu mình, tình yêu của Kim Minjeong có thể tràn ra ngoài từ trong nhất cử nhất động, từ trong ánh mắt thường ngày của cô, nhưng Yu Jimin vẫn khó lòng chống đỡ với câu yêu thương Kim Minjeong thì thầm bên tai bản thân.

Trái tim kích động không cách nào khống chế, thình thịch thình thịch đập loạn. Yu Jimin không cách nào đè được kích động của bản thân, tay phải đưa ra sau gáy Kim Minjeong, nghiêng đầu hôn cô.

Kim Minjeong khẽ nghiêng người đè lên người Yu Jimin, hai người lại trao nhau những nụ hôn triền miên khổ sở lần nữa trên sô-pha.

Yu Jimin sợ Kim Minjeong rơi xuống đất, co chân phải lên, tay trái đỡ lấy eo cô. Khi yêu một người, hôn là phương pháp biểu đạt tốt nhất, Yu Jimin cảm giác bản thân đang nếm được một miếng bánh kem, ngọt ngào, ngập tràn hạnh phúc.

Nhưng lúc cảm xúc đong đầy, loại thân mật như thế lại khó lòng giải phóng triệt để yêu thương, năng lực tự khống chế của Kim Minjeong đã bắt đầu tan rã.

Nhưng cuối cùng lí trí vẫn chiếm ưu thế, cô bắt buộc phải nghĩ cách để Yu Jimin ra ngoài, hơn nữa tình trạng của cô cũng không cho phép bản thân tiếp tục ở lại đây với Yu Jimin.

Kim Minjeong cố gắng nâng người dậy, nhìn Yu Jimin, dừng động tác. Vì hành động thân mật ban nãy, đôi môi Yu Jimin đỏ ửng, ánh mắt mang theo nụ cười, chăm chú nhìn Kim Minjeong.

"Sao thế?" Yu Jimin cong môi cười rất quyến rũ, ánh mắt ngập ngừng nhìn tay Kim Minjeong, hệt như yêu tinh.

Sắc mặt Kim Minjeong đỏ ửng, rụt tay về, nhỏ tiếng nói: "Hiện tại không thích hợp, em phải mau đưa chị ra ngoài."

Yu Jimin tiếp tục cười, "Mau ra ngoài, sau đó tiếp tục làm?"

Kim Minjeong thực sự bị đồ khốn này chọc tức cười, khuôn mặt đỏ ửng, đưa tay véo lên khuôn mặt mềm mại của Yu Jimin, "Mới bao lâu đã lại lộ hết nguyên hình rồi, mồm miệng không thể thật thà hơn chút à."

Yu Jimin cười híp mắt ôm lấy cô, "Tay em cũng không thật thà, miệng chị không thật thà thì đã sao?"

Kim Minjeong câm nín nghẹn lời, lắc đầu nói: "Chị không đáng yêu nữa rồi."

Yu Jimin nhíu mày, lại kéo Kim Minjeong xuống, nhìn chằm chằm cô: "Chị không đáng yêu chỗ nào?"

Kim Minjeong không nhìn Yu Jimin, chỉ cười, lại bị Yu Jimin cù ngứa eo, lập tức cong eo cười lên, "Yu Jimin, không được nghịch."

Hai người lộn một vòng trên sô-pha, nơi chật hẹp nào nào đủ sức chứa hai người trưởng thành nô đùa, rầm một tiếng, cả hai ngã xuống sàn. Yu Jimin ôm lấy Kim Minjeong, bị đè ở bên dưới.

Cú ngã này rất mạnh, Kim Minjeong vội vàng bò dậy đưa tay kéo Yu Jimin, sau đó vội xoa lưng cùng khuỷu tay cho cô ấy.

"Ngã đau không, bảo chị đừng nghịch, như trẻ con ấy."

Yu Jimin cũng không nói đau, chỉ có đôi mắt rưng rưng nhìn Kim Minjeong, đột nhiên cúi đầu cười lên.

Nụ cười của Yu Jimin rất kì lạ, khiến Kim Minjeong không hiểu chuyện gì, nhưng nhìn người trước mặt cười vui vẻ như thế, Kim Minjeong cũng không nhịn được cười theo, "Ngã ngốc rồi, sao đột nhiên lại cười vui vẻ thế?"

Yu Jimin ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại chăm chú nhìn Kim Minjeong, khẽ nói: "Em biết không, sau khi nhìn thấy em, chị cảm thấy những cảm xúc khác của chị đều trì độn, chỉ muốn ôm lấy em, ngắm nhìn em thật kĩ, thậm chí đã quên mất nhìn thấy em rồi chị nên vui vẻ hạnh phúc. Minjeong, hiện tại chị có chút không khống chế nổi bản thân nữa, chị ước gì có thể hét thật to với bên ngoài rằng chị rất vui."

Kim Minjeong nghe xong ngẩn ra, vành mắt nóng hổi, cô nhẫn nhịn cảm xúc nóng bỏng trong lòng, đưa tay nắm tay Yu Jimin, "Em cũng vậy, vui tới nỗi không nhớ được chuyện gì hết."

Cô hít sâu một hơi, sau đó nghiêm túc nói: "Em phải ra ngoài rồi, hiện tại Thiên Võng không nằm trong tay em, cũng không do em điều khiển, cho nên không thể để chị tiếp tục ở lại đây. Hiện tại em ra ngoài, sau đó lập tức tới nhà chị, đưa chị ra ngoài."

Yu Jimin gật đầu, đưa tay ôm lấy Kim Minjeong, lẩm nhẩm: "Vậy lần này em phải nhanh một chút, chị không muốn xa em thêm một giây nào nữa."

Trái tim Kim Minjeong xót xa, trịnh trọng gật đầu, "Được, em nhất định sẽ nhanh chóng đón chị về."

Yu Jimin có chút tủi thân nhìn Kim Minjeong, "Em không biết đấy, sau khi Thiên Võng tái bản tiền vàng cũng mất rồi, đa số tiền chị kiếm được đều dùng để thuê nhà, mỗi ngày chỉ có thể ăn đơn giản ở ngoài, lâu lắm rồi chị không được ăn cơm em nấu."

Dáng vẻ tủi thân này khiến Kim Minjeong vừa đau lòng vừa buồn cười. Đúng là làm khó cho Yu Jimin, chiếc miệng kén ăn như thế ăn ở ngoài cũng phải ăn đồ ngon, tùy tiện ăn gì đó sẽ oan ức chết mất.

"Biết rồi, đáng thương chết mất, đợi chị quay về, em sẽ nấu bít tết cho chị, mua rượu vang cho chị, còn cả khoai tây phô mai, trứng xào cà chua ngọt, làm hết các món cho chị ăn, được không?" Kim Minjeong không nhịn được véo người phụ nữ giả vờ nũng nịu trước mắt, nuông chiều nói.

Trước khi đi Kim Minjeong tìm Đồng Lâm, ma nữ được Kim Minjeong dẫn ra ngoài trong lòng hai người đã không đơn thuần chỉ là một tấm thẻ, đặc biệt là trong thời gian này nó vẫn luôn ở bên Yu Jimin, Kim Minjeong rất cảm kích nó.

Cô dịu dàng nói với Đồng Lâm: "Tôi sẽ nghĩ cách để cô tự do, sẽ không tiếp tục trói buộc cô trong căn nhà nữa, và cảm ơn cô đã ở bên cô ấy."

Đồng Lâm lúng túng cười lên, xua tay, "Phải là tôi cảm ơn hai người mới đúng, trước giờ tôi không ngờ một con ma như tôi còn có thể ở chung với người, ở chung với hai người tôi mới không thấy cô đơn nữa. Hai người phải đi rồi sao?" Đồng Lâm thấp thoáng nghe hiểu một vài chuyện, có chút hụt hẫng nói.

Trong lòng Kim Minjeong dâng trào đủ cảm xúc, hai người từng nghĩ trăm phương ngàn kế muốn rời khỏi Thiên Võng, nhưng quả thật thế giới này chứa đựng rất nhiều rất nhiều kí ức của cả hai, không phải không nỡ rời khỏi nơi này, nhưng vẫn có chút tiếc nuối.

"Đúng thế, nhưng nếu có khả năng, chúng tôi sẽ quay lại thăm cô." Kim Minjeong không dám xác định thế giới này liệu có được tiếp tục duy trì hay không, nếu nó còn tồn tại, cô hi vọng Đồng Lâm có thể vui vẻ hạnh phúc trong hiện thực của chính nó.

Dặn dò Yu Jimin mấy câu xong, Kim Minjeong mới lưu luyến không nỡ lựa chọn thoát khỏi hệ thống.

Mà trong nhà Kim Minjeong, Kim Minho vẫn đang sốt ruột chờ đợi trong phòng khách. Trái tim ông thấp thỏm bất an, vẫn nhớ rõ cảm xúc kích động của Kim Minjeong khi nói muốn đi tìm "chị ấy", Kim Minho đoán rất có khả năng là Yu Jimin, tới nỗi ông cũng trở nên căng thẳng, chỉ hi vọng tất cả những chuyện này không phải là ảo tưởng khi phải chịu đau khổ quá mức của Kim Minjeong. Nếu Yu Jimin vẫn còn cơ hội, điều đó thực sự có thể cứu giúp được hai gia đình.

Nhưng ông không biết khi nào Kim Minjeong sẽ tỉnh, Thiên Võng mới sụp sổ lại bị giám sát, cũng không biết con gái đã trải qua chuyện gì bên trong, chỉ có thể chờ đợi vô ích.

Lúc này đã là 6 rưỡi chiều, mẹ Kim cũng đã tan làm. Sợ mẹ Kim lo lắng, cho nên Kim Minho không nói rõ toàn bộ tình trạng của Kim Minjeong cho bà, nhưng với sự hiểu biết của ông về vợ mình, Kim Minjeong ở đây, chắc chắn mẹ Kim sẽ không về nhà. Nếu phát hiện Kim Minjeong lại vào Thiên Võng, mẹ Kim sẽ sốt ruột muốn chết.

Khi khuôn mặt Kim Minho nhíu chặt không giãn, đèn cổng hologram Kim Minjeong đang đeo đột nhiên lóe sáng, sau đó trong một tiếng tít, Kim Minjeong hít một hơi ngồi dậy.

Kim Minho vô cùng mừng rỡ, vội vàng tới đỡ Kim Minjeong, sốt ruột nói: "Sao rồi, có chỗ nào khó chịu không?"

Cả người Kim Minjeong có chút mù mịt, khi nhìn thấy Kim Minho khựng lại, sau đó nhớ tới chuyện xảy ra trước khi vào Thiên Võng, vội vàng lắc đầu: "Con không sao, bố, con... con tìm thấy chị ấy rồi."

Cảm xúc ở bên trong Kim Minjeong đã vui mừng tột độ, cũng bình tĩnh lại, nhưng nhìn thấy Kim Minho, nhắc lại chuyện này với ông thêm lần nữa, cô lại không nhịn được, nghẹn ngào nói ra rồi trực tiếp khóc lên.

Cơ mặt Kim Minho bắt đầu run rẩy, kích động tới nỗi nói năng lộn xộn, mặt mày ông không thể tin nổi, sau khi mừng rỡ lại có chút bất an, đè lại cảm xúc hỏi: "Thật à?" Minjeong, ý con là con tìm thấy con bé Jimin rồi à, con bé còn sống, con bé vẫn đang ở trong Thiên Võng sao?"

Kim Minjeong trịnh trọng gật đầu, đã nói không thành lời: "Thật ạ, chị ấy vẫn còn sống, vẫn còn sống. Bố, con phải tới nhà chú Yu, phải tới thăm chị ấy. Con không thể để chị ấy ở lại đó nữa, chị ấy vẫn đợi con tới đón chị ấy, bây giờ chúng ta đi luôn đi."

Kim Minjeong nói xong ngồi dậy muốn đứng lên, tuy mấy ngày qua vẫn tập phục hồi, nhưng với tình hình đó, Kim Minjeong cũng chỉ ứng phó, lúc này căn bản không đứng vững.

Kim Minho vội vàng đỡ cô, "Được được, chúng ta đi ngay, con đừng vội, bố đi lấy xe lăn cho con."

Trên xe Kim Minjeong ngồi ghế lái phụ, nhịp tim vẫn không bình thường lại, người ta thường nói xa quê lâu ngày tới ngày quay về lòng bỗng hồi hộp, hiện tại cô có cảm giác này, cực kì muốn gặp Yu Jimin nhưng lại có chút sợ, đồng thời cô cũng không biết nên đối mặt với bố mẹ Yu như thế nào.

Có thấu tình đạt lí tới đâu, người làm bố làm mẹ cũng khó lòng tiếp nhận con cái mình từ bỏ mạng sống vì người khác. Huống hồ ban đầu Kim Minjeong hoàn toàn không thể coi là ân cần với Yu Jimin, cho nên cho dù trước đó Yu Jimin nói bố mẹ cô ấy không trách cô, nhưng Kim Minjeong cũng không dám thật sự hi vọng họ không oán trách cô.

Trên đường Kim Minho đã tóm tắt đơn giản cho bố Yu, một tin tốt như thế, ông sốt ruột muốn nói với bạn tốt, huống hồ sợ là người nhà họ Yu cũng cần thời gian lắng đọng cảm xúc.

Khi xe dừng lại, Kim Minjeong vừa nhìn đã thấy có người đứng trước cổng nhà họ Yu, là bố mẹ của Yu Jimin, hai người đều đã nghỉ hưu. Tới năm 32 tuổi cả hai mới sinh được một cô con gái là Yu Jimin, yêu thương vô cùng, trải qua đả kích này, hai người già đi nhiều, bố Yu trước giờ sống lưng thẳng tắp cũng đã khọm xuống.

Khi nhìn thấy xe tới, cả hai vội vàng tiến lên phía trước mấy bước, rõ ràng đã sốt ruột không thôi.

Cửa mở ra, Kim Minho đỡ Kim Minjeong xuống xe, khi ông chuẩn bị bảo Kim Minjeong ngồi xe lăn, Kim Minjeong đã cắn răng loạng choạng đi hai bước, sau đó trực tiếp quỳ trước mặt bố mẹ Yu Jimin.

Kim Minho bước một bước, rồi lại dừng lại, im lặng đứng nhìn.

Bố mẹ Yu cũng giật thót.

"Con à." Nước mắt mẹ Yu lập tức chảy ra, vội vàng đi lên gọi một tiếng đỡ Kim Minjeong dậy.

"Con đừng như thế, mau đứng dậy đi."

Kim Minjeong lắc đầu, khàn giọng nói: "Cô Hong, chú Yu, chuyện giữa cháu và Jimin, hiện tại cháu không biết nên nói thế nào, đợi chị ấy tỉnh lại cháu sẽ nói rõ đầu đuôi với hai người. Cái quỳ này chỉ là xin lỗi, cháu xin lỗi vì đã để cô chú buồn như thế, cháu xin lỗi đã hại cô chú suýt chút nữa mất Jimin. Loại đau khổ này cháu biết không chỉ quỳ xuống là có thể bù đắp, tương lai cháu sẽ từ từ bồi thường, hiện tại ngoại trừ quỳ trước mặt cô chú, cháu thật sự không biết nên làm gì."

Hong Ji Eun không kéo được Kim Minjeong dậy, nhanh chóng nhìn Kim Minho, "Ông Kim, mau đỡ Minjeong dậy, sức khỏe con bé vẫn chưa ổn đâu."

Vành mắt Kim Minho đỏ ửng, nhỏ tiếng nói: "Con bé nói không sai, là chúng tôi có lỗi với Jimin nhà hai người, nó quỳ cũng không oan."

"Anh..." Hong Ji Eun bất đắc dĩ, nhìn sang chồng mình như tìm sự trợ giúp.

"Nếu cháu nói là thật, thì lúc này đừng quỳ." Bố Yu đi tới đỡ Kim Minjeong đứng dậy.

Khi Kim Minjeong ngồi lên xe lăn, ông quay người khom lưng, nhỏ tiếng nói: "Jimin đang ở trên tầng hai, mau đi thăm con bé đi."

Kim Minjeong nhìn bố Yu, trong lòng xót xa khó chịu, sau đó tự đẩy xe lăn nhanh chóng đi theo.

Trên đường Hong Ji Eun vẫn nắm chặt nắm đấm căng thẳng vô cùng, bà bất an nói: "Minjeong, còn cần gì không, Jiminie thật sự có thể tỉnh lại sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ?"

Đã rất lâu rồi bà không gọi biệt danh của Yu Jimin, vì sau khi trưởng thành Yu Jimin cảm thấy cái tên này quá yếu ớt, không cho bà gọi. Lúc này vô thức gọi lên, cũng thấy bà căng thẳng nhường nào.

Đầu mũi Kim Minjeong chua xót, cô vẫn luôn sợ đối mặt với bố mẹ Yu Jimin, cho dù là trong ảo mộng, cô cũng không dám nghĩ tới họ. Vì cô biết rõ, Yu Jimin có ý nghĩa thế nào với nhà họ Yu.

Nhưng cho dù trải qua đau khổ lớn như thế, họ cũng giống như Yu Jimin, không biểu lộ bất kì vẻ trách móc nào với cô.

"Cô Hong, chú Yu, mọi người đừng căng thẳng, ý thức của Jimin được bảo vệ rất tốt, nhất định không sao đâu. Còn về đồ thì cháu đã mang tới rồi, không cần chuẩn bị gì nữa."

Hong Ji Eun xoa tay, "Được, được."

Rất nhanh sau đó mọi người tới được phòng của Yu Jimin, Yu Jimin yên lặng nằm trong buồng dưỡng bên trong, cơ thể lơ lửng trong buồng.

Bố trí trong phòng rất ấm áp, không hề giống phòng Kim Minjeong, rèm cửa trong phòng được kéo lên, tuy ánh trời chiều đã lặn về đằng đông, nhưng ánh sáng trong phòng vẫn rất vừa vặn.

Kim Minjeong có thể nhìn rõ dáng vẻ của Yu Jimin, mái tóc Yu Jimin đã không còn là màu nâu, mái tóc xoăn nhẹ buộc sau gáy, còn kẹp tóc bằng chiếc cặp tóc bạc. Hai mắt Yu Jimin nhắm chặt, khuôn mặt vốn dĩ trắng trẻo không chút tì vết lúc này lộ ra một tia trắng nhợt không khỏe mạnh, cơ thể có chút gầy, nhưng vẫn xinh đẹp như thế.

Kim Minjeong mới nhìn thấy Yu Jimin trong Thiên Võng, lúc này nhìn cơ thể của Yu Jimin, trong lòng có cảm giác buồn bã không nói thành lời. Cho dù biết Yu Jimin vẫn còn đó, nhưng nỗi đau hằn sâu trong linh hồn vẫn trào ra.

Kim Minjeong gục trán lên buồng dưỡng, cố gắng muốn khống chế nước mắt của bản thân, cô không muốn tiếp tục khóc trước mặt ba vị trưởng bối.

Nhẫn nhịn rất lâu, Kim Minjeong khàn khàn lên tiếng: "Chúng ta mau bắt đầu thôi."

Kim Minho đã lấy đồ trong balo ra, một bộ thiết bị hologram của Thiên Võng, còn cả máy tính của Kim Minjeong.

Từ sau câu nói ban nãy, bố Yu vẫn luôn giữ im lặng, lúc này ông chăm chú nhìn Yu Jimin một cái, sau đó đi tới trước mặt Kim Minjeong, nhìn cô gái đã từng khiến con gái mình tổn thương, giống như chuẩn bị từ rất lâu, chậm rãi lên tiếng hỏi Kim Minjeong, "Có thể nói cho chú biết, cảm giác lúc này của cháu với con bé là gì không?"

Lồng ngực Kim Minjeong co rút đau đớn, cô vẫn luôn không có dũng khí cẩn thận nhìn bố mẹ Yu, cuối cùng lúc này ngẩng đầu lên, ánh mắt không trốn tránh nhìn lại, cất lên từng câu từng chữ: "Yêu như sinh mạng."

Đây là tiếng lòng Kim Minjeong, cũng là lời hứa của cô dành cho bố mẹ Yu.

Khuôn mặt nghiêm túc trầm mặc của bố Yu đã nứt ra một khe, khóe mắt chầm chậm đỏ lên, sau đó quay đầu lau khóe mắt, khàn đặc nói: "Con bé bảo vệ người bản thân trân trọng, đó là chuyện đương nhiên."

Nghe thấy câu nói này của bố Yu, đôi môi Kim Minjeong không khống chế được run rẩy, sau đó cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng cô lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, quay người vùi đầu vào máy tính trước mặt bắt đầu thao tác.

Thứ Thẩm Thập Nhất lưu lại cho Kim Minjeong vẫn chưa bị phát hiện, lần này cô thuận lợi đăng nhập, trước tiên cô thử lợi dụng cài đặt liên kết hologram Thiên Võng để liên kết Yu Jimin và Thiên Võng.

Vì cô đã biết rõ Yu Jimin đang ở đâu, cho nên có thể chỉ dẫn ý thức của Yu Jimin phối hợp với bản thể của cô ấy thông qua tìm kiếm.

Ba vị trưởng bối không dám ra khỏi phòng, chăm chú quan sát Kim Minjeong, thỉnh thoảng lại quan sát máy móc buồng dưỡng, bên trên có thiết bị theo dõi sóng não của Yu Jimin theo thời gian thực.

Vào phút thứ 10 sau khi Kim Minjeong tiến hành thao tác, ba người nhìn thấy sóng hiển thị trên màn hình, lập tức không khống chế được thở khẽ.

Rất nhanh sau đó Kim Minjeong ấn phím Enter, quay đầu dính chặt lấy màn hình, một rồi hai, sóng não hỗn loạn bắt đầu ổn định dần, sau đó đèn chỉ số màu xanh sáng lên, nhãn cầu Yu Jimin bắt đầu chuyển động.

"Mình ơi, mắt Jimine cử động rồi, mắt con bé cử động rồi!" Hong Ji Eun không giữ nổi hình tượng, kích động tới nỗi giậm chân, hai tay nắm chặt lấy cánh tay chồng.

Kim Minjeong cũng căng thẳng, cô đã không nhịn được nắm lấy tay Yu Jimin, không ngừng cất tiếng gọi bên tai Yu Jimin, "Jimin, Jimin, mở mắt đi. Là em, em đang ở bên chị, chị cảm nhận được đúng không? Chị phải cố lên, mở mắt ra nhìn em. Bố mẹ chị đều đang ở đây, họ đều đang chờ mong chị tỉnh lại, cố gắng thêm chút nữa, mở mắt ra."

Cuối cùng người ngủ sâu hai năm qua mở mắt, Yu Jimin hoang mang nhìn trần nhà rất lâu, ánh mắt chầm chậm có tiêu cự, cô ấy nhìn thấy người trong trái tim mình.

Yu Jimin rất mệt, nhưng vẫn lộ ra một nụ cười, vì cô ấy biết rõ rằng, lần này bản thân lại có tư cách có được Kim Minjeong thêm một lần nữa.

TOÀN VĂN HOÀN.

__________

Nếu theo đúng nguyên tác, đến đây là Hoàn rồi :))) Yu Jimin đã thật sự trở về thế giới thực và lần nữa theo đuổi và tiếp tục hành trình tình yêu còn dang dở với Kim Minjeong trước khi bị cuốn vào Thế giới Thiên Võng.

Nhưng Thời Vi đã mở ra thêm những Ngoại truyện về cuộc sống đầy màu hồng sau đó cho các nhân vật cùng với câu chuyện Tiền Duyên của 2 nhân vật chính. Bản thân mình rất thích câu chuyện "lúc mới yêu" của 2 bạn, đọc rồi mới thấy được vì sao họ sâu đậm với nhau đến vậy. Mời mọi người theo dõi tiếp nhaaaaa <3

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com