TruyenHHH.com

Nguc Toi Duc Tinh

Đăng Dương: nó

Trung Thành: y

Thái Sơn: cậu

Minh Hiếu: hắn

Anh Duy: anh

_____________

23h24

Căn phòng chìm trong ánh đèn mờ, thứ ánh sáng yếu ớt không đủ xua đi không khí nặng nề đầy ám muội. Từng tiếng cười khẽ vang lên như gợn sóng, hòa quyện cùng cái lạnh của không gian kín bưng, chỉ làm tăng thêm sự ngột ngạt.

Anh Duy quỳ gối trên chiếc giường rộng, cơ thể trần trụi, từng đường cong hiện rõ dưới ánh đèn vàng nhạt. Bàn tay anh run rẩy đặt lên đùi mình cấu xuống, cố thu thân thể khi mỗi ánh mắt hướng về phía anh đều đong đầy sự thèm muốn, không che giấu.

"Không ngờ đấy, thái tử cũng hạ cố đến đây. Hay là vì anh Duy mà chịu bỏ thời gian quý báu?"

Giọng của Thái Sơn vang lên, mang đầy ý khiêu khích. Cậu dựa lưng vào ghế, tay xoay xoay quân bài, ánh mắt lướt qua Minh Hiếu, người duy nhất từ đầu buổi không hề nói một lời.

Hắn chẳng buồn đáp lại lời trêu chọc của cậu. Đôi mắt đen sâu thẳm ấy dán chặt vào cơ thể của Anh Duy, như muốn khắc ghi từng chi tiết, từng cử động. Minh Hiếu chậm rãi lật quân bài trong tay, nhưng nụ cười nhếch nhẹ nơi khóe môi lại khiến người ta không khỏi rùng mình.

Từng giọt mồ hôi lăn dài trên tấm lưng trần của Anh Duy, hòa vào không khí đầy căng thẳng. Anh cố giữ cơ thể quỳ thẳng, nhưng sự kiệt sức lẫn những cơn rung bất ngờ từ sâu trong cơ thể không ngừng làm anh mất đi kiểm soát. Bàn tay anh khẽ siết lại, móng tay cắm sâu vào đùi như muốn tìm kiếm chút lý trí. Nhưng sự yếu đuối ấy lại bị phá tan khi một cơn rung mạnh hơn làm anh giật bắn.

"Luật chơi đơn giản thôi."

Trung Thành lên tiếng, giọng điệu thong dong nhưng ánh mắt lại sáng lên sự thích thú. Y dựa người ra sau ghế, bàn tay gõ nhịp trên mặt bàn.

"Ai thắng sẽ có 5 phút làm bất cứ điều gì với cơ thể của anh Duy"

"Ý hay lắm đấy anh Erik."

Đăng Dương lên tiếng. Nó nâng quân bài của mình lên, nhìn thẳng vào Anh Duy như muốn thể hiện sự khao khát của mình đối với cơ thể người anh lớn.

"Nhưng đêm nay thì không được "chạm" vào anh ấy"

Anh Duy cúi gằm mặt, những sợi tóc lòa xòa che đi đôi mắt đỏ hoe. Hơi thở của anh đứt quãng, ngực phập phồng vì vừa xấu hổ, vừa sợ hãi. Không một lời phản kháng, không một cơ hội thoát thân. Anh biết rõ điều đó.

"Vậy thì bắt đầu thôi."

Minh Hiếu nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói trầm khàn mang theo một sự hứng thú không nhỏ. Không chỉ hắn mà mỗi người ở đây cũng thế, ai cũng mang cho mình một khát khao nhục dục đối với người anh đáng quỳ gối trên nệm giường.

...

23h38

Mồ hôi thấm đẫm tấm lưng trần của Anh Duy, những giọt lấp lánh lăn dọc xuống tấm thân trần truồng, khiến từng đường cong trên cơ thể anh càng trở nên gợi cảm hơn dưới ánh đèn mờ. Mỗi lần thiết bị trên người rung lên, cơ thể anh lại giật nhẹ, đôi chân không thể chịu nổi sức nặng của chính mình mà khụy xuống thấp hơn. Đôi mắt ướt át, gương mặt đỏ ửng vì xấu hổ và áp lực, kết hợp với hơi thở đứt quãng, càng khiến vẻ yếu ớt của anh trở thành mục tiêu trêu đùa không ngừng nghỉ.

"Không chịu nổi nữa à, người đẹp?"

Thái Sơn nhướng mày, nhếch miệng cười cợt, tay chậm rãi nâng quân bài của mình lên. Cậu là người thắng ván bài đầu tiên, hai quả trứng run cùng một chiếc cài tóc tai mèo đáng yêu được gắn lên người Anh Duy như một kiệt tác.

"Nếu không chịu được thì cứ nói đi, bọn em sẽ... giảm bớt một chút thôi."

"Giảm? Anh tốt bụng thế sao Thái Sơn?"

Minh Hiếu đang tựa lưng vào ghế bỗng bật cười khẩy. Hắn hờ hững liếc qua Thái Sơn. Tay lật lá bài trong, gương mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng sự áp đảo trong ánh mắt hắn đã đủ để những người khác ngầm hiểu. Lá bài lớn nhất trên bàn, và thêm một lượt thắng thuộc về hắn.

Căn phòng rơi vào im lặng thoáng chốc. Minh Hiếu không nói gì thêm, chỉ đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến về phía Anh Duy. Bước chân của hắn vang lên đều đều trên sàn gỗ, nhưng lại khiến Anh Duy run rẩy hơn cả tiếng rung của thiết bị đang hành hạ anh.

"Tha...ư..."

Anh Duy lắp bắp, hơi thở phập phồng khi cơ thể run lên bần bật. Anh nhìn hắn bằng ánh mắt cầu xin, nhưng đáp lại chỉ là nụ cười tà mị nơi khóe môi hắn. Minh Hiếu cúi người xuống, lấy một món đồ chơi từ bàn, ngắm nghía một lúc như đang cân nhắc, rồi giơ nó lên trước mặt Anh Duy.

Thêm hai quả trứng run size lớn và một chiếc vòng đeo dương vật.

Lắc đầu thể hiện sự chống cự yếu ớt. Tay anh giữ lấy vai hắn khi Minh Hiếu từng chút nhét quả trứng rung vào hậu huyệt co thắt bên dưới, kết hợp cùng hai quả trứng mà Thái Sơn cho vào lúc nảy làm bụng anh chướng lên, quặn thắt lại từng cơn đau nhói.

"...AGH....a...đừng...đừng nhanh....ughhh Á~..."

Minh Hiếu nhíu mày quay về phía Đăng Dương, thằng nhóc nhỏ tuổi nhất nhưng cũng mưu mô nhất. Trên bàn trước mặt nó là một chiếc điện thoại với những nấc thang đã được kéo max, nó là người về nhì nên được cái quyền từ xa điều khiển những thiết bị đó.

Thế nhưng Minh Hiếu không hề dừng lại, ánh mắt hắn vẫn đong đầy sự chiếm hữu lẫn sự thích thú lạnh lẽo. Hai ngón tay thon dài của hắn siết chặt lấy quả trứng rung đang nằm ngoài cơ thể anh, sử dụng lực mạnh mẽ và dứt khoát. Mỗi lần đẩy, mỗi lần xoay nhẹ, quả trứng như muốn ép sâu hơn, kích thích dữ dội những tầng mị thịt nhạy cảm bên trong, khiến Anh Duy không kìm được mà cong người theo từng đợt sóng khoái cảm.

"...ức..khực...đừng...đừng mà...không được!....agh...không.."

Tiếng rên rỉ ngọt ngào của anh cứ thế bật ra khỏi đôi môi run rẩy, hòa lẫn trong không gian ngột ngạt đầy ám muội. Làn da trắng mịn của anh ánh lên dưới ánh đèn mờ, mồ hôi lấm tấm đọng lại trên bờ vai mỏng manh.

Hắn bất ngờ cúi xuống, không để cho những tiếng rên ấy vang xa hơn, áp chặt môi mình lên môi anh, chiếm đoạt lấy từng hơi thở. Nụ hôn của hắn mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt. Đầu lưỡi mạnh mẽ lấn sâu, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của anh, ngăn chặn mọi âm thanh không kiểm soát.

Mỗi lần quả trứng rung chuyển động mạnh mẽ, cơ thể anh lại giật nảy lên theo bản năng, nhưng Minh Hiếu chẳng buông tha. Hắn càng hôn càng sâu, môi hắn nghiền nát môi anh, tay kia không ngừng tăng lực đẩy, khiến từng tầng mị thịt nhạy cảm bị ép đến mức run rẩy không ngừng. Tiếng rên bị nghẹn trong cổ họng anh, chỉ còn những tiếng thở đứt quãng xen lẫn tiếng nấc đầy mời gọi, không chỉ Minh Hiếu càng thêm hưng phấn và 3 tên còn lại cũng như phát hỏa theo.

Bàn tay anh bất giác bám chặt lấy cánh tay hắn, những ngón tay yếu ớt run rẩy như muốn đẩy ra, nhưng chẳng thể làm được gì hơn ngoài việc để cho hắn tiếp tục điều khiển mọi thứ. Minh Hiếu khẽ rời môi anh, nhìn thẳng vào đôi mắt ướt lệ ấy, khẽ nhếch môi.

"Anh rên hay lắm...tiếp tục đi nhé"

Dứt lời, hắn lại tiếp tục dùng lực đẩy sâu hơn, như muốn ép cơ thể anh đến tận cùng giới hạn. Trái tim Anh Duy đập mạnh trong lồng ngực, cảm giác tủi nhục và mê muội hòa quyện, khiến anh chẳng biết phải làm gì ngoài việc run rẩy trong vòng kiểm soát của hắn.

Day day răng lên môi dưới rồi cắn mạnh xuống, Minh Hiếu chậm rãi thưởng thức sự mềm mại ấy, như đang gặm nhấm một món quà mà hắn đã chờ đợi quá lâu. Đôi mắt hắn khẽ nheo lại, ánh nhìn đầy tà mị khóa chặt từng biểu cảm đau đớn lẫn bất lực của Anh Duy. Ngón tay thon dài của hắn chậm rãi siết lấy cằm anh, buộc khuôn mặt nhỏ nhắn phải ngẩng lên, đối diện hoàn toàn với ánh mắt không hề che giấu sự chiếm hữu tuyệt đối.

"Còn 2 phút thôi đấy anh Hiếu"

Lời nói của Đăng Dương làm Minh Hiếu có phần hụt hẫng nhưng không trách, tay hắn cầm lấy một cái cùng đeo dương vật màu đen tuyền bằng silicon, đổ chút ít gel bôi trơn vào trước khi ấn lên đỉnh đầu khấc anh từ từ trượt dần xuống.

Minh Hiếu trở về vị trí trong tiếng cười khúc khích của ba người ngồi đó.

"Lần đầu chạm vào Anh Duy anh Hiếu còn nhân nhượng, lần này khác rồi nhỉ?"

Đăng Dương mỉm cười nhìn thân thể người anh lớn đang quằn quại trên giường làm nó phát nứng. Tay kéo xuống tắt đi hoàn toàn thiết bị run.

"Ai rồi cũng khác thôi, thái tử cũng không ngoại lệ nhỉ?"

Trung Thành tiếp lời rồi chia bài, tiếp tục một ván mới.

...

23h49

"Trò này thú vị thật đấy. Tiếc là anh Sinh cùng Anh Tú không tham gia được"

Thái Sơn nhàn nhã dựa lưng vào ghế, tay cầm điều khiển vặn lên một nấc, khiến cơ thể Anh Duy bất giác co giật. Cậu nhìn anh với ánh mắt thỏa mãn, nụ cười nhếch môi như thể đang thưởng thức một trò chơi mà nó là kẻ thao túng.

"Anh chưa được phép ngất đâu."

Trung Thành lên tiếng, giọng điệu trầm ổn nhưng đầy uy quyền. Y là người thắng ván này.

Bàn tay đeo găng y tế của y chậm rãi nhấc lên. Chiếc lọ nhỏ chứa dung dịch trong suốt được đổ nhẹ ra lòng bàn tay, chất lỏng lan đều giữa các ngón tay, ánh sáng mờ ảo phản chiếu khiến nó trở nên ma mị. Động tác của Trung Thành tỉ mỉ đến mức như đang thực hiện một nghi thức thần bí. Y nghiêng đầu, đôi mắt sắc lạnh thoáng ánh lên tia tính toán đầy nhẫn nại.

"Thư giãn nào, em sẽ làm anh sướng rân"

Lớp dung dịch lành lạnh tiếp xúc với làn da nhạy cảm của Anh Duy, khiến cơ thể anh khẽ run lên. Trung Thành bắt đầu thoa đều quanh miệng nhỏ, từng động tác như cố ý kéo dài để khơi gợi sự khó chịu ẩn sâu trong cơ thể anh. Hai ngón tay của y từ tốn ấn nhẹ vào chạm vào quả trứng run cũng theo đó đẩy nó vào trong, từng chút một, như thể không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của người đối diện.

"A...hức...không được...sâu...ức...khực...sẽ chết mất..."

Bên trên, y dùng tay còn lại nhẹ nhàng thoa đều dung dịch còn sót lên cơ thể Anh Duy. Lớp chất lỏng mượt mà lướt trên làn da trần, từng đường cong như được khắc họa rõ ràng dưới những chuyển động mềm mại. Những ngón tay thành thục của y chẳng khác nào một người nghệ sĩ đang tạo hình trên một tác phẩm điêu khắc sống động.

Cơ thể anh nóng bừng, như thể từng tế bào đang bị đốt cháy từ bên trong. Cảm giác ngứa ngáy khó chịu len lỏi khắp nơi, từng mạch máu như căng phồng, đập loạn nhịp dưới làn da mẫn cảm. Anh siết chặt tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, nhưng nỗi khao khát đang trào dâng trong anh không thể bị kìm nén.

"..Hức...ư...nóng...đừng nữa...ư aghhh...tha cho tôi..."

Mỗi chuyển động của Trung Thành như một đợt sóng, đẩy cảm giác đòi hỏi của anh lên một tầm cao mới. Anh Duy cắn chặt môi, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng đôi mắt đỏ hoe và hơi thở gấp gáp đã phản bội tất cả. Anh cảm thấy như mình đang bị nhấn chìm trong cơn khát khao vô tận, đại não bị tê liệt bởi một cảm giác duy nhất: khát cầu.

Trung Thành nhìn anh, nụ cười nhàn nhạt hiện rõ trên gương mặt không chút biểu cảm. Y chậm rãi cúi người xuống, thì thầm bên tai anh.

"Thấy chưa, chỉ cần một chút kiên nhẫn, tất cả sẽ dễ chịu hơn nhiều."

Nhưng với Anh Duy, chẳng có gì dễ chịu. Cơ thể anh như muốn nổ tung, cơn sóng nhiệt cuộn trào trong từng hơi thở, trong từng nhịp tim dồn dập. Cảm giác ngứa ngáy kia không ngừng tra tấn, càng lúc càng mãnh liệt hơn, đẩy anh vào một trạng thái khát cầu không thể kiểm soát.

Những quả trứng rung bên dưới vốn run mạnh và ở một vị trí sâu nhưng không thỏa mãn được nhu cầu hiện tại, mi mắt anh mờ đi, nhấc hông ý muốn phối hợp với hai ngón tay Trung Thành ra vào bên dưới nhưng không đủ.

"Thèm khát thứ gì sao? Anh Duy?"

Câu nói của y làm anh đỏ bừng mặt, cơ thể run rẩy hạ xuống nằm dài trên nệm giường với từng tiếng rên khẽ tiếc nuối khi 5 phút trôi qua và Thái Sơn đã tắt điều khiển.

Họ biết anh muốn gì nhưng bọn sói gian xảo lại muốn để con mồi tự dâng lên miệng

...

23h59

Đăng Dương là người cuối cùng dành chiến thắng, hoặc do nó may mắn, hoặc do nó cầu xin sự thương hại của các anh.

"Xinh yêu của em ơi, xinh yêu có nhớ Bống không nào?"

Đỡ lên gương mặt mềm mại, làn da mịn màng ửng đỏ khiến nó không khỏi cảm thấy nghẹt thở vì sự quyến rũ không thể tả. Đôi mắt Anh Duy nhắm chặt, hàng mi cong dài run rẩy như thể đang cố kìm nén mọi cảm xúc. Đôi môi mọng, mềm mại, đỏ hồng tựa như trái anh đào đã bị cắn nhẹ một đường, vết thương mỏng manh đó lại như một lời mời gọi đầy mê hoặc.

Ngón tay của nó lướt nhẹ dọc theo cơ thể Anh Duy, từ cổ xuống ngực, rồi tiếp tục men theo những đường cong tuyệt mỹ của tấm lưng đỏ ửng. Từng dấu tay của nó in lên làn da mượt mà, tạo nên những vệt mờ ảo mà chỉ có những người ở gần mới có thể nhận thấy. Cơ thể Anh Duy, vốn đã nhạy cảm vì sự tác động của thuốc, giờ đây trở nên càng thêm mềm mại, dễ chịu, như một tấm vải dễ dàng bị cuốn theo từng cử động của nó.

"N-Nóng quá....a...khó chịu quá...Đ-Đăng Dương...ah...tôi ngứa...ưm..ngứa quá..."

Mỗi lần ngón tay nó lướt qua, làn da Anh Duy lại run rẩy, cảm giác vừa ngứa ngáy vừa thèm khát, như thể đang bị cuốn vào một cơn sóng lớn không thể nào cưỡng lại được. Thân thể anh mềm yếu trong tay nó, hoàn toàn mất đi sự chống cự, chỉ còn lại một sự đón nhận đầy mơ hồ, chìm trong cảm giác lạ lẫm mà đồng thời cũng vô cùng quen thuộc.

Một cơn rùng mình dâng lên khi ngón tay nó chạm vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể Anh Duy, khiến anh không thể kìm lại được một tiếng rên khẽ. Môi nó gần sát, hơi thở nóng hổi phả vào làn da ẩm ướt của anh, từng chút, từng chút một, như thể đang nhấm nháp sự yếu đuối đó, tận hưởng từng khoảnh khắc của sự mê đắm.

"Đẩy chúng ra hết...em liền thỏa mãn anh"

00h00

Những quả trứng rung bên trong lần lượt được Anh Duy đẩy dần ra, từng quả từng quả như tắm trong gel bôi trơn ướt đẫm, lăn lóc xuống ga giường nhăn nhúm.

"Giỏi lắm, một quả nữa nào xinh yêu ơi"

Nó nhẹ giọng, hơi thở phả nhẹ bên tai đầy mê hoặc, tạo thành từng đợt nhiệt ấm nóng len lỏi vào làn da nhạy cảm của anh. Tay nó chậm rãi di chuyển xuống, lòng bàn tay to lớn bao trọn lấy chiếc mông đầy đặn, vuốt ve từng đường cong mềm mại.

Bàn tay to lớn tiếp tục di chuyển, vừa xoa dịu, vừa khiêu khích, từng đợt ấm áp lan tỏa từ lòng bàn tay nó khiến anh không thể cưỡng lại. Tay còn lại giữ sợi dây nối với quả trứng run trong cùng, kéo nhẹ ra như muốn nhắc nhở rằng anh đừng quên việc chính.

"Không... được...ư... không nổi nữa..."

Giọng anh khàn đặc, run rẩy thoát ra trong hơi thở gấp gáp, từng từ như nấc nghẹn mắc kẹt nơi cổ họng. Tay anh siết chặt lên mép ga giường. Cơ thể anh rung lên từng hồi, tựa như bị nhấn chìm trong một cơn bão không lối thoát, vừa xấu hổ vừa đau đớn, nhưng lại không thể chống lại sự khống chế vô hình này.

Ánh mắt ngậm nước của anh khẽ nâng lên, đôi đồng tử long lanh như tráng một lớp sương, run rẩy nhìn về phía nó vừa van xin, vừa cầu cứu, lại xen lẫn chút gì đó như một sự cam chịu tuyệt vọng.

"Gọi tên em và cầu xin, em sẽ giúp anh xinh yêu của em"

Kề sát bên tai cất lên chất giọng thao túng, Đăng Dương đưa đôi mắt gian xảo của mình nhìn anh như một loài thú đi săn vờn đùa con mồi.

"Cho tôi...Đ-Đăng Dương...hức...lấy ra cho tôi..."

Huyệt thịt nóng bỏng co thắt chảy ra dòng gel ướt đẫm như miệng đòi ăn mà thèm thuồng chảy nước khi tay nó mạnh bạo giật ra quả trứng rung cuối cùng. Tiếng hét nấc lên bị chặn lại bởi môi lưỡi nó khi Đăng Dương nhịn không được mà đem dương vật trướng to lấp đầy huyệt động bên dưới, kéo tiếng rên Anh Duy trở nên cao ngất, nước mắt nước bọt đầm đìa chảy ra.

"Dương như vậy là ăn gian đấy"

Không gian vốn dĩ đã ngột ngạt, giờ lại càng thêm nặng nề khi những ánh mắt khác bắt đầu không còn giữ được vẻ kiềm chế.

Thái Sơn thì thầm, giọng nói trầm thấp vang lên ngay sát tai anh, khiến cơ thể anh khẽ run lên như một phản xạ tự nhiên. Cơ thể Anh Duy bị Đăng Dương giữ chặt lại, từng nhịp thúc sâu đều làm cơ thể anh giật nảy lên do kích thích, môi ngay sau đó đã bị chèn ép mở ra, mùi dương vật tanh nồng xộc vào khoang mũi khi cậu ép anh ngậm xuống.

Nhịp đưa đẩy mạnh bạo không ngừng nghỉ khiến Anh Duy gần như mất đi khả năng kiểm soát, từng hơi thở dồn dập hòa quyện cùng tiếng rên rỉ bị đè nén vào trong khi Thái Sơn mỉm cười xoa xoa gò má đỏ ửng. Cơ thể anh bị kéo căng đến giới hạn, từng sợi cơ run lên trong sự mệt mỏi xen lẫn khoái cảm.

Minh Hiếu siết chặt vòng tay quanh eo anh, bàn tay mạnh mẽ như muốn khẳng định quyền chiếm hữu tuyệt đối. Lưng anh bị kéo lên, áp sát vào lồng ngực cường tráng của hắn. Hơi nóng từ cơ thể Minh Hiếu truyền sang da thịt mịn màng của anh, tựa như một ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ lý trí còn sót lại.

"Anh Duy...Cảm giác thế nào? Em có muốn dừng lại không?"

Hai ngón tay phủ đầy gel cho vào trong theo nhịp di chuyển của Đăng Dương đằng trước mà nới rộng ra thêm. Anh Duy lắc đầu yếu ớt, đôi mắt mờ sương đầy bối rối. Hơi thở của hắn phả lên gáy anh, nóng hổi và dồn dập, càng làm anh chìm sâu vào cơn lốc cảm xúc không lối thoát.

Bàn tay Minh Hiếu trượt dần từ eo lên ngực, từng ngón tay thô ráp ve vuốt da thịt anh, để lại những cơn rùng mình mãnh liệt chạy dọc sống lưng. Sự cám dỗ của những chuyển động phía dưới khiến anh không thể nào kiểm soát được cơ thể mình nữa.

"Không cần gượng ép. Hãy thả lỏng, cứ để bọn em làm anh sướng"

Đăng Dương nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể trong lòng, xoa nắn vuốt ve. Anh Duy hôm nay ngoan ngoãn hơn khi ngực eo cùng phối hợp theo nhịp tay những kẻ xung quanh, hơi thở đứt quãng từng hồi, đôi tay bấu chặt lấy cổ tay nó như một chiếc neo giữa biển cảm xúc cuồng loạn.

Trung Thành có vẻ tiếc nuối khi chỉ được tay anh vuốt ve nhưng chắc do thuốc hoặc gì đó mà Anh Duy lại rất phối hợp chăm sóc, nhịp tay lên xuống đều đặn nhanh chóng, lâu lâu lại ấn ngón cái lên đỉnh dương vật như trên đùa.

"Yêu thả lỏng nhé, không là sẽ đau đấy"

Minh Hiếu hằng giọng như ra lệnh, dương vật cương cứng chạm lên vách thịt mềm mại bên dưới, bắt theo nhịp di chuyển của Đăng Dương trước đó mà nhấp sâu vào, cùng phối hợp di chuyển.

Nhịp điệu ngày càng gấp gáp, mạnh mẽ, hai thân trụ nóng hổi bên dưới từng nhịp giã mạnh vào điểm nhạy cảm bên trong như muốn khẳng định từng phần cơ thể anh là của chúng, không thể thoát khỏi. Đôi chân anh run rẩy, không còn đủ sức để tự mình chống đỡ, hoàn toàn dựa vào sự nâng đỡ mạnh mẽ của Minh Hiếu.

"Anh đẹp lắm Duy, dưới góc độ này anh quả rất câu nhân đấy"

Ánh đèn mờ nhạt trong phòng càng làm tăng thêm không khí ám muội. Những tiếng thở dốc, tiếng da thịt chạm vào nhau, hòa lẫn với âm thanh đầy đam mê, tạo nên một bản nhạc đầy mê hoặc mà Anh Duy chẳng cách nào thoát ra được.

"Muốn... ư... muốn bắn..."

Từng chữ thốt ra từ đôi môi đỏ mọng của Anh Duy mang theo âm điệu rời rạc, ngắt quãng bởi những nhịp thở hỗn loạn. Lưỡi anh dính đầy tơ nước bọt trắng đục, trông chẳng khác nào kẻ đang chìm sâu trong khoái cảm lẫn nhục nhã. Anh há miệng thở dốc, cố hít lấy chút không khí quý giá khi Thái Sơn cuối cùng cũng thương tình mà buông tha, để anh có thể lấy lại nhịp thở.

Đôi mắt ngấn nước khẽ mở ra, ánh nhìn mơ màng xen lẫn sự bất lực hướng về những kẻ đang đứng trước mặt. Đôi mi dày run run, từng cái chớp mắt như mang theo ý cầu xin yếu ớt, như một sự thỏa hiệp bất đắc dĩ với hoàn cảnh. Anh cố gắng cử động, nhưng từng thớ cơ trên cơ thể như không còn nghe theo ý chí.

Những kẻ xung quanh nhìn anh, từng ánh mắt chứa đầy sự thèm khát, khoái trá trước cảnh tượng đầy nhục nhã ấy. Không ai lên tiếng, nhưng sự im lặng lại càng làm không khí trở nên ngột ngạt hơn. Cảm giác như cả căn phòng đang ép anh phải khuất phục, ép anh phải thừa nhận rằng anh chẳng còn nơi nào để trốn chạy.

"Thừa nhận rằng anh thích việc này...đơn giản mà xinh yêu nhỉ?"

Anh Duy mím môi, nhưng ngay cả hành động ấy cũng chẳng đủ để che giấu đi sự run rẩy của cơ thể. Trong giây lát, ánh mắt anh dừng lại trên Thái Sơn, như muốn tìm kiếm chút nhân từ từ cậu ta. Nhưng cậu chỉ nhếch môi, tay nhàn nhã lau đi vệt nước bọt còn dính trên ngón tay mình, ánh mắt đầy ý cười mà chẳng chứa chút cảm thông nào.

"Đừng nhìn em như thế, mọi người đều đang đợi câu trả lời của anh đấy"

Anh Duy cắn chặt môi, nước mắt dâng lên làm mờ cả tầm nhìn. Anh không dám đáp lại, chỉ cúi gằm mặt xuống, cơ thể run lên từng đợt như đang cố gắng chống lại sự khuất phục hoàn toàn. Nhưng trong lòng, anh biết rõ mình chẳng thể làm gì khác.

"Cho...cho anh bắn...hức...sướng....sướng điên mất...agh...ư...ức..."

"Ugh...ức...ah..bắn đầy....bắn đầy cho anh...ư...muốn tinh dịch...aghmm..lấp đầy anh đi..."

Không khí xung quanh như bị hút cạn, để lại một sự ngột ngạt khó thở, tựa như chính căn phòng này cũng đang chung tay ép chặt lấy Anh Duy. Từng đợt hơi thở gấp gáp thoát ra khỏi môi anh, không thể che giấu những tiếng rên rỉ phóng túng đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát. Thứ thuốc mà Trung Thành bôi lên cơ thể anh trước đó giờ đã phát huy tác dụng một cách tàn nhẫn. Những cơn nóng rát, cơn ngứa ngáy xen lẫn cảm giác lâng lâng đầy ma mị như từng con sóng dữ đánh úp, không ngừng cuốn lấy lý trí của anh mà xô đẩy vào vực sâu không đáy.

Những màn tra tấn kéo dài trước đó chẳng khác nào một hàng domino, từng khối từng khối lần lượt đổ sập, hủy hoại anh từ trong ra ngoài. Cơ thể mỏi mệt đến mức không còn sức phản kháng, nhưng từng tế bào lại bị khơi gợi bởi những cơn kích thích không ngừng.

"Anh Sinh và Anh Tú sẽ tức đến ngất cho xem"

Thái Sơn ác ý chèn Dương vật mình vào miệng anh, khá bất ngờ khi môi lưỡi anh chào đón quấn quanh lấy lòng.

"Trước sau gì họ cũng được nghe thôi, giờ thì tận hưởng hết buổi đêm này nào"

Đăng Dương thực hiện lời hứa mà tháo ra chiếc vòng đeo dương vật, tận hưởng hương vị má nó cho là ngọt ngào khi từng giọt dịch trắng đục vương vãi khắp bụng anh.

Hơn cả việc đạt được mục đích, đêm đó Anh Duy bị làm đến ngất lên ngất xuống không biết bao nhiêu lần, miệng trên cùng miệng dưới lúc nào cũng đầy ắp tinh dịch nóng hổi, cơ thể nhớp nhúa chất dịch đặc quánh trắng đục. Cơ thể phải đến rạng sáng mới có thể nghỉ ngơi trọn vẹn.

_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com