TruyenHHH.com

Nguoi Bat Quy


Cảnh tượng này chính là cảnh nhiều người trong huyện đã từng chứng kiến lúc nửa đêm. Thiên binh thiên tướng, còn có tiên nữ cùng chiếc kiệu vàng tới đón người đến Thiên Cung.

Thật không ngờ, đúng là có thiên binh thiên tướng xuất hiện thật sao? Bọn họ sẽ đón những người kia lên trời à?
Nếu thực sự là không phải tận mắt nhìn thấy, thì có đánh chết tôi cũng không tin.

"Chú hai, chú nhìn thấy không? Đúng là .... đúng là có thiên binh thiên tướng, còn có tiên nữ, họ đang mang kiệu đón người về trời, cái kiệu đó chắc chắn là để cho người được chọn ngồi vào rồi." Giọng của tôi bất giác run lẩy bẩy.

Chú hai thở hắt ra một hơi rồi nói với tôi rằng: "Yêu khí, nồng nặc mùi yêu khí."

"Yêu khí? Nó rõ ràng là tiên khí mà?"

"Con thì biết cái gì, những thứ này không hề đơn giản, nhanh, mau tìm chỗ trốn đi."

Vừa dứt lời, chúng tôi nhanh chóng chạy đến khe hẹp trong góc tường không xa trước mặt, nép sâu người vào trong quan sát từng động tĩnh của đám người này.

Tôi phát hiện ánh mắt của những thiên binh thiên tướng cùng tiên nữ kia cứ đờ đẫn ra đó, giống như bị ai đó điều khiển, không hề có chút cảm xúc. Hình như bọn họ không nhìn thấy tôi và chú hai, động tác của họ cũng có chút cứng ngắc, như hai nàng tiên nữ kia, mặc dù váy áo đang bay lơ lửng thế nhưng bước chân lại rất chậm, y như bị đông cứng lại.

"Chú hai, họ..."

"Suỵt, không được phát ra tiếng, chưa làm rõ được thân phận của đám người này thì khoan hãy kích động chúng."

Tôi gật đầu lia lịa, không dám thốt lên lời nào.

Ở trong góc mà tôi và chú hai đang trốn, khi đang tròn xoe mắt ngơ ngác nhìn đám thiên binh thiên tướng và chiếc kiệu vàng, thì đột nhiên có vài bóng người từ phía sau chạy tới.

Tôi ngó đầu ra nhìn, đó chính là đám người tuần tra vừa nãy, đi đầu vẫn là tên nữ cảnh sát đó. Rõ ràng là bọn họ cũng nghe thấy tiếng nhạc, sau đó mới vội chạy tới hướng này.

"Không hay rồi, mấy lính tuần đang chạy về hướng thiên binh thiên tướng, chú hai, liệu có xảy ra chuyện gì không?"

Nhưng bọn họ có đúng là thiên binh thiên tướng không nhỉ? Hay chúng là một thứ khác? Nếu nhìn tổng thể thì lại không giống người lắm, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, mấy người tuần tra kia làm sao mà tin vào cái này? Họ đều theo chủ nghĩa duy vật cả, chắc chắn không tin vào mấy thứ như yêu ma quỷ quái gì đó, thứ họ cần bắt là người mà.

Quả nhiên, mấy lính tuần này rất nhanh đã chạy đến chắn ngang trước mặt mấy thiên binh thiên tướng kia.

"Tất cả đứng yên, không được nhúc nhích." Nữ cảnh sát quát lên một tiếng, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.

Nếu như là những tên hung thủ bình thường, chắc cũng bị cô ấy dọa cho đứng im tại chỗ, nhưng đáng tiếc là mấy thiên binh thiên tướng cùng tiên nữ này hoàn toàn không bị cô ấy làm cho hoảng sợ, giống như là không thấy bọn họ ở trước mặt, cứ thế khiêng kiệu rồi tiến về phía trước.

Nữ cảnh sát vô cùng tức giận, lập tức rút từ thắt lưng ra một chiếc khẩu súng lục, chĩa nòng súng đen sì về phía đám người thiên binh thiên tướng đó, cao giọng quát lên: "Tôi nói tất cả đứng lại, nếu không tôi sẽ nổ súng."

Hai lính tuần phía sau cũng lập tức rút súng ra ngoài.

Nhưng có tác dụng gì chứ?

Đám người đang đi đó vẫn cứ như không nhìn thấy họ, còn không thèm liếc mắt vào từng người, cứ đơ mắt nhìn về phía trước rồi khiêng kiệu đi.
Người ngựa hai bên càng lúc tiến đến càng gần, như sắp đâm sầm vào nhau, viên nữ cảnh sát cũng đã vô cùng phẫn nộ: " Tôi nói một lần cuối cùng, nếu không dừng lại, tôi sẽ nổ súng. Tôi đếm đến ba, tất cả phải đứng lại cho tôi."

"1.....2.....3....."

"Đoàng...."

Nữ tuần tra thực sự đã bị chọc đến phát điên, sau khi đếm đến 3 thì đã dứt khoát bóp còi, sau tiếng nổ vang trời thì một viên đạn từ trong nòng súng lao vụt ra ngoài, bắn thẳng vào một thiên binh đang đi phía trước.
Vừa nhìn thấy nữ cảnh sát nổ súng, mặt chú hai bỗng tối sầm lại.

"Chết tiệt, cô ta đang tìm chỗ chết rồi, bọn họ vốn dĩ không phải là người, làm sao mà sợ súng đạn cơ chứ? Đã giết không nổi thì chỉ khiến chúng phẫn nộ thêm."

Ngay lúc đó, tôi bắt đầu vô cùng căng thẳng.

Lời chú hai nói không sai chút nào, sau khi viên đạn lao vào tên lính đầu tiên thì nó vẫn bình an vô sự, viên đạn vừa rồi bắn ra y như không bị trúng người, nhưng lúc này nó lại đứng im bất động.

Nhìn thấy cảnh tượng này, nữ cảnh sát sững sờ ngây ngốc, hai tay cô ấy cứ thế mà hạ xuống một cách vô thức, mồm miệng không ngừng há hốc.

Nhưng phát súng kia vừa chọc điên cái thứ trước mặt cô ấy rồi, chiếc kiệu phía sau cũng đã dừng lại, thiên binh thiên tướng cùng hai vị tiên nữ kia cũng không bước tiếp nữa.

Thế rồi gương mặt của đám người này bắt đầu dữ tợn, từ chỗ tôi nhìn rõ ánh mắt đờ đẫn vừa rồi bỗng chứa đầy sát khí, hai đầu lông mày cau chặt vào nhau, từ từ quay đầu, hướng mắt sắc lạnh nhìn về đám người cảnh sát, từ phía sau lưng họ phát ra một luồng khí xám nghịt làm cho nhiệt độ trên đường lúc này đột ngột giảm xuống.

Gió bắt đầu thổi lên cuồn cuộn, cát bụi bay mù, trong chốc lát như nổi lên trận cuồng phong, gió rít từng hồi khiến cho lính tuần tra ngã lăn ra đất, cảnh tượng này vô cùng quái dị, cũng vô cùng khủng khiếp.

Cảnh sát tuần tra ngã nhào ra đất, bọn họ càng lúc càng run rẩy vì lúc này họ cảm thấy rõ rằng cái khí âm u lạnh lẽo phát ra từ đám người kia đang quấn chặt lấy mình, khiến họ nhức nhối không thể thốt thành lời.

Nhưng lính tuần thì vẫn là lính tuần, tố chất tâm lí của họ đúng là cứng rắn hơn người thường. Vì vậy mặc dù trong lòng thấy có gì đó không ổn, nhưng vị cảnh sát đứng đầu kia vẫn bĩnh tĩnh, quả quyết nói rằng: "Các ngươi... rốt cuộc là ai? Dám giả thần giả quỷ đến để hại người, những người đã từng mất tích đều bị các ngươi bắt đi đúng không? Gan cũng lớn lắm, ta khuyên các ngươi tốt nhất là hãy rửa đao gác kiếm, chấm dứt tội ác của mình."

Những lời của nữ cảnh sát trẻ này cuối cùng cũng làm cho mấy thứ trước mắt họ phát điên lên, hai thiên binh thiên tướng đứng ở hàng trước lập tức giơ hai ngọn giáo đâm về phía lính tuần tra.

Mặt nữ cảnh sát bắt đầu biến sắc, không ngờ rằng mấy tên hung thủ này lại to gan đến vậy, không chỉ dám giả làm thiên mệnh thiên tướng gì đó, mà còn dám động tay động chân với tuần tra bọn họ sao?

Rất nhanh sau đó, hai thiên binh thiên tướng lao vào chiến đấu cùng ba vị cảnh sát tuần tra.

Nhưng chưa được bao lâu thì đã phân thắng bại, chỉ nghe thấy hai tiếng kêu đau thấu ruột gan, lúc quay đầu nhìn thì thấy hai nam lính tuần đã gục trên mặt đất.

Tôi lúc đó vô cùng kinh hãi và nhận ra rằng, cảnh sát tuần tra hoàn toàn không phải là đối thủ của mấy thứ ma quỷ này.

Nữ cảnh sát liên tiếp bắn về đám thiên binh thiên tướng kia, nhưng chúng không hề hấn gì, ngược lại còn điên cuồng đâm ngọn giáo nhọn hoắt về phía cô ấy. Súng trên tay cũng đã bắt đầu hết đạn, mặt nữ cảnh sát đã lộ rõ sự sợ hãi.

Cuối cùng, cô ấy vứt khẩu súng hết đạn sang bên cạnh, bắt đầu dùng tay không đánh nhau với hai thiên binh.
Thân thủ của nữ cảnh sát này cũng không tệ, vừa nhìn đã biết cô ấy được tập luyện chuyên nghiệp như nào, nhưng đáng tiếc là vẫn chưa đầy bao lâu, một thiên binh đã giơ cao ngọn giáo của mình đâm xuyên một phát vào vai của nữ cảnh sát.

Nữ tuần tra đau đớn hét lên một tiếng, lập tức lùi về phía sau vài bước tránh né.

Nhìn thấy tình hình nguy cấp, tôi hoảng loạn quay lại nói với chú hai: "Chú, cứu người."

Chú hai nheo mắt: "Hừm, phải cứu người rồi, nếu không ba lính tuần này cũng bị hành đến chết."

Nói rồi, chú hai chóng bước ra từ chỗ nấp rồi cứ đi thẳng về phía trước, tim tôi đập thình thịch, vội giữ tay chú ấy lại, lo lắng hỏi rằng: "Chú, chú có chắc là đối phó được với những thứ kia không?"

Ông ấy nhìn tôi cười, rồi tự tin đáp:
"Yên tâm, đứng ở góc kia quan sát, ta đã biết đó là thứ gì rồi."

Nói xong chú hai bước đi không hề do dự, tôi rất lo lắng nên không chịu được mà chạy theo chú ấy.

Ba lính tuần tra mặc dù đã bị thương, thế nhưng bọn họ vẫn cố gắng đỡ nhau đứng dậy, chuẩn bị cuộc chiến tiếp theo, vào đúng lúc đó, tiếng của chú hai từ xa vọng tới văng vẳng trong đêm.

"Đại đạo chí giản, thiên địa huyền tông, thính chi hiểu văn, nội hữu tích lịch, lôi thần ấn danh, yêu ma tan đảm, chư gia hiện hình..."

Tiếng của chú ấy cứ vang dần, hơn nữa nó còn vô cùng biến ảo, âm thanh vừa uy nghiêm vừa cứng rắn, vọng trong đêm tôi, hệt như tiếng nói của các vị thần tiên, ngay cả tôi cũng bị làm cho lay động.

Lời chú hai vừa niệm có thể là một lời thần chú nào đó dùng để trấn áp ma tà, nhưng cụ thể là thần chú gì thì tôi lại không rõ.

Có điều câu thần chú này vừa được vang lên, những âm khí oán khí xám nghịt lúc đầu dần tan biến hết, tôi không còn cảm thấy lạnh lẽo và ghê rợn như lúc trước nữa.

Chú hai vừa niệm vừa chậm chạp tiến từng bước chắc nịch đến chỗ ba lính tuần tra, nữ cảnh sát kia sau khi nhìn thấy chú hai và tôi bước đến thì vô cùng kinh ngạc, sốt ruột trách rằng:
"Các cậu lại đến làm gì, ở đây đang rất nguy hiểm, chạy mau đi"

Chú hai bước tới bên cạnh cô ấy, đưa tay giơ ra trước mặt nữ cảnh sát:
"Cô có thuốc không? Cho tôi một điếu."

Câu này suýt chút nữa làm nữ cảnh sát tức đến ói máu, mẹ kiếp, giờ là lúc nào rồi ? Ông vẫn còn tâm trạng hút thuốc sao?

"Tôi bảo các người đi mau."

Nữ tuần gào lên một tiếng, bởi hai thiên binh thiên tướng kia đang giương ngọn giáo điên cuồng lao tới, đây không phải là chuyện đùa, nếu không tránh kịp sẽ hoàn toàn bị mất mạng.

Nhưng chú hai từ tốn lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm 1 câu: "Thôi vậy, để tôi dùng điếu của tôi."

Sau đó chú hai đưa tay ra sau, nhẹ nhàng mở khóa túi vải treo trên người, lôi ra một bao thuốc lá.
Hình như nó là hiệu Trung Hoa, chú ấy rút ra một điếu rồi đưa lên môi kẹp chặt, sau đó lôi ra chiếc bật lửa và bắt đầu châm thuốc.

Lúc này hai thiên binh thiên tướng đã đến ngay trước mặt chú hai và nữ cảnh sát, hơn nữa bọn họ còn đang giơ cao hai ngọn giáo lên, nhằm vào hai người mà đâm xuống.

Khoảnh khắc đó, trước khi bị chém trúng 1 giây, chú hai vẫn đang cúi đầu thuốc, nhưng ngay sau đó, ông ấy đột nhiên ngẩng lên, thổi nhẹ đám khói từ trong miệng ra ngoài.

Không biết từ lúc nào, đầu lọc của điếu thuốc bỗng bay vụt lên không trung, tạo thành một đường cong hoàn chỉnh rồi bắn thẳng vào một trong hai thiên binh đang đến.

Lúc một thiên binh bị điếu thuốc bắn vào, tôi chỉ nghe thấy một tiếng rầm, đi cùng là tiếng la hét thảm thiết, trên người của nó ngay chỗ điếu thuốc rơi vào bỗng lóe lên một tia lửa sáng chói, tia lửa này cứ thế bùng lên, trong chớp mắt đã thiêu rụi cả người của hắn.

Ngọn lửa như rơi vào kho bông, nó lan nhanh một cách khủng khiếp, cứ như thế cháy rực cả một vùng. Chú hai gấp gáp rút ra một điếu khác, sau khi châm lửa thì trực tiếp ném thẳng về phía thiên binh còn lại.

Bùng!

Tên thiên binh còn lại cũng đã bị bốc cháy, toàn thân sáng rực như một ngọn đuốc.

Vừa nãy hai thiên binh này vẫn còn mang sức mạnh vô song, trong chớp mắt đã phải phát ra những tiếng kêu la khủng khiếp, vặn vẹo đau đớn trong ánh lửa bập bùng, vài giây sau, ngọn lửa biến mất, tiếng la hét không còn, nhìn vào hai thiên binh vừa rồi, giờ chỉ thấy mỗi hai thứ đen xì, nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện đó là những đống tro.

Đúng lúc này có một trận gió thổi đến, đám tàn tro kia cứ thế theo ngọn gió cuốn đi, tan vào không trung, rất nhanh đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

Một loạt những động tác vừa rồi của chú hai thực sự là rất ngầu, tôi tròn xoe hai mắt ra đó, đội tuần tra cũng trở nên ngây ngốc, đặc biệt là nữ cảnh sát kia, đôi mắt long lanh của cô ấy mở to như miệng chuông đồng, sau đó chầm chậm đưa mắt nhìn tôi như kiểu vừa không tin cảnh tượng diễn ra trước mắt, hai tên hung thủ vừa rồi còn mang sức mạnh khủng khiếp sao giờ đã bị đốt thành tro bụi thế này?

Hai thiên binh vừa chết, các tiên nữ đằng sau cùng kiệu phu khiêng kiệu, thêm cả một thiên binh cưỡi ngựa đang cầm quan đao ở hàng cuối cùng, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trước này cũng bị dọa cho khiếp vía, đưa mắt nhìn nhau rồi quay đầu bỏ chạy.

Nhưng ... chú hai làm sao có thể cho bọn chúng trốn thoát dễ dàng như vậy? Chắc chắn là không thể được...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com