TruyenHHH.com

Ngung Cung Em Gia Di

Qua mấy ngày, cũng đến lúc bắt đầu quay quảng cáo, Tần Phấn cũng đến thành Nam để theo dõi, sẵn tiện là đến thăm Nghệ Hưng.

Gã là người rất nhạy bén, từ lần Nghệ Hưng tìm gã, qua cách nói chuyện của hắn, gã liền nhận ra hắn có chuyện.

Có thể là chuyện riêng tư, còn hỏi đến chuyện tình cảm của gã và vợ, vậy nên gã khẳng định, Nghệ Hưng chắc đang để ý mắt ai đó, có lẽ hắn không biết cảm giác đó thực sự là cái gì.

Trước đây hắn từng hẹn hò, nhưng gã nhìn vào liền biết hắn lúc đó không phải là yêu thương gì, chỉ là thử cảm giác hẹn hò mà thôi.

...

Tần Phấn tìm Nghệ Hưng, hai người cùng đến bar, sau khi cùng nhau nói rất nhiều về chuyện cũ, gã chuốc say hắn, sau đó bắt hắn khi ra mọi chuyện, gã cũng rất rành chuyện tình ái a, nhưng phải biết sự việc như thế nào thì mới ra tay được.

Hắn từ trong cơn say mơ màng, Tần Phấn hỏi hắn:

-Nghệ Hưng, cậu đang để ý đến cô gái nào sao?

Không biết hắn có nghe hay không? Nhưng gã không hỏi lại.

Nói về độ thân thiết, bọn họ là tri kỉ của nhau rồi, gã biết rõ tình cách của hắn.

Một lúc sau, hắn mới trả lời:

-Tuệ Như...! _cái này gã cũng không biết là hắn đang gọi tên ai đó, hay là hắn đang nói tên người mà hắn để ý.

-Tuệ Như? Cậu đối với người đó như thế nào? _gã lại hỏi.

-Haha. Như thế nào? Tôi muốn gặp Tuệ Như. Lúc nào cũng muốn... gặp. _hắn lẩm bẩm nói.

-Là yêu sao?

-Yêu...?

Tần Phấn cười thầm, sau đó đứng dậy, muốn kéo hắn đứng lên để đi về, nhưng hắn không chịu đứng.

-Tôi đưa cậu đi gặp Tuệ Như, có đi hay không? _gã nói rõ ràng từng chữ cho hắn hiểu, cuối cùng hắn cũng chịu đi.

-Đi, mau đi đi.

-Rõ là yêu rồi. _gã vừa cười vừa lôi hắn đi, hắn còn cao hơn gã, lại còn say mèm.

Gã chở hắn về Trương gia, Trương phu nhân thấy gã, biết là bằng hữu của hắn, vẫn trách mắng Nghệ Hưng đang say, gã cảm thấy mình cũng có lỗi

-Dì à, đừng trách cậu ấy, bọn con lâu ngày không gặp, có uống hơi nhiều, lần sau sẽ không để cậu ấy uống nhiều như vậy.

Trương phu nhân không có trách gã, vừa theo gã mang Nghệ Hưng về phòng, phu nhân vừa hỏi thăm sức khỏe gã, rồi nói ngày mai đến đây ăn cơm trưa.

Gã đồng ý ngay lập tức, vì ngày trước gã thích nhất là thức ăn của Trương phu nhân nấu.

Sau đó, gã nói mình vẫn còn công việc cần giải quyết rồi ra về.

Trương phu nhân quay lại phòng của con trai, nhìn hắn ngủ trong phòng của hắn, hình ảnh này, đã rất lâu rồi bà không được nhìn thấy.

...

Sáng hôm sau, Nghệ Hưng thức dậy sớm, nhưng Mặt Trời đã lên, ánh nắng đang dần sưởi ấm căn phòng lạnh lẽo bấy lâu nay của hắn.

Căn phòng này đối với hắn vừa lạ lại vừa quen, đã rất lâu rồi hắn không ngủ ở đây, khi trở về nhà cũng không muốn bước chân vào căn phòng này.

...

Trương Nghệ Hưng, vừa được sinh ra, không hề khóc lấy một tiếng.

Cha hắn liền tin hắn chính là thiên tài. Sau này, khi hắn bắt đầu đi học, hắn đã cho mọi người thấy, hắn rất thông minh, hắn khác xa những đứa trẻ cùng tuổi khác.

Vậy nên, cha hắn luôn muốn hắn duy trì học lực như vậy.

Hắn sớm biết bản thân so với người khác cần cố gắng rất nhiều, nhìn những người bạn cùng lớp của hắn, học rất ung dung. Hắn rất nhiều lần muốn được thoải mái như bọn họ.

Có lần, xếp hạng của hắn rớt xuống hạng hai, cha hắn biết chuyện, liền mắng chửi hắn, đánh hắn ở trong phòng của hắn, hắn không trốn được, nếu như không có mẹ hắn ngăn lại, hắn đã sớm bị cha hắn đánh gãy chân.

Từ đó, thành tích của hắn luôn dẫn đầu, nhưng hắn ít vui vẻ hẳn đi, mẹ hắn nhìn hắn cứ lao đầu vào việc học mà đôi khi khóc một mình, cha của hắn thấy hắn học tốt như vậy mới thấy hài lòng.

Nhưng ông cứ luôn khen con mình trước mặt mọi người mà không nghĩ đến hắn cảm thấy như thế nào.

Ai biết được, sau những lời khen của Trương lão gia, Trương Nghệ Hưng đã phải chị đựng những gì.

Đó chính là lí do hắn không thích cha mình, cũng không thích quay về nhà mà chỉ ở công ty.

...

Nghệ Hưng nhanh chóng rời khỏi giường, mặc lại quần áo của ngày hôm qua cũng được, hắn rời khỏi nhà.

Trương phu nhân nhìn thấy hắn rời đi, nhanh chân đi theo đến cửa:

-Nghệ Hưng, con ăn sáng rồi đi.

-Không cần đâu mẹ, con phải đi liền. _hắn mang giày.

-Trưa nay con trở về nhà ăn cơm đi, hôm qua Tần Phấn có nói là cũng sẽ đến ăn đó. Mẹ sẽ nấu mấy món con thích a. _bà vẫn luôn muốn con mình sẽ ở nhà lâu một chút, mỗi lần hắn về đều nấu thật nhiều thức ăn ngon cho hắn.

-Trưa nay có lẽ con bận rồi, Tần Phấn đến thì mẹ cứ ăn cùng cậu ấy ăn trước đi, không cần đợi con.

Nói xong hắn đi ngay, vì hắn biết giờ này là cha của hắn cũng sắp thức dậy rồi.

Ngoại từ ở công ty hay những nơi có công việc, hắn hoàn toàn không muốn gặp cha mình, có gặp cũng không biết nên nói cái gì.

Hắn rất kính trọng cha của hắn, nhưng không phải là hoàn toàn.

...

Trước tiên, hắn đến công ty, sớm như vậy chắc chắn có rất ít người đã đi làm, đi thang máy của hắn cũng sẽ không bắt gặp ai.

Hắn tắm, thay đồ, rồi ra ngoài ăn sáng.

Tâm trạng của hắn không tốt, lái xe cũng không tập trung, đèn đỏ phía trước cũng không nhìn thấy, xuýt nữa lái xe chạy thẳng, tông vào người đang qua đường, khiến người ta giật mình, mắng hắn mấy câu rồi cũng nhanh chóng đi qua.

Hắn thở dài, nhìn thấy gói thuốc đã mua từ chỗ Tuệ Như làm bán thời gian, hắn xé bao thuốc, lấy một điếu.

Hắn không có nghiện thuốc, trước đây cũng từng hút qua, nhưng mùi thuốc hơi khó ngửi nên hắn bỏ rồi.

Cầm điếu thuốc trong tay, lại nhận ra mình không có gì để tạo lửa, hắn lại vất điếu thuốc đi, chán nản lái xe đi tiếp.

Hắn không biết bản thân phải làm gì tiếp theo, bụng cũng đang đói, lại không biết nên ăn cái gì, cứ lái xe như vậy, cuối cùng lại đi khá xa công ty mới dừng lại.

Đang định quay xe lại, phát hiện ngay trên đường là một cửa hàng tiện lợi, nơi Tuệ Như làm.

Hắn suy nghĩ, mấy ngày nay không gặp cô, nên muốn nhìn một chút, vậy là hắn liền xuống xe.

Lại lấy lý do muốn mua đồ, hắn muốn đi gặp Tuệ Như, lần trước hắn thấy Tuệ Như đi làm vào buổi sáng, nên nghĩ rằng hôm nay cũng vậy, liền nhanh chân hơn.

Nhưng khi hắn nhìn thấy một nam nhân đang đứng ở quầy thu ngân, hắn mới cảm thấy bản thân hơi sốt sắng. Vị tổng tài có biệt danh 'mặt than' như hắn hiện tại đang khẩn trương.

Hắn chọn lấy một cái bật lửa, rồi đi loanh quanh xem có gì có thể thay bữa sáng hay không, lại thấy không có thứ gì hắn thích cả.

Nhưng mà hắn thấy Tuệ Như, nhìn cô giống như đang mua gì đó.

Hắn không biết nên bắt chuyện như thế nào, chân cũng không biết có nên bước tới hay không.

Cũng may lúc đó cô cũng thấy hắn, vui vẻ nhận ra hắn:

-Trương tổng, chào buổi sáng, anh đến mua đồ sao? _cô buông túi rau xuống, đi đến cạnh hắn.

-A, ừm, chào. _hắn cũng không biết nên nói gì.

-Anh muốn mua gì sao? Để tôi giúp. _thấy trong tay hắn không có thứ gì, cô nghĩ hắn chưa tìm được thứ cần mua.

-À, không, tôi chỉ xem một chút.

-Tôi mua xong rồi, tôi... về trước. _bọn họ vốn không thân thiết, nên nói chuyện gì cũng thấy ngại.

-Vậy tôi chở em về.

-Không cần đâu, cảm ơn anh.

Hắn vẫn theo cô đến quầy thu ngân.

Đến lượt Nghệ Hưng, hắn thấy mua mỗi một cái bật lửa cũng thật kì lạ, cái này mua đại đâu đó mà chẳng được, cần gì đi đến tận đây, nên hắn mua thêm một gói thuốc lá.

Hắn dùng black card để thanh toán, nam thu ngân cầm thẻ quẹt, Tuệ Như vẫn chưa đi, nói với nam thu ngân:

-Minh Hạo, máy quẹt thẻ này hình như hỏng rồi.

-Vậy sao? _Minh Hạo thử quẹt vài lần, thực sự máy không dùng được.

Minh Hạo liền nhìn hắn, hắn nói:

-Tôi không mang theo tiền mặt.

Minh Hạo thở dài:

-Vậy bây giờ phải làm sao?

Hắn cũng đâu biết phải làm sao...

Tuệ Như liền lên tiếng:

-Trương tổng, để tôi trả tiền giúp anh.

Hắn muốn từ chối, nhưng miệng lại không nói gì, đến khi cô trả tiền xong.

-Đi thôi.

Tuệ Như, ra khỏi cửa hàng tiện lợi, hắn đi theo, lúc này hắn mới nói:

-Cảm ơn.

-Không sao, dù sao thì lần trước cũng đã ăn cơm do anh trả tiền, lần này tôi giúp anh cũng chẳng tính là gì. _mà cô dường như còn đang rất vui vì vừa giúp hắn.

Hắn chỉ về phía xe của hắn:

-Lên xe đi, tôi chở em về. _hắn lên xe trước.

Cô định ngồi vào ghế phía sau hắn, nhưng hắn nói:

-Ngồi vào ghế phụ lái đi.






Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com