Nguoc Yeu Tinh Van
Bốn năm sau, sân bay quốc tế... Một cô gái xinh đẹp, có nụ cười nhàn nhạt trên môi đang đẩy vali từ cửa ra. Cô diện bộ sườn xám xanh bắt mắt ôm sát người, mái tóc thẳng đen dài, làn da lại trắng nõn tạo cho người ta cảm giác mảnh mai yếu ớt. Yên Như Hảo mỉm cười nhìn ngó tứ phía, gặp lại những con người của quê hương mình, nói tiếng mẹ đẻ của mình khiến cô cảm thấy vui vẻ hẳn lên. Nhưng mà cảm giác tuyệt vời này chẳng ở lại lâu, đi thêm vài bước cô lại thấy bóng hình mà mình không muốn nhìn thấy nhất - Thuẫn Lâm. Đã bốn năm rồi, năm tháng chỉ khiến hắn càng thu hút người khác, hắn khoác lên người dáng vẻ của một doanh nhân thành đạt, lịch lãm và khí phách. Vẻ mặt Yên Như Hảo không che giấu sự chán ghét. Cô đeo kính râm vào, nhẹ nhàng đi lướt qua hắn như không có chuyện gì xảy ra. Thuẫn Lâm cũng đang cùng thư ký của mình đi thẳng đến khu vực kiểm tra. Bỗng chân hắn khựng lại, trái tim như có ai bóp nghẹn. Người con gái vừa đi lướt qua hắn... Hắn không thể lầm được! Thuẫn Lâm kích động, chạy đến kéo tay cô gái diện bộ sườn xám xanh... Hắn không lầm đâu, người com gái hắn đã yêu dù cho cô có thay đổi cách ăn mặc, thay đổi khí chất vốn có, hắn cũng không lầm được! "Tiểu Hảo!" Yên Như Hảo bị hắn kéo bất ngờ, cũng không nghĩ tới hắn lại kích động mà gọi tên mình như thế, cho nên mất thăng bằng mà muốn ngã về sau. Ai ngờ người kia lại kéo mạnh cô vào trong ngực mà ôm, đôi tay hắn còn run run, ôm cô như sợ cô sẽ biến mất. Yên Như Hảo cảm thấy tim mình nặng trĩu, không ngờ chỉ một hành động nhỏ này của hắn đã khiến bức tường kiên cố mà cô xây dựng bấy lâu nay phút chốc sụp đổ. Nghĩ như vậy cô liền sợ hãi, cô không muốn lại như năm đó, đau đến muốn từ giã cõi đời tươi đẹp này. Cô cố gắng đẩy hắn ra, cố gắng vùng vẫy, những tưởng khí lực mình như thế đã lớn rồi, nào ngờ vẫn không thoát được đôi tay sắt của hắn. "Tiểu Hảo... Tiểu Hảo... Rốt cuộc em cũng trở về với anh... Rốt cuộc em... đã về." Giọng nói hắn run run, chất giọng vẫn trầm ấm như thế? Nhưng mà... Hắn cũng đã từng dùng chất giọng vừa run vừa sợ, cũng vừa trìu mến này để nói với Vưu Tình... "Thuẫn Lâm! Mau buông ra." Yên Như Hảo lạnh lùng xa cách, giọng nói lạnh như người không tim phổi, nhưng vẫn không khiến Thuẫn Lâm thả cô ra: "Không bao giờ! Anh sẽ không bao giờ để em đi nữa!" Yên Như Hảo giãy giụa, nếu hắn cứ như thế, cô sẽ lại nghĩ hắn rất yêu cô! "Mau buông ra!" Ngay lúc Yên Như Hảo rối như tơ vò, người thư ký nam bên cạnh mới chịu mở miệng giải vây: "Thưa ngài... Chuyến bay.." Chưa kịp nói hết, anh ta đã nhận lấy anh mắt sắc lạnh của Thuẫn Lâm, lời muốn nói đều gấp rút nuốt hết vào trong, không hó hé gì nữa. Yên Như Hảo thầm mắng hắn không có tiền đồ, người đang ôm cô đây lại gia tăng thêm lực đạo, nếu còn ôm mạnh hơn nữa, Yên Như Hảo sẽ thật sự chết, chết vì ngạt thở! Thuẫn Lâm ôm đủ rồi, liền nâng mặt cô lên, hôn ngấu nghiến, nụ hôn mãnh liệt, nụ hôn như muốn hòa tan cô vào người hắn. Yên Như Hảo bị hắn nãy giờ làm loạn, rốt cuộc cũng khóc, nhưng Thuẫn Lâm vẫn mặc kệ, vừa hôn vừa lau đi nước mắt của cô, động tác thâm tình, càng làm cho Yên Như Hảo chịu không thấu. Đợi đến khi hắn chịu dừng lại hết những động tác ái muội, Yên Như Hảo đã mềm yếu trong ngực hắn, khí lực để đẩy hắn ra cũng không có. "Hủy hết tất cả các cuộc họp lẫn chuyến bay cho tôi!" Hắn chỉ buông một câu lạnh lùng, sau đó dịu dàng bế Yên Như Hảo vào trong xe của mình, lái xe một mạnh trở về căn hộ rộng lớn. Yên Như Hảo không nhớ bản thân trên xe đã mắng chửi hắn điên loạn thế nào, cũng không nhớ hắn dùng cách gì để cưỡng chế cô, chỉ biết là... hiện tại bản thân lại để hắn bắt đi như đúng rồi vậy! "Này! Anh đủ rồi đấy, bắt tôi về đây làm gì?" Yên Như Hảo gào thét hết mức có thể, đổi lại vẫn chỉ là cái nhìn dịu dàng luyến tiếc, cùng một cách nói ung dung tự tại: "Để em không bỏ tôi đi được nữa!" Tại sao... Chẳng phải lúc đó chính anh mới là người không cần tôi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com