Nguoi Choi Moi Vao Cho Jiminjeong Ver
Chương 25: Thời khắc sinh tửKhoảnh khắc tĩnh lặng khi chín người mở cửa bước vào trong ấy khiến người ta ngạt thở, chỉ có âm thanh hít thở của đôi bên càng ngày càng nặng. Bản sao quỷ quái trong dự đoán không ở đó, trong phòng trống trải, chỉ có một khoảng sáng nhàn nhạt chiếu rọi mặt đất phía dưới chân bọn họ, hơn nữa đi theo bọn họ như hình với bóng.Mà cánh cửa sau lưng, cũng không thấy đâu nữa."Lẽ nào chúng ta đoán sai rồi, lần này không có cửa mật mã?" Giselle nhỏ tiếng nói."Nhưng hệ thống đã nói, vẫn là hai phương pháp mở cửa, độ khó mỗi vòng chơi đều tăng lên, có thể lần này cánh cửa đặt ở chỗ không bắt mắt, cô không cảm thấy căn phòng này khác biệt sao?" Lee Seung Ho vẫn tin tưởng suy luận của hai người Kim Minjeong và Yu Jimin.Quả thật căn phòng này có khác biệt, có chút giống với căn phòng trong tòa nhà kí túc xá mà bọn họ thoát ra lúc ban đầu, khi bọn họ đi về phía trước, quả nhiên phát hiện có một con đường, rộng chừng ba mét.Bên trong tối đen như mực, giống như con quỷ đang há to chiếc miệng máu, không biết liệu có phải đi vào trong chính là rơi vào hang hùm miệng cọp hay không."Chúng ta không có lựa chọn." Kim Minjeong nhỏ tiếng nói, hàm ý rất rõ ràng, bọn họ phải đi vào.Cả đoàn người kết thành từng nhóm hai ba người bắt đầu đi về phía trước, vừa vào trong, động tác của Kim Minjeong liền ngừng lại, vì Yu Jimin đưa tay ra nắm lấy tay phải của cô.Kim Minjeong có chút ngạc nhiên nhìn Yu Jimin, đồng thời nhíu mày muốn rút ra, nhưng Yu Jimin lại nắm chặt hơn."Yu Jimin." Kim Minjeong nói rất khẽ, nhưng ngữ điệu lại rất lạnh."Tới hiện tại, phó bản này vẫn chưa đào thải ai, có lẽ cô vẫn nhớ tỉ lệ đào thải của phó bản đầu tiên là bao nhiêu đúng không?" Trong âm thanh của Yu Jimin không có ý tứ trêu đùa, Kim Minjeong nghe xong cũng hiểu ra hàm ý trong lời cô ấy, chỉ là tại sao lại đối xử đặc biệt với cô?"Nếu cô thật sự cần lí do, vậy tôi nói, vì cô là một người bạn đồng hành rất tốt, có mặt cô, tỉ lệ vượt ải của tôi ít nhất cũng tăng thêm 40%.""Không có tôi, đối với cô mà nói cửa ải này cũng không khó." Điều này Kim Minjeong rất rõ ràng."Còn một điều nữa, tuy chúng ta gặp nhau lần thứ hai, cũng mới tiếp xúc mấy ngày, nhưng tôi rất thưởng thức cô Kim đây. Đối với chuyện chết người, trước giờ tôi chưa từng tiếc nuối, nhưng nếu là cô, vậy thì không chỉ đơn giản là tiếc nuối nữa." Những lời này dường như Yu Jimin dính bên tai Kim Minjeong mà nói, khiến Kim Minjeong có chút mất tự nhiên, không nhịn được động đậy vành tai.Kim Minjeong không nói tiếp, tay cũng bất bắc dĩ bị Yu Jimin nắm lấy, nhưng Yu Jimin rất có chừng mực, cũng không được nước lấn tới, lòng bàn tay Yu Jimin ấm áp mềm mại, bỏ qua cảm xúc cá nhân, thật ra nắm lấy bàn tay này rất thoải mái.Đột nhiên mấy người phía trước dừng lại, sau đó là âm thanh của Lee Seung Ho vang lên: "Ở đây có lối rẽ, làm sao đây?"Nhân cơ hội này Kim Minjeong thoát khỏi tay Yu Jimin, tiến về phía trước, Yu Jimin cũng không để tâm, đi theo tới.Trong ánh sáng nhàn nhạt trước mắt, có thể thấy được tại đây lối đi chia làm ba, ẩn giấu trong tối tăm, không nhìn thấy rốt cuộc bên trong là gì, ẩn số mới là nguồn gốc của nỗi sợ, không khí lập tức trở nên ngưng trệ."Chúng ta phải tách ra sao?" Lee Seung Ho nhìn ba con đường, biểu cảm có chút nặng nề.Kim Minjeong không lập tức trả lời, trong lòng có chút bất an một cách kì lạ, liệu có thể tách ra được không?Lâm Hải và Trương Cường tự biết bản thân không có đầu óc giải quyết vấn đề, cho nên tự giác lùi về phía sau, đúng vào lúc bọn họ căng thẳng chờ đợi quyết định được đưa ra, bỗng bên tai nghe thấy một tiếng động rất khẽ."Tí tách, tí tách." Giống như là âm thanh nước nhỏ xuống, hắn nín thở, tỉ mỉ lắng nghe, lại giống như không có."Mọi người có nghe thấy tiếng gì không?" Hắn nuốt nước bọt, âm thanh không khống chế được run lên.Không cần hắn nhắc nhở, tiếng tí tách kia đã vô cùng rõ ràng trong sự tĩnh lặng, một tiếng, hai tiếng, chậm rãi nhưng không theo quy luật, không giống như nước, cảm giác có chút dính nhớp.Tí tách, Yu Jimin híp mắt một cái nhìn bóng đen rơi xuống trước mặt Kim Minjeong, đập xuống đất.Cơ thể cô ấy giống như dây cung đã kéo căng, chỉ chờ tiến công.Yu Jimin và Kim Minjeong gần như đồng thời ngẩng đầu lên, không thể nhìn rõ hoàn toàn khu vực trên đỉnh đầu, nhưng trong ánh sáng tối tăm, lại có thể nhìn rõ ràng chiếc miệng há ra, cùng với chất lỏng trộn lẫn máu bên trên chiếc miệng của nó.Thấy bọn họ ngẩng đầu lên nhìn bản thân, thứ nằm trên đỉnh đầu bọn họ phát ra một tiếng gầm, một, hai, ba... căn bản không đếm được có tổng cộng bao nhiêu chiếc đầu đang há miệng hướng xuống mặt đất, nó không chỉ có một chiếc đầu!"Mau đi thôi!" Lúc này không cần chần chừ nữa, Yu Jimin kéo Kim Minjeong nhanh chóng lăn về phía con đường bên trái, thứ kia gầm lên một tiếng sau đó rụng xuống."Mẹ kiếp!"Chín người hoảng loạn không có lựa chọn, lập tức bị tách ra.Kim Minjeong bò dậy khỏi mặt đất, lúc này triệt để nhìn rõ thứ kia là gì.Chính xác mà nói là dù có nhìn rõ cũng không biết là thứ gì, không biết bên trên mọc ra bao nhiêu chiếc đầu, nam nữ đủ cả, dung hợp cùng nhau giống như một đống thịt vữa, bên trên thò ra một thứ chắp vá từ thịt nát đang động đậy, nhất thời không phân biệt được là tay hay chân, lúc nhúc nhích còn có thể nghe thấy âm thanh ì ọp dính dính."Mau chạy đi!" Yu Jimin đã cảm nhận được cơn đói khát của thứ đang nhào tới, chỉ còn thiếu tiết mục chảy nước dãi nữa mà thôi.Những người trên ba con đường lập tức co giò bỏ chạy, cơ thể con quái vật chỗ lối rẽ bắt đầu tách ra, vững vàng chia thành ba đống.
Có một đống trong số đó chỉ được chia ba chiếc đầu, rõ ràng có chút bấn mãn, đưa tay ra mạnh mẽ kéo một chiếc đầu trong đống ở giữa nhét vào cơ thể mình. Chớp mắt một cái đống thịt nát có bốn chiếc đầu này hưng phấn luồn vào con đường bên trái, nhanh chóng nhảy lên trần, bò về phía trước giống như con thạch sùng, tốc độ nhanh tới thần kì.Đi theo hai người Kim Minjeong, Yu Jimin còn có Giselle, ba người cong mông chạy, căn bản mặc kệ trước mặt tối tăm, vì tiếng gầm thét phía sau đang càng ngày càng áp sát.Chỉ là suy cho cùng hai chân người không chạy nổi một đống chân của con quái vật kia, chớp mắt đã bị đuổi kịp.Cũng vào lúc này, tay phải Yu Jimin đã nắm dao găm trong tay, ngón cái ma sát cán dao, nhìn chằm chằm thứ có bốn chiếc đầu kia."Không phải bọn chúng chia thành ba chứ?" Cổ họng Giselle khô khốc, nuốt nước bọt khó khăn nói.Vốn dĩ thần kinh của Kim Minjeong cũng căng chặt, nhưng đột nhiên ánh mắt nhìn lên mặt Yu Jimin, biểu cảm có chút phức tạp, Yu Jimin đang viết mấy chữ lên lòng bàn tay cô.Yu Jimin nhìn cô một cái, sau đó hai mắt liền khóa chặt lấy thứ người không ra người quỷ không ra quỷ trước mặt, cười nói: "Cô nhìn tôi như thế, tôi sẽ hiểu lầm cô thích tôi mất."Kim Minjeong nhíu mày, không lên tiếng, ngược lại Giselle ngẩn ra. Ngay từ đầu cô nàng đã cảm thấy không khí giữa hai người này là lạ, có chút không coi ai ra gì, nhưng vào thời khắc chết người này còn có thể tán tỉnh nhau, thật sự tim quá to.Tâm trạng này của Giselle không thể duy trì quá lâu, vì quái vật tên Yu Jimin đã nhảy lên đạp mấy bước lên tường, cơ thể linh hoạt như mèo, nhanh chóng chắn trước mặt con quái vật kia.Hai tay Yu Jimin nắm lấy con dao găm, vô cùng chuẩn xác đâm lên một chiếc đầu có mái tóc dài đang xõa ra, mượn trọng lực cùng tốc độ rơi xuống, một dao cắt gọn.Chiếc đầu của thứ quỷ quái kia phịch một tiếng rơi xuống đất, sau đó lăn tới trước mặt Giselle như quả bóng.Giselle bị dọa đờ người, chiếc đầu bị cắt xuống cũng đờ ra, hai chiếc đầu bốn con mắt nhìn nhau, không phải bàn tới việc dị hợm tới mức nào."Đi thôi!" Một âm thanh mạnh mẽ dứt khoát vang lên, là giọng Yu Jimin.Kim Minjeong không dừng lại, lập tức chen qua khe hở. Cô quay đầu nhìn Yu Jimin một cái, sau đó ra sức chạy. Trong ba người bọn họ, ngoại trừ Yu Jimin có vũ khí, còn lại không có gì cậy nhờ.So với hai cô gái Ninh Nghệ Trác và Vương Vũ San, Giselle luôn là một người bình tĩnh, nhưng không nhắc tới chuyện chiếc đầu lăn tới trừng mắt nhìn bản thân, mà hành động lăn lộn trên đất muốn tìm về cơ thể của nó, quả thật cũng khiến cho cô nàng vừa sợ hãi vừa buồn nôn."A!"Cô nàng nhắm mắt hét to một tiếng giống như trút ra nỗi sợ, sau đó lập tức nhảy tới giơ chân đá chiếc đầu bị cắt xuống bay ra ngoài, cách rất xa cơ thể của nó."A! A! Buồn nôn chết mất!" Quả thật cô nàng không chịu nổi nữa, giậm chân tại chỗ.Yu Jimin bị động tác ồn ào của Giselle làm giật mình, sau đó khi con quái vật điên cuồng nhào tới liền kéo cô nàng lăn tới bên cạnh.Yu Jimin vỗ vai Giselle, dựng ngón cái với cô nàng: "Đá hay lắm!"Tuy thứ kia dọa người nhưng có chút nhát gan, sau khi mất đầu, nó cũng không kịp ăn bọn họ, mà vội vàng đuổi theo chiếc đầu. Vậy chỉ cần giải quyết được đầu của nó, có lẽ không thành vấn đề, cho nên Yu Jimin đứng dậy rồi lập tức đuổi theo, tam quan của Giselle lại tan vỡ thêm lần nữa, thế mà lại có người dám đuổi theo ma quỷ.Lúc này Giselle đã bình tĩnh lại, cô nàng phản ứng ra ban nãy Yu Jimin bảo Kim Minjeong đi tìm cửa trước, bọn họ yểm trợ phía sau.Hiện tại... cô nàng ngó trái ngó phải một cái, sau đó cắn răng, đuổi theo Yu Jimin.Giselle chưa chạy tới quá gần, tiếng động ở nơi đó rất lớn, con đường đang rung chuyển, là vì Yu Jimin đang ép thứ kia phát điên, nó đang xông thẳng tới muốn xé nát Yu Jimin ở nơi đó.Hai người còn chưa chạm mặt, một thứ gì đó đã bay tới trước mặt, Giselle đón lấy theo phản xạ có điều kiện, đợi tới khi nhìn rõ lại là một tiếng hét ngắn ngủi.Giselle suýt chút nữa bị chiếc đầu quỷ này há miệng cắn mũi, hung hăng ném đầu đi, cảm giác dính nhớp trên tay buồn nôn tới nỗi khiến cô nàng suýt chút nữa đã tan vỡ.Đống thịt chỉ còn ba chiếc đầu vừa quay người muốn cướp lại đầu, chiếc đầu này lại bị ném đi, tức tới nỗi gào lên.Khi Yu Jimin nhìn thấy Giselle, rõ ràng có chút ngạc nhiên, cuối cùng cong môi nói: "Không nhận ra đấy, gan cô cũng lớn quá nhỉ."Sắc mặt vốn dĩ đang trắng bệch của Giselle, lúc này lại nổi lên vệt hồng xấu hổ: "Tôi muốn giúp sức."Trong thời gian trò chuyện của hai người, thứ quỷ quái kia lại kéo hai cánh tay ra ngoài, sắc mặt Giselle tái nhợt: "Nó muốn làm gì?"Yu Jimin ý thức được điểm bất thường, khẽ hít một hơi lạnh: "Nó muốn ném cơ thể không có đầu ra ngoài."Giselle: ...Quả nhiên không chỉ kéo cánh tay, chuẩn xác mà nói là một cơ thể không đầu. Cơ thể không đầu này lảo đà lảo đảo, nhưng tốc độ không hề chậm, chỉ muốn đuổi theo đầu của nó. Bớt đi thứ cản trở này, cơ thể chỉ còn lại ba chiếc đầu lập tức trở nên linh hoạt, nhanh chóng ào tới.Yu Jimin không ngừng tránh đi, bức tường nơi cô ấy đang đứng đã bị đụng lõm.Tốc độ nó nhanh hơn, chân và tay khoắng như đao kiếm, nhanh chóng chém về phía hai người. Nếu không phải được Yu Jimin kéo, Giselle hoài nghi bản thân đã bị chém đứt lìa."Rút lui." Mồ hôi chảy từ trên mặt Yu Jimin xuống, cô ấy có lợi hại tới đâu cũng chỉ là con người, là con người thì sẽ có điểm yếu, vĩnh viễn không có khả năng thật sự sánh vai với quỷ thần, đây là hạn chế sinh lí mà cô ấy không thể vượt qua.Hai người chưa chạy bao xa liền gặp được Kim Minjeong.Kim Minjeong nhanh chóng đánh giá Yu Jimin, sau đó khẽ thở phào một hơi, nói: "Bên kia là con đường chết, không tìm được cửa mật mã.""Có lẽ sẽ không dễ như thế, vậy có thể là ở đường khác, chỉ là không biết những người còn lại có thể mở được cửa mật mã không?" Ánh mắt Yu Jimin trầm xuống, nhanh chóng nói, đồng thời con dao găm vung lên, đâm vào chiếc chân đang nện tới của thứ kia.Lần này sức lực vô cùng lớn, khiến hợp cốc của Yu Jimin rách ra, cô ấy cắn răng, lại đẩy Kim Minjeong ra rồi lăn tới đến chân của thứ kia, diễn lại bài cũ, trực tiếp cắt đứt đầu của nó.Thứ quỷ quái này đã thông minh hơn, lập tức rụt đầu lại, con dao găm của Yu Jimin chỉ cứa qua cơ thể nó, đau đớn tới nỗi khiến nó gào một tiếng thật dài.Kim Minjeong nhìn mà nhũn cả chân, vào khoảnh khắc này, đột nhiên cô hiểu ra tại sao Yu Jimin lại lợi hại như thế, người phụ nữ này căn bản không sợ ma quỷ. Thậm chí là không sợ chết.Nhưng vào giây tiếp theo, biến cố lại ập tới, Kim Minjeong rõ ràng nhìn thấy động tác của Yu Jimin khựng lại một cái, mà hai cánh tay của thứ buồn nôn kia lập tức thò ra.Yu Jimin tránh được một cánh tay, nhưng bị năm móng vuốt của cánh tay còn lại cào rách vai, sau đó bị đẩy ngã ra."Yu Jimin!"Kim Minjeong nắm chặt bùa hộ mệnh nóng bỏng trong tay, phi như tên bắn tới đó, ôm lấy Yu Jimin lăn sang một bên. Trong tình huống gấp gáp, cô chạm phải vết thương của Yu Jimin, hai tay dính dính, chảy không ít máu.Nhưng dường như người phụ nữ này không cảm nhận được cơn đau, ôm lấy cô dùng sức hông lăn thêm một vòng tránh đòn tấn công thứ hai.Mùi máu tươi khiến con quái vật này càng ngày càng điên cuồng, xồng xộc xông tới giống như đầu đạn, sau đó mạnh mẽ đâm sập tường lối đi, tạo thành một chiếc lỗ.Giselle ở một bên căn bản không giúp gì được, sốt ruột tới nỗi chân tay loạn xạ, Yu Jimin hét lên: "Mật mã là 714285!"Giselle và Kim Minjeong đều ngẩn ra, lập tức phản ứng ra Yu Jimin đã nhìn thấy chữ số trên người thứ kia, là 5! Chẳng trách cô ấy lại khựng lại.Giselle cắn răng, đỏ mắt nói: "Hai người phải kiên trì!"Lúc này không phải thời điểm hành động theo cảm tính, nhất định phải mở cửa ra trước.Nhìn thấy Giselle luồn tới, Yu Jimin vẫn không thả lỏng, thời gian mới trôi đi 8 phút, nhưng những giây phút còn lại đủ để thứ này xé nát ăn sạch bọn họ.Bọn họ nhất định phải nhanh chóng thoát ra.Chiếc lỗ không lớn, nhân lúc nó muốn rời khỏi lỗ rỗng tiến tới tấn công bọn họ, hai người Yu Jimin và Kim Minjeong tránh thoát, sau đó chuẩn xác một trước một sau luồn vào trong.Vừa quay đầu đã thấy hai chiếc chân cùng ba cánh tay của thứ kia chen vào trong lỗ, nhưng vì cơ thể của nó bị kẹt lại không thoát ra được, ngón tay chỉ cách hai mắt Kim Minjeong không tới ba tấc, vô cùng giật gân.Cơ thể Kim Minjeong rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, hai người bò về phía trước, đi được mấy mét lại đồng thời khựng lại. Mùi máu tanh nồng nặc bao trùm lấy hơi thở chết chóc, buồn nôn tới nỗi khiến Kim Minjeong nín thở. Trên mặt đất là một mảng máu lớn, đen đặc, nhìn lượng máu, chỉ sợ người này đã không sống nổi nữa.Kim Minjeong bịt mũi, làm dịu sự công kích của mùi máu tanh này, trái tim thắt lại: "Không phải Giselle..."Đột nhiên Yu Jimin nghe được âm thanh nhồm nhoàm gần đó, giống như tiếng nhai nuốt của dã thú, cô ấy lập tức che miệng Kim Minjeong lại.Cánh môi mềm mại ấm áp bị ép trong lòng bàn tay, giống như chạm vào cánh hoa, hơi nóng phả ra khiến trái tim Yu Jimin lạc đi một nhịp, cô ấy lặng lẽ làm động tác suỵt, dẫn Kim Minjeong rón ra rón rén đi về phía trước.
__________________
Chương 26: Người trong ký ức là ai?Ở ngã rẽ con đường, một thứ tương tự con quái vật đang đuổi giết ba người đang rúc ở đó, trên người còn dây thừng đỏ. Nhưng dây thừng đã mất đi tác dụng trói buộc, bên dưới cánh tay thịt vụn của nó, một thi thể máu thịt nát bét chỉ còn lại một nửa đang nằm đó.Giây tiếp theo, một cánh tay trong số đó móc trái tim từ trong thi thể kia đút vào mồm, âm thanh nhai nuốt khiến người ta sởn tóc gáy chính là phát ra từ chỗ nó.Đôi môi Kim Minjeong tái nhợt, nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn sợ hãi nhìn một cái, thân hình kia là đàn ông, không biết ai đã bỏ mạng ở nơi này.Trong tình hình này, nghiên cứu đã không còn nghĩa lí gì nữa, bọn họ nhất định phải im lặng rời đi.Chỉ là thứ trước đó đuổi theo bọn họ không chịu ngừng nghỉ, lại hung hăng đâm vào miệng lỗ hổng, âm thanh phát ra lập tức làm con quái vật đang ăn uống kia giật mình, chiếc đầu đang nhai nuốt lập tức dừng lại, ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt đẫm máu, sau đó đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm về phía hai người, Yu Jimin và Kim Minjeong co giò bỏ chạy, tiếng gào thét vang lên sau lưng chính là tiếng con quái vật vứt lại nửa thi thể, và cả con đã đâm nát cửa lỗ chui vào trong rồi đuổi theo.Vết thương của Yu Jimin không ngừng chảy máu, lúc này máu tươi từ trên lưng đã nhỏ giọt xuống. Nếu cửa không mở ra, không ai trong số bọn họ có thể chạy thoát.Ở cuối lối đi, bọn họ nhìn thấy ba người, Giselle, Ninh Nghệ Trác và cả Lee Seung Ho, những người kia vẫn còn sống. Hơn nữa trời không tuyệt đường người, cửa mật mã nằm ở chính giữa cuối con đường này.May mà ở đây có Ninh Nghệ Trác, bọn họ có thể sống sót, có lẽ ban nãy thứ kia bị Ninh Nghệ Trác ghìm chân một lúc.Lee Seung Ho đang nhìn Giselle nhập mật mã bỗng quay đầu nhìn một cái, khuôn mặt mới đầu còn có chút mừng rỡ, tới khi nhìn thấy quái vật sau lưng hai ngươi Kim Minjeong, Yu Jimin liền lập tức biến sắc: "Mau! Mau! Mau!"Đúng vào lúc hai con quái vật kia xuất hiện trước mặt mọi người, chuẩn bị nhào tới, Giselle cũng coi như nhập mật mã thành công, cửa ầm một tiếng rồi mở ra.Ánh sáng chói lọi bên ngoài căn phòng nhanh chóng lọt vào, hai con quái vật đã nhào về phía hai người Kim Minjeong, Yu Jimin lập tức dừng tay, Kim Minjeong nhìn móng vuốt sắc nhọn cách bản thân không tới một nắm đấm, thở dốc một hơi.Mà hai con quái vật kia khẽ nức nở một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn cúi người xuống, máu thịt rã rời hòa vào đất, biến mất không thấy tăm hơi.Yu Jimin quay đầu nhìn, loạng choạng một cái, ngồi xuống đất. Kim Minjeong nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô ấy.Thời gian vượt qua cửa ải thứ tư là 10 phút 40 giây, trong lối đi thứ ba chỉ có hai người sống sót ra ngoài, chín người chơi vòng này, mất đi hai, Nghê Đức và Vương Vũ San không thể sống sót trở ra.Người đàn ông cường tráng như Trương Cường cũng mất một cánh tay.Một bên khác, mấy người Lee Seung Ho đã xử lí cánh tay bị đứt cho Trương Cường. Loại vết thương này sẽ dẫn tới mất mạng, may mà có băng gạc cầm máu, tạm thời có thể giữ được tính mạng.Tuy đã thoát ra, nhưng tâm trạng mọi người vô cùng nặng nề, không ai lên tiếng, ánh mắt đều có chút đờ đẫn.Yu Jimin nhìn Lâm Hải và Trương Cường một cái, hai người này đã trốn vào con đường bên tay phải, nhưng trong bốn người, lại có hai người mang theo đạo cụ là Nghê Đức và Vương Vũ San phải chết.Kim Minjeong không có tâm trạng thương tiếc đồng đội, cô khom lưng ngồi xổm xuống trước mặt Yu Jimin, bảo cô ấy quay người lại, vết thương của Yu Jimin vẫn đang chảy máu.Sắc mặt Yu Jimin có chút tái, cô ấy thu lại ánh mắt đánh giá, nhìn Kim Minjeong rồi cười lên, quay người để lộ ra ba vết cào sâu vào da thịt bên vai trái.Móng vuốt này rạch nát áo ngoài của Yu Jimin, da thịt bị thương lộ ra ngoài, nhìn có chút đáng sợ.Đám người Giselle nhìn một cái, đều không nhịn được quay đầu đi.Kim Minjeong cởi áo khoác cho Yu Jimin, nhìn về phía sau một cái, Lâm Hải vội vàng quay đầu nhìn Trương Cường.Cô đưa tay lấy cuộn băng gạc Trương Cường đưa cho, Ninh Nghệ Trác và Giselle rất tự giác đi tới quay lưng che chắn giúp. Yu Jimin không chút õng ẹo, cởi chiếc áo phông trên người xuống ngay trước mặt Kim Minjeong.Áo ngực bên trong của Yu Jimin màu đen, càng tôn lên làn da trắng trẻo như tuyết của cô ấy. Khi giơ tay kéo áo, xương đòn cùng hông phải hiện lên vô cùng rõ ràng, không phải loại cảm giác gầy gò da bọc xương, mà là không có một miếng thịt thừa, còn có thể nhìn thấy đường nét săn chắc trên cánh tay Yu Jimin, không cường tráng nhưng rất có lực.Cùng là phụ nữ, Kim Minjeong không thể không thừa nhận, cơ thể Yu Jimin đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, khiến bản thân không nhịn được mất hồn. Trong đầu đột nhiên hiện lên một cảnh tượng, bờ vai săn chắc dẻo dai lại có lực, da dẻ mịn màng lấm tấm mồ hôi, xinh đẹp giống như... Kim Minjeong mạnh mẽ nhắm mắt, nhíu mày lắc đầu."Sao thế? Khó coi lắm à?" Yu Jimin quay đầu nhìn Kim Minjeong, trong mắt có chút thăm dò.Kim Minjeong hoàn hồn, ánh mắt lướt xuống lại nhìn thấy đường cong cùng khe ngực còn khiến người ta đỏ mặt hơn trước người Yu Jimin, vội vàng di chuyển tầm nhìn lên trên, nhỏ tiếng nói: "Đừng cử động lung tung."Yu Jimin khẽ cười một tiếng, nếu không phải hoàn cảnh này không thích hợp, chắc chắn cô ấy phải trêu đùa người luôn làm bộ mặt nghiêm túc tên Kim Minjeong này một phen.Vai trái của Yu Jimin thấm đẫm vết máu, Kim Minjeong không nhịn được nhíu mày, cô cúi đầu xé áo lau sạch vết thương cho cô ấy, sắc mặt ngày càng nặng nề.Suy cho cùng vẫn là người trần mắt thịt, Yu Jimin không lên tiếng, nhưng không cách nào khống chế được phản ứng vô thức từ cơ thể, không nhịn được khẽ run rẩy trong động tác của Kim Minjeong. Nhưng muốn cầm máu thì phải quấn chặt, vì thế động tác tay của Kim Minjeong không chút nể nang, nhưng lại vô thức cắn răng.Kim Minjeong nhăn mày thò đầu tới, nghiêm túc thắt nút, khoảng cách giữa bản thân và Yu Jimin chẳng qua cũng chỉ là một nắm đấm, Yu Jimin có thể nhìn rõ góc nghiêng của Kim Minjeong, nghiêm túc tỉ mỉ, vô cùng cẩn thận. Chỉ là Kim Minjeong đang nín thở, dáng vẻ như thể có thâm thù đại hận, có chút... Yu Jimin bật cười trong lòng.Nỗi đau băng bó vết thương chưa chắc đã nhẹ hơn bị thương, nhưng Yu Jimin không nói một lời, ngoại trừ sắc môi tái nhợt và cả mồ hôi lạnh dày đặc trên mặt lộ ra sự yếu ớt của bản thân, sống lưng cô ấy vẫn thẳng như cây trúc, còn cả ánh mắt chưa từng rời khỏi người Kim Minjeong.Giselle đang chìm trong bi thương, ánh mắt nhìn thấy hai người, sau đó ngẩng đầu lên nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, bị thương là liều thuốc thúc đẩy tình cảm, quả nhiên không giả."Cảm ơn."Yu Jimin cũng coi như đã thu lại ánh mắt của bản thân, nói cảm ơn với Kim Minjeong.Kim Minjeong không đáp lại, thậm chí còn không nhìn Yu Jimin lấy một cái, trái tim cô đang rất hỗn loạn. Quả thực Yu Jimin năm lần bảy lượt cứu cô trước đó mang theo chút chơi ác cùng trêu đùa, nhưng lần này Kim Minjeong không cách nào mượn cái cớ này để giải thích. Rốt cuộc là tại sao? Rõ ràng Yu Jimin không hề để tâm tới mạng sống của người khác, tại sao lại ngoại lệ với cô?"Vòng chơi thứ tư cơ bản chứng minh suy đoán của chúng ta là đúng, nhưng còn có một vấn đề khó hơn, độ khó mở khóa quá cao. Nếu đều giống như vòng bốn, sợ là có đoán được mật mã cũng không còn mạng để nhập." Kim Minjeong muốn dịch chuyển lực chú ý lên chuyện quan trọng này."Vương Vũ San và Nghê Đức không thoát ra được, Lâm Hải, Trương Cường, hai người có lấy được đạo cụ của họ không?" Vấn đề này rất đắc tội với người ta, nhưng Kim Minjeong không thể không cân nhắc.Lời này của Kim Minjeong cất lên, mặt mày Lâm Hải và Trương Cường đều biến sắc, Lâm Hải lập tức nổi trận lôi đình: "Sao... sao có thể chứ, chúng tôi có thể sống sót chạy ra ngoài đã là không tệ, nếu không phải cửa mở rồi, hai chúng tôi đã bị xẻo thịt ra ăn rồi, nào có dám đi lấy đạo cụ nữa. Hơn nữa, cô không nhắc, chúng tôi căn bản cũng không nghĩ ra, ha, còn có thể lấy đồ của người khác."Trương Cường mất đi một cánh tay đã sắp ngất xỉu, nghe thấy lời này của Kim Minjeong, hắn động đậy đầu, nhưng vẫn là lắc đầu.Tuy hắn còn sống ra ngoài, nhưng cửa ải thứ năm này chắc chắn hắn không còn mạng để thoát ra nữa. Cái chết được dự báo trước này còn đánh gục ý chí của một người hơn cả việc bị thương nặng, trên khuôn mặt vốn không còn sắc máu của Trương Cường lại phủ lên một lớp xám xịt chết chóc.Kim Minjeong không hỏi tiếp, không còn nghĩa lí gì nữa.Sau vòng chơi thứ tư, bọn họ có nửa tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, sau nửa tiếng, âm thanh hệ thống lại vang lên."Chúc mừng người chơi thông qua vòng chơi thứ tư, lúc này chắc là vừa mệt vừa sợ chứ gì? Có phải rất mong chờ với vòng chơi tiếp theo đây đúng không?" Máy móc không có tình cảm lại bồi thêm một câu cực kì tiêu cực, sự độc ác trong câu nói có vẻ hài hước ấy càng thêm nặng nề."Xét thấy mọi người gặp cửa ải khó nhất trong phó bản 002, vòng chơi thứ năm này hệ thống sẽ giơ cao đánh khẽ, cho mỗi người chơi một cơ hội. Trước khi vòng thứ năm bắt đầu, mời cử ra một đại diện rút thăm, nếu rút trúng chữ số 7, khà khà, mọi người hiểu mà, bằng lòng thử không?"Biểu cảm của Yu Jimin một lời khó nói hết, thầm trợn trắng mắt. Nhưng Kim Minjeong lại nghe hiểu, lập tức trả lời: "Được."Dãy số đèn kéo quân, nếu gặp 7 chính là 999999 lượt nghỉ ngơi, vậy có nghĩa là 142587 sẽ không xuất hiện, ý nghĩa chính là tránh được vòng chơi thứ năm. Vốn dĩ sáu vòng chơi chính là nghỉ 7, nghỉ thêm một lần nữa ai không vui vẻ.Kim Minjeong nói rất quyết đoán, hệ thống cũng sảng khoái, trước mặt bọn họ lập tức xuất hiện mười tấm thẻ."Mời cử ra đại diện tiến hành rút thẻ.""Ai... ai đi rút, vận số của ai tốt, có người chơi nào may mắn không?" Lâm Hải căng thẳng tới nỗi bắt đầu ấp úng."10, 9, 8..."Hệ thống đã bắt đầu đếm ngược, Yu Jimin nhìn dáng vẻ sốt ruột lại hoảng loạn của bọn họ, tay phải lấy con dao găm phi về phía trước, súc tích nói: "Cô ấy rút."Yu Jimin nói tới Kim Minjeong, những người khác thấy vậy lập tức ngồi về chỗ, ngậm chặt miệng không lên tiếng.Kim Minjeong không từ chối, cũng không có cơ hội từ chối, cô đưa tay ra ấn vào một tấm, tấm thẻ kia lập tức xuất hiện trong tay cô.Tròng mắt của đám người Giselle đều lồi ra, nhìn tấm thẻ trong tay Kim Minjeong, không dám thở mạnh, Kim Minjeong chính là người đã rút được phần thưởng "Chúc bạn may mắn lần sau", còn có kẻ đen đủi Yu Jimin kia, hai người này cộng lại chẳng phải là cái chết cận kề sao?Mùi vị này khó chịu vô cùng. Nhưng bọn họ vẫn sợ động tĩnh của bản thân quá lớn, ảnh hưởng tới kết quả.Ngay tới Yu Jimin cũng có chút căng thẳng nhìn Kim Minjeong.Kim Minjeong chầm chậm thở ra một hơi, sau đó lật thẻ đưa tới trước mặt Yu Jimin.Trước giờ Yu Jimin không phải là người mẫn cảm với tình cảm, càng không nói tới lãng mạn, cô ấy không có hứng thú này, nhưng lúc này không biết dây thần kinh nào chập mạch, lại cảm thấy động tác này của Kim Minjeong là một sự đối đãi đặc biệt.Kim Minjeong muốn để cô ấy nhìn, mà cô ấy cũng đã nhìn thấy, chính là số 7.Yu Jimin không nhịn được cong mắt cười lên, vốn dĩ đang bị thương nên khuôn mặt có chút yếu ớt, nụ cười này càng thêm đẹp đẽ, cộng thêm khuôn mặt mê hoặc lòng người của Yu Jimin, không thể không cảm thán xinh đẹp vô cùng.Thế là Kim Minjeong biết được đáp án bên trên, mà khóe môi cô mím lại, trong ánh mắt lãnh đạm xa cách hiện lên nụ cười ấm áp, khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng hơn.Có thể nói tính cách và vẻ ngoài của hai người phụ nữ này hoàn toàn không có điểm chung, nhưng sự lạnh lùng cùng không hòa đồng lại rất tương tự, mà lúc này một người gió xuân phấp phới, một người băng tuyết tan chảy, cũng rất tương đồng.Còn những người khác, sau khi hoàn hồn từ cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt liền mừng rỡ điên cuồng, Lee Seung Ho không nhịn được hét khẽ lên một tiếng rồi vung nắm đấm.Trương Cường cảm giác lớp tro tàn trong lòng lại thắp lên một ánh lửa, còn Ninh Nghệ Trác đã che mặt khóc lên. Đồng đội chết mất hai người, ban nãy vì sinh mạng của bản thân cũng giống như con thuyền trong bão tố nên không có thời gian để ý tới, lúc này biết có thể miễn trừ vòng thứ năm, loại cảm giác đau thương cùng sợ hãi kia liền gảy đứt thần kinh của cô nàng, lập tức khóc lên thành tiếng.Không có ai an ủi, cũng không ai trách cô nàng, cảm giác đau thương cũng xuất hiện ngay sau tiếng hò reo vui vẻ."Tại sao chúng ta phải trải qua chuyện này chứ?" Lee Seung Ho lẩm nhẩm hỏi một câu, nhưng không ai có thể trả lời, rốt cuộc trò chơi này là ân huệ hay là trừng phạt?"Mọi người nghỉ ngơi chút đi, dưỡng sức lấy lại tinh thần." Kim Minjeong chỉ đáp lại một câu không liên quan rồi nhắm mắt lại.
Có một đống trong số đó chỉ được chia ba chiếc đầu, rõ ràng có chút bấn mãn, đưa tay ra mạnh mẽ kéo một chiếc đầu trong đống ở giữa nhét vào cơ thể mình. Chớp mắt một cái đống thịt nát có bốn chiếc đầu này hưng phấn luồn vào con đường bên trái, nhanh chóng nhảy lên trần, bò về phía trước giống như con thạch sùng, tốc độ nhanh tới thần kì.Đi theo hai người Kim Minjeong, Yu Jimin còn có Giselle, ba người cong mông chạy, căn bản mặc kệ trước mặt tối tăm, vì tiếng gầm thét phía sau đang càng ngày càng áp sát.Chỉ là suy cho cùng hai chân người không chạy nổi một đống chân của con quái vật kia, chớp mắt đã bị đuổi kịp.Cũng vào lúc này, tay phải Yu Jimin đã nắm dao găm trong tay, ngón cái ma sát cán dao, nhìn chằm chằm thứ có bốn chiếc đầu kia."Không phải bọn chúng chia thành ba chứ?" Cổ họng Giselle khô khốc, nuốt nước bọt khó khăn nói.Vốn dĩ thần kinh của Kim Minjeong cũng căng chặt, nhưng đột nhiên ánh mắt nhìn lên mặt Yu Jimin, biểu cảm có chút phức tạp, Yu Jimin đang viết mấy chữ lên lòng bàn tay cô.Yu Jimin nhìn cô một cái, sau đó hai mắt liền khóa chặt lấy thứ người không ra người quỷ không ra quỷ trước mặt, cười nói: "Cô nhìn tôi như thế, tôi sẽ hiểu lầm cô thích tôi mất."Kim Minjeong nhíu mày, không lên tiếng, ngược lại Giselle ngẩn ra. Ngay từ đầu cô nàng đã cảm thấy không khí giữa hai người này là lạ, có chút không coi ai ra gì, nhưng vào thời khắc chết người này còn có thể tán tỉnh nhau, thật sự tim quá to.Tâm trạng này của Giselle không thể duy trì quá lâu, vì quái vật tên Yu Jimin đã nhảy lên đạp mấy bước lên tường, cơ thể linh hoạt như mèo, nhanh chóng chắn trước mặt con quái vật kia.Hai tay Yu Jimin nắm lấy con dao găm, vô cùng chuẩn xác đâm lên một chiếc đầu có mái tóc dài đang xõa ra, mượn trọng lực cùng tốc độ rơi xuống, một dao cắt gọn.Chiếc đầu của thứ quỷ quái kia phịch một tiếng rơi xuống đất, sau đó lăn tới trước mặt Giselle như quả bóng.Giselle bị dọa đờ người, chiếc đầu bị cắt xuống cũng đờ ra, hai chiếc đầu bốn con mắt nhìn nhau, không phải bàn tới việc dị hợm tới mức nào."Đi thôi!" Một âm thanh mạnh mẽ dứt khoát vang lên, là giọng Yu Jimin.Kim Minjeong không dừng lại, lập tức chen qua khe hở. Cô quay đầu nhìn Yu Jimin một cái, sau đó ra sức chạy. Trong ba người bọn họ, ngoại trừ Yu Jimin có vũ khí, còn lại không có gì cậy nhờ.So với hai cô gái Ninh Nghệ Trác và Vương Vũ San, Giselle luôn là một người bình tĩnh, nhưng không nhắc tới chuyện chiếc đầu lăn tới trừng mắt nhìn bản thân, mà hành động lăn lộn trên đất muốn tìm về cơ thể của nó, quả thật cũng khiến cho cô nàng vừa sợ hãi vừa buồn nôn."A!"Cô nàng nhắm mắt hét to một tiếng giống như trút ra nỗi sợ, sau đó lập tức nhảy tới giơ chân đá chiếc đầu bị cắt xuống bay ra ngoài, cách rất xa cơ thể của nó."A! A! Buồn nôn chết mất!" Quả thật cô nàng không chịu nổi nữa, giậm chân tại chỗ.Yu Jimin bị động tác ồn ào của Giselle làm giật mình, sau đó khi con quái vật điên cuồng nhào tới liền kéo cô nàng lăn tới bên cạnh.Yu Jimin vỗ vai Giselle, dựng ngón cái với cô nàng: "Đá hay lắm!"Tuy thứ kia dọa người nhưng có chút nhát gan, sau khi mất đầu, nó cũng không kịp ăn bọn họ, mà vội vàng đuổi theo chiếc đầu. Vậy chỉ cần giải quyết được đầu của nó, có lẽ không thành vấn đề, cho nên Yu Jimin đứng dậy rồi lập tức đuổi theo, tam quan của Giselle lại tan vỡ thêm lần nữa, thế mà lại có người dám đuổi theo ma quỷ.Lúc này Giselle đã bình tĩnh lại, cô nàng phản ứng ra ban nãy Yu Jimin bảo Kim Minjeong đi tìm cửa trước, bọn họ yểm trợ phía sau.Hiện tại... cô nàng ngó trái ngó phải một cái, sau đó cắn răng, đuổi theo Yu Jimin.Giselle chưa chạy tới quá gần, tiếng động ở nơi đó rất lớn, con đường đang rung chuyển, là vì Yu Jimin đang ép thứ kia phát điên, nó đang xông thẳng tới muốn xé nát Yu Jimin ở nơi đó.Hai người còn chưa chạm mặt, một thứ gì đó đã bay tới trước mặt, Giselle đón lấy theo phản xạ có điều kiện, đợi tới khi nhìn rõ lại là một tiếng hét ngắn ngủi.Giselle suýt chút nữa bị chiếc đầu quỷ này há miệng cắn mũi, hung hăng ném đầu đi, cảm giác dính nhớp trên tay buồn nôn tới nỗi khiến cô nàng suýt chút nữa đã tan vỡ.Đống thịt chỉ còn ba chiếc đầu vừa quay người muốn cướp lại đầu, chiếc đầu này lại bị ném đi, tức tới nỗi gào lên.Khi Yu Jimin nhìn thấy Giselle, rõ ràng có chút ngạc nhiên, cuối cùng cong môi nói: "Không nhận ra đấy, gan cô cũng lớn quá nhỉ."Sắc mặt vốn dĩ đang trắng bệch của Giselle, lúc này lại nổi lên vệt hồng xấu hổ: "Tôi muốn giúp sức."Trong thời gian trò chuyện của hai người, thứ quỷ quái kia lại kéo hai cánh tay ra ngoài, sắc mặt Giselle tái nhợt: "Nó muốn làm gì?"Yu Jimin ý thức được điểm bất thường, khẽ hít một hơi lạnh: "Nó muốn ném cơ thể không có đầu ra ngoài."Giselle: ...Quả nhiên không chỉ kéo cánh tay, chuẩn xác mà nói là một cơ thể không đầu. Cơ thể không đầu này lảo đà lảo đảo, nhưng tốc độ không hề chậm, chỉ muốn đuổi theo đầu của nó. Bớt đi thứ cản trở này, cơ thể chỉ còn lại ba chiếc đầu lập tức trở nên linh hoạt, nhanh chóng ào tới.Yu Jimin không ngừng tránh đi, bức tường nơi cô ấy đang đứng đã bị đụng lõm.Tốc độ nó nhanh hơn, chân và tay khoắng như đao kiếm, nhanh chóng chém về phía hai người. Nếu không phải được Yu Jimin kéo, Giselle hoài nghi bản thân đã bị chém đứt lìa."Rút lui." Mồ hôi chảy từ trên mặt Yu Jimin xuống, cô ấy có lợi hại tới đâu cũng chỉ là con người, là con người thì sẽ có điểm yếu, vĩnh viễn không có khả năng thật sự sánh vai với quỷ thần, đây là hạn chế sinh lí mà cô ấy không thể vượt qua.Hai người chưa chạy bao xa liền gặp được Kim Minjeong.Kim Minjeong nhanh chóng đánh giá Yu Jimin, sau đó khẽ thở phào một hơi, nói: "Bên kia là con đường chết, không tìm được cửa mật mã.""Có lẽ sẽ không dễ như thế, vậy có thể là ở đường khác, chỉ là không biết những người còn lại có thể mở được cửa mật mã không?" Ánh mắt Yu Jimin trầm xuống, nhanh chóng nói, đồng thời con dao găm vung lên, đâm vào chiếc chân đang nện tới của thứ kia.Lần này sức lực vô cùng lớn, khiến hợp cốc của Yu Jimin rách ra, cô ấy cắn răng, lại đẩy Kim Minjeong ra rồi lăn tới đến chân của thứ kia, diễn lại bài cũ, trực tiếp cắt đứt đầu của nó.Thứ quỷ quái này đã thông minh hơn, lập tức rụt đầu lại, con dao găm của Yu Jimin chỉ cứa qua cơ thể nó, đau đớn tới nỗi khiến nó gào một tiếng thật dài.Kim Minjeong nhìn mà nhũn cả chân, vào khoảnh khắc này, đột nhiên cô hiểu ra tại sao Yu Jimin lại lợi hại như thế, người phụ nữ này căn bản không sợ ma quỷ. Thậm chí là không sợ chết.Nhưng vào giây tiếp theo, biến cố lại ập tới, Kim Minjeong rõ ràng nhìn thấy động tác của Yu Jimin khựng lại một cái, mà hai cánh tay của thứ buồn nôn kia lập tức thò ra.Yu Jimin tránh được một cánh tay, nhưng bị năm móng vuốt của cánh tay còn lại cào rách vai, sau đó bị đẩy ngã ra."Yu Jimin!"Kim Minjeong nắm chặt bùa hộ mệnh nóng bỏng trong tay, phi như tên bắn tới đó, ôm lấy Yu Jimin lăn sang một bên. Trong tình huống gấp gáp, cô chạm phải vết thương của Yu Jimin, hai tay dính dính, chảy không ít máu.Nhưng dường như người phụ nữ này không cảm nhận được cơn đau, ôm lấy cô dùng sức hông lăn thêm một vòng tránh đòn tấn công thứ hai.Mùi máu tươi khiến con quái vật này càng ngày càng điên cuồng, xồng xộc xông tới giống như đầu đạn, sau đó mạnh mẽ đâm sập tường lối đi, tạo thành một chiếc lỗ.Giselle ở một bên căn bản không giúp gì được, sốt ruột tới nỗi chân tay loạn xạ, Yu Jimin hét lên: "Mật mã là 714285!"Giselle và Kim Minjeong đều ngẩn ra, lập tức phản ứng ra Yu Jimin đã nhìn thấy chữ số trên người thứ kia, là 5! Chẳng trách cô ấy lại khựng lại.Giselle cắn răng, đỏ mắt nói: "Hai người phải kiên trì!"Lúc này không phải thời điểm hành động theo cảm tính, nhất định phải mở cửa ra trước.Nhìn thấy Giselle luồn tới, Yu Jimin vẫn không thả lỏng, thời gian mới trôi đi 8 phút, nhưng những giây phút còn lại đủ để thứ này xé nát ăn sạch bọn họ.Bọn họ nhất định phải nhanh chóng thoát ra.Chiếc lỗ không lớn, nhân lúc nó muốn rời khỏi lỗ rỗng tiến tới tấn công bọn họ, hai người Yu Jimin và Kim Minjeong tránh thoát, sau đó chuẩn xác một trước một sau luồn vào trong.Vừa quay đầu đã thấy hai chiếc chân cùng ba cánh tay của thứ kia chen vào trong lỗ, nhưng vì cơ thể của nó bị kẹt lại không thoát ra được, ngón tay chỉ cách hai mắt Kim Minjeong không tới ba tấc, vô cùng giật gân.Cơ thể Kim Minjeong rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, hai người bò về phía trước, đi được mấy mét lại đồng thời khựng lại. Mùi máu tanh nồng nặc bao trùm lấy hơi thở chết chóc, buồn nôn tới nỗi khiến Kim Minjeong nín thở. Trên mặt đất là một mảng máu lớn, đen đặc, nhìn lượng máu, chỉ sợ người này đã không sống nổi nữa.Kim Minjeong bịt mũi, làm dịu sự công kích của mùi máu tanh này, trái tim thắt lại: "Không phải Giselle..."Đột nhiên Yu Jimin nghe được âm thanh nhồm nhoàm gần đó, giống như tiếng nhai nuốt của dã thú, cô ấy lập tức che miệng Kim Minjeong lại.Cánh môi mềm mại ấm áp bị ép trong lòng bàn tay, giống như chạm vào cánh hoa, hơi nóng phả ra khiến trái tim Yu Jimin lạc đi một nhịp, cô ấy lặng lẽ làm động tác suỵt, dẫn Kim Minjeong rón ra rón rén đi về phía trước.
__________________
Chương 26: Người trong ký ức là ai?Ở ngã rẽ con đường, một thứ tương tự con quái vật đang đuổi giết ba người đang rúc ở đó, trên người còn dây thừng đỏ. Nhưng dây thừng đã mất đi tác dụng trói buộc, bên dưới cánh tay thịt vụn của nó, một thi thể máu thịt nát bét chỉ còn lại một nửa đang nằm đó.Giây tiếp theo, một cánh tay trong số đó móc trái tim từ trong thi thể kia đút vào mồm, âm thanh nhai nuốt khiến người ta sởn tóc gáy chính là phát ra từ chỗ nó.Đôi môi Kim Minjeong tái nhợt, nhẫn nhịn cảm giác buồn nôn sợ hãi nhìn một cái, thân hình kia là đàn ông, không biết ai đã bỏ mạng ở nơi này.Trong tình hình này, nghiên cứu đã không còn nghĩa lí gì nữa, bọn họ nhất định phải im lặng rời đi.Chỉ là thứ trước đó đuổi theo bọn họ không chịu ngừng nghỉ, lại hung hăng đâm vào miệng lỗ hổng, âm thanh phát ra lập tức làm con quái vật đang ăn uống kia giật mình, chiếc đầu đang nhai nuốt lập tức dừng lại, ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt đẫm máu, sau đó đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm về phía hai người, Yu Jimin và Kim Minjeong co giò bỏ chạy, tiếng gào thét vang lên sau lưng chính là tiếng con quái vật vứt lại nửa thi thể, và cả con đã đâm nát cửa lỗ chui vào trong rồi đuổi theo.Vết thương của Yu Jimin không ngừng chảy máu, lúc này máu tươi từ trên lưng đã nhỏ giọt xuống. Nếu cửa không mở ra, không ai trong số bọn họ có thể chạy thoát.Ở cuối lối đi, bọn họ nhìn thấy ba người, Giselle, Ninh Nghệ Trác và cả Lee Seung Ho, những người kia vẫn còn sống. Hơn nữa trời không tuyệt đường người, cửa mật mã nằm ở chính giữa cuối con đường này.May mà ở đây có Ninh Nghệ Trác, bọn họ có thể sống sót, có lẽ ban nãy thứ kia bị Ninh Nghệ Trác ghìm chân một lúc.Lee Seung Ho đang nhìn Giselle nhập mật mã bỗng quay đầu nhìn một cái, khuôn mặt mới đầu còn có chút mừng rỡ, tới khi nhìn thấy quái vật sau lưng hai ngươi Kim Minjeong, Yu Jimin liền lập tức biến sắc: "Mau! Mau! Mau!"Đúng vào lúc hai con quái vật kia xuất hiện trước mặt mọi người, chuẩn bị nhào tới, Giselle cũng coi như nhập mật mã thành công, cửa ầm một tiếng rồi mở ra.Ánh sáng chói lọi bên ngoài căn phòng nhanh chóng lọt vào, hai con quái vật đã nhào về phía hai người Kim Minjeong, Yu Jimin lập tức dừng tay, Kim Minjeong nhìn móng vuốt sắc nhọn cách bản thân không tới một nắm đấm, thở dốc một hơi.Mà hai con quái vật kia khẽ nức nở một tiếng, vô cùng ngoan ngoãn cúi người xuống, máu thịt rã rời hòa vào đất, biến mất không thấy tăm hơi.Yu Jimin quay đầu nhìn, loạng choạng một cái, ngồi xuống đất. Kim Minjeong nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô ấy.Thời gian vượt qua cửa ải thứ tư là 10 phút 40 giây, trong lối đi thứ ba chỉ có hai người sống sót ra ngoài, chín người chơi vòng này, mất đi hai, Nghê Đức và Vương Vũ San không thể sống sót trở ra.Người đàn ông cường tráng như Trương Cường cũng mất một cánh tay.Một bên khác, mấy người Lee Seung Ho đã xử lí cánh tay bị đứt cho Trương Cường. Loại vết thương này sẽ dẫn tới mất mạng, may mà có băng gạc cầm máu, tạm thời có thể giữ được tính mạng.Tuy đã thoát ra, nhưng tâm trạng mọi người vô cùng nặng nề, không ai lên tiếng, ánh mắt đều có chút đờ đẫn.Yu Jimin nhìn Lâm Hải và Trương Cường một cái, hai người này đã trốn vào con đường bên tay phải, nhưng trong bốn người, lại có hai người mang theo đạo cụ là Nghê Đức và Vương Vũ San phải chết.Kim Minjeong không có tâm trạng thương tiếc đồng đội, cô khom lưng ngồi xổm xuống trước mặt Yu Jimin, bảo cô ấy quay người lại, vết thương của Yu Jimin vẫn đang chảy máu.Sắc mặt Yu Jimin có chút tái, cô ấy thu lại ánh mắt đánh giá, nhìn Kim Minjeong rồi cười lên, quay người để lộ ra ba vết cào sâu vào da thịt bên vai trái.Móng vuốt này rạch nát áo ngoài của Yu Jimin, da thịt bị thương lộ ra ngoài, nhìn có chút đáng sợ.Đám người Giselle nhìn một cái, đều không nhịn được quay đầu đi.Kim Minjeong cởi áo khoác cho Yu Jimin, nhìn về phía sau một cái, Lâm Hải vội vàng quay đầu nhìn Trương Cường.Cô đưa tay lấy cuộn băng gạc Trương Cường đưa cho, Ninh Nghệ Trác và Giselle rất tự giác đi tới quay lưng che chắn giúp. Yu Jimin không chút õng ẹo, cởi chiếc áo phông trên người xuống ngay trước mặt Kim Minjeong.Áo ngực bên trong của Yu Jimin màu đen, càng tôn lên làn da trắng trẻo như tuyết của cô ấy. Khi giơ tay kéo áo, xương đòn cùng hông phải hiện lên vô cùng rõ ràng, không phải loại cảm giác gầy gò da bọc xương, mà là không có một miếng thịt thừa, còn có thể nhìn thấy đường nét săn chắc trên cánh tay Yu Jimin, không cường tráng nhưng rất có lực.Cùng là phụ nữ, Kim Minjeong không thể không thừa nhận, cơ thể Yu Jimin đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, khiến bản thân không nhịn được mất hồn. Trong đầu đột nhiên hiện lên một cảnh tượng, bờ vai săn chắc dẻo dai lại có lực, da dẻ mịn màng lấm tấm mồ hôi, xinh đẹp giống như... Kim Minjeong mạnh mẽ nhắm mắt, nhíu mày lắc đầu."Sao thế? Khó coi lắm à?" Yu Jimin quay đầu nhìn Kim Minjeong, trong mắt có chút thăm dò.Kim Minjeong hoàn hồn, ánh mắt lướt xuống lại nhìn thấy đường cong cùng khe ngực còn khiến người ta đỏ mặt hơn trước người Yu Jimin, vội vàng di chuyển tầm nhìn lên trên, nhỏ tiếng nói: "Đừng cử động lung tung."Yu Jimin khẽ cười một tiếng, nếu không phải hoàn cảnh này không thích hợp, chắc chắn cô ấy phải trêu đùa người luôn làm bộ mặt nghiêm túc tên Kim Minjeong này một phen.Vai trái của Yu Jimin thấm đẫm vết máu, Kim Minjeong không nhịn được nhíu mày, cô cúi đầu xé áo lau sạch vết thương cho cô ấy, sắc mặt ngày càng nặng nề.Suy cho cùng vẫn là người trần mắt thịt, Yu Jimin không lên tiếng, nhưng không cách nào khống chế được phản ứng vô thức từ cơ thể, không nhịn được khẽ run rẩy trong động tác của Kim Minjeong. Nhưng muốn cầm máu thì phải quấn chặt, vì thế động tác tay của Kim Minjeong không chút nể nang, nhưng lại vô thức cắn răng.Kim Minjeong nhăn mày thò đầu tới, nghiêm túc thắt nút, khoảng cách giữa bản thân và Yu Jimin chẳng qua cũng chỉ là một nắm đấm, Yu Jimin có thể nhìn rõ góc nghiêng của Kim Minjeong, nghiêm túc tỉ mỉ, vô cùng cẩn thận. Chỉ là Kim Minjeong đang nín thở, dáng vẻ như thể có thâm thù đại hận, có chút... Yu Jimin bật cười trong lòng.Nỗi đau băng bó vết thương chưa chắc đã nhẹ hơn bị thương, nhưng Yu Jimin không nói một lời, ngoại trừ sắc môi tái nhợt và cả mồ hôi lạnh dày đặc trên mặt lộ ra sự yếu ớt của bản thân, sống lưng cô ấy vẫn thẳng như cây trúc, còn cả ánh mắt chưa từng rời khỏi người Kim Minjeong.Giselle đang chìm trong bi thương, ánh mắt nhìn thấy hai người, sau đó ngẩng đầu lên nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, bị thương là liều thuốc thúc đẩy tình cảm, quả nhiên không giả."Cảm ơn."Yu Jimin cũng coi như đã thu lại ánh mắt của bản thân, nói cảm ơn với Kim Minjeong.Kim Minjeong không đáp lại, thậm chí còn không nhìn Yu Jimin lấy một cái, trái tim cô đang rất hỗn loạn. Quả thực Yu Jimin năm lần bảy lượt cứu cô trước đó mang theo chút chơi ác cùng trêu đùa, nhưng lần này Kim Minjeong không cách nào mượn cái cớ này để giải thích. Rốt cuộc là tại sao? Rõ ràng Yu Jimin không hề để tâm tới mạng sống của người khác, tại sao lại ngoại lệ với cô?"Vòng chơi thứ tư cơ bản chứng minh suy đoán của chúng ta là đúng, nhưng còn có một vấn đề khó hơn, độ khó mở khóa quá cao. Nếu đều giống như vòng bốn, sợ là có đoán được mật mã cũng không còn mạng để nhập." Kim Minjeong muốn dịch chuyển lực chú ý lên chuyện quan trọng này."Vương Vũ San và Nghê Đức không thoát ra được, Lâm Hải, Trương Cường, hai người có lấy được đạo cụ của họ không?" Vấn đề này rất đắc tội với người ta, nhưng Kim Minjeong không thể không cân nhắc.Lời này của Kim Minjeong cất lên, mặt mày Lâm Hải và Trương Cường đều biến sắc, Lâm Hải lập tức nổi trận lôi đình: "Sao... sao có thể chứ, chúng tôi có thể sống sót chạy ra ngoài đã là không tệ, nếu không phải cửa mở rồi, hai chúng tôi đã bị xẻo thịt ra ăn rồi, nào có dám đi lấy đạo cụ nữa. Hơn nữa, cô không nhắc, chúng tôi căn bản cũng không nghĩ ra, ha, còn có thể lấy đồ của người khác."Trương Cường mất đi một cánh tay đã sắp ngất xỉu, nghe thấy lời này của Kim Minjeong, hắn động đậy đầu, nhưng vẫn là lắc đầu.Tuy hắn còn sống ra ngoài, nhưng cửa ải thứ năm này chắc chắn hắn không còn mạng để thoát ra nữa. Cái chết được dự báo trước này còn đánh gục ý chí của một người hơn cả việc bị thương nặng, trên khuôn mặt vốn không còn sắc máu của Trương Cường lại phủ lên một lớp xám xịt chết chóc.Kim Minjeong không hỏi tiếp, không còn nghĩa lí gì nữa.Sau vòng chơi thứ tư, bọn họ có nửa tiếng đồng hồ nghỉ ngơi, sau nửa tiếng, âm thanh hệ thống lại vang lên."Chúc mừng người chơi thông qua vòng chơi thứ tư, lúc này chắc là vừa mệt vừa sợ chứ gì? Có phải rất mong chờ với vòng chơi tiếp theo đây đúng không?" Máy móc không có tình cảm lại bồi thêm một câu cực kì tiêu cực, sự độc ác trong câu nói có vẻ hài hước ấy càng thêm nặng nề."Xét thấy mọi người gặp cửa ải khó nhất trong phó bản 002, vòng chơi thứ năm này hệ thống sẽ giơ cao đánh khẽ, cho mỗi người chơi một cơ hội. Trước khi vòng thứ năm bắt đầu, mời cử ra một đại diện rút thăm, nếu rút trúng chữ số 7, khà khà, mọi người hiểu mà, bằng lòng thử không?"Biểu cảm của Yu Jimin một lời khó nói hết, thầm trợn trắng mắt. Nhưng Kim Minjeong lại nghe hiểu, lập tức trả lời: "Được."Dãy số đèn kéo quân, nếu gặp 7 chính là 999999 lượt nghỉ ngơi, vậy có nghĩa là 142587 sẽ không xuất hiện, ý nghĩa chính là tránh được vòng chơi thứ năm. Vốn dĩ sáu vòng chơi chính là nghỉ 7, nghỉ thêm một lần nữa ai không vui vẻ.Kim Minjeong nói rất quyết đoán, hệ thống cũng sảng khoái, trước mặt bọn họ lập tức xuất hiện mười tấm thẻ."Mời cử ra đại diện tiến hành rút thẻ.""Ai... ai đi rút, vận số của ai tốt, có người chơi nào may mắn không?" Lâm Hải căng thẳng tới nỗi bắt đầu ấp úng."10, 9, 8..."Hệ thống đã bắt đầu đếm ngược, Yu Jimin nhìn dáng vẻ sốt ruột lại hoảng loạn của bọn họ, tay phải lấy con dao găm phi về phía trước, súc tích nói: "Cô ấy rút."Yu Jimin nói tới Kim Minjeong, những người khác thấy vậy lập tức ngồi về chỗ, ngậm chặt miệng không lên tiếng.Kim Minjeong không từ chối, cũng không có cơ hội từ chối, cô đưa tay ra ấn vào một tấm, tấm thẻ kia lập tức xuất hiện trong tay cô.Tròng mắt của đám người Giselle đều lồi ra, nhìn tấm thẻ trong tay Kim Minjeong, không dám thở mạnh, Kim Minjeong chính là người đã rút được phần thưởng "Chúc bạn may mắn lần sau", còn có kẻ đen đủi Yu Jimin kia, hai người này cộng lại chẳng phải là cái chết cận kề sao?Mùi vị này khó chịu vô cùng. Nhưng bọn họ vẫn sợ động tĩnh của bản thân quá lớn, ảnh hưởng tới kết quả.Ngay tới Yu Jimin cũng có chút căng thẳng nhìn Kim Minjeong.Kim Minjeong chầm chậm thở ra một hơi, sau đó lật thẻ đưa tới trước mặt Yu Jimin.Trước giờ Yu Jimin không phải là người mẫn cảm với tình cảm, càng không nói tới lãng mạn, cô ấy không có hứng thú này, nhưng lúc này không biết dây thần kinh nào chập mạch, lại cảm thấy động tác này của Kim Minjeong là một sự đối đãi đặc biệt.Kim Minjeong muốn để cô ấy nhìn, mà cô ấy cũng đã nhìn thấy, chính là số 7.Yu Jimin không nhịn được cong mắt cười lên, vốn dĩ đang bị thương nên khuôn mặt có chút yếu ớt, nụ cười này càng thêm đẹp đẽ, cộng thêm khuôn mặt mê hoặc lòng người của Yu Jimin, không thể không cảm thán xinh đẹp vô cùng.Thế là Kim Minjeong biết được đáp án bên trên, mà khóe môi cô mím lại, trong ánh mắt lãnh đạm xa cách hiện lên nụ cười ấm áp, khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng hơn.Có thể nói tính cách và vẻ ngoài của hai người phụ nữ này hoàn toàn không có điểm chung, nhưng sự lạnh lùng cùng không hòa đồng lại rất tương tự, mà lúc này một người gió xuân phấp phới, một người băng tuyết tan chảy, cũng rất tương đồng.Còn những người khác, sau khi hoàn hồn từ cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt liền mừng rỡ điên cuồng, Lee Seung Ho không nhịn được hét khẽ lên một tiếng rồi vung nắm đấm.Trương Cường cảm giác lớp tro tàn trong lòng lại thắp lên một ánh lửa, còn Ninh Nghệ Trác đã che mặt khóc lên. Đồng đội chết mất hai người, ban nãy vì sinh mạng của bản thân cũng giống như con thuyền trong bão tố nên không có thời gian để ý tới, lúc này biết có thể miễn trừ vòng thứ năm, loại cảm giác đau thương cùng sợ hãi kia liền gảy đứt thần kinh của cô nàng, lập tức khóc lên thành tiếng.Không có ai an ủi, cũng không ai trách cô nàng, cảm giác đau thương cũng xuất hiện ngay sau tiếng hò reo vui vẻ."Tại sao chúng ta phải trải qua chuyện này chứ?" Lee Seung Ho lẩm nhẩm hỏi một câu, nhưng không ai có thể trả lời, rốt cuộc trò chơi này là ân huệ hay là trừng phạt?"Mọi người nghỉ ngơi chút đi, dưỡng sức lấy lại tinh thần." Kim Minjeong chỉ đáp lại một câu không liên quan rồi nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com