TruyenHHH.com

Nguoi Bat Quy


Trong chớp mắt, tôi chỉ nhìn thấy tay chú hai quơ mạnh vào chiếc túi vải đeo ở chỗ thắt lưng, cũng không biết là lấy được thứ gì, nhưng sau đó tay chú ấy bỗng giơ vụt lên một cái, có một thứ gì đó nhỏ li ti như những viên ngọc cứ lách tách va vào nhau từ tay chú ấy bay vụt ra ngoài, sau khi những hạt nhỏ này bay ra, thì chúng nhanh chóng xâu chuỗi lại với nhau, tạo thành một lực vô hình, chặn ngay con đường trước mặt mà đám thiên binh thiên tướng muốn chạy.

Những thứ ma quỷ kia đều đã đứng im bất động, sau đó chú hai tiếp tục tung thêm một lượt hạt nữa, ngay lập tức những hạt nhỏ này lại kêu lên lách tách rồi lao về phía những thứ tà ma đang bất động. Khi những viên ngọc nhỏ này bắn vào trên người bọn họ thì đột nhiên có tiếng la hét thất thanh truyền tới, âm thanh này vô cùng kỳ dị, cảm giác rất biến ảo, nó cứ vang trong không trung nhưng không biết là phát ra từ hướng nào.

Vài giây sau, tiếng thét đó biến mất, những thiên binh thiên tướng cùng tiên nữ và kiệu phu đều đã bị cố định ở đó, cũng không có phát ra tiếng động gì nữa.

Khúc nhạc Thiên Cung giờ đã biến mất, những đám khói trắng của chốn bồng lai tiên cảnh kia cũng bị rút đi hoàn toàn.

Tất cả lại im ắng như lúc ban đầu.

Chú hai lúc này mới thu tay lại rồi bình tĩnh nói rằng: "Xong rồi."

Tôi vội vàng bước tới, nhìn đám tiên nữ và thiên binh đang bất động kia, sau đó quay ra hỏi chú hai: "Chú, những thứ này rốt cuộc là gì?"

"Người giấy." Chú hai mãi sau mới thốt ra hai chữ này.

"Người giấy? Ông nói bọn họ là người giấy sao?"

Gương mặt của ba lính tuần lộ rõ ra vẻ kinh ngạc, bọn họ nhăn mặt không tin, chuyện này sao có thể được? Hồi nãy họ còn cùng mấy thứ bất động này vật lộn, làm sao mà chúng có thể là người giấy được?

"Nếu không tin thì mấy người tự mình xem đi."

Chú hai hướng mắt vào đám thiên binh cùng tiên nữ đang đứng như trời trồng đó. Thế là cả ba lính tuần tra cùng bước tới xem, sau một hồi quan sát kỹ lưỡng, vẻ mặt họ đều kinh ngạc khó tả rồi đưa mắt nhìn nhau: "Đúng là người giấy."

Tôi cũng chạy lại xem, phát hiện thiên binh thiên tướng cùng hai tiên nữ quả thật đều đã biến thành người giấy, còn cả chiếc kiệu kia cũng được làm bằng giấy nốt.

Sao lại như vậy?

"Đây là một loại tà thuật, lợi dụng người giấy để chiêu hồn, vì những linh hồn đã bị giam lại trong đám người giấy này nên chúng mới có thể di chuyển, giả làm thiên binh thiên tướng và tiên nữ, mượn cớ đón người lên trời hưởng phúc, thực chất là để bắt họ đem đi."

Chú hai giải thích ngắn gọn vài câu, sau đó giơ tay chỉ về chiếc kiệu: "Chắc là chỉ có người ngồi trong kiệu kia thì mới là thật."

Tôi lập tức chạy ra, nhanh chóng vén chiếc rèm ngay ở cửa, vừa nhìn vào thì phát hiện trong kiệu đúng là có một người đang ngồi, người này không phải là người giấy, mà đúng là người bằng xương bằng thịt thật.

Đó là một người phụ nữ, khoảng chừng 5, 6 chục tuổi. Người phụ nữ này cứ mê mê tỉnh tỉnh, trên mặt còn không ngừng cười, trong miệng liên tục lẩm bẩm: "Ông nhà ta cũng đã được thiên binh đưa đi, là đưa lên trời hưởng phúc đó, bây giờ các vị lại tới đón ta, thế là ta sắp được gặp ông ấy trên Thiên Cung rồi."

Tôi lúc đó cũng không biết nói gì, vị lão thái này vẫn còn tưởng rằng bà ấy được thiên binh thiên tướng đưa lên trời hay sao?

Chú hai nói: "Vị lão thái này đã bị mê hoặc rồi, chỉ cần đỡ bà ấy xuống và vỗ nhẹ vào đỉnh đầu 3 lần, bà ấy sẽ tự khắc tỉnh lại."

Sau đó ba lính tuần tra cẩn thận đỡ vị thái thái này ra khỏi kiệu, mặc dù cái kiệu này được dính bằng giấy, nhưng nhìn nó cũng rất chân thật, hoàn toàn chứa được một người, chỉ là nếu người sống mà ngồi trong chiếc kiệu này thì càng nhìn sẽ càng cảm thấy rất kì quái.

Nữ cảnh sát lấy tay đập nhẹ vào đầu bà ấy 3 lần, quả nhiên lão thái thái đó đột nhiên giật mình, cả người bắt đầu bừng tỉnh.

" Ta... sao lại ở đây? Ông nhà ta đâu? Không phải là thiên binh thiên tướng đến đưa ta lên trời sao? Có phải ta đang ở trên trời không?"

Bà ấy mặc dù tỉnh lại, nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì, bà ấy chỉ nhớ loáng thoáng vào lúc nửa đêm, có một đội thiên binh thiên tướng khiêng theo một chiếc kiệu vàng đến tận cổng nhà bà ấy, cuối cùng bà ấy bước lên chiếc kiệu đó, sau đó thì bị ngất đi, không nhớ thêm được gì nữa.

Vào đúng lúc này có một chiếc xe tuần đi tới, ngoài ra còn có một đội lính tuần tra cũng nghe thấy động tĩnh phát ra từ phía bên này nên đều vội vàng chạy theo sau, nhưng bọn họ đã đến muộn một bước.

Chiếc xe cảnh sát đã dừng lại, có vài người mặc bộ áo quần an ninh bước xuống, đi đầu là một cảnh sát dáng người cao lớn, gương mặt nhìn khá sáng sủa, trên đầu đội chiếc mũ xanh, anh ta nhanh chóng bước đến trước mặt nữ tuần tra ân cần hỏi rằng: "Tử Y, ban nãy nghe tiếng súng nổ, chúng tôi đã nhanh chóng tới đây, vừa xảy ra chuyện gì vậy?"

Hóa ra nữ cảnh sát đó tên là Tử Y, về sau tôi biết cô ấy họ Hạ, Hạ Tử Y, cái tên nghe thật hay.

Còn nam cảnh sát kia tên là Châu Thiên, đồng nghiệp của Hạ Tử Y, phó đội trưởng của cục tuần tra huyện, còn Hạ Tử Y là đội trưởng chính. Hạ Tử Y đem chuyện vừa xảy ra kể cho Châu Thiên nghe, Châu Thiên sau khi nghe xong thì kinh ngạc vô cùng.

"Người giấy? Cô nói những thứ gọi là thiên binh thiên tướng và tiên nữ kia đều là người giấy sao?... Không thể nào, người giấy sao có thể cử động, còn có thể đi lại như người thật được." Châu Thiên hoài nghi dò xét.

"Vậy cậu tự mình xem đi."

Hạ Tử Y cũng không giải thích gì nhiều, lập tức bảo đám người Châu Thiên bọn họ đi xem đống người giấy đó.

Châu Thiên và các lính tuần khác đi vòng quanh đám người giấy một lượt, người giấy, kiệu giấy, ngựa giấy, đúng là làm từ giấy hết cả.

"Tử Y, chuyện này rốt cuộc là sao?"
Châu Thiên vẫn còn một chút nghi ngờ, dù gì thì anh ta cũng là cảnh sát, luôn theo chủ nghĩa duy vật, nên thắc mắc cũng là điều dễ hiểu.

Chú hai tôi đứng cạnh nói rằng: "Còn chuyện gì nữa, không phải là đã rõ ràng rồi sao? Có người dùng một loại tà thuật, giam giữ linh hồn vào đống người giấy này, rồi khống chế chúng, giả làm cái gì mà thiên binh thiên tướng gì đó, sau đó đem người sống cho lên kiệu khiêng đi, những người bị mất tích vào mấy ngày gần đây, đều đã bị đưa đi bằng cách này, sợ rằng cũng lành ít dữ nhiều rồi."

Châu Thiên đưa mắt nhìn chú hai: "Ông là ai? Tà thuật gì? Linh hồn gì? ... Toàn những chuyện vớ vẩn."

"Lời ông ấy nói là thật." Hạ Tử Y đáp
"Nếu như ông ấy không kịp thời xuất hiện, thì chúng tôi đã bỏ mạng tại đây rồi."

Hạ Tử Y bước tới trước mặt chú hai, nói một câu chân thành: "Cảm ơn ông đã cứu chúng tôi."

Nhưng lúc này mặt của tên Châu Thiên đứng cạnh thì có vẻ hơi khó coi.

"Tử Y, người này không phải là pháp sư gì đó chứ? Ông ta nói cái gì mà tà thuật với linh hồn, những lời nhảm nhí này mà cô cũng tin sao?" Châu Thiên có hơi khó chịu.

"Chúng tôi đã tận mắt nhìn thấy, trước đó, đám người giấy này còn tấn công chúng tôi, khiến chúng tôi suýt nữa mất mạng."

Nói đến đây, vết thương trên vai Tử Y đột nhiên đau nhói, trước đó cô ấy bị một thiên binh dùng ngọn giáo đâm trúng vào, khiến cho chiếc áo bên ngoài cũng bị rách một mảng, máu tươi không ngừng rỉ đỏ ra ngoài.

"Tử Y, cô bị thương rồi." Sắc mặt Châu Thiên đột nhiên trở nên lo lắng, vội vã bước tới muốn kiểm tra vết thương trên vai của Tử Y.

Hạ Tử Y đẩy nhẹ anh ấy ra rồi lạnh lùng nói rằng: "Không sao, chỉ là vết thương bên ngoài, lát nữa tôi về băng bó lại là được rồi."

Mặc dù tuổi tôi không lớn, nhưng cũng đã trải qua chuyện nam nữ với Đào Hoa, vì vậy tôi lập tức nhìn ra ngay, tên Châu Thiên này hình như đang theo đuổi Hạ Tử Y, nhưng Hạ Tử Y người ta có vẻ không có tình cảm với hắn, thậm chí còn có ý từ chối.

Châu Thiên đột nhiên hụt hẫng, suy cho cùng thì cũng đang ở trước mặt bao nhiêu người thế này mà anh ta lại bị Hạ Tử Y đẩy ra, nhưng vì không thể tức giận với cô ấy, nên hắn chỉ có thể ném cơn giận đó lên người chú hai tôi: "Này, Tử Y, nếu như là người giấy, vậy sao lại có thể làm cô bị thương? Hơn nữa vết thương của cô lại là thật, tôi không tin chuyện người giấy làm người thật bị thương, chỉ sợ là có người đang ăn nói hàm hồ, đánh lừa dư luận, hoặc cũng có thể hắn đã cố ý giở trò, nhưng tiếc là lại giấu đầu hở đuôi."

Lúc nói những lời này, Châu Thiên không ngừng liếc mắt đá xéo nhìn chú hai tôi, rõ ràng là hắn đang ngầm nói đến chú ấy.

Chú hai cũng chỉ nhìn Châu Thiên rồi cười khẩy, trong miệng thốt rõ hai từ: "Ngu ngốc."

" Ông nói cái gì?" Châu Thiên gằn giọng, cau mày quay phắt ra nhìn chú hai tôi, hắn không ngờ rằng chú hai lại dám lớn tiếng nói với mình như thế.

"Ta nói ngươi là một tên ngốc, hơn nữa lại còn là một tên ngốc tự lừa mình dối người, mọi chuyện xảy ra trước mắt, sự thật đã rõ rành rành, nhưng ngươi lại cố ý không tin."

"Ông đừng có mà làm loạn, này, sao ông biết đây là một loại tà thuật? Sao ông dám chắc chắn rằng những người giấy này có linh hồn nhốt vào? Tất cả không phải chính ông gây ra đấy chứ? Nói thật là hiện giờ tôi đang vô cùng, vô cùng nghi ngờ lão già ông đấy, mau đưa chứng minh thư cùng giấy tờ liên quan cho tôi xem mau."

"Châu Thiên, anh làm cái gì vậy? Người ta vừa cứu chúng tôi đó." Hạ Tử Y trách móc.

"Tử Y, sợ là cô bị bọn họ lừa rồi, tôi rất nghi ngờ về lai lịch của hai người này, tôi nghĩ là cần phải đưa họ về đồn thẩm vấn điều tra."

"Đủ rồi." Hạ Tử Y thực sự đã phát cáu, cô ấy ra lệnh rằng: "Bây giờ chúng ta còn rất nhiều việc phải làm, hung thủ vẫn còn chưa bắt được, Châu Thiên, cậu hãy mang mấy người giấy này về đồn điều tra kỹ lưỡng, cố gắng tìm rõ lai lịch hung thủ rồi bắt hắn trong thời gian sớm nhất, sau đó giải cứu những người đã bị mất tích trước kia, còn những chuyện khác, cậu đừng có quản."

"Tôi ..."

"Quyết định như vậy đi, tôi là đội đội trưởng, lẽ nào cậu dám không nhận lệnh sao?"

Châu Thiên cuối cùng cũng bị lời nói vừa rồi làm cho cứng họng, đôi mắt bùng lửa giận giữ lườm lấy chú hai, sau đó quay ngoắt đi thu lại đống người giấy.

Linh hồn bên trong người giấy đã bị chú hai bắt lại, đống giấy thừa ra này tự nhiên lại trở thành chứng cứ, trên người chúng nhất định có để lại dấu vết, nói không chừng còn có thể lần tìm được manh mối tra ra người điều khiển đám người giấy kia, và hắn chắc chắn là hung thủ đứng sau tất cả những chuyện quỷ ma này.

Nhưng sự việc không hề đơn giản như vậy.

Hạ Tử Y nhìn chúng tôi một cái sau đó nói rằng: "Chúng ta sang bên kia nói chuyện một chút, tôi có vài vấn đề muốn hỏi hai người."

Thế là chúng tôi đi theo Hạ Tử Y, tới một ngách rẽ không xa trước mặt, bởi chỗ này cũng khá là yên tĩnh. Nhưng vừa nhìn thấy cảnh này, Châu Thiên lại đưa ánh mắt tức tối liếc nhìn 2 chúng tôi.

"Hai người có lẽ cũng không phải người thường, vừa nãy có thể nhìn ra được đó là tà thuật, hơn nữa còn đã phá được tà thuật này, tôi nghĩ các người là thầy trừ tà, hoặc là thầy âm dương đúng không?" Hạ Tử Y hỏi.

Chú hai cười, chỉ nói đúng ba chữ: "Người bắt quỷ."

Hạ Tử Y ngơ ngác: "Hai cậu là người bắt quỷ? Chẳng trách lại lợi hại như vậy."

Chú hai thắc mắc: "Cô biết người bắt quỷ sao?"

"Đúng, cũng được nghe anh tôi nói qua. Vận mệnh của người bắt quỷ vô cùng đặc biệt, thể chất đặc biệt, phương pháp của họ càng đặc biệt hơn, bọn họ có thể thông hành âm dương, trừ gian diệt ác, bắt được những oan hồn, ma quỷ, yêu tinh, thậm chí ngay cả những linh hồn mà thần tiên nuôi dưỡng họ cũng có thể bắt, lợi hại vô cùng."

Nghe xong, tôi và chú hai tròn mắt kinh ngạc.

"Không phải cô không tin vào mấy chuyện ma quỷ này sao? Hình như bây giờ cũng đã tin rồi thì phải."

Đúng thế, nữ tuần tra này trước kia còn mạnh miệng nói rằng, trên đời này hoàn toàn không có chuyện yêu ma quỷ quái gì cả, toàn là mấy lời khoác lác, vì thế tôi cứ luôn nghĩ rằng, cô ấy là người của thuyết vô thần, nhưng khi nghe mấy câu nói vừa rồi, tôi bỗng có chút kinh ngạc.

Hạ Tử Y ngại ngùng nói rằng: "Lần trước là đang ở ngay trước mặt đồng nghiệp, tôi đương nhiên là không thể chấp nhận chuyện trên đời có ma quỷ, bởi vì chúng tôi đều là cảnh sát, không thể tin vào những thứ cổ quái đó được, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, vụ án này không hề đơn giản, hung thủ còn có thể không phải là người thường, mà là một loại tà vật nào đó.  Bây giờ xem ra quả đúng là như vậy, phía sau có người đã điều khiển những người giấy này, đây rốt cuộc là loại tà thuật gì? Mấy ngày trước trên trời còn xuất hiện hiện tượng cổng trời mở, chuyện này là thế nào đây?"

Nghe mấy lời này trong lòng tôi cũng nhẹ nhõm hơn chút, ít ra nữ cảnh sát này cũng đã tin chúng tôi rồi.

" Có thể là bị ảnh hưởng từ anh tôi, nên những thứ thần thần quỷ quỷ này tôi có tìm hiểu một chút nên cũng đã sớm tin, chuyện tôi biết về những người bắt quỷ, cũng là do anh trai tôi kể lại."

"Ừmm.... Vậy lẽ nào anh cô là Long Tổ?" Mặt chú hai bắt đầu biến sắc.

Tôi nghĩ thầm, chẳng lẽ bên đội tuần tra còn có một bộ phận chuyên giải quyết những chuyện tâm linh? Tôi nghe nói những người này nhìn bên ngoài thì họ theo chủ nghĩa duy vật, nhưng thực ra họ rất tin vào mấy chuyện ma quỷ, có điều, nhóm này không được phép thể hiện ra ngoài, họ lúc nào cũng phải giữ thật kỹ thân phận này.

"Không phải Long Tổ, cấp bậc của Long Tổ quá cao, anh tôi chưa thể gọi như vậy được, sở anh ấy trực thuộc thấp hơn cấp của Long Tổ hai bậc, là bộ phận do 5 tỉnh trực thuộc liên hiệp thành, gọi là Linh Thám Cục, không biết hai người đã từng nghe qua chưa?" Hạ Tử Y hỏi.

Nhưng ngay sau đó cô ấy bỗng lắc đầu: "Hai người chắc chắn chưa từng nghe qua, đây là đội được bảo mật rất nghiêm ngặt, người bình thường sẽ không thể biết."

"Tôi biết." Chú hai bỗng nhiên nói ra hai chữ này, trên mặt còn cười nhè nhẹ.

Hạ Tử Y vô cùng bất ngờ: "Ông biết Linh Thám Cục, thậm chí còn biết cả Long Tổ? Thật đúng là không phải người thường."

Chú hai tôi chỉ cười không nói. Nhưng tôi thì đang ngơ ngác vô cùng đây, cái gì mà Long Tổ, Linh Thám Cục gì? Tôi chưa từng nghe qua mấy tên gọi này bao giờ cả.

"Tôi có một thỉnh cầu này..." Hạ Tử Y nói. "Tôi có thể mời hai vị gia nhập vào đội đặc nhiệm của chúng tôi, cùng chúng tôi điều tra chuyện cổng trời mở và những người đã mất tích không? Tôi biết, hung thủ là một người biết dùng tà thuật, cũng chính hắn đã khống chế những linh hồn trong người giấy để bắt những người mất tích, thậm chí chuyện cổng trời mở cũng do hắn làm ra, nhưng tuần tra chúng tôi không có chút hiểu biết gì về tà thuật cả, vì vậy tôi sẽ nộp đơn lên cấp trên, xin cho hai người cùng tham gia phá án, chúng ta sẽ cùng nhau lôi kẻ chủ mưu sau bức màn ma thuật này."

Tôi giờ mới hiểu rõ mục đích mà Hạ Tử Y bảo chúng tôi ra nói chuyện bên ngoài này, hóa ra là muốn lôi kéo chúng tôi.

Cô gái này là cũng người thông minh, nhưng vì liên quan đến tà thuật, nằm ngoài khả năng phá án của họ, cô ấy cũng đã nhìn ra năng lực của chú hai tôi trước đó, vì thế mà muốn chú hai cùng gia nhập đội, giúp họ tìm ra bí mật đằng sau.

"Không được rồi." Chú hai không nghĩ nhiều mà lập tức từ chối luôn. "Cảnh sát Hạ, có những chuyện cô tin, nhưng không có nghĩa là các đồng nghiệp cô đều sẽ tin, tôi ban nãy cũng đã thấy rõ, Châu Thiên tuyệt đối không tin vào tà thuật, ngay cả người giấy, nếu chúng tôi tham gia điều tra cùng các người, thực sự là làm khó cho chúng tôi."

"Nhưng..."

"Đừng nhưng nhị gì cả, các người là cảnh sát, chúng tôi là người bắt quỷ, chúng ta hoàn toàn khác biệt, đường ai nấy đi thì sẽ tốt hơn."

Vừa dứt lời, chú hai quay sang nhìn tôi rồi nói: "Đội trưởng Hạ bảo trọng, Trường Sinh, chúng ta đi."

Dứt lời chú hai kéo lấy tay tôi cùng rời đi khỏi.

"Này, ông không thể giúp chúng tôi một chút sao?" Tiếng Hạ Tử Y từ phía sau vọng lại.

"
Bây giờ chuyện về cổng trời mở đang càng ngày càng phức tạp, số người mất tích càng lúc càng nhiều, cấp trên cũng đã hạ lệnh, yêu cầu nội trong hai ngày phải bắt được hung thủ. Ban đầu tôi định nộp đơn lên Linh Thám Cục để nhờ can thiệp, nhưng bây giờ không còn thời gian nữa rồi." Giọng Hạ Tử Y vô cùng gấp gáp.

Chú hai bỗng dừng chân, chầm chậm quay người lại nhìn, rồi hướng về Hạ Tử Y.

"Đội trưởng Hạ, vì cô nên tôi sẽ chỉ cho cô một con đường này, hãy nghe lời tôi nói, mau quay về điều tra đống người giấy kia, trên người chúng chắc chắn có manh mối của hung thủ, hắn là bậc thầy về tà thuật và sử dụng giấy. Nếu không, thì hãy điều tra tất cả những cửa hàng chuyên bó giấy trong huyện, cô sẽ có manh mối. Nhưng lúc cô điều tra, thì tuyệt đối không được để Châu Thiên biết, nếu không hắn sẽ cản trở cô, phá hỏng mọi chuyện, hơn nữa cô cũng cần hạn chế tiếp xúc với con người này, anh ta không mang lại tốt đẹp gì cho cô cả, thậm chí sẽ để lại vết nhơ trên người cô. Ngoài ra ... cái này.... ta tặng cho cô." Chú hai xòe tay, tung về phía Hạ Tử Y một món đồ.

Tôi nhìn thấy đó là một viên ngọc bội màu trắng.

"Đồ này có thể trừ tà, hãy luôn mang theo bên người, nó sẽ cứu cô một mạng. Đội trưởng Hạ, có duyên chúng ta sẽ gặp lại."

Nói xong chú hai không ngoảnh lại một lần nào nữa, cầm lấy tay tôi rồi cứ thế bước đi, đi ra khỏi con đường này rồi quay về chỗ nghỉ lúc đầu.

Trở về căn phòng trên lầu 3, chú hai mệt mỏi nằm vật ra giường, rồi nhắm mắt thiếp đi.

Còn tôi thực sự là không thể ngủ nổi, vì có quá nhiều chuyện còn chưa rõ ràng, mãi đến sáng hôm sau khi chú hai vừa tỉnh giấc, tôi liền quay sang gấp gáp hỏi rằng: "Chú, bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp đây? Có tiếp tục điều tra nữa không?"

Chú hai vừa dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, vừa đưa tay mò mẫm hộp thuốc, rút ra một điếu nhỏ, mỗi lần tỉnh dậy chú ấy đều hút thuốc như vậy, có thế thì bộ dạng mới hoàn toàn thoải mái. "Đương nhiên là phải tra rồi."

"Nhưng phía lính tuần đó cũng đang tra..."

"Chúng ta và bọn họ không giống nhau, họ điều tra theo cách của họ, mình điều tra theo cách của mình."
Sau đó chú hai cười nhẹ, thở ra một hơi thuốc, nhắm hờ hai mắt rồi nói với tôi rằng: "Thực ra cũng không cần tra nữa, ta đã biết hung thủ là ai rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com